Chương 1: Tỏ tình thành công?
Tháng mười hai, trời trở lạnh, gió đông thổi lá khô vang lên những tiếng xào xạc.
Lâm Úc Tinh, sinh viên năm nhất của khoa Nghiên cứu Pheromone, đang ngồi ở một chỗ không đáng chú ý trong góc ăn cơm. Trước mặt là một phần cơm trắng với bắp cải xào cùng với một bát canh rong biển trứng miễn phí.
Một bữa cơm đơn giản như vậy, Lâm Úc Tinh ăn đến say sưa ngon lành.
Không lâu sau, cậu đứng dậy đi lấy thêm một phần cơm, trộn vào trong bát canh rong biển đã nguội lạnh phân nửa rồi tiếp tục ăn.
Đại học C đại, nơi Lâm Úc Tinh đang theo học tổng cộng có bốn cái nhà ăn, chỉ có nhà ăn khu phía bắc là bán đồ ăn rẻ nhất, đồng thời còn được thêm cơm trắng miễn phí.
Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Úc Tinh hài lòng nhặt chiếc ba lô cũ của mình lên, đem mâm thức ăn đến nơi thu dọn.
Đến lúc ra khỏi nhà ăn thì trời đã tối.
Kết thúc một ngày bận rộn, Lâm úc Tinh dụi mắt, bị gió lạnh thổi qua liền hắt hơi một cái.
Cổ của cậu cảm thấy hơi lạnh, chiếc áo len cổ lọ được mặc đi mặc lại qua nhiều năm đã không còn đủ sức để chống chọi với mùa đông giá rét, cậu đành phải che kín áo khoác của mình lại.
"Ting-"
Lúc này điện thoại bỗng nhận được một thông báo.
Là một yêu cầu kết bạn, với ghi chú: [Bây giờ có nhận chạy vặt không?]
Lâm Úc Tinh ngay lập tức lễ phép trả lời: [Xin chào, tôi có thời gian, xin hỏi bạn muốn mua gì?]
Đối phương lập tức chuyển cho cậu 30 nhân dân tệ, kèm theo tin nhắn thoại: "Mang cho tôi một suất cơm sườn cà ri cay 25 tệ từ nhà ăn phía nam, đưa đến khu ký túc xá phòng 303 ở tòa nhà phía bắc. Bạn tôi nói cậu mua đồ giúp ở nhà ăn phí là 5 tệ đúng không? Tôi chuyển tiền cho cậu."
Lâm Úc Tinh trả lời trong vài giây sau khi nghe: [Đã nhận!]
Ngay sau đó, đối phương gửi tin nhắn thoại đến giục: "Cậu nhanh lên đi, nếu không sẽ bán hết!"
Lâm Úc Tinh chạy một mạch đến nhà ăn phía nam, nơi xa ký túc xá của bọn họ nhất, liều mạng mà cướp được suất cơm sườn cà ri cay cuối cùng trong ngày.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, 5 tệ tiền chạy vặt coi như thành công lấy được.
Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Úc Tinh hiện lên ba thông báo tin nhắn mới, tất cả đều từ bạn cùng phòng của cậu Tô Mộc.
Lâm Úc Tinh cho là có chuyện gì gấp, vì vậy vội vàng mở ra. Nhìn thấy Tô Mộc gửi một liên kết được chia sẻ trong phần tán gẫu của diễn đàn trường, cùng với một đống dấu chấm than.
Lâm Úc Tinh cất điện thoại đi, định đến khi nào có thời gian sẽ xem kỹ lại. Để giữ cho cơm không bị nguội, cậu vội vã đến ký túc xá ở tòa nhà phía bắc.
Vừa vặn là cậu cũng ở trong khu ký túc xá này.
Mũi của Lâm Úc Tinh bị gió thổi đỏ. Cậu dừng lại trước phòng 303, đôi mắt dưới ánh đèn hành lang lờ mờ đặc biệt trong trẻo, giống như ngôi sao trong dải ngân hà bao la.
Cậu gõ nhẹ cửa hai lần: "Bạn học, cơm sườn mà bạn muốn tới rồi đây!"
Đợi một hồi lâu mới có người chậm rãi mở cửa. Hơi nóng phả vào mặt Lâm Úc Tinh, khuôn mặt bị lạnh đông cứng của cậu tựa như bị một tầng lau sậy quét qua, hơi ngứa.
Lâm Úc Tinh mơ hồ có thể nhìn thấy trang trí trong phòng, hẳn là phòng cho một người.
Bởi vì nhiều nguyên nhân nên số lượng Omega trúng tuyển đại học C ít đến đáng thương. Ký túc xá của Omega so với của Alpha và Beta trống trải hơn rất nhiều. Cho nên, Omega ở đại học C thường là hai người một phòng. Với một số người may mắn thì có thể ở phòng dành cho một người.
Lâm Úc Tinh chỉ cao khoảng một mét bảy ngẩng đầu lên, đối với bạn học Omega dáng người cao gầy trước mặt đưa tay ra: "Đây, cơm của bạn vẫn còn nóng."
Giọng nói trong trẻo lanh lảnh, cùng với pheromone mùi cam quýt mang lại cảm giác giống nhau, vào mùa đông này tỏa ra một hương vị ngọt ngào.
Người kia không nghĩ tới Lâm Úc Tinh lại nhanh như vậy, kinh ngạc nhận lấy hộp cơm, hài lòng nói: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ đặt dịch vụ của cậu tiếp."
Đây là câu nói mà Lâm Úc Tinh thích nghe nhất, tinh thần cậu phấn chấn: "Tôi chạy rất nhanh, tìm tôi là đúng người rồi đấy!". Vừa nói, cậu vừa gửi một tin nhắn đến đối phương, khung trò chuyện hiện ra bảng giá. Lâm Úc Tinh nhiệt tình nói: "Giá cả đều ở trong này, bất kỳ việc chạy vặt nào tôi cũng nhận, cậu cần gì thì cứ gọi cho tôi."
"Được, có thời gian tôi sẽ xem."
Sau khi trả lời qua loa, cánh cửa ký túc xá nhanh chóng được đóng lại.
Lâm Úc Tinh tâm tình không tệ, xoay người đi lên lầu bốn, tiến vào phòng ký túc dành cho hai người của mình. Không gian không lớn tối đen như mực, chỉ có màn hình máy tính của bạn cùng phòng là đang phát sáng.
"Sao không bật đèn?"
Tô Mộc ũ rủ cúi đầu xuống không trả lời, trong tay còn cầm một củ khoai lang nướng đang ăn dở. Cậu ta vừa kết thúc một trận chơi game, xem bộ dạng này thì có vẻ là thua rồi.
"Tô Mộc?" Lâm Úc Tinh tiện tay mở đèn.
Tô Mộc nhìn thấy Lâm Úc Tinh trở lại, tâm trạng liền chuyển từ u ám sang vui vẻ, vội vàng tháo tai nghe xuống: "Cuối cùng ông cũng về rồi! Tui gửi tin nhắn ông đã xem chưa?"
Lâm Úc Tinh cởi áo khoác, tiện tay ném lên trên ghế: "Còn chưa có xem, mới vừa nhận được một đơn chạy vặt."
"Vậy ông mau xem đi, mới mở topic không bao lâu, tui vừa thấy liền gửi cho ông."
"Lát nữa xem, tui đi tắm trước đã." Lâm Úc Tinh từ ban công mang theo một cái thùng đựng nước, vì tiết kiệm tiền nước, cậu chưa bao giờ trực tiếp tắm bằng vòi hoa sen.
Tô Mộc tính cách hoạt bát, hòa đồng nên rất dễ thân: "Ông xem trước đi rồi tắm!"
Đáng tiếc Lâm Úc Tinh đối với những chuyện bát quái không có hứng thú lắm, hôm nay cậu đã mệt mỏi cả ngày, còn không mặc đủ ấm. Bây giờ chỉ muốn mau chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Theo lời Lâm Úc Tinh thì vũ khí tốt nhất để chữa cảm lạnh và kiệt sức là chăn.
Thấy cậu không hề có hứng thú, Tô Mộc cầm điện thoại trên bàn lên, bấm vào bài viết, giơ lên trước mặt Lâm Úc Tinh: "Người này có phải là ông không?"
Lâm Úc Tinh không thấy rõ, đầu óc mơ hồ.
"Ông xem bóng lưng của người này, lại nhìn quần áo, nếu không phải tui biết ông căn bản sẽ không lãng phí tiền đi mua cái gì hoa hồng, tui còn tưởng rằng đây là ông." Tô Mộc liếc nhìn số lượng bình luận, thở dài nói: "Mới mấy phút chưa đọc mà đã có nhiều bình luận như vậy rồi, ông không muốn nhìn thử một chút sao?"
Tô Mộc trực tiếp đem điện thoại ném cho cậu.
Nhưng khi Lâm Úc Tinh nhìn thấy bài đăng trên màn hình, giọng nói ngay lập tức tăng cao mấy độ: "Này, cái này tại sao lại bị đăng lên?!"
Bị cậu rống một tiếng, Tô Mộc giật mình đứng dậy, củ khoai lang vừa cầm suýt chút nữa rơi xuống đất.
Lâm Úc Tinh gần như là chấp nhận, cậu lo lắng hỏi: "Làm thế nào để xóa nó đi. Mọi chuyện không phải như trên bài viết! Bọn họ làm sao lại nói lung tung như vậy?!"
Cậu bình thường không hay lên mạng, đối với diễn đàn của trường càng là một chữ cũng không biết. Hiện tại cảm giác như đầu cũng muốn to ra, luống cuống tay chân cầm điện thoại không biết phải xử lí như thế nào.
Tô Mộc đứng không vững, ngồi lại xuống ghế rồi cảm thán: "Mẹ kiếp, thật sự là ông hả?"
Lâm úc Tinh đại khái là mệt muốn chết rồi, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của mình: "Tui... đúng là tui, nhưng không phải như mọi người nói đâu."
Tô Mộc nuốt một ngụm nước miếng, luôn cảm thấy mấy tháng nay ở chung là một hồi hoa trong gương, trăng dưới nước. Cậu ta vội vàng đặt củ khoai lang trong tay xuống.
**hoa trong gương, trăng dưới nước: Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月) thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
(trong trường hợp này thì ý của Tô Mộc là mấy tháng nay ở chung những chỉ nhìn được bên ngoài chứ không hiểu rõ về Lâm Úc Tinh).
"Lâm Úc Tinh, tui thật sự là đã coi thường ông rồi. Ông thế mà lại im hơi lặng tiếng đem giáo thảo Alpha cấp khó nhất của trường chúng ta thu về tay?!" Tô Mộc không dám tin nhìn cậu, trong ánh mắt toàn là bội phục, cậu ta im lặng giơ lên ngón tay cái. "Cao thủ, thật sự là một cao thủ khiêm tốn."
Ngay trên màn hình điện thoại của Tô Mộc, tiêu đề bài viết rất đơn giản dễ hiểu mà phóng đại: [Đóa hoa cao lãnh x Vịt con xấu xí, màn tỏ tình rực lửa tại sân bóng rổ thành công! Ngốc bạch ngọt trong tiểu thuyết xuất hiện ở đời thật?]
Ở lầu thứ nhất của bài đăng, có một bức ảnh khiến Lâm Úc Tinh phải trợn mắt há miệng – Lâm Úc Tinh đang ôm một bó hoa hồng lớn sau lưng, tai đỏ lên đứng trước một Alpha. Mà Alpha kia rõ ràng là một người có vẻ ngoài xa cách, vậy mà ngay lúc này mặt lại lộ ý cười.
Giống như một bông hoa tao nhã mọc trên vách đá sau khi làm tan chảy một tảng băng trôi.
Cứ như vậy bị người tới ngắt.
Nhưng lại là bị ngắt bởi một Omega vô danh trong trường.
Bài đăng mới được đăng nửa giờ trước, chớp mắt đã xông lên đứng đầu bảng topic.
Bình luận dồn dập tăng lên.
Lầu hai: [Tỏ tình thành công? Không phải chứ, hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư?]
Lầu ba: [Cố giáo thảo dễ theo đuổi vậy sao... Tôi nghi ngờ tính xác thực của chuyện này.]
Lầu bốn: [Chính xác trăm phần trăm! Cố Chung Dật đáp ứng, lúc đó tôi ở hiện trường, Omega này giả vờ chạy việc vặt để giao hoa, trâu bò!]
Lầu năm: [Đệt, Omega này sao nhìn giống lyx khoa bên cạnh chúng ta vậy? Sẽ không thực sự là cậu ta đi? Cậu ta ở trường học tất cả việc chạy vặt đều nhận. Bạn cho cậu ta 10 tệ liền có thể quỳ xuống lau giày cho bạn. Cố Chung Dật là đại thiếu gia có thể coi trọng cậu ta sao? Không ngại mất mặt à?]
**note thêm cho mọi người biết là Lâm Úc Tinh (林玉行) pinyin là linyuxing, viết tắt là lyx đó:)))))
Lầu sáu: [lyx là ai? Viết tắt đoán người thật là khó đoán, nhưng tôi cá là cậu ta sẽ sớm bị đá, ánh sáng của cô bé Lọ Lem sẽ không chiếu vào hiện thực đâu hahaha.]
Lầu bảy: [Không phải chứ không phải chứ, mấy người thật sự không thể không ăn được nho thì nói nho chua đi, còn có tiêu đề là con vịt xấu xí? Tôi ghét nhất là công kích cá nhân.]
Lầu tám: [Người lầu trên là chính chủ sao?]
Lầu chín: [Trời ơi, lyx?? Tuần trước một người bạn cùng lớp trong tòa nhà chúng tôi đã làm mất một chiếc cúc áo và nhờ cậu ta khâu lại chỉ với 1 tệ. Thời đại này còn có người mang theo bộ kim chỉ bên mình...]
Lầu mười: [Có nói quá không vậy, Cố Chung Dật không phải nổi tiếng là tảng băng sống sao?]
...
Nhờ những bình luận mới không ngừng tăng lên mà bài đăng vẫn luôn giữ vững vị trí đầu tiên.
Các bình luận tính thương tổn không cao nhưng tính sỉ nhục lại rất lớn. Từ trong ra ngoài đều lộ ra ý tứ "Omega này nhất định sẽ bị đá, Omega này không xứng với Cố Chung Dật..."
Tô Mộc cũng xem chung, lúng túng gãi chóp mũi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới thích hợp.
"Ông khâu may nút không phải năm hào sao?"
"... Tháng trước mới lên giá."
"Ông vẫn nhận đánh giày sao?"
"Tui không có dụng cụ để đánh giày. Hơn nữa, tui cũng không biết đánh giày."
Tô Mộc nhận ra bây giờ không phải lúc để thảo luận những chuyện này, vì vậy cậu ta vỗ vai Lâm Úc Tinh, muốn an ủi cậu một chút. Nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành hóng hớt.
"Cái kia, nếu không phải như vậy. Ông trước tiên nói cho tui biết, ông và Cố Chung Dật gặp nhau khi nào?"
Lâm Úc Tinh lấy điện thoại ra tay run một cái, đầu nặng trĩu: "Bọn tui thật sự không quen biết!"
"Thôi đi, đừng tưởng tui không biết." Tô Mộc hiển nhiên không tin, "Tại tiệc chào mừng khoa của chúng ta, anh ấy phát biểu với tư cách là đàn anh khóa trên, ông đã bất động nhìn anh ấy đến nửa ngày."
Này muốn nói rằng Lâm Úc Tinh đơn phương Cố Chung Dật cũng không phải không có thể.
Tô Mộc tặc lưỡi, ôm vai cậu.
Cậu ta cho là theo tình hình trước mắt, tình yêu đơn phương của Lâm Úc Tinh đã thành công biến thành tình yêu đôi bên.
Vì thế, dưới sự hiểu lầm của Tô Mộc, Lâm Úc Tinh không thể không giải thích.
"Tui thừa nhận là Cố Chung Dật rất đẹp trai, pheromone cũng dễ chịu, học tập lại càng xuất sắc. Là một tiền bối, anh ấy rất tốt. Cho nên, tui không thể nhịn được mà nhìn anh ấy... Này, vậy cũng coi là bình thường đi."
Ai có thể không bị thu hút bởi những người hấp dẫn đâu?
Mà hấp dẫn không có nghĩa là thích, thích cũng không có nghĩa là phải nói ra.
Lâm Úc Tinh, sinh viên năm nhất của khoa Nghiên cứu Pheromone, đang ngồi ở một chỗ không đáng chú ý trong góc ăn cơm. Trước mặt là một phần cơm trắng với bắp cải xào cùng với một bát canh rong biển trứng miễn phí.
Một bữa cơm đơn giản như vậy, Lâm Úc Tinh ăn đến say sưa ngon lành.
Không lâu sau, cậu đứng dậy đi lấy thêm một phần cơm, trộn vào trong bát canh rong biển đã nguội lạnh phân nửa rồi tiếp tục ăn.
Đại học C đại, nơi Lâm Úc Tinh đang theo học tổng cộng có bốn cái nhà ăn, chỉ có nhà ăn khu phía bắc là bán đồ ăn rẻ nhất, đồng thời còn được thêm cơm trắng miễn phí.
Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Úc Tinh hài lòng nhặt chiếc ba lô cũ của mình lên, đem mâm thức ăn đến nơi thu dọn.
Đến lúc ra khỏi nhà ăn thì trời đã tối.
Kết thúc một ngày bận rộn, Lâm úc Tinh dụi mắt, bị gió lạnh thổi qua liền hắt hơi một cái.
Cổ của cậu cảm thấy hơi lạnh, chiếc áo len cổ lọ được mặc đi mặc lại qua nhiều năm đã không còn đủ sức để chống chọi với mùa đông giá rét, cậu đành phải che kín áo khoác của mình lại.
"Ting-"
Lúc này điện thoại bỗng nhận được một thông báo.
Là một yêu cầu kết bạn, với ghi chú: [Bây giờ có nhận chạy vặt không?]
Lâm Úc Tinh ngay lập tức lễ phép trả lời: [Xin chào, tôi có thời gian, xin hỏi bạn muốn mua gì?]
Đối phương lập tức chuyển cho cậu 30 nhân dân tệ, kèm theo tin nhắn thoại: "Mang cho tôi một suất cơm sườn cà ri cay 25 tệ từ nhà ăn phía nam, đưa đến khu ký túc xá phòng 303 ở tòa nhà phía bắc. Bạn tôi nói cậu mua đồ giúp ở nhà ăn phí là 5 tệ đúng không? Tôi chuyển tiền cho cậu."
Lâm Úc Tinh trả lời trong vài giây sau khi nghe: [Đã nhận!]
Ngay sau đó, đối phương gửi tin nhắn thoại đến giục: "Cậu nhanh lên đi, nếu không sẽ bán hết!"
Lâm Úc Tinh chạy một mạch đến nhà ăn phía nam, nơi xa ký túc xá của bọn họ nhất, liều mạng mà cướp được suất cơm sườn cà ri cay cuối cùng trong ngày.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, 5 tệ tiền chạy vặt coi như thành công lấy được.
Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Úc Tinh hiện lên ba thông báo tin nhắn mới, tất cả đều từ bạn cùng phòng của cậu Tô Mộc.
Lâm Úc Tinh cho là có chuyện gì gấp, vì vậy vội vàng mở ra. Nhìn thấy Tô Mộc gửi một liên kết được chia sẻ trong phần tán gẫu của diễn đàn trường, cùng với một đống dấu chấm than.
Lâm Úc Tinh cất điện thoại đi, định đến khi nào có thời gian sẽ xem kỹ lại. Để giữ cho cơm không bị nguội, cậu vội vã đến ký túc xá ở tòa nhà phía bắc.
Vừa vặn là cậu cũng ở trong khu ký túc xá này.
Mũi của Lâm Úc Tinh bị gió thổi đỏ. Cậu dừng lại trước phòng 303, đôi mắt dưới ánh đèn hành lang lờ mờ đặc biệt trong trẻo, giống như ngôi sao trong dải ngân hà bao la.
Cậu gõ nhẹ cửa hai lần: "Bạn học, cơm sườn mà bạn muốn tới rồi đây!"
Đợi một hồi lâu mới có người chậm rãi mở cửa. Hơi nóng phả vào mặt Lâm Úc Tinh, khuôn mặt bị lạnh đông cứng của cậu tựa như bị một tầng lau sậy quét qua, hơi ngứa.
Lâm Úc Tinh mơ hồ có thể nhìn thấy trang trí trong phòng, hẳn là phòng cho một người.
Bởi vì nhiều nguyên nhân nên số lượng Omega trúng tuyển đại học C ít đến đáng thương. Ký túc xá của Omega so với của Alpha và Beta trống trải hơn rất nhiều. Cho nên, Omega ở đại học C thường là hai người một phòng. Với một số người may mắn thì có thể ở phòng dành cho một người.
Lâm Úc Tinh chỉ cao khoảng một mét bảy ngẩng đầu lên, đối với bạn học Omega dáng người cao gầy trước mặt đưa tay ra: "Đây, cơm của bạn vẫn còn nóng."
Giọng nói trong trẻo lanh lảnh, cùng với pheromone mùi cam quýt mang lại cảm giác giống nhau, vào mùa đông này tỏa ra một hương vị ngọt ngào.
Người kia không nghĩ tới Lâm Úc Tinh lại nhanh như vậy, kinh ngạc nhận lấy hộp cơm, hài lòng nói: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ đặt dịch vụ của cậu tiếp."
Đây là câu nói mà Lâm Úc Tinh thích nghe nhất, tinh thần cậu phấn chấn: "Tôi chạy rất nhanh, tìm tôi là đúng người rồi đấy!". Vừa nói, cậu vừa gửi một tin nhắn đến đối phương, khung trò chuyện hiện ra bảng giá. Lâm Úc Tinh nhiệt tình nói: "Giá cả đều ở trong này, bất kỳ việc chạy vặt nào tôi cũng nhận, cậu cần gì thì cứ gọi cho tôi."
"Được, có thời gian tôi sẽ xem."
Sau khi trả lời qua loa, cánh cửa ký túc xá nhanh chóng được đóng lại.
Lâm Úc Tinh tâm tình không tệ, xoay người đi lên lầu bốn, tiến vào phòng ký túc dành cho hai người của mình. Không gian không lớn tối đen như mực, chỉ có màn hình máy tính của bạn cùng phòng là đang phát sáng.
"Sao không bật đèn?"
Tô Mộc ũ rủ cúi đầu xuống không trả lời, trong tay còn cầm một củ khoai lang nướng đang ăn dở. Cậu ta vừa kết thúc một trận chơi game, xem bộ dạng này thì có vẻ là thua rồi.
"Tô Mộc?" Lâm Úc Tinh tiện tay mở đèn.
Tô Mộc nhìn thấy Lâm Úc Tinh trở lại, tâm trạng liền chuyển từ u ám sang vui vẻ, vội vàng tháo tai nghe xuống: "Cuối cùng ông cũng về rồi! Tui gửi tin nhắn ông đã xem chưa?"
Lâm Úc Tinh cởi áo khoác, tiện tay ném lên trên ghế: "Còn chưa có xem, mới vừa nhận được một đơn chạy vặt."
"Vậy ông mau xem đi, mới mở topic không bao lâu, tui vừa thấy liền gửi cho ông."
"Lát nữa xem, tui đi tắm trước đã." Lâm Úc Tinh từ ban công mang theo một cái thùng đựng nước, vì tiết kiệm tiền nước, cậu chưa bao giờ trực tiếp tắm bằng vòi hoa sen.
Tô Mộc tính cách hoạt bát, hòa đồng nên rất dễ thân: "Ông xem trước đi rồi tắm!"
Đáng tiếc Lâm Úc Tinh đối với những chuyện bát quái không có hứng thú lắm, hôm nay cậu đã mệt mỏi cả ngày, còn không mặc đủ ấm. Bây giờ chỉ muốn mau chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Theo lời Lâm Úc Tinh thì vũ khí tốt nhất để chữa cảm lạnh và kiệt sức là chăn.
Thấy cậu không hề có hứng thú, Tô Mộc cầm điện thoại trên bàn lên, bấm vào bài viết, giơ lên trước mặt Lâm Úc Tinh: "Người này có phải là ông không?"
Lâm Úc Tinh không thấy rõ, đầu óc mơ hồ.
"Ông xem bóng lưng của người này, lại nhìn quần áo, nếu không phải tui biết ông căn bản sẽ không lãng phí tiền đi mua cái gì hoa hồng, tui còn tưởng rằng đây là ông." Tô Mộc liếc nhìn số lượng bình luận, thở dài nói: "Mới mấy phút chưa đọc mà đã có nhiều bình luận như vậy rồi, ông không muốn nhìn thử một chút sao?"
Tô Mộc trực tiếp đem điện thoại ném cho cậu.
Nhưng khi Lâm Úc Tinh nhìn thấy bài đăng trên màn hình, giọng nói ngay lập tức tăng cao mấy độ: "Này, cái này tại sao lại bị đăng lên?!"
Bị cậu rống một tiếng, Tô Mộc giật mình đứng dậy, củ khoai lang vừa cầm suýt chút nữa rơi xuống đất.
Lâm Úc Tinh gần như là chấp nhận, cậu lo lắng hỏi: "Làm thế nào để xóa nó đi. Mọi chuyện không phải như trên bài viết! Bọn họ làm sao lại nói lung tung như vậy?!"
Cậu bình thường không hay lên mạng, đối với diễn đàn của trường càng là một chữ cũng không biết. Hiện tại cảm giác như đầu cũng muốn to ra, luống cuống tay chân cầm điện thoại không biết phải xử lí như thế nào.
Tô Mộc đứng không vững, ngồi lại xuống ghế rồi cảm thán: "Mẹ kiếp, thật sự là ông hả?"
Lâm úc Tinh đại khái là mệt muốn chết rồi, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của mình: "Tui... đúng là tui, nhưng không phải như mọi người nói đâu."
Tô Mộc nuốt một ngụm nước miếng, luôn cảm thấy mấy tháng nay ở chung là một hồi hoa trong gương, trăng dưới nước. Cậu ta vội vàng đặt củ khoai lang trong tay xuống.
**hoa trong gương, trăng dưới nước: Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月) thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
(trong trường hợp này thì ý của Tô Mộc là mấy tháng nay ở chung những chỉ nhìn được bên ngoài chứ không hiểu rõ về Lâm Úc Tinh).
"Lâm Úc Tinh, tui thật sự là đã coi thường ông rồi. Ông thế mà lại im hơi lặng tiếng đem giáo thảo Alpha cấp khó nhất của trường chúng ta thu về tay?!" Tô Mộc không dám tin nhìn cậu, trong ánh mắt toàn là bội phục, cậu ta im lặng giơ lên ngón tay cái. "Cao thủ, thật sự là một cao thủ khiêm tốn."
Ngay trên màn hình điện thoại của Tô Mộc, tiêu đề bài viết rất đơn giản dễ hiểu mà phóng đại: [Đóa hoa cao lãnh x Vịt con xấu xí, màn tỏ tình rực lửa tại sân bóng rổ thành công! Ngốc bạch ngọt trong tiểu thuyết xuất hiện ở đời thật?]
Ở lầu thứ nhất của bài đăng, có một bức ảnh khiến Lâm Úc Tinh phải trợn mắt há miệng – Lâm Úc Tinh đang ôm một bó hoa hồng lớn sau lưng, tai đỏ lên đứng trước một Alpha. Mà Alpha kia rõ ràng là một người có vẻ ngoài xa cách, vậy mà ngay lúc này mặt lại lộ ý cười.
Giống như một bông hoa tao nhã mọc trên vách đá sau khi làm tan chảy một tảng băng trôi.
Cứ như vậy bị người tới ngắt.
Nhưng lại là bị ngắt bởi một Omega vô danh trong trường.
Bài đăng mới được đăng nửa giờ trước, chớp mắt đã xông lên đứng đầu bảng topic.
Bình luận dồn dập tăng lên.
Lầu hai: [Tỏ tình thành công? Không phải chứ, hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư?]
Lầu ba: [Cố giáo thảo dễ theo đuổi vậy sao... Tôi nghi ngờ tính xác thực của chuyện này.]
Lầu bốn: [Chính xác trăm phần trăm! Cố Chung Dật đáp ứng, lúc đó tôi ở hiện trường, Omega này giả vờ chạy việc vặt để giao hoa, trâu bò!]
Lầu năm: [Đệt, Omega này sao nhìn giống lyx khoa bên cạnh chúng ta vậy? Sẽ không thực sự là cậu ta đi? Cậu ta ở trường học tất cả việc chạy vặt đều nhận. Bạn cho cậu ta 10 tệ liền có thể quỳ xuống lau giày cho bạn. Cố Chung Dật là đại thiếu gia có thể coi trọng cậu ta sao? Không ngại mất mặt à?]
**note thêm cho mọi người biết là Lâm Úc Tinh (林玉行) pinyin là linyuxing, viết tắt là lyx đó:)))))
Lầu sáu: [lyx là ai? Viết tắt đoán người thật là khó đoán, nhưng tôi cá là cậu ta sẽ sớm bị đá, ánh sáng của cô bé Lọ Lem sẽ không chiếu vào hiện thực đâu hahaha.]
Lầu bảy: [Không phải chứ không phải chứ, mấy người thật sự không thể không ăn được nho thì nói nho chua đi, còn có tiêu đề là con vịt xấu xí? Tôi ghét nhất là công kích cá nhân.]
Lầu tám: [Người lầu trên là chính chủ sao?]
Lầu chín: [Trời ơi, lyx?? Tuần trước một người bạn cùng lớp trong tòa nhà chúng tôi đã làm mất một chiếc cúc áo và nhờ cậu ta khâu lại chỉ với 1 tệ. Thời đại này còn có người mang theo bộ kim chỉ bên mình...]
Lầu mười: [Có nói quá không vậy, Cố Chung Dật không phải nổi tiếng là tảng băng sống sao?]
...
Nhờ những bình luận mới không ngừng tăng lên mà bài đăng vẫn luôn giữ vững vị trí đầu tiên.
Các bình luận tính thương tổn không cao nhưng tính sỉ nhục lại rất lớn. Từ trong ra ngoài đều lộ ra ý tứ "Omega này nhất định sẽ bị đá, Omega này không xứng với Cố Chung Dật..."
Tô Mộc cũng xem chung, lúng túng gãi chóp mũi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới thích hợp.
"Ông khâu may nút không phải năm hào sao?"
"... Tháng trước mới lên giá."
"Ông vẫn nhận đánh giày sao?"
"Tui không có dụng cụ để đánh giày. Hơn nữa, tui cũng không biết đánh giày."
Tô Mộc nhận ra bây giờ không phải lúc để thảo luận những chuyện này, vì vậy cậu ta vỗ vai Lâm Úc Tinh, muốn an ủi cậu một chút. Nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành hóng hớt.
"Cái kia, nếu không phải như vậy. Ông trước tiên nói cho tui biết, ông và Cố Chung Dật gặp nhau khi nào?"
Lâm Úc Tinh lấy điện thoại ra tay run một cái, đầu nặng trĩu: "Bọn tui thật sự không quen biết!"
"Thôi đi, đừng tưởng tui không biết." Tô Mộc hiển nhiên không tin, "Tại tiệc chào mừng khoa của chúng ta, anh ấy phát biểu với tư cách là đàn anh khóa trên, ông đã bất động nhìn anh ấy đến nửa ngày."
Này muốn nói rằng Lâm Úc Tinh đơn phương Cố Chung Dật cũng không phải không có thể.
Tô Mộc tặc lưỡi, ôm vai cậu.
Cậu ta cho là theo tình hình trước mắt, tình yêu đơn phương của Lâm Úc Tinh đã thành công biến thành tình yêu đôi bên.
Vì thế, dưới sự hiểu lầm của Tô Mộc, Lâm Úc Tinh không thể không giải thích.
"Tui thừa nhận là Cố Chung Dật rất đẹp trai, pheromone cũng dễ chịu, học tập lại càng xuất sắc. Là một tiền bối, anh ấy rất tốt. Cho nên, tui không thể nhịn được mà nhìn anh ấy... Này, vậy cũng coi là bình thường đi."
Ai có thể không bị thu hút bởi những người hấp dẫn đâu?
Mà hấp dẫn không có nghĩa là thích, thích cũng không có nghĩa là phải nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất