Ngôi Nhà Rác

Chương 10: Tai nạn nguy hiểm

Trước Sau
Thôi chết, lại ngủ quên.

Nâng cái đầu đang tựa vào thân xe lên, cố chớp đôi mắt đã sắp nhắm lại, Quan Hử nhìn quanh thùng xe tối om, nhận ra ban nãy mình đã bất giác ngủ mất. Xem ra thứ thuốc được tiêm vào những cái bánh bao màn thầu đó quá mạnh, dù nó chỉ ăn có vài miếng nhưng tác dụng vẫn kéo dài đến tận bây giờ.

Chiếc xe tải vốn đang chạy lúc này không còn chấn động nữa, Quan Hử không nghe thấy tiếng ồn khi xe nổ máy, nó không biết tại sao những người đó lại dừng xe. Sau khi im lặng chờ đợi, chắc chắn rằng không còn ai đến gần thùng xe nữa, Quan Hử mới chầm chậm đi tới phía cửa xe. Lén lút đến gần, nhìn ra ngoài qua khe hở giữa hai cánh cửa, nó thấy dường như họ đã đến một trấn nhỏ.

Thành trấn trong đêm vắng lặng vô cùng, thỉnh thoảng mới nghe được vài ba tiếng chó sủa, cả một cái trấn to như thế ấy vậy mà chỉ có vài nhà để đèn dầu.

Không biết người trong xe có ra ngoài không? Quan Hử cẩn thận quan sát thêm tình hình bên ngoài, dưới ánh đèn vàng vọt mờ ảo, nó thấy có mấy cái bóng đen đang đứng im trước một cửa tiệm nhỏ, hình như họ đang mua đồ. Quan Hử thấy đây là một thời cơ tốt để mình cứu người, thừa dịp bọn người đó chưa trở lại, tới khoang xe đằng trước dẫn Tần Thiên Hạo đi.

Thế nhưng khi Quan Hử muốn đẩy cửa xe ra, nó bất ngờ phát hiện dù có đẩy thế nào chăng nữa cánh cửa vẫn không nhúc nhích?!

Không biết có phải lúc tên buôn người đóng cửa đã vô tình làm cái khóa gạc rơi xuống chặn ngang hay không, hơn nữa một khi cửa đã khóa thì không thể nào mở ra từ bên trong. Quan Hử muốn cứu người cứ thế bị nhốt trong xe, không tài nào ra được.

Làm sao đây? Quan Hử vừa bối rối vừa lo lắng, rõ ràng đây là thời cơ tốt nhất, nhưng cánh cửa đang chặn trước mặt đã ngăn cản hy vọng trốn thoát của nó. Lúc này nó không thể ra sức đẩy cửa được, bởi làm thế có thể sẽ khiến bọn buôn người đang đứng cách đó không xa chú ý và phát hiện sự tồn tại của nó. Quan Hử vẫn kiên trì đẩy cửa, nhưng dù nó có làm cách nào, cánh cửa vẫn đóng thật chặt, không tài nào mở ra.

Vào lúc Quan Hử đang lo lắng và tìm mọi cách mở cửa, bọn buôn người đã mua đồ xong, lần lượt trở lại trong xe. Quan Hử chỉ đành bỏ cuộc, một lần nữa trốn vào sâu bên trong. Bấy giờ nó hoàn toàn không biết bọn buôn người muốn dẫn chúng nó đến nơi xa xôi nào, cũng không biết tình hình bên Tần Thiên Hạo thế nào rồi.

Bọn buôn người mua đồ xong thì trở lại xe tải. Nơi mà họ đến giao dịch lần này là một thôn nhỏ ở rất xa rất xa. Thôn ấy từ xưa đến nay đều có truyền thống đàn ông quản lý việc nhà, truyền thống này ăn sâu bén rễ trong ý thức đến nỗi gần như phải gọi là cố chấp một cách điên cuồng, một khi nhà không có bé trai, dù có tốn bao nhiêu tiền đi nữa họ cũng phải mua con trai về. Thế nên trong cái thôn ấy có không biết bao nhiêu đứa trẻ được mua về, người trong thôn cũng không còn lấy gì làm lạ nữa, dần dà chuyện này cũng trở thành một phong tục tập quán phổ biến của địa phương.

Bởi vì có quá nhiều thôn xóm có cùng suy nghĩ như vậy, họ luôn muốn có trẻ nhỏ, bất kể do lừa gạt chăng nữa cũng chấp nhận, bởi thế bọn buôn người mới có cơ hội vét tiền.

Còn phải rẽ rất nhiều con đường mới tới được thôn ấy, bọn buôn người cầm bản đồ nhìn đích đến ở đằng xa kia, cảm thấy tuyến đường này quá dài, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới tới được nơi đó. Lúc họ xuống xe mua đồ đã tiện thể hỏi những người qua đường trong trấn nhỏ, bấy giờ mới biết, muốn tới thôn nhỏ ấy, ngoài đường chính ra thì vẫn còn một con đường tắt khác.

Nếu đi đường tắt thì có thể tiết kiệm ít nhất một phần ba thời gian. Nhưng đó là con đường rất cũ được xây từ nhiều năm trước đây, rất nhiều đoạn một bên là núi cao chót vót còn bên còn lại là vực sâu thăm thẳm, đường xá lại hiểm trở vô cùng, không ngày nào không xảy ra tai nạn, muốn lái xe trên đoạn đường đó cần phải có lòng can đảm và vận may cao. Thế nên sau khi con đường an toàn mới được xây, rất nhiều tài xế có chết cũng không dám chạy con đường kia nữa, dần dà, con đường ấy rất ít được mọi người nhắc đến.

Thế nhưng khi nghe đến câu có thể tiết kiệm thời gian, bọn buôn người không lo nghĩ quá nhiều nữa, quyết định luôn rằng cứ đi tuyến đường cũ kia.

Xe tải lại bắt đầu khởi động, ước chừng khoảng nửa giờ sau, xe đã đến nơi giao nhau giữa đường cũ và đường mới. Bởi vị trí của con đường cũ rất khó tìm, không chú ý một tí thôi thì sẽ bỏ qua, sau khi họ quay đầu xe rồi rẽ sang một con đường khác, phong cảnh hai bên xe rốt cuộc cũng có sự thay đổi, con đường phía dưới cũng mang màu xám đen xưa cũ. Mặt đất màu xám đã nhiều năm không được tu sửa, vài chỗ trên mặt đường bị nứt ra thành những cái khe lớn, thậm chí còn có một ít cỏ dại mọc giữa đường, càng góp phần tăng thêm sự hoang vu tĩnh lặng.

Nhưng bọn buôn người không hề quan tâm những thứ này, họ vẫn tiếp tục lái xe hướng tới mục tiêu ở phía xa.

“Ầm ầm!” Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên. Lúc này, tia chớp không ngừng xuất hiện trên bầu trời, đêm đen bị che phủ bởi tầng mây dày đặc cuối cùng cũng đón nhận trận mưa rửa tội.



“Ầm ầm”

“Tí tách tí tách” Sét đánh không được bao lâu, mưa xối xả như trút nước, không ngừng rơi xuống mặt đường ngoằn ngoèo cũng như tạt vào chiếc xe vận tải màu trắng.

Phía trước xe tải có cần gạt nước, hai chiếc cần cứ liên tục lắc lư trái phải gạt đi dòng nước làm mờ kính xe, đèn xe cũng được mở hoàn toàn để chiếu sáng con đường phía trước trong đêm mưa tầm tã.

Không ngờ tiết trời lại tệ như thế, màn mưa to bên ngoài khiến bọn buôn người vốn tâm tình tốt vừa ăn đậu phộng vừa uống bia trò chuyện như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Con đường mà họ đang chạy bây giờ, bên tay phải là những vách đá dựng đứng, liếc mắt sang sẽ nhìn thấy vực sâu hun hút làm người khác phải hoảng sợ nuốt nước bọt.

“Hưm…” Một tiếng rên nhẹ vang lên ở sau khoang xe, được tiếng mưa tạt và tiếng nhạc trong xe át đi, những kẻ khác đều không chú ý tới tiếng rên này.

Mở mắt ra, đập vào mắt Tần Thiên Hạo là trần xe màu xám, cậu chầm chậm chớp mắt, vẫn chưa rõ vì sao mình lại ở đây, mặt mày thì lại xây xẳm chưa tỉnh hẳn. Sau khi nằm im một chốc, Tần Thiên Hạo mới chú ý thấy mình đang nằm trong xe. Tại sao lại ở trong xe? Tại sao lại ở cùng với bọn người đáng ghét này? Anh Hử đâu? Họ muốn làm gì?

Chẳng lẽ muốn dẫn nó đi bán? Tầm mắt đảo xung quanh, Tần Thiên Hạo thấy một tên người lớn đang ngồi bên cạnh cậu uống lon bia trong tay nói chuyện với những người ngồi đằng trước, tên đó không nhận ra cậu đã tỉnh lại. Có một đứa bé nữa cũng nằm bên cạnh cậu, nhưng không phải anh Hử…

Tình huống này, đang trên đường dẫn cậu đi bán sao? Làm sao đây? Nếu cứ nằm im như thế sẽ thật sự bị bán đi mất. Tần Thiên Hạo chỉ mới năm tuổi hoàn toàn không biết mình phải làm gì trước tình huống như vậy, cậu chỉ có một mình mà phải đối mặt với nhiều tên to con cường tráng như thế, hơn nữa Quan Hử lại không có bên cạnh, cậu phải làm sao mới chạy thoát khỏi những kẻ này đây?

Hít sâu, siết chặt bàn tay nho nhỏ, Tần Thiên Hạo quyết định không suy nghĩ nhiều thế nữa, cậu không muốn bị mấy kẻ xấu này bán đi! Nhất định phải chạy thoát! Cậu muốn đi tìm anh Hử, rời khỏi những tên khốn nạn này! Đáy mắt lóe lên cảm xúc cứng đầu và vững tin, Tần Thiên Hạo lẳng lặng đút tay vào túi quần, trong túi cậu có giấu một miếng sắt hình tròn lớn khoảng một bàn tay. Miếng sắt này là do cậu mò tìm được trong đống “đồ chơi” của Quan Hử vào lúc rảnh rỗi, miếng sắt mỏng có lẽ sẽ có ích hơn hai tay của cậu.

Nâng mắt nhìn chằm chằm tên buôn người đang lái xe phía trước, Tần Thiên Hạo cầm chặt miếng sắt trong tay, bỗng nhảy phắt người khỏi ghế, tập kích người tên anh Kim đang lái xe.

Lúc này xe tải đột ngột rẽ mạnh làm cho Quan Hử đang ở thùng xe ngã sấp xuống, chiếc xe hơi nghiêng. May mà nó cố sức bám vào tay vịn nhô ra trong xe mới không bị bay ra ngoài. Nếu va vào thành xe thì chắc chắn sẽ bị thương.

Xe tải bắt đầu lạng lách, trong thùng xe hầu như trống rỗng không có vật nặng gì, Quan Hử nhỏ gầy hầu như luôn bị lắc qua lắc lại, nếu không nhờ nó bám chặt thì có lẽ đã va vào thành xe rồi, thế nên Quan Hử luôn giữ tư thế tập trung hết sức vịn vào những nơi có thể vịn để cố định thân người, không dám lơi lỏng. Nhưng lúc nãy còn chạy êm mà, sao bây giờ lại lắc lư nghiêng ngả như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quan Hử dỏng tai cố gắng nghe ngóng tiếng động phía khoang xe, thế nhưng mưa quá to, những giọt mưa nặng hạt cứ không ngừng tạt vào xe, hơn nữa tiếng sấm ầm ầm bên ngoài đã át đi tiếng động phía trước khiến nó chẳng nghe được gì cả.

Bấy giờ, ở đằng trước, hành động tập kích của Tần Thiên Hạo đã bị anh Kim phát hiện qua kính chiếu hậu.

Anh Kim khom lưng xuống nghiêng người né tránh tập kích của Tần Thiên Hạo, xe cũng vì thế mà lệch hẳn sang một bên. Anh Kim giơ tay lên, vừa cản trở cú đánh tiếp theo của Tần Thiên Hạo vừa giữ vững tay lái, gã mắng to tên thanh niên ngồi đằng sau: “Tao XXX con mẹ mày! Ông kêu mày giám sát nó kỹ có nghe không! Mày làm cái XX gì vậy!! Cmn mau tóm lấy thằng lưu manh này cho tao!”

“Hả!! A a…” Thanh niên ngồi đằng sau nhất thời không kịp phản ứng, vội vã đặt lon bia đã uống được một nửa xuống bên cạnh, khóa chặt người Tần Thiên Hạo đang cố gắng tập kích một lần nữa, đè cậu xuống không cho cậu quẫy đạp lung tung.

Nhìn cánh tay đang túm chặt lấy mình, Tần Thiên Hạo dứt khoát há mồm cắn mạnh vào tay khiến tên thanh niên thét lên đau đớn.



“Sh – cái thằng tạp chủng chó chết!!”

Thanh niên đau đớn thả lỏng tay, Tần Thiên Hạo lập tức thừa cơ lùi ra sau.

Thanh niên bị cắn cúi đầu nhìn vết thương rỉ máu trên tay mình, có thể thấy chỗ da nơi đó bị tróc một mảng lớn, thế là lửa giận bốc cao, gã giơ tay muốn tát Tần Thiên Hạo.

Một người đàn ông trung niên muốn ngăn cản, không lâu sau thằng nhóc này sẽ ra mắt khách hàng, nếu đánh vào mặt thì sao còn lời được nữa chứ? Nhưng gã còn chưa kịp nói gì, thanh niên phía sau lại thét thêm một tiếng khiến bọn buôn người hoảng sợ.

Thanh niên ôm tay mình rên rĩ không ngừng, bàn tay gã xuất hiện một vết thương sâu đến nỗi thấy cả máu thịt bên trong. Bấy giờ máu từ vết thương ấy đang cuồn cuộn chảy ra.

Thì ra Tần Thiên Hạo thấy tên thanh niên muốn tát mình, bèn giơ miếng sắt lên chắn, tay của thanh niên cắm mạnh vào miếng sắt, hơn nữa Tần Thiên Hạo còn dùng sức cứa sâu hơn làm miệng vết thương toét càng thêm rộng. Thanh niên không thèm để ý Tần Thiên Hạo nữa, chỉ biết lớn tiếng gọi hai người phía trước: “Có thuốc không? Mau đưa thuốc cho tôi! Cầm máu! Thuốc cầm máu!”

“XXX mày, một thằng tạp chủng mà cũng không xử được à?!” Anh Kim lái xe nhịn không được quay đầu mắng gã, người đàn ông trung niên bên cạnh trừng mắt nhìn thẳng phía trước, đôi môi run rẩy vì sợ.

“Anh, anh Kim, dừng, dừng xe!”

“Hả?” Anh Kim quay đầu nhìn phía trước.

Chợt thấy một tảng đá to rơi xuống mặt đường, tiếp theo đó là bùn đất tối màu từ bên trái sườn núi tràn xuống…

“Đất đá trôi?!”

“Núi lở?!”

“Dừng xe! Anh Kim!!”

“Tao cmn cũng muốn dừng vậy! Mẹ nó xe còn trớn!!” Gấp gáp phanh xe lại, anh Kim chảy đầy mồ hôi lạnh, gã muốn dừng xe để tránh đâm vào dòng đất đá đang cuồn cuộn trôi xuống kia. Nhưng mưa quá to khiến mặt đường trơn trượt, xe không thể nào dừng ngay mà vẫn tiếp tục lao về trước, cứ tiếp tục như thế thì không xong, anh Kim xoay mạnh tay lái muốn đổi hướng tránh cho tai nạn xảy ra.

Nhưng gã đã xem thường độ trơn của mặt đường, chiếc xe vận tải sang tay vốn đã cũ không tài nào thuận lợi chuyển hưởng như trong suy nghĩ, lúc chiếc xe xoay được một nửa, thân xe nghiêng một cái, lộn thẳng xuống vách núi đen dựng đứng đầy đá vụn bên cạnh.

“A ──────────”

Những người trong xe, bất kể là bọn buôn người hay một đứa bé khác vừa tỉnh lại bởi cuộc ầm ĩ, bao gồm cả Tần Thiên Hạo muốn chạy trốn hay Quan Hử một lòng muốn cứu Tần Thiên Hạo, họ đều bị quay cuồng trong chiếc xe tải đã bị mất tay lái, cùng rơi xuống vách đá dựng đứng bên dưới…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau