Chương 8: Không Đến Ăn Sáng
Nghĩ đến Linh Lang và người nhà, nàng liền gọi Tú Nương.
“Tỷ ra phủ một chuyến xem thử gần đây Linh Lang học ở thư viện ra sao, tiện thể xem chân của Quyên di thế nào rồi.”
Quyên di vốn là tỷ muội hàng xóm của mẫu thân Đặng Như Uẩn, về sau nhà Quyên di sa sút, bà ấy phải gả cho kẻ chẳng ra gì nên thường xuyên bị trượng phu đánh mắng phải bỏ trốn khỏi nhà, mẫu thân Đặng Như Uẩn liền cưu mang bà ấy, từ đó bà ấy ở lại Đặng gia.
Trước đây, Đặng Như Uẩn bào chế thuốc đều nhờ Quyên di giúp đỡ thu mua dược liệu rồi đem bán khắp nơi. Nhưng ba tháng trước, Quyên di vô tình trượt chân từ trên sườn đồi gãy chân, phải nằm dưỡng thương không thể đi lại được.
Tú Nương nghe vậy liền chuẩn bị ra cửa, nhưng Đặng Như Uẩn chợt nghĩ đến chuyện khác.
Lúc trước Lâm lão phu nhân đã đưa cho nàng một khoản tiền đặt cọc khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thế nhưng, nếu muốn sau này rời khỏi nhà họ Đằng mà tự mình gây dựng cơ ngơi, nàng vẫn cần có một nguồn thu nhập ổn định và lâu dài.
Việc bào chế và bán thành phẩm thuốc chính là một trong những việc quan trọng.
Nàng dặn Tú Nương hãy chuẩn bị gói ghém những thang thuốc vừa chế xong trong thời gian qua: “Hiệu thuốc ở Tây An phủ thường hay kén chọn nhưng lô thuốc viên này ta cũng đã bỏ không ít tâm huyết, tỷ mang đến những hiệu thuốc mà ta đã nói trước đó, nếu họ có ưng ý, giá cả có thấp hơn chút cũng không sao.”
Dù sao nơi đây là Tây An, chỉ cần thuốc của nàng từng bước được bán ra từ đây, dù hiện tại không kiếm được bao nhiêu thì sau này nàng cũng sẽ dần đứng vững được.
Khi đó, mở được cửa hiệu của chính mình, mua lấy căn nhà riêng, nàng sẽ có thể đưa gia đình sống những ngày tháng an bình, lúc ấy mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
*
Tại tiền viện, Đằng Việt sau khi luyện công liền rửa mặt chải đầu rồi đi đến Thương Lãng Các nơi ở của mẫu thân.
Thời gian ở nhà của hắn không nhiều nên bữa sáng hắn luôn cố gắng dùng cùng mẫu thân, muội muội Đằng Tiêu cũng thường ở đó, sau khi thành hôn, Đặng thị cũng thường cùng hắn, mẫu thân và muội muội dùng bữa sáng.
Nhưng lần này khi đến, hắn chẳng thấy muội muội, cũng không thấy thê tử đâu.
Hắn bèn hỏi Đằng Tiêu, Lâm lão phu nhân thở dài: “Nó không đến thì thôi, miễn cho phải cãi cọ với ta chuyện không muốn học hành.”
Lâm lão phu nhân rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện phiền lòng này, liền gọi Đằng Việt lại gần nói chuyện: “Sao lần này lại về sớm thế? Có công việc gì sao?”
Nơi đây không có ai khác, Đằng Việt liền đáp: “Kho vũ khí vận chuyển đến Ninh Hạ đã bị cướp giữa đường, chuyện này không phải lần đầu, tuy mỗi lần mất không nhiều nhưng tổng cộng lại thì không ít, đã đến mức không thể không điều tra rồ.”
Lâm lão phu nhân ngạc nhiên: “Là ai làm việc này? Có manh mối gì chưa?”
Nếu số vũ khí và quân lương này rơi vào tay quân Thát Tử tất sẽ gây họa.
Đằng Việt hiểu ý của mẫu thân, hắn nói tình hình hiện tại xem ra chưa đến mức đó: “Có lẽ chỉ là một nhóm thổ phỉ lưu manh trong nội địa ra tay, lần này con trở về là để tìm cơ hội hạ gục bọn chúng một lần.”
Hắn nói thêm, bọn thổ phỉ hiện tại đang lẩn quẩn ở vùng Quan Trung: “Con không muốn đánh rắn động cỏ nên giả vờ như nghỉ phép mà về nhà, mẫu thân đừng nói ra ngoài.”
Lâm lão phu nhân biết rõ tầm quan trọng của việc này liền đổi chủ đề, nhắc đến chuyện thọ yến của Hoàng lão thái quân.
Thứ tử của Hoàng lão thái quân là Hoàng Tây Thanh, hiện đang giữ chức Thái Thường Tự Khanh trong triều, là quan viên chính tam phẩm.
Đối với nhà họ Đằng, Hoàng Tây Thanh có một thân phận quan trọng hơn nữa, chính ông ta đã hai lần tiến cử Đằng Việt khi ấy vẫn còn ở Kim Châu Vệ Sở lên tiền tuyến, nhờ đó, Đằng Việt được đề bạt mới có cơ hội lập công liên tiếp và thăng tiến như bây giờ.
Hoàng lão thái quân vốn là người Kim Châu, Hoàng Tây Thanh lại là Bá Nhạc của Đằng Việt, Đằng Việt thấy ông ta đều quy củ hành lễ gọi một tiếng tiên sinh.
Hiện ông đang làm quan ở kinh thành, đại thọ của mẫu thân mà không thể về quê, tuy nhiên, Đằng gia không thể vắng mặt trong buổi thọ yến này, Lâm lão phu nhân đã chọn vài món quà tặng cho Hoàng lão thái quân từ trước, lần này liền để Đằng Việt chọn lấy một món để gửi đi.
Bà hỏi Đằng Việt: “Con có định đến dự không?”
Buổi thọ yến chỉ còn vài ngày nữa là đến, Đằng Việt nếu chưa về thì thôi, giờ đã trở về rồi làm sao có thể không xuất hiện?
Hắn đáp: “Đến lúc đó con sẽ đi, mẫu thân cũng nên mang theo Đặng thị cùng đến.”
Những dịp trọng đại như thế này càng nhiều người Đằng gia tham dự càng thể hiện sự coi trọng, mẫu tử hai người bàn thêm vài chuyện nữa, thời gian cũng đã không còn sớm.
Đến giờ này lẽ ra Đặng Như Uẩn phải có mặt rồi nhưng Đằng Việt nhìn ra ngoài vài lần vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.
“Phu nhân chưa đến sao?” Hắn thắc mắc.
Ngụy ma ma bước lên phía trước: “Có lẽ phu nhân vẫn đang trên đường, để lão nô cho người đi đón.”
Nói xong bà ta liền cho người đi, Đằng Việt thấy vậy đành nói thay cho thê tử với mẫu thân: “Có lẽ là nàng bị chậm trễ trên đường.”
Lâm lão phu nhân chẳng mấy để tâm.
Nhưng Ngụy ma ma vừa ra khỏi cửa liền gọi một tiểu nha hoàn lại, tiểu nha hoàn nghĩ rằng bà ta sẽ sai mình đi đón phu nhân nhưng không ngờ lại nghe thấy bà ta nói:
“Chút nữa lão phu nhân sẽ muốn uống trà, trong phòng trà cũng gần hết rồi, ngươi đi lấy thêm từ kho vào đi.”
Tiểu nha hoàn ngạc nhiên không hiểu sao không cho mình đi đón phu nhân mà lại bắt đi lấy trà? Nhưng nàng ấy vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt của Ngụy ma ma nhìn sang.
Tiểu nha hoàn nào dám hỏi thêm nửa lời, vội vàng đáp ứng mà chạy đi ngay.
Thời gian một chén trà đã trôi qua, Đằng Việt vẫn không thấy thê tử đến, ngược lại là tiểu nha hoàn được Ngụy ma ma sai ra ngoài đã quay về.
Ngụy ma ma dường như hỏi đôi câu ở ngoài rồi bước vào bẩm báo.
“Nhị gia, phu nhân vẫn còn ở Liễu Minh Hiên, nói rằng sáng nay trong người cảm thấy không khỏe nên không thể đến.”
Đằng Việt nghe xong không khỏi nhíu mày.
Không đến dùng bữa cùng cũng chẳng sao, nhưng sao lại không cho người báo trước một tiếng mà đợi đến khi có người hỏi mới trả lời?
Đằng Việt cũng không biết phải nói sao, thấy mẫu thân chẳng mấy bận tâm, hắn đành lập tức cho người dọn thức ăn lên.
“Vậy không cần đợi nàng ấy nữa.”
“Tỷ ra phủ một chuyến xem thử gần đây Linh Lang học ở thư viện ra sao, tiện thể xem chân của Quyên di thế nào rồi.”
Quyên di vốn là tỷ muội hàng xóm của mẫu thân Đặng Như Uẩn, về sau nhà Quyên di sa sút, bà ấy phải gả cho kẻ chẳng ra gì nên thường xuyên bị trượng phu đánh mắng phải bỏ trốn khỏi nhà, mẫu thân Đặng Như Uẩn liền cưu mang bà ấy, từ đó bà ấy ở lại Đặng gia.
Trước đây, Đặng Như Uẩn bào chế thuốc đều nhờ Quyên di giúp đỡ thu mua dược liệu rồi đem bán khắp nơi. Nhưng ba tháng trước, Quyên di vô tình trượt chân từ trên sườn đồi gãy chân, phải nằm dưỡng thương không thể đi lại được.
Tú Nương nghe vậy liền chuẩn bị ra cửa, nhưng Đặng Như Uẩn chợt nghĩ đến chuyện khác.
Lúc trước Lâm lão phu nhân đã đưa cho nàng một khoản tiền đặt cọc khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thế nhưng, nếu muốn sau này rời khỏi nhà họ Đằng mà tự mình gây dựng cơ ngơi, nàng vẫn cần có một nguồn thu nhập ổn định và lâu dài.
Việc bào chế và bán thành phẩm thuốc chính là một trong những việc quan trọng.
Nàng dặn Tú Nương hãy chuẩn bị gói ghém những thang thuốc vừa chế xong trong thời gian qua: “Hiệu thuốc ở Tây An phủ thường hay kén chọn nhưng lô thuốc viên này ta cũng đã bỏ không ít tâm huyết, tỷ mang đến những hiệu thuốc mà ta đã nói trước đó, nếu họ có ưng ý, giá cả có thấp hơn chút cũng không sao.”
Dù sao nơi đây là Tây An, chỉ cần thuốc của nàng từng bước được bán ra từ đây, dù hiện tại không kiếm được bao nhiêu thì sau này nàng cũng sẽ dần đứng vững được.
Khi đó, mở được cửa hiệu của chính mình, mua lấy căn nhà riêng, nàng sẽ có thể đưa gia đình sống những ngày tháng an bình, lúc ấy mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
*
Tại tiền viện, Đằng Việt sau khi luyện công liền rửa mặt chải đầu rồi đi đến Thương Lãng Các nơi ở của mẫu thân.
Thời gian ở nhà của hắn không nhiều nên bữa sáng hắn luôn cố gắng dùng cùng mẫu thân, muội muội Đằng Tiêu cũng thường ở đó, sau khi thành hôn, Đặng thị cũng thường cùng hắn, mẫu thân và muội muội dùng bữa sáng.
Nhưng lần này khi đến, hắn chẳng thấy muội muội, cũng không thấy thê tử đâu.
Hắn bèn hỏi Đằng Tiêu, Lâm lão phu nhân thở dài: “Nó không đến thì thôi, miễn cho phải cãi cọ với ta chuyện không muốn học hành.”
Lâm lão phu nhân rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện phiền lòng này, liền gọi Đằng Việt lại gần nói chuyện: “Sao lần này lại về sớm thế? Có công việc gì sao?”
Nơi đây không có ai khác, Đằng Việt liền đáp: “Kho vũ khí vận chuyển đến Ninh Hạ đã bị cướp giữa đường, chuyện này không phải lần đầu, tuy mỗi lần mất không nhiều nhưng tổng cộng lại thì không ít, đã đến mức không thể không điều tra rồ.”
Lâm lão phu nhân ngạc nhiên: “Là ai làm việc này? Có manh mối gì chưa?”
Nếu số vũ khí và quân lương này rơi vào tay quân Thát Tử tất sẽ gây họa.
Đằng Việt hiểu ý của mẫu thân, hắn nói tình hình hiện tại xem ra chưa đến mức đó: “Có lẽ chỉ là một nhóm thổ phỉ lưu manh trong nội địa ra tay, lần này con trở về là để tìm cơ hội hạ gục bọn chúng một lần.”
Hắn nói thêm, bọn thổ phỉ hiện tại đang lẩn quẩn ở vùng Quan Trung: “Con không muốn đánh rắn động cỏ nên giả vờ như nghỉ phép mà về nhà, mẫu thân đừng nói ra ngoài.”
Lâm lão phu nhân biết rõ tầm quan trọng của việc này liền đổi chủ đề, nhắc đến chuyện thọ yến của Hoàng lão thái quân.
Thứ tử của Hoàng lão thái quân là Hoàng Tây Thanh, hiện đang giữ chức Thái Thường Tự Khanh trong triều, là quan viên chính tam phẩm.
Đối với nhà họ Đằng, Hoàng Tây Thanh có một thân phận quan trọng hơn nữa, chính ông ta đã hai lần tiến cử Đằng Việt khi ấy vẫn còn ở Kim Châu Vệ Sở lên tiền tuyến, nhờ đó, Đằng Việt được đề bạt mới có cơ hội lập công liên tiếp và thăng tiến như bây giờ.
Hoàng lão thái quân vốn là người Kim Châu, Hoàng Tây Thanh lại là Bá Nhạc của Đằng Việt, Đằng Việt thấy ông ta đều quy củ hành lễ gọi một tiếng tiên sinh.
Hiện ông đang làm quan ở kinh thành, đại thọ của mẫu thân mà không thể về quê, tuy nhiên, Đằng gia không thể vắng mặt trong buổi thọ yến này, Lâm lão phu nhân đã chọn vài món quà tặng cho Hoàng lão thái quân từ trước, lần này liền để Đằng Việt chọn lấy một món để gửi đi.
Bà hỏi Đằng Việt: “Con có định đến dự không?”
Buổi thọ yến chỉ còn vài ngày nữa là đến, Đằng Việt nếu chưa về thì thôi, giờ đã trở về rồi làm sao có thể không xuất hiện?
Hắn đáp: “Đến lúc đó con sẽ đi, mẫu thân cũng nên mang theo Đặng thị cùng đến.”
Những dịp trọng đại như thế này càng nhiều người Đằng gia tham dự càng thể hiện sự coi trọng, mẫu tử hai người bàn thêm vài chuyện nữa, thời gian cũng đã không còn sớm.
Đến giờ này lẽ ra Đặng Như Uẩn phải có mặt rồi nhưng Đằng Việt nhìn ra ngoài vài lần vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.
“Phu nhân chưa đến sao?” Hắn thắc mắc.
Ngụy ma ma bước lên phía trước: “Có lẽ phu nhân vẫn đang trên đường, để lão nô cho người đi đón.”
Nói xong bà ta liền cho người đi, Đằng Việt thấy vậy đành nói thay cho thê tử với mẫu thân: “Có lẽ là nàng bị chậm trễ trên đường.”
Lâm lão phu nhân chẳng mấy để tâm.
Nhưng Ngụy ma ma vừa ra khỏi cửa liền gọi một tiểu nha hoàn lại, tiểu nha hoàn nghĩ rằng bà ta sẽ sai mình đi đón phu nhân nhưng không ngờ lại nghe thấy bà ta nói:
“Chút nữa lão phu nhân sẽ muốn uống trà, trong phòng trà cũng gần hết rồi, ngươi đi lấy thêm từ kho vào đi.”
Tiểu nha hoàn ngạc nhiên không hiểu sao không cho mình đi đón phu nhân mà lại bắt đi lấy trà? Nhưng nàng ấy vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt của Ngụy ma ma nhìn sang.
Tiểu nha hoàn nào dám hỏi thêm nửa lời, vội vàng đáp ứng mà chạy đi ngay.
Thời gian một chén trà đã trôi qua, Đằng Việt vẫn không thấy thê tử đến, ngược lại là tiểu nha hoàn được Ngụy ma ma sai ra ngoài đã quay về.
Ngụy ma ma dường như hỏi đôi câu ở ngoài rồi bước vào bẩm báo.
“Nhị gia, phu nhân vẫn còn ở Liễu Minh Hiên, nói rằng sáng nay trong người cảm thấy không khỏe nên không thể đến.”
Đằng Việt nghe xong không khỏi nhíu mày.
Không đến dùng bữa cùng cũng chẳng sao, nhưng sao lại không cho người báo trước một tiếng mà đợi đến khi có người hỏi mới trả lời?
Đằng Việt cũng không biết phải nói sao, thấy mẫu thân chẳng mấy bận tâm, hắn đành lập tức cho người dọn thức ăn lên.
“Vậy không cần đợi nàng ấy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất