Chương 2: Không Cần Ra Ngoài
Mọi người nghe đến “vị huyện chủ ấy” đều ánh mắt lộ vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện.
Trong Tây An phủ có nhiều vị huyện chủ nhà Tần Vương, nhưng chẳng ai có thể sánh bằng Vinh Lạc huyện chủ của nhà Tân Hoa Vương.
Ngôi vị của Tần Vương truyền đến giờ, quyền lực thực tế chẳng còn bao nhiêu. Nhưng Tân Hoa Vương phủ lại ở phía bắc Tây An phủ , gần vùng biên giới, trong tay vẫn còn nắm giữ một phần quân quyền.
Là độc nữ của vương gia nắm quyền, Vinh Lạc huyện chủ Chu Ý Kiều muốn gì, chưa từng không được.
Chỉ là lần này, nàng lại vừa mắt Đằng Việt, muốn chàng làm phò mã của mình.
Nói ra thì cưới một vị huyện chủ vốn là điều tốt, nhưng Vinh Lạc huyện chủ này tuổi nhỏ mà đã "danh tiếng vang dội".
Năm ngoái, có một tú tài muốn nhờ vào vương phủ, nguyện ý làm rể cho Chu Ý Kiều. Khi ấy Chu Ý Kiều vui vẻ nhận lời, còn nói ba tháng sau sẽ thành thân, không cần tú tài kia chuẩn bị một xu lễ vật.
Tú tài mừng rỡ không thôi, hân hoan về nhà, nào ngờ hôm sau người ta phát hiện hắn ta treo cổ trong phòng, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, máu cũng đã chảy cạn.
Từ đó về sau, chớ nói đến chuyện cầu thân, ngay cả những ai từng có ý định cũng không dám nhắc đến vị huyện chủ ấy nửa lời.
Ấy vậy mà nàng ta lại để mắt tới Đằng Việt rồi cho người ngầm ám chỉ Đằng gia đến dạm hỏi.
Đằng gia làm sao dám rước một hung thần như thế về nhà, Lâm lão phu nhân đành phải vội vàng truyền lời ra ngoài rằng trước đó đã định hôn ước cho Đằng Việt, là một cô nương họ hàng xa bên nhà ở Kim Châu.
Lời còn chưa kịp truyền xa, hôn sự đã được thu xếp vội vàng, Đằng Việt liền cưới Đặng thị vào cửa.
“Biểu ca ta vừa phẩm mạo anh hùng lại là chỉ huy thống tri vùng biên thùy, một mình lập nên danh vị tam phẩm võ quan, trong cả Tây An phủ , bao nhiêu cô nương muốn gả cho huynh ấy, vậy mà giờ đây tốt đẹp gì đâu, lại rước về một nữ tử thôn quê.”
Càng nói nàng ta càng bực bội: “Thời nay, người nào có chút bản lĩnh thì đều muốn kén rể giàu sang, Đằng biểu ca đáng ra phải cưới một vị danh môn quý nữ mới phải, như là... ”
Nàng ta nói đến đây giọng hạ thấp hẳn như sợ rằng chỉ cần nói to hơn một chút cũng sẽ làm nhơ bẩn tà áo của bậc quý nữ chân chính.
“...Như biểu tỷ của ta.”
Biểu tỷ mà nàng ta nhắc đến chính là nữ nhi của cô mẫu nàng ta, là tứ cô nương của Vĩnh Xương hầu phủ ở kinh thành tên Chương Trinh Huệ.
Vị Chương tứ cô nương này từng ở Tây An phủ một thời gian, là một bậc đại gia khuê tú chân chính, mỗi cử chỉ hành động đều dịu dàng như cơn gió xuân, diện mạo, phẩm hạnh và lễ nghi chẳng có lấy một sai sót, thật đúng là quý nữ trong hàng quý nữ.
Các cô nương đều biết rõ nàng ta.
Nghe đồn rằng khi Chương tứ cô nương còn ở Tây An phủ, Lâm lão phu nhân đã nhiều lần đến thăm, về sau còn không tiếc lời khen ngợi với người khác, hiển nhiên là lão phu nhân đã nhắm đến nàng ta, định lấy hết gia sản ra để cưới quý nữ ấy vào cửa.
Nhưng tiếc thay, trời chẳng chiều lòng người, trước tiên là cha của Chương tứ cô nương bị bệnh qua đời, nàng ta phải về kinh thành chịu tangm sau đó Đằng tướng quân lại bị Vinh Lạc huyện chủ nhắm trúng, một đôi giai nhân tài tử bỗng chốc tan vỡ.
“Biểu ca Đằng của ta như một đóa hoa tươi đẹp, lại cắm phải đống phân trâu ngoài đồng.”
Dương Vưu Lăng nhắc đến chuyện này thì mặt mày trông như vừa nuốt phải con ruồi.
Ban đầu, nếu biểu ca bên nhà dì của nàng có thể kết thân với biểu tỷ bên nhà cô của nàng, thì nàng chính là người được vẻ vang nhất.
Thế mà giờ đây, tẩu tử lại trở thành người khác.
“Thế Đằng tướng quân với Chương tứ cô nương thật sự không còn khả năng nào nữa sao?” Không biết ai hỏi một câu.
Đằng Việt đã cưới vợ rồi, còn khả năng gì nữa?
Mọi người đều ngậm ngùi nhìn cảnh một đôi giai ngẫu xứng đôi vừa lứa như thế lại bị chia rẽ một cách oan nghiệt.
Mà người khiến cho cuộc hôn nhân tốt đẹp ấy bị trì hoãn không ai khác chính là Đặng thị.
Mọi người đều im lặng, Dương Vưu Lăng vẫn đang lẩm bẩm.
“Lát nữa mở yến ta không muốn gặp nàng ta đâu, chỉ cần hành lễ với nàng là ta cảm thấy như có lỗi với biểu tỷ của ta, ta thật chẳng biết phải làm sao nữa.”
Chúng cô nương cùng nhau an ủi nàng ta, bảo đừng nên bận lòng chuyện đó, cùng lắm là khi ở chung đừng để ý đến Đặng thị là được.
Nói xong, mọi người chuyển sang đề tài khác.
“Hoa cúc trong Đằng phủ thật đẹp, hiếm có ngày mưa mà lại được chăm sóc chu đáo thế này, còn rải cả thuốc đuổi côn trùng dọc đường nữa.”
Mọi người đều tán dương rằng yến hội nhà Đằng gia được tổ chức quá chu đáo, Dương Vưu Lăng nghe thế mới vui vẻ hơn một chút, sắm nửa vai chủ nhân mà mời các cô nương tiếp tục thưởng hoa.
Không lâu sau, màn đêm buông xuống, các cô nương lần lượt rời khỏi hoa viên.
Các nàng đi rồi, buổi tiệc cũng sắp bắt đầu.
Nha hoàn Thanh Huyên nhận lệnh của lão phu nhân đi một chuyến tới Liễu Minh hiên, đây là viện mà nhị gia cùng tân phu nhân mới thành thân.
Nàng ta vừa đứng lại đã thấy phu nhân vén rèm bước ra từ trong phòng.
Phu nhân đã thay một bộ y phục màu thu hương đứng dưới ánh đèn lồng lắc lư trước gió như một đóa cúc mộc ngạo nghễ nở giữa đêm khuya.
“Đã đến lúc khai tiệc rồi phải không? Ta sẽ đi ngay đây.” Phu nhân vừa nói vừa bước ra khỏi mái hiên.
Nhưng chân Thanh Huyên cứng đờ, khẽ nói lời mà lão phu nhân muốn nhắn lại.
“Phu nhân, lão phu nhân nói người lo liệu tiệc hoa thật sự vất vả, chi bằng lúc này cứ ở lại trong viện mà nghỉ ngơi.”
Lời vừa dứt thì thấy vị Tú nương tử bên nhà mẹ của phu nhân ngạc nhiên mở to mắt.
Trong lòng Thanh Huyên thầm cảm thấy khó xử vô cùng.
Phu nhân vì tiệc hoa mà đã bận rộn suốt hai, ba ngày, đến lúc khai tiệc nghe hát lại để nàng nghỉ ngơi, không cần phải đi.
Thanh Huyên chẳng biết phu nhân sẽ đáp lại thế nào, nếu phu nhân khăng khăng muốn đi, hoặc nếu nàng khóc rấm rứt thì nàng ta sẽ phải làm sao đây?
Nàng ta bị Tú nương nhìn chằm chằm đến mức mặt mày trở nên cứng ngắc, nhưng tân phu nhân chỉ khựng lại một chút rồi đồng ý ngay.
“Ta đã rõ, phiền tỷ tỷ rồi.”
Phu nhân vừa nói, lại vừa mỉm cười gật đầu với Thanh Huyên.
Nàng nói xong không hề có ý muốn đi dự yến nữa, chỉ bảo Tú nương thắp đèn đưa Thanh Huyên ra cửa.
Thanh Huyên nào dám để Tú nương tiễn, liền liên tục xin cáo lui, tự mình cầm đèn mà đi.
Trong viện Liễu Minh Hiên.
Ánh đèn từ sân khấu yến hội chiếu sáng nửa bầu trời phủ Đằng, khiến cho ánh sáng huyên náo từ hoa viên cũng lan vào ba phần không gian trong viện Liễu Minh hiên, dù nơi này chẳng có bao nhiêu đèn đóm.
Tú nương cứ nhìn Thanh Huyên nhanh chân bước đi, đôi mày cau chặt lại, người đi đã lâu, nàng ấy mới quay đầu nhìn về phía phu nhân của mình.
Ánh sáng bên ngoài chiếu lên một nửa khuôn mặt của phu nhân, nàng thì khoanh tay, chống cằm như thể đang suy nghĩ điều gì, chợt nghĩ đến điều gì đó, phu nhân ngẩng đầu gọi nàng ấy.
“Tú nương tỷ tỷ, hôm nay nhà bếp có làm bánh nướng nhân thịt dê không?” Phu nhân khẽ chớp mắt, nói rằng món bánh này nhà bếp Đằng phủ làm rất tuyệt.
“Tỷ tỷ có muốn đi lấy một ít không? Ta chợt thèm quá rồi.”
Tú nương nghe mà ngẩn ngơ.
Người khác thì đang ở tiệc hoa ăn món tiệc từ tửu lâu, còn người đã vất vả lo liệu tiệc hoa suốt hai, ba ngày là nàng thì chỉ nhớ đến món bánh thịt dê của nhà bếp.
Tú nương định nói rằng cả hai cũng nên đến yến hội dùng bữa, nhưng lời này thật khó mà thốt ra, ngoài việc làm mất vui thì cũng chẳng có ý nghĩa gì khác.
Tú nương mím môi, nhẹ giọng đáp:
“Nô tỳ sẽ đi ngay, rồi bảo nhà bếp làm thêm vài món nữa phu nhân cứ nghỉ ngơi đi, nô tỳ sẽ quay lại ngay.”
Phu nhân mỉm cười gật đầu với nàng: “Vậy thì ta đợi tỷ tỷ vậy.”
Trong Tây An phủ có nhiều vị huyện chủ nhà Tần Vương, nhưng chẳng ai có thể sánh bằng Vinh Lạc huyện chủ của nhà Tân Hoa Vương.
Ngôi vị của Tần Vương truyền đến giờ, quyền lực thực tế chẳng còn bao nhiêu. Nhưng Tân Hoa Vương phủ lại ở phía bắc Tây An phủ , gần vùng biên giới, trong tay vẫn còn nắm giữ một phần quân quyền.
Là độc nữ của vương gia nắm quyền, Vinh Lạc huyện chủ Chu Ý Kiều muốn gì, chưa từng không được.
Chỉ là lần này, nàng lại vừa mắt Đằng Việt, muốn chàng làm phò mã của mình.
Nói ra thì cưới một vị huyện chủ vốn là điều tốt, nhưng Vinh Lạc huyện chủ này tuổi nhỏ mà đã "danh tiếng vang dội".
Năm ngoái, có một tú tài muốn nhờ vào vương phủ, nguyện ý làm rể cho Chu Ý Kiều. Khi ấy Chu Ý Kiều vui vẻ nhận lời, còn nói ba tháng sau sẽ thành thân, không cần tú tài kia chuẩn bị một xu lễ vật.
Tú tài mừng rỡ không thôi, hân hoan về nhà, nào ngờ hôm sau người ta phát hiện hắn ta treo cổ trong phòng, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, máu cũng đã chảy cạn.
Từ đó về sau, chớ nói đến chuyện cầu thân, ngay cả những ai từng có ý định cũng không dám nhắc đến vị huyện chủ ấy nửa lời.
Ấy vậy mà nàng ta lại để mắt tới Đằng Việt rồi cho người ngầm ám chỉ Đằng gia đến dạm hỏi.
Đằng gia làm sao dám rước một hung thần như thế về nhà, Lâm lão phu nhân đành phải vội vàng truyền lời ra ngoài rằng trước đó đã định hôn ước cho Đằng Việt, là một cô nương họ hàng xa bên nhà ở Kim Châu.
Lời còn chưa kịp truyền xa, hôn sự đã được thu xếp vội vàng, Đằng Việt liền cưới Đặng thị vào cửa.
“Biểu ca ta vừa phẩm mạo anh hùng lại là chỉ huy thống tri vùng biên thùy, một mình lập nên danh vị tam phẩm võ quan, trong cả Tây An phủ , bao nhiêu cô nương muốn gả cho huynh ấy, vậy mà giờ đây tốt đẹp gì đâu, lại rước về một nữ tử thôn quê.”
Càng nói nàng ta càng bực bội: “Thời nay, người nào có chút bản lĩnh thì đều muốn kén rể giàu sang, Đằng biểu ca đáng ra phải cưới một vị danh môn quý nữ mới phải, như là... ”
Nàng ta nói đến đây giọng hạ thấp hẳn như sợ rằng chỉ cần nói to hơn một chút cũng sẽ làm nhơ bẩn tà áo của bậc quý nữ chân chính.
“...Như biểu tỷ của ta.”
Biểu tỷ mà nàng ta nhắc đến chính là nữ nhi của cô mẫu nàng ta, là tứ cô nương của Vĩnh Xương hầu phủ ở kinh thành tên Chương Trinh Huệ.
Vị Chương tứ cô nương này từng ở Tây An phủ một thời gian, là một bậc đại gia khuê tú chân chính, mỗi cử chỉ hành động đều dịu dàng như cơn gió xuân, diện mạo, phẩm hạnh và lễ nghi chẳng có lấy một sai sót, thật đúng là quý nữ trong hàng quý nữ.
Các cô nương đều biết rõ nàng ta.
Nghe đồn rằng khi Chương tứ cô nương còn ở Tây An phủ, Lâm lão phu nhân đã nhiều lần đến thăm, về sau còn không tiếc lời khen ngợi với người khác, hiển nhiên là lão phu nhân đã nhắm đến nàng ta, định lấy hết gia sản ra để cưới quý nữ ấy vào cửa.
Nhưng tiếc thay, trời chẳng chiều lòng người, trước tiên là cha của Chương tứ cô nương bị bệnh qua đời, nàng ta phải về kinh thành chịu tangm sau đó Đằng tướng quân lại bị Vinh Lạc huyện chủ nhắm trúng, một đôi giai nhân tài tử bỗng chốc tan vỡ.
“Biểu ca Đằng của ta như một đóa hoa tươi đẹp, lại cắm phải đống phân trâu ngoài đồng.”
Dương Vưu Lăng nhắc đến chuyện này thì mặt mày trông như vừa nuốt phải con ruồi.
Ban đầu, nếu biểu ca bên nhà dì của nàng có thể kết thân với biểu tỷ bên nhà cô của nàng, thì nàng chính là người được vẻ vang nhất.
Thế mà giờ đây, tẩu tử lại trở thành người khác.
“Thế Đằng tướng quân với Chương tứ cô nương thật sự không còn khả năng nào nữa sao?” Không biết ai hỏi một câu.
Đằng Việt đã cưới vợ rồi, còn khả năng gì nữa?
Mọi người đều ngậm ngùi nhìn cảnh một đôi giai ngẫu xứng đôi vừa lứa như thế lại bị chia rẽ một cách oan nghiệt.
Mà người khiến cho cuộc hôn nhân tốt đẹp ấy bị trì hoãn không ai khác chính là Đặng thị.
Mọi người đều im lặng, Dương Vưu Lăng vẫn đang lẩm bẩm.
“Lát nữa mở yến ta không muốn gặp nàng ta đâu, chỉ cần hành lễ với nàng là ta cảm thấy như có lỗi với biểu tỷ của ta, ta thật chẳng biết phải làm sao nữa.”
Chúng cô nương cùng nhau an ủi nàng ta, bảo đừng nên bận lòng chuyện đó, cùng lắm là khi ở chung đừng để ý đến Đặng thị là được.
Nói xong, mọi người chuyển sang đề tài khác.
“Hoa cúc trong Đằng phủ thật đẹp, hiếm có ngày mưa mà lại được chăm sóc chu đáo thế này, còn rải cả thuốc đuổi côn trùng dọc đường nữa.”
Mọi người đều tán dương rằng yến hội nhà Đằng gia được tổ chức quá chu đáo, Dương Vưu Lăng nghe thế mới vui vẻ hơn một chút, sắm nửa vai chủ nhân mà mời các cô nương tiếp tục thưởng hoa.
Không lâu sau, màn đêm buông xuống, các cô nương lần lượt rời khỏi hoa viên.
Các nàng đi rồi, buổi tiệc cũng sắp bắt đầu.
Nha hoàn Thanh Huyên nhận lệnh của lão phu nhân đi một chuyến tới Liễu Minh hiên, đây là viện mà nhị gia cùng tân phu nhân mới thành thân.
Nàng ta vừa đứng lại đã thấy phu nhân vén rèm bước ra từ trong phòng.
Phu nhân đã thay một bộ y phục màu thu hương đứng dưới ánh đèn lồng lắc lư trước gió như một đóa cúc mộc ngạo nghễ nở giữa đêm khuya.
“Đã đến lúc khai tiệc rồi phải không? Ta sẽ đi ngay đây.” Phu nhân vừa nói vừa bước ra khỏi mái hiên.
Nhưng chân Thanh Huyên cứng đờ, khẽ nói lời mà lão phu nhân muốn nhắn lại.
“Phu nhân, lão phu nhân nói người lo liệu tiệc hoa thật sự vất vả, chi bằng lúc này cứ ở lại trong viện mà nghỉ ngơi.”
Lời vừa dứt thì thấy vị Tú nương tử bên nhà mẹ của phu nhân ngạc nhiên mở to mắt.
Trong lòng Thanh Huyên thầm cảm thấy khó xử vô cùng.
Phu nhân vì tiệc hoa mà đã bận rộn suốt hai, ba ngày, đến lúc khai tiệc nghe hát lại để nàng nghỉ ngơi, không cần phải đi.
Thanh Huyên chẳng biết phu nhân sẽ đáp lại thế nào, nếu phu nhân khăng khăng muốn đi, hoặc nếu nàng khóc rấm rứt thì nàng ta sẽ phải làm sao đây?
Nàng ta bị Tú nương nhìn chằm chằm đến mức mặt mày trở nên cứng ngắc, nhưng tân phu nhân chỉ khựng lại một chút rồi đồng ý ngay.
“Ta đã rõ, phiền tỷ tỷ rồi.”
Phu nhân vừa nói, lại vừa mỉm cười gật đầu với Thanh Huyên.
Nàng nói xong không hề có ý muốn đi dự yến nữa, chỉ bảo Tú nương thắp đèn đưa Thanh Huyên ra cửa.
Thanh Huyên nào dám để Tú nương tiễn, liền liên tục xin cáo lui, tự mình cầm đèn mà đi.
Trong viện Liễu Minh Hiên.
Ánh đèn từ sân khấu yến hội chiếu sáng nửa bầu trời phủ Đằng, khiến cho ánh sáng huyên náo từ hoa viên cũng lan vào ba phần không gian trong viện Liễu Minh hiên, dù nơi này chẳng có bao nhiêu đèn đóm.
Tú nương cứ nhìn Thanh Huyên nhanh chân bước đi, đôi mày cau chặt lại, người đi đã lâu, nàng ấy mới quay đầu nhìn về phía phu nhân của mình.
Ánh sáng bên ngoài chiếu lên một nửa khuôn mặt của phu nhân, nàng thì khoanh tay, chống cằm như thể đang suy nghĩ điều gì, chợt nghĩ đến điều gì đó, phu nhân ngẩng đầu gọi nàng ấy.
“Tú nương tỷ tỷ, hôm nay nhà bếp có làm bánh nướng nhân thịt dê không?” Phu nhân khẽ chớp mắt, nói rằng món bánh này nhà bếp Đằng phủ làm rất tuyệt.
“Tỷ tỷ có muốn đi lấy một ít không? Ta chợt thèm quá rồi.”
Tú nương nghe mà ngẩn ngơ.
Người khác thì đang ở tiệc hoa ăn món tiệc từ tửu lâu, còn người đã vất vả lo liệu tiệc hoa suốt hai, ba ngày là nàng thì chỉ nhớ đến món bánh thịt dê của nhà bếp.
Tú nương định nói rằng cả hai cũng nên đến yến hội dùng bữa, nhưng lời này thật khó mà thốt ra, ngoài việc làm mất vui thì cũng chẳng có ý nghĩa gì khác.
Tú nương mím môi, nhẹ giọng đáp:
“Nô tỳ sẽ đi ngay, rồi bảo nhà bếp làm thêm vài món nữa phu nhân cứ nghỉ ngơi đi, nô tỳ sẽ quay lại ngay.”
Phu nhân mỉm cười gật đầu với nàng: “Vậy thì ta đợi tỷ tỷ vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất