Chương 49: Bức ảnh
Tuy bị đá nhưng Chu Châu Dụ vẫn nhanh chóng phản ứng kịp, hắn cầm giá nến xông tới. Tần Thiên Hạo vốn định dùng tay chộp vũ khí, hóa giải thế tấn công của Chu Châu Dụ, nhưng không ngờ cơ thể cường tráng của tên tài xế không phải chỉ có cái mã, sức mạnh xông đến của hắn va vào khiến Tần Thiên Hạo ngã xuống đất, chưa kịp đứng lên đã bị Chu Châu Dụ ghìm trên mặt đất.
Giá nến được giơ lên cao, Chu Châu Dụ định đâm vào người Tần Thiên Hạo, nhưng bấy giờ cổ của hắn chợt bị người khác kẹp lấy, hóa ra Quan Hử đang đứng phía sau giúp đỡ. Lúc này Chu Châu Dụ không còn thời gian đối phó với Tần Thiên Hạo nữa, hắn phải dùng hết sức để giãy giụa cứu cổ mình thoát khỏi gọng kìm cánh tay của Quan Hử.
“Ư!!!”
Một bàn tay kéo không ra cánh tay, Chu Châu Dụ dứt khoác nâng tay khác lên định đâm giá nến vào người kẻ đang quấn phía sau mình. Mà lúc này Tần Thiên Hạo bị hắn kìm bên dưới đã giãy thoát được, cậu bò dậy khỏi mặt đất, cướp đi giá nến trên tay hắn.
“Choang! Soạt…” Sau tiếng vang, giá nến bằng sắt rơi xuống mặt đất bên cạnh. Thấy Tần Thiên Hạo phía trước muốn tấn công tiếp, còn Quan Hử phía sau vẫn kẹp cổ mình với sức lực ngày càng lớn. Chu Châu Dụ nghĩ ngợi, trực tiếp dẫn theo Quan Hử đang đu trên cổ mình ngả ngửa ra sau, định đập người phía sau xuống đất để y buong ra, nhân tiện né tránh đòn tấn công của người phía trước.
“!Ầm!!” Không kịp tránh đi, Quan Hử bị đẩy lùi nhanh ra sau bởi động tác của Chu Châu Dụ. Chưa kịp buông tay né, lưng cậu đã đập trúng hàng tủ gỗ đặt dựa sát tường, cơn đau và choáng ập đến khiến Quan Hử bất giác thả lỏng cánh tay đang kẹp cổ Chu Châu Dụ.
Còn Chu Châu Dụ đã giãy ra được vội chạy sang một bên, định tránh đi Tần Thiên Hạo bấy giờ đã xông đến.
Tủ gỗ bị va sau lưng vẫn đang lắc lư nhẹ do cơn va chạm, rất nhiều ‘búp bê’ con nít được đặt bên trên ngã trái ngã phải bởi cơn chấn động này. Nếu không vì cổ của chúng đã được cố định bởi sợi dây, có lẽ xác của những đứa trẻ đã rơi hết xuống đất rồi. Song, tuy bây giờ không rơi xuống, nhưng nhìn lướt qua những cái xác khô của các bé, Quan Hử cảm thấy cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu…
Bởi chỉ bị cố định chỗ cổ nên sau cú va chạm ban nãy, những cái xác của bọn trẻ vốn đã được xếp ngay ngắn bấy giờ đều nghiêng ngả. Mái tóc giả trên đầu trượt sang một bên để lộ phần da đầu vàng vọt đã rụng trụi tóc. Hòn bi thủy tinh màu lam bị khảm vào hốc mắt cũng rơi thẳng ra bởi cú va chạm ban nãy. Bấy giờ chỉ còn mỗi hòn bi bị nhét ở một bên mắt thôi, nhưng hốc mắt còn lại thì là một cái lỗ tối om.
Con thê thảm nhất trong đó là một ‘búp bê’ trông chỉ mới vài tuổi, do cơ thể nó quá nhỏ, mà phần cổ đã bị cố định khiến cả cái đầu của nó bị gãy ngang bởi cú chấn động ban nãy, bấy giờ đang treo lủng lẳng trước ngực, nơi bị gãy lộ ra mảng xương trắng hếu và phần thịt màu đỏ trộn với làn da vàng vọt, thậm chí còn nhìn thấy được những đường gân mạch máu nhỏ qua làn da mỏng manh của đứa bé.
Bụm phần ngực đau âm ỉ do va trúng từ cú húc sau lưng của Chu Châu Dụ, Quan Hử đứng thẳng người, vô ý dựa lên tủ gỗ thì chợt cảm thấy có gì đó đang dần dịch chuyển? Quan Hử hoài nghi, bèn thử dựa người lên tủ gỗ rồi đi sang bên cạnh một khoảng ngắn, quả nhiên chiếc tủ gỗ phía sau cũng dịch chuyển theo.
Quan Hử quay đầu quan sát, phát hiện trông chiếc tủ gỗ sau lưng mình cũng giống như những chiếc tủ khác trong phòng, nhưng bốn chân tủ của nó có đôi chút khác biệt. Dường như chân chiếc tủ này được gắn bánh xe, vả lại còn không phải dạng bánh xe trơn trượt mà phải mất một ít sức lực đẩy thì bánh xe mới chầm chậm chuyển động. Vậy thì rốt cuộc đằng sau cái tủ di chuyển được này đang cất chứa thứ gì?
Không suy nghĩ quá nhiều, Quan Hử trực tiếp đẩy cái tủ khiến y cảm thấy tò mò và khó hiểu. Và trong khe hở bị đẩy ra, Quan Hử loáng thoáng thấy được một vài tấm ảnh trên bức tường phía sau chiếc tủ?
…
Cuối cùng chiếc tủ đã bị đẩy hẳn sang một bên, thứ bị che giấu phía sau nó là mấy mươi tấm ảnh được dán chỉnh tề trên tường, trất cả đều là ảnh chụp qua máy chụp lấy liền. Nhân vật chính trong từng tấm ảnh đều khác nhau, nhưng có thể phân biệt được một cách rõ ràng rằng họ đều là những đứa bé lõa thể đã bị cởi sạch quần áo…
Những đứa bé trong tấm ảnh có trai cũng có gái, nhỏ thì trông chỉ chừng ba, bốn tuổi, lớn thì quá lắm cũng khoảng mười một, mười hai tuổi mà thôi. Quần áo trên người đã bị cởi sạch, để lộ làn da bên trong. Có vài đứa bé còn chưa mất đi nét mũm mỉm của trẻ con, có bé thì cơ thể gầy gò, nhưng điểm tương đồng duy nhất đó là chúng đều đang bày ra tư thế bị một kẻ khác xâm phạm…
Đứa bé còn nhỏ thế này mà bị ép dang rộng hai chân để kết hợp thật khít khao với một bộ phận cơ thể của tên đàn ông cường tráng có đôi chân to đầy lông đen. Trên mỗi tấm ảnh đều ghi lại dáng vẻ tiếp xúc thân mật của cùng một tên đàn ông với những đứa bé này. Do tự chụp nên tấm nào cũng chỉ chụp được một bộ phận như nửa người dưới, hai chân, phần bụng và cánh tay mà thôi, nhưng những nơi lộ ra đó cũng khiến Quan Hử biết rằng người đàn ông thành niên đang xâm phạm những đứa bé một cách khốn kiếp đó chính là Chu Châu Dụ – chủ nhân của căn phòng này.
Không chỉ thích lưu giữ xác của những đứa bé lại bên mình, Quan Hử không ngờ kẻ tên Chu Châu Dụ này còn biến thái đến mức đó. Đứa bé trong tấm ảnh không những bị một người trưởng thành xâm phạm một cách tục tĩu như vậy, đồng thời, có một vài tấm ảnh là khoảnh khắc mà những đứa bé ấy sắp chết…
Có thể thấy đứa bé trong tấm ảnh bấy giờ đã nhắm mắt không còn giãy giụa nữa, phần cổ hằn dấu bóp rõ ràng; mà trong một vài tấm ảnh khác thì được chụp lúc đang bóp cổ, mấy đứa bé nọ trợn to mắt đầy sợ hãi và lộ ra vẻ mặt khó chịu đau đớn khi không thở được, tất cả đều được lưu giữ trên những tấm ảnh này. Thậm chí Quan Hử còn thấy tấm ảnh về đứa bé được ăn mặc như bé gái được đặt trong tủ lạnh.
“Bé gái” trong ảnh vẫn còn là một bé trai tóc ngắn. Khi ấy toàn thân được bôi chất bột màu trắng thật dày để che đi những dấu vết tử thi trên người, cũng không được đội tóc giả màu đen dài. Toàn thân bé trai lõa lồ, nửa người dưới của bé lộ ra trong tấm ảnh đã chứng minh suy đoán của Tần Thiên Hạo, quả thật là một bé trai, khoảnh khắc chụp là khi bị xâm phạm một cách thô bạo, vẻ mặt bé trai trong ảnh cực kỳ đau đớn, mà Chu Châu Dụ – kẻ chụp ảnh lại dường như vô cùng hưởng thụ cảm giác sung sướng vào giờ phút ấy, bàn tay trong ống kính của hắn như sắp kết thúc đi sinh mệnh của bé trai…
Kẻ biến thái mất tính người như thế này, dù là Quan Hử đã không còn quá nhiều cảm xúc với người xung quanh cũng thấy quá mức ghê tởm. Nhìn trạng thái thê thảm của những cô bé trong ảnh, Quan Hử như nhớ về cô bé Tú Nhạn đối xử tốt với y, vô tội chết thảm khi còn nhỏ.
Không có sức mạnh và khả năng thoát khỏi người lớn để rồi gặp phải kết quả thế này đây, tuổi còn quá nhỏ, vẫn chưa bắt đầu một tương lai tươi sáng mà đã lụi tàn trước mất rồi. Những đứa bé bị lừa gạt, bị hiếp bức, bị đưa vào căn phòng dưới lòng đất này rồi giãy giụa cầu cứu, còn Chu Châu Dụ lại xé nát tất cả quần áo của những đứa bé ấy, cưỡng ép xâm phạm chúng, còn bóp chết chúng trong quá trình thực hiện hành vi đồi bại này. Kể cả sau khi chúng chết rồi cũng chẳng buông tha. Hắn đã chế tạo những đứa bé ấy thành búp bê, tiếp tục dâm loạn và xâm phạm chúng. Thứ này đã không còn là người nữa rồi…
“Rầm!!”
Tiếng vang khổng lồ khiến Quan Hử vô thức nghiêng đầu nhìn, thấy Tần Thiên Hạo đã đánh cho Chu Châu Dụ cường tráng ngã lên chiếc giường công chúa cỡ lớn.
Ban nãy Chu Châu Dụ lấy tiếp một giá nến làm vũ khí bị Tần Thiên Hạo đấm một đấm vào bụng, tưởng chừng như sắp nôn, hắn không ngờ Tần Thiên Hạo trông như một thiếu niên bình thường lại có lực tay mạnh và ác như thế.
Giá nến trong tay lại bị Tần Thiên Hạo cướp đi, không để Chu Châu Dụ động đậy thêm lần nào nữa, Tần Thiên Hạo trực tiếp cầm giá nến đâm thẳng lên tay Chu Châu Dụ.
“Aaa!!” Lòng bàn tay bị đâm, giá nến sắc nhọn xuyên thẳng qua bàn tay Chu Châu Dụ ghim thẳng lên tấm đệm của chiếc giường công chúa bên dưới, dòng máu nóng đỏ tươi tuôn trào rồi bị tấm chăn hút vào thật nhanh, tấm chăn hồng được nhuộm một mảng máu đỏ tươi. Chu Châu Dụ đau đớn nâng một tay khác lên, hòng rút giá nến đang cắm trên bàn tay mình ra.
Song, phản ứng của Tần Thiên Hạo nhanh hơn, cậu nhảy xuống giường vơ ngay một giá nến khác, giũ mạnh nến đang được đốt bên trên rồi đè tay còn lại của Chu Châu Dụ xuống cố định, sau đó cắm phập giá nến ghim tay hắn lên giường. Sắc mặt Chu Châu Dụ tức thì tái nhợt, gần như không còn sức chiến đấu nữa, hai chân vùng vẫy cựa quậy vài cái do cơn đau cào xé nơi lòng bàn tay, nhưng Tần Thiên Hạo đã tránh đi.
Nhìn Chu Châu Dụ bị cố định hai tay trên giường với ánh mắt hài lòng, lúc này hắn không dám giãy mạnh sợ sẽ tăng cơn đau từ chỗ vết thương, Tần Thiên Hạo nhảy thoắt xuống giường, đi về phía Quan Hử. Bởi cậu nhận ra Quan Hử cứ nhìn mãi về phía sau chiếc tủ bên kia, chẳng biết đang xem gì.
Giá nến được giơ lên cao, Chu Châu Dụ định đâm vào người Tần Thiên Hạo, nhưng bấy giờ cổ của hắn chợt bị người khác kẹp lấy, hóa ra Quan Hử đang đứng phía sau giúp đỡ. Lúc này Chu Châu Dụ không còn thời gian đối phó với Tần Thiên Hạo nữa, hắn phải dùng hết sức để giãy giụa cứu cổ mình thoát khỏi gọng kìm cánh tay của Quan Hử.
“Ư!!!”
Một bàn tay kéo không ra cánh tay, Chu Châu Dụ dứt khoác nâng tay khác lên định đâm giá nến vào người kẻ đang quấn phía sau mình. Mà lúc này Tần Thiên Hạo bị hắn kìm bên dưới đã giãy thoát được, cậu bò dậy khỏi mặt đất, cướp đi giá nến trên tay hắn.
“Choang! Soạt…” Sau tiếng vang, giá nến bằng sắt rơi xuống mặt đất bên cạnh. Thấy Tần Thiên Hạo phía trước muốn tấn công tiếp, còn Quan Hử phía sau vẫn kẹp cổ mình với sức lực ngày càng lớn. Chu Châu Dụ nghĩ ngợi, trực tiếp dẫn theo Quan Hử đang đu trên cổ mình ngả ngửa ra sau, định đập người phía sau xuống đất để y buong ra, nhân tiện né tránh đòn tấn công của người phía trước.
“!Ầm!!” Không kịp tránh đi, Quan Hử bị đẩy lùi nhanh ra sau bởi động tác của Chu Châu Dụ. Chưa kịp buông tay né, lưng cậu đã đập trúng hàng tủ gỗ đặt dựa sát tường, cơn đau và choáng ập đến khiến Quan Hử bất giác thả lỏng cánh tay đang kẹp cổ Chu Châu Dụ.
Còn Chu Châu Dụ đã giãy ra được vội chạy sang một bên, định tránh đi Tần Thiên Hạo bấy giờ đã xông đến.
Tủ gỗ bị va sau lưng vẫn đang lắc lư nhẹ do cơn va chạm, rất nhiều ‘búp bê’ con nít được đặt bên trên ngã trái ngã phải bởi cơn chấn động này. Nếu không vì cổ của chúng đã được cố định bởi sợi dây, có lẽ xác của những đứa trẻ đã rơi hết xuống đất rồi. Song, tuy bây giờ không rơi xuống, nhưng nhìn lướt qua những cái xác khô của các bé, Quan Hử cảm thấy cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu…
Bởi chỉ bị cố định chỗ cổ nên sau cú va chạm ban nãy, những cái xác của bọn trẻ vốn đã được xếp ngay ngắn bấy giờ đều nghiêng ngả. Mái tóc giả trên đầu trượt sang một bên để lộ phần da đầu vàng vọt đã rụng trụi tóc. Hòn bi thủy tinh màu lam bị khảm vào hốc mắt cũng rơi thẳng ra bởi cú va chạm ban nãy. Bấy giờ chỉ còn mỗi hòn bi bị nhét ở một bên mắt thôi, nhưng hốc mắt còn lại thì là một cái lỗ tối om.
Con thê thảm nhất trong đó là một ‘búp bê’ trông chỉ mới vài tuổi, do cơ thể nó quá nhỏ, mà phần cổ đã bị cố định khiến cả cái đầu của nó bị gãy ngang bởi cú chấn động ban nãy, bấy giờ đang treo lủng lẳng trước ngực, nơi bị gãy lộ ra mảng xương trắng hếu và phần thịt màu đỏ trộn với làn da vàng vọt, thậm chí còn nhìn thấy được những đường gân mạch máu nhỏ qua làn da mỏng manh của đứa bé.
Bụm phần ngực đau âm ỉ do va trúng từ cú húc sau lưng của Chu Châu Dụ, Quan Hử đứng thẳng người, vô ý dựa lên tủ gỗ thì chợt cảm thấy có gì đó đang dần dịch chuyển? Quan Hử hoài nghi, bèn thử dựa người lên tủ gỗ rồi đi sang bên cạnh một khoảng ngắn, quả nhiên chiếc tủ gỗ phía sau cũng dịch chuyển theo.
Quan Hử quay đầu quan sát, phát hiện trông chiếc tủ gỗ sau lưng mình cũng giống như những chiếc tủ khác trong phòng, nhưng bốn chân tủ của nó có đôi chút khác biệt. Dường như chân chiếc tủ này được gắn bánh xe, vả lại còn không phải dạng bánh xe trơn trượt mà phải mất một ít sức lực đẩy thì bánh xe mới chầm chậm chuyển động. Vậy thì rốt cuộc đằng sau cái tủ di chuyển được này đang cất chứa thứ gì?
Không suy nghĩ quá nhiều, Quan Hử trực tiếp đẩy cái tủ khiến y cảm thấy tò mò và khó hiểu. Và trong khe hở bị đẩy ra, Quan Hử loáng thoáng thấy được một vài tấm ảnh trên bức tường phía sau chiếc tủ?
…
Cuối cùng chiếc tủ đã bị đẩy hẳn sang một bên, thứ bị che giấu phía sau nó là mấy mươi tấm ảnh được dán chỉnh tề trên tường, trất cả đều là ảnh chụp qua máy chụp lấy liền. Nhân vật chính trong từng tấm ảnh đều khác nhau, nhưng có thể phân biệt được một cách rõ ràng rằng họ đều là những đứa bé lõa thể đã bị cởi sạch quần áo…
Những đứa bé trong tấm ảnh có trai cũng có gái, nhỏ thì trông chỉ chừng ba, bốn tuổi, lớn thì quá lắm cũng khoảng mười một, mười hai tuổi mà thôi. Quần áo trên người đã bị cởi sạch, để lộ làn da bên trong. Có vài đứa bé còn chưa mất đi nét mũm mỉm của trẻ con, có bé thì cơ thể gầy gò, nhưng điểm tương đồng duy nhất đó là chúng đều đang bày ra tư thế bị một kẻ khác xâm phạm…
Đứa bé còn nhỏ thế này mà bị ép dang rộng hai chân để kết hợp thật khít khao với một bộ phận cơ thể của tên đàn ông cường tráng có đôi chân to đầy lông đen. Trên mỗi tấm ảnh đều ghi lại dáng vẻ tiếp xúc thân mật của cùng một tên đàn ông với những đứa bé này. Do tự chụp nên tấm nào cũng chỉ chụp được một bộ phận như nửa người dưới, hai chân, phần bụng và cánh tay mà thôi, nhưng những nơi lộ ra đó cũng khiến Quan Hử biết rằng người đàn ông thành niên đang xâm phạm những đứa bé một cách khốn kiếp đó chính là Chu Châu Dụ – chủ nhân của căn phòng này.
Không chỉ thích lưu giữ xác của những đứa bé lại bên mình, Quan Hử không ngờ kẻ tên Chu Châu Dụ này còn biến thái đến mức đó. Đứa bé trong tấm ảnh không những bị một người trưởng thành xâm phạm một cách tục tĩu như vậy, đồng thời, có một vài tấm ảnh là khoảnh khắc mà những đứa bé ấy sắp chết…
Có thể thấy đứa bé trong tấm ảnh bấy giờ đã nhắm mắt không còn giãy giụa nữa, phần cổ hằn dấu bóp rõ ràng; mà trong một vài tấm ảnh khác thì được chụp lúc đang bóp cổ, mấy đứa bé nọ trợn to mắt đầy sợ hãi và lộ ra vẻ mặt khó chịu đau đớn khi không thở được, tất cả đều được lưu giữ trên những tấm ảnh này. Thậm chí Quan Hử còn thấy tấm ảnh về đứa bé được ăn mặc như bé gái được đặt trong tủ lạnh.
“Bé gái” trong ảnh vẫn còn là một bé trai tóc ngắn. Khi ấy toàn thân được bôi chất bột màu trắng thật dày để che đi những dấu vết tử thi trên người, cũng không được đội tóc giả màu đen dài. Toàn thân bé trai lõa lồ, nửa người dưới của bé lộ ra trong tấm ảnh đã chứng minh suy đoán của Tần Thiên Hạo, quả thật là một bé trai, khoảnh khắc chụp là khi bị xâm phạm một cách thô bạo, vẻ mặt bé trai trong ảnh cực kỳ đau đớn, mà Chu Châu Dụ – kẻ chụp ảnh lại dường như vô cùng hưởng thụ cảm giác sung sướng vào giờ phút ấy, bàn tay trong ống kính của hắn như sắp kết thúc đi sinh mệnh của bé trai…
Kẻ biến thái mất tính người như thế này, dù là Quan Hử đã không còn quá nhiều cảm xúc với người xung quanh cũng thấy quá mức ghê tởm. Nhìn trạng thái thê thảm của những cô bé trong ảnh, Quan Hử như nhớ về cô bé Tú Nhạn đối xử tốt với y, vô tội chết thảm khi còn nhỏ.
Không có sức mạnh và khả năng thoát khỏi người lớn để rồi gặp phải kết quả thế này đây, tuổi còn quá nhỏ, vẫn chưa bắt đầu một tương lai tươi sáng mà đã lụi tàn trước mất rồi. Những đứa bé bị lừa gạt, bị hiếp bức, bị đưa vào căn phòng dưới lòng đất này rồi giãy giụa cầu cứu, còn Chu Châu Dụ lại xé nát tất cả quần áo của những đứa bé ấy, cưỡng ép xâm phạm chúng, còn bóp chết chúng trong quá trình thực hiện hành vi đồi bại này. Kể cả sau khi chúng chết rồi cũng chẳng buông tha. Hắn đã chế tạo những đứa bé ấy thành búp bê, tiếp tục dâm loạn và xâm phạm chúng. Thứ này đã không còn là người nữa rồi…
“Rầm!!”
Tiếng vang khổng lồ khiến Quan Hử vô thức nghiêng đầu nhìn, thấy Tần Thiên Hạo đã đánh cho Chu Châu Dụ cường tráng ngã lên chiếc giường công chúa cỡ lớn.
Ban nãy Chu Châu Dụ lấy tiếp một giá nến làm vũ khí bị Tần Thiên Hạo đấm một đấm vào bụng, tưởng chừng như sắp nôn, hắn không ngờ Tần Thiên Hạo trông như một thiếu niên bình thường lại có lực tay mạnh và ác như thế.
Giá nến trong tay lại bị Tần Thiên Hạo cướp đi, không để Chu Châu Dụ động đậy thêm lần nào nữa, Tần Thiên Hạo trực tiếp cầm giá nến đâm thẳng lên tay Chu Châu Dụ.
“Aaa!!” Lòng bàn tay bị đâm, giá nến sắc nhọn xuyên thẳng qua bàn tay Chu Châu Dụ ghim thẳng lên tấm đệm của chiếc giường công chúa bên dưới, dòng máu nóng đỏ tươi tuôn trào rồi bị tấm chăn hút vào thật nhanh, tấm chăn hồng được nhuộm một mảng máu đỏ tươi. Chu Châu Dụ đau đớn nâng một tay khác lên, hòng rút giá nến đang cắm trên bàn tay mình ra.
Song, phản ứng của Tần Thiên Hạo nhanh hơn, cậu nhảy xuống giường vơ ngay một giá nến khác, giũ mạnh nến đang được đốt bên trên rồi đè tay còn lại của Chu Châu Dụ xuống cố định, sau đó cắm phập giá nến ghim tay hắn lên giường. Sắc mặt Chu Châu Dụ tức thì tái nhợt, gần như không còn sức chiến đấu nữa, hai chân vùng vẫy cựa quậy vài cái do cơn đau cào xé nơi lòng bàn tay, nhưng Tần Thiên Hạo đã tránh đi.
Nhìn Chu Châu Dụ bị cố định hai tay trên giường với ánh mắt hài lòng, lúc này hắn không dám giãy mạnh sợ sẽ tăng cơn đau từ chỗ vết thương, Tần Thiên Hạo nhảy thoắt xuống giường, đi về phía Quan Hử. Bởi cậu nhận ra Quan Hử cứ nhìn mãi về phía sau chiếc tủ bên kia, chẳng biết đang xem gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất