Chương 67: Sự ghé thăm bất ngờ
"Cô là ai vậy ạ?"
Đối diện Tư Nhiên là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng. Người đó nhìn Tư Nhiên, hoài nghi hỏi lại: "Tôi là mẹ của chủ nhà này, cậu là..."
Gia Minh trong nhà bếp nghe thấy tiếng động thì bước ra xem. Ánh mắt cậu vừa chạm đến người phụ nữ thì liền thay đổi. Gia Minh nhìn người kia, lạnh giọng hỏi: "Bà đến đây làm gì?"
Người phụ nữ thấy Gia Minh dán miếng hạ sốt thì tiến lên, lo lắng hỏi han: "Sao con lại sốt thế? Con cảm thấy trong người thế nào? Cần mẹ đưa đến bệnh viện không?"
Chân người phụ nữ mới bước qua cánh cửa Gia Minh đã tức giận hét lên: “Ra ngoài!”
Thái độ gay gắt bất thình lình của Gia Minh khiến cả Tư Nhiên và người phụ nữ đều bất ngờ.
Biết bản thân đã dọa Tư Nhiên sợ, Gia Minh cố gắng kìm chế sự ghê tởm của mình đưa tay kéo Tư Nhiên ra phía sau, cảnh cáo người phụ nữ.
“Tôi rất ổn nên bà hãy về đi và cũng đừng đến đây thêm lần nào nữa!”
Vô cảm nhìn Gia Minh, người phụ nữ bỗng quay sang nhìn Tư Nhiên đang ở phía sau Gia Minh, dịu dàng hỏi: “Cháu là bạn của Gia Minh à?”
Tư Nhiên ở đằng sau Gia Minh, ló đầu ra cẩn trọng trả lời: “Vâng ạ.”
“Vậy sao. Chào cháu! Phiền cháu chăm sóc Gia Minh giúp cô. Thằng bé không ổn thì khuyên nó đến bệnh viện nhé!”
Tư Nhiên lễ phép gật đầu, đáp: “Dạ, cháu nhớ rồi ạ.”
Gia Minh lúc này đã mất hết kiên nhẫn bảo: “Đừng để tôi phải nhắc lại.”
Mẹ Gia Minh thở dài, nói một câu rồi quay lưng đi.
“Nhớ giữ gìn sức khỏe, lần sau mẹ sẽ lại đến.”
Đóng sầm cửa lại, Gia Minh khó chịu lẩm bẩm: “Giả tạo.”
Tư Nhiên bên này không thể kìm chế sự tò mò được nữa hỏi:
"Đó là mẹ cậu sao A Minh?”
Gia Minh lạnh lùng trả lời: “Không, tớ không có mẹ.”
Cảm thấy Gia Minh tới giờ phút này vẫn còn giấu mình, Tư Nhiên giận dỗi nắm lấy tay cậu, nhíu mày gặng hỏi: “Chúng ta đã là người yêu rồi cậu vẫn muốn giấu tớ sao?”
Trước thái độ kiên quyết của Tư Nhiên, Gia Minh cuối cùng cũng bị khuất phục, cậu thở dài, chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của cậu.
Nghe đầu đuôi câu chuyện, Tư Nhiên không giấu nỗi sự bàng hoàng, ngập ngừng hỏi: “Sao, sao mẹ cậu có thể làm thế với cậu chứ?… Không thể tin được, trên đời lại có người mẹ ruột đối xử với con mình tàn nhẫn thế!”
Gia Minh cười buồn, dựa lưng vào ghế sofa không nói gì. Tư Nhiên ngồi bên cạnh, lo lắng nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Tớ không ngờ cậu lại chịu nhiều tổn thương thế. Chắc cậu đã buồn lắm…”
-“Buồn”?…
Gia Minh cúi đầu nhìn bàn tay mình, một giọng vang vọng lên trong đầu cậu.
"Nến không có tao thì mày chỉ là đứa vô dụng thôi!"
“Cậu từng hỏi sao tớ lại học giỏi thế. Lúc đấy tớ trả lời cậu là sở thích nhưng thật ra đó là để trả thù.”
-Phải, nó dùng để trả thù người phụ nữ đó.
“Mẹ tớ từng quát lên với tớ rằng: "Nến không có tao thì mày chỉ là đứa vô dụng thôi!” Vậy nên sau khi họ ly hôn tớ đã cố gắng học giỏi tới mức ai cũng phải biết đến. Khiến cho bà ấy thấy rằng dù không có bà ấy tớ vẫn sống tốt. Vẫn đủ tỏa sáng và bà ấy sẽ phải hối hận vì những gì đã làm.”
Biểu cảm giận dữ pha chút dè bĩu của Gia Minh bây giờ khiến Tư Nhiên hoang mang. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biểu cảm đó, và cũng là lần đầu tiên cậu thấy Gia Minh căm ghét ai đó nhiều như thế.
-Cậu ấy muốn thể hiện rằng cậu ấy sống tốt nhưng mà thật ra cậu ấy chẳng tốt chút nào. Thái độ đó đã nói lên tất cả rồi, chuyện của quá khứ đó vẫn tàn phá A Minh, khiến trái tim cậu ấy mỗi lần nhắc lại đều đau đớn. Trong bốn năm đó, cậu chắc chắn đã rất khó khắn, nỗi buồn bị che giấu đó lớn tới mức hoá thành sự căm ghét dành cho người mẹ, còn gì đau lòng hơn chứ…
Nhẹ nhàng đưa tay sờ gương mặt Gia Minh, Tư Nhiên mỉm cười dịu dàng an ủi tâm trạng bất an ấy.
“Cậu không làm sai gì cả, mọi chuyện đã qua rồi hãy chứ để nó qua đi. Bất cứ khi nào cậu buồn tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu!”
Run run nắm lấy bàn tay Tư Nhiên, đôi mắt Gia Minh đỏ hoe như sắp khóc đến nơi. Tư Nhiên thấy vậy thì luống cuống vội vàng ôm lấy cậu, trấn an: “Được rồi, tớ hiểu mà. Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi. Đừng đè nén trong lòng!”
Tựa đầu vào vai Tư Nhiên, Gia Minh ôm chặt lấy cậu, nhắm mắt lại.
“Không cười không khóc, suốt ngày là bộ mặt thờ ơ đó. Mày là đứa sống không tình cảm giống hệt bố mày!”
Gia Minh đột nhiên buông tay, cả người cứng đờ. Tư Nhiên cảm nhận được có gì không ổn liền buông tay nhìn gương mặt Gia Minh. Nhìn thấy Tư Nhiên, Gia Minh sợ hãi cúi đầu hỏi: “Tớ xin lỗi. Tớ, tớ không thể khóc. Tớ…”
Không để Gia Minh nói tiếp, Tư Nhiên lập tức đưa tay giữ lấy gương mặt Gia Minh. Để cậu nhìn thẳng vào mắt nhìn bảo lớn: “Gia Minh, cậu bình tĩnh lại nhìn tớ này!”
Gia Minh ngay lập tức đứng hình, Tư Nhiên thấy vậy liền trấn an: “Cậu không khóc đâu có gì là sai đâu mà phải xin lỗi tớ! Đó là điều bình thường mà?”
“Nhưng, tớ như vậy không tình cảm gì hết, đáng lý tớ nên như mọi người. Cậu sẽ ghét tớ mất…”
Nắm chặt lấy bàn tay đang không tự chủ được mà run rẩy của Gia Minh, lòng Tư Nhiên đau như bị ai bóp lấy, cậu chân thành nói với Gia Minh.
“Dù cậu có đối xử lạnh nhạt hay vô cảm với tớ thì cũng không sao đâu. Điều quan trọng nhất là tớ thích cậu. Vì thế tớ chấp nhận mọi thứ của cậu và sẽ không bao giờ ghét cậu đâu A Minh!”
Gương mặt Tư Nhiên lúc này như ngưng lại trước mắt Gia Minh, trái tim cậu cũng bất giác không còn loạn nhịp nữa. Cảm giác an tâm khó tả ấy khiến Gia Minh muốn giữ lấy nó mãi mãi.
Một lúc lâu trôi qua, Gia Minh sau những giây phút im lặng bỗng đưa tay về phía Tư Nhiên, nói: “Hứa đi. Tớ, tớ không phải không tin lời cậu nói. Chỉ là tớ muốn có một thứ để nhớ lại lúc không ổn.”
Tư Nhiên nghe thế thì vui vẻ nhanh chóng thuận theo mà đưa tay móc ngoéo hứa với Gia Minh.
“Tớ, Hạ Tư Nhiên hứa sẽ không phải giờ ghét cậu! Làm trái sẽ bị thiên lôi đánh…”
Chưa để Tư Nhiên nói hết lời thì Gia Minh đã đưa tay chặn miệng cậu lại không cho nói tiếp.
“Không cần thề như thế đâu. Tớ tin cậu mà.”
Thấy Gia Minh đã trở lại bình thường Tư Nhiên cũng thở phào một hơi. Sờ trán Gia Minh, Tư Nhiên lên tiếng giọng hơi tức giận.
“Cậu lại sốt nữa rồi này. Đi ăn cháo đi tớ sẽ đi mua thuốc cho cậu!”
Gương mặt Gia Minh hiện lên nét cười nhẹ, vui vẻ đồng ý.
“Ừ.”
Đối diện Tư Nhiên là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng. Người đó nhìn Tư Nhiên, hoài nghi hỏi lại: "Tôi là mẹ của chủ nhà này, cậu là..."
Gia Minh trong nhà bếp nghe thấy tiếng động thì bước ra xem. Ánh mắt cậu vừa chạm đến người phụ nữ thì liền thay đổi. Gia Minh nhìn người kia, lạnh giọng hỏi: "Bà đến đây làm gì?"
Người phụ nữ thấy Gia Minh dán miếng hạ sốt thì tiến lên, lo lắng hỏi han: "Sao con lại sốt thế? Con cảm thấy trong người thế nào? Cần mẹ đưa đến bệnh viện không?"
Chân người phụ nữ mới bước qua cánh cửa Gia Minh đã tức giận hét lên: “Ra ngoài!”
Thái độ gay gắt bất thình lình của Gia Minh khiến cả Tư Nhiên và người phụ nữ đều bất ngờ.
Biết bản thân đã dọa Tư Nhiên sợ, Gia Minh cố gắng kìm chế sự ghê tởm của mình đưa tay kéo Tư Nhiên ra phía sau, cảnh cáo người phụ nữ.
“Tôi rất ổn nên bà hãy về đi và cũng đừng đến đây thêm lần nào nữa!”
Vô cảm nhìn Gia Minh, người phụ nữ bỗng quay sang nhìn Tư Nhiên đang ở phía sau Gia Minh, dịu dàng hỏi: “Cháu là bạn của Gia Minh à?”
Tư Nhiên ở đằng sau Gia Minh, ló đầu ra cẩn trọng trả lời: “Vâng ạ.”
“Vậy sao. Chào cháu! Phiền cháu chăm sóc Gia Minh giúp cô. Thằng bé không ổn thì khuyên nó đến bệnh viện nhé!”
Tư Nhiên lễ phép gật đầu, đáp: “Dạ, cháu nhớ rồi ạ.”
Gia Minh lúc này đã mất hết kiên nhẫn bảo: “Đừng để tôi phải nhắc lại.”
Mẹ Gia Minh thở dài, nói một câu rồi quay lưng đi.
“Nhớ giữ gìn sức khỏe, lần sau mẹ sẽ lại đến.”
Đóng sầm cửa lại, Gia Minh khó chịu lẩm bẩm: “Giả tạo.”
Tư Nhiên bên này không thể kìm chế sự tò mò được nữa hỏi:
"Đó là mẹ cậu sao A Minh?”
Gia Minh lạnh lùng trả lời: “Không, tớ không có mẹ.”
Cảm thấy Gia Minh tới giờ phút này vẫn còn giấu mình, Tư Nhiên giận dỗi nắm lấy tay cậu, nhíu mày gặng hỏi: “Chúng ta đã là người yêu rồi cậu vẫn muốn giấu tớ sao?”
Trước thái độ kiên quyết của Tư Nhiên, Gia Minh cuối cùng cũng bị khuất phục, cậu thở dài, chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của cậu.
Nghe đầu đuôi câu chuyện, Tư Nhiên không giấu nỗi sự bàng hoàng, ngập ngừng hỏi: “Sao, sao mẹ cậu có thể làm thế với cậu chứ?… Không thể tin được, trên đời lại có người mẹ ruột đối xử với con mình tàn nhẫn thế!”
Gia Minh cười buồn, dựa lưng vào ghế sofa không nói gì. Tư Nhiên ngồi bên cạnh, lo lắng nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Tớ không ngờ cậu lại chịu nhiều tổn thương thế. Chắc cậu đã buồn lắm…”
-“Buồn”?…
Gia Minh cúi đầu nhìn bàn tay mình, một giọng vang vọng lên trong đầu cậu.
"Nến không có tao thì mày chỉ là đứa vô dụng thôi!"
“Cậu từng hỏi sao tớ lại học giỏi thế. Lúc đấy tớ trả lời cậu là sở thích nhưng thật ra đó là để trả thù.”
-Phải, nó dùng để trả thù người phụ nữ đó.
“Mẹ tớ từng quát lên với tớ rằng: "Nến không có tao thì mày chỉ là đứa vô dụng thôi!” Vậy nên sau khi họ ly hôn tớ đã cố gắng học giỏi tới mức ai cũng phải biết đến. Khiến cho bà ấy thấy rằng dù không có bà ấy tớ vẫn sống tốt. Vẫn đủ tỏa sáng và bà ấy sẽ phải hối hận vì những gì đã làm.”
Biểu cảm giận dữ pha chút dè bĩu của Gia Minh bây giờ khiến Tư Nhiên hoang mang. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biểu cảm đó, và cũng là lần đầu tiên cậu thấy Gia Minh căm ghét ai đó nhiều như thế.
-Cậu ấy muốn thể hiện rằng cậu ấy sống tốt nhưng mà thật ra cậu ấy chẳng tốt chút nào. Thái độ đó đã nói lên tất cả rồi, chuyện của quá khứ đó vẫn tàn phá A Minh, khiến trái tim cậu ấy mỗi lần nhắc lại đều đau đớn. Trong bốn năm đó, cậu chắc chắn đã rất khó khắn, nỗi buồn bị che giấu đó lớn tới mức hoá thành sự căm ghét dành cho người mẹ, còn gì đau lòng hơn chứ…
Nhẹ nhàng đưa tay sờ gương mặt Gia Minh, Tư Nhiên mỉm cười dịu dàng an ủi tâm trạng bất an ấy.
“Cậu không làm sai gì cả, mọi chuyện đã qua rồi hãy chứ để nó qua đi. Bất cứ khi nào cậu buồn tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu!”
Run run nắm lấy bàn tay Tư Nhiên, đôi mắt Gia Minh đỏ hoe như sắp khóc đến nơi. Tư Nhiên thấy vậy thì luống cuống vội vàng ôm lấy cậu, trấn an: “Được rồi, tớ hiểu mà. Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi. Đừng đè nén trong lòng!”
Tựa đầu vào vai Tư Nhiên, Gia Minh ôm chặt lấy cậu, nhắm mắt lại.
“Không cười không khóc, suốt ngày là bộ mặt thờ ơ đó. Mày là đứa sống không tình cảm giống hệt bố mày!”
Gia Minh đột nhiên buông tay, cả người cứng đờ. Tư Nhiên cảm nhận được có gì không ổn liền buông tay nhìn gương mặt Gia Minh. Nhìn thấy Tư Nhiên, Gia Minh sợ hãi cúi đầu hỏi: “Tớ xin lỗi. Tớ, tớ không thể khóc. Tớ…”
Không để Gia Minh nói tiếp, Tư Nhiên lập tức đưa tay giữ lấy gương mặt Gia Minh. Để cậu nhìn thẳng vào mắt nhìn bảo lớn: “Gia Minh, cậu bình tĩnh lại nhìn tớ này!”
Gia Minh ngay lập tức đứng hình, Tư Nhiên thấy vậy liền trấn an: “Cậu không khóc đâu có gì là sai đâu mà phải xin lỗi tớ! Đó là điều bình thường mà?”
“Nhưng, tớ như vậy không tình cảm gì hết, đáng lý tớ nên như mọi người. Cậu sẽ ghét tớ mất…”
Nắm chặt lấy bàn tay đang không tự chủ được mà run rẩy của Gia Minh, lòng Tư Nhiên đau như bị ai bóp lấy, cậu chân thành nói với Gia Minh.
“Dù cậu có đối xử lạnh nhạt hay vô cảm với tớ thì cũng không sao đâu. Điều quan trọng nhất là tớ thích cậu. Vì thế tớ chấp nhận mọi thứ của cậu và sẽ không bao giờ ghét cậu đâu A Minh!”
Gương mặt Tư Nhiên lúc này như ngưng lại trước mắt Gia Minh, trái tim cậu cũng bất giác không còn loạn nhịp nữa. Cảm giác an tâm khó tả ấy khiến Gia Minh muốn giữ lấy nó mãi mãi.
Một lúc lâu trôi qua, Gia Minh sau những giây phút im lặng bỗng đưa tay về phía Tư Nhiên, nói: “Hứa đi. Tớ, tớ không phải không tin lời cậu nói. Chỉ là tớ muốn có một thứ để nhớ lại lúc không ổn.”
Tư Nhiên nghe thế thì vui vẻ nhanh chóng thuận theo mà đưa tay móc ngoéo hứa với Gia Minh.
“Tớ, Hạ Tư Nhiên hứa sẽ không phải giờ ghét cậu! Làm trái sẽ bị thiên lôi đánh…”
Chưa để Tư Nhiên nói hết lời thì Gia Minh đã đưa tay chặn miệng cậu lại không cho nói tiếp.
“Không cần thề như thế đâu. Tớ tin cậu mà.”
Thấy Gia Minh đã trở lại bình thường Tư Nhiên cũng thở phào một hơi. Sờ trán Gia Minh, Tư Nhiên lên tiếng giọng hơi tức giận.
“Cậu lại sốt nữa rồi này. Đi ăn cháo đi tớ sẽ đi mua thuốc cho cậu!”
Gương mặt Gia Minh hiện lên nét cười nhẹ, vui vẻ đồng ý.
“Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất