Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 58: Ngọc linh khí

Trước Sau
Nguyệt Liên đưa mọi người vào sâu trong hàn cốc, sau lần lấy trái của nó hắn đã bày ra một kết giới phòng khi nó kết trái một lần nữa, người ngoài không thể xâm nhập được. Tiếng nước nhỏ giọt vang lên, Hi Hoa đưa mắt nhìn rồi vận linh lực làm cho loài hoa kia nở, cả hồ nước chấn động, giống như lần trước có những thân rễ chồi lên, Sinh Linh Mộc theo đó cũng xuất hiện. Hi Hoa thu tay về, có chút ngạc nhiên hỏi: "Nó không tấn công chúng ta nữa sao? Xung quanh cũng không còn oán linh nữa."

Nguyệt Liên gật đầu đáp: "Từ khi trái của nó bị chúng ta hái thì nó không còn bị oán linh bao lấy nữa. Không có trái cũng không còn gì để bảo vệ, nó tiếp tục sống như những loài cây khác thôi."

Thanh Thanh ngó nghiêng, nàng gãi đầu nói: "Nhìn hình thể rất giống nhưng mà cây đó rất cao, cao nhất ngọn núi đó luôn, còn cây này.. Không cao cho lắm."

Nguyệt Liên đáp: "Nếu muốn thấy gốc của nó thì phải bơi xuống hồ. Nhưng từ trước đến nay chưa ai bơi xuống dưới hồ này nên nó sâu thế nào không ai ước lượng được. Nếu là nhận dạng, vừa hay có ngươi.."

"A ha ha, tiểu tiên không biết bơi. Đế Long rộng lượng."

Hi Hoa phì cười hướng nàng hỏi: "Thanh Thanh, ngươi nhìn kĩ một chút xem thế nào?"

Thanh Thanh gật đầu rồi xem xét, nàng cố nhớ lại từng hình ảnh đó rồi mới nói: "Cái cây đó trên thân có rất nhiều gai, cây này thì không. A, ta nhớ mùi nhựa của cây đó rất đặc trưng, ta có thể ngửi thử."

Nguyệt Liên nhanh chóng vung vạt áo, thoắt đã xuất hiện ở một phần rễ nhô lên, hắn khoan thai đi đến, trên tay biến ra một thanh chủy thủ cắt lên thân cây. Phượng Minh cất giọng hỏi: "Đế Long, có nhựa không?"

"Không có!"

Nguyệt Liên thử dò xung quanh nhưng không có kết quả nên quay về. Tìm cả buổi trời không thu thập được gì nên bốn người rời khỏi hàn cốc, phía xa Diễm Du vội chạy lại hành lễ: "Sư phụ, sư nương, Hỏa Thần?"

Thanh Thanh phẩy tay nói: "Là một tiểu tiên, không cần phải hành lễ."

Diễm Du như hiểu liền cười khù khờ rồi mới hướng Nguyệt Liên nói: "Sư phụ, con đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Người có cần gì nữa không ạ?"

"Không cần đâu, chỉ là một trận đánh xong sớm về sớm mà thôi."

Hi Hoa quay sang hắn lo lắng nói: "Chiếm Viễn rất mưu mô nên không xác định được nguy hiểm trước mắt, ngươi không nên chủ quan như vậy!"

Nguyệt Liên khẽ cười nói: "Yên tâm, ta sẽ bảo toàn thân thể này cho ngươi tuyệt không sứt mẻ mảnh nào đâu."

"Ta không cần.". Hi Hoa huých tay hắn một cái, hai người thong dong đi phía trước để lại ba người nọ đi đằng sau. Thanh Thanh gãi tóc mai nói: "Tình cảm giữa họ.. Thật tuyệt, đẹp hơn những tình yêu nam nữ ta từng nghe trong thoại bản."

Diễm Du gật đầu nói: "Sư phụ và sư nương là lưỡng tình tương nguyệt, không câu nệ lời người bên ngoài nói gì."

"Đúng vậy, đến với nhau vì yêu và vì yêu mà đương đầu.". Phượng Minh bồi thêm một câu rồi cười. Thanh Thanh như thấy thích thú liền kéo Phượng Minh qua còn mình đứng cạnh Diễm Du hỏi:

"Ngươi gọi Hoa phu nhân là sư phụ vậy ngươi là đồ đệ thân thiết của ngài ấy, ngươi có thể kể chút chuyện ngọt đường của họ cho ta nghe không. Ta rất ngưỡng mộ."

Diễm Du là một người đơn thuần lại vô lo vô nghĩ, thấy tính khí của Thanh Thanh khá giống Mộ Linh tỷ tỷ nên vui vẻ kể lại những câu chuyện hắn bị thồn cẩu lương, hai người vừa nói vừa cười mà đi.

Phượng Minh cứng mép nhìn bốn người hai cặp tung tăng đi phía trước, chỉ còn lại hắn đằng sau mà thấy tủi lòng, làm con chim lửa độc thân cũng khổ ghê. Bất giác Phượng Minh rũ mắt xuống, tự nở một nụ cười buồn. Giá như hắn cũng được như Nguyệt Liên, dám yêu dám theo đuổi, dám ngay thẳng nói thật lòng mình thì tốt biết mấy. Và giá như người hắn thích giống với Hi Hoa, nhận ra tình cảm đối phương dành cho mình, cuối cùng là cùng đối phương lưỡng tình tương nguyệt. Chỉ là hắn lại không đủ can đảm, nói ra chỉ sợ không được đồng ý lại mất luôn cả tình bằng hữu, lại sợ sự cấm cản mà mãi mãi xa nhau, hắn thật không muốn như vậy. Phượng Minh cứ đứng đó cho đến khi nghe tiếng gọi thì mới nở nụ cười đi về phía mọi người.

Phượng Minh không biết, tất cả biểu cảm của hắn đều thu về một pháp bảo Kính Tâm Tư. Kính Văn ngồi đó nhìn hắn một lúc lâu rồi mới thu pháp bảo về, án văn bày ra cũng không buồn viết nữa.

"Vì yêu mà đương đầu.."

Thời gian trôi qua cũng đã đến ngày thực thi nhiệm vụ, Hi Hoa chuẩn bị một ít lọ tinh hoa có công hiệu chữa lành vết thương và khôi phục linh lực để vào túi Càn Khôn cho Nguyệt Liên rồi căn dặn hắn rất nhiều điều. Nguyệt Liên phì cười nói: "Bảo bối, Ngươi làm ta nhớ đến ngày đó, cái ngày sau khi ngươi cải tử hoàn sinh trở về Thiên Cửu. Lúc đó ngươi chưa yêu ta nhưng lại rất quan tâm đến ta, một mực đòi xem vết thương của ta."

"Vậy sao? Ta chỉ nhớ lúc đó ngươi thật đáng đánh. Khi nào trên người cũng có vết thương mà không chịu chữa, cứ để nó tác oai tác oái làm bản thân ta rất áy náy."

Hi Hoa đi đến đeo Càn Khôn bên hông cho Nguyệt Liên, rồi y đứng suy tư, Nguyệt liên nghiên đầu nhìn biểu cảm của y, trong lòng cũng đang hỏi Hi Hoa còn có chuyện gì sao. Một lúc sau Hi Hoa bước đến rót một chén trà rồi vận tay trích một ít thần thức trong tim của mình. Nguyệt Liên trợn mắt bắt lấy tay của Hi Hoa: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Hi Hoa chưa vội trả lời mà đợi trích xong thần thức, hòa quyện với trà rồi đưa trước mặt Nguyệt Liên nói: "Uống đi."

Nguyệt Liên cầm chén trà nhìn, ban đầu không hiểu cho lắm nhưng khi nhìn ánh mắt kiên định của Hi Hoa cùng nước trong trà lập lòe ánh sáng trắng tràn linh lực, hắn khẽ cười, một hơi uống cạn chén song lại véo nhẹ mũi Hi Hoa: "Ngươi vẫn không an tâm ta đến vậy sao?"

Hi Hoa khoanh tay bình thản nói: "Ngươi nên nhớ bây giờ trong ngươi có một mảnh thần thức của ta, chỉ cần ngươi bị tổn thương thì ta sẽ gánh tổn thương cùng ngươi thế nên lo mà giữ cái thân mình cho tốt vào. Nếu thật sự không cần ta nữa thì cứ để bị thương rồi về đây ta xử ngươi sau."

Nguyệt Liên đặt chén trà xuống bàn thở ra một hơi ngắn, bàn tay từ từ nâng mặt Hi Hoa lên khẽ nói: "Trong ta có thần thức của ngươi, trong ngươi có một ngọc long khí của ta. Tiểu bảo bối, ngươi cũng không được xảy ra vấn đề gì, lần này đi không phải một sớm một chiều là về thế nên ngươi phải bảo trọng. Nếu có thể thì tránh xa người ngoài một chút, ta rất biết ghen đấy."

Hi Hoa nghiêng đầu, nở nụ cười: "Đường dài lắm hoa."

"Nhưng không phải hoa nào cũng thích, huống chi đã có hoa cắm rễ rồi.". Nguyệt Liên cúi xuống hôn lên đôi môi của Hi Hoa, bàn tay cứ nhẹ nhàng xoa nắn chiếc eo của y. Nguyệt Liên khẽ cười cụng trán mình lên trán Hi Hoa nhỏ giọng nói: "Chờ ta về."

Hi Hoa gật đầu, cảm giác lần này rời đi y có chút buồn sầu, có chút ủy khuất. Giống với cảm giác đang khó khăn nhất mà người mình yêu lại không ở cùng mình. Hơn một tháng trôi qua đâm đầu vào việc giải cứu cho những thần tiên, Hi Hoa đã quên đi câu nói đầy kì lạ của Nguyệt Liên.



"Hi Hoa!"

Kính Văn chợt lên tiếng, hai người đang tìm hiểu một số tàng thư ở Tàng Kinh Các sau khi đến dò xét các thần tiên kia. Hi Hoa nghe gọi liền ngẩng mặt. Kính Văn đưa tay về phía Hi Hoa nói: "Đưa tay đệ cho ta!"

Hi Hoa không hiểu gì, lúc này hình như có người truyền âm cho Kính Văn, không biết có liên quan không nhưng y cũng đưa tay cho Kính Văn, Kính Văn vừa bắt mạch cho Hi Hoa vừa nói: "Cả tháng nay làm việc không ngừng nghỉ, cho dù là thần tiên cũng không nên chủ quan như vậy.". Trước lúc đi Nguyệt Liên nhờ y nhắc nhở Hi Hoa giữ gìn sức khỏe, nếu như bây giờ hắn về mà thấy Hi Hoa thiếu sức như vậy hắn sẽ dìm chết y. Kính Văn buông tay Hi Hoa ra rồi nghiêng người pha ít trà đưa cho Hi Hoa. "Là trà thuốc."

Hi Hoa đa tạ Kính Văn rồi nhận lấy, một lúc y chợt nói: "Không biết nơi đó thế nào rồi, hôm qua đệ có xem qua trận đồ lục giới, hình như là nơi đó đang bị chướng khí bao lấy."

Kính Văn lắc đầu nói: "Thông linh gửi về rất kém, chỉ biết họ đã phá được nơi đó nhưng sự tình tiếp theo thì không rõ."

Hi Hoa thở dài, nghĩ lại một tháng qua điều tra không có kết quả thật muốn trách bản thân, điều đó làm y nghĩ đến một việc:

"Kính Văn, đệ muốn đến phía Tây Hoang một chuyến."

Kính Văn nhướng mày, hỏi lại: "Đệ là muốn đến tìm cái cây mà tiểu tiên Thanh Thanh."

Hi Hoa gật đầu. Bản thân y muốn thử xem sao. Một tháng qua điều tra không có tiến triển gì, e là nó nằm ngoài sự hiểu biết của y và mọi người. Lần trước Dương Tử có gửi vài cuốn về thực vật phía Tây Hoang, rất có khả năng mọi thứ bắt nguồn từ đó. Kính Văn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi thở dài đồng ý, còn muốn chuẩn bị một đội binh đi theo phía sau hỗ trợ Hi Hoa nhưng y đã từ chối

Y muốn âm thầm đi đến đó. Nếu thật sự nơi đó có thể tìm ra đầu mối thì tốt hơn hết nên giữ im lặng tránh bứt dây động rừng. "Huynh chỉ cần ở lại tiếp tục công việc, đệ sẽ về sớm thôi.". Hi Hoa nhỏ giọng nói, Kính Văn thấy ý này không sai nên gật đầu nhưng cũng không quên dặn dò y kĩ lưỡng chuẩn bị.

Đợi đến thời gian thích hợp, Hi Hoa rời khỏi Thiên Cửu trở về Hoa Giới, lúc đi qua Đầm Sen y cảm nhận luồng ma khí thoang thoảng. Đứng trên đám mây nhìn xuống thấy Dạ Tập Huyền ôm Hồng nhi nằm ở gốc cây ngủ, y nhẹ nhàng đáp xuống nhìn họ, Dạ Tập Huyền mở mắt nở nụ cười nói: "Không đuổi ta đi đấy chứ."

Hi Hoa thở dài một tiếng rồi hỏi: "Ngươi không sợ Đàm Phiên thượng tiên bị nhiễm ma khí sao?"

Dạ Tập Huyền bật cười nâng niu thân hình nhỏ ở lòng bàn tay nói: "Cũng nhờ ơn của Xuân Thần ta mới có cơ hội chạm vào Hồng nhi, đa tạ đa tạ. Mà ngươi hôm nay không ở Thiên Cửu làm việc sao?"

"Ta xuống lo việc Hoa giới. Này Dạ Tập Huyền, cho ta ít ma khí của ngươi."

Dạ Tập Huyền nhìn túi Càn Khôn trước mắt mình, gã đưa tay trích vào nó hỏi: "Lấy hết ma khí của ta cũng được. Ngươi muốn làm gì sao?"

Hi Hoa thu túi Càn Khôn nói: "Làm chút việc hệ trọng. Yên tâm đi, không hạ danh dự ngươi đâu. Không làm phiền ngươi nữa, ta đi trước."

"Khoan đã!". Dạ Tập Huyền lên tiếng làm cho Hi Hoa dừng lại.

"Ta biết ngươi đang có ý định gì. Nơi Tây hoang ánh sáng Mão Nhật khó chiếu tới, ngươi đừng mạo hiểm một mình. Sẽ có kẻ ở đó chầu chực ngươi, nhớ lúc đó thuận theo kẻ đó nếu không xảy ra chuyện đừng bảo ta không nhắc trước nha."

Hi Hoa nghiêng đầu, khoan thai nói: "Đôi khi ta nghĩ ngươi chính là kính trời, cái gì cũng biết, có khi nào ngươi vốn là kẻ cuối cùng muốn làm Lục giới rơi vào đại nạn không?"

Dạ Tập Huyền nhún vai nói: "Ngươi quá khen rồi, ta kiếp trước giỏi thuật bói toán thôi. Ta cũng đã hứa với ngươi rồi, nam nhân trọng chữ tín. Ta đã có A Phiên thì cần gì đến Lục giới nữa. Nói gì thì nói nhớ lời ta, không gây hại gì đến ngươi đâu!"

"Được thôi! Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở!". Hi Hoa hành lễ rồi trở về vương thành tìm gặp Hoa Đế. Lúc mở cửa sương phòng đã thấy ngài ngồi đó với vài đống y phục bừa bộn. Thấy Hi Hoa ngài liền vui vẻ gọi: "Tiểu tử lại đây xem với gia."

Hi Hoa bước đến nhìn nhuyễn tháp đầy ắp y phục trẻ con liền ngớ người hỏi: "Là y phục của con lúc nhỏ sao? Người còn giữ đến tận giờ!". Trong lòng bỗng dưng lên cảm giác xúc động, Hi Hoa cầm lấy những kiện phục nhỏ rất đáng yêu, y muốn nói gì đó với Hoa đế nhưng ngài đã phẩy tay từ chối đáp: "Không phải không phải! Là gia mới sai người may."

Hi Hoa nhướng mày bất ngờ hỏi: "Con sắp có đệ đệ sao?"

"?"

"Tiểu tử ngươi đang khinh nhờn tìm cảm giữa gia với mẫu thân ngươi sao?"

Hoa Đế cả giận ném y phục về phía Hi Hoa, Hi Hoa gãi tóc mai lắc đầu. Hoa Đế thở ra rồi vui vẻ nói: "Để gia kể cho nghe. Một tuần trước gia nằm mơ thấy Thần Phù. Đây là lần đầu tiên gia mơ thấy bà ấy. Thấy bà ấy đang ngồi thêu đôi hài, bà ấy rất vui vẻ nói thêu hài cho cháu trai của chúng ta. Gia liền nghĩ đó là điềm may mà bà ấy báo trước cho gia nên gia đã chuẩn bị sẵn đồ dùng, tinh thần và kỹ năng đón cháu rồi."

Hi Hoa nhăn mặt hỏi: "Thế cháu lấy ở đâu?"

"Lấy từ bụng ngươi chứ đâu!"

"Ây". Hi Hoa vội ôm bụng mình ngồi ở mép nhuyễn tháp ủy khuất: "Phụ thân thật biết đùa. Người đừng giở trò gì đấy nhé."

Hoa Đế chẹp miệng nhìn Hi Hoa rồi nói: "Gia tin mẫu thân con. Gia cũng tin con rễ của gia. Tin gia đi, sau này con sẽ lên chức làm phụ thân cho mà xem."

Hi Hoa gấp gọn y phục rồi một đường rời tẩm điện của Hoa Đế không ngoảnh mặt. Y trở về điện Phù Anh ngồi, lại bứt rứt câu nói của phụ thân mà tự kiểm tra mạch của mình, rồi lại kiểm tra thân thể của mình, một chút cũng không có gì khác thường. Chắc là phụ thân dọa dẫm y hòng nhắc khéo ý chú ý sức khỏe thôi, không sao không sao. Hi Hoa ngồi uống trà rồi đi thu xếp ít đồ vật. Một lần nữa kiểm tra lại linh lực của mình, bất giác y phát hiện điều lạ, can nguyên của y có vấn đề. Hi Hoa ấn thuật chú, can nguyên chuyển động nhưng y lại cảm nhận có gì đó chuyển động theo nó. Hi Hoa vội thu tay, lục lại trong kí ức trước khi đi Nguyệt Liên đã từng nói cái gì mà ngọc long khí.. ngọc long khí!

Hi Hoa thoáng kinh hoàng. Vội vã dùng Thông Linh Cầu, y rút vội lên giường mong nhờ ánh sáng xanh kia phản hồi, đầu y niệm thành một chú gọi Nguyệt Liên hiển ling.

- Hi Hoa?



Bên kia truyền đến giọng nói của Nguyệt Liên, y nghe thấy tiếng gió thổi. Những lời Hi Hoa muốn nói liền bị nuốt xuống, y sợ hắn đang làm nhiệm vụ.

- Hi Hoa? Có chuyện gì hả? Ngươi có đang ổn không?

"Ổn?". Tên tra rồng ấy nghĩ y ổn. "Ngươi.. đang làm nhiệm vụ?"

- Không có! Bây giờ đang lúc nghỉ ngơi ở doanh trại. Sao vậy, nhớ ta sao?

"Vậy ngươi bây giờ có ở gần ai không?". Bỏ qua những câu hỏi ngoài lề kia, Hi Hoa thận trọng kiểm tra một lần nữa. Y thấy Nguyệt Liên nhìn quanh một lượt rồi lắc đầu: - Không có! Ở một mình. Sao vậy, đang sợ ta có người bên cạnh sao? Hay ngươi nằm mộng thấy ta với ai

Hi Hoa hít một hơi, cắn răng rủa nhỏ: "Tên tra rồng nhà ngươi. Ngươi dám gieo hậu quả của ngươi lên ta?". Bên kia Nguyệt Liên a một tiếng rồi ngu ngơ hỏi lại: - Ta.. ta gieo gì lên người ngươi?

Hi Hoa cố gắng hít thở thông thả, bình tâm bản thân một chút. Bây giờ y phải nói sao đây, cái tên kia rốt cuộc có biết cái hậu quả y đang nói đến không.

"Ngươi.. ngươi.."

- Ta.. ta.. ta làm sao?

"Ngươi muốn chọc ta phát khóc sao? Ngươi nói.. ngươi nói xem từ lúc nào, từ lúc nào đưa ngọc long khí của ngươi vào can nguyên của ta. Ngươi biết nó sẽ tổn hại đến không ít đến gnuyeen thần của ngươi."

Hi Hoa đè nén giọng sợ bên ngoài nghe thấy. Bên kia lại nghe Nguyệt Liên a một tiếng, có vẻ không có bất ngờ. "A A cái đầu ngươi.. ngươi.. Nguyệt Liên, tên chết bầm nhà ngươi.. Ngươi về đây cho ta."

Một tiếng cười khanh khách vang lên rồi lại nghe tiếng Nguyệt Liên thì thào: - Tiểu bảo bối ở nhà giữ gìn sức khỏe chờ ta về.

Hi Hoa vừa tức vừa muốn cười, thật sự không thể nói nổi cái tên nhà này nữa. Nguyệt Liên ho nhẹ vài tiếng rồi nói: - Là một tháng trước, ta đi làm nhiệm vụ, ta hôn ngươi. Nếu ngươi đã biết hẳn ngọc long khí đã có linh thể. Ta làm cha rồi.

Hi Hoa nhìn thấy đôi mắt rạng rỡ của Nguyệt Liên, tự dưng bao nhiêu ấm ức trong lòng liền tan biến Hi Hoa cúi mặt nói nhỏ: "Ta ủy khuất." Ở Long giới, mỗi người ngoài thân thể, nguyên thần, long thần ra còn có một thứ là Mộng Kiện Thuyết - thứ mà một vị thần ở Long giới phải đạt cảnh giới Thượng thần mới có, nó như là một hạt ngọc nhỏ nằm trong can nguyên. Nó có thể chuyển hóa khôn lường theo ý chủ nhân, có thể dùng nó để đổi ra một năng lực mà mình mong muốn, người có chí hướng sẽ đổi sức mạnh, có người đổi nhan sắc, đặc biệt dễ thấy là biến nó thành đứa trẻ nhỏ tuyệt đối chỉ nghe lời họ đối với người không muốn lập gia đình. Nguyệt Liên chọn chuyển hóa thành ngọc long khí, hắn là người tạo ra nó, hắn đưa cho Hi Hoa bảo hộ, như vậy ngọc long khí có thể lớn lên thừa hưởng mọi thứ của hắn và y. Chứ không phải của riêng mình hắn, đứa trẻ sau này ra đời sẽ cảm thụ được tình cảm từ đa diện mà không phải nghe lời mỗi mình Nguyệt Liên.

Nguyệt Liên nghiêng đầu mỉm cười an ủi: - Đừng khóc..

"Ai khóc! Ai khóc chứ!". Hi Hoa lớn giọng đáp, nhưng trong mắt Nguyệt Liên thật giống một con hổ con cho dù có gầm lớn cũng không một chút đáng sợ, lại mang vẻ dễ thương vô cùng:

- Ngươi đừng khóc, lúc ta không ở bên cạnh. Xin lỗi vì không hỏi ý kiến ngươi trước, tình thế gấp rút, chỉ kịp lo chu toàn cho ngọc long khí không bị phụ thuộc hoàn toàn vào ta. Không nói sớm cho ngươi biết sợ ngươi quá chú tâm đến nó, làm nó không kịp thích ứng mà àm tổn hại đến ngươi

Hi Hoa không dám thở mạnh, y ngã xuống giường ngọc vùi mặt vào trong chăn. "Ngươi thật đáng ghét."

Hi Hoa nhìn vào trong Thông linh cầu, gương mặt của Nguyệt Liên rất mờ ảo nhưng vẫn đủ biết khuôn mặt ấy đang cười với y, một nụ cười hạnh phúc và vui sướng. Nó giống như úc phụ thân kể lại lúc ngài nhận tin mẫu thân mang thai y, vui sướng đến không tả nổi, chỉ biết cười không ngừng, lại muốn khóc, nhưng không biết khóc thế nào, cảm giác vô cùng lạ. Hi Hoa thở ra một tiếng dài. Nguyệt Liên tặc lưỡi một cái rồi nói: - Ngươi yên tâm đi, ngươi không phải nữ nhân, không sợ vài ba tháng phải vác cái bụng bự đi đâu. Ngọc long khí vốn là một vòng khí tiên rất ngoan, nó sẽ ở trong can nguyên ngươi mà hấp thụ thứ tốt đẹp của phụ thân nó, đến khi đủ thì sẽ tự tách khỏi thần thức của ngươi, qua ngày tháng chăm sóc ấp ủ mới dần tiến hoad thành hình người. Nói là mang thai thì hoàn toàn không chính xác, nói ngươi mang trong người một luồn sức mạnh mưới sẽ đúng hơn.

Hi Hoa ngồi bật dậy, nét mặt rạng rỡ nhìn Nguyệt Liên gật đầu lia lịa. Y lúc này mới thở phào nói: "Vậy thì ta yên tâm đi làm việc rồi. Khi nào ngươi về ta sẽ tính sổ ngươi sau."

- Vâng vâng

Hi Hoa bật cười, trò chuyện đôi ba câu tình hình rồi thôi. Hi Hoa khoác lên mình hắc y, khi trời chuyển tối y hóa thành một con hồ điệp ẩn mình trong đám mây mà bay về hướng Tây Hoang.

Về phía Nguyệt Liên, sau khi bàn luận chiến, hắn rời khỏi doanh trại tìm đến một vách vực ngồi. Nơi này bầu trời đen thẫm pha những luồng ánh sáng xanh kì lạ. Tuy đã đánh vào trong hang ổ của chúng nhưng hang ổ này chỉ là một nhóm nhỏ, không có Chiếm Viễn cũng như Lạc Tịnh Hương. Vạn Uyên đã ra kế hoạch cắm quân ở đây một thời gian để khai thác và trọc khí nơi này, càng đi sau lệ khí càng nhiều, rất có khả năng trong đó còn chứa nhiều thứ mà không ai biết.

Gió thổi từng cơn làm tóc Nguyệt Liên có chút loạn, hắn mò mẫn trong ngực lấy ra một thanh sáo nhỏ, tự thổi một đoạn khúc êm tai. Đây là đoạn khúc mà Hi Hoa đã từng đàn cho hắn nghe, âm thanh nghe êm tai nhẹ nhàng lại có tác dụng tịnh tâm, hắn nghe qua một lần liền thuộc.

Tiếng sáo chậm rãi nhỏ lại, Nguyệt Liên nhớ đến chuyện lúc nãy, đôi môi không tự chủ cong lên. Vậy là sắp tới hắn cùng Hi Hoa sẽ có tiểu cục cưng, nó sẽ làm cho tình cảm hai người thêm bền vững. Nguyệt Liên thở ra một hơi dài, không phải là chán nản mà là nhẹ nhõm, là tự động viên mình sau này phải cố gắng nhiều hơn, hắn phải đủ mạnh, mọi chuyện đều thu xếp gọn lẹ để tiểu bảo bối của hắn không cần phải ngày ngày xông pha vào nguy hiểm, hắn phải mạnh hơn để bảo vệ Hi Hoa, không để người nào có thể làm hại y dù chỉ là một cọng tóc. Đến lúc đó cả nhà ba người sẽ vui vẻ bên nhau, an nhàn không quản chuyện đời nữa.

Nguyệt Liên ngã người lên vách đá phía sau, hắn cầm ngọc bội Mạn Đà đưa lên trời. Trong màn đêm cùng những luồng ánh sáng ấy, ngọc bội in trên đó lại mang sẽ đẹp tinh khiết, một màu trắng huyền ảo mê mẩn lòng người, Nguyệt Liên mỉm cười nhẹ hôn lên nó, bảo vật của hắn.

Bỗng một tiếng động vang kên, Nguyệt Liên bật dậy phóng ra pháp thuật. Hai thanh băng nhọn hoắc ghim vào vách đá cách hắn không xa mà nơi đó Ôn Ngọc như bị dọa sợ mà đứng sững người ở đó. Ôn Ngọc sao lại ở đây? Nguyệt Liên bất ngờ, Ôn Ngọc từ khi nào lại xuất hiện ở nươi quân doanh này. Ôn Ngọc như trấn tĩnh lại, ngập ngừng nói: "Đế Long, ta.. ta theo đội binh chi viện đến đây ba ngày trước."

Đúng là ba ngày trước Thiên Đế có phái thêm đội binh chi viện đến để tăng cường kế hoạch canh giữ nơi này. Chỉ là Nguyệt Liên không hiểu Ôn Ngọc đến đây làm gì, không lẽ là muốn đến canh chừng nơi này để tích công đức sao? Cha hắn còn đang bị thứ quỷ khí kia cuốn lấy, nếu không ép buộc, hắn đến đây cũng thật sự nực cười.

"Thật ngại quá, ta nghe thấy tiếng sáo nên mới mò đến. Đã kinh động đến ngài rồi."

Đối với người này, Nguyệt Liên vẫn luôn có nhiều điểm khuất mắt. Ôn Ngọc rốt cuộc theo phe nào, là theo Lạc Tịnh Hương hay là làm theo Ôn Khương. Lúc trước Ôn Ngọc có giúp thúc thúc Nguyệt Liên nên trở nên thân thiết, được mẫu thân hắn niềm nở chào đón, hắn đương nhiên biết cái tình ý của Ôn Ngọc dành cho hắn nhưng hắn vốn không có cảm giác gì huống hồ tâm hắn đã có chủ. Có thể những lần trước có Ôn Ngọc giải quyết thay vài kẻ có ý tiếp cận tình cảm với hắn nhưng xem qua hành động thì Ôn Ngọc ra tay khá tàn nhẫn, hắn vốn dĩ không thích như vậy. Cho đến hiện giờ hắn vẫn hay thấy Ôn Ngọc luôn có ánh mắt khác lạ khi nhìn Hi Hoa, có lẽ vẫn chưa can tâm cho lắm.

"Sau này nên ít đi lại những nơi này."

"Vâng."

Nguyệt Liên cất ống sáo rồi quay lưng đi, bất ngờ đằng sau nghe tiếng động, hắn quay lại thì đã thấy Ôn Ngọc ngã giữa đất, hình như là bất tỉnh rồi. Hắn vuốt mặt thở ra rồi cầu thầm: "Xa tiểu bảo bối là bão tố."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau