Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất
Chương 46: Đồng lô và xương trắng
Núi Côn Luân là nơi hội tụ linh khí cường mạnh chủ lực của Thiên giới, nơi có thần mộc nhiều vô kể, tiên hạc lượn lờ ở khoảng trời trong lành, từ xa có thể thấy sự đồ sộ phủ lấy nơi này, từ những 9 ngọn núi bao phủ cùng nâng một đỉnh Côn Luân như thể là một bức tranh hùng vĩ sống động lòng người. Hi Hoa đáp ở chân núi Côn Luân hướng nhìn về phần đỉnh, cũng lâu rồi y chưa đến đây, mọi cuộc sống sinh hoạt của sinh linh ở đây vẫn an bình.
Thấy Hi Hoa đứng đó, một thần quân đi đến, khoác trên người đạo bào xanh ngọc, đai lưng đeo linh bài thạch anh, dáng người nghiêm chỉnh hướng đến hành lễ: "Thần tham kiến Xuân Thần."
Hi Hoa hành lễ rồi nói: "Ta đến gặp Vạn Uyên thiên thần, không biết ngài ấy có ở đây không?"
"Sư phụ có căn dặn thần ra đón ngài. Xuân Thần, mời!"
Hi Hoa theo lối bậc thang đi lên theo sau là vị thần quân, qua lớp sương tiên nhàn nhạt, thoắt như tỉnh như mơ đã đứng trước chính điện Côn Luân. Vạn Uyên mang đạo bào dài uy nghiêm đứng sừng sững trước bậc thêm như một vị tướng chưa từng bại trận ở chiến trường, cứ trầm tính hướng mắt theo y không biểu tình như đã chờ sẵn.
"Thiên thần"
Vạn Uyên gật đầu, ra ý cho thần quân kia lui rồi xoay lưng trở vào điện. Hi Hoa theo chân Vạn Uyên đi qua cung điện, thâm sâu vào tuyệt công, đến khi ra ngoai lại thấy một hồ nước rộng. Cây cầu bắt qua hồ được tạo nên bởi những văn chú cầu kì, từng nét chú như có linh hồn đầy dũng mãnh và uy nghiêm. Đến giữa cầu, Vạn Uyên dừng lại rồi đưa tay ấn thuật, một luồng ánh sáng xuyên qua mặt hồ, lập tức một kiến trúc liền theo sóng nước nhô lên. Hi Hoa bất ngờ vô cùng, kiến trúc trước mắt vốn dĩ chính là Tháp Trấn Yêu hơn một vạn năm trước được đặt ở đỉnh Côn Luân, không ngờ nó không mất đi mà lại được Vạn Uyên trấn dưới đáy hồ.
"Xuân thần điện hạ nghĩ tháp Trấn Yêu này có thể giữ được những mảnh Đồng Lô Hồng Liên không?"
Hi Hoa không bất ngờ khi nghe Vạn Uyên hỏi, y chậm rãi cầm lấy túi Càn Khôn mà nhàn nhạt đáp: "Muốn biết được hay không thì phải thử."
Vạn Uyên cầm lấy túi Càn Khôn rồi mới bắt đầu thực hiện. Tháp Trấn Yêu rất nhanh hút lấy mảnh Đồng Lô Hồng Liên, sau lại phát ra ánh sáng đỏ rực sáng cả một vùng đỉnh Côn Luân. Sóng hồ chấn động, Tháp Trấn Yêu rung động rồi từ từ thu về hồ nước, đợi mặt nước im ắng, Vạn Uyên phất tay, tầng tầng chướng khí hiện ra bảo vệ quanh hồ, những văn chú trên cầu lại xuất ra vô vài thiên binh băng linh lực, trên tay mõi linh hồn đều cầm kiếm bay theo hàng, luân phiên nhau canh giữ trên mặt hồ, lúc này cả hai mới thở ra nhẹ nhỏm.
Vạn Uyên khoanh tay, đôi mày rậm giãn ra vài phần rồi nói: "Về chính điện, chúng ta nói chuyện."
Phía ngoài chính điện là những bóng hình lén lút sau cửa điện, tuy nháo nhác nhưng cực kì im lặng như không để ai phát hiện. Vốn dĩ Vạn Uyên đã biết nhưng không nghĩ chúng lại gan như vậy liền ho một tiếng lớn. Hi Hoa chỉ cười mỉm nói: "Từ lúc nào Côn Luân sơn lại là nơi nuôi trẻ vậy? Lần trước thần đến, nơi này yên ắng cực kì."
Vạn Uyên tặc lưỡi, nhấp xong chén trà mới nói: "Cái này là bất đắt dĩ.. Giản Thu!"
Vạn Uyên gọi tên thần quân lúc nãy, tuy không xuất hiện nhưng rất nhanh tiếng nháo nhác ngoài kia cũng không còn, lúc này hai người mới an tâm nói vào vấn đề chính. Hi Hoa bỏ qua việc hồn phách của Đàm Phiên, chỉ nói trọng tâm vào giao dịch của đôi bên. Vạn Uyên có vẻ cũng rất cân nhắc chuyện này, nhưng suy ra Vạn Uyên cùng Nguyệt Liên có nét tương đồng đó là rất ít khi có thể khiêu chiến nhưng bản thân lại chấp nhận hòa.
Vạn Uyên suy tính một hồi rồi nói: "Để Dạ Tập Huyền giúp chúng ta tìm Đồng Lô Hồng Liên cũng không phải tồi. Nhưng quan trọng để hắn tìm đủ chỉ sợ dã tâm thay đổi, Đồng Lô Hồng Liên là thứ không thể để vẩn vơ ở ngoài, rơi vào tay kẻ có tâm cơ càng nguy hiểm."
Vạn Uyên như đã để sẵn đáp án trong đầu liền đáp: "Ta sẽ làm một cuộc truy xét, nếu như đã có ở vương phủ U Minh giới thì ở nơi Thiên giới cũng không ngoại lệ kể cả các tộc các giới còn lại. Thà như để Dạ Tập Huyền giữ lời thu oán khí hơn là hắn tìm đủ các mảnh Đồng Lô Hồng Liên."
Hi Hoa gật đầu đồng ý, ý này cũng không tệ.
Cho qua một buổi, Hi Hoa cùng Vạn Uyên đến Thiên Cửu bàn chuyện. Thiên Đế hiểu ý liền phân phát mỗi người thần sư một lệnh ngọc, lệnh ngọc này đại diện cho thiên thánh làm từ linh mạch Thiên Xu, dùng để dò xét kiểm tra bất cứ nơi nào. Thiên Đế còn dành ra một phần cho các thiên binh đó là Tỏa Tinh ngọc, những Tỏa Tinh ngọc này được chạm bởi đoạn thạch khiết có thể cảm nhận được quỷ khí của Đồng Lô Hồng Liên. Thiên Đế ngồi trên Nhuyễn tháp nghiêm giọng nói:
"Trẫm cũng đã gửi thiên chỉ đến U Minh giới, nơi tứ hải bát hoang là chốn thần tiên nhưng cũng không phải là không có kẻ dụng tâm không đứng đắn. Các thần cứ theo thánh chỉ mà làm, ai không nghe theo liền trói về tra khảo."
Nhận được mệnh lệnh, Chư vị thần tiên cùng thiên binh nhanh chóng rời đi làm nhiệm vụ, Thiên Đế bước xuống bục hướng Tịch Nhan nói: "Thần theo Xuân thần đến Điểu tộc, giúp ngài ấy rà soát nơi đó."
Cả Hi Hoa và Tịch Nhan đều bất ngờ. Điểu tộc là họ hàng của Thiên Hậu Lạc Tịnh Hương, vô cùng lớn mạnh, không nghĩ Thiên Đế lại giao cho mình. Đôi môi Tịch Nhan có chút mím lại, rồi hắn cúi người tuân mệnh. Hi Hoa vẫn đứng im, Thiên Đế ngạc nhiên hỏi: "Thần có chuyện gì sao vậy?"
Hi Hoa lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là Điểu tộc là một tộc có lãnh thổ riêng, lại là chủ của nhiều tộc khác. Thiên Đế muốn thần tra xét là toàn lãnh thổ hay chỉ là vương phủ Điểu tộc."
Thiên Đế như kiên quyết đáp: "Xuân thần đảm nhận truy xét Vương phủ Điểu tộc, Tịch Nhan sẽ đảm nhiệm những tộc khác."
"Vâng". Cả hai hành lễ rồi xoay lưng đi.
"Xuân Thần."
Hi Hoa dừng lại, Thiên Đế ôn hòa nói: "Nếu xong rồi thần có thể đến nơi khác giúp đỡ."
"Vâng?". Nơi khác? Có phải Thiên đế đang ám chỉ đến Nguyệt Liên.
Trên đường đến lãnh địa Điểu tộc, Hi Hoa vẫn để tâm đến ấn hoa ở lòng bàn tay, nó vẫn là màu vàng nhạt, xem ra Nguyệt Liên vẫn đang yên ổn, lúc nãy nghe Thiên Đế nói, trong tâm bỗng dưng thấy lo lắng, y bây giờ thật muốn đến Long giới. Tuy ở nơi đó Nguyệt Liên làm thống lĩnh nhưng Long giới bao gồm rất nhiều tộc rồng khác nhau và ý chí xưng đế rất cao, Nguyệt Liên đứng trên địa vị này ắt hẳn rất có nhiều kẻ muốn tranh giành, sơ hở một tí liền có hại cho mình.
"Đến Điểu tộc rồi."
Tịch Nhan bất chợt lên tiếng mới kéo Hi Hoa ra khỏi suy nghĩ, hắn rũ mắt khẽ hỏi: "Ngươi lo cho Thủy Thần sao? Ta nghe nói phía Bắc hải xảy ra chuyện, liên quan đến Dạ Tập Huyền."
"Ừm."
Hi Hoa đáp, ánh mắt nhìn về hướng vương phủ Điểu tộc, nó sang trọng và to lớn, dựng theo từng khối đá lơ lửng trên không. Lần này y đến là lần thứ ba, lần đầu tiên là được Phượng Minh lén lút dẫn đi, lần hai đó là khi mẫu thân mất tròn một trăm năm, y được Tư Duệ nương nương dắt đến tham gia lễ hội khổng tước, và lần này là lần thứ ba. Tịch Nhan bâng quơ nhìn những cánh chim bay dưới chân, hắn bất chợt nói:
"Đến đây thôi, ta sẽ đi đến những tộc khác. Xuân thần cẩn.."
Hi Hoa quay đầu nhìn, Tịch Nhan chợt thu lời nói: "Không có gì."
Nói xong hắn mang theo nửa binh rời đi. Hi Hoa thấy khó hiểu nhưng cũng không để ý, vốn dĩ hai lần trước kia đến đây đều là ký ức không đẹp, bị người rượt đuổi, bị nghe mắng một câu có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, không biết lần này thì như thế nào. Hi Hoa đáp xuống một sảnh đài rộng, hai Điểu binh canh giữ cổng vương phủ thấy Hi Hoa đáp xuống, trên tầng mây còn có thiên binh liền sợ hãi giương mắt nhìn.
"Đi thông báo với Ôn Vương chủ."
Một tên chạy đi, Hi Hoa khẽ thở ra, tại sao lại thất trách như vậy, đến một hành động hành lễ cũng không có. Hi Hoa bước qua cổng, theo bậc thang tiến về phía vương phủ, thiên binh đi sau đã xếp thành đội hình ngay thẳng chờ lệnh.
Nhìn mái vòng hình khổng tước giác ngọc thạch, phía xa còn đang xây thêm một điện khác, quả nhiên giàu rất giàu khiến người khác phải trầm trồ. Năm nay vốn dĩ thời tiết cơ địa có hạn, bị cắt phần lương thực quan trọng từ Hoa giới chắc cũng không ảnh hưởng gì đến đời sống vương phủ này. Một Thiên tướng đi sau y hỏi:
"Xuân thần, chúng ta nên bắt đầu đi ạ, đợi Ôn Vương chủ e là.."
Hi Hoa nhìn xung quanh một lượt rồi nói: "Đưa binh đi kiểm tra các nhánh của vương phủ, để lại một phần thiên tướng vào kiểm tra Cung điện Ôn Vương chủ cùng phủ đệ và nơi ở của các hoàng tử công chúa, tuy là tra xét theo lệnh nhưng có những việc riêng tư, không nên để ý nhiều."
"Vâng!"
Các đội binh liền chia nhau đi rà soát, bỗng dưng một giọng nói gắt gao vang lên: "Chuyện này là chuyện gì? Ai cho các người tự tiện đi vào Điểu tộc của ta."
Hi Hoa hướng mắt nhìn lên nơi phát ra giọng nói. Một thân hình to lớn hiện ra, trên người khoác bộ choàng lông vũ đen nhánh, từng nơi đều có vàng nạm lên, không ai khác đó là Ôn Khương, chân thân là chim ưng hùng mạnh tàn ác đứng đầu Điểu tộc, phụ thân của Ôn Diện và Ôn Ngọc. Thấy Hi Hoa, ông liền cau mày, đôi râu đen rậm rạm càng khiến gương mặt trở nên hung tợn, một gương mặt không chút tình cảm.
"Hi Hoa?"
Ôn Ngọc theo sau bất ngờ hỏi. Ôn Khương từng bước đi xuống, hắng giọng nói: "Ồ, Xuân thần. Thì ra là ngươi, không biết hôm nay cơn gió nào mang ngươi đến nơi này vậy. Còn việc vương phủ của ta bị rà xét khi không có sự cho phép, ngươi đây là có ý gì!"
"Ôn V.."
"Dù làm lớn đến đâu thì cũng đừng cậy quyền mà tự tung như nhà mình vậy chứ?"
Ôn Ngọc nâng mặt cười khinh. Đằng sau Ôn Khương có rất nhiều thê thiếp người hầu hạ đi sau, cũng không biết như thế nào, nói Hi Hoa thất lễ cũng được, nơi này có những thành phần y thật sự không muốn liếc nhìn, y có ý chào hỏi nhưng đã bị chặn họng, y cũng không muốn nói nữa, dù gì ai cũng biết Hoa giới và Điểu tộc bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần không có người ngoài liền trở mặt nhau. Ôn Khương bật cười đang muốn nói, Hi Hoa chậm rãi đưa Lệnh Bài Chuẩn Thiên ra trước mặt, tiếng cười Ôn Khương liền ngưng bặt, các nô tỳ thần thiếp sợ hãi quỳ rạp xuống. Thấy Lệnh Bài Chuẩn Thiên như thấy Cửu Thần Thiên Đông Hoang, một bảo vật chỉ khi tứ hải bát hoang đang bị mối dọa đe ngầm mới được sử dụng. Ôn Khương và Ôn Ngọc dù có không bằng lòng đến đâu nhưng cũng không dám trái lệnh, chậm rãi quỳ một chân xuống.
"Cửu Thần Thiên Đông Hoang nguyện chờ lệnh."
Đây là lệnh bài Vạn Uyên đưa cho Hi Hoa, ngài biết Điểu tộc rất kiêu ngạo, y chắc chắn sẽ bị họ gây khó dễ, có lệnh bài này, người muốn chống đối cũng không được. Về phần Vạn Uyên thì lại không lo, với thân phận của ngài, đi đến đâu thì làm gì có ai dám ngăn cản huống hồ lần này, Hoa giới là do ngài truy xét.
Một tiếng vỗ cánh phát ra mang theo gió lớn, Ôn Diện - người duy nhất Hi Hoa tin biết lễ nghi cuối cùng cũng xuất hiện, hắn thấy y liền hành lễ với y trước rồi mới theo lệnh bài hành lễ.
Hi Hoa thu lệnh bài lại chậm rãi nói:
"Ở U Minh giới vừa phát hiện được một mảnh Đồng Lô Hồng Liên từ vương phủ của một lão Quỷ Quan. Thiên Đế và Phong Đô Đại Đế đã bàn bạc thi hành ra cuộc truy xét lục giới để tìm kiếm xem liệu những mảnh Đồng Lô Hồng Liên có bị giấu dưới mí mắt hay không. Mong rằng Ôn Vương chủ hợp tác, mọi người đứng lên đi."
Ôn Khương có chút sững người đứng dậy, đè nén giọng hỏi: "Xuân Thần, ngươi nói đã tìm ra được một mảnh Đồng Lô Hồng Liên ở U Minh giới. Nơi này của ta cũng coi như tiên khí dồi dào khác hẳn với nơi âm u đó, không thể thuộc diện nghi ngờ được?"
Hi Hoa lấy lễ làm trọng, Ôn Khương đã hạ giọng, y cũng không muốn tạo nên khoảng cách đối lập, liền đáp: "Ôn vương chủ không cần lo ngại, vốn dĩ chuyện kiểm tra này ngay cả trên Thiên Cửu cũng phải thực hiện. Thiên Đế cũng chỉ vì muốn đảm bảo an toàn cho chúng tiên mà thôi. Nếu không có gì, thiên binh thiên tướng sẽ rời khỏi, tuyệt sẽ không hư tổn đến bất kì thứ gì cũng như xen vào chuyện riêng của Điểu tộc."
Ôn Khương cười miễn cưỡng, nhìn mặt ông không mấy tự nhiên. Ôn Diện bước đến chậm rãi hỏi: "Xuân Thần, lúc nãy đi qua biên giới Điểu tộc, ta thấy vẫn còn một tốp binh khác. Vậy ai là người dẫn đầu vậy!"
Nếu đã thấy toán binh khác hẳn cũng đã biết y đến, sao lại vờ như không hay mà còn kiếm cớ để có thể nói móc y vài câu, HI Hoa thầm cười khinh trong lòng, lại nhàn nhạt đáp: "Là Tịch Nhan điện hạ."
Đôi mày Ôn Diện có chút nhíu lại, ánh mắt liếc nhẹ về phía Ôn Ngọc, Ôn Ngọc có chút sững người nhưng sau cùng trên nét mặt cũng có nét ngạo mạn. Hi Hoa đứng nhìn từng tốp binh trở về thông báo yên ổn nên không để ý mấy xung quanh. Ôn Diện chợt lên tiếng:
"Xuân Thần, cạnh bên có lưỡng đình, mời ngài vào đến đó thần có chuyện bàn bạc riêng với ngài. Sẽ không mất thời gian nhiều đâu."
Ôn Khương có chút khó hiểu hỏi: "Chuyện gì mà không nói rõ ra được?"
"Phụ thân, mọi chuyện để con cùng Xuân Thần xử lí, xong xuôi con sẽ bẩm báo. Xuân Thần, mời!"
Trong lòng Hi Hoa có một cảm giác kỳ lạ, đã từng nghe Ôn Khương vốn có tam thê tứ thiếp, Ôn Diện và Ôn Ngọc là con chính thê, nhưng sao có vẻ khoảng cách giữa Ôn Khương và Ôn Diện rất xa cách. Hi Hoa bước vào lưỡng đình ngồi, khi đã yên vị, y mới hỏi: "Ngươi muốn bàn bạc riêng về chuyện gì?"
Bất giác từ lưỡng đình, một chướng khí xuất hiện, Hi Hoa nhìn thoáng qua cũng biết được Ôn Diện không muốn ai nghe thấy câu chuyện này. Ôn Diện vẻ mặt nghiêm túc làm Hi Hoa có chút mất tự nhiên, hắn chậm rãi nói: "Ta không muốn người khác nghe thấy để làm hỏng việc của ngài. Mấy hôm nay ở Điểu tộc xảy ra chút dị thường, ta đi kiểm tra nhưng không phát hiện được điều gì, vừa hay Xuân Thần đến, ngài có thể giúp ta được không?"
"Dị thường? Là như thế nào? Có thể nói rõ cho ta nghe một chút được không?"
Khuôn mặt Ôn Diện có chút trầm lại, hắn như vừa nhớ lại vừa đáp: "Là một tầng quỷ khí thoắt ẩn thoắt hiện, tầng quỷ khí này chỉ được nhìn thấy qua pháp bảo, mắt thường không thể thấy, ta đi kiểm tra thì nó lại biến mất, thành ra trong vòng một tháng, ta đã thấy nó tổng cộng năm lần."
Hi Hoa suy nghĩ, một tầng quỷ khí mỏng thoắt ẩn thoắt hiện. Nếu như có quỷ, Ôn Diện phải phát hiện ra, nhưng hắn không cảm nhận được. Trừ phi là quỷ khí của quỷ vương để lại khi đi qua. Nhưng mà đi đi lại lại tận năm lần thì rõ ràng nơi này không được quản nghiêm ngặt. Hoặc là.. Có thứ gì đó không tốt.
"Ngươi đã từng tìm hiểu lí do chưa?"
"Đã từng nhưng không có kết quả. Riêng ta có một suy đoán, vẫn không dám chắc có phải không."
Hi Hoa nhấp chén trà, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi nghi ngờ về vương phủ dưới quyền cai quản của phụ thân ngươi có giấu một thứ đồ không tốt, tỉ như là Đồng Lô Hồng Liên?"
"Đó cũng là suy đoán, thế nên hôm nay ta muốn Xuân Thần giúp ta kiểm tra việc này để phòng khi có sự cố xảy ra."
Tính cách bộc trực nghĩ cho tứ hải bát hoang của Ôn Diện quả nhiên được Vạn Uyên mài giũa rất tốt. Để thực hiện nhiệm vụ chung, y thích nhất là những người tập trung vào công việc. Hi Hoa nâng mí mắt, tập trung vào vấn đề: "Nơi đó là ở đâu? Ngươi dẫn ta đến đó đi!"
"Được! À Đúng rồi, ta vẫn muốn nói với ngài một chuyện?"
"Chuyện gì?"
"Hắn..". Ôn Diện bỗng ngừng, sau hắn mới nói, nét mặt có chút không cam tâm: "Sau này ngài đừng đi với Tịch Nhan nữa, hắn, hắn không giống như mọi người nhìn thấy đâu. Dù gì hắn là cùng với Thiên Hậu.."
* Ầm*
Cả Hi Hoa và Ôn Diện đều giật mình nhìn về hướng khoảng trời đen kịt. Ôn Diện phất tay bỏ chướng khí, gấp gáp nói: "Là nơi đó!"
Hi Hoa xoay chân phi thân nhanh hơn, Ôn Diện tung cánh bay theo y, ánh mắt vẫn khẽ liếc về một góc viện, đôi mày nhướng lên. Hi Hoa đáp xuống khoảng trống, một thiên tướng chạy đến bẩm báo: "Nơi này lệ khí tỏa mạnh, hợp với linh lực Tỏa Tinh liền tạo chấn động lớn, Xuân Thần, mời ngài xem xét."
Hi Hoa bước đến một khoảng sân trồng đầy thần mộc đã dập một nửa, một lão ông khúm người sợ hãi nói: "X.. Xuân Thần, Đại hoàng tử, lão không biết gì, lão chỉ là một Vu y nhỏ trồng thuốc chữa bệnh. Đây là vườn thảo dược lão trồng quanh năm, chưa từng biết được nơi này có quỷ khí."
Hi Hoa quan sát nhìn, nếu như là nơi trồng thảo dược thì linh lực phải tụ rất nhiều, nói xuất hiện quỷ khí dày thì thật khó tin, nhưng Tỏa Tinh ngọc đã có phản ứng, nơi này quả nhiên có vấn đề.
Tiếng bước chân dồn dập đến. Ôn Khương trợn mắt quát: "Chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ôn Diện?"
Ôn Diện thở ra nói: "Nơi này có quỷ khí, lại tạo phản ứng với Tỏa Tinh ngọc nên mới tạo chấn động."
Ôn Ngọc hừ một tiếng: "Hoang đường, nơi này linh lực tràn trề, làm sao có quỷ khí. Không phải là đang muốn phá chứ, đây là vườn thảo dược lớn và đắt nhất của Điểu tộc đó."
Thiên tướng bước đến nghiêm mình nói: "Ôn Ngọc thượng tiên, chúng tôi chỉ thực hành nhiệm vụ không hề đả động đến vật tư, chính nơi này đã tạo ra chấn động với Tỏa Tinh ngọc."
Ôn Ngọc khoanh tay liếc nhìn thiên tướng. Ôn Diện hướng Thiên tướng nói: "Không sao, làm phiền thiên tướng rồi! Nhờ ngài đi xem xét, nếu có đả thương thiên binh nào, Điểu tộc xin chịu trách nhiệm."
Hi Hoa nhìn mặt đất dưới chân, y khẽ nhẩm thần chú, một mầm hoa nhú lên nhưng cũng rất nhanh chóng héo tàn, y đưa mắt nhìn, từng khóm thảo dược cũng từ từ héo đi. Ở phía dưới đất có vấn đề, có thể là ảnh hưởng của Tỏa Tinh ngọc mà lâu nay đang ngủ yên lại bị khuấy đảo.
"Tất cả lùi ra sau."
Ôn Khương như không để ý vẫn cố bước đến, Ôn Diện đưa tay ngăn ông lại: "Phụ thân, chúng lùi lại đi."
"Ôn Diện!"
"Tất cả lùi lại."
Thiên tướng ra lệnh, mọi người đều nghe theo mà lùi ra xa. Vật dưới cách một phần đất thế nên không thể dùng túi Càn Khôn, Hi Hoa hít một hơi nhẹ, bàn tay kết ấn chú, hoa văn trên trán liền phát sáng. Từ vị trí của y bỗng lan ra một trận pháp sáng rực, mà bay xung quanh chính là những linh tính Mạn Đà La Hoa. Một cơn gió cuộn quanh trận pháp, bỗng dưng mặt đất rung chuyển rồi từng lớp đất nứt ra. Ai ai cũng ngỡ ngàng nhìn. Trận pháp thuộc hoa giới có nét thi thuật rất đẹp dễ mê mẩn lòng người nhưng nhìn hiện tượng dưới chân, nhất thời ai cũng bị kinh động.
".. C.. cái gì kìa.."
Có người la lên, Từ dưới mặt đất là từng hoa văn kì dị hiện ra từng mảng đen ngầm. Hi Hoa kết ấn, một trận chấn động nổi lên, cả một mảnh Đồng Lô Hồng Liên to lớn bay lên không trung theo sau là vô số xương trắng dính dưới đáy mảnh vỡ rơi xuống, lệ khí tỏa ra mảnh liệt làm ai cũng phải tạo kết giới phòng thủ, cũng may là đã được trận pháp Mạn Đà La Hoa hút lại. Mọi người có mặt đều hả họng kinh ngạc. Hi Hoa mở ra túi Càn Khôn, Mảnh Đồng Lô Hồng Liên liền bị hút vào triệt để. Trận pháp kết thúc, xung quanh từng mảnh lệ khí sót lại cùng vô số bộ xương trắng phơi khỏi nền đất, lệ khí kia cứ lượn lờ làm cả vườn thuốc gần như héo trọn. Lão vu y sợ tái mặt, bao nhiêu loài thuốc quý không lẽ được nuôi dưỡng từ lệ khí và xương người?
Ôn Khương xanh mặt không nói gì. Hi Hoa phất tay lệ khí biến mất chừa lại một mớ hỗn độn, y thử để cho cỏ cây tự mọc nhưng dường như nơi này đã quá ám lệ khí và cằn cỗi, một ngọn cỏ cũng không thể sinh trường, nếu có cũng chỉ là loại độc hại
"Ôn Vương chủ.". Ôn Khương thoáng giật mình, lại khó khăn nói: "C.. cái này.. ta không biết!"
Hi Hoa cất túi Càn Khôn hỏi Thiên tướng: "Còn nơi nào không?"
"Thưa, đã xong rồi ạ."
Hi Hoa nhìn Ôn Khương, chậm rãi nói: "Gửi mật thư đến Thiên Cửu để Thiên Đế ra cấm quân bao vây khu vực này. Ôn vương chủ, Theo thiên chỉ ban xuống, nếu phát hiện nơi nào có mảnh Đồng Lô Hồng Liên thì phải đưa người coi quản nơi đó đến tra xét. Vậy nên xin mời Ôn vương chủ cùng Vu y đến Thiên Cửu một chuyến."
Cả một khoảng lặng đến lạnh người, Ôn Khương sắc mặt thăng trầm như có ý cự tuyệt. Ôn Diện hướng Hi Hoa nói: "Nơi này là do ta cai quản, Xuân Thần, thần đi với ngài."
"Người đứng đầu một tộc không thể không đến, vậy nên Ôn vương chủ vẫn phải đến Thiên Cửu."
Tịch Nhan dẫn theo đội binh đi đến lên tiếng, sau lại hướng Hi Hoa nói: "Phần còn lại đã kiểm tra, không có vấn đề gì cả!"
Ôn Khương hừ một tiếng, ánh mắt cay nghiệt liếc nhìn Tịch Nhan. Hi Hoa thở ra rồi rời đi trước. Nếu họ không muốn đi cùng y, một chút nữa sẽ có người Thiên Cửu xuống mời. Bước ra lãnh địa Điểu tộc thì có tiếng gọi sau lưng:
"Xuân Thần, ta đưa Vu y đi cùng với ngài!"
Hi Hoa nhìn Ôn Diện mang theo Vu y vội vàng chạy đến, đằng sau là binh Thiên Cửu, y quên mất mình rời đi mà chưa thu hồi binh.
"Chúng ta đi được chưa?"
Ôn Diện nhỏ giọng hỏi. Hi Hoa gật đầu cùng mọi người trở về Thiên Cửu. Ở Nam Thiên Môn, Thiên Đế đã đứng chờ sẵn, thấy Hi Hoa đến liền hỏi: "Ta cảm nhận được quỷ khí dày đặc, thần đã tìm thêm được một mảnh sao?"
"Vâng.. là phía Nam vương phủ Điểu tộc."
"Tham kiến Thiên Đế vạn tuế. Phía Nam là nơi cai quản của thần, không biết vì lí do gì lại xuất hiện mảnh Đồng Lô Hồng Liên nên đã theo Xuân Thần đến đây."
Thiên Đế gật đầu, ánh mắt có chút dò xét rồi nói: "Cùng ta đến Lăng Tiêu điện trước để bàn bạc. Đợi Ôn Khương đến sẽ giải quyết việc khác."
Mọi người vừa quay bước đi, một tiếng sét vang trời nổ ra, từng ánh mắt đều nhìn về một hướng. Hi Hoa bỗng thất thần, hướng đó không phải là hướng về phía Long giới sao, Hi Hoa vội nhìn bàn tay mình, ấn hoa không biết tự lúc nào đã đỏ dần lên. Hi Hoa quay lại hai tay dâng lên Thiên Đế túi Càn Khôn rồi nhanh chóng hóa lưu quang bay vụt đi.
"Hi Hoa!"
Ôn Diện vội vã gọi theo nhưng căn bản y không còn nghe thấy. Thiên tướng vội chắp tay nói: "Thiên Đế, thần có cần.."
Thiên Đế bỗng chốc thở dài rồi nói: "Không cần. Long giới không phải địa phận Thiên Cửu có thể tự tiện nhúng tay. Trở về Lăng Tiêu điện trước đi."
"Nhưng Xuân Thần liệu có.."
Ôn Diện bất an hỏi, nhưng chính hắn cũng biết Thiên Cửu không thể, hắn không thể nhưng Hi Hoa có thể, Hi Hoa và Nguyệt Liên vốn dĩ đã không xa lạ gì nữa. Nghĩ đến đây đôi mắt hắn rũ xuống, sau cùng vẫn quay lưng đi về phía Lăng Tiêu điện.
Thấy Hi Hoa đứng đó, một thần quân đi đến, khoác trên người đạo bào xanh ngọc, đai lưng đeo linh bài thạch anh, dáng người nghiêm chỉnh hướng đến hành lễ: "Thần tham kiến Xuân Thần."
Hi Hoa hành lễ rồi nói: "Ta đến gặp Vạn Uyên thiên thần, không biết ngài ấy có ở đây không?"
"Sư phụ có căn dặn thần ra đón ngài. Xuân Thần, mời!"
Hi Hoa theo lối bậc thang đi lên theo sau là vị thần quân, qua lớp sương tiên nhàn nhạt, thoắt như tỉnh như mơ đã đứng trước chính điện Côn Luân. Vạn Uyên mang đạo bào dài uy nghiêm đứng sừng sững trước bậc thêm như một vị tướng chưa từng bại trận ở chiến trường, cứ trầm tính hướng mắt theo y không biểu tình như đã chờ sẵn.
"Thiên thần"
Vạn Uyên gật đầu, ra ý cho thần quân kia lui rồi xoay lưng trở vào điện. Hi Hoa theo chân Vạn Uyên đi qua cung điện, thâm sâu vào tuyệt công, đến khi ra ngoai lại thấy một hồ nước rộng. Cây cầu bắt qua hồ được tạo nên bởi những văn chú cầu kì, từng nét chú như có linh hồn đầy dũng mãnh và uy nghiêm. Đến giữa cầu, Vạn Uyên dừng lại rồi đưa tay ấn thuật, một luồng ánh sáng xuyên qua mặt hồ, lập tức một kiến trúc liền theo sóng nước nhô lên. Hi Hoa bất ngờ vô cùng, kiến trúc trước mắt vốn dĩ chính là Tháp Trấn Yêu hơn một vạn năm trước được đặt ở đỉnh Côn Luân, không ngờ nó không mất đi mà lại được Vạn Uyên trấn dưới đáy hồ.
"Xuân thần điện hạ nghĩ tháp Trấn Yêu này có thể giữ được những mảnh Đồng Lô Hồng Liên không?"
Hi Hoa không bất ngờ khi nghe Vạn Uyên hỏi, y chậm rãi cầm lấy túi Càn Khôn mà nhàn nhạt đáp: "Muốn biết được hay không thì phải thử."
Vạn Uyên cầm lấy túi Càn Khôn rồi mới bắt đầu thực hiện. Tháp Trấn Yêu rất nhanh hút lấy mảnh Đồng Lô Hồng Liên, sau lại phát ra ánh sáng đỏ rực sáng cả một vùng đỉnh Côn Luân. Sóng hồ chấn động, Tháp Trấn Yêu rung động rồi từ từ thu về hồ nước, đợi mặt nước im ắng, Vạn Uyên phất tay, tầng tầng chướng khí hiện ra bảo vệ quanh hồ, những văn chú trên cầu lại xuất ra vô vài thiên binh băng linh lực, trên tay mõi linh hồn đều cầm kiếm bay theo hàng, luân phiên nhau canh giữ trên mặt hồ, lúc này cả hai mới thở ra nhẹ nhỏm.
Vạn Uyên khoanh tay, đôi mày rậm giãn ra vài phần rồi nói: "Về chính điện, chúng ta nói chuyện."
Phía ngoài chính điện là những bóng hình lén lút sau cửa điện, tuy nháo nhác nhưng cực kì im lặng như không để ai phát hiện. Vốn dĩ Vạn Uyên đã biết nhưng không nghĩ chúng lại gan như vậy liền ho một tiếng lớn. Hi Hoa chỉ cười mỉm nói: "Từ lúc nào Côn Luân sơn lại là nơi nuôi trẻ vậy? Lần trước thần đến, nơi này yên ắng cực kì."
Vạn Uyên tặc lưỡi, nhấp xong chén trà mới nói: "Cái này là bất đắt dĩ.. Giản Thu!"
Vạn Uyên gọi tên thần quân lúc nãy, tuy không xuất hiện nhưng rất nhanh tiếng nháo nhác ngoài kia cũng không còn, lúc này hai người mới an tâm nói vào vấn đề chính. Hi Hoa bỏ qua việc hồn phách của Đàm Phiên, chỉ nói trọng tâm vào giao dịch của đôi bên. Vạn Uyên có vẻ cũng rất cân nhắc chuyện này, nhưng suy ra Vạn Uyên cùng Nguyệt Liên có nét tương đồng đó là rất ít khi có thể khiêu chiến nhưng bản thân lại chấp nhận hòa.
Vạn Uyên suy tính một hồi rồi nói: "Để Dạ Tập Huyền giúp chúng ta tìm Đồng Lô Hồng Liên cũng không phải tồi. Nhưng quan trọng để hắn tìm đủ chỉ sợ dã tâm thay đổi, Đồng Lô Hồng Liên là thứ không thể để vẩn vơ ở ngoài, rơi vào tay kẻ có tâm cơ càng nguy hiểm."
Vạn Uyên như đã để sẵn đáp án trong đầu liền đáp: "Ta sẽ làm một cuộc truy xét, nếu như đã có ở vương phủ U Minh giới thì ở nơi Thiên giới cũng không ngoại lệ kể cả các tộc các giới còn lại. Thà như để Dạ Tập Huyền giữ lời thu oán khí hơn là hắn tìm đủ các mảnh Đồng Lô Hồng Liên."
Hi Hoa gật đầu đồng ý, ý này cũng không tệ.
Cho qua một buổi, Hi Hoa cùng Vạn Uyên đến Thiên Cửu bàn chuyện. Thiên Đế hiểu ý liền phân phát mỗi người thần sư một lệnh ngọc, lệnh ngọc này đại diện cho thiên thánh làm từ linh mạch Thiên Xu, dùng để dò xét kiểm tra bất cứ nơi nào. Thiên Đế còn dành ra một phần cho các thiên binh đó là Tỏa Tinh ngọc, những Tỏa Tinh ngọc này được chạm bởi đoạn thạch khiết có thể cảm nhận được quỷ khí của Đồng Lô Hồng Liên. Thiên Đế ngồi trên Nhuyễn tháp nghiêm giọng nói:
"Trẫm cũng đã gửi thiên chỉ đến U Minh giới, nơi tứ hải bát hoang là chốn thần tiên nhưng cũng không phải là không có kẻ dụng tâm không đứng đắn. Các thần cứ theo thánh chỉ mà làm, ai không nghe theo liền trói về tra khảo."
Nhận được mệnh lệnh, Chư vị thần tiên cùng thiên binh nhanh chóng rời đi làm nhiệm vụ, Thiên Đế bước xuống bục hướng Tịch Nhan nói: "Thần theo Xuân thần đến Điểu tộc, giúp ngài ấy rà soát nơi đó."
Cả Hi Hoa và Tịch Nhan đều bất ngờ. Điểu tộc là họ hàng của Thiên Hậu Lạc Tịnh Hương, vô cùng lớn mạnh, không nghĩ Thiên Đế lại giao cho mình. Đôi môi Tịch Nhan có chút mím lại, rồi hắn cúi người tuân mệnh. Hi Hoa vẫn đứng im, Thiên Đế ngạc nhiên hỏi: "Thần có chuyện gì sao vậy?"
Hi Hoa lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là Điểu tộc là một tộc có lãnh thổ riêng, lại là chủ của nhiều tộc khác. Thiên Đế muốn thần tra xét là toàn lãnh thổ hay chỉ là vương phủ Điểu tộc."
Thiên Đế như kiên quyết đáp: "Xuân thần đảm nhận truy xét Vương phủ Điểu tộc, Tịch Nhan sẽ đảm nhiệm những tộc khác."
"Vâng". Cả hai hành lễ rồi xoay lưng đi.
"Xuân Thần."
Hi Hoa dừng lại, Thiên Đế ôn hòa nói: "Nếu xong rồi thần có thể đến nơi khác giúp đỡ."
"Vâng?". Nơi khác? Có phải Thiên đế đang ám chỉ đến Nguyệt Liên.
Trên đường đến lãnh địa Điểu tộc, Hi Hoa vẫn để tâm đến ấn hoa ở lòng bàn tay, nó vẫn là màu vàng nhạt, xem ra Nguyệt Liên vẫn đang yên ổn, lúc nãy nghe Thiên Đế nói, trong tâm bỗng dưng thấy lo lắng, y bây giờ thật muốn đến Long giới. Tuy ở nơi đó Nguyệt Liên làm thống lĩnh nhưng Long giới bao gồm rất nhiều tộc rồng khác nhau và ý chí xưng đế rất cao, Nguyệt Liên đứng trên địa vị này ắt hẳn rất có nhiều kẻ muốn tranh giành, sơ hở một tí liền có hại cho mình.
"Đến Điểu tộc rồi."
Tịch Nhan bất chợt lên tiếng mới kéo Hi Hoa ra khỏi suy nghĩ, hắn rũ mắt khẽ hỏi: "Ngươi lo cho Thủy Thần sao? Ta nghe nói phía Bắc hải xảy ra chuyện, liên quan đến Dạ Tập Huyền."
"Ừm."
Hi Hoa đáp, ánh mắt nhìn về hướng vương phủ Điểu tộc, nó sang trọng và to lớn, dựng theo từng khối đá lơ lửng trên không. Lần này y đến là lần thứ ba, lần đầu tiên là được Phượng Minh lén lút dẫn đi, lần hai đó là khi mẫu thân mất tròn một trăm năm, y được Tư Duệ nương nương dắt đến tham gia lễ hội khổng tước, và lần này là lần thứ ba. Tịch Nhan bâng quơ nhìn những cánh chim bay dưới chân, hắn bất chợt nói:
"Đến đây thôi, ta sẽ đi đến những tộc khác. Xuân thần cẩn.."
Hi Hoa quay đầu nhìn, Tịch Nhan chợt thu lời nói: "Không có gì."
Nói xong hắn mang theo nửa binh rời đi. Hi Hoa thấy khó hiểu nhưng cũng không để ý, vốn dĩ hai lần trước kia đến đây đều là ký ức không đẹp, bị người rượt đuổi, bị nghe mắng một câu có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, không biết lần này thì như thế nào. Hi Hoa đáp xuống một sảnh đài rộng, hai Điểu binh canh giữ cổng vương phủ thấy Hi Hoa đáp xuống, trên tầng mây còn có thiên binh liền sợ hãi giương mắt nhìn.
"Đi thông báo với Ôn Vương chủ."
Một tên chạy đi, Hi Hoa khẽ thở ra, tại sao lại thất trách như vậy, đến một hành động hành lễ cũng không có. Hi Hoa bước qua cổng, theo bậc thang tiến về phía vương phủ, thiên binh đi sau đã xếp thành đội hình ngay thẳng chờ lệnh.
Nhìn mái vòng hình khổng tước giác ngọc thạch, phía xa còn đang xây thêm một điện khác, quả nhiên giàu rất giàu khiến người khác phải trầm trồ. Năm nay vốn dĩ thời tiết cơ địa có hạn, bị cắt phần lương thực quan trọng từ Hoa giới chắc cũng không ảnh hưởng gì đến đời sống vương phủ này. Một Thiên tướng đi sau y hỏi:
"Xuân thần, chúng ta nên bắt đầu đi ạ, đợi Ôn Vương chủ e là.."
Hi Hoa nhìn xung quanh một lượt rồi nói: "Đưa binh đi kiểm tra các nhánh của vương phủ, để lại một phần thiên tướng vào kiểm tra Cung điện Ôn Vương chủ cùng phủ đệ và nơi ở của các hoàng tử công chúa, tuy là tra xét theo lệnh nhưng có những việc riêng tư, không nên để ý nhiều."
"Vâng!"
Các đội binh liền chia nhau đi rà soát, bỗng dưng một giọng nói gắt gao vang lên: "Chuyện này là chuyện gì? Ai cho các người tự tiện đi vào Điểu tộc của ta."
Hi Hoa hướng mắt nhìn lên nơi phát ra giọng nói. Một thân hình to lớn hiện ra, trên người khoác bộ choàng lông vũ đen nhánh, từng nơi đều có vàng nạm lên, không ai khác đó là Ôn Khương, chân thân là chim ưng hùng mạnh tàn ác đứng đầu Điểu tộc, phụ thân của Ôn Diện và Ôn Ngọc. Thấy Hi Hoa, ông liền cau mày, đôi râu đen rậm rạm càng khiến gương mặt trở nên hung tợn, một gương mặt không chút tình cảm.
"Hi Hoa?"
Ôn Ngọc theo sau bất ngờ hỏi. Ôn Khương từng bước đi xuống, hắng giọng nói: "Ồ, Xuân thần. Thì ra là ngươi, không biết hôm nay cơn gió nào mang ngươi đến nơi này vậy. Còn việc vương phủ của ta bị rà xét khi không có sự cho phép, ngươi đây là có ý gì!"
"Ôn V.."
"Dù làm lớn đến đâu thì cũng đừng cậy quyền mà tự tung như nhà mình vậy chứ?"
Ôn Ngọc nâng mặt cười khinh. Đằng sau Ôn Khương có rất nhiều thê thiếp người hầu hạ đi sau, cũng không biết như thế nào, nói Hi Hoa thất lễ cũng được, nơi này có những thành phần y thật sự không muốn liếc nhìn, y có ý chào hỏi nhưng đã bị chặn họng, y cũng không muốn nói nữa, dù gì ai cũng biết Hoa giới và Điểu tộc bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần không có người ngoài liền trở mặt nhau. Ôn Khương bật cười đang muốn nói, Hi Hoa chậm rãi đưa Lệnh Bài Chuẩn Thiên ra trước mặt, tiếng cười Ôn Khương liền ngưng bặt, các nô tỳ thần thiếp sợ hãi quỳ rạp xuống. Thấy Lệnh Bài Chuẩn Thiên như thấy Cửu Thần Thiên Đông Hoang, một bảo vật chỉ khi tứ hải bát hoang đang bị mối dọa đe ngầm mới được sử dụng. Ôn Khương và Ôn Ngọc dù có không bằng lòng đến đâu nhưng cũng không dám trái lệnh, chậm rãi quỳ một chân xuống.
"Cửu Thần Thiên Đông Hoang nguyện chờ lệnh."
Đây là lệnh bài Vạn Uyên đưa cho Hi Hoa, ngài biết Điểu tộc rất kiêu ngạo, y chắc chắn sẽ bị họ gây khó dễ, có lệnh bài này, người muốn chống đối cũng không được. Về phần Vạn Uyên thì lại không lo, với thân phận của ngài, đi đến đâu thì làm gì có ai dám ngăn cản huống hồ lần này, Hoa giới là do ngài truy xét.
Một tiếng vỗ cánh phát ra mang theo gió lớn, Ôn Diện - người duy nhất Hi Hoa tin biết lễ nghi cuối cùng cũng xuất hiện, hắn thấy y liền hành lễ với y trước rồi mới theo lệnh bài hành lễ.
Hi Hoa thu lệnh bài lại chậm rãi nói:
"Ở U Minh giới vừa phát hiện được một mảnh Đồng Lô Hồng Liên từ vương phủ của một lão Quỷ Quan. Thiên Đế và Phong Đô Đại Đế đã bàn bạc thi hành ra cuộc truy xét lục giới để tìm kiếm xem liệu những mảnh Đồng Lô Hồng Liên có bị giấu dưới mí mắt hay không. Mong rằng Ôn Vương chủ hợp tác, mọi người đứng lên đi."
Ôn Khương có chút sững người đứng dậy, đè nén giọng hỏi: "Xuân Thần, ngươi nói đã tìm ra được một mảnh Đồng Lô Hồng Liên ở U Minh giới. Nơi này của ta cũng coi như tiên khí dồi dào khác hẳn với nơi âm u đó, không thể thuộc diện nghi ngờ được?"
Hi Hoa lấy lễ làm trọng, Ôn Khương đã hạ giọng, y cũng không muốn tạo nên khoảng cách đối lập, liền đáp: "Ôn vương chủ không cần lo ngại, vốn dĩ chuyện kiểm tra này ngay cả trên Thiên Cửu cũng phải thực hiện. Thiên Đế cũng chỉ vì muốn đảm bảo an toàn cho chúng tiên mà thôi. Nếu không có gì, thiên binh thiên tướng sẽ rời khỏi, tuyệt sẽ không hư tổn đến bất kì thứ gì cũng như xen vào chuyện riêng của Điểu tộc."
Ôn Khương cười miễn cưỡng, nhìn mặt ông không mấy tự nhiên. Ôn Diện bước đến chậm rãi hỏi: "Xuân Thần, lúc nãy đi qua biên giới Điểu tộc, ta thấy vẫn còn một tốp binh khác. Vậy ai là người dẫn đầu vậy!"
Nếu đã thấy toán binh khác hẳn cũng đã biết y đến, sao lại vờ như không hay mà còn kiếm cớ để có thể nói móc y vài câu, HI Hoa thầm cười khinh trong lòng, lại nhàn nhạt đáp: "Là Tịch Nhan điện hạ."
Đôi mày Ôn Diện có chút nhíu lại, ánh mắt liếc nhẹ về phía Ôn Ngọc, Ôn Ngọc có chút sững người nhưng sau cùng trên nét mặt cũng có nét ngạo mạn. Hi Hoa đứng nhìn từng tốp binh trở về thông báo yên ổn nên không để ý mấy xung quanh. Ôn Diện chợt lên tiếng:
"Xuân Thần, cạnh bên có lưỡng đình, mời ngài vào đến đó thần có chuyện bàn bạc riêng với ngài. Sẽ không mất thời gian nhiều đâu."
Ôn Khương có chút khó hiểu hỏi: "Chuyện gì mà không nói rõ ra được?"
"Phụ thân, mọi chuyện để con cùng Xuân Thần xử lí, xong xuôi con sẽ bẩm báo. Xuân Thần, mời!"
Trong lòng Hi Hoa có một cảm giác kỳ lạ, đã từng nghe Ôn Khương vốn có tam thê tứ thiếp, Ôn Diện và Ôn Ngọc là con chính thê, nhưng sao có vẻ khoảng cách giữa Ôn Khương và Ôn Diện rất xa cách. Hi Hoa bước vào lưỡng đình ngồi, khi đã yên vị, y mới hỏi: "Ngươi muốn bàn bạc riêng về chuyện gì?"
Bất giác từ lưỡng đình, một chướng khí xuất hiện, Hi Hoa nhìn thoáng qua cũng biết được Ôn Diện không muốn ai nghe thấy câu chuyện này. Ôn Diện vẻ mặt nghiêm túc làm Hi Hoa có chút mất tự nhiên, hắn chậm rãi nói: "Ta không muốn người khác nghe thấy để làm hỏng việc của ngài. Mấy hôm nay ở Điểu tộc xảy ra chút dị thường, ta đi kiểm tra nhưng không phát hiện được điều gì, vừa hay Xuân Thần đến, ngài có thể giúp ta được không?"
"Dị thường? Là như thế nào? Có thể nói rõ cho ta nghe một chút được không?"
Khuôn mặt Ôn Diện có chút trầm lại, hắn như vừa nhớ lại vừa đáp: "Là một tầng quỷ khí thoắt ẩn thoắt hiện, tầng quỷ khí này chỉ được nhìn thấy qua pháp bảo, mắt thường không thể thấy, ta đi kiểm tra thì nó lại biến mất, thành ra trong vòng một tháng, ta đã thấy nó tổng cộng năm lần."
Hi Hoa suy nghĩ, một tầng quỷ khí mỏng thoắt ẩn thoắt hiện. Nếu như có quỷ, Ôn Diện phải phát hiện ra, nhưng hắn không cảm nhận được. Trừ phi là quỷ khí của quỷ vương để lại khi đi qua. Nhưng mà đi đi lại lại tận năm lần thì rõ ràng nơi này không được quản nghiêm ngặt. Hoặc là.. Có thứ gì đó không tốt.
"Ngươi đã từng tìm hiểu lí do chưa?"
"Đã từng nhưng không có kết quả. Riêng ta có một suy đoán, vẫn không dám chắc có phải không."
Hi Hoa nhấp chén trà, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi nghi ngờ về vương phủ dưới quyền cai quản của phụ thân ngươi có giấu một thứ đồ không tốt, tỉ như là Đồng Lô Hồng Liên?"
"Đó cũng là suy đoán, thế nên hôm nay ta muốn Xuân Thần giúp ta kiểm tra việc này để phòng khi có sự cố xảy ra."
Tính cách bộc trực nghĩ cho tứ hải bát hoang của Ôn Diện quả nhiên được Vạn Uyên mài giũa rất tốt. Để thực hiện nhiệm vụ chung, y thích nhất là những người tập trung vào công việc. Hi Hoa nâng mí mắt, tập trung vào vấn đề: "Nơi đó là ở đâu? Ngươi dẫn ta đến đó đi!"
"Được! À Đúng rồi, ta vẫn muốn nói với ngài một chuyện?"
"Chuyện gì?"
"Hắn..". Ôn Diện bỗng ngừng, sau hắn mới nói, nét mặt có chút không cam tâm: "Sau này ngài đừng đi với Tịch Nhan nữa, hắn, hắn không giống như mọi người nhìn thấy đâu. Dù gì hắn là cùng với Thiên Hậu.."
* Ầm*
Cả Hi Hoa và Ôn Diện đều giật mình nhìn về hướng khoảng trời đen kịt. Ôn Diện phất tay bỏ chướng khí, gấp gáp nói: "Là nơi đó!"
Hi Hoa xoay chân phi thân nhanh hơn, Ôn Diện tung cánh bay theo y, ánh mắt vẫn khẽ liếc về một góc viện, đôi mày nhướng lên. Hi Hoa đáp xuống khoảng trống, một thiên tướng chạy đến bẩm báo: "Nơi này lệ khí tỏa mạnh, hợp với linh lực Tỏa Tinh liền tạo chấn động lớn, Xuân Thần, mời ngài xem xét."
Hi Hoa bước đến một khoảng sân trồng đầy thần mộc đã dập một nửa, một lão ông khúm người sợ hãi nói: "X.. Xuân Thần, Đại hoàng tử, lão không biết gì, lão chỉ là một Vu y nhỏ trồng thuốc chữa bệnh. Đây là vườn thảo dược lão trồng quanh năm, chưa từng biết được nơi này có quỷ khí."
Hi Hoa quan sát nhìn, nếu như là nơi trồng thảo dược thì linh lực phải tụ rất nhiều, nói xuất hiện quỷ khí dày thì thật khó tin, nhưng Tỏa Tinh ngọc đã có phản ứng, nơi này quả nhiên có vấn đề.
Tiếng bước chân dồn dập đến. Ôn Khương trợn mắt quát: "Chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ôn Diện?"
Ôn Diện thở ra nói: "Nơi này có quỷ khí, lại tạo phản ứng với Tỏa Tinh ngọc nên mới tạo chấn động."
Ôn Ngọc hừ một tiếng: "Hoang đường, nơi này linh lực tràn trề, làm sao có quỷ khí. Không phải là đang muốn phá chứ, đây là vườn thảo dược lớn và đắt nhất của Điểu tộc đó."
Thiên tướng bước đến nghiêm mình nói: "Ôn Ngọc thượng tiên, chúng tôi chỉ thực hành nhiệm vụ không hề đả động đến vật tư, chính nơi này đã tạo ra chấn động với Tỏa Tinh ngọc."
Ôn Ngọc khoanh tay liếc nhìn thiên tướng. Ôn Diện hướng Thiên tướng nói: "Không sao, làm phiền thiên tướng rồi! Nhờ ngài đi xem xét, nếu có đả thương thiên binh nào, Điểu tộc xin chịu trách nhiệm."
Hi Hoa nhìn mặt đất dưới chân, y khẽ nhẩm thần chú, một mầm hoa nhú lên nhưng cũng rất nhanh chóng héo tàn, y đưa mắt nhìn, từng khóm thảo dược cũng từ từ héo đi. Ở phía dưới đất có vấn đề, có thể là ảnh hưởng của Tỏa Tinh ngọc mà lâu nay đang ngủ yên lại bị khuấy đảo.
"Tất cả lùi ra sau."
Ôn Khương như không để ý vẫn cố bước đến, Ôn Diện đưa tay ngăn ông lại: "Phụ thân, chúng lùi lại đi."
"Ôn Diện!"
"Tất cả lùi lại."
Thiên tướng ra lệnh, mọi người đều nghe theo mà lùi ra xa. Vật dưới cách một phần đất thế nên không thể dùng túi Càn Khôn, Hi Hoa hít một hơi nhẹ, bàn tay kết ấn chú, hoa văn trên trán liền phát sáng. Từ vị trí của y bỗng lan ra một trận pháp sáng rực, mà bay xung quanh chính là những linh tính Mạn Đà La Hoa. Một cơn gió cuộn quanh trận pháp, bỗng dưng mặt đất rung chuyển rồi từng lớp đất nứt ra. Ai ai cũng ngỡ ngàng nhìn. Trận pháp thuộc hoa giới có nét thi thuật rất đẹp dễ mê mẩn lòng người nhưng nhìn hiện tượng dưới chân, nhất thời ai cũng bị kinh động.
".. C.. cái gì kìa.."
Có người la lên, Từ dưới mặt đất là từng hoa văn kì dị hiện ra từng mảng đen ngầm. Hi Hoa kết ấn, một trận chấn động nổi lên, cả một mảnh Đồng Lô Hồng Liên to lớn bay lên không trung theo sau là vô số xương trắng dính dưới đáy mảnh vỡ rơi xuống, lệ khí tỏa ra mảnh liệt làm ai cũng phải tạo kết giới phòng thủ, cũng may là đã được trận pháp Mạn Đà La Hoa hút lại. Mọi người có mặt đều hả họng kinh ngạc. Hi Hoa mở ra túi Càn Khôn, Mảnh Đồng Lô Hồng Liên liền bị hút vào triệt để. Trận pháp kết thúc, xung quanh từng mảnh lệ khí sót lại cùng vô số bộ xương trắng phơi khỏi nền đất, lệ khí kia cứ lượn lờ làm cả vườn thuốc gần như héo trọn. Lão vu y sợ tái mặt, bao nhiêu loài thuốc quý không lẽ được nuôi dưỡng từ lệ khí và xương người?
Ôn Khương xanh mặt không nói gì. Hi Hoa phất tay lệ khí biến mất chừa lại một mớ hỗn độn, y thử để cho cỏ cây tự mọc nhưng dường như nơi này đã quá ám lệ khí và cằn cỗi, một ngọn cỏ cũng không thể sinh trường, nếu có cũng chỉ là loại độc hại
"Ôn Vương chủ.". Ôn Khương thoáng giật mình, lại khó khăn nói: "C.. cái này.. ta không biết!"
Hi Hoa cất túi Càn Khôn hỏi Thiên tướng: "Còn nơi nào không?"
"Thưa, đã xong rồi ạ."
Hi Hoa nhìn Ôn Khương, chậm rãi nói: "Gửi mật thư đến Thiên Cửu để Thiên Đế ra cấm quân bao vây khu vực này. Ôn vương chủ, Theo thiên chỉ ban xuống, nếu phát hiện nơi nào có mảnh Đồng Lô Hồng Liên thì phải đưa người coi quản nơi đó đến tra xét. Vậy nên xin mời Ôn vương chủ cùng Vu y đến Thiên Cửu một chuyến."
Cả một khoảng lặng đến lạnh người, Ôn Khương sắc mặt thăng trầm như có ý cự tuyệt. Ôn Diện hướng Hi Hoa nói: "Nơi này là do ta cai quản, Xuân Thần, thần đi với ngài."
"Người đứng đầu một tộc không thể không đến, vậy nên Ôn vương chủ vẫn phải đến Thiên Cửu."
Tịch Nhan dẫn theo đội binh đi đến lên tiếng, sau lại hướng Hi Hoa nói: "Phần còn lại đã kiểm tra, không có vấn đề gì cả!"
Ôn Khương hừ một tiếng, ánh mắt cay nghiệt liếc nhìn Tịch Nhan. Hi Hoa thở ra rồi rời đi trước. Nếu họ không muốn đi cùng y, một chút nữa sẽ có người Thiên Cửu xuống mời. Bước ra lãnh địa Điểu tộc thì có tiếng gọi sau lưng:
"Xuân Thần, ta đưa Vu y đi cùng với ngài!"
Hi Hoa nhìn Ôn Diện mang theo Vu y vội vàng chạy đến, đằng sau là binh Thiên Cửu, y quên mất mình rời đi mà chưa thu hồi binh.
"Chúng ta đi được chưa?"
Ôn Diện nhỏ giọng hỏi. Hi Hoa gật đầu cùng mọi người trở về Thiên Cửu. Ở Nam Thiên Môn, Thiên Đế đã đứng chờ sẵn, thấy Hi Hoa đến liền hỏi: "Ta cảm nhận được quỷ khí dày đặc, thần đã tìm thêm được một mảnh sao?"
"Vâng.. là phía Nam vương phủ Điểu tộc."
"Tham kiến Thiên Đế vạn tuế. Phía Nam là nơi cai quản của thần, không biết vì lí do gì lại xuất hiện mảnh Đồng Lô Hồng Liên nên đã theo Xuân Thần đến đây."
Thiên Đế gật đầu, ánh mắt có chút dò xét rồi nói: "Cùng ta đến Lăng Tiêu điện trước để bàn bạc. Đợi Ôn Khương đến sẽ giải quyết việc khác."
Mọi người vừa quay bước đi, một tiếng sét vang trời nổ ra, từng ánh mắt đều nhìn về một hướng. Hi Hoa bỗng thất thần, hướng đó không phải là hướng về phía Long giới sao, Hi Hoa vội nhìn bàn tay mình, ấn hoa không biết tự lúc nào đã đỏ dần lên. Hi Hoa quay lại hai tay dâng lên Thiên Đế túi Càn Khôn rồi nhanh chóng hóa lưu quang bay vụt đi.
"Hi Hoa!"
Ôn Diện vội vã gọi theo nhưng căn bản y không còn nghe thấy. Thiên tướng vội chắp tay nói: "Thiên Đế, thần có cần.."
Thiên Đế bỗng chốc thở dài rồi nói: "Không cần. Long giới không phải địa phận Thiên Cửu có thể tự tiện nhúng tay. Trở về Lăng Tiêu điện trước đi."
"Nhưng Xuân Thần liệu có.."
Ôn Diện bất an hỏi, nhưng chính hắn cũng biết Thiên Cửu không thể, hắn không thể nhưng Hi Hoa có thể, Hi Hoa và Nguyệt Liên vốn dĩ đã không xa lạ gì nữa. Nghĩ đến đây đôi mắt hắn rũ xuống, sau cùng vẫn quay lưng đi về phía Lăng Tiêu điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất