Chương 10: Trình thu thập (4)
Lâm Tầm sinh ra mong đợi đối với chuyện tu tiên, thái độ không tiêu cực nữa. Hắn tiến vào không gian hệ thống, quyết định thăm dò quy luật vận hành của không gian này.
Đầu tiên, hắn thông qua trình biên dịch tra xét những thư mục tệp chương trình đang có.
Hắn nghĩ, Khinh Thân Thuật hóa thành mã hiệu chương trình tiến vào trình biên dịch, sau đó vận hành, khiến cho mình thu được khinh công ở trong cuộc sống thực tế. Nếu hắn có thể tìm được thư mục tệp chương trình này, đọc nó, hiểu nguyên lý của nó — như vậy mình thì có thể bắt chước nó sáng tạo ra những kỹ năng khác.
Nhưng chuyện cũng không thuận lợi như hắn tưởng tượng, trong thư mục tệp trống rỗng, chỉ có thư mục Hello world và thư mục chương trình lặp lúc trước hắn viết, không có bóng dáng của Khinh Thân Thuật, con đường tắt này đã bị cắt đứt.
Lâm Tầm không nếm thử nữa, chuyển hướng sang giao diện nhiệm vụ.
Lấy hiểu biết bây giờ của hắn, nhiệm vụ chia làm hai loại, nhiệm vụ chính tuyến và nhiệm vụ chi nhánh.
Nhiệm vụ chính tuyến chính là tu tiên thăng cấp, từ Luyện Khí Kỳ một đường đi lên, phần thưởng có lãnh địa môn phái, tài chính môn phái và linh lực.
Còn nhiệm vụ chi nhánh thì bây giờ hắn còn chưa hiểu lắm, nhưng suy đoán là những nhiệm vụ trong cuộc sống tu tiên tương tự với “Bái nhập tiên môn”, phần thưởng có bảo rương hỗn độn và linh lực.
Sự thật đã biết là, môn phái lãnh địa tương ứng với địa bàn của công ty Lạc Thần, tài chính môn phái đại diện cho vốn lưu động có thể dùng của công ty trước mắt, mà bảo rương hỗn độn có thể mở ra ngẫu nhiên một ít bảo vật có liên quan đến tu tiên.
Vậy linh lực là gì?
Đại diện cho tu vi của mình?
Hẳn nghĩ không phải, lúc hệ thống phát ra phần thưởng linh lực, cơ thể mình cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
“Xin chào?” Lâm Tầm lên tiếng, định hỏi cái hệ thống thần bí này.
Không có người trả lời.
“Xin chào, ngài có ở đây không?”
Vẫn không có người nào, xem ra âm thanh máy móc đó cũng không phải là trí tuệ nhân tạo, mà là cần thứ đặc biệt gì đó kích động.
Lâm Tầm ghi nhớ kết luận này, bắt đầu đi đi lại lại ở trong không gian.
Giao diện trình biên dịch, giao diện nhiệm vụ, hắn đã làm rõ ràng, bây giờ một thứ duy nhất vẫn chưa hiểu lắm, chính là cái cây nhạt màu kia.
Hắn xoay người đi tới trước cây.
Đối với cái cây này, hắn vẫn luôn kiên trì với phỏng đoán ban đầu.
Chỗ nối giữa thân cây và rễ cây là “C”, như vậy từ thân cây đi lên, cùng với rất nhiều nhánh cây, cành cây, sẽ đại diện cho những chương trình ngôn ngữ khác.
Đây là một cái cây kỹ năng, hoặc có thể nói là cây khoa học kỹ thuật.
Trên thế giới này, có rất nhiều chương trình ngôn ngữ, hơn nữa mỗi cái đều có tác dụng riêng, C là một cái cực kì cổ điển, nhưng lại là thứ có địa vị không thể rung chuyển.
Lấy một ví dụ, ngôn ngữ mà Vương An Toàn thích là Python, nhưng Python dùng cái gì để xây dựng đi ra chứ? Vẫn là C.
Vì vậy, cái cây khoa học kỹ thuật này bắt đầu do C, dần dần phát triển đi lên, cũng sinh ra vô số nhánh — cho nên, hắn phải làm như thế nào để thắp sáng cái cây này?
Trong lòng Lâm Tầm hiện lên một suy nghĩ, dùng linh lực.
Có lẽ linh lực của hắn góp nhặt tới trình độ nhất định là có thể giải khóa các ngôn ngữ khác, những nền tảng khác của nó, cứ như vậy, trình biên dịch sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều — mặc dù C rất toàn năng, nhưng cũng không thuận tiện.
Thăm dò xong không gian này, Lâm Tầm cảm thấy trong lòng đã hiểu rõ, cuối cùng nhìn độ tiến triển Trúc Cơ, 91%, hắn hài lòng rời đi.
Trên điện thoại lại bắn ra tin nhắn, là của lão Hoắc.
“Đồ nhi, cuối giờ Mão ngày mai đến động phủ của vi sư, vi sư sẽ truyền đạo cho con.”
Lâm Tầm nghĩ đến nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái” kia, cân nhắc một hồi, trả lời: “Vâng ạ.”
Nhưng hắn cũng không biết “cuối giờ Mão” là khái niệm gì, lên mạng tìm kiếm mới biết được có nghĩa là ngày mai trước 7 giờ hắn phải đến nhà lão Hoắc.
Để điện thoại xuống, lại dùng Khinh Thân Thuật nhảy một hồi, Lâm Tầm trở lại trước máy tính. Tối nay Đông Quân giải thích cho hắn hết mấy vấn đề quan trọng, hắn viết chương trình cực kì thuận lợi, có chút đã nghiền, gần 11 giờ mới ngủ.
6 giờ thức dậy, rửa mặt xong, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu còn không có động tĩnh — thói quen cuộc sống bình thường của bọn họ là 8 giờ mới dậy.
Lâm Tầm nhắn lại cho bọn họ: “Ông Hoắc tìm tớ, tớ ra ngoài, không biết lúc nào trở lại. Các cậu tự đi tuyển lập trình viên.”
Ngồi chuyến tàu điện ngầm đầu tiên, Lâm Tầm đến nhà lão Hoắc.
Viện tứ hợp, nếu bán đi sẽ là con số trên trời.
Mà tài sản của lão Hoắc cũng coi như thuộc về số trời — nghe nói, tổ tiên ông truyền xuống hai ngôi nhà, một là viện tứ hợp bây giờ, cái còn lại ở phía Bắc thành phố.
Lúc đất nước xây dựng hiện đại hóa, nhà ở phía Bắc được quy hoạch, coi như bồi thường, lão Hoắc lấy được hai tòa nhà cao tầng.
Nhưng ông không thích ở nhà cao tầng, nhà cao tầng chính là cái đinh trong mắt ông. Ông bán hai ngôi nhà đó đi, đổi thành mấy cái viện ở ngoại thành.
Sau đó… Những cái viện này lại được quy hoạch.
Cứ như vậy, vô cùng vô tận. Tài sản của lão Hoắc càng ngày càng nhiều lên như quả cầu tuyết, giá trị bây giờ, người bình thường đã khó có thể tưởng tượng nổi.
Lâm Tầm hít sâu một hơi, gõ cửa.
Mở cửa là một bé trai tám, chín tuổi, hẳn là cháu hoặc chắt của lão Hoắc, chỉ nghe nó giòn giã hỏi: “Anh là ai?”
“Anh tên là Lâm Tầm, đến tìm ông Hoắc.”
“Tông chủ!” Thằng bé nói: “Lâm sư huynh đến!”
Một tiếng “tông chủ” này lập tức kéo Lâm Tầm vào trong hoàn cảnh tu tiên.
Chỉ thấy trong sân trồng hai cây lựu, dưới một cây lựu là một cái bồn đá lớn, bên trên có khắc hoa văn tiên hạc. Dưới một cây khác là một bộ bàn đá ghế đá phong cách cổ xưa, lão Hoắc đang ngồi ở trước bàn, đeo kính đọc sách, thấy Lâm Tầm thì vẫy: “Đồ nhi, tới đây ngồi.”
Đến gần, Lâm Tầm mới nhìn thấy trong cái bồn đá lớn kia trồng hoa sen, dưới đáy hoa sen có cá, một con màu vàng, một con màu đỏ.
Khung cảnh bình yên, tiên khí.
Nhưng mà ở khu vực thành phố này, có thể được yên bình tiên khí như vậy, thứ cần là tiền đếm không hết!
Lâm Tầm không có tiền, cho nên sự kính sợ đối với lão Hoắc lại tăng thêm một tầng.
“Đồ nhi à,” Vẻ mặt lão Hoắc hết sức hòa ái: “Tới đây, để vi sư sờ căn cốt của con.”
Lâm Tầm tiến lên.
Hoắc lão đầu sờ xong bả vai hắn, lại sờ cánh tay, sau đó nói: “Không tệ, không tệ, Vô Cực Tông của ta đã có người nối nghiệp! Thịnh hội luận đạo lần này, nhất định sẽ không bị núi Thanh Thành hạ bệ!”
Lâm Tầm đánh trống trong lòng: “Sư phụ, thịnh hội luận đạo phải làm gì?”
“Người tu đạo thành công, dĩ nhiên là luận đạo… tiểu bối các con, so tài với nhau là được. Nếu đứng top 3, đương nhiên sư môn sẽ được vẻ vang.” Nói tới chỗ này, lão Hoắc trợn mắt nhìn: “Ngày xưa luôn là núi Thanh Thành đè lên đầu chúng ta, lần này, nhất định con phải tranh đua cho Vô Cực Tông!”
Lâm Tầm: “..Vâng.”
Xem ra, cho dù là người tu tiên, cũng không tránh được tranh cường háo thắng.
Hắn lại nói: “Nhưng mà sư phụ, con không biết võ công.”
Chỉ nghe lão Hoắc nói: “Cái này có gì quan trọng!”
Lâm Tầm khiêm tốn thỉnh giáo: “Sư phụ, lời này hiểu thế nào?”
— Hắn cố gắng áp dụng văn học nho nhã để chọn lời.
Hoắc lão đầu nói: “Chúng ta tên là Vô Cực Tông, con có biết có nghĩa gì không?”
Lâm Tầm: “Con không biết.”
“Vô Cực, chính là vô cùng, vô tận!” Lão Hoắc nói: “Đệ tử Vô Cực Tông chúng ta sẽ không bị chiêu thức võ công ràng buộc!”
Lâm Tầm hỏi: “Vậy… nên như thế nào?”
Lão Hoắc nói: “Chúng ta lấy linh khí đè người!”
Sau đó ông nói: “Con nhìn đây.”
Lâm Tầm liền thấy lão Hoắc giương tay một cái, cành lá cây lựu liền rung lắc như bị gió lớn thổi bay, “Đây chính là thao túng linh khí của trời đất.”
Ông lão thu tay lại, tiếp tục nói: “Ý nghĩa võ công của Vô Cực Tông chúng ta rất sâu xa, chính là thao túng linh khí mênh mông trong trời đất! Linh khí càng mạnh càng tốt, một kẻ khỏe hơn người đánh thắng 10 người biết võ! Dù cho chiêu thức của môn phái khác có lòe loẹt đi nữa, chúng ta vứt linh khí về phía gã, gã cũng chỉ có thể bó tay chịu trói!”
— Như vậy vấn đề đã tới rồi.
Lâm Tầm hỏi rất dè đặt: “Như vậy làm thế nào để thao túng linh khí ạ?”
Lão Hoắc phồng mồm trợn mắt: “Con nói gì?”
Lâm Tầm không hiểu, lặp lại một lần: “Thao túng linh lực là làm gì?”
“Con đã dẫn khí vào cơ thể, há sẽ không hiểu linh lực như thế nào?”
Câu hỏi rất hay.
Lâm Tầm không biết trả lời như thế nào.
Con viết một từ HelloWorld, sau đó liền dẫn khí vào cơ thể?
Hắn chống với ánh mắt như đuốc của lão Hoắc, chút né tránh.
Lão Hoắc nói: “Con nhắm mắt lại!”
Lâm Tầm nhắm mắt.
Hoắc lão đầu: “Con nhìn xung quanh.”
Lâm Tầm: “?”
Nhắm mắt thì nhìn thế nào?. Truyện Mỹ Thực
Chỉ nghe lão Hoắc tiếp tục nói: “Chẳng lẽ con không cảm nhận được quanh thân có khí hư vô đang lơ lửng sao? Đây chính là linh khí vô chủ trong trời đất!”
Lâm Tầm: “…”
Hắn bây giờ tựa như một học sinh dốt, không hiểu nội dung mà thầy giảng, cũng không biết làm từ đâu.
Hắn đi qua hai mươi mấy năm trong đời, đã bao giờ xuất hiện loại chuyện này?
Trong lúc nhất thời, hắn lại mê man.
Sự mê man trong chốc lát này đã tiêu hao hết kiên nhẫn của lão Hoắc, chỉ nghe ông nói: “Con vẫn không cảm giác được sao?”
Lâm Tầm xấu hổ: “Đệ tử học nghệ không tinh.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì!” Lão Hoắc giận đến mức vểnh cả râu lên: “Mỗi ngày lão phu đều dò xét kinh mạch đan điền của người xung quanh, vất vả lắm mới tóm được nhân tài như con, tại sao một chữ cũng không biết?”
Lâm Tầm ý thức được mình đang bị phê bình.
Không nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời hắn bị thầy giáo phê bình, lại bởi vì không biết tu tiên.
Lão Hoắc hít thở sâu mấy cái: “Thôi! Con lại trở về tự cảm nhận, không thể lười biếng! Hừ, gần đây kinh mạch lão phu đình trệ, không thể tức giận vì con nữa!”
Lâm Tầm ra vẻ ngoan ngoãn: “Gần đây cơ thể sư phụ không tốt sao?”
“Chẳng biết tại sao, hai năm nay kinh mạch của ta không được lưu loát, không biết có phải vì tuổi già hay không — nhưng mà lão già Tiêu Dao Tử kia đâu bị như vậy!”
Lâm Tầm nhìn giao diện chương trình của lão Hoắc lão.
Bây giờ, lão Hoắc không có chương trình đang vận hành — bởi vì không vận công.
Mà ngày hôm qua, lão Hoắc dùng chương trình thu thập lấy được thông tin bên ngoài, lúc này mới phát hiện ra mình, thu làm đồ đệ.
Liền nghĩ tới câu nói “Mỗi ngày lão phu đều dò xét kinh mạch đan điền của người xung quanh” của sư phụ vừa rồi, trong lòng Lâm Tầm mơ hồ có một suy đoán.
Mỗi ngày dò xét kinh mạch đan điền của người xung quanh, cũng chính là mỗi ngày dùng trình thu thập lấy thông tin bên ngoài.
Đa số những thông tin này đều không có ích lợi gì. Mà chúng cứ thế lưu trữ trong cơ thể lão Hoắc — nếu như hành động thăm dò của lão Hoắc kéo dài mấy năm, thậm chí mười mấy năm, vậy số lượng tích lũy sẽ cực cao.
Nếu coi cơ thể con người như một cái máy tính, người lớn tuổi sẽ giống như một cái máy tính có chức năng giảm xuống — máy tính đã cũ, vấn đề gì không thể tưởng tượng nổi cũng sẽ xảy ra. Nhiều số liệu vô dụng trở thành tệp rác, chất đống ở trong đĩa, có thể sẽ khiến tốc độ hệ thống vận hành giảm xuống rất nhiều!
Nếu thể hiện trên việc “tu tiên”, vậy sẽ là kinh mạch đình trệ.
Cho dù sự phân tích này có đúng hay không, đều là một loại khả năng.
Lâm Tầm mở miệng, cố gắng chuyển đổi hai loại ngôn ngữ: “Sư phụ mỗi ngày đều hấp thu linh khí trời đất, có lẽ sẽ… tích lũy tạp chất trong kinh mạch, nếu có biện pháp thanh trừ, chắc hẳn kinh mạch sẽ không nữa đình trệ nữa.”
Ánh mắt của lão Hoắc nhìn hắn vốn đã có chút thất vọng, còn kém một câu “gỗ mục không thể khắc”, nhưng khi nghe lời này, ánh mắt lại như có điều suy nghĩ: “Chuyện này… con nói cũng có chút nhiều đạo lý. Hừ, tên nhóc này quả thật cũng có chút tuệ căn.”
Đầu tiên, hắn thông qua trình biên dịch tra xét những thư mục tệp chương trình đang có.
Hắn nghĩ, Khinh Thân Thuật hóa thành mã hiệu chương trình tiến vào trình biên dịch, sau đó vận hành, khiến cho mình thu được khinh công ở trong cuộc sống thực tế. Nếu hắn có thể tìm được thư mục tệp chương trình này, đọc nó, hiểu nguyên lý của nó — như vậy mình thì có thể bắt chước nó sáng tạo ra những kỹ năng khác.
Nhưng chuyện cũng không thuận lợi như hắn tưởng tượng, trong thư mục tệp trống rỗng, chỉ có thư mục Hello world và thư mục chương trình lặp lúc trước hắn viết, không có bóng dáng của Khinh Thân Thuật, con đường tắt này đã bị cắt đứt.
Lâm Tầm không nếm thử nữa, chuyển hướng sang giao diện nhiệm vụ.
Lấy hiểu biết bây giờ của hắn, nhiệm vụ chia làm hai loại, nhiệm vụ chính tuyến và nhiệm vụ chi nhánh.
Nhiệm vụ chính tuyến chính là tu tiên thăng cấp, từ Luyện Khí Kỳ một đường đi lên, phần thưởng có lãnh địa môn phái, tài chính môn phái và linh lực.
Còn nhiệm vụ chi nhánh thì bây giờ hắn còn chưa hiểu lắm, nhưng suy đoán là những nhiệm vụ trong cuộc sống tu tiên tương tự với “Bái nhập tiên môn”, phần thưởng có bảo rương hỗn độn và linh lực.
Sự thật đã biết là, môn phái lãnh địa tương ứng với địa bàn của công ty Lạc Thần, tài chính môn phái đại diện cho vốn lưu động có thể dùng của công ty trước mắt, mà bảo rương hỗn độn có thể mở ra ngẫu nhiên một ít bảo vật có liên quan đến tu tiên.
Vậy linh lực là gì?
Đại diện cho tu vi của mình?
Hẳn nghĩ không phải, lúc hệ thống phát ra phần thưởng linh lực, cơ thể mình cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
“Xin chào?” Lâm Tầm lên tiếng, định hỏi cái hệ thống thần bí này.
Không có người trả lời.
“Xin chào, ngài có ở đây không?”
Vẫn không có người nào, xem ra âm thanh máy móc đó cũng không phải là trí tuệ nhân tạo, mà là cần thứ đặc biệt gì đó kích động.
Lâm Tầm ghi nhớ kết luận này, bắt đầu đi đi lại lại ở trong không gian.
Giao diện trình biên dịch, giao diện nhiệm vụ, hắn đã làm rõ ràng, bây giờ một thứ duy nhất vẫn chưa hiểu lắm, chính là cái cây nhạt màu kia.
Hắn xoay người đi tới trước cây.
Đối với cái cây này, hắn vẫn luôn kiên trì với phỏng đoán ban đầu.
Chỗ nối giữa thân cây và rễ cây là “C”, như vậy từ thân cây đi lên, cùng với rất nhiều nhánh cây, cành cây, sẽ đại diện cho những chương trình ngôn ngữ khác.
Đây là một cái cây kỹ năng, hoặc có thể nói là cây khoa học kỹ thuật.
Trên thế giới này, có rất nhiều chương trình ngôn ngữ, hơn nữa mỗi cái đều có tác dụng riêng, C là một cái cực kì cổ điển, nhưng lại là thứ có địa vị không thể rung chuyển.
Lấy một ví dụ, ngôn ngữ mà Vương An Toàn thích là Python, nhưng Python dùng cái gì để xây dựng đi ra chứ? Vẫn là C.
Vì vậy, cái cây khoa học kỹ thuật này bắt đầu do C, dần dần phát triển đi lên, cũng sinh ra vô số nhánh — cho nên, hắn phải làm như thế nào để thắp sáng cái cây này?
Trong lòng Lâm Tầm hiện lên một suy nghĩ, dùng linh lực.
Có lẽ linh lực của hắn góp nhặt tới trình độ nhất định là có thể giải khóa các ngôn ngữ khác, những nền tảng khác của nó, cứ như vậy, trình biên dịch sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều — mặc dù C rất toàn năng, nhưng cũng không thuận tiện.
Thăm dò xong không gian này, Lâm Tầm cảm thấy trong lòng đã hiểu rõ, cuối cùng nhìn độ tiến triển Trúc Cơ, 91%, hắn hài lòng rời đi.
Trên điện thoại lại bắn ra tin nhắn, là của lão Hoắc.
“Đồ nhi, cuối giờ Mão ngày mai đến động phủ của vi sư, vi sư sẽ truyền đạo cho con.”
Lâm Tầm nghĩ đến nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái” kia, cân nhắc một hồi, trả lời: “Vâng ạ.”
Nhưng hắn cũng không biết “cuối giờ Mão” là khái niệm gì, lên mạng tìm kiếm mới biết được có nghĩa là ngày mai trước 7 giờ hắn phải đến nhà lão Hoắc.
Để điện thoại xuống, lại dùng Khinh Thân Thuật nhảy một hồi, Lâm Tầm trở lại trước máy tính. Tối nay Đông Quân giải thích cho hắn hết mấy vấn đề quan trọng, hắn viết chương trình cực kì thuận lợi, có chút đã nghiền, gần 11 giờ mới ngủ.
6 giờ thức dậy, rửa mặt xong, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu còn không có động tĩnh — thói quen cuộc sống bình thường của bọn họ là 8 giờ mới dậy.
Lâm Tầm nhắn lại cho bọn họ: “Ông Hoắc tìm tớ, tớ ra ngoài, không biết lúc nào trở lại. Các cậu tự đi tuyển lập trình viên.”
Ngồi chuyến tàu điện ngầm đầu tiên, Lâm Tầm đến nhà lão Hoắc.
Viện tứ hợp, nếu bán đi sẽ là con số trên trời.
Mà tài sản của lão Hoắc cũng coi như thuộc về số trời — nghe nói, tổ tiên ông truyền xuống hai ngôi nhà, một là viện tứ hợp bây giờ, cái còn lại ở phía Bắc thành phố.
Lúc đất nước xây dựng hiện đại hóa, nhà ở phía Bắc được quy hoạch, coi như bồi thường, lão Hoắc lấy được hai tòa nhà cao tầng.
Nhưng ông không thích ở nhà cao tầng, nhà cao tầng chính là cái đinh trong mắt ông. Ông bán hai ngôi nhà đó đi, đổi thành mấy cái viện ở ngoại thành.
Sau đó… Những cái viện này lại được quy hoạch.
Cứ như vậy, vô cùng vô tận. Tài sản của lão Hoắc càng ngày càng nhiều lên như quả cầu tuyết, giá trị bây giờ, người bình thường đã khó có thể tưởng tượng nổi.
Lâm Tầm hít sâu một hơi, gõ cửa.
Mở cửa là một bé trai tám, chín tuổi, hẳn là cháu hoặc chắt của lão Hoắc, chỉ nghe nó giòn giã hỏi: “Anh là ai?”
“Anh tên là Lâm Tầm, đến tìm ông Hoắc.”
“Tông chủ!” Thằng bé nói: “Lâm sư huynh đến!”
Một tiếng “tông chủ” này lập tức kéo Lâm Tầm vào trong hoàn cảnh tu tiên.
Chỉ thấy trong sân trồng hai cây lựu, dưới một cây lựu là một cái bồn đá lớn, bên trên có khắc hoa văn tiên hạc. Dưới một cây khác là một bộ bàn đá ghế đá phong cách cổ xưa, lão Hoắc đang ngồi ở trước bàn, đeo kính đọc sách, thấy Lâm Tầm thì vẫy: “Đồ nhi, tới đây ngồi.”
Đến gần, Lâm Tầm mới nhìn thấy trong cái bồn đá lớn kia trồng hoa sen, dưới đáy hoa sen có cá, một con màu vàng, một con màu đỏ.
Khung cảnh bình yên, tiên khí.
Nhưng mà ở khu vực thành phố này, có thể được yên bình tiên khí như vậy, thứ cần là tiền đếm không hết!
Lâm Tầm không có tiền, cho nên sự kính sợ đối với lão Hoắc lại tăng thêm một tầng.
“Đồ nhi à,” Vẻ mặt lão Hoắc hết sức hòa ái: “Tới đây, để vi sư sờ căn cốt của con.”
Lâm Tầm tiến lên.
Hoắc lão đầu sờ xong bả vai hắn, lại sờ cánh tay, sau đó nói: “Không tệ, không tệ, Vô Cực Tông của ta đã có người nối nghiệp! Thịnh hội luận đạo lần này, nhất định sẽ không bị núi Thanh Thành hạ bệ!”
Lâm Tầm đánh trống trong lòng: “Sư phụ, thịnh hội luận đạo phải làm gì?”
“Người tu đạo thành công, dĩ nhiên là luận đạo… tiểu bối các con, so tài với nhau là được. Nếu đứng top 3, đương nhiên sư môn sẽ được vẻ vang.” Nói tới chỗ này, lão Hoắc trợn mắt nhìn: “Ngày xưa luôn là núi Thanh Thành đè lên đầu chúng ta, lần này, nhất định con phải tranh đua cho Vô Cực Tông!”
Lâm Tầm: “..Vâng.”
Xem ra, cho dù là người tu tiên, cũng không tránh được tranh cường háo thắng.
Hắn lại nói: “Nhưng mà sư phụ, con không biết võ công.”
Chỉ nghe lão Hoắc nói: “Cái này có gì quan trọng!”
Lâm Tầm khiêm tốn thỉnh giáo: “Sư phụ, lời này hiểu thế nào?”
— Hắn cố gắng áp dụng văn học nho nhã để chọn lời.
Hoắc lão đầu nói: “Chúng ta tên là Vô Cực Tông, con có biết có nghĩa gì không?”
Lâm Tầm: “Con không biết.”
“Vô Cực, chính là vô cùng, vô tận!” Lão Hoắc nói: “Đệ tử Vô Cực Tông chúng ta sẽ không bị chiêu thức võ công ràng buộc!”
Lâm Tầm hỏi: “Vậy… nên như thế nào?”
Lão Hoắc nói: “Chúng ta lấy linh khí đè người!”
Sau đó ông nói: “Con nhìn đây.”
Lâm Tầm liền thấy lão Hoắc giương tay một cái, cành lá cây lựu liền rung lắc như bị gió lớn thổi bay, “Đây chính là thao túng linh khí của trời đất.”
Ông lão thu tay lại, tiếp tục nói: “Ý nghĩa võ công của Vô Cực Tông chúng ta rất sâu xa, chính là thao túng linh khí mênh mông trong trời đất! Linh khí càng mạnh càng tốt, một kẻ khỏe hơn người đánh thắng 10 người biết võ! Dù cho chiêu thức của môn phái khác có lòe loẹt đi nữa, chúng ta vứt linh khí về phía gã, gã cũng chỉ có thể bó tay chịu trói!”
— Như vậy vấn đề đã tới rồi.
Lâm Tầm hỏi rất dè đặt: “Như vậy làm thế nào để thao túng linh khí ạ?”
Lão Hoắc phồng mồm trợn mắt: “Con nói gì?”
Lâm Tầm không hiểu, lặp lại một lần: “Thao túng linh lực là làm gì?”
“Con đã dẫn khí vào cơ thể, há sẽ không hiểu linh lực như thế nào?”
Câu hỏi rất hay.
Lâm Tầm không biết trả lời như thế nào.
Con viết một từ HelloWorld, sau đó liền dẫn khí vào cơ thể?
Hắn chống với ánh mắt như đuốc của lão Hoắc, chút né tránh.
Lão Hoắc nói: “Con nhắm mắt lại!”
Lâm Tầm nhắm mắt.
Hoắc lão đầu: “Con nhìn xung quanh.”
Lâm Tầm: “?”
Nhắm mắt thì nhìn thế nào?. Truyện Mỹ Thực
Chỉ nghe lão Hoắc tiếp tục nói: “Chẳng lẽ con không cảm nhận được quanh thân có khí hư vô đang lơ lửng sao? Đây chính là linh khí vô chủ trong trời đất!”
Lâm Tầm: “…”
Hắn bây giờ tựa như một học sinh dốt, không hiểu nội dung mà thầy giảng, cũng không biết làm từ đâu.
Hắn đi qua hai mươi mấy năm trong đời, đã bao giờ xuất hiện loại chuyện này?
Trong lúc nhất thời, hắn lại mê man.
Sự mê man trong chốc lát này đã tiêu hao hết kiên nhẫn của lão Hoắc, chỉ nghe ông nói: “Con vẫn không cảm giác được sao?”
Lâm Tầm xấu hổ: “Đệ tử học nghệ không tinh.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì!” Lão Hoắc giận đến mức vểnh cả râu lên: “Mỗi ngày lão phu đều dò xét kinh mạch đan điền của người xung quanh, vất vả lắm mới tóm được nhân tài như con, tại sao một chữ cũng không biết?”
Lâm Tầm ý thức được mình đang bị phê bình.
Không nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời hắn bị thầy giáo phê bình, lại bởi vì không biết tu tiên.
Lão Hoắc hít thở sâu mấy cái: “Thôi! Con lại trở về tự cảm nhận, không thể lười biếng! Hừ, gần đây kinh mạch lão phu đình trệ, không thể tức giận vì con nữa!”
Lâm Tầm ra vẻ ngoan ngoãn: “Gần đây cơ thể sư phụ không tốt sao?”
“Chẳng biết tại sao, hai năm nay kinh mạch của ta không được lưu loát, không biết có phải vì tuổi già hay không — nhưng mà lão già Tiêu Dao Tử kia đâu bị như vậy!”
Lâm Tầm nhìn giao diện chương trình của lão Hoắc lão.
Bây giờ, lão Hoắc không có chương trình đang vận hành — bởi vì không vận công.
Mà ngày hôm qua, lão Hoắc dùng chương trình thu thập lấy được thông tin bên ngoài, lúc này mới phát hiện ra mình, thu làm đồ đệ.
Liền nghĩ tới câu nói “Mỗi ngày lão phu đều dò xét kinh mạch đan điền của người xung quanh” của sư phụ vừa rồi, trong lòng Lâm Tầm mơ hồ có một suy đoán.
Mỗi ngày dò xét kinh mạch đan điền của người xung quanh, cũng chính là mỗi ngày dùng trình thu thập lấy thông tin bên ngoài.
Đa số những thông tin này đều không có ích lợi gì. Mà chúng cứ thế lưu trữ trong cơ thể lão Hoắc — nếu như hành động thăm dò của lão Hoắc kéo dài mấy năm, thậm chí mười mấy năm, vậy số lượng tích lũy sẽ cực cao.
Nếu coi cơ thể con người như một cái máy tính, người lớn tuổi sẽ giống như một cái máy tính có chức năng giảm xuống — máy tính đã cũ, vấn đề gì không thể tưởng tượng nổi cũng sẽ xảy ra. Nhiều số liệu vô dụng trở thành tệp rác, chất đống ở trong đĩa, có thể sẽ khiến tốc độ hệ thống vận hành giảm xuống rất nhiều!
Nếu thể hiện trên việc “tu tiên”, vậy sẽ là kinh mạch đình trệ.
Cho dù sự phân tích này có đúng hay không, đều là một loại khả năng.
Lâm Tầm mở miệng, cố gắng chuyển đổi hai loại ngôn ngữ: “Sư phụ mỗi ngày đều hấp thu linh khí trời đất, có lẽ sẽ… tích lũy tạp chất trong kinh mạch, nếu có biện pháp thanh trừ, chắc hẳn kinh mạch sẽ không nữa đình trệ nữa.”
Ánh mắt của lão Hoắc nhìn hắn vốn đã có chút thất vọng, còn kém một câu “gỗ mục không thể khắc”, nhưng khi nghe lời này, ánh mắt lại như có điều suy nghĩ: “Chuyện này… con nói cũng có chút nhiều đạo lý. Hừ, tên nhóc này quả thật cũng có chút tuệ căn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất