Chương 45: Chưa Từng Để Vào Mắt
Linh Lang dọn vào ở tại tây sương phòng của Liễu Minh Hiên, mỗi ngày tiếng chạy nhảy lộp cộp và tiếng cười đùa giòn giã của cô bé tựa như khiến Liễu Minh Hiên chỉ qua một đêm đã vượt khỏi đông hàn mà nhảy vào tiết xuân.
Tâm tình của Đằng Việt cũng theo đó mà phấn chấn lên không ít, thấy thương thế thê tử rõ ràng đã có chuyển biến tốt, sắc mặt cũng dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào, thái độ đối với hắn tựa như băng tan gặp gió xuân, trở nên ôn hòa ấm áp hơn, lúc này hắn mới rốt cuộc yên tâm phần nào, đồng thời đem chút tâm tư đặt vào việc đối kháng cùng Tân Hoa Vương phủ.
Hôm ấy, Lâm lão phu nhân liền gọi hắn đến Thương Lãng Các hỏi thăm về chuyện của Tân Hoa Vương phủ, hắn liền bẩm báo lại tường tận đôi câu với lão phu nhân.
Mấy năm nay thế lực của Tân Hoa Vương phủ không nhỏ, tuy rằng chỉ là Quận Vương phủ nhưng so với mấy phủ Vương gia Tần Vương phủ, Khánh Vương phủ còn muốn thịnh hơn một bậc. Chư vị thân vương xưa nay ẩn nhẫn, cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc vào ánh mắt trong cung, thế mà Tân Hoa Vương lại ngược lại lộ ra toàn bộ bén nhọn không chút che giấu.
Đằng Việt nói: "Trong quân thất thoát binh giáp, Tân Hoa Vương phủ lại có liên quan cùng đám thổ phỉ trộm binh giáp kia, mặc dù hiện tại chưa tra ra được đám thổ phỉ ấy đã đưa binh giáp đến nơi nào, nhưng việc này chính là cơ hội để nắm được nhược điểm của Tân Hoa Vương phủ.”
Đám sơn tặc thổ phỉ này vốn có kẻ trung gian giúp chúng bán binh giáp trộm được ra ngoài, những binh giáp quân tư ấy đều qua tay kẻ trung gian mà lưu thông đến chợ đen, thổ phỉ xảy ra chuyện, kẻ trung gian thông thương cùng chúng tất nhiên là ẩn thân không còn bóng dáng.
Chỉ là, điều đó không quan trọng, dù không thể dùng việc binh giáp này để hạch tội Tân Hoa Vương phủ, chỉ cần bắt được mấy tên thị vệ của Tân Hoa Vương phủ là bọn họ liền không thoát nổi liên can.
Còn về đám binh giáp kia cuối cùng lưu lạc phương nào, Đằng Việt chậm rãi tìm cũng không vội, chỉ là lúc này phải dùng việc này để làm cho Tân Hoa Vương phủ thu liễm bớt đi một chút trước đã.
Hắn nói: "Vốn dĩ đã có kẻ muốn hạch tội Tân Hoa Vương phủ rằng thế lực tại trấn trọng biên thùy quá lớn, ta lần này chính là cho họ một cái cớ đây.”
Hắn nói bản thân đã bàn bạc cùng mấy đồng liêu có giao tình trong quân: "Trong tay Vương Phục Hưởng, Khổng Huy bọn họ còn có chứng cứ khác cho thấy Tân Hoa Vương phủ hành vi bất chính, Tân Hoa Vương khắp nơi lôi kéo lòng người tại biên quan, kẻ không chịu cúi đầu lại ngược lại bị ông ta bài xích chèn ép, lần này nếu không ra tay, ngày tháng về sau của các cấp tướng lĩnh trong quân sẽ càng khó sống.”
Đằng Việt bảo mẫu thân không cần lo lắng, nhưng Lâm lão phu nhân lại chẳng vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm.
“Chúng ta tuy là thuận theo ý tứ của mọi người, nhưng cũng là đứng mũi chịu sào đối kháng cùng Tân Hoa Vương phủ, thực sự là muốn đối đầu với bọn họ rồi.”
Bà ta mang một gương mặt đầy vẻ âu lo, Đằng Việt thoạt nhìn liền biết mẫu thân lại tái phát tâm bệnh khi trước.
Hắn không khỏi nói: "Nhi tử nay sớm đã không phải là tình cảnh của phụ thân năm xưa nữa rồi, sao nương lại phải lo nghĩ đến như vậy?”
Mấy năm nay, mẫu thân hắn chỉ sợ hắn giẫm vào vết xe đổ của phụ thân nên đã tận lực kết giao khắp nơi, nhưng mỗi lần nghĩ đến quãng thời gian bị người khác dẫm đạp lên đầu trước đây thì vẫn là lo âu đến nỗi không tài nào ngủ được.
Lúc này, Đằng Việt vừa nói xong liền nghe thấy mẫu thân đáp.
“Nhưng triều đình hiện tại cũng không phải triều đình của khi xưa nữa, giờ đây quyền hoạn lũng đoạn triều cương, nhỡ đâu Tân Hoa Vương phủ nhân cơ hội hợp sức cùng đám quyền hoạn ấy, chúng ta chẳng phải sẽ rơi vào thế hạ phong ư?”
Đằng Việt nghe xong những lời này liền bảo bà càng nên yên tâm hơn nữa.
“Lần trước vị cửu thiên tuế kia phái người đến Ninh Hạ khai hoang, người của hắn ta không chỉ vơ vét của cải khắp nơi mà tay chân của bọn họ còn ức hiếp cả thê tử các tướng sĩ, khiến chúng nhân oán hận, chuyện này mẫu thân cũng đều đã biết. Mà đám tướng sĩ ấy lại chính là phó tướng dưới trướng thuộc hạ của Tân Hoa Vương, hai bên thực chất đã kết oán từ lâu, chỉ là vị cửu thiên tuế kia thế lớn hơn nhiều nên Tân Hoa Vương cũng chẳng thể làm gì.”
Hai bên đều là hổ báo tranh mồi, những kẻ không muốn cùng bọn họ kết bè kết cánh như Đằng Việt trái lại đứng ở giữa trung lập.
Hắn nói lần này mọi người liên thủ đánh vào Tân Hoa Vương: "Nói không chừng vị quyền hoạn kia cũng sẽ nhân cơ hội này mà ra tay, nếu quả thật như vậy thì chúng ta ngược lại lại bớt được sức, mẫu thân càng không phải ưu phiền rồi.”
Thế nhưng hắn vừa nói vừa khẽ nhíu mày.
“Chỉ là lần này gây chuyện thực ra là nữ nhi Chu Ý Kiều của họ, nhưng hiện tại chỉ có thể bỏ nhỏ lấy lớn, có phụ thân nàng ta là Tân Hoa Vương đứng trên, trượng đánh khó mà đánh tới người nàng ta được.”
Đáng tiếc thay.
....
Thế nhưng dù cho Đằng Việt đã cùng mẫu thân nói đến thế này rồi, nỗi lo lắng của Lâm lão phu nhân vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Bà mấy ngày trước có viết mấy phong thư đi, gần đây cũng lần lượt có hồi âm trở lại, thư có hay đến mấy cũng chẳng bằng lời nói khi gặp mặt trực tiếp.
Đằng Việt muốn đối đầu với Tân Hoa Vương phủ đến mức rõ ràng như vậy, trong triều kẻ có thể vì hắn mà đứng ra nói lời dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt.
Bà vẫn luôn muốn tìm cơ hội diện kiến mấy vị phu nhân có tiếng nói trong triều, chỉ là vẫn chưa định được thời gian.
Bà ta chỉ một mực dồn tâm tư vào giao tiếp bên ngoài, chuyện xảy ra trong Liễu Minh Hiên căn bản chưa từng để vào mắt.
Lúc ban đầu Ngụy ma ma còn trông mong bà ta lưu ý, nhưng mấy ngày trôi qua nhìn lại, chỉ thấy nhị gia ngày ngày ở lì trong Liễu Minh Hiên chăm nom Đặng thị, còn mang theo vài món đồ chơi vặt vãnh đến chọc cho tiểu nha đầu kia vui vẻ, thời gian lưu lại càng ngày càng dài, cho dù là ra ngoại viện phân phó công việc cũng không ngừng cho người tới lui Liễu Minh Hiên hỏi han tình hình của Đặng thị.
Kẻ không biết rõ nội tình còn tưởng thật là phu thê tình thâm, cầm sắt hòa minh.
Ngụy ma ma thấy lão phu nhân quả thực chẳng bận tâm gì đến, không khỏi âm thầm lắc đầu: "Lão nô không thể không nhắc nhở người một câu rồi.”
Bà ta xoay người tìm đến một nha hoàn mặc áo đỏ, trang sức ngọc lục.
Bà ta nhìn thấy a hoàn kia ăn mặc lộng lẫy như thế, liền nói: “Cả ngày ở trong phủ coi sóc tiểu thư, ngươi mặc thế này làm chi? Mau mau về cởi ra, ta sai ngươi ra thành Đông một chuyến giúp ta lo liệu chút việc...”
Bà ta chỉ dăm ba câu đã giao phó xong chuyện cho a hoàn kia.
Ánh mắt nha hoàn kia lanh lợi, cũng không để lời quở trách vừa rồi của Ngụy ma ma vào lòng, giờ nghe được mệnh lệnh xong liền nói một câu.
“Ma ma chẳng phải là không ưa tân phu nhân sao? Sao giờ lại đi giúp đỡ nàng ta?”
“Giúp đỡ?” Ngụy ma ma lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta là nhàn rỗi quá sao?”
Bà ta nói: “Không phải ta coi thường nàng ta, nàng ta kéo cả nhà theo, nếu chẳng nhờ lão phu nhân giúp đỡ lúc này đã bị thúc phụ nàng ta bán đi rồi, thúc phụ cùng thẩm thẩm kia của nàng chẳng phải là một đôi quỷ hút máu sao... Với xuất thân thế này, chỉ nên ngoan ngoãn thủ lễ, đừng quên mất bổn phận của mình.”
Bà ta vừa nói, vừa nhìn nữ nhi nuôi Tình Nhị chẳng những mặc một thân y phục hoa lệ lòe loẹt, mà trên đầu còn bện đầy những bím tóc, càng thêm bật cười khinh bỉ.
“Muốn ngoan ngoãn thủ lễ thì không phải chỉ có một mình nàng ta, ta biết ngươi lòng dạ cao ngạo nhưng tiếc là sinh ra từ đống bùn lầy, người trong đống bùn lầy vĩnh viễn không thể nào trở thành quý nữ cao môn được.”
Bà ta vừa nói vừa kéo Tình Nhị một cái: "Hôm nay ta đã nhắc nhở ngươi rồi, dẹp hết những tâm tư không cần thiết cho ta, ghi nhớ ân tình ta kéo ngươi ra khỏi đống bùn lầy mà ở nhà hầu hạ cho tốt Hà tỷ nhi mới là bổn phận chính của ngươi!”
Ngụy ma ma nói xong liền quay người rời đi.
Tình Nhị chu môi, lầm bầm oán thán.
“Tỷ nhi cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, hơn hai mươi rồi còn phải trông coi mãi? Cứ như là đại tiểu thư nhà quyền quý vậy.”
Vừa lẩm bẩm không ngừng vừa càu nhàu: "Nàng ta chẳng qua chỉ là đầu thai tốt hơn ta thôi sao? Nếu ta mà là nữ nhi ruột, muốn mặc cái gì, đeo cái gì chẳng có, chưa biết chừng đã được làm đại nha hoàn rồi, chỉ là nữ nhi nuôi thì không phải nữ nhi sao? Ta so với Hà tỷ nhi còn hữu dụng hơn nhiều, chưa biết chừng lão nhân gia người đến cuối cùng còn phải nhờ ta dưỡng già nữa đấy, mà lại đối xử với ta như vậy...”
Tâm tình của Đằng Việt cũng theo đó mà phấn chấn lên không ít, thấy thương thế thê tử rõ ràng đã có chuyển biến tốt, sắc mặt cũng dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào, thái độ đối với hắn tựa như băng tan gặp gió xuân, trở nên ôn hòa ấm áp hơn, lúc này hắn mới rốt cuộc yên tâm phần nào, đồng thời đem chút tâm tư đặt vào việc đối kháng cùng Tân Hoa Vương phủ.
Hôm ấy, Lâm lão phu nhân liền gọi hắn đến Thương Lãng Các hỏi thăm về chuyện của Tân Hoa Vương phủ, hắn liền bẩm báo lại tường tận đôi câu với lão phu nhân.
Mấy năm nay thế lực của Tân Hoa Vương phủ không nhỏ, tuy rằng chỉ là Quận Vương phủ nhưng so với mấy phủ Vương gia Tần Vương phủ, Khánh Vương phủ còn muốn thịnh hơn một bậc. Chư vị thân vương xưa nay ẩn nhẫn, cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc vào ánh mắt trong cung, thế mà Tân Hoa Vương lại ngược lại lộ ra toàn bộ bén nhọn không chút che giấu.
Đằng Việt nói: "Trong quân thất thoát binh giáp, Tân Hoa Vương phủ lại có liên quan cùng đám thổ phỉ trộm binh giáp kia, mặc dù hiện tại chưa tra ra được đám thổ phỉ ấy đã đưa binh giáp đến nơi nào, nhưng việc này chính là cơ hội để nắm được nhược điểm của Tân Hoa Vương phủ.”
Đám sơn tặc thổ phỉ này vốn có kẻ trung gian giúp chúng bán binh giáp trộm được ra ngoài, những binh giáp quân tư ấy đều qua tay kẻ trung gian mà lưu thông đến chợ đen, thổ phỉ xảy ra chuyện, kẻ trung gian thông thương cùng chúng tất nhiên là ẩn thân không còn bóng dáng.
Chỉ là, điều đó không quan trọng, dù không thể dùng việc binh giáp này để hạch tội Tân Hoa Vương phủ, chỉ cần bắt được mấy tên thị vệ của Tân Hoa Vương phủ là bọn họ liền không thoát nổi liên can.
Còn về đám binh giáp kia cuối cùng lưu lạc phương nào, Đằng Việt chậm rãi tìm cũng không vội, chỉ là lúc này phải dùng việc này để làm cho Tân Hoa Vương phủ thu liễm bớt đi một chút trước đã.
Hắn nói: "Vốn dĩ đã có kẻ muốn hạch tội Tân Hoa Vương phủ rằng thế lực tại trấn trọng biên thùy quá lớn, ta lần này chính là cho họ một cái cớ đây.”
Hắn nói bản thân đã bàn bạc cùng mấy đồng liêu có giao tình trong quân: "Trong tay Vương Phục Hưởng, Khổng Huy bọn họ còn có chứng cứ khác cho thấy Tân Hoa Vương phủ hành vi bất chính, Tân Hoa Vương khắp nơi lôi kéo lòng người tại biên quan, kẻ không chịu cúi đầu lại ngược lại bị ông ta bài xích chèn ép, lần này nếu không ra tay, ngày tháng về sau của các cấp tướng lĩnh trong quân sẽ càng khó sống.”
Đằng Việt bảo mẫu thân không cần lo lắng, nhưng Lâm lão phu nhân lại chẳng vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm.
“Chúng ta tuy là thuận theo ý tứ của mọi người, nhưng cũng là đứng mũi chịu sào đối kháng cùng Tân Hoa Vương phủ, thực sự là muốn đối đầu với bọn họ rồi.”
Bà ta mang một gương mặt đầy vẻ âu lo, Đằng Việt thoạt nhìn liền biết mẫu thân lại tái phát tâm bệnh khi trước.
Hắn không khỏi nói: "Nhi tử nay sớm đã không phải là tình cảnh của phụ thân năm xưa nữa rồi, sao nương lại phải lo nghĩ đến như vậy?”
Mấy năm nay, mẫu thân hắn chỉ sợ hắn giẫm vào vết xe đổ của phụ thân nên đã tận lực kết giao khắp nơi, nhưng mỗi lần nghĩ đến quãng thời gian bị người khác dẫm đạp lên đầu trước đây thì vẫn là lo âu đến nỗi không tài nào ngủ được.
Lúc này, Đằng Việt vừa nói xong liền nghe thấy mẫu thân đáp.
“Nhưng triều đình hiện tại cũng không phải triều đình của khi xưa nữa, giờ đây quyền hoạn lũng đoạn triều cương, nhỡ đâu Tân Hoa Vương phủ nhân cơ hội hợp sức cùng đám quyền hoạn ấy, chúng ta chẳng phải sẽ rơi vào thế hạ phong ư?”
Đằng Việt nghe xong những lời này liền bảo bà càng nên yên tâm hơn nữa.
“Lần trước vị cửu thiên tuế kia phái người đến Ninh Hạ khai hoang, người của hắn ta không chỉ vơ vét của cải khắp nơi mà tay chân của bọn họ còn ức hiếp cả thê tử các tướng sĩ, khiến chúng nhân oán hận, chuyện này mẫu thân cũng đều đã biết. Mà đám tướng sĩ ấy lại chính là phó tướng dưới trướng thuộc hạ của Tân Hoa Vương, hai bên thực chất đã kết oán từ lâu, chỉ là vị cửu thiên tuế kia thế lớn hơn nhiều nên Tân Hoa Vương cũng chẳng thể làm gì.”
Hai bên đều là hổ báo tranh mồi, những kẻ không muốn cùng bọn họ kết bè kết cánh như Đằng Việt trái lại đứng ở giữa trung lập.
Hắn nói lần này mọi người liên thủ đánh vào Tân Hoa Vương: "Nói không chừng vị quyền hoạn kia cũng sẽ nhân cơ hội này mà ra tay, nếu quả thật như vậy thì chúng ta ngược lại lại bớt được sức, mẫu thân càng không phải ưu phiền rồi.”
Thế nhưng hắn vừa nói vừa khẽ nhíu mày.
“Chỉ là lần này gây chuyện thực ra là nữ nhi Chu Ý Kiều của họ, nhưng hiện tại chỉ có thể bỏ nhỏ lấy lớn, có phụ thân nàng ta là Tân Hoa Vương đứng trên, trượng đánh khó mà đánh tới người nàng ta được.”
Đáng tiếc thay.
....
Thế nhưng dù cho Đằng Việt đã cùng mẫu thân nói đến thế này rồi, nỗi lo lắng của Lâm lão phu nhân vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Bà mấy ngày trước có viết mấy phong thư đi, gần đây cũng lần lượt có hồi âm trở lại, thư có hay đến mấy cũng chẳng bằng lời nói khi gặp mặt trực tiếp.
Đằng Việt muốn đối đầu với Tân Hoa Vương phủ đến mức rõ ràng như vậy, trong triều kẻ có thể vì hắn mà đứng ra nói lời dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt.
Bà vẫn luôn muốn tìm cơ hội diện kiến mấy vị phu nhân có tiếng nói trong triều, chỉ là vẫn chưa định được thời gian.
Bà ta chỉ một mực dồn tâm tư vào giao tiếp bên ngoài, chuyện xảy ra trong Liễu Minh Hiên căn bản chưa từng để vào mắt.
Lúc ban đầu Ngụy ma ma còn trông mong bà ta lưu ý, nhưng mấy ngày trôi qua nhìn lại, chỉ thấy nhị gia ngày ngày ở lì trong Liễu Minh Hiên chăm nom Đặng thị, còn mang theo vài món đồ chơi vặt vãnh đến chọc cho tiểu nha đầu kia vui vẻ, thời gian lưu lại càng ngày càng dài, cho dù là ra ngoại viện phân phó công việc cũng không ngừng cho người tới lui Liễu Minh Hiên hỏi han tình hình của Đặng thị.
Kẻ không biết rõ nội tình còn tưởng thật là phu thê tình thâm, cầm sắt hòa minh.
Ngụy ma ma thấy lão phu nhân quả thực chẳng bận tâm gì đến, không khỏi âm thầm lắc đầu: "Lão nô không thể không nhắc nhở người một câu rồi.”
Bà ta xoay người tìm đến một nha hoàn mặc áo đỏ, trang sức ngọc lục.
Bà ta nhìn thấy a hoàn kia ăn mặc lộng lẫy như thế, liền nói: “Cả ngày ở trong phủ coi sóc tiểu thư, ngươi mặc thế này làm chi? Mau mau về cởi ra, ta sai ngươi ra thành Đông một chuyến giúp ta lo liệu chút việc...”
Bà ta chỉ dăm ba câu đã giao phó xong chuyện cho a hoàn kia.
Ánh mắt nha hoàn kia lanh lợi, cũng không để lời quở trách vừa rồi của Ngụy ma ma vào lòng, giờ nghe được mệnh lệnh xong liền nói một câu.
“Ma ma chẳng phải là không ưa tân phu nhân sao? Sao giờ lại đi giúp đỡ nàng ta?”
“Giúp đỡ?” Ngụy ma ma lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta là nhàn rỗi quá sao?”
Bà ta nói: “Không phải ta coi thường nàng ta, nàng ta kéo cả nhà theo, nếu chẳng nhờ lão phu nhân giúp đỡ lúc này đã bị thúc phụ nàng ta bán đi rồi, thúc phụ cùng thẩm thẩm kia của nàng chẳng phải là một đôi quỷ hút máu sao... Với xuất thân thế này, chỉ nên ngoan ngoãn thủ lễ, đừng quên mất bổn phận của mình.”
Bà ta vừa nói, vừa nhìn nữ nhi nuôi Tình Nhị chẳng những mặc một thân y phục hoa lệ lòe loẹt, mà trên đầu còn bện đầy những bím tóc, càng thêm bật cười khinh bỉ.
“Muốn ngoan ngoãn thủ lễ thì không phải chỉ có một mình nàng ta, ta biết ngươi lòng dạ cao ngạo nhưng tiếc là sinh ra từ đống bùn lầy, người trong đống bùn lầy vĩnh viễn không thể nào trở thành quý nữ cao môn được.”
Bà ta vừa nói vừa kéo Tình Nhị một cái: "Hôm nay ta đã nhắc nhở ngươi rồi, dẹp hết những tâm tư không cần thiết cho ta, ghi nhớ ân tình ta kéo ngươi ra khỏi đống bùn lầy mà ở nhà hầu hạ cho tốt Hà tỷ nhi mới là bổn phận chính của ngươi!”
Ngụy ma ma nói xong liền quay người rời đi.
Tình Nhị chu môi, lầm bầm oán thán.
“Tỷ nhi cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, hơn hai mươi rồi còn phải trông coi mãi? Cứ như là đại tiểu thư nhà quyền quý vậy.”
Vừa lẩm bẩm không ngừng vừa càu nhàu: "Nàng ta chẳng qua chỉ là đầu thai tốt hơn ta thôi sao? Nếu ta mà là nữ nhi ruột, muốn mặc cái gì, đeo cái gì chẳng có, chưa biết chừng đã được làm đại nha hoàn rồi, chỉ là nữ nhi nuôi thì không phải nữ nhi sao? Ta so với Hà tỷ nhi còn hữu dụng hơn nhiều, chưa biết chừng lão nhân gia người đến cuối cùng còn phải nhờ ta dưỡng già nữa đấy, mà lại đối xử với ta như vậy...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất