Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 9: “Tôi, dân thất nghiệp lang thang, Lục Duyên.”

Trước Sau
[Đăng] Kể cho nghe một bí mật mà tôi mới nghe thấy trong phòng vệ sinh hôm nay … [Hot]

[Đăng] Khẩn trương kết nối với người ở tòa nhà bên cạnh để nghe câu chuyện bi thảm của học đệ —— bị họ Tiêu học trưởng nào đó quấy rối [Hot] [Hot] [Hot]

Diễn đàn Đại học C trong một đêm gió nổi mây phun.

Hai bài đăng này đã trở nên phổ biến trên trang chủ, số lượng người online theo thời gian tiếp tục tăng vọt.

Lục Duyên không hề hay biết, hắn đang tính toán làm sao để lôi kéo được áo phông vàng vào nhóm mình, hiếm khi gặp được cây giống tốt như vậy, đáng tiếc không bắt được.

Trong khi số lượng phản hồi trên diễn đàn C đại tăng vọt, hắn và Lý Chấn đang thảo luận các biện pháp đối phó.

“Người ta là người C đại, kéo vào được sao? Cậu không ngại chúng ta không hợp sao?” Lý Chấn do dự hỏi.

“Thử xem,” Lục Duyên nói qua điện thoại, “Tôi thậm chí còn đến lớp học cậu ta cọ tiết bồi dưỡng tình cảm. Cậu ta học máy tính, đang học năm hai, tình hình cơ bản đều nắm rõ, tôi định hỏi cậu ta vào ngày mai, ăn một bữa cơm tâm sự”

“Máy tính? Chuyên ngành này hơi lớn.”

Lục Duyên nói, “Chuột Túi từng học làm vườn khi còn học đại học—— cậu quên à?”

Lý Chấn: “Ha ha ha, cũng phải.”

Lớp học ngày thứ hai vào buổi chiều, Quản lý kinh doanh.

Lục Duyên vào thay lớp như thường lệ, lần đầu tiên trong lớp chủ động nhận được tin nhắn khách hàng.

[Tiêu Hành]: Tới rồi?

Tới rồi. Lục Duyên phản hồi.

Tôi thế khoá ngài yên tâm. Nguyên tắc của tôi là không đi muộn không về sớm.

Khách hàng chỉ trả lời bằng một từ.

[Tiêu Hành]: Được.

Lão giáo sư nói về nhân lực tài nguyên trên giảng đường, khi Lục Duyên gửi tin nhắn cho vị khách hàng này, chưa từng nghĩ rằng bản thân sắp bị vị khách hàng và hai người anh em tính sổ, hắn cũng phát hiện nghĩa nào khác trong từ “Được” này.

Nghĩa chính xác của từ “Được” này thực sự là:

Được, tôi đợi anh.

Bên ngoài phòng học lớn.

Một người ngồi trên cầu thang ở góc hành lang.

Vị trí này rất gần phòng học, nhưng được ngăn cách bởi một bức tường.

Tiêu Hành ngồi trên bậc thềm, cúi đầu cởi hai cúc áo, từ từ gấp tay áo lên, nói với người dưới bậc thềm: “Đợi lát nữa người đi ra, cậu và Thiếu Phong bắt lấy.”

“Không thành vấn đề, em đã xem ảnh chụp, bảo đảm chỉnh hắn đến dễ bảo,” Trạch Trang Chí nói, “nhưng nhìn ảnh chụp người này em cảm thấy hơi quen quen, lớn lên rất soái, lão đại xem không?”

Tiếu Hành xem liền thấy quỷ.

Đêm qua anh ngủ được một lúc thì bị đánh thức bởi các loại tin tức khi nằm xuống chưa đầy mười phút.

Tất cả những tin được gửi có nội dung không thể tưởng tượng được.

—— Mọi người sinh ra đều bình đẳng tự do.

—— Không cần lo lắng chúng tôi nhìn cậu với con mắt khác, tình yêu là bình đẳng, hãy dũng cảm là chính mình.

—— Mọi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc.



Tiêu Hành đút một tay vào túi, lòng bàn tay đặt lên nắp trượt mát lạnh của bật lửa, nghĩ thầm chờ người nọ ra phải đánh hắn trước rồi tính sau.

Chặn người.

Anh đã lâu rồi không có trải qua việc này.

Trạch Trang Chí cũng rất phấn khích: “Tại sao em lại thấy phấn khích như vậy nhỉ? Cảm giác như hồi cao trung vậy, anh Hành——”

Từ “cao trung” bật ra một cách bất ngờ.

Trạch Trang Chí còn muốn đi tiếp, Khâu Thiếu Phong đã cho cậu một cái cùi chỏ.

Trạch Trang Chí phản ứng lại ngay, lập tức tắt máy.



“Đừng theo dõi,” Tiêu Hành nói, cảm xúc không có bất kỳ dao động nào, “nhớ chặn trong góc.”

Chuông tan lớp vang lên, cả phòng học yên tĩnh ngay lập tức tràn ngập tiếng hoan hô.

Buổi học này, Lục Duyên không nghe nhiều, viết được nửa bài, thu dọn đồ đạc, gấp mảnh giấy nhét vào túi quần.

Thời tiết bên ngoài nắng nhẹ.

Là một ngày tốt lành.

Đặc biệt thích hợp cho việc nạp người mới.

Lục Duyên nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, định đến phòng máy tính tìm tay bass tương lai của ban nhạc dùng bữa, nhưng vừa bước ra khỏi phòng học, hắn đã bị một thế lực vô hình kéo ra khỏi đám đông.

“Là hắn sao?” Lục Duyên nghe thấy một giọng nói.

“Chính là hắn!” Người kia nói.

Khi Lục Duyên định thần lại, hai tay từ trái sang phải đã bị áp vào tường.

Lục Duyên: “Hai người anh em, có việc gì sao?”

Thái độ của người trước mặt quá bình tĩnh, Khâu Thiếu Phong cực kỳ tức giận: “Không biết bản thân đã làm gì rồi à!”

Lục Duyên lặp lại lời nói: “Tôi đã làm gì?”

“…” Khâu Thiếu Phong không giao tiếp được với hắn, quay đầu kêu to: “Lão đại!”

Lúc này mới có người bước xuống bậc thang, người đó bình tĩnh bước đến, giống như không tới cản người mà chỉ đi ngang qua người trước mặt, giữa tầm mắt của Lục Duyên xuất hiện một chiếc đồng hồ quen thuộc.

Hướng lên trên là một đoạn cổ tay thon gầy nhưng rắn chắc.

Lại hướng lên trên, bốn mắt nhìn nhau.

Đại thiếu gia. Mục nhập đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Lục Duyên.

HKT. Tiêu Hành chỉ có thể nghĩ đến ba từ này.

Đại thiếu gia hôm nay không ăn mặc trang trọng giống lần trước, rất bình thường, thậm chí còn tuỳ ý hơn đại bộ phận người đang đi bộ trong khuôn viên trường, chân đi một đôi dép lào.

Nhưng điều kỳ diệu là dù có dẫm dép lào thì hình tượng cá nhân của anh cũng không hề mất điểm, loại hình này làm cho người ta có cảm giác nếu lên lớp thì tìm ngay một góc để ngủ gục.

Mặt mày buồn ngủ, thoạt nhìn trông giống bộ dáng đi tản mạn.

Ban đầu Tiêu Hành thực sự rất buồn ngủ, nhưng khi ba chữ “HKT” hiện ra xông thẳng lên đỉnh đầu, anh lập tức tỉnh táo.

“Anh,” Lục Duyên kết nối những gì đã xảy ra lần trước với tình hình hiện tại, “… đến trả thù?”

Lần trước, hắn có đuổi theo xin lỗi nhưng người này không có phản ứng.

Lục Duyên suy nghĩ cẩn thận, có phải đang tìm cơ hội chỉnh hắn không.

Nhưng hắn nhìn tóc đỏ bên tay trái, cùng với gương mặt xa lạ bên phải, cảm thấy không thể không nói: “Trước hết không đề cập tới anh tạo sao biết tôi học ở chỗ này, các người có phải là ba chọi một rất quá đáng không?”

Lục Duyên nói được một nửa, đại thiếu gia đi về phía trước hai bước, hai người thực sự rất gần nhau, nghe thấy bên tai đại thiếu gia không nóng không lạnh mà nói: “Tôi, khoa kinh tế, Tiêu Hành.”

“…”

Tiêu Hành nói xong lùi lại, quay trở lại khoảng cách trước đó.

Đây là biểu đạt cái gì.

Lời này có hơi quen tai.

Nhưng Lục Duyên thật không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy.

Cho người ta thế khoá, thế cái vị Tiêu Hành kia lại thực sự là vị đại thiếu gia này.

Lục Duyên và Tiêu Hành nhìn nhau một lúc, cảm thấy có thể hiểu được rồi, mặc dù cả hai cánh tay đều bị người khác đè nặng, hắn vẫn cử động được ngón tay, móc tay ra hiệu anh lại gần, tự giới thiệu bản thân:

“Tôi, dân thất nghiệp lang thang, Lục Duyên.”

Tiêu Hành: “…”

Trạch Trang Chí: “…”

Khâu Thiếu Phong: “…”

Đoàn người đi ra sau giờ học cơ bản đã tan, hành lang yên tĩnh trở lại.

“Được rồi,” Tiêu Hành nói, “Cho anh ta xem đi.”



Nói xong, Tiêu Hành híp mắt lại, đưa tay về phía Trạch Trang Chí.

Là anh em nhiều năm, Trạch Trang Chí lập tức phản ứng, lấy điện thoại ra, mở diễn đàn Đại học C rồi đưa qua.

Tư thế và mức độ phối hợp này khiến Lục Duyên nhớ đến một nhóm nhỏ trong trường hoành hành ngang ngược chuyên môn đi bắt nạt người khác. Lục Duyên đang suy nghĩ miên man, thì hai dòng trên màn hình điện thoại đập vào mắt hắn: Bí mật nhà vệ sinh, lời thú nhận bi thảm của học đệ.

Bí mật nhà vệ sinh là một tin nóng. Bài thứ hai còn sáng tạo hơn, vẫn là sử dụng thể loại phỏng vấn.

Lâu chủ: Để bảo vệ quyền riêng tư của đương sự, cuộc phỏng vấn sau đây đương sự sẽ được sử dụng tên giả, gọi là Tiểu Hoa. Tiểu Hoa, trước đó bạn có biết học trưởng họ Tiêu kia không?

Tiểu Hoa (dùng tên giả): Anh ấy rất nổi tiếng. Tôi đã nghe nói qua, nhưng tôi chưa gặp bao giờ, hoàn toàn không quen biết.

Lâu chủ: Khi nào bạn nghĩ anh ấy có ấn tượng tốt với bạn?

Tiểu Hoa: Anh ấy nói rằng anh ấy khi nhìn thấy tôi chơi bass cảm thấy rất tuấn tú. Tôi đoán rằng anh ấy hẳn có hứng thú với tôi vào thời điểm đó.

Lục Duyên lặp đi lặp lại câu ‘có hứng thú’ nhiều lần.

Lâu chủ: Sau đó, anh ấy có làm bất kỳ hành động kỳ quái nào không?

Tiểu Hoa: Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ấy theo tôi vào lớp, ngồi cạnh tôi nghe nhạc, anh ấy muốn đưa cho tôi một cái tai nghe, lúc đó tôi rất sợ.

Lâu chủ: Tai nghe?

Tiểu Hoa: Vâng, rất ái muội, tôi không trả lời.

Lâu chủ: Bạn cảm thấy thế nào về điều này? Có điều gì bạn muốn nói không?

Tiểu Hoa: Tôi rất buồn rầu, không biết phải đối mặt với sự theo đuổi quá cuồng nhiệt của anh ấy như thế nào.

Lục Duyên lúc này đã hiểu cặn kẽ.

Hôm qua áo phông vàng chạy quá nhanh, khi đang giới thiệu bản thân, áo phông vàng đã ném cây lau nhà lên người hắn, trực tiếp tông cửa xông ra, chạy với tốc độ như thể đánh bass, rất nhanh.

Lục Duyên đuổi theo, ở khu dạy học cùng áo phông vàng, hai người cậu truy tôi đuổi.

Nhưng sau khi áo phông vàng chạy vào lớp, giáo sư đứng trên bục giảng cũng chuẩn bị lên lớp, không tiện nói chuyện.

“Tai nghe đó, tôi muốn cho cậu ta nghe bài hát của ban nhạc chúng tôi,” Lục Duyên không biết bắt đầu giải thích từ đâu, “Cậu ấy chơi bass không tệ. Ban nhạc của chúng tôi đã rời đi hai người mấy ngày trước …”

Hắn nói không trôi chảy, hầu như không có trật tự logic, khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Duyên giơ tay gãi đầu, bật ra một câu chửi thề: “Đệt, mẹ nó.”

Trạch Trang Chí ngắt lời, “Anh hoạt động ban nhạc?”

Khâu Thiếu Phong: “Vị trí là gì, tay ghi-ta?”

“… Chậc chậc,” Tiêu Hành sẽ không bao giờ quên kỹ năng chơi ghi-ta ly kỳ của Lục Duyên, nói với vẻ chế nhạo, “Anh ta? Đánh ghi-ta?”

Lục Duyên: “…”

Lục Duyên nói: “Tóm lại, đây thật sự là hiểu lầm. Việc này tôi sẽ nói rõ.”

Không biết tại sao mỗi lần gặp người này liền có nhiều hiểu lầm, lần trước là bắt nhầm người ở hành lang.

Hắn khả năng cùng vị thiếu gia này bát tự không hợp.

Nhưng trách nhiệm về vấn đề này thực sự cũng thuộc về hắn, hắn ngày hôm đó ở trong nhà vệ sinh nhất thời não có vấn đề, nói cái gì hắn là Tiêu Hành.

Tiêu Hành nhìn hắn, như đã sáng tỏ chân tướng lời nói, cuối cùng hướng hai người bên cạnh giơ tay: “Rút lui.”

Trạch Trang Chí: “Cứ để anh ta đi như vậy á?”

Khâu Thiếu Phong: “Lão đại, không đánh trước sao?”

Tiêu Hành không đáp, xỏ dép bước ra ngoài.

Lục Duyên nghĩ thầm, những người này trước kia thật sự không phải là một nhóm trẻ trâu sao?

Lục Duyên đang định trả lại điện thoại cho tóc đỏ, nhưng lại vô tình dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, sau đó vuốt xuống, nhìn thấy một vài bài viết ẩn danh.

15L: Học trưởng họ Tiêu nào đó, có phải là Tiêu Hành không? Phú nhị đại kia á?

16L: A a a, là Tiêu Hành, tôi biết anh ấy! Tôi đã nhìn thấy một lần. Thực sự rất đẹp trai xuất thân từ một gia đình tốt. Sao ngày nay soái ca đều gay hết vậy. QAQ

17L: Tốt cái gì, cũng chỉ để lừa con nhỏ thiểu não lầu trên… Loại này không học vấn không nghề nghiệp, phế vật nhị thế tổ, ngu dốt thế này thì dẹp đi.

Từ phế vật vụt qua mắt.

Lục Duyên lại ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng Tiêu Hành uể oải bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau