Chương 15: Anh nhét chỗ nào đó!
Tiêu Hành cười nhạo nói: “Trên người anh 5 mao cũng không mang sao.”
“Khinh thường ai đó?”
Người nghèo cũng có tôn nghiêm, Lục Duyên nói xong, đem tiền trong túi móc ra.
Lục Duyên hiện tại khóa ngồi trên xe máy, cách Tiêu Hành nửa cánh tay, hắn cúi người về phía trước, đầu ngón tay kẹp hai tờ tiền giấy, đem tiền giấy nhét vào cổ áo sơ-mi đang mở rộng của Tiêu Hành: “Nhận lấy đi, tiền to lắm đấy.”
Lục Duyên theo góc độ này chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấy xương quai xanh anh, vị đại thiếu gia này dáng người không tồi, bên trong…… Xuống chút nữa thì nhìn không rõ lắm.
“Làm gì vậy,” Tiêu Hành đem “Tiền to” từ cổ áo lấy ra, nhìn biểu tình vị kia thật muốn đấm cho một phát, “…… Lấy về đi.”
5 mao thì sao.
Là tiền nhân dân lao động dùng mồ hôi nước mắt làm ra đó!
“Lấy đi.”
Lục Duyên không lấy lại.
Có thể làm đại thiếu gia một câu lặp lại ba lần đúng là rất có bản lĩnh: “Lấy, về, đi.”
Lục Duyên vẫn không lấy.
Tiêu Hành trực tiếp ném lại luôn, đi lên trước hai bước, không nói hai lời đè hắn lại trên xe.
Lục Duyên bị đè không có một chút phòng bị nào.
“Đừng lộn xộn,” Tiêu Hành muốn tìm một chỗ xuống tay, nhưng Lục Duyên bị anh đè nằm bò cũng không khó chịu, anh cuối cùng dứt khoát nhét vào túi sau quần jean, “Giữ của anh đi, tôi không cần.”
“……”
Quần jean vốn dĩ bó sát, Tiêu Hành nhét tiền vào liền cảm giác bị đẩy vào quá mãnh liệt, Lục Duyên vừa rồi nhét tiền vào cổ áo anh không cảm thấy gì, lần này xem như đã biết đồ vật không nên nhét lung tung: “Đệt! Anh nhét chỗ nào đó!”
Tiêu Hành không đáp lời, đem tiền nhét vào, lúc này mới buông người ra.
Khuỷu tay Lục Duyên để ở trên đầu xe, lúc đứng dậy đều hằn vết, có một loại rõ ràng là chính mình chơi lưu manh trước, kết quả đối phương càng chơi đến tàn nhẫn hơn.
Sự thật chứng minh Tiêu Hành thật đúng là không thiếu tiền.
Bóp vừa mở ra, bên trong có hai cái thẻ đều là thẻ ngân hàng.
Tiêu Hành từ bên trong tùy tiện rút ra một thẻ.
Mấy gã đàn ông vừa mới bị đánh bên cạnh không nghĩ anh sẽ trả tiền, kinh ngạc nói: “Cậu, cậu định trả cho cô ta? 120 vạn?”
Lục Duyên cũng nói: “Anh thật sự muốn thay cô ấy trả?”
Lục Duyên vốn tưởng tốt nhất có thể hỗ trợ rủa xả bọn cho vay nặng lãi vài lời, dù sao loại chỉ nghĩ đến lợi nhuận chính là lưu manh.
Hơn nữa anh cùng Khang Như không thân cũng chẳng quen.
Nếu Lục Duyên đoán không sai, đứa bé là của Khang Như với bố anh … Bố của mình cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài làm bậy mà vẫn đối tốt với người đó như vậy sao?
Lục Duyên suy nghĩ hồi lâu, thiếu gia lại nói ra ba chữ:
“Tôi nhiều tiền.”
“…”
Được rồi.
Biết anh có tiền.
Tiền nhiều không có chỗ xài.
Tên cầm đầu bò dậy khỏi mặt đất, lấy vật này nọ từ xe tải rồi chạy về, chờ gã quay lại Lục Duyên mới thấy đó là một cái máy pos di động(*), vẻ mặt vui sướng không nói nên lời, xem ra trận đánh vừa rồi còn chưa đủ thấm: “Chúng tôi hỗ trợ quẹt thẻ tín dụng. Ngài có thể sử dụng thẻ của mình để đổi tiền mặt.”
Chuẩn bị còn rất đầy đủ.
Tiêu Hành quẹt thẻ.
120 vạn, nói quẹt liền quẹt luôn.
Mắt cũng không thèm chớp một cái.
Lục Duyên nhận ra hắn thực sự không hiểu gì về thế giới của bọn nhà giàu.
Nhóm người này ngày thường làm việc phải chạy ngược chạy xuôi, trong xe tải ngoài máy tính tiền, còn có con dấu, hợp đồng vay nợ, đầy đủ mọi thứ.
Trong vòng mười phút làm việc, hợp đồng vay và giấy trả nợ của Khang Như đã được đóng gói trong một túi hồ sơ, đưa cho Lục Duyên: “Đưa tôi làm gì?”
“Anh cầm về cho cô ấy,” Tiêu Hành nói, “Anh tiện đường.”
Nói tiện đường là thật, ngay cách vách luôn.
Lục Duyên mở ra kiểm tra lại, xác nhận không thiếu tài liệu gì: “Tôi giúp anh đưa cô ấy cũng được.”
Mặc dù quá trình này có một chút khó khăn, nhưng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Sau khi Lục Duyên cất hợp đồng, hắn đẩy mô-tô cùng Tiêu Hành ra khỏi ga-ra.
Trải qua biến cố thùng rác xanh lục, lúc đi ngang qua không thể xem thường, không biết là Tiêu Hoành cười chế nhạo, hay là Lục Duyên chính mình cũng không nhịn được: “… Đừng cười, làm như tôi muốn đẩy ấy? Chỗ này mẹ nó chỉ có cái thùng rác! “
Tiêu Hành tỏ vẻ một chút cũng không muốn nghe hắn đánh rắm.
“…” Lục Duyên sờ sờ mũi, đổi chủ đề, “Hôm nay không thấy anh lái xe. Lát nữa về như thế nào đây? Bắt xe?”
Tiêu Hành “ừm” một tiếng, hỏi lại hắn, “Còn điếu nào không?”
Lục Duyên trực tiếp ném cả hộp cho anh.
Sau khi ném qua, Lục Duyên cũng không ở lại nữa, khi lái xe ra ngoài được hai trăm mét thì gặp phải đèn đỏ, hắn dừng lại, nhìn người phía sau qua gương chiếu hậu, thấy Tiêu Hành vẫn còn đó, đang ngồi trên bậc thang bên đường hút thuốc, trên người mang theo vết thương, sau hai lần hút, anh cúi đầu xuống —— Đó là một tư thế hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh, thậm chí còn có chút bất lực. Áo khoác được cởi ra trong cuộc ẩu đả đã bị tuỳ tiện ném ở bên chân.
Đã khuya rồi.
Ngoại trừ khu vực Phượng Hoàng Đài vẫn sáng đèn, những nơi khác gần ga-ra căn bản không bật đèn, thậm chí còn không có đèn đường, Tiêu Hành ẩn ở trong bóng tối như vậy.
Lục Duyên không hiểu sao lại cảm thấy cái bộ dạng này trông rất giống mấy con chó mèo vô gia cư.
Tất nhiên nếu đó là Tiêu Hành.
Như thế nào cũng cách xa cả trăm bước.
Đèn đỏ trước mặt chớp hai lần.
…
Nhưng mà, nếu không có nhà để về.
Lục Duyên thu tầm mắt, cảm thấy ý tưởng này thật vớ vẩn.
————————————————————
Khang Như trở lại tòa nhà vào trưa ngày hôm sau.
Để có thể ngồi đợi cô, Lục Duyên cố ý đặt đồng hồ báo thức, khi Khang Như lên lầu, hắn vẫn đang ăn trưa, anh Vĩ người bạn cơm cùng ngồi ở bên cạnh nghe hắn kể về chiến tích anh hùng của mình trong cuộc ẩu đả với đám cho vay nặng lãi đêm qua.
“Đối phương có năm người,” Lục Duyên vừa nói vừa kẹp lên một đũa cà tím, “Năm người cũng không có chút lòng thành, vén tay áo liền đánh ——”
Anh Vĩ tuy rằng hồi hộp không khí chiến đấu sôi nổi, nhưng gã vẫn có chút lý trí, cũng kẹp một đũa cà tím xào, xúc động nói: “Duyên, không giống chú chút nào nha.”
Lục Duyên không ngờ thổi phồng một chút liền bị xuyên thủng, “Anh, anh có hiểu lầm gì về em không vậy?”
Anh Vĩ: “Chú có hiểu lầm gì về bản thân không?”
Anh Vĩ đã sống trong tòa nhà này còn lâu hơn cả Lục Duyên. Hiểu rất rõ về tính cách Lục Duyên không phải nói chuyện không hợp liền động thủ, hơn nữa nếu hắn ra tay…
“Chú trước đây ngay cả người của công ty phá dỡ cũng không đánh lại.”
Anh Vĩ nói với một giọng điệu đầy gợi nhớ: “Anh vẫn còn nhớ rõ ba người thì chú đã bị đánh bay rồi…”
“…”
Lục Duyên nghe vậy liền vươn tay lấy lại bát đũa anh Vĩ đang cầm, sau đó chỉ vào cửa: “Anh, đi ra ngoài.”
Anh Vĩ: “Sao vậy, không phải chú nói mượn xe của anh sẽ mời anh ăn tối sao?”
Lục Duyên chống một chân đứng lên, đi tới tủ lật một hồi, cuối cùng lấy ra một gói mì bò kho: “Chúc ngon miệng.”
Anh Vĩ không thể tin được: “??? Chú còn là người không vậy?”
Hai người cãi nhau một lúc.
Anh Vĩ đứng ở cửa cầm mì bò kho, Khang Như mới đi lên.
Cô ấy vẫn mặc bộ đồ tối hôm qua, dưới mí mắt là quầng thâm mà dù có thoa một lớp kem che khuyết điểm dày cũng không thể che được.
“Tới rồi,” Anh Vĩ nhảy vào cửa, “Người tới rồi kìa.”
Lục Duyên nhặt túi hồ sơ và cái bát mà lần trước không có thời gian trả lại, mở cửa đi ra ngoài, đứng trước mặt Khang Như, nói: “Lần trước tôi đã hỏi mượn cô chưa có trả lại. Và cái này, có người đã nhờ tôi đưa cho cô. “
Khang Như nhìn hắn hai lần.
Trước khi mở túi hồ sơ, cô không hề biết có hai hợp đồng trong đó ——
Cô đã quá quen thuộc với hợp đồng nợ này, đó là bản hợp đồng đã trói chặt cô suốt 5 năm, đêm nào cũng gặp ác mộng giấy trắng mực đen hoá thành những con dao sắc bén không ngừng lăng trì cô, khoản thanh toán cuối cùng đã được cô ký.
Nhưng nó thực sự không quá quen thuộc.
Bởi vì khi ký hợp đồng lúc đó, cô còn không kịp đọc kỹ nội dung hợp đồng, cô em gái cùng xưởng nói với cô: “Hợp đồng này sẽ không có vấn đề gì. Anh họ của em nhất định sẽ tính lãi suất thấp nhất, thấp hơn so với ngân hàng, vì vậy đừng lo lắng. “
Vì thế, cô đã cầm bút ký tên mình từng nét một.
Ban đầu, Khang Như giống như tất cả các cô gái đến làm việc ở Hạ Thành, cô đến thành phố lớn để tìm kiếm cơ hội làm việc.
“Em còn chưa có tiền?—— Em sẽ nghĩ cách?”
“Cô gái … Tôi bên này còn có việc, tiền cần gấp. Cô cân nhắc đi?”
Vô số bàn tay đã đẩy cô xuống vực sâu.
Cô cảm thấy mình thối rữa từng chút một.
Đời này nếu có thể nhắm mắt nhịn một chút, không níu kéo được thì chết.
Nhưng sự xuất hiện của đứa trẻ là một tai nạn, cô có đến một phòng khám một lần muốn phá, tiền đã trả xong, phút cuối cô đẩy bác sĩ ra, chạy khỏi giường bệnh, cô biết tương lai nhất định mình sẽ hối hận vì quyết định này, nhưng cô vẫn đẩy ra những thiết bị lạnh lẽo đó.
Mọi tiếc nuối đều không thể thắng nổi khoảnh khắc khi đứa trẻ được sinh ra, cô cảm thấy thế giới tươi sáng hơn một chút.
Khang Như bàng hoàng lật lại trang hợp đồng này, phát hiện bên dưới còn có một trang khác.
Tờ giấy kia ghi:
Khoản nợ 120 vạn mà bà Khang Như bên B nợ đã được thanh toán hết, kể từ ngày thỏa thuận này có hiệu lực, bà Khang Như không còn quan hệ nợ nần với công ty.
Lục Duyên chưa bao giờ thấy ai khóc như thế này.
Khang Như dùng răng cắn chặt mu bàn tay, thắt lưng từ từ hạ xuống, túi xách đang mang trên vai tuột ra, giọng kìm nén tràn ra từ hàm răng nghiến chặt, nước mắt đều đặn rơi xuống, nện trên mặt đất.
————————————————————
[Lục Duyên]: Đồ đã đưa rồi
[Tiêu Hành]: en
[Lục Duyên]: Vẫn đang khóc, nói xin lỗi liên tục, hỏi đứa bé ở đâu. Ngày mai anh có mang đứa bé đến đây không?
[Tiêu Hành]: en
Cho dù đối phương nói cái gì đi nữa, ngược lại vô cùng có lệ, thậm chí cũng lười cắt thành “en” tiếng Trung.
Khang Như đã khóc rất nhiều nên Lục Duyên dìu cô trở lại phòng, gõ trả lời sau khi bước ra.
[Lục Duyên]: Anh bị cà lăm à? Có thể thay đổi từ không vậy?
Lần này tin nhắn Tiêu Hành càng ngắn gọn hơn.
[Tiêu Hành]: o
…
Sau khi Lục Duyên rửa bát xong, Tiêu Hành chủ động nhắn vài tin giải thích.
[Tiêu Hành]: Pha sữa bột, không tiện đánh chữ.
Những tin khác đều là tin nhắn thoại.
Lục Duyên nhấp một cái, từ “H” đi ra trước, thiếu gia dừng một chút mới nói tiếp: “Cảm ơn.”
Anh vừa rồi muốn nói HKT chứ gì???
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiêu Hành: Khi nào thì trở thành hàng xóm mới?
Hoàng:?(là tác giả đó =)))
“Khinh thường ai đó?”
Người nghèo cũng có tôn nghiêm, Lục Duyên nói xong, đem tiền trong túi móc ra.
Lục Duyên hiện tại khóa ngồi trên xe máy, cách Tiêu Hành nửa cánh tay, hắn cúi người về phía trước, đầu ngón tay kẹp hai tờ tiền giấy, đem tiền giấy nhét vào cổ áo sơ-mi đang mở rộng của Tiêu Hành: “Nhận lấy đi, tiền to lắm đấy.”
Lục Duyên theo góc độ này chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấy xương quai xanh anh, vị đại thiếu gia này dáng người không tồi, bên trong…… Xuống chút nữa thì nhìn không rõ lắm.
“Làm gì vậy,” Tiêu Hành đem “Tiền to” từ cổ áo lấy ra, nhìn biểu tình vị kia thật muốn đấm cho một phát, “…… Lấy về đi.”
5 mao thì sao.
Là tiền nhân dân lao động dùng mồ hôi nước mắt làm ra đó!
“Lấy đi.”
Lục Duyên không lấy lại.
Có thể làm đại thiếu gia một câu lặp lại ba lần đúng là rất có bản lĩnh: “Lấy, về, đi.”
Lục Duyên vẫn không lấy.
Tiêu Hành trực tiếp ném lại luôn, đi lên trước hai bước, không nói hai lời đè hắn lại trên xe.
Lục Duyên bị đè không có một chút phòng bị nào.
“Đừng lộn xộn,” Tiêu Hành muốn tìm một chỗ xuống tay, nhưng Lục Duyên bị anh đè nằm bò cũng không khó chịu, anh cuối cùng dứt khoát nhét vào túi sau quần jean, “Giữ của anh đi, tôi không cần.”
“……”
Quần jean vốn dĩ bó sát, Tiêu Hành nhét tiền vào liền cảm giác bị đẩy vào quá mãnh liệt, Lục Duyên vừa rồi nhét tiền vào cổ áo anh không cảm thấy gì, lần này xem như đã biết đồ vật không nên nhét lung tung: “Đệt! Anh nhét chỗ nào đó!”
Tiêu Hành không đáp lời, đem tiền nhét vào, lúc này mới buông người ra.
Khuỷu tay Lục Duyên để ở trên đầu xe, lúc đứng dậy đều hằn vết, có một loại rõ ràng là chính mình chơi lưu manh trước, kết quả đối phương càng chơi đến tàn nhẫn hơn.
Sự thật chứng minh Tiêu Hành thật đúng là không thiếu tiền.
Bóp vừa mở ra, bên trong có hai cái thẻ đều là thẻ ngân hàng.
Tiêu Hành từ bên trong tùy tiện rút ra một thẻ.
Mấy gã đàn ông vừa mới bị đánh bên cạnh không nghĩ anh sẽ trả tiền, kinh ngạc nói: “Cậu, cậu định trả cho cô ta? 120 vạn?”
Lục Duyên cũng nói: “Anh thật sự muốn thay cô ấy trả?”
Lục Duyên vốn tưởng tốt nhất có thể hỗ trợ rủa xả bọn cho vay nặng lãi vài lời, dù sao loại chỉ nghĩ đến lợi nhuận chính là lưu manh.
Hơn nữa anh cùng Khang Như không thân cũng chẳng quen.
Nếu Lục Duyên đoán không sai, đứa bé là của Khang Như với bố anh … Bố của mình cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài làm bậy mà vẫn đối tốt với người đó như vậy sao?
Lục Duyên suy nghĩ hồi lâu, thiếu gia lại nói ra ba chữ:
“Tôi nhiều tiền.”
“…”
Được rồi.
Biết anh có tiền.
Tiền nhiều không có chỗ xài.
Tên cầm đầu bò dậy khỏi mặt đất, lấy vật này nọ từ xe tải rồi chạy về, chờ gã quay lại Lục Duyên mới thấy đó là một cái máy pos di động(*), vẻ mặt vui sướng không nói nên lời, xem ra trận đánh vừa rồi còn chưa đủ thấm: “Chúng tôi hỗ trợ quẹt thẻ tín dụng. Ngài có thể sử dụng thẻ của mình để đổi tiền mặt.”
Chuẩn bị còn rất đầy đủ.
Tiêu Hành quẹt thẻ.
120 vạn, nói quẹt liền quẹt luôn.
Mắt cũng không thèm chớp một cái.
Lục Duyên nhận ra hắn thực sự không hiểu gì về thế giới của bọn nhà giàu.
Nhóm người này ngày thường làm việc phải chạy ngược chạy xuôi, trong xe tải ngoài máy tính tiền, còn có con dấu, hợp đồng vay nợ, đầy đủ mọi thứ.
Trong vòng mười phút làm việc, hợp đồng vay và giấy trả nợ của Khang Như đã được đóng gói trong một túi hồ sơ, đưa cho Lục Duyên: “Đưa tôi làm gì?”
“Anh cầm về cho cô ấy,” Tiêu Hành nói, “Anh tiện đường.”
Nói tiện đường là thật, ngay cách vách luôn.
Lục Duyên mở ra kiểm tra lại, xác nhận không thiếu tài liệu gì: “Tôi giúp anh đưa cô ấy cũng được.”
Mặc dù quá trình này có một chút khó khăn, nhưng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Sau khi Lục Duyên cất hợp đồng, hắn đẩy mô-tô cùng Tiêu Hành ra khỏi ga-ra.
Trải qua biến cố thùng rác xanh lục, lúc đi ngang qua không thể xem thường, không biết là Tiêu Hoành cười chế nhạo, hay là Lục Duyên chính mình cũng không nhịn được: “… Đừng cười, làm như tôi muốn đẩy ấy? Chỗ này mẹ nó chỉ có cái thùng rác! “
Tiêu Hành tỏ vẻ một chút cũng không muốn nghe hắn đánh rắm.
“…” Lục Duyên sờ sờ mũi, đổi chủ đề, “Hôm nay không thấy anh lái xe. Lát nữa về như thế nào đây? Bắt xe?”
Tiêu Hành “ừm” một tiếng, hỏi lại hắn, “Còn điếu nào không?”
Lục Duyên trực tiếp ném cả hộp cho anh.
Sau khi ném qua, Lục Duyên cũng không ở lại nữa, khi lái xe ra ngoài được hai trăm mét thì gặp phải đèn đỏ, hắn dừng lại, nhìn người phía sau qua gương chiếu hậu, thấy Tiêu Hành vẫn còn đó, đang ngồi trên bậc thang bên đường hút thuốc, trên người mang theo vết thương, sau hai lần hút, anh cúi đầu xuống —— Đó là một tư thế hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh, thậm chí còn có chút bất lực. Áo khoác được cởi ra trong cuộc ẩu đả đã bị tuỳ tiện ném ở bên chân.
Đã khuya rồi.
Ngoại trừ khu vực Phượng Hoàng Đài vẫn sáng đèn, những nơi khác gần ga-ra căn bản không bật đèn, thậm chí còn không có đèn đường, Tiêu Hành ẩn ở trong bóng tối như vậy.
Lục Duyên không hiểu sao lại cảm thấy cái bộ dạng này trông rất giống mấy con chó mèo vô gia cư.
Tất nhiên nếu đó là Tiêu Hành.
Như thế nào cũng cách xa cả trăm bước.
Đèn đỏ trước mặt chớp hai lần.
…
Nhưng mà, nếu không có nhà để về.
Lục Duyên thu tầm mắt, cảm thấy ý tưởng này thật vớ vẩn.
————————————————————
Khang Như trở lại tòa nhà vào trưa ngày hôm sau.
Để có thể ngồi đợi cô, Lục Duyên cố ý đặt đồng hồ báo thức, khi Khang Như lên lầu, hắn vẫn đang ăn trưa, anh Vĩ người bạn cơm cùng ngồi ở bên cạnh nghe hắn kể về chiến tích anh hùng của mình trong cuộc ẩu đả với đám cho vay nặng lãi đêm qua.
“Đối phương có năm người,” Lục Duyên vừa nói vừa kẹp lên một đũa cà tím, “Năm người cũng không có chút lòng thành, vén tay áo liền đánh ——”
Anh Vĩ tuy rằng hồi hộp không khí chiến đấu sôi nổi, nhưng gã vẫn có chút lý trí, cũng kẹp một đũa cà tím xào, xúc động nói: “Duyên, không giống chú chút nào nha.”
Lục Duyên không ngờ thổi phồng một chút liền bị xuyên thủng, “Anh, anh có hiểu lầm gì về em không vậy?”
Anh Vĩ: “Chú có hiểu lầm gì về bản thân không?”
Anh Vĩ đã sống trong tòa nhà này còn lâu hơn cả Lục Duyên. Hiểu rất rõ về tính cách Lục Duyên không phải nói chuyện không hợp liền động thủ, hơn nữa nếu hắn ra tay…
“Chú trước đây ngay cả người của công ty phá dỡ cũng không đánh lại.”
Anh Vĩ nói với một giọng điệu đầy gợi nhớ: “Anh vẫn còn nhớ rõ ba người thì chú đã bị đánh bay rồi…”
“…”
Lục Duyên nghe vậy liền vươn tay lấy lại bát đũa anh Vĩ đang cầm, sau đó chỉ vào cửa: “Anh, đi ra ngoài.”
Anh Vĩ: “Sao vậy, không phải chú nói mượn xe của anh sẽ mời anh ăn tối sao?”
Lục Duyên chống một chân đứng lên, đi tới tủ lật một hồi, cuối cùng lấy ra một gói mì bò kho: “Chúc ngon miệng.”
Anh Vĩ không thể tin được: “??? Chú còn là người không vậy?”
Hai người cãi nhau một lúc.
Anh Vĩ đứng ở cửa cầm mì bò kho, Khang Như mới đi lên.
Cô ấy vẫn mặc bộ đồ tối hôm qua, dưới mí mắt là quầng thâm mà dù có thoa một lớp kem che khuyết điểm dày cũng không thể che được.
“Tới rồi,” Anh Vĩ nhảy vào cửa, “Người tới rồi kìa.”
Lục Duyên nhặt túi hồ sơ và cái bát mà lần trước không có thời gian trả lại, mở cửa đi ra ngoài, đứng trước mặt Khang Như, nói: “Lần trước tôi đã hỏi mượn cô chưa có trả lại. Và cái này, có người đã nhờ tôi đưa cho cô. “
Khang Như nhìn hắn hai lần.
Trước khi mở túi hồ sơ, cô không hề biết có hai hợp đồng trong đó ——
Cô đã quá quen thuộc với hợp đồng nợ này, đó là bản hợp đồng đã trói chặt cô suốt 5 năm, đêm nào cũng gặp ác mộng giấy trắng mực đen hoá thành những con dao sắc bén không ngừng lăng trì cô, khoản thanh toán cuối cùng đã được cô ký.
Nhưng nó thực sự không quá quen thuộc.
Bởi vì khi ký hợp đồng lúc đó, cô còn không kịp đọc kỹ nội dung hợp đồng, cô em gái cùng xưởng nói với cô: “Hợp đồng này sẽ không có vấn đề gì. Anh họ của em nhất định sẽ tính lãi suất thấp nhất, thấp hơn so với ngân hàng, vì vậy đừng lo lắng. “
Vì thế, cô đã cầm bút ký tên mình từng nét một.
Ban đầu, Khang Như giống như tất cả các cô gái đến làm việc ở Hạ Thành, cô đến thành phố lớn để tìm kiếm cơ hội làm việc.
“Em còn chưa có tiền?—— Em sẽ nghĩ cách?”
“Cô gái … Tôi bên này còn có việc, tiền cần gấp. Cô cân nhắc đi?”
Vô số bàn tay đã đẩy cô xuống vực sâu.
Cô cảm thấy mình thối rữa từng chút một.
Đời này nếu có thể nhắm mắt nhịn một chút, không níu kéo được thì chết.
Nhưng sự xuất hiện của đứa trẻ là một tai nạn, cô có đến một phòng khám một lần muốn phá, tiền đã trả xong, phút cuối cô đẩy bác sĩ ra, chạy khỏi giường bệnh, cô biết tương lai nhất định mình sẽ hối hận vì quyết định này, nhưng cô vẫn đẩy ra những thiết bị lạnh lẽo đó.
Mọi tiếc nuối đều không thể thắng nổi khoảnh khắc khi đứa trẻ được sinh ra, cô cảm thấy thế giới tươi sáng hơn một chút.
Khang Như bàng hoàng lật lại trang hợp đồng này, phát hiện bên dưới còn có một trang khác.
Tờ giấy kia ghi:
Khoản nợ 120 vạn mà bà Khang Như bên B nợ đã được thanh toán hết, kể từ ngày thỏa thuận này có hiệu lực, bà Khang Như không còn quan hệ nợ nần với công ty.
Lục Duyên chưa bao giờ thấy ai khóc như thế này.
Khang Như dùng răng cắn chặt mu bàn tay, thắt lưng từ từ hạ xuống, túi xách đang mang trên vai tuột ra, giọng kìm nén tràn ra từ hàm răng nghiến chặt, nước mắt đều đặn rơi xuống, nện trên mặt đất.
————————————————————
[Lục Duyên]: Đồ đã đưa rồi
[Tiêu Hành]: en
[Lục Duyên]: Vẫn đang khóc, nói xin lỗi liên tục, hỏi đứa bé ở đâu. Ngày mai anh có mang đứa bé đến đây không?
[Tiêu Hành]: en
Cho dù đối phương nói cái gì đi nữa, ngược lại vô cùng có lệ, thậm chí cũng lười cắt thành “en” tiếng Trung.
Khang Như đã khóc rất nhiều nên Lục Duyên dìu cô trở lại phòng, gõ trả lời sau khi bước ra.
[Lục Duyên]: Anh bị cà lăm à? Có thể thay đổi từ không vậy?
Lần này tin nhắn Tiêu Hành càng ngắn gọn hơn.
[Tiêu Hành]: o
…
Sau khi Lục Duyên rửa bát xong, Tiêu Hành chủ động nhắn vài tin giải thích.
[Tiêu Hành]: Pha sữa bột, không tiện đánh chữ.
Những tin khác đều là tin nhắn thoại.
Lục Duyên nhấp một cái, từ “H” đi ra trước, thiếu gia dừng một chút mới nói tiếp: “Cảm ơn.”
Anh vừa rồi muốn nói HKT chứ gì???
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiêu Hành: Khi nào thì trở thành hàng xóm mới?
Hoàng:?(là tác giả đó =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất