Chương 1: Đặng Thị
Buổi chiều mưa rào bất chợt kéo đến rơi xuống ào ào một trận, chỉ trong chốc lát chưa đầy một khắc là mưa đã ngừng, như thể trống chiêng ngừng lại sau hồi dồn dập.
Nha hoàn Thanh Huyên vừa gọi người sắp đặt lại các chậu cúc vốn đã được chuyển ra hành lang tránh mưa, vừa phân công thêm người khác làm việc.
“Nhanh đem hết túi hương trong phủ treo ra vườn, nếu không đủ thì lấy ngải thảo, hương liệu như hương bồ mà cắt nhỏ ra đốt, rải dọc đường để tránh muỗi mòng quấy rầy quý khách.”
Một đám hạ nhân đồng thanh đáp lời, vội vàng đi lo việc.
Hôm nay là tiệc Hoa cúc ở Đằng gia, những phu nhân được mời đến toàn của các gia đình có quan hệ thân thiết với Đằng gia.
Hai tháng trước Đằng gia vội vàng tổ chức một hôn lễ, lễ thành thân được cử hành trong gấp gáp, nhờ có sự giúp đỡ của mấy vị phu nhân từ các gia đình này mà hôn lễ mới hoàn tất chu toàn.
Nay Lâm lão phu nhân nhân dịp tết Trung thu sắp đến, lại đúng lúc cúc nở rộ bèn tổ chức tiệc thưởng hoa cúc này để đáp lễ các vị phu nhân.
Các phu nhân ngồi trong sảnh uống trà hàn huyên, còn các tiểu thư thì tán gâix thưởng hoa ở ngoài vườn.
Vừa rồi trời đổ mưa lớn, hạ nhân trong Đằng phủ sớm được dặn dò trước, mưa chưa kịp rơi thì đã đem những chậu cúc quý báu đến hành lang tránh mưa, mưa tạnh, hạ nhân lại rải thảo dược đuổi côn trùng dọc đường theo lời dặn.
Các tiểu thư thấy mọi sự đã được sắp đặt thỏa đáng mới dám tiếp tục bước ra thưởng hoa, vừa đi vừa khẽ cười nói.
Người sắp đặt những việc này không hề ra mặt, còn Thanh Huyên thì khẽ nhìn về phía lùm cây ở rìa vườn.
Trong lùm cây có một nữ tử vận trường sam màu xanh biếc đang đứng.
Tán cây xanh thẳm như ôm trọn lấy thân hình nàng, nếu không phải mái tóc dài đen óng ánh nổi bật lên dưới ánh chiều thì e rằng khó mà nhìn thấy được nàng.
Đó là Đặng thị tân phu nhân của tướng quân mới cưới về.
Đằng gia vốn là gia tộc hành quân thuộc Đô ty Thiểm Tây, lão gia quá cố của họ từng giữ chức võ tướng chính tứ phẩm, nhưng sau vì kết oán với người khác mà bị biếm ra biên ải rồi chết nơi chiến trường.
Gia nghiệp này hiện tại đều nhờ Đằng nhị gia, tức tướng quân Đằng Việt một đao một kiếm gây dựng nên.
Nhị gia đóng quân biên cương quanh năm, năm nay mới cưới vợ, chính là vị tân phu nhân Đặng thị kia.
Thanh Huyên chưa từng nói chuyện nhiều với nàng. Hôm nay trong phủ tổ chức tiệc cúc, lão phu nhân lo lắng Uy Mụ không xoay sở kịp, bèn để tân phu nhân ra vườn hỗ trợ.
Tân phu nhân trông trẻ trung nhưng việc sắp xếp lại chu đáo và cẩn thận, Thanh Huyên nghĩ tân phu nhân e là người có tài quản gia khéo léo, nhưng nàng vào phủ đã hơn hai tháng, chỉ những lúc như thế này mới ra mặt xử lý công việc.
Nàng là phu nhân của phủ, chính thê của tướng quân nhưng không quản việc nội trợ, cũng không ở trong chính viện.
Nhị gia đóng quân biên ải chẳng về nhà, nàng chỉ ở trong Liễu Minh Hiên không ra khỏi cửa.
Hạ nhân trong phủ vốn quen thói đối xử dựa vào thân phận người ta, hai tháng trôi qua đã không còn mấy ai thật lòng kính trọng nàng, thực sự xem nàng là phu nhân.
Nếu không nhờ có nha hoàn của lão phu nhân ở đây, e rằng hôm nay đám hạ nhân cũng chẳng thèm nghe lệnh nàng.
Thanh Huyên từ xa nhìn lại, âm thầm lắc đầu.
... ...
Dưới con đường ở cuối vườn có một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi bước nhanh trên lối nhỏ.
Vì dầm mưa mà giày ướt, nàng ấy vừa thay đôi giày mới rồi quay lại vườn.
Chắc hẳn nghĩ rằng con đường này chẳng có ai nên nàng ấy đi rất nhanh, ai ngờ vừa rẽ một khúc quanh đã suýt đụng phải người khác.
Nàng ấy hoảng hốt vội vàng thu chân lại, không ngờ Đằng đá dưới chân còn ướt trơn, vừa rút lại cả người nàng ấy liền nghiêng hẳn sang một bên.
“Ối chao!”
Nàng ấy kinh hãi thốt lên, may mắn có người vươn tay ra nhanh chóng kéo nàng ấy lại đứng vững.
Tiểu cô nương vẫn còn sợ hãi vội vàng cảm ơn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy đó là một nữ tử có gương mặt lạ lẫm.
Nữ tử vận chiếc váy xanh biếc, trên mặt không thoa phấn son gì nhưng đôi môi nàng hồng nhuận sáng rõ, sống mũi thanh tú khéo léo, ánh mắt trong trẻo sáng rực mà chẳng chút vẩn đục, một đôi mày liễu hơi nhướng lên.
“Cô nương không sao chứ?”
Thanh âm của nàng như tiếng đàn trong trẻo mà dễ nghe, quả thật chưa từng nghe qua giọng này bao giờ.
Tiểu cô nương chớp mắt, liền hỏi ngay: “Tỷ tỷ là người nhà ai? Sao ta chưa từng gặp qua tỷ?”
Nói xong, nàng ấy mới nhìn thấy mái tóc đen óng của nữ tử kia đã được chải gọn thành búi tóc của nữ tử đã có trượng phu.
Nữ tử mỉm cười không đáp nàng là người nhà ai, chỉ nhàn nhạt cười mà nói:
“Ta họ Đặng.”
Tân phu nhân mà Đằng tướng quân vừa cưới quả đúng là họ Đặng...
Tiểu cô nương tròn mắt nhìn vị tân phu nhân trước mặt.
Ngay lúc ấy, nha hoàn từ phía sau vội vàng chạy đến, chưa kịp để nàng ấy phản ứng đã kéo nàng ấy ra một bên.
Động tác ấy tựa như coi vị Đặng phu nhân đối diện là hạng người chẳng ra thể thống gì.
Tiểu cô nương thoáng ngượng ngùng.
Nhưng Đặng phu nhân dường như chẳng để tâm, vẫn mỉm cười gật đầu với nàng ấy rồi bước đi.
Nha hoàn vội hạ giọng nói nhỏ:
“Nàng ta họ Đặng, chỗ chúng ta có ai họ Đặng đâu, chỉ có tân phu nhân mà Đằng tướng quân vừa cưới thôi.”
“Ta biết, thế thì sao?”
“Cô nương không rõ đấy thôi, nàng ta không phải xuất thân từ danh gia vọng tộc gì đâu, e rằng trước đây còn chưa từng đặt chân tới Tây An phủ nữa đấy, vậy mà lại cưới được một tướng quân như Đằng tướng quân có phẩm mạo lại anh hùng đến thế, chẳng biết chừng là dùng thủ đoạn thô bạo nào đó thôi.”
“Việc này... ta thấy nàng ấy cũng tốt mà?”
“Cô nương tính tình nhân hậu sao biết được những mưu kế của hạng người tiểu hộ? Chắc chắn là do chẳng ai thèm để ý đến nàng ta nên mới định lợi dụng cô nương để tìm cơ hội đấy.”
Tiểu cô nương ngạc nhiên, có chút hoảng hốt.
Không lâu sau, mấy vị tiểu thư quen biết với cô nương đi tới, thấy nàng ấy vẻ như đang bận tâm điều gì bèn hỏi chuyện vừa xảy ra.
Nha hoàn chỉ nói qua loa vài câu về việc vừa gặp tân phu nhân của Đằng gia.
Lời nói vừa dứt, mấy tiểu thư đều nhìn nhau, sau đó liền quay sang nhìn một cô nương mặc áo cài hoa văn hoa cúc màu hổ phách.
Cô nương kia lập tức nhướng mày: “Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta muốn để Đằng biểu ca cưới một nữ tử thôn dã lai lịch không rõ sao?”
Nàng ta họ Dương, tên là Dương Vưu Lăng, mẫu thân của nàng ta là Dương nhị phu nhân và là biểu muội của Lâm lão phu nhân, theo lẽ tự nhiên, Dương cô nương này cũng chính là biểu thân thích của Đằng Việt.
Có người khẽ chọc nàng ta hỏi: “Biểu tẩu mới của ngươi rốt cuộc là hạng người thế nào?”
Dương Vưu Lăng vừa nghe thấy chữ “biểu tẩu,” sắc mặt liền trông như vừa ăn phải mướp đắng.
“Nếu các ngươi muốn gọi biểu tẩu thì cứ gọi, ta không muốn nhận bừa bất kỳ người nào làm biểu tẩu đâu.”
“Thế Đặng thị làm sao vậy?” Có người hỏi tiếp.
Tiểu cô nương vừa rồi suýt trượt ngã, giờ mới lên tiếng nhẹ nhàng: “Ta thấy nàng ấy cũng tốt mà... ”
Lời chưa kịp dứt đã bị nha hoàn đứng bên kéo áo nhắc nhở.
Dương Vưu Lăng cũng nghe thấy câu nói đó.
“Tốt à? Nàng ta ngoài vận may tốt thì còn cái gì tốt nữa? Nếu không phải vì vị huyện chủ kia xen ngang, Đằng biểu ca của ta có đến mức phải cưới nàng ta không?”
Nha hoàn Thanh Huyên vừa gọi người sắp đặt lại các chậu cúc vốn đã được chuyển ra hành lang tránh mưa, vừa phân công thêm người khác làm việc.
“Nhanh đem hết túi hương trong phủ treo ra vườn, nếu không đủ thì lấy ngải thảo, hương liệu như hương bồ mà cắt nhỏ ra đốt, rải dọc đường để tránh muỗi mòng quấy rầy quý khách.”
Một đám hạ nhân đồng thanh đáp lời, vội vàng đi lo việc.
Hôm nay là tiệc Hoa cúc ở Đằng gia, những phu nhân được mời đến toàn của các gia đình có quan hệ thân thiết với Đằng gia.
Hai tháng trước Đằng gia vội vàng tổ chức một hôn lễ, lễ thành thân được cử hành trong gấp gáp, nhờ có sự giúp đỡ của mấy vị phu nhân từ các gia đình này mà hôn lễ mới hoàn tất chu toàn.
Nay Lâm lão phu nhân nhân dịp tết Trung thu sắp đến, lại đúng lúc cúc nở rộ bèn tổ chức tiệc thưởng hoa cúc này để đáp lễ các vị phu nhân.
Các phu nhân ngồi trong sảnh uống trà hàn huyên, còn các tiểu thư thì tán gâix thưởng hoa ở ngoài vườn.
Vừa rồi trời đổ mưa lớn, hạ nhân trong Đằng phủ sớm được dặn dò trước, mưa chưa kịp rơi thì đã đem những chậu cúc quý báu đến hành lang tránh mưa, mưa tạnh, hạ nhân lại rải thảo dược đuổi côn trùng dọc đường theo lời dặn.
Các tiểu thư thấy mọi sự đã được sắp đặt thỏa đáng mới dám tiếp tục bước ra thưởng hoa, vừa đi vừa khẽ cười nói.
Người sắp đặt những việc này không hề ra mặt, còn Thanh Huyên thì khẽ nhìn về phía lùm cây ở rìa vườn.
Trong lùm cây có một nữ tử vận trường sam màu xanh biếc đang đứng.
Tán cây xanh thẳm như ôm trọn lấy thân hình nàng, nếu không phải mái tóc dài đen óng ánh nổi bật lên dưới ánh chiều thì e rằng khó mà nhìn thấy được nàng.
Đó là Đặng thị tân phu nhân của tướng quân mới cưới về.
Đằng gia vốn là gia tộc hành quân thuộc Đô ty Thiểm Tây, lão gia quá cố của họ từng giữ chức võ tướng chính tứ phẩm, nhưng sau vì kết oán với người khác mà bị biếm ra biên ải rồi chết nơi chiến trường.
Gia nghiệp này hiện tại đều nhờ Đằng nhị gia, tức tướng quân Đằng Việt một đao một kiếm gây dựng nên.
Nhị gia đóng quân biên cương quanh năm, năm nay mới cưới vợ, chính là vị tân phu nhân Đặng thị kia.
Thanh Huyên chưa từng nói chuyện nhiều với nàng. Hôm nay trong phủ tổ chức tiệc cúc, lão phu nhân lo lắng Uy Mụ không xoay sở kịp, bèn để tân phu nhân ra vườn hỗ trợ.
Tân phu nhân trông trẻ trung nhưng việc sắp xếp lại chu đáo và cẩn thận, Thanh Huyên nghĩ tân phu nhân e là người có tài quản gia khéo léo, nhưng nàng vào phủ đã hơn hai tháng, chỉ những lúc như thế này mới ra mặt xử lý công việc.
Nàng là phu nhân của phủ, chính thê của tướng quân nhưng không quản việc nội trợ, cũng không ở trong chính viện.
Nhị gia đóng quân biên ải chẳng về nhà, nàng chỉ ở trong Liễu Minh Hiên không ra khỏi cửa.
Hạ nhân trong phủ vốn quen thói đối xử dựa vào thân phận người ta, hai tháng trôi qua đã không còn mấy ai thật lòng kính trọng nàng, thực sự xem nàng là phu nhân.
Nếu không nhờ có nha hoàn của lão phu nhân ở đây, e rằng hôm nay đám hạ nhân cũng chẳng thèm nghe lệnh nàng.
Thanh Huyên từ xa nhìn lại, âm thầm lắc đầu.
... ...
Dưới con đường ở cuối vườn có một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi bước nhanh trên lối nhỏ.
Vì dầm mưa mà giày ướt, nàng ấy vừa thay đôi giày mới rồi quay lại vườn.
Chắc hẳn nghĩ rằng con đường này chẳng có ai nên nàng ấy đi rất nhanh, ai ngờ vừa rẽ một khúc quanh đã suýt đụng phải người khác.
Nàng ấy hoảng hốt vội vàng thu chân lại, không ngờ Đằng đá dưới chân còn ướt trơn, vừa rút lại cả người nàng ấy liền nghiêng hẳn sang một bên.
“Ối chao!”
Nàng ấy kinh hãi thốt lên, may mắn có người vươn tay ra nhanh chóng kéo nàng ấy lại đứng vững.
Tiểu cô nương vẫn còn sợ hãi vội vàng cảm ơn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy đó là một nữ tử có gương mặt lạ lẫm.
Nữ tử vận chiếc váy xanh biếc, trên mặt không thoa phấn son gì nhưng đôi môi nàng hồng nhuận sáng rõ, sống mũi thanh tú khéo léo, ánh mắt trong trẻo sáng rực mà chẳng chút vẩn đục, một đôi mày liễu hơi nhướng lên.
“Cô nương không sao chứ?”
Thanh âm của nàng như tiếng đàn trong trẻo mà dễ nghe, quả thật chưa từng nghe qua giọng này bao giờ.
Tiểu cô nương chớp mắt, liền hỏi ngay: “Tỷ tỷ là người nhà ai? Sao ta chưa từng gặp qua tỷ?”
Nói xong, nàng ấy mới nhìn thấy mái tóc đen óng của nữ tử kia đã được chải gọn thành búi tóc của nữ tử đã có trượng phu.
Nữ tử mỉm cười không đáp nàng là người nhà ai, chỉ nhàn nhạt cười mà nói:
“Ta họ Đặng.”
Tân phu nhân mà Đằng tướng quân vừa cưới quả đúng là họ Đặng...
Tiểu cô nương tròn mắt nhìn vị tân phu nhân trước mặt.
Ngay lúc ấy, nha hoàn từ phía sau vội vàng chạy đến, chưa kịp để nàng ấy phản ứng đã kéo nàng ấy ra một bên.
Động tác ấy tựa như coi vị Đặng phu nhân đối diện là hạng người chẳng ra thể thống gì.
Tiểu cô nương thoáng ngượng ngùng.
Nhưng Đặng phu nhân dường như chẳng để tâm, vẫn mỉm cười gật đầu với nàng ấy rồi bước đi.
Nha hoàn vội hạ giọng nói nhỏ:
“Nàng ta họ Đặng, chỗ chúng ta có ai họ Đặng đâu, chỉ có tân phu nhân mà Đằng tướng quân vừa cưới thôi.”
“Ta biết, thế thì sao?”
“Cô nương không rõ đấy thôi, nàng ta không phải xuất thân từ danh gia vọng tộc gì đâu, e rằng trước đây còn chưa từng đặt chân tới Tây An phủ nữa đấy, vậy mà lại cưới được một tướng quân như Đằng tướng quân có phẩm mạo lại anh hùng đến thế, chẳng biết chừng là dùng thủ đoạn thô bạo nào đó thôi.”
“Việc này... ta thấy nàng ấy cũng tốt mà?”
“Cô nương tính tình nhân hậu sao biết được những mưu kế của hạng người tiểu hộ? Chắc chắn là do chẳng ai thèm để ý đến nàng ta nên mới định lợi dụng cô nương để tìm cơ hội đấy.”
Tiểu cô nương ngạc nhiên, có chút hoảng hốt.
Không lâu sau, mấy vị tiểu thư quen biết với cô nương đi tới, thấy nàng ấy vẻ như đang bận tâm điều gì bèn hỏi chuyện vừa xảy ra.
Nha hoàn chỉ nói qua loa vài câu về việc vừa gặp tân phu nhân của Đằng gia.
Lời nói vừa dứt, mấy tiểu thư đều nhìn nhau, sau đó liền quay sang nhìn một cô nương mặc áo cài hoa văn hoa cúc màu hổ phách.
Cô nương kia lập tức nhướng mày: “Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta muốn để Đằng biểu ca cưới một nữ tử thôn dã lai lịch không rõ sao?”
Nàng ta họ Dương, tên là Dương Vưu Lăng, mẫu thân của nàng ta là Dương nhị phu nhân và là biểu muội của Lâm lão phu nhân, theo lẽ tự nhiên, Dương cô nương này cũng chính là biểu thân thích của Đằng Việt.
Có người khẽ chọc nàng ta hỏi: “Biểu tẩu mới của ngươi rốt cuộc là hạng người thế nào?”
Dương Vưu Lăng vừa nghe thấy chữ “biểu tẩu,” sắc mặt liền trông như vừa ăn phải mướp đắng.
“Nếu các ngươi muốn gọi biểu tẩu thì cứ gọi, ta không muốn nhận bừa bất kỳ người nào làm biểu tẩu đâu.”
“Thế Đặng thị làm sao vậy?” Có người hỏi tiếp.
Tiểu cô nương vừa rồi suýt trượt ngã, giờ mới lên tiếng nhẹ nhàng: “Ta thấy nàng ấy cũng tốt mà... ”
Lời chưa kịp dứt đã bị nha hoàn đứng bên kéo áo nhắc nhở.
Dương Vưu Lăng cũng nghe thấy câu nói đó.
“Tốt à? Nàng ta ngoài vận may tốt thì còn cái gì tốt nữa? Nếu không phải vì vị huyện chủ kia xen ngang, Đằng biểu ca của ta có đến mức phải cưới nàng ta không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất