Chương 3: Sớm Trở Về
Chỉ là khi Tú nương đến nhà bếp, thấy nhà bếp đã dọn xong xuôi chuẩn bị đóng cửa.
Hôm nay Đằng phủ đã mời tiệc từ bên ngoài tửu lâu, nhà bếp trong phủ chỉ mở lửa để phục vụ cho đám hạ nhân.
Giờ đây bánh nướng nhân thịt dê cũng chỉ còn lại vài ba miếng, đầu bếp chẳng muốn làm thêm việc, chỉ muốn đi cùng các phu nhân nghe hát nên vẻ mặt vô cùng qua loa. Tú nương thấy mình không thể sai khiến họ được bèn tự mình vào bếp làm thêm hai món.
Khi nàng ấy quay trở lại Liễu Minh hiên trời đã tối đen hẳn, hướng sân khấu càng lúc càng náo nhiệt, tiếng trống, tiếng sáo và giọng hát từ vở diễn dần dần vang lên.
Lúc Tú nương mang hộp thức ăn vào phòng, trong phòng lại tĩnh lặng vô cùng.
Người trong phòng chẳng để ý nàng ấy đã quay về, chỉ ngồi trước án thư được thắp đèn chầm chậm chép lại mấy tờ phương thuốc đã ố vàng.
Từ thời ngoại tổ của Đặng gia đã chế thuốc bán ra, đến khi phụ mẫu của Đặng Như Uẩn quản gia, dược phẩm của Đặng gia đã có danh tiếng nhất định ở Kim Châu. Khi sự nghiệp gia đình hưng thịnh, Đặng gia cùng lúc mở bốn, năm cửa hiệu thuốc, mỗi khi có thuốc mới ra mắt đều thu hút người đến xem.
Tiếc thay, sau đó trưởng huynh của Đặng Như Uẩn gặp nạn ngoài quan ải khi đi thu mua dược liệu, nửa gia sản và cả tính mạng đều vùi trong cát gió nơi quan ngoại.
Từ đó Đặng gia suy sụp, vì còn nợ rất nhiều nợ bên ngoài nên đành lần lượt bán sản nghiệp để trả nợ, phụ mẫu của Đặng Như Uẩn cũng lần lượt qua đời sau những cú sốc liên tiếp, Đặng gia không thể trụ lại ở Kim Châu cuối cùng phải trở về quê cũ ở nông thôn.
Trong nhà không còn ai gánh vác nhưng Đặng Như Uẩn lại có ngoại tổ mẫu đã già yếu và còn có tiểu nữ của trưởng huynh để lại, nàng không thể không gánh vác gia đình, tự học kỹ nghệ chế thuốc của tổ tiên để nuôi sống cả nhà.
Khi ấy nàng mới mười bốn, mười lăm tuổi, không có trưởng bối chỉ dẫn mà chỉ biết dựa vào những trang sách và sách viết tay của tổ tiên để lại, từng chút từng chút mà tự mình nghiên cứu...
Lúc ấy Tú nương bước vào phòng thấy phu nhân đang chìm đắm trong việc đọc sách, không nỡ lên tiếng quấy rầy.
Không ngờ đợi được một lát, tiếng trống ngoài kia theo gió truyền đến, tiếng leng keng lách cách làm tan biến mất mạch suy nghĩ khi đọc sách của nàng.
Lúc ấy Đặng Như Uẩn mới nhận ra Tú nương đã trở lại liền đặt bút xuống và bước tới.
“Thơm quá, sao nãy giờ ta không ngửi thấy nhỉ?”
Nghe vậy, Tú nương liền bỏ chén đậy bên trên ra chờ nàng rửa tay sạch sẽ rồi đưa đũa cho nàng.
“Cô nương đói rồi phải không? Mau ăn đi thôi.”
Đặng Như Uẩn quả thực đã đói, nhưng nàng lại không vội ăn mà chỉ nhìn chằm chằm vào những món ăn trên bàn.
"Chẳng ngờ tỷ tỷ lại tự mình xuống bếp vì ta?"
Đặng Như Uẩn liền nhận ra ngay, thế nhưng Tú nương lại chẳng hề nhắc tới chuyện người trong nhà bếp đã chạy tản hết, chỉ nói rằng:
"Trừ món bánh thịt dê thì các món khác của Đằng gia ta chẳng vừa mắt, chẳng bằng tự mình xuống bếp."
Lời vừa dứt, bên ngoài tiếng hát hí kịch râm ran len qua khe cửa lọt vào tai, Đặng Như Uẩn nghe thấy liền vỗ nhịp vài cái theo giọng hát, rồi vừa vỗ vừa bảo Tú nương:
"Vài hôm nữa là đến Tết Trung Thu, ta sẽ mua cho tỷ tỷ một chỗ ngồi để tỷ tỷ đi nghe hát kịch nhé?"
Tú nương vốn là người thích nghe hát, nhưng nàng ấy lại từ chối: "Cô nương mua chỗ ngồi cho ta làm gì? Ta không đi đâu."
Nhưng Đặng Như Uẩn lại bảo: "Ta đâu chỉ để tỷ tỷ đi nghe hát không thôi."
Câu này khiến Tú nương nhướng mày, hỏi: "Vậy còn làm gì nữa?"
Tú nương hỏi, vừa lúc nghe cô nương của mình bật cười.
"Ta muốn tỷ tỷ đi học hát rồi về hát lại cho ta nghe chứ sao!"
Vừa nói, Đặng Như Uẩn vừa vỗ nhịp theo tiếng hát vọng vào từ bên ngoài, dáng vẻ ngả ngớn lắc đầu theo nhịp điệu.
Cử chỉ ấy khiến Tú nương không nhịn được, cười trách nhẹ: "Cô nương thật chẳng đoan chính, còn đùa cợt ta nữa, biết vậy ta đã cho chút hoàng liên vào món ăn để cô nương nếm chút vị đắng rồi!"
Trong khi nói, cả hai đều khẽ cười khúc khích.
Nhưng sau khi cười, Tú nương lại thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót chẳng rõ nguyên do.
Thế nhưng thần sắc cô nương vẫn điềm nhiên, không hề lộ ra cảm xúc gì khác.
Tú nương dĩ nhiên chẳng nói thêm gì, dưới tiếng hát vang vọng ngoài kia, nàng ấy cùng Đặng Như Uẩn chầm chậm dùng bữa với những món ăn đơn giản.
….
Trong sân vườn ngoài yến tiệc, các phu nhân ngồi dưới mái hiên uống trà vừa xem vở hí kịch, vừa tán gẫu đôi ba câu, không ai thắc mắc chuyện tối nay Lâm lão phu nhân bảo con dâu mới khỏi cần đến dự yến tiệc và nghe hát.
Hôn sự của Đằng gia lần này thực sự là đường cùng không còn cách nào khác.
Thân phụ của huyện chủ Vinh Lạc là Tân Hoa Vương đang có thế lực rất lớn trong quân đội, còn Chu Ý Kiều nổi tiếng kiêu ngạo và khó chiều, lại ép cưới, chuyện ép duyên xảy ra khiến không còn ai dám kết thân với Đằng gia nữa.
Đằng gia trước nay đã bị tiểu nhân dèm pha nhiều năm, Đằng lão tướng quân liên tiếp bị giáng chức, cuối cùng lại chết trên sa trường mà chẳng thể lật lại tình thế, trong khi bọn tiểu nhân chèn ép họ thì ngày càng thăng tiến.
Lâm lão phu nhân vốn là người có chí khí, thấy nhi tử có tiền đồ nên luôn mong muốn tìm cho con một hôn sự có thế lực để tránh lặp lại chuyện cũ.
Nhưng không ngờ chuyện này xảy ra, cả Tây An phủ đều tránh Đằng gia như tránh hủi, hôn sự của Đằng Việt lại bị Tân Hoa Vương phủ đè nặng, nếu như còn hạ thấp thân phận của nhà thông gia thêm một lần nữa thì có ý nghĩa gì nữa đâu? Thế nên chi bằng chọn một nữ tử nơi thôn quê, chẳng có gia thế mà tốt hơn.
Nữ tử quê mùa có cái hay là chẳng có điểm tựa nào, tốt nhất là chẳng có phụ thân hay huynh trưởng, đến cả người chống lưng cũng không có.
Qua hai, ba năm khi chuyện này lắng xuống, muốn đuổi nàng đi cũng chẳng khó khăn gì.
Hôn sự được tổ chức vội vã, lại đúng lúc giặc Thát Tử tấn công, nên vào ngày thứ ba sau lễ cưới, Đằng Việt đã khoác giáp ra chiến trường, khó mà trở về sớm được.
Lâm thị cũng không dẫn tân nương về quê nhập tộc ngay lập tức, hôm nay cũng chỉ để Đặng thị tiếp khách không cho nàng đến dự tiệc cùng mọi người.
Các phu nhân trong phủ đều là những người tinh tế, nam nhân ngoài chiến trường chẳng mấy bận tâm đến những toan tính nội trạch nhưng trong lòng họ thì đã lờ mờ đoán được vài phần, tuy vậy, không ai hỏi thêm điều gì.
Nhưng đúng lúc ấy, ngoại viện đột nhiên náo nhiệt.
Lâm lão phu nhân nghiêng đầu hỏi Ngụy ma ma đang đứng bên cạnh: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Ngụy ma ma cũng chưa nhận được tin tức gì, đang lấy làm lạ thì một tiểu tỳ từ ngoài vội vã chạy vào.
"Lão phu nhân, tướng quân nhà chúng ta đã về sớm rồi!"
Hôm nay Đằng phủ đã mời tiệc từ bên ngoài tửu lâu, nhà bếp trong phủ chỉ mở lửa để phục vụ cho đám hạ nhân.
Giờ đây bánh nướng nhân thịt dê cũng chỉ còn lại vài ba miếng, đầu bếp chẳng muốn làm thêm việc, chỉ muốn đi cùng các phu nhân nghe hát nên vẻ mặt vô cùng qua loa. Tú nương thấy mình không thể sai khiến họ được bèn tự mình vào bếp làm thêm hai món.
Khi nàng ấy quay trở lại Liễu Minh hiên trời đã tối đen hẳn, hướng sân khấu càng lúc càng náo nhiệt, tiếng trống, tiếng sáo và giọng hát từ vở diễn dần dần vang lên.
Lúc Tú nương mang hộp thức ăn vào phòng, trong phòng lại tĩnh lặng vô cùng.
Người trong phòng chẳng để ý nàng ấy đã quay về, chỉ ngồi trước án thư được thắp đèn chầm chậm chép lại mấy tờ phương thuốc đã ố vàng.
Từ thời ngoại tổ của Đặng gia đã chế thuốc bán ra, đến khi phụ mẫu của Đặng Như Uẩn quản gia, dược phẩm của Đặng gia đã có danh tiếng nhất định ở Kim Châu. Khi sự nghiệp gia đình hưng thịnh, Đặng gia cùng lúc mở bốn, năm cửa hiệu thuốc, mỗi khi có thuốc mới ra mắt đều thu hút người đến xem.
Tiếc thay, sau đó trưởng huynh của Đặng Như Uẩn gặp nạn ngoài quan ải khi đi thu mua dược liệu, nửa gia sản và cả tính mạng đều vùi trong cát gió nơi quan ngoại.
Từ đó Đặng gia suy sụp, vì còn nợ rất nhiều nợ bên ngoài nên đành lần lượt bán sản nghiệp để trả nợ, phụ mẫu của Đặng Như Uẩn cũng lần lượt qua đời sau những cú sốc liên tiếp, Đặng gia không thể trụ lại ở Kim Châu cuối cùng phải trở về quê cũ ở nông thôn.
Trong nhà không còn ai gánh vác nhưng Đặng Như Uẩn lại có ngoại tổ mẫu đã già yếu và còn có tiểu nữ của trưởng huynh để lại, nàng không thể không gánh vác gia đình, tự học kỹ nghệ chế thuốc của tổ tiên để nuôi sống cả nhà.
Khi ấy nàng mới mười bốn, mười lăm tuổi, không có trưởng bối chỉ dẫn mà chỉ biết dựa vào những trang sách và sách viết tay của tổ tiên để lại, từng chút từng chút mà tự mình nghiên cứu...
Lúc ấy Tú nương bước vào phòng thấy phu nhân đang chìm đắm trong việc đọc sách, không nỡ lên tiếng quấy rầy.
Không ngờ đợi được một lát, tiếng trống ngoài kia theo gió truyền đến, tiếng leng keng lách cách làm tan biến mất mạch suy nghĩ khi đọc sách của nàng.
Lúc ấy Đặng Như Uẩn mới nhận ra Tú nương đã trở lại liền đặt bút xuống và bước tới.
“Thơm quá, sao nãy giờ ta không ngửi thấy nhỉ?”
Nghe vậy, Tú nương liền bỏ chén đậy bên trên ra chờ nàng rửa tay sạch sẽ rồi đưa đũa cho nàng.
“Cô nương đói rồi phải không? Mau ăn đi thôi.”
Đặng Như Uẩn quả thực đã đói, nhưng nàng lại không vội ăn mà chỉ nhìn chằm chằm vào những món ăn trên bàn.
"Chẳng ngờ tỷ tỷ lại tự mình xuống bếp vì ta?"
Đặng Như Uẩn liền nhận ra ngay, thế nhưng Tú nương lại chẳng hề nhắc tới chuyện người trong nhà bếp đã chạy tản hết, chỉ nói rằng:
"Trừ món bánh thịt dê thì các món khác của Đằng gia ta chẳng vừa mắt, chẳng bằng tự mình xuống bếp."
Lời vừa dứt, bên ngoài tiếng hát hí kịch râm ran len qua khe cửa lọt vào tai, Đặng Như Uẩn nghe thấy liền vỗ nhịp vài cái theo giọng hát, rồi vừa vỗ vừa bảo Tú nương:
"Vài hôm nữa là đến Tết Trung Thu, ta sẽ mua cho tỷ tỷ một chỗ ngồi để tỷ tỷ đi nghe hát kịch nhé?"
Tú nương vốn là người thích nghe hát, nhưng nàng ấy lại từ chối: "Cô nương mua chỗ ngồi cho ta làm gì? Ta không đi đâu."
Nhưng Đặng Như Uẩn lại bảo: "Ta đâu chỉ để tỷ tỷ đi nghe hát không thôi."
Câu này khiến Tú nương nhướng mày, hỏi: "Vậy còn làm gì nữa?"
Tú nương hỏi, vừa lúc nghe cô nương của mình bật cười.
"Ta muốn tỷ tỷ đi học hát rồi về hát lại cho ta nghe chứ sao!"
Vừa nói, Đặng Như Uẩn vừa vỗ nhịp theo tiếng hát vọng vào từ bên ngoài, dáng vẻ ngả ngớn lắc đầu theo nhịp điệu.
Cử chỉ ấy khiến Tú nương không nhịn được, cười trách nhẹ: "Cô nương thật chẳng đoan chính, còn đùa cợt ta nữa, biết vậy ta đã cho chút hoàng liên vào món ăn để cô nương nếm chút vị đắng rồi!"
Trong khi nói, cả hai đều khẽ cười khúc khích.
Nhưng sau khi cười, Tú nương lại thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót chẳng rõ nguyên do.
Thế nhưng thần sắc cô nương vẫn điềm nhiên, không hề lộ ra cảm xúc gì khác.
Tú nương dĩ nhiên chẳng nói thêm gì, dưới tiếng hát vang vọng ngoài kia, nàng ấy cùng Đặng Như Uẩn chầm chậm dùng bữa với những món ăn đơn giản.
….
Trong sân vườn ngoài yến tiệc, các phu nhân ngồi dưới mái hiên uống trà vừa xem vở hí kịch, vừa tán gẫu đôi ba câu, không ai thắc mắc chuyện tối nay Lâm lão phu nhân bảo con dâu mới khỏi cần đến dự yến tiệc và nghe hát.
Hôn sự của Đằng gia lần này thực sự là đường cùng không còn cách nào khác.
Thân phụ của huyện chủ Vinh Lạc là Tân Hoa Vương đang có thế lực rất lớn trong quân đội, còn Chu Ý Kiều nổi tiếng kiêu ngạo và khó chiều, lại ép cưới, chuyện ép duyên xảy ra khiến không còn ai dám kết thân với Đằng gia nữa.
Đằng gia trước nay đã bị tiểu nhân dèm pha nhiều năm, Đằng lão tướng quân liên tiếp bị giáng chức, cuối cùng lại chết trên sa trường mà chẳng thể lật lại tình thế, trong khi bọn tiểu nhân chèn ép họ thì ngày càng thăng tiến.
Lâm lão phu nhân vốn là người có chí khí, thấy nhi tử có tiền đồ nên luôn mong muốn tìm cho con một hôn sự có thế lực để tránh lặp lại chuyện cũ.
Nhưng không ngờ chuyện này xảy ra, cả Tây An phủ đều tránh Đằng gia như tránh hủi, hôn sự của Đằng Việt lại bị Tân Hoa Vương phủ đè nặng, nếu như còn hạ thấp thân phận của nhà thông gia thêm một lần nữa thì có ý nghĩa gì nữa đâu? Thế nên chi bằng chọn một nữ tử nơi thôn quê, chẳng có gia thế mà tốt hơn.
Nữ tử quê mùa có cái hay là chẳng có điểm tựa nào, tốt nhất là chẳng có phụ thân hay huynh trưởng, đến cả người chống lưng cũng không có.
Qua hai, ba năm khi chuyện này lắng xuống, muốn đuổi nàng đi cũng chẳng khó khăn gì.
Hôn sự được tổ chức vội vã, lại đúng lúc giặc Thát Tử tấn công, nên vào ngày thứ ba sau lễ cưới, Đằng Việt đã khoác giáp ra chiến trường, khó mà trở về sớm được.
Lâm thị cũng không dẫn tân nương về quê nhập tộc ngay lập tức, hôm nay cũng chỉ để Đặng thị tiếp khách không cho nàng đến dự tiệc cùng mọi người.
Các phu nhân trong phủ đều là những người tinh tế, nam nhân ngoài chiến trường chẳng mấy bận tâm đến những toan tính nội trạch nhưng trong lòng họ thì đã lờ mờ đoán được vài phần, tuy vậy, không ai hỏi thêm điều gì.
Nhưng đúng lúc ấy, ngoại viện đột nhiên náo nhiệt.
Lâm lão phu nhân nghiêng đầu hỏi Ngụy ma ma đang đứng bên cạnh: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Ngụy ma ma cũng chưa nhận được tin tức gì, đang lấy làm lạ thì một tiểu tỳ từ ngoài vội vã chạy vào.
"Lão phu nhân, tướng quân nhà chúng ta đã về sớm rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất