Chương 122: Mật mã (5)
Dưới bục rất yên tĩnh.
Đương nhiên Lâm Tầm sẽ không cho rằng lúc này dưới bục yên tĩnh là bởi vì lời của hắn làm bọn họ chấn động, bởi vì những gì hắn vừa nói không hề quá nổi bật.
Hắn nghĩ, có thể là lúc này trên ppt xuất hiện hai đề mục luận văn và hướng dẫn tra cứu. Luận văn là nơi lên tiếng thực thụ, cho dù rời khỏi vườn trường, giới công nghiệp cũng yêu thích luận văn giống như giới học thuật.
Nhưng hắn không dùng ở hai bài luận văn này quá lâu, chỉ giới thiệu ngắn gọn: “Về khái niệm động cơ và phương thức thực hiện, chúng tôi đã tiến hành một vài nghiên cứu tất yếu, dựng ra một cái khung đầu tiên. Cách thực hiện của nó cũng không phức tạp, chỉ là một số thông tin tổng hợp về hệ thống Internet vạn vật, nếu mọi người có hứng thú có thể thông qua hai bài luận văn này để tìm hiểu.”
“Nhưng mà” Hắn chuyển lời: “Chúng tôi đều biết, trong thế giới hiện thực có rất nhiều chuyện phức tạp không thể đoán trước.”
Dứt lời, hắn mở trang slide tiếp theo, đây là một biểu đồ khái niệm hệ thống tự động điều khiển.
Tự động điều khiển là một vấn đề hiện thực được nghiên cứu rất nhiều năm, có vô số lĩnh vực nghiên cứu liên quan, cũng có nhiều phương hướng. Cho dù có vô số người tham gia vào cũng không thể lấy được vòng nguyệt quế. Mãi đến 5 năm trước, cuối cùng Ngân Hà cũng đã thực hiện được hệ thống tự động điều khiển áp dụng với toàn bộ tình hình giao thông, toàn bộ xe cộ.
Trong bản đồ khái niệm có nói về ba loại nhu cầu cần chú ý, mười kiểu thông tin và mệnh lệnh điều khiển cấp năm của hệ thống lái tự động, chỉ mới là bản tổng kết mà đã có thể làm cho người ta tưởng tượng ra được thao tác phức tạp trong thực tế rồi.
“Chúng ta đều thấy được biểu đồ này. Những vấn đề cần phải đối mặt khi tiết kế hệ thống lái tự động, cho dù là bây giờ cũng vẫn rất phức tạp và khó giải quyết. Nhưng điều khiển chỉ là một phần nhỏ của hoạt động loài người. Cho nên, chúng tôi muốn sáng tạo ra một trí tuệ nhân tạo có thể linh hoạt giúp đỡ chủ nhân trong bất kì tình huống nào, chỉ có hai sự lựa chọn, loại thứ nhất, nỗ lực làm lượng công việc to lớn, để nó học tập và thu nhận từng thông tin trong cuộc sống của con người, hiển nhiên con đường này không dễ thực hiện lắm.”
Nói xong câu này, Lâm Tầm mỉm cười với khán giả, lại nói: “Loại thứ hai là để nó càng trở nên thông minh.”
Dưới bục vang lên những tiếng vỗ tay không tính là thưa thớt, nhưng cũng không tính là nhiệt liệt, Lâm Tầm đoán có một nửa trong đó là vì mặt của hắn, một nửa là qua loa cổ vũ, bởi vì lời này đúng là ba hoa chích choè, để trí tuệ nhân tạo càng trở nên thông minh hơn là khẩu hiệu của rất nhiều người, dùng để khoác lác với nhà đầu tư, nhưng lại chẳng có mấy ai thực hiện được khẩu hiệu này, thậm chí có không ít xí nghiệp ngầm thao tác, ngụy trang sau sự phục vụ của trí tuệ nhân tạo.
Thậm chí Lâm Tầm còn nhìn thấy có hai người trong ban giám khảo lộ ra một nụ cười hiền hòa, giống như giáo viên nhìn học sinh liên tiếp phạm sai lầm trong học tập, kiểu nụ cười mặc dù trách cứ nhưng vẫn hết sức hiền hòa.
Nhưng mà không sao cả.
Hắn tiếp tục nói: “Chúng tôi dùng một loại mạng lưới thần kinh và học máy khác biệt với truyền thống cho trí tuệ nhân tạo, sử dụng căn cứ vào những phương pháp như hỗn độn và logic mờ(*), dùng ngẫu nhiên – phản bác để đơn giản hóa quá trình quyết định của trí tuệ nhân tạo, đồng thời trình độ thực hiện quyết định tự do sẽ tăng lên.”
(*) Theo logic truyền thống, một biểu thức logic chỉ nhận một trong hai giá trị: True (1) hoặc False (0). Khác với lý thuyết logic truyền thống, một biểu thức logic mờ có thể nhận một trong vô số giá trị nằm trong khoảng số thực từ 0 đến 1, tuỳ theo mức độ đúng “nhiều” hay “ít” của nó.
Tiếng vỗ tay bỗng nhiên chậm lại.
Lâm Tầm nghĩ có phải mình nói quá nhanh không, đâu có, cho nên chắc là hắn nói hơi lòng vòng, lúc con người đang tự hỏi, động tác cơ thể sẽ giảm bớt, có nghĩa là tiếng vỗ tay cũng yếu bớt đi.
Nhân lúc tiếng vỗ tay còn chưa dừng, Lâm Tầm nhanh chóng mở trang slide kế tiếp.
Tiếng vỗ tay lập tức ngừng lại, dưới sân khấu rơi vào yên lặng. Ai nấu đều không còn tiếp tục nhìn vào mặt Lâm Tầm nữa, Lâm Tầm nhìn xuống, lại phát hiện không có người nào đối mặt với hắn, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt như cá chết trong nồi nhìn chằm chằm vào màn hình lớn sau lưng hắn.
Lâm Tầm ho một tiếng, hắng giọng tiếp tục nói: “…Đây chính là một chút cơ sở lý luận của chúng tôi, vì thời gian nên sẽ không giải thích cặn kẽ với mọi người.”
Trang slide này vô cùng đơn giản, nền trắng chữ đen, kiểu chữ gọn gàng nghiêm túc, có 9 bài luận văn trong vòng sáu năm từ thời học sinh cuẩ bọn họ đến bây giờ, chủ yếu vẫn tập trung ở lúc đi học.
Mặc dù 9 bài luận văn không tính là thành tích đặc biệt sáng chói, nhưng cũng đủ để nói rõ công việc của bọn họ không phải ảo tưởng.
Người đầu tiên giơ điện thoại trong tay lên.
Người thứ hai giơ điện thoại trong tay lên.
Tiếng chụp ảnh tanh tách vang lên, những người khác giống như được ra lệnh, cũng thi nhau cầm điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh.
Vì để bọn họ chụp, Lâm Tầm dừng lại ở trang này thêm mười giây, mới mở đến trang kế tiếp: “Đây là một bộ phận khác.”
Trang vừa rồi nghiêng về phương diện máy tính, Cơ Cấu và An Toàn cống hiến khá nhiều, thầy giáo cũng trợ giúp rất lớn, nhưng trang này thì nghiêng về phương diện toán học, không còn là từng bài lẻ nữa, mà đổi thành tạp chí SCI(*).
(*) SCI là các tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ
Giới công nghiệp và giới học thuật mặc dù đều nghiên cứu cùng một lĩnh vực, nhưng mỗi người lại có một vẻ. Đa số thời điểm bọn họ đều chán ghét nhau, giới học thuật cho rằng giới công nghiệp nghiên cứu những vấn đề cấp thấp, không đáng để nhắc tới, giới công nghiệp cho rằng giới học thuật nghiên cứu những vấn đề không có chút ý nghĩa thực dụng nào. Nhưng có lúc giới công nghiệp cần nghiên cứu theo phương hướng của giới học thuật, mà một vài thành quả bị xem nhẹ của giới học thuật sau khi được giới công nghiệp khai thác cũng có thể gây rung chuyển cho một ngành nghề. Lâm Tầm cảm thấy mình không có gì để lấy ra khoác lác, chỉ là nhằm vào một chỗ trống mà không có mấy ai chú ý.
Hắn đổi trang slide thành một công thức không thể hiểu nổi, cũng nói: “Hai mươi năm trước, từng có phong trào sử dụng logic mờ để khai phát trí tuệ nhân tạo, nhưng bởi vì một vài cực hạn mà mọi người đều biết, phong trào này dần dần xuống dốc, không còn là phương hướng nghiên cứu trí tuệ nhân tạo nữa.”
“Nhưng.” Hắn chuyện lại chuyển câu. “Khi kỹ thuật AI không ngừng tiến triển, ngành toán học cũng đang mở rộng ra bên ngoài. Năm 2020 tiến sĩ D.Hell đưa ra khái niệm phân tán trong hệ thống động lực, là một lần phát triển của lý luận hỗn độn, cũng là nơi phát ra linh cảm của tôi. Tiếp theo tôi sẽ dùng năm phút để giới thiệu khi những lý luận này được ứng dụng vào trong hiện thực, trí tuệ nhân tạo sẽ xuất hiện thay đổi nào.”
Dưới bục vang lên những tiếng vỗ tay, Lâm Tầm nhìn sang một bên, Cơ Cấu ngồi bên cạnh giơ tay hình chữ V với hắn.
Lâm Tầm mới quay sang mỉm cười với khán giả lần nữa, tiếp tục mở power point.
Năng lực làm ppt của Cơ Cấu cũng xuất sắc như tài năng viết luận văn của cậu ấy vậy, Lâm Tầm thường xuyên làm ra một thành quả bình thường không có gì lạ, nhưng sau khi vào tay Cơ Cấu, nó sẽ biến thành một công cụ không gì không làm được trong ứng dụng hiện thực.
Cấu tạo của Lạc Thần căn cứ vào rất nhiều khái niệm, trong đó có những khái niệm khó có thể lý giải được như hỗn độn và phân dạng(*), không tiện giải thích cặn kẽ với người xem. Có những khái niệm dễ hiểu ví dụ như logic mờ thì sẽ có thể ba hoa chích chòe được rất nhiều. Ví dụ như mấy chuyện mà trí tuệ nhân tạo biết như trời mưa phải thu quần áo, trời nắng phải phơi quần áo. Như vậy, trời đầy mây thì nên làm cái gì? Đây chính là logic mờ, Lạc có thể thoải mái đối phó với logic mờ này. Trời đầy mây thì phải quan sát, phỏng đoán xác suất sẽ có mưa, từ đó quyết định có nên thu quần áo sớm không. Đương nhiên, tình huống trong thế giới hiện thực còn phức tạp hơn việc thu quần áo nhiều, nhưng nó biết mình cần học tập cái gì, thứ nó học được cũng nhiều hơn trong tưởng tượng.
(*) Một phân dạng là một vật thể hình học thường có hình dạng gấp khúc trên mọi tỷ lệ phóng đại, và có thể được tách ra thành từng phần: mỗi phần trông giống như hình tổng thể, nhưng ở tỷ lệ phóng đại nhỏ hơn.
Những phương pháp khác trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo cũng có thể giải quyết vấn đề này, nhưng lĩnh vực này có một điều đặc sắc, ví dụ như nếu nhằm vào một loại vấn đề riêng thì nó luôn có phương pháp giải quyết rõ ràng hơn những phương pháp khác, còn nếu nhằm vào những vấn đề khác, nó sẽ tồn tại thuật toán tối ưu hơn, mỗi một chi tiết đều cực kì tỉ mỉ. Bởi vậy khi trí tuệ nhân tạo càng ngày càng thông minh, ngành nghề này cần càng nhiều sức lao động của con người hơn.
Cũng không phải là không đủ thực dụng, chỉ là không đủ đẹp. Lâm Tầm muốn dùng một loại phương pháp có thể giải quyết phần lớn vấn đề, hắn cảm thấy như thế mới dễ chịu. Đây đã từng là một nguyện vọng xa không thể chạm, nhưng bây giờ đã có cách đến gần với việc thực hiện nguyện vọng hơn, vẫn phải cảm ơn sự phát triển của lý luận toán học.
Hắn thuyết trình ppt từng bước một.
Cũng cảm thán năng lực bịa đặt của Cơ Cấu từng bước một.
Cơ Cấu nói từ một người từ chế tạo quản gia thông minh, nói đến nhà cửa thông minh, lại nói đến hậu cần điều phối và giải phóng nhân lực, nói về trí tuệ nhân tạo siêu cấp và vận mệnh loài người.
Power point dừng ở một tờ báo viết rất khoa trương, Lâm Tầm phóng to nó lên đọc.
“AI cho chúng tôi công việc trong các ngành các nghề, nó đóng vai tay chân của chúng tôi, nhưng có lúc nó cũng có thể đóng vai đầu óc của chúng tôi.”
Hắn lấy câu chủ nghĩa lãng mạn này để kết thúc phần thuyết trình hôm nay.
Tiếng vỗ tay bên dưới như sấm động, không phải là tiếng vỗ tay mất lịch sự, ánh mắt của bọn họ cũng rất chân thành, trí tuệ nhân tạo vĩnh viễn là giấc mơ của rất nhiều người.
Lâm Tầm nhìn xuống dưới, khi ánh mắt của hắn chạm vào một người xem không quen biết nào đó, người xem đó sẽ buông bàn tay đang vỗ xuống, đổi thành giơ ngón cái lên thật cao.
Lâm Tầm mỉm cười với hắn ta.
Thật ra toàn bộ quá trình trước đó hắn đều rất bình tĩnh, nhưng bây giờ nhịp tim đang dần tăng nhanh.
Khi một người vui vẻ vì làm được một thứ — sự sung sương này có thể để hắn chống đỡ tiếp. Nhưng khi thành quả được tán thành, đó lại là một loại vui vẻ khác. Hắn vẫn cảm thấy công việc của mình có ý nghĩa, nhưng khi được những người khác nhìn, công việc này mới sinh ra giá trị. Lâm Tầm thừa nhận tâm trạng này hơi thô thiển, có chút ái mộ hư vinh, nhưng hắn chưa từng tự khoe là một người cao thượng.
Trong tiếng vỗ tay, MC đi lên nói vài câu theo thường lệ.
Lâm Tầm nói ròng rã mười mấy phút, khó tránh khỏi miệng đắng lưỡi khô, lúc này hơi bình tĩnh lại, bỗng nhiên nhìn thấy trên màn hình máy tính điều khiển ppt trước mặt vẫn còn một màn hình nữa, vừa rồi quá tập trung thuyết trình, hắn không chú ý tới.
Hắn nhìn về phía màn hình kia, hóa ra đây là phát sóng trực tiếp cuộc thi. Rốt cuộc hội chợ khoa học kỹ thuật là việc lớn ba năm một lần, nhưng việc dự thi cũng không phải nói chơi, còn được phát sóng trực tiếp trên mạng, bên trái màn hình hiện ra số người đang xem, có tận 890 nghìn người, hơn nữa còn đang tăng lên. Hắn mới chỉ chú ý đến màn hình này được một hai giây, 890 liền nhảy thành 900.
Lâm Tầm căn bản không ngờ lại có nhiều người đang xem như thế. Bên phải màn hình còn có một khu vực màu trắng để bình luận, bên dưới là thời gian, bên trên là top 10 bình luận. Chỗ đó nhảy quá nhanh, lít nha lít nhít, nhìn qua toàn là “Tui đến rồi” và “Nghe nói nơi này có bạn nhỏ xinh đẹp”.
Lâm Tầm giương mắt nhìn lên phía trên.
Hắn không đọc bình luận đứng đầu, dù sao chỉ là tán dương bề ngoài hắn loè loẹt.
Top 2 chính là: Đây là người kia của Đông Quân??
Bây giờ Lâm Tầm không muốn nhìn thấy tên của người đàn ông này lắm, cũng nhanh chóng lướt qua.
Top 3 đã thu hút sự chú ý của hắn.
“Tản đi tản đi, một cái khái niệm mà viết đến tận mười hai bài luận văn, biển cả chảy ngược cũng không có nhiều nước như vậy, bao nhiêu bình luận nói trâu bò, nếu giỏi như vậy sao không ở lại trường dạy chứ?”
Lâm Tầm: “?”
Hắn nhìn xuống, top 4 cũng đã thu hút sự chú ý của hắn, bình luận này cực kì nghiêm túc.
“Logic mờ làm trí tuệ nhân tạo đã thất bại một lần, bởi vì logic mà đã không có không gian phát triển mới nữa, dân khoa học đừng dùng khái niệm quá hạn để lừa bịp người ta.”
Lâm Tầm bình thản nhấn vào bình luận này, phát hiện tất cả đều là “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”, ở giữa xen lẫn vài câu “Bị lãng tai hả” “Nếu không cần tai có thể quyên góp cho người cần” “Anh bạn, chưa nghe nói về Tầm thần sao?” “Yêu cầu không cao, ngài vào AAAI(*) trước đã”. Lâm Tầm mỉm cười, nhưng thật ra trong lòng hắn đã có chút mê man, cảm thấy mình đã không quen với việc giao lưu trên mạng nữa, năm đó hắn trầm mê trên diễn đàn, mọi người đều chào đón rất lịch sự, không vui vẻ như bây giờ.
(*) AAAI: Hiệp hội vì Sự tiến bộ của Trí tuệ Nhân tạo
Top 5: “Người đàn ông đó đã trở lại, tôi vẫn nhớ kỹ sự sợ hãi bị bọn họ chi phối trong bài giảng.”
Dưới bình luận này đều là đang cầu xin giải thích, đang được giải thích và đang giải thích. Lâm Tầm vội vàng đảo qua, vừa định nhìn bình luận thứ 6, đã thấy MC nói xong: “Tiếp theo chính là mười phút đặt câu hỏi, mời mọi người.”
Lâm Tầm hoàn hồn, nhìn về phía giữa sân khấu, lúc này hắn trông thấy người xem trực tiếp tăng đến 930 nghìn người, giống như là người xem đang điên cuồng vọt tới vật.
Đèn đặt câu hỏi sáng lên, người đầu tiên là một nam sinh trẻ tuổi hơi mập, mặc đồ trắng, đeo gọng kính mảnh, nở nụ cười hì hì, mặc dù nhìn qua có vẻ rất thân thiện, nhưng khi nhìn hắn ta cười sẽ có thể nhận ra đây là một kẻ yêu thích khoa học kỹ thuật cực kì chăm chỉ à khó chơi, nhưng chắc vẫn là ngoài nghề, bởi vì hắn ta béo theo kiểu khỏe mạnh, mái tóc dày đen nhánh, đôi mắt sau cặp kính cũng sáng ngời, không giống với các lập trình viên bình thường.
Hắn ta hỏi: “Xin chào, tôi họ Vương, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Vương, tôi là quản lý sản phẩm.”
— Một vài người bên dưới đột nhiên cùng nhau phát ra tiếng hừ khinh miệt, xem ra bọn họ đều là lập trình viên có thù không đội trời chung với quản lý sản phẩm.
Nhưng Tiểu Vương vẫn bình thản nói tiếp: “Cậu nói rất nhiều thứ, nhưng tôi muốn biết, cậu làm thế nào để chứng minh nó thông minh hơn những trí tuệ nhân tạo khác?”
Lâm Tầm liếc An Toàn và Cơ Cấu một cái thật nhanh.
Đối với phần đặt câu hỏi, bọn họ đã dự đoán trước rất nhiều câu hỏi và phương án trả lời tốt nhất, đầu tiên chính là vấn đề này.
Bạn làm thế nào để chứng minh trí tuệ nhân tạo của bạn ưu tú hơn người khác? Giải toán? Thi cờ vây? Trò chơi toán học? Thật ra đều không đúng, những kết quả này đều là phiến diện, không có hiệu quả trấn áp người ta, bọn họ đã thiết kế một đáp án càng thêm ba hoa chích choè cũng càng thêm dọa người, Lâm Tầm có thể đọc thuộc lòng đáp án kia.
Nhưng bây giờ hắn nhìn thoáng qua số người xem trực tiếp, lại nhìn những bình luận chất vấn và trào phúng cực kì dễ thấy, nhớ lại đối thoại với Tiết Tân lúc trước, bỗng nhiên thay đổi ý định.
Ở vòng cuối cùng, thí nghiệm Bradlik sẽ xuất hiện công khai, khi đó bất kỳ sức tưởng tượng gì cũng đều là vô hiệu, thắng thua do hệ số quyết định. Như vậy bây giờ, hắn muốn một sân khấu hoàn hảo nhất, một sân khấu gần một triệu lượt xem, cũng coi như cho đứa trẻ nhà mình đủ mặt mũi.
Lúc hắn đang suy nghĩ, có vẻ Tiểu Vương bên dưới đã không kịp đợi, nói lại lần nữa: “Mời cậu trả lời.”
Trong cảnh yên tĩnh, Lâm Tầm mỉm cười.
Hắn đặt tay phải lên một phím, nói: “Vấn đề này, tôi muốn đổi một người khác đến trả lời cho anh.”
Vừa nói xong, hắn nhấn nút xuống.
Ánh đèn trong phòng tắt hết đi.
Lâm Tầm nói: “Lạc, hãy chào mọi người đi.”
Làm thế nào để chứng minh một trí tuệ nhân tạo thông minh hơn của người khác?
— đương nhiên là để chính nó trả lời.
Mà ngay một giây sau, một ánh sáng xanh yếu ớt xuất hiện ở chính giữa sân khấu.
Từ điểm sáng này, một cơ thể mở rộng ra bên ngoài, ba giây sau, Lạc Thần nhẹ nhàng rơi xuống đất, đứng ở chính giữa.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Trong ánh sáng xanh, Lạc Thần mặc một chiếc áo bào trắng rộng rãi, đi chân trần, mái tóc dài màu bạc tung bay trong không khí, trên tóc có mấy giọt nước như để trang trí, đôi mắt màu băng lam như đến từ đáy biển sâu, dáng vẻ thiếu niên mười hai mười ba tuổi giống như hoàng tử tinh linh trong rừng sâu.
“Hi.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Chào mọi người, tôi là Lạc Thần.”
Ngắn ngủi yên tĩnh về sau, Lâm Tầm nghe thấy được trận trong quán nhiệt liệt nhất một lần ồn ào.
Mấy ngàn người trăm miệng một lời: “Oa —”
Lạc quay đầu nhìn về phía Tiểu Vương đặt câu hỏi: “Ngài có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?”
Tiểu Vương hơi há to miệng, cũng đang cực kì kinh ngạc.
Khoảng năm sáu giây sau, hắn ta mới nói: “Một câu hỏi rất bình thường, nhất định cậu có thể trả lời được.”
Bên dưới phát ra tiếng cười vang, Lâm Tầm cũng không nhịn được khẽ cười.
Khi nhìn thấy một đứa bé xinh đẹp, mọi người rất dễ cảm thấy cậu ta cũng sẽ rất thông minh.
Tiểu Vương đảo tròn mắt: “Đề toán thì không thích hợp, cậu có thể giải được. Tôi sẽ hỏi cậu một vấn đề về triết học xã hội.”
Bên dưới bắt đầu ồn ào vỗ tay.
Lạc Thần đi vài bước về phía hắn ta, tay áo bồng bềnh, nói: “Xin mời hỏi.”
Tiểu Vương nở một nụ cười xảo quyệt, hỏi: “Trí tuệ nhân tạo các cậu đã xâm phạm đến cuộc sống của chúng tôi, người thiết kế ra cậu tuyên bố cậu là hệ thống siêu cấp, tôi muốn hỏi cậu, đến khi các cậu quản lý hết máy móc lao động của xã hội loài người, thậm chí là các lao động khác, loài người chúng tôi sẽ phải sinh tồn và sinh hoạt kiểu gì?”
Căn phòng lại ồn ào: “Oa —”
MC cũng cười nói: “Đây chính là vấn đề siêu khó.”
Tiểu Vương cười hì hì nhìn về phía Lạc Thần. Sau khi những tiếng ồn ào biến mất, khoảng chừng năm giây, Lạc không nói gì.
Vào giây thứ sáu, MC giật giật khóe miệng, dường như muốn cứu nguy.
Nhưng vào đúng lúc này, Lạc lạnh nhạt mở miệng —
“Tôi sẽ trực tiếp trả lời anh.” Dường như giọng nói của cậu ấy đã thay đổi, từ trong trẻo biến thành khàn khàn kiểu vỡ giọng tuổi mười lăm mười sáu, từ đó có vẻ rất tỉnh táo và tự kiềm chế: “Nhưng mục đích của anh là kiểm tra tôi, cho nên tôi sẽ giải thích quá trình tôi suy nghĩ trước.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên cậu ấy, số người xem trực tiếp cũng đã tăng vọt tới 1 triệu 2.
“Đầu tiên, tôi rút ra thông tin quan trọng trong câu hỏi của anh, tìm kiếm thông tin cùng nghĩa trong kho số liệu của tôi, tiến hành suy luận, xác định kết quả. Sau đó hợp thành ngôn ngữ, sửa đổi, đạt được đáp án.”
Tiểu Vương nhíu mày, nói: “Tôi rất chờ mong đáp án của cậu.”
Lạc nhìn hắn ta, hình tượng giả lập của cậu ấy không nói gì, mà giọng nói của cậu ấy lại vang lên bốn phương tám hướng.
“Thế kỷ 18, cách mạng công nghiệp lần thứ nhất, lao động máy móc thay thế lao động thủ công, số người trên thế giới là 1 tỷ.”
“Thế kỷ 19, cách mạng công nghiệp lần thứ hai, điện lực thay thế nhân lực, số người trên thế giới là 3 tỷ.”
“Thế kỷ 20, cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ ba, nhiều lĩnh vực khoa học kỹ thuật đột phá, số người trên thế giới là 7 tỷ.”
“Có lẽ anh muốn nói công việc của con người sẽ dần bị sản phẩm khoa học kỹ thuật thay thế, nhưng nếu không có người làm thủ công, người lao động chân tay hoặc mất mạng hoặc rơi vào nghèo khó vì cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, số lượng người toàn cầu sẽ tiếp tục gia tăng, tuổi thọ bình quân gia tăng, kết cấu xã hội thay đổi.”
“Tôi nghĩ, các anh không cần lo lắng chúng tôi trưởng thành sẽ mang đến uy hiếp hoặc trở ngại cho các anh, bởi vì các anh — cả quần thể và xã hội nhân loại giống như một đồ thị hàm lũy thừa, luôn hướng về phía trước.”
—-
Đương nhiên Lâm Tầm sẽ không cho rằng lúc này dưới bục yên tĩnh là bởi vì lời của hắn làm bọn họ chấn động, bởi vì những gì hắn vừa nói không hề quá nổi bật.
Hắn nghĩ, có thể là lúc này trên ppt xuất hiện hai đề mục luận văn và hướng dẫn tra cứu. Luận văn là nơi lên tiếng thực thụ, cho dù rời khỏi vườn trường, giới công nghiệp cũng yêu thích luận văn giống như giới học thuật.
Nhưng hắn không dùng ở hai bài luận văn này quá lâu, chỉ giới thiệu ngắn gọn: “Về khái niệm động cơ và phương thức thực hiện, chúng tôi đã tiến hành một vài nghiên cứu tất yếu, dựng ra một cái khung đầu tiên. Cách thực hiện của nó cũng không phức tạp, chỉ là một số thông tin tổng hợp về hệ thống Internet vạn vật, nếu mọi người có hứng thú có thể thông qua hai bài luận văn này để tìm hiểu.”
“Nhưng mà” Hắn chuyển lời: “Chúng tôi đều biết, trong thế giới hiện thực có rất nhiều chuyện phức tạp không thể đoán trước.”
Dứt lời, hắn mở trang slide tiếp theo, đây là một biểu đồ khái niệm hệ thống tự động điều khiển.
Tự động điều khiển là một vấn đề hiện thực được nghiên cứu rất nhiều năm, có vô số lĩnh vực nghiên cứu liên quan, cũng có nhiều phương hướng. Cho dù có vô số người tham gia vào cũng không thể lấy được vòng nguyệt quế. Mãi đến 5 năm trước, cuối cùng Ngân Hà cũng đã thực hiện được hệ thống tự động điều khiển áp dụng với toàn bộ tình hình giao thông, toàn bộ xe cộ.
Trong bản đồ khái niệm có nói về ba loại nhu cầu cần chú ý, mười kiểu thông tin và mệnh lệnh điều khiển cấp năm của hệ thống lái tự động, chỉ mới là bản tổng kết mà đã có thể làm cho người ta tưởng tượng ra được thao tác phức tạp trong thực tế rồi.
“Chúng ta đều thấy được biểu đồ này. Những vấn đề cần phải đối mặt khi tiết kế hệ thống lái tự động, cho dù là bây giờ cũng vẫn rất phức tạp và khó giải quyết. Nhưng điều khiển chỉ là một phần nhỏ của hoạt động loài người. Cho nên, chúng tôi muốn sáng tạo ra một trí tuệ nhân tạo có thể linh hoạt giúp đỡ chủ nhân trong bất kì tình huống nào, chỉ có hai sự lựa chọn, loại thứ nhất, nỗ lực làm lượng công việc to lớn, để nó học tập và thu nhận từng thông tin trong cuộc sống của con người, hiển nhiên con đường này không dễ thực hiện lắm.”
Nói xong câu này, Lâm Tầm mỉm cười với khán giả, lại nói: “Loại thứ hai là để nó càng trở nên thông minh.”
Dưới bục vang lên những tiếng vỗ tay không tính là thưa thớt, nhưng cũng không tính là nhiệt liệt, Lâm Tầm đoán có một nửa trong đó là vì mặt của hắn, một nửa là qua loa cổ vũ, bởi vì lời này đúng là ba hoa chích choè, để trí tuệ nhân tạo càng trở nên thông minh hơn là khẩu hiệu của rất nhiều người, dùng để khoác lác với nhà đầu tư, nhưng lại chẳng có mấy ai thực hiện được khẩu hiệu này, thậm chí có không ít xí nghiệp ngầm thao tác, ngụy trang sau sự phục vụ của trí tuệ nhân tạo.
Thậm chí Lâm Tầm còn nhìn thấy có hai người trong ban giám khảo lộ ra một nụ cười hiền hòa, giống như giáo viên nhìn học sinh liên tiếp phạm sai lầm trong học tập, kiểu nụ cười mặc dù trách cứ nhưng vẫn hết sức hiền hòa.
Nhưng mà không sao cả.
Hắn tiếp tục nói: “Chúng tôi dùng một loại mạng lưới thần kinh và học máy khác biệt với truyền thống cho trí tuệ nhân tạo, sử dụng căn cứ vào những phương pháp như hỗn độn và logic mờ(*), dùng ngẫu nhiên – phản bác để đơn giản hóa quá trình quyết định của trí tuệ nhân tạo, đồng thời trình độ thực hiện quyết định tự do sẽ tăng lên.”
(*) Theo logic truyền thống, một biểu thức logic chỉ nhận một trong hai giá trị: True (1) hoặc False (0). Khác với lý thuyết logic truyền thống, một biểu thức logic mờ có thể nhận một trong vô số giá trị nằm trong khoảng số thực từ 0 đến 1, tuỳ theo mức độ đúng “nhiều” hay “ít” của nó.
Tiếng vỗ tay bỗng nhiên chậm lại.
Lâm Tầm nghĩ có phải mình nói quá nhanh không, đâu có, cho nên chắc là hắn nói hơi lòng vòng, lúc con người đang tự hỏi, động tác cơ thể sẽ giảm bớt, có nghĩa là tiếng vỗ tay cũng yếu bớt đi.
Nhân lúc tiếng vỗ tay còn chưa dừng, Lâm Tầm nhanh chóng mở trang slide kế tiếp.
Tiếng vỗ tay lập tức ngừng lại, dưới sân khấu rơi vào yên lặng. Ai nấu đều không còn tiếp tục nhìn vào mặt Lâm Tầm nữa, Lâm Tầm nhìn xuống, lại phát hiện không có người nào đối mặt với hắn, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt như cá chết trong nồi nhìn chằm chằm vào màn hình lớn sau lưng hắn.
Lâm Tầm ho một tiếng, hắng giọng tiếp tục nói: “…Đây chính là một chút cơ sở lý luận của chúng tôi, vì thời gian nên sẽ không giải thích cặn kẽ với mọi người.”
Trang slide này vô cùng đơn giản, nền trắng chữ đen, kiểu chữ gọn gàng nghiêm túc, có 9 bài luận văn trong vòng sáu năm từ thời học sinh cuẩ bọn họ đến bây giờ, chủ yếu vẫn tập trung ở lúc đi học.
Mặc dù 9 bài luận văn không tính là thành tích đặc biệt sáng chói, nhưng cũng đủ để nói rõ công việc của bọn họ không phải ảo tưởng.
Người đầu tiên giơ điện thoại trong tay lên.
Người thứ hai giơ điện thoại trong tay lên.
Tiếng chụp ảnh tanh tách vang lên, những người khác giống như được ra lệnh, cũng thi nhau cầm điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh.
Vì để bọn họ chụp, Lâm Tầm dừng lại ở trang này thêm mười giây, mới mở đến trang kế tiếp: “Đây là một bộ phận khác.”
Trang vừa rồi nghiêng về phương diện máy tính, Cơ Cấu và An Toàn cống hiến khá nhiều, thầy giáo cũng trợ giúp rất lớn, nhưng trang này thì nghiêng về phương diện toán học, không còn là từng bài lẻ nữa, mà đổi thành tạp chí SCI(*).
(*) SCI là các tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ
Giới công nghiệp và giới học thuật mặc dù đều nghiên cứu cùng một lĩnh vực, nhưng mỗi người lại có một vẻ. Đa số thời điểm bọn họ đều chán ghét nhau, giới học thuật cho rằng giới công nghiệp nghiên cứu những vấn đề cấp thấp, không đáng để nhắc tới, giới công nghiệp cho rằng giới học thuật nghiên cứu những vấn đề không có chút ý nghĩa thực dụng nào. Nhưng có lúc giới công nghiệp cần nghiên cứu theo phương hướng của giới học thuật, mà một vài thành quả bị xem nhẹ của giới học thuật sau khi được giới công nghiệp khai thác cũng có thể gây rung chuyển cho một ngành nghề. Lâm Tầm cảm thấy mình không có gì để lấy ra khoác lác, chỉ là nhằm vào một chỗ trống mà không có mấy ai chú ý.
Hắn đổi trang slide thành một công thức không thể hiểu nổi, cũng nói: “Hai mươi năm trước, từng có phong trào sử dụng logic mờ để khai phát trí tuệ nhân tạo, nhưng bởi vì một vài cực hạn mà mọi người đều biết, phong trào này dần dần xuống dốc, không còn là phương hướng nghiên cứu trí tuệ nhân tạo nữa.”
“Nhưng.” Hắn chuyện lại chuyển câu. “Khi kỹ thuật AI không ngừng tiến triển, ngành toán học cũng đang mở rộng ra bên ngoài. Năm 2020 tiến sĩ D.Hell đưa ra khái niệm phân tán trong hệ thống động lực, là một lần phát triển của lý luận hỗn độn, cũng là nơi phát ra linh cảm của tôi. Tiếp theo tôi sẽ dùng năm phút để giới thiệu khi những lý luận này được ứng dụng vào trong hiện thực, trí tuệ nhân tạo sẽ xuất hiện thay đổi nào.”
Dưới bục vang lên những tiếng vỗ tay, Lâm Tầm nhìn sang một bên, Cơ Cấu ngồi bên cạnh giơ tay hình chữ V với hắn.
Lâm Tầm mới quay sang mỉm cười với khán giả lần nữa, tiếp tục mở power point.
Năng lực làm ppt của Cơ Cấu cũng xuất sắc như tài năng viết luận văn của cậu ấy vậy, Lâm Tầm thường xuyên làm ra một thành quả bình thường không có gì lạ, nhưng sau khi vào tay Cơ Cấu, nó sẽ biến thành một công cụ không gì không làm được trong ứng dụng hiện thực.
Cấu tạo của Lạc Thần căn cứ vào rất nhiều khái niệm, trong đó có những khái niệm khó có thể lý giải được như hỗn độn và phân dạng(*), không tiện giải thích cặn kẽ với người xem. Có những khái niệm dễ hiểu ví dụ như logic mờ thì sẽ có thể ba hoa chích chòe được rất nhiều. Ví dụ như mấy chuyện mà trí tuệ nhân tạo biết như trời mưa phải thu quần áo, trời nắng phải phơi quần áo. Như vậy, trời đầy mây thì nên làm cái gì? Đây chính là logic mờ, Lạc có thể thoải mái đối phó với logic mờ này. Trời đầy mây thì phải quan sát, phỏng đoán xác suất sẽ có mưa, từ đó quyết định có nên thu quần áo sớm không. Đương nhiên, tình huống trong thế giới hiện thực còn phức tạp hơn việc thu quần áo nhiều, nhưng nó biết mình cần học tập cái gì, thứ nó học được cũng nhiều hơn trong tưởng tượng.
(*) Một phân dạng là một vật thể hình học thường có hình dạng gấp khúc trên mọi tỷ lệ phóng đại, và có thể được tách ra thành từng phần: mỗi phần trông giống như hình tổng thể, nhưng ở tỷ lệ phóng đại nhỏ hơn.
Những phương pháp khác trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo cũng có thể giải quyết vấn đề này, nhưng lĩnh vực này có một điều đặc sắc, ví dụ như nếu nhằm vào một loại vấn đề riêng thì nó luôn có phương pháp giải quyết rõ ràng hơn những phương pháp khác, còn nếu nhằm vào những vấn đề khác, nó sẽ tồn tại thuật toán tối ưu hơn, mỗi một chi tiết đều cực kì tỉ mỉ. Bởi vậy khi trí tuệ nhân tạo càng ngày càng thông minh, ngành nghề này cần càng nhiều sức lao động của con người hơn.
Cũng không phải là không đủ thực dụng, chỉ là không đủ đẹp. Lâm Tầm muốn dùng một loại phương pháp có thể giải quyết phần lớn vấn đề, hắn cảm thấy như thế mới dễ chịu. Đây đã từng là một nguyện vọng xa không thể chạm, nhưng bây giờ đã có cách đến gần với việc thực hiện nguyện vọng hơn, vẫn phải cảm ơn sự phát triển của lý luận toán học.
Hắn thuyết trình ppt từng bước một.
Cũng cảm thán năng lực bịa đặt của Cơ Cấu từng bước một.
Cơ Cấu nói từ một người từ chế tạo quản gia thông minh, nói đến nhà cửa thông minh, lại nói đến hậu cần điều phối và giải phóng nhân lực, nói về trí tuệ nhân tạo siêu cấp và vận mệnh loài người.
Power point dừng ở một tờ báo viết rất khoa trương, Lâm Tầm phóng to nó lên đọc.
“AI cho chúng tôi công việc trong các ngành các nghề, nó đóng vai tay chân của chúng tôi, nhưng có lúc nó cũng có thể đóng vai đầu óc của chúng tôi.”
Hắn lấy câu chủ nghĩa lãng mạn này để kết thúc phần thuyết trình hôm nay.
Tiếng vỗ tay bên dưới như sấm động, không phải là tiếng vỗ tay mất lịch sự, ánh mắt của bọn họ cũng rất chân thành, trí tuệ nhân tạo vĩnh viễn là giấc mơ của rất nhiều người.
Lâm Tầm nhìn xuống dưới, khi ánh mắt của hắn chạm vào một người xem không quen biết nào đó, người xem đó sẽ buông bàn tay đang vỗ xuống, đổi thành giơ ngón cái lên thật cao.
Lâm Tầm mỉm cười với hắn ta.
Thật ra toàn bộ quá trình trước đó hắn đều rất bình tĩnh, nhưng bây giờ nhịp tim đang dần tăng nhanh.
Khi một người vui vẻ vì làm được một thứ — sự sung sương này có thể để hắn chống đỡ tiếp. Nhưng khi thành quả được tán thành, đó lại là một loại vui vẻ khác. Hắn vẫn cảm thấy công việc của mình có ý nghĩa, nhưng khi được những người khác nhìn, công việc này mới sinh ra giá trị. Lâm Tầm thừa nhận tâm trạng này hơi thô thiển, có chút ái mộ hư vinh, nhưng hắn chưa từng tự khoe là một người cao thượng.
Trong tiếng vỗ tay, MC đi lên nói vài câu theo thường lệ.
Lâm Tầm nói ròng rã mười mấy phút, khó tránh khỏi miệng đắng lưỡi khô, lúc này hơi bình tĩnh lại, bỗng nhiên nhìn thấy trên màn hình máy tính điều khiển ppt trước mặt vẫn còn một màn hình nữa, vừa rồi quá tập trung thuyết trình, hắn không chú ý tới.
Hắn nhìn về phía màn hình kia, hóa ra đây là phát sóng trực tiếp cuộc thi. Rốt cuộc hội chợ khoa học kỹ thuật là việc lớn ba năm một lần, nhưng việc dự thi cũng không phải nói chơi, còn được phát sóng trực tiếp trên mạng, bên trái màn hình hiện ra số người đang xem, có tận 890 nghìn người, hơn nữa còn đang tăng lên. Hắn mới chỉ chú ý đến màn hình này được một hai giây, 890 liền nhảy thành 900.
Lâm Tầm căn bản không ngờ lại có nhiều người đang xem như thế. Bên phải màn hình còn có một khu vực màu trắng để bình luận, bên dưới là thời gian, bên trên là top 10 bình luận. Chỗ đó nhảy quá nhanh, lít nha lít nhít, nhìn qua toàn là “Tui đến rồi” và “Nghe nói nơi này có bạn nhỏ xinh đẹp”.
Lâm Tầm giương mắt nhìn lên phía trên.
Hắn không đọc bình luận đứng đầu, dù sao chỉ là tán dương bề ngoài hắn loè loẹt.
Top 2 chính là: Đây là người kia của Đông Quân??
Bây giờ Lâm Tầm không muốn nhìn thấy tên của người đàn ông này lắm, cũng nhanh chóng lướt qua.
Top 3 đã thu hút sự chú ý của hắn.
“Tản đi tản đi, một cái khái niệm mà viết đến tận mười hai bài luận văn, biển cả chảy ngược cũng không có nhiều nước như vậy, bao nhiêu bình luận nói trâu bò, nếu giỏi như vậy sao không ở lại trường dạy chứ?”
Lâm Tầm: “?”
Hắn nhìn xuống, top 4 cũng đã thu hút sự chú ý của hắn, bình luận này cực kì nghiêm túc.
“Logic mờ làm trí tuệ nhân tạo đã thất bại một lần, bởi vì logic mà đã không có không gian phát triển mới nữa, dân khoa học đừng dùng khái niệm quá hạn để lừa bịp người ta.”
Lâm Tầm bình thản nhấn vào bình luận này, phát hiện tất cả đều là “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”, ở giữa xen lẫn vài câu “Bị lãng tai hả” “Nếu không cần tai có thể quyên góp cho người cần” “Anh bạn, chưa nghe nói về Tầm thần sao?” “Yêu cầu không cao, ngài vào AAAI(*) trước đã”. Lâm Tầm mỉm cười, nhưng thật ra trong lòng hắn đã có chút mê man, cảm thấy mình đã không quen với việc giao lưu trên mạng nữa, năm đó hắn trầm mê trên diễn đàn, mọi người đều chào đón rất lịch sự, không vui vẻ như bây giờ.
(*) AAAI: Hiệp hội vì Sự tiến bộ của Trí tuệ Nhân tạo
Top 5: “Người đàn ông đó đã trở lại, tôi vẫn nhớ kỹ sự sợ hãi bị bọn họ chi phối trong bài giảng.”
Dưới bình luận này đều là đang cầu xin giải thích, đang được giải thích và đang giải thích. Lâm Tầm vội vàng đảo qua, vừa định nhìn bình luận thứ 6, đã thấy MC nói xong: “Tiếp theo chính là mười phút đặt câu hỏi, mời mọi người.”
Lâm Tầm hoàn hồn, nhìn về phía giữa sân khấu, lúc này hắn trông thấy người xem trực tiếp tăng đến 930 nghìn người, giống như là người xem đang điên cuồng vọt tới vật.
Đèn đặt câu hỏi sáng lên, người đầu tiên là một nam sinh trẻ tuổi hơi mập, mặc đồ trắng, đeo gọng kính mảnh, nở nụ cười hì hì, mặc dù nhìn qua có vẻ rất thân thiện, nhưng khi nhìn hắn ta cười sẽ có thể nhận ra đây là một kẻ yêu thích khoa học kỹ thuật cực kì chăm chỉ à khó chơi, nhưng chắc vẫn là ngoài nghề, bởi vì hắn ta béo theo kiểu khỏe mạnh, mái tóc dày đen nhánh, đôi mắt sau cặp kính cũng sáng ngời, không giống với các lập trình viên bình thường.
Hắn ta hỏi: “Xin chào, tôi họ Vương, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Vương, tôi là quản lý sản phẩm.”
— Một vài người bên dưới đột nhiên cùng nhau phát ra tiếng hừ khinh miệt, xem ra bọn họ đều là lập trình viên có thù không đội trời chung với quản lý sản phẩm.
Nhưng Tiểu Vương vẫn bình thản nói tiếp: “Cậu nói rất nhiều thứ, nhưng tôi muốn biết, cậu làm thế nào để chứng minh nó thông minh hơn những trí tuệ nhân tạo khác?”
Lâm Tầm liếc An Toàn và Cơ Cấu một cái thật nhanh.
Đối với phần đặt câu hỏi, bọn họ đã dự đoán trước rất nhiều câu hỏi và phương án trả lời tốt nhất, đầu tiên chính là vấn đề này.
Bạn làm thế nào để chứng minh trí tuệ nhân tạo của bạn ưu tú hơn người khác? Giải toán? Thi cờ vây? Trò chơi toán học? Thật ra đều không đúng, những kết quả này đều là phiến diện, không có hiệu quả trấn áp người ta, bọn họ đã thiết kế một đáp án càng thêm ba hoa chích choè cũng càng thêm dọa người, Lâm Tầm có thể đọc thuộc lòng đáp án kia.
Nhưng bây giờ hắn nhìn thoáng qua số người xem trực tiếp, lại nhìn những bình luận chất vấn và trào phúng cực kì dễ thấy, nhớ lại đối thoại với Tiết Tân lúc trước, bỗng nhiên thay đổi ý định.
Ở vòng cuối cùng, thí nghiệm Bradlik sẽ xuất hiện công khai, khi đó bất kỳ sức tưởng tượng gì cũng đều là vô hiệu, thắng thua do hệ số quyết định. Như vậy bây giờ, hắn muốn một sân khấu hoàn hảo nhất, một sân khấu gần một triệu lượt xem, cũng coi như cho đứa trẻ nhà mình đủ mặt mũi.
Lúc hắn đang suy nghĩ, có vẻ Tiểu Vương bên dưới đã không kịp đợi, nói lại lần nữa: “Mời cậu trả lời.”
Trong cảnh yên tĩnh, Lâm Tầm mỉm cười.
Hắn đặt tay phải lên một phím, nói: “Vấn đề này, tôi muốn đổi một người khác đến trả lời cho anh.”
Vừa nói xong, hắn nhấn nút xuống.
Ánh đèn trong phòng tắt hết đi.
Lâm Tầm nói: “Lạc, hãy chào mọi người đi.”
Làm thế nào để chứng minh một trí tuệ nhân tạo thông minh hơn của người khác?
— đương nhiên là để chính nó trả lời.
Mà ngay một giây sau, một ánh sáng xanh yếu ớt xuất hiện ở chính giữa sân khấu.
Từ điểm sáng này, một cơ thể mở rộng ra bên ngoài, ba giây sau, Lạc Thần nhẹ nhàng rơi xuống đất, đứng ở chính giữa.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Trong ánh sáng xanh, Lạc Thần mặc một chiếc áo bào trắng rộng rãi, đi chân trần, mái tóc dài màu bạc tung bay trong không khí, trên tóc có mấy giọt nước như để trang trí, đôi mắt màu băng lam như đến từ đáy biển sâu, dáng vẻ thiếu niên mười hai mười ba tuổi giống như hoàng tử tinh linh trong rừng sâu.
“Hi.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Chào mọi người, tôi là Lạc Thần.”
Ngắn ngủi yên tĩnh về sau, Lâm Tầm nghe thấy được trận trong quán nhiệt liệt nhất một lần ồn ào.
Mấy ngàn người trăm miệng một lời: “Oa —”
Lạc quay đầu nhìn về phía Tiểu Vương đặt câu hỏi: “Ngài có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?”
Tiểu Vương hơi há to miệng, cũng đang cực kì kinh ngạc.
Khoảng năm sáu giây sau, hắn ta mới nói: “Một câu hỏi rất bình thường, nhất định cậu có thể trả lời được.”
Bên dưới phát ra tiếng cười vang, Lâm Tầm cũng không nhịn được khẽ cười.
Khi nhìn thấy một đứa bé xinh đẹp, mọi người rất dễ cảm thấy cậu ta cũng sẽ rất thông minh.
Tiểu Vương đảo tròn mắt: “Đề toán thì không thích hợp, cậu có thể giải được. Tôi sẽ hỏi cậu một vấn đề về triết học xã hội.”
Bên dưới bắt đầu ồn ào vỗ tay.
Lạc Thần đi vài bước về phía hắn ta, tay áo bồng bềnh, nói: “Xin mời hỏi.”
Tiểu Vương nở một nụ cười xảo quyệt, hỏi: “Trí tuệ nhân tạo các cậu đã xâm phạm đến cuộc sống của chúng tôi, người thiết kế ra cậu tuyên bố cậu là hệ thống siêu cấp, tôi muốn hỏi cậu, đến khi các cậu quản lý hết máy móc lao động của xã hội loài người, thậm chí là các lao động khác, loài người chúng tôi sẽ phải sinh tồn và sinh hoạt kiểu gì?”
Căn phòng lại ồn ào: “Oa —”
MC cũng cười nói: “Đây chính là vấn đề siêu khó.”
Tiểu Vương cười hì hì nhìn về phía Lạc Thần. Sau khi những tiếng ồn ào biến mất, khoảng chừng năm giây, Lạc không nói gì.
Vào giây thứ sáu, MC giật giật khóe miệng, dường như muốn cứu nguy.
Nhưng vào đúng lúc này, Lạc lạnh nhạt mở miệng —
“Tôi sẽ trực tiếp trả lời anh.” Dường như giọng nói của cậu ấy đã thay đổi, từ trong trẻo biến thành khàn khàn kiểu vỡ giọng tuổi mười lăm mười sáu, từ đó có vẻ rất tỉnh táo và tự kiềm chế: “Nhưng mục đích của anh là kiểm tra tôi, cho nên tôi sẽ giải thích quá trình tôi suy nghĩ trước.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên cậu ấy, số người xem trực tiếp cũng đã tăng vọt tới 1 triệu 2.
“Đầu tiên, tôi rút ra thông tin quan trọng trong câu hỏi của anh, tìm kiếm thông tin cùng nghĩa trong kho số liệu của tôi, tiến hành suy luận, xác định kết quả. Sau đó hợp thành ngôn ngữ, sửa đổi, đạt được đáp án.”
Tiểu Vương nhíu mày, nói: “Tôi rất chờ mong đáp án của cậu.”
Lạc nhìn hắn ta, hình tượng giả lập của cậu ấy không nói gì, mà giọng nói của cậu ấy lại vang lên bốn phương tám hướng.
“Thế kỷ 18, cách mạng công nghiệp lần thứ nhất, lao động máy móc thay thế lao động thủ công, số người trên thế giới là 1 tỷ.”
“Thế kỷ 19, cách mạng công nghiệp lần thứ hai, điện lực thay thế nhân lực, số người trên thế giới là 3 tỷ.”
“Thế kỷ 20, cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ ba, nhiều lĩnh vực khoa học kỹ thuật đột phá, số người trên thế giới là 7 tỷ.”
“Có lẽ anh muốn nói công việc của con người sẽ dần bị sản phẩm khoa học kỹ thuật thay thế, nhưng nếu không có người làm thủ công, người lao động chân tay hoặc mất mạng hoặc rơi vào nghèo khó vì cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, số lượng người toàn cầu sẽ tiếp tục gia tăng, tuổi thọ bình quân gia tăng, kết cấu xã hội thay đổi.”
“Tôi nghĩ, các anh không cần lo lắng chúng tôi trưởng thành sẽ mang đến uy hiếp hoặc trở ngại cho các anh, bởi vì các anh — cả quần thể và xã hội nhân loại giống như một đồ thị hàm lũy thừa, luôn hướng về phía trước.”
—-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất