Chương 9
Dụ Thu ngây người, vô thức sờ lên khoé miệng, lại chạm phải ngón tay của Tuyên Quân, có hơi lạnh, cậu lập tức rụt tay về giống như bị điện giật, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một âm thanh.
"Ùng ục ——"
Dụ Thu sững sờ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng mình.
Tuyên Quân bật cười: "Anh chưa ăn cơm à?"
Dụ Thu có chút xấu hổ: "Ăn rồi... nhưng không nhiều lắm."
"Đúng lúc em biết nấu cơm" Tuyên Quân đứng lên, "Để em nấu cho anh ăn nhé."
Dụ Thu không ngăn cản hắn. Tuyên Quân đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng chỉ còn mỗi hộp sữa kiêu ngạo đứng đó.
"......"
Dụ Thu: "Chà, 'nhà chỉ có bốn bức tường' thôi, hết đồ ăn rồi."
"À..." Tuyên Quân đóng tủ lạnh lại "Hay là anh xuống nhà em đi?"
"Không cần đâu." Dụ Thu nói: "Tôi đang giảm cân."
"Anh gầy như vậy, còn muốn giảm cân?" Tuyên Quân nói: "Không được, chi bằng sau này anh phải đến nhà em ăn cơm nhé, tuy em nấu không ngon lắm, nhưng vẫn tốt hơn là bị đói bụng."
"Không cần..."
"Cứ như vậy đi!" Tuyên Quân ngắt lời cậu: "Nếu anh đến, em cũng không phải ăn cơm một mình nữa, rất tốt mà."
"Được rồi..." Dụ Thu thả lỏng, bất đắc dĩ mỉm cười.
Tuyên Quân lại ngồi về chỗ của mình, ăn nốt dưa hấu.
Hắn bỗng thốt lên: "Thu ca vẫn chưa đưa quyển sách kia cho em."
Dụ Thu đặt nĩa xuống, đứng lên, "Cậu chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu."
Dụ Thu bước vào phòng làm việc lấy sách, bàn tay vô thức dùng sức, móng tay bị ép đến trắng bệch, nội tâm cậu đang giãy dụa, sau cùng chỉ còn một tiếng thở dài.
Cậu đưa cuốn sách dày cộp cho Tuyên Quân: "Hành văn còn vụng về, đọc xong đừng cười đó."
"Chắc chắn rồi!" Tuyên Quân nhận lấy, quan sát chữ viết bằng bút máy ở phía trên, chân thành nói: "Anh, chữ của anh đẹp quá."
"Cảm ơn."
"Nét chữ nết người" Tuyên Quân nói: "Anh có tin điều này không?"
"Tôi không dám nói tất cả mọi người" Dụ Thu khẽ đáp, "Nhưng tôi cảm thấy đúng với bản thân mình."
Cửa sổ rộng mở cuốn tới một trận gió, lành lạnh thổi vào người, ngay cả mái tóc cũng bị thổi rối tung, Tuyên Quân khịt mũi, cảm thấy mùi thuốc lá đã nhạt bớt.
.....
"Tạch——"
Ánh đèn bỗng chốc thắp sáng cả căn phòng, Tuyên Quân nheo mắt bước vào cửa.
Trong tay hắn vẫn cầm cuốn tiểu thuyết kia.
Tuyên Quân nhìn phòng khách bừa bộn, cái gì cũng có, áo khoác ném khắp nơi, trên bàn vẫn còn coca chưa uống hết, hộp thức ăn nhanh chất đống ở một góc, lại quên vứt đi rồi.
Hắn mặc kệ, chỉ nhặt áo khoác lên.
Đồ vật bên dưới áo khoác đột nhiên lộ ra.
Một cuốn sách.
Tuyên Quân dừng một chút, kẹp 《Thành Vô Biên》dưới nách, duỗi tay cầm quyển sách kia lên.
Cuốn sách đã được lật giở vô số lần, bìa sách có hơi cong, nhưng vẫn có thể nhìn rõ cái tên trên đó.
《Hoa Hồng Của Bạn》
Bên dưới tựa sách là hai chữ nho nhỏ.
Dụ Thu.
"Ùng ục ——"
Dụ Thu sững sờ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng mình.
Tuyên Quân bật cười: "Anh chưa ăn cơm à?"
Dụ Thu có chút xấu hổ: "Ăn rồi... nhưng không nhiều lắm."
"Đúng lúc em biết nấu cơm" Tuyên Quân đứng lên, "Để em nấu cho anh ăn nhé."
Dụ Thu không ngăn cản hắn. Tuyên Quân đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng chỉ còn mỗi hộp sữa kiêu ngạo đứng đó.
"......"
Dụ Thu: "Chà, 'nhà chỉ có bốn bức tường' thôi, hết đồ ăn rồi."
"À..." Tuyên Quân đóng tủ lạnh lại "Hay là anh xuống nhà em đi?"
"Không cần đâu." Dụ Thu nói: "Tôi đang giảm cân."
"Anh gầy như vậy, còn muốn giảm cân?" Tuyên Quân nói: "Không được, chi bằng sau này anh phải đến nhà em ăn cơm nhé, tuy em nấu không ngon lắm, nhưng vẫn tốt hơn là bị đói bụng."
"Không cần..."
"Cứ như vậy đi!" Tuyên Quân ngắt lời cậu: "Nếu anh đến, em cũng không phải ăn cơm một mình nữa, rất tốt mà."
"Được rồi..." Dụ Thu thả lỏng, bất đắc dĩ mỉm cười.
Tuyên Quân lại ngồi về chỗ của mình, ăn nốt dưa hấu.
Hắn bỗng thốt lên: "Thu ca vẫn chưa đưa quyển sách kia cho em."
Dụ Thu đặt nĩa xuống, đứng lên, "Cậu chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu."
Dụ Thu bước vào phòng làm việc lấy sách, bàn tay vô thức dùng sức, móng tay bị ép đến trắng bệch, nội tâm cậu đang giãy dụa, sau cùng chỉ còn một tiếng thở dài.
Cậu đưa cuốn sách dày cộp cho Tuyên Quân: "Hành văn còn vụng về, đọc xong đừng cười đó."
"Chắc chắn rồi!" Tuyên Quân nhận lấy, quan sát chữ viết bằng bút máy ở phía trên, chân thành nói: "Anh, chữ của anh đẹp quá."
"Cảm ơn."
"Nét chữ nết người" Tuyên Quân nói: "Anh có tin điều này không?"
"Tôi không dám nói tất cả mọi người" Dụ Thu khẽ đáp, "Nhưng tôi cảm thấy đúng với bản thân mình."
Cửa sổ rộng mở cuốn tới một trận gió, lành lạnh thổi vào người, ngay cả mái tóc cũng bị thổi rối tung, Tuyên Quân khịt mũi, cảm thấy mùi thuốc lá đã nhạt bớt.
.....
"Tạch——"
Ánh đèn bỗng chốc thắp sáng cả căn phòng, Tuyên Quân nheo mắt bước vào cửa.
Trong tay hắn vẫn cầm cuốn tiểu thuyết kia.
Tuyên Quân nhìn phòng khách bừa bộn, cái gì cũng có, áo khoác ném khắp nơi, trên bàn vẫn còn coca chưa uống hết, hộp thức ăn nhanh chất đống ở một góc, lại quên vứt đi rồi.
Hắn mặc kệ, chỉ nhặt áo khoác lên.
Đồ vật bên dưới áo khoác đột nhiên lộ ra.
Một cuốn sách.
Tuyên Quân dừng một chút, kẹp 《Thành Vô Biên》dưới nách, duỗi tay cầm quyển sách kia lên.
Cuốn sách đã được lật giở vô số lần, bìa sách có hơi cong, nhưng vẫn có thể nhìn rõ cái tên trên đó.
《Hoa Hồng Của Bạn》
Bên dưới tựa sách là hai chữ nho nhỏ.
Dụ Thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất