Ngọc Hợp Thành Đôi

Chương 20: Đổ Bệnh

Trước
Đằng gia, ngoại viện thư phòng.

Đằng Việt tiện tay lật qua bản công báo vừa được truyền từ kinh thành tới, không nằm ngoài dự liệu, lại có kẻ bợ đỡ vị Cửu thiên tuế mà thăng quan tiến chức.

Hiện nay Lại bộ hầu như đã trở thành nơi riêng của ông ta, ai thăng ai giáng, đều chỉ do một lời của ông ta mà quyết định.

Công báo này khiến người ta phải lắc đầu thở dài, Đằng Việt cũng đành thở ra một hơi đặt sang một bên.

Ngay lúc ấy, thị vệ Đường Tá đến ngoài cửa sổ: "Tướng quân, hôm nay Hoàng gia có chút chuyện xảy ra.”

“Hoàng gia?” Đằng Việt liền gọi hắn ta vào nói chuyện: "Hoàng gia đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Đường Tá có chút kỳ lạ: "Thuộc hạ nghe được tin, hôm nay Hoàng gia vội vã mời đại phu đến phủ, nói là Hoàng lão phu nhân bất ngờ ngất xỉu.”

Hoàng lão phu nhân trong thọ yến lúc trước vẫn còn khỏe mạnh.

“Rốt cuộc là vì nguyên cớ gì?”

Sắc mặt Đường Tá càng thêm khó xử, hắn ta kể lại từ đầu đến cuối những chuyện đã nghe ngóng được.

“... Cái nha hoàn đó chính là người mà Dương gia mang theo đến thọ yến, kẻ đã làm vỡ chậu cảnh, giờ đây nàng ta đã nhảy sông tự vẫn, người ngoài đều nói rằng nàng ta bị ép đến đường cùng mà chết oan uổng, kỳ thực kẻ phạm lỗi lại là kẻ khác... Hoàng lão phu nhân xưa nay tích đức hành thiện, sáng nay nghe tin nha hoàn kia vì chuyện ở thọ yến mà chết, bà liên tục thốt lên hai chữ tạo nghiệp rồi liền ngã quỵ bất tỉnh.”

Đằng Việt nghe đến đây thì nhíu mày, chuyện làm vỡ chậu cảnh vốn là chuyện nhỏ nhặt, sao lại rắc rối đến mức này?

Nhưng hắn lại thấy sắc mặt Đường Tá càng thêm kỳ quặc, tựa như còn điều gì chưa nói hết.

Đằng Việt chợt giật mình: "Rốt cuộc kẻ làm vỡ chậu cảnh là ai?”

“Tướng quân, thuộc hạ cũng chỉ là nghe được nhưng chưa chắc đã đúng...” Đường Tá hạ giọng nói: "Người ta đồn rằng... chính là phu nhân nhà chúng ta.”



Lời vừa dứt, Đằng Việt liền hít sâu một hơi.

...

Sáng sớm việc xảy ra ngoài cổng thành, chỉ qua nửa ngày mà toàn thành đều xôn xao bàn tán về việc này, người thấy tận mắt, kẻ đoán già đoán non, lời thật lời giả tất cả hòa lẫn với nhau trở thành lời đồn râm ran khắp phủ Tây An.

Đặng Như Uẩn tất nhiên cũng nghe được.

Tú Nương mặt mày tái mét, hận không thể tiến lên bịt miệng đám người đang bàn tán, nhưng toàn thành có biết bao nhiêu cái miệng, Tú Nương cũng chẳng thể bịt hết được.

Khi Đặng Như Uẩn nghe thấy hiếm khi nào nàng không đùa cợt, gương mặt trở nên nghiêm túc: "Hiện tại Hoàng lão phu nhân thế nào rồi?”

“Chưa biết rõ, chỉ nghe nói Hoàng gia đã vội vã mời đại phu đến không rõ có cứu được hay không.”

Ngoài cửa sổ, gió xô vào cửa làm nó kêu cọt kẹt, Đặng Như Uẩn im lặng không nói gì thêm.

...

Thương Lãng Các, Lâm lão phu nhân cho Thanh Huyên đi đến dược phòng lấy nhân sâm tốt nhất trong nhà.

Ngụy ma ma đứng bên cạnh lắc đầu than thở: "Sao lại rắc rối đến mức này? Hoàng lão phu nhân thật vô duyên vô cớ mà gặp tai họa, theo lão nô mà nói, đa phần là nhị biểu cô nương nhà Dương gia trở về tức giận rồi trút giận lên đầu nha hoàn Ngải Liễu kia, mà nha hoàn đó lại là kẻ không chịu được việc nên mới nhảy sông tự vẫn.”

Nàng ta nhảy sông thì không sao, nhưng lời đồn bên ngoài lại đổ hết lên đầu Đằng gia, Ngụy ma ma thở dài nói: "Nếu Hoàng lão phu nhân có mệnh hệ gì, chúng ta phải làm sao đây?”

Lâm lão phu nhân cũng đưa tay day trán, nếu Hoàng lão phu nhân vì chuyện này mà gặp chuyện chẳng lành, lỡ như qua đời đột ngột thì Hoàng Tây Thanh đang giữ chức quan tại kinh sẽ phải về quê chịu tang.

Hoàng Tây Thanh là lão thần nhiều năm rất được Tiên Đế coi trọng, nhưng từ khi tân đế kế vị chỉ trọng dụng đại thái giám bên cạnh là Hồng Tấn, trong triều không phải ai cũng theo phe Hồng Tấn, tự nhiên vẫn phải dựa vào những lão thần để có thể chống lại thế lực của hắn ta.

Một khi Hoàng Tây Thanh về quê thủ hiếu, những người trong triều bị mất chỗ dựa ắt sẽ lo lắng bồn chồn, lúc ấy nếu họ điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân khiến Hoàng lão phu nhân gặp chuyện mà quy tội lên đầu Đằng gia thì Đằng gia ắt chẳng thể gánh nổi tội danh ấy.

"Chúng ta dĩ nhiên không thể gánh lấy danh tiếng này, dù thế nào cũng phải làm sáng tỏ việc này, vì vốn dĩ đây không phải là việc do Đặng Như Uẩn gây ra."



Ngụy ma ma lập tức đồng ý: "Lão nô sẽ sai người ra ngoài phân trần vài lời."

Lâm Minh Thục gật đầu, nhưng hiện tại điều quan trọng hơn chính là tình hình của Hoàng lão phu nhân rốt cuộc ra sao.

Bà ta không muốn ngồi chờ thụ động như thế, liền cầm theo nhân sâm quý nhất trong nhà lập tức lên xe ngựa hướng thẳng đến Hoàng gia.

...

Liễu Minh Hiên.

Đặng Như Uẩn trong bụng khó chịu chỉ muốn nôn mửa.

Ngụy ma ma buổi sáng lại mang đến cho nàng chén thuốc tránh thai, sau khi uống xong chén thuốc đắng chát ấy, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc từ tiểu viện bên kia là cơn buồn nôn lại càng không kìm nổi mà dâng lên.

Linh Lang hôm nay đã khỏe hơn, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tú Nương mà ăn sáng nhưng Đặng Như Uẩn lại chẳng ăn nổi chút gì, cả người còn cảm thấy lạnh lẽo từng cơn.

Nàng từ viện nhỏ bước ra, đang định quay về phòng thay một bộ y phục không ngờ vừa đi đến giữa sân liền gặp phải bóng dáng nam nhân từ ngoài bước vào.

Bước chân hắn nặng nề đạp lên những viên đá xanh lạnh lẽo thấm đẫm hơi thu, vốn là đang bước nhanh về phía trước nhưng khi nhìn thấy nàng, hắn đột nhiên khựng lại.

Đặng Như Uẩn không khỏi giật mình, mí mắt nàng bất giác giật một cái.

Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn dán chặt lên người mình, nàng chỉ đành bước tới chào hỏi hành lễ.

Hắn đứng đó hai tay chắp sau lưng, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị, những người hầu hạ trong sân đều đã lặng lẽ lui đi không còn bóng dáng chỉ còn lại Đặng Như Uẩn đứng trước mặt hắn.

Khoảng cách giữa nàng và hắn chỉ cách nhau hai bước chân, rõ ràng đêm qua còn thân mật dưới màn trướng ấm áp mà giờ đây giữa hai người chỉ còn lại tiếng gió thu rít lên xoáy quanh.

Hắn cất giọng trầm thấp: "Nàng có biết Hoàng lão phu nhân đã gặp chuyện hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước