Chương 4: Chương 22
Ở trong bệnh viện không có chuyện gì mới mẻ cả
Khu vực điều trị nội trú của bệnh viện ngày nào cũng có người ra người vào khác nhau, không phân biệt được đâu là người không liên quan, đâu là người nhà của bệnh nhân.
Khu VIP ở tầng trên có thể tốt hơn. Những phòng bệnh bình thường ở dưới đây chẳng khác gì chuồng gà không mái che, nếu không ai mất gì thì mới là chuyện lạ.Hạo Nhân không quan tâm đến chuyện của người khác.Phòng bệnh mà y ở hiện tại chỉ có duy nhất một mình y.
An toàn cá nhân là điều quan trọng nhất.
Nghe nói đã xảy ra chuyện như vậy, y liền để mắt tới, về tới phòng liền tiện tay kéo rèm cửa sổ đối diện với hành lang, rồi sau đó lại đóng cửa phòng bệnh.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa.
Y uống nước, xem tivi một lúc rồi tắt đèn ngủ thiếp đi.
Sự náo nhiệt bên ngoài dần lắng xuống.
Cũng không biết rằng đồ vật đã tìm được về chưa.
Nhưng mà, hành lang đã hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian trôi đi, xung quanh càng lúc càng trở nên im lặng.
Hạo Nhân đang mơ màng ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy tích tác, mờ mịt tỉnh lại, nhíu mày bất mãn.Giờ là nửa đêm, người giường kế đang làm gì trong nhà vệ sinh?Y thực sự buồn ngủ, trở mình, kéo chăn bông lên đầu rồi ngủ.
Ý thức ngày càng xa.
Từ từ đi vào giấc mơ. Không biết trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì,y đột nhiên tỉnh lại.
Không đúng!
Y đột ngột quay lại. Không phải cậu học sinh cấp ba ở giường kế bên đã xuất viện rồi sao?!
Y đột ngột ngồi dậy. Nhìn qua cửa sổ nhà vệ sinh, mưa sớm đã tạnh rồi. Nhưng trong phòng tắm không ngừng phát ra tiếng rào rào của vòi hoa sen.
Y tê dại da đầu.
Y đã nghe qua rất nhiều sự việc kỳ quái ở bệnh viện.
Trên phố có quá nhiều lời đồn đại, mỗi khi bị nhân đạo(?) nhân gian nào cũng vậy, bao giờ cũng có những cuộc gặp gỡ quỷ dị và khủng bố.
(?)bản gốc là:每每被人道的 t tra thì nó ra là nhân đạo/ nhân luân
Trong lòng Hạo Nhân hoảng sợ.
Cửa đóng chặt.
Bằng mắt thường Hạo Nhân nhìn không ra, không biết có phải có ai đó nhân lúc y ngủ lẻn vào trong phòng không
Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm lúc nửa đêm nghe thật quỷ dị.Làm sao bây giờ?
Gọi người vào xem xem?
Hay là......
Hạo Nhân nhấc chăn bông lên và đi chân trần ra khỏi giường.
Y rón rén đi đến trước cửa nhà vệ sinh, nhìn vào phòng tắm, rất tối, chỉ dựa vào chút ánh sáng nhỏ bé từ bên ngoài cửa sổ đi vào, căn bản không nhìn được gì.
Chẳng lẽ y quên tự tắt van nước?
Hạo Nhân nhíu mày.
Y khẩn trương đi vào bên trong, đến trước cửa phòng tắm, khi cánh cửa được đẩy ra, đèn được mở lên.
Y sốc khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn màu đen đang ngồi xổm bên trong cùngvới vết máu trên mặt đất!
Khu vực điều trị nội trú của bệnh viện ngày nào cũng có người ra người vào khác nhau, không phân biệt được đâu là người không liên quan, đâu là người nhà của bệnh nhân.
Khu VIP ở tầng trên có thể tốt hơn. Những phòng bệnh bình thường ở dưới đây chẳng khác gì chuồng gà không mái che, nếu không ai mất gì thì mới là chuyện lạ.Hạo Nhân không quan tâm đến chuyện của người khác.Phòng bệnh mà y ở hiện tại chỉ có duy nhất một mình y.
An toàn cá nhân là điều quan trọng nhất.
Nghe nói đã xảy ra chuyện như vậy, y liền để mắt tới, về tới phòng liền tiện tay kéo rèm cửa sổ đối diện với hành lang, rồi sau đó lại đóng cửa phòng bệnh.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa.
Y uống nước, xem tivi một lúc rồi tắt đèn ngủ thiếp đi.
Sự náo nhiệt bên ngoài dần lắng xuống.
Cũng không biết rằng đồ vật đã tìm được về chưa.
Nhưng mà, hành lang đã hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian trôi đi, xung quanh càng lúc càng trở nên im lặng.
Hạo Nhân đang mơ màng ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy tích tác, mờ mịt tỉnh lại, nhíu mày bất mãn.Giờ là nửa đêm, người giường kế đang làm gì trong nhà vệ sinh?Y thực sự buồn ngủ, trở mình, kéo chăn bông lên đầu rồi ngủ.
Ý thức ngày càng xa.
Từ từ đi vào giấc mơ. Không biết trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì,y đột nhiên tỉnh lại.
Không đúng!
Y đột ngột quay lại. Không phải cậu học sinh cấp ba ở giường kế bên đã xuất viện rồi sao?!
Y đột ngột ngồi dậy. Nhìn qua cửa sổ nhà vệ sinh, mưa sớm đã tạnh rồi. Nhưng trong phòng tắm không ngừng phát ra tiếng rào rào của vòi hoa sen.
Y tê dại da đầu.
Y đã nghe qua rất nhiều sự việc kỳ quái ở bệnh viện.
Trên phố có quá nhiều lời đồn đại, mỗi khi bị nhân đạo(?) nhân gian nào cũng vậy, bao giờ cũng có những cuộc gặp gỡ quỷ dị và khủng bố.
(?)bản gốc là:每每被人道的 t tra thì nó ra là nhân đạo/ nhân luân
Trong lòng Hạo Nhân hoảng sợ.
Cửa đóng chặt.
Bằng mắt thường Hạo Nhân nhìn không ra, không biết có phải có ai đó nhân lúc y ngủ lẻn vào trong phòng không
Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm lúc nửa đêm nghe thật quỷ dị.Làm sao bây giờ?
Gọi người vào xem xem?
Hay là......
Hạo Nhân nhấc chăn bông lên và đi chân trần ra khỏi giường.
Y rón rén đi đến trước cửa nhà vệ sinh, nhìn vào phòng tắm, rất tối, chỉ dựa vào chút ánh sáng nhỏ bé từ bên ngoài cửa sổ đi vào, căn bản không nhìn được gì.
Chẳng lẽ y quên tự tắt van nước?
Hạo Nhân nhíu mày.
Y khẩn trương đi vào bên trong, đến trước cửa phòng tắm, khi cánh cửa được đẩy ra, đèn được mở lên.
Y sốc khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn màu đen đang ngồi xổm bên trong cùngvới vết máu trên mặt đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất