Chương 145: Phiên ngoại 3: Thành thật trả lời
1.
Tháng chín, khai giảng.
Ký túc xá là phòng bốn người, trên giường dưới bàn, cũng coi như rộng rãi — tương đối thôi.
Vương An Toàn leo lên leo xuống thu dọn xong đồ đạc thì đã đổ mồ hôi đầm đìa, quyết tâm giảm cân lần 1024.
Người thứ hai vào ký túc xá là một tên nhóc tóc vàng mắt xanh, vừa vào ký túc xá đã nói ầm lên: “Chào, người anh em.”
Lúc ấy Vương An Toàn liền nghi ngờ, điều động tế bào Anh ngữ để hỏi vì sao người bạn ngoại quốc lại không ở ký túc xá dành cho du học sinh.
“Tớ có một phần tám huyết thống Do Thái, cậu biết đấy, tớ không muốn hô hấp không khí cùng một phòng với mấy đứa nước Đức.” Tiếng Hán như phát thanh viên của đối phương làm Vương An Toàn chấn động, “Hơn nữa tớ muốn học tiếng Hán sâu hơn, cho nên tớ xin điều đến ký túc xá cùng lớp.”
Vương An Toàn không còn dùng tiếng Anh giao lưu với cậu ta nữa: “Tớ cảm thấy cậu không cần học tiếng Hán nữa đâu.”
“Không không không, trình độ tiếng Hán bây giờ của tớ mới chỉ căn cứ vào một chút kiến thức trong sách vở thôi, chứ chưa thật sự tiến vào hoàn cảnh tiếng Hán.” Tên nhóc tóc vàng nói: “Tớ cảm thấy ngữ điệu của tớ rất cứng nhắc.”
Vương An Toàn: “Cậu biết không, bây giờ cậu có thể đi làm MC thời sự.”
“Tớ không có khả năng lúc nào cũng làm MC thời sự được, vì biểu hiện của tớ không được hay lắm.” Tên nhóc tóc vàng nói.
Qua mấy câu rải rác, Vương An Toàn đã xác nhận người bạn cùng phòng của mình có thiên phú ngôn ngữ kinh người, cậu ta ổn định lại tâm trạng của mình — dù sao trong ngôi trường thế này, thiên tài kiểu gì cũng có thể xuất hiện, mà mình chỉ là một học sinh bình thường, hèn mọn, thành thật thi đại học vào mà thôi, max là 750 điểm, cậu ta dùng hết tất cả vốn liếng, vẫn chỉ có thể dừng bước ở 690, không thể đạt tới 700 trở lên.
— cũng không biết hai người bạn cùng phòng còn lại là thần thánh phương nào.
Mà ánh mắt của tên nhóc tóc vàng còn đang không ngừng dao động ở ba chiếc giường còn lại, dường như đang rơi vào lựa chọn khó khăn.
Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Vương An Toàn nhìn lại theo tiếng, đôi mắt bỗng nhiên mở to.
Chỉ thấy một cậu bé xinh đẹp mặc áo hoodie tựa trên khung cửa, trình độ ngôn ngữ của Vương An Toàn có hạn, không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào, có lẽ giống như một người đã quen với chất lượng hình ảnh bình thường, đột nhiên chuyển sang hình thức HD — trong lòng Vương An Toàn không khỏi nghĩ đến hai chữ “cậu bé”, nhưng thật ra vóc dáng của người cạnh cửa cũng không lùn, thậm chí đặt trong đám người có thể được gọi là cao gầy, nhưng lại có một loại khí chất của trẻ con, giống một con thỏ nhỏ vừa ra khỏi tổ, chắc tuổi của hắn nhiều nhất không quá mười sáu — phản ứng đầu tiên của cậu ta là có lẽ đây là người nhà của bạn cùng phòng tương lai, kiểu như em trai gì đó, phản ứng thứ hai là có lẽ mình đã gặp được tên cuồng nhảy lớp trong truyền thuyết rồi.
Chỉ thấy đứa bé nhẹ nhàng mỉm cười nhìn tên nhóc tóc vàng: “Anh bạn, thương lượng nhé?”
Tên kia cũng sáng mắt lên: “Thương lượng cái gì?”
“Bên kia.” Chỉ thấy hắn chỉ chỉ vào hai chiếc giường sát nhau ở một bên: “Để hai chiếc này lại cho tớ được không? Cậu ngủ bên kia.”
Hiển nhiên tên nhóc tóc vàng đã hồn vía lên mây: “Đương nhiên có thể, có phải tớ đã gặp cậu ở đâu rồi không? Chắc chắn tớ đã từng gặp cậu.”
Đứa bé kia chỉ là khoanh tay cười, không nói lời nào.
Vương An Toàn: “?”
Người ngoại quốc kết bạn đều nhiệt tình như vậy sao?
Hắn hỏi: “Một mình cậu ngủ hai cái giường?”
“Không phải.” Đứa bé kia hơi dịch chuyển cơ thể giấu ở ngoài cánh cửa hé mở, tay phải kéo một người ra.
Vương An Toàn lại giật mình.
Người kia cao hơn cậu nhóc nửa cái đầu, mặc áo hoodie màu đen cùng kiểu, bởi vì cũng rất xinh đẹp, lại mặc quần áo giống nhau, nhìn qua giống y như anh em sinh đôi, Vương An Toàn híp mắt phân biệt, không ngờ lại đối mặt với một đôi mắt lạnh lẽo, trong chốc lát cảm thấy rất hư vô, phân rõ được hai người này.
Cậu nhóc áo trắng cười nói: “Hai người bọn tớ từ nhỏ đã ngủ chung một giường, tách ra có lẽ sẽ không ngủ được, cho nên muốn ngủ sát nhau.”
Vương An Toàn lập tức hiểu được chân lý trong đó: “Hai người là anh em.”
“Không phải đâu.” Lúc cậu nhóc nói chuyện có kèm theo một ít giọng mũi tự nhiên, có chút giống nũng nịu, “Bạn tốt.”
Vương An Toàn rất tán thành: “Vậy quan hệ của hai người đúng là rất tốt.”
Cậu ta liếc ba người bạn cùng phòng, trong lòng dần dần có suy đoán, cậu bạn ngoại quốc có thiên phú ngôn ngữ siêu phàm, chắc là học khoa văn, mà hai người vừa đến lại quá xinh đẹp, có thể là dựa vào mặt phát triển, học một chút nghệ thuật. Vừa nghĩ như thế, trong lòng cậu ta vui vẻ hẳn lên — quả nhiên chỉ có mỗi mình là sinh viên ngành khoa học tự nhiên học thuật thực thụ.
Còn đang đắc chí, chợt nghe tên nhóc ngoại quốc kia vui vẻ nói: “Tớ nhớ ra rồi! Tớ đã từng gặp hai ngươi!”
Cậu bé nói: “Tớ cũng đã gặp cậu.”
“Tớ đã gặp hai người ở IMO(*), cậu huy chương vàng, cậu ta huy chương bạc đúng không? Hình như sớm hơn một chút, lúc tớ đến đội tập huấn chơi đã thấy hai người rồi.”
(*) Cuộc thi toán học quốc tế
Cậu bé nói: “Cậu cũng vào vòng chung kết IMO, nhưng chỉ đi ngang qua, cậu thi máy tính, huy chương vàng năm ngoái.”
Tên nhóc ngoại quốc nói: “Đúng thế. Oa, hai người đúng là biến thái. Nghe nói cậu chỉ bỏ một câu, cậu ta bỏ hai câu.”
“Đó chỉ là bỏ chơi thôi.” Cậu bé khoanh tay lười biếng nói, “Tớ muốn anh ấy lấy huy chương vàng, liền bỏ một câu, kết quả anh ấy ác hơn, bỏ liền hai câu cho tớ.”
Lúc nói lời này, hắn liền nhìn thấy người kia cười, người kia cũng nhìn về phía hắn, nhắc tới cũng kỳ quái, người mặt không biểu cảm này đứng đó giống một mỹ nhân được khắc từ băng tuyết — vật vô cơ, nhưng ngay lúc nhìn về phía đứa bé kia, độ cong khóe mắt đã nhu hòa hơn, giống như bị hòa tan, có một chút sức sống.
Vương An Toàn: “???”
Cậu ta nghe được cái gì???
Nơi này bị ba sinh vật kì quái gì xâm nhập vào vậy? Vì sao nói về việc lấy huy chương vàng Olympic dễ dàng như uống nước lạnh vậy?
Cũng may ba người này chỉ ôn chuyện đến đây là dừng, dựa theo logic bình thường, bọn họ làm bạn cùng phòng, phải tiến vào giai đoạn hỏi tên.
Là người đầu tiên đến ký túc xá, Vương An Toàn nói trước: “Tớ tên là Vương An Toàn.”
Cậu bé áo trắng kia sáng mắt lên, xấu xa mỉm cười, giương cằm: “Đúng là trùng hợp, tớ tên là Lâm Thuật Toán.”
Sau đó giật giật tay áo người bên cạnh: “Anh ấy cùng họ với tớ, tên là Lâm Mã Nguồn.”
Sau đó, chỉ thấy tên nhóc tóc vàng kia nhìn trần nhà trầm ngâm: “Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương… Tớ tên là Triệu Cơ Cấu!”
Vương An Toàn luôn cảm thấy bọn họ đang lừa mình, nhưng cậu ta không tìm thấy chứng cứ.
Cậu ta còn cảm thấy có thứ gì đó đã được sắp xếp rất rõ ràng, nhưng cậu ta cũng không tìm thấy chứng cứ, vừa mới nhập học cậu ta hoàn toàn không biết gì về máy tính cả.
Rất nhiều năm sau, có người hỏi Vương An Toàn, một lựa chọn quan trọng nhất trong nghề của anh được đưa ra như thế nào, cậu ta sẽ hắn thành thật trả lời: “Sự lựa chọn này đã được quyết định từ lúc cha tôi đặt tên cho tôi rồi.”
2.
Gần đây Triệu Cơ Cấu cảm thấy bạn tốt của mình, bạn cùng phòng tốt của mình, Vương An Toàn có chút không thích hợp.
“An Toàn.” Nghỉ giữa tiết, cậu ta nhìn người bạn tốt đang rầu rĩ, kiên nhẫn hỏi thăm: “Dạo này cậu sao vậy?”
“Hình như cậu không được vui.”. Ngôn Tình Tổng Tài
“Cậu gặp vấn đề gì khó giải quyết sao?”
“Hay là tình cảm gặp vấn đề?”
Sau mấy lần hỏi thăm liên tiếp, rốt cuộc An Toàn cũng nói: “Đúng lúc lắm, cậu tới tham mưu giúp tớ.”
Triệu Cơ Cấu mừng rơn: “Mau nói cho tớ biết.”
Chỉ thấy Vương An Toàn mở diễn đàn trường học ra, Triệu Cơ Cấu không hiểu ý lắm, mãi đến khi Vương An Toàn thao tác một phen, tìm được một chủ đề tên là “Đông Tầm” ở trong đó.
Triệu Cơ Cấu nhíu mày.
Ngay sau đó, cậu ta đã nhìn thấy một loạt bình luận kết thúc bằng dấu chấm than.
“Báo, Đông Tầm cùng đi thư viện!!!”
“Chụp được hai bóng lưng hoàn mỹ dưới tầng ký túc xá!!!”
“Mắt tôi hỏng rồi, có chụy em nào có kính hiển vi đến xem rốt cuộc đây có phải là nắm tay không???”
“Đông Tầm là thật, nếu giả tôi sẽ trượt mười môn cuối kỳ, có người làm chứng!”
Triệu Cơ Cấu nâng cặp kính không tồn tại trên sống mũi, trong mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị.
“Cái này quá không ra gì.” Vương An Toàn nói.
“Ừm.” Triệu Cơ Cấu phụ họa: “Quá không ra gì, lúc chúng ta vẫn còn là ai tên độc thân đáng thương…”
Cậu ta còn chưa nói hết, đã nghe Vương An Toàn tiếp tục cau mày nói: “Gần đây hai người bọn họ cùng nhau nghiên cứu thuật toán đến trầm mê, thích kết bạn trốn học, đêm không về ngủ, còn muốn dọn ra ngoài ở, như vậy sẽ chỉ khiến loại lời đồn đãi này càng ngày càng nghiêm trọng thôi.”
Triệu Cơ Cấu phát hiện ra không đúng, nói: “Cậu học được cách dùng thành ngữ rồi, không tệ, nhưng…”
Còn chưa nói xong, lại bị Vương An Toàn ngắt lời: “Tình bạn của hai người bọn họ quý giá cỡ nào chứ, mặc cho loại lời đồn àny lưu truyền tiếp, nói không chừng hai người bọn họ sẽ cảm thấy khó chịu, sau đó xa lánh, đây là chỗ tớ không muốn nhìn thấy.”
Triệu Cơ Cấu: “?”
Cậu ta bỗng chốc chưa kịp nối liền mạch não của Vương An Toàn. Thế là hỏi: “Cho nên cậu muốn làm gì?”
Vương An Toàn: “Hai người bọn họ phải đứng ra làm sáng tỏ quan hệ của mình trước mặt mọi người, bây giờ trong đầu đám con gái toàn mấy chuyện này, tớ cảm thấy không tốt. Tớ còn vào một nhóm cp của bọn họ, cậu có biết các cô ấy nói gì không, nói chắc chắn bọn họ đã ngủ với nhau rồi. Tớ phải kéo họ vào nhóm đó, để bọn họ xem tình hữu nghị của mình đã bị bẻ cong thành cái gì.”
Triệu Cơ Cấu: “…”
Cuối cùng cậu ta không nói gì, trong phòng học nhiều người phức tạp, cho nên cậu ta chỉ vỗ nhẹ lên vai Vương An Toàn ba lần rồi yên lặng rời đi. Nhưng đến 3 giờ sáng, Vương An Toàn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, khiến cậu ta rất thất vọng.
Rất nhiều năm sau, có người hỏi Triệu Cơ Cấu, bạn tốt của anh – Vương An Toàn là người như thế nào, cậu ta sẽ thành thật trả lời: “Cậu ấy là một người không nhạy bén.”
3.
Ở trong thành phố này, lão Hoắc cũng không tính là một người giàu có, tất cả những gì ông có chỉ là năm mươi căn nhà thôi. Đối với mấy đại gia động một tí là mấy chục tòa nhà, mấy khu chung cư, mấy vạn mét vuông bất động sản, ông giống như một con cá chép Hoàng Hà gặp côn lớn Bắc Hải, không thể nhìn theo bóng lưng.
— nhưng cũng may ông chỉ là một ông cụ, một ông cụ không ham mê cái gì, cho nên cũng không có dã tâm khổng lồ nào. Mỗi ngày chỉ là kiểm tra phòng, thu tiền, kiểm tra nhân phẩm khách trọ, đã khiến lão Hoắc cảm nhận hạnh phúc to lớn rồi, ông đã đạt được thỏa mãn trên phương diện vật chất, còn lại thì chính là theo đuổi tuổi thọ thôi.
Bởi vì một vài giao dịch nhà cửa, lão Hoắc quen biết người phụ trách khu du lịch núi Thanh Thành – Tiêu Dao Tử đạo trưởng, hai người bọn họ kết làm tri kỷ, mỗi ngày bàn bạc về thuật dưỡng sinh, rất chi là vui vẻ. Có một ngày, Tiêu Dao Tử đạo trưởng nói cho lão Hoắc, vạn vật thế gian đều có nhân quả, phải làm việc tốt nhiều một chút thì sau này mới thiện quả.
Câu nói này đã làm lão Hoắc xúc động, ông cảm thấy mình nên làm một vài chuyện không muốn làm nhưng có ý nghĩa. Mà cơ hội đến rất trùng hợp, hôm đó ông đi kiểm tra phòng ở khu nhà Triều Dương — khách trọ ở đây là bốn cậu nhóc trẻ tuổi, bọn họ không có ham mê gì không tốt, chưa từng quan hệ nam nữ lung tung, chưa kể là còn rất đẹp trai, một điều tiếc nuối duy nhất chính là mỗi ngày đều tụ tập gõ máy tính, vừa nhìn là biết không có tiền đồ, lão Hoắc nghi ngờ bọn họ tốt nghiệp ở trường kỹ thuật gì đó, cho nên mới bỏ suy nghĩ giới thiệu cháu gái mình cho một trong bốn người.
Nhưng mỗi ngày bốn tên nhóc đều lấy việc sửa máy tính để sống, cũng rất cực khổ, nghe nói còn làm công ty gì đó, tài chính có chút khó khăn. Lão Hoắc kết hợp với lời hay của bạn tốt, quyết định đầu tư hai trăm triệu cho bọn họ — đây chính là 1/200 thu nhập một năm của ông.
Đám nhóc vô cùng vui vẻ, cùng lấy 5% cổ phần ra báo đáp ông, gọi ông là ông nội Hoắc. Đương nhiên, lão Hoắc cũng không thèm để ý đến 5% cổ phần của công ty nhỏ này, điều khiến ông vui là mình đã hào hiệpmột lần, thiện nhân đời này hẳn đã đủ rồi, chắc chắn báo cáo kiểm tra sức khoẻ năm nay sẽ bình thường.
Rất nhiều năm sau, có người hỏi đại gia thủ đô Hoắc Thanh Sơn, rốt cuộc là thứ gì khiến ông có mắt nhìn người, đầu tư cho một công ty không có tên tuổi lúc ấy như Ngân Hà.
Lão Hoắc vốn định thành thật trả lời, nhưng cuối cùng vẫn thêm mắm thêm muối một tí: “Do sự cơ trí, hiền lành và lương thiện của bậc cha chú.”
Tháng chín, khai giảng.
Ký túc xá là phòng bốn người, trên giường dưới bàn, cũng coi như rộng rãi — tương đối thôi.
Vương An Toàn leo lên leo xuống thu dọn xong đồ đạc thì đã đổ mồ hôi đầm đìa, quyết tâm giảm cân lần 1024.
Người thứ hai vào ký túc xá là một tên nhóc tóc vàng mắt xanh, vừa vào ký túc xá đã nói ầm lên: “Chào, người anh em.”
Lúc ấy Vương An Toàn liền nghi ngờ, điều động tế bào Anh ngữ để hỏi vì sao người bạn ngoại quốc lại không ở ký túc xá dành cho du học sinh.
“Tớ có một phần tám huyết thống Do Thái, cậu biết đấy, tớ không muốn hô hấp không khí cùng một phòng với mấy đứa nước Đức.” Tiếng Hán như phát thanh viên của đối phương làm Vương An Toàn chấn động, “Hơn nữa tớ muốn học tiếng Hán sâu hơn, cho nên tớ xin điều đến ký túc xá cùng lớp.”
Vương An Toàn không còn dùng tiếng Anh giao lưu với cậu ta nữa: “Tớ cảm thấy cậu không cần học tiếng Hán nữa đâu.”
“Không không không, trình độ tiếng Hán bây giờ của tớ mới chỉ căn cứ vào một chút kiến thức trong sách vở thôi, chứ chưa thật sự tiến vào hoàn cảnh tiếng Hán.” Tên nhóc tóc vàng nói: “Tớ cảm thấy ngữ điệu của tớ rất cứng nhắc.”
Vương An Toàn: “Cậu biết không, bây giờ cậu có thể đi làm MC thời sự.”
“Tớ không có khả năng lúc nào cũng làm MC thời sự được, vì biểu hiện của tớ không được hay lắm.” Tên nhóc tóc vàng nói.
Qua mấy câu rải rác, Vương An Toàn đã xác nhận người bạn cùng phòng của mình có thiên phú ngôn ngữ kinh người, cậu ta ổn định lại tâm trạng của mình — dù sao trong ngôi trường thế này, thiên tài kiểu gì cũng có thể xuất hiện, mà mình chỉ là một học sinh bình thường, hèn mọn, thành thật thi đại học vào mà thôi, max là 750 điểm, cậu ta dùng hết tất cả vốn liếng, vẫn chỉ có thể dừng bước ở 690, không thể đạt tới 700 trở lên.
— cũng không biết hai người bạn cùng phòng còn lại là thần thánh phương nào.
Mà ánh mắt của tên nhóc tóc vàng còn đang không ngừng dao động ở ba chiếc giường còn lại, dường như đang rơi vào lựa chọn khó khăn.
Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Vương An Toàn nhìn lại theo tiếng, đôi mắt bỗng nhiên mở to.
Chỉ thấy một cậu bé xinh đẹp mặc áo hoodie tựa trên khung cửa, trình độ ngôn ngữ của Vương An Toàn có hạn, không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào, có lẽ giống như một người đã quen với chất lượng hình ảnh bình thường, đột nhiên chuyển sang hình thức HD — trong lòng Vương An Toàn không khỏi nghĩ đến hai chữ “cậu bé”, nhưng thật ra vóc dáng của người cạnh cửa cũng không lùn, thậm chí đặt trong đám người có thể được gọi là cao gầy, nhưng lại có một loại khí chất của trẻ con, giống một con thỏ nhỏ vừa ra khỏi tổ, chắc tuổi của hắn nhiều nhất không quá mười sáu — phản ứng đầu tiên của cậu ta là có lẽ đây là người nhà của bạn cùng phòng tương lai, kiểu như em trai gì đó, phản ứng thứ hai là có lẽ mình đã gặp được tên cuồng nhảy lớp trong truyền thuyết rồi.
Chỉ thấy đứa bé nhẹ nhàng mỉm cười nhìn tên nhóc tóc vàng: “Anh bạn, thương lượng nhé?”
Tên kia cũng sáng mắt lên: “Thương lượng cái gì?”
“Bên kia.” Chỉ thấy hắn chỉ chỉ vào hai chiếc giường sát nhau ở một bên: “Để hai chiếc này lại cho tớ được không? Cậu ngủ bên kia.”
Hiển nhiên tên nhóc tóc vàng đã hồn vía lên mây: “Đương nhiên có thể, có phải tớ đã gặp cậu ở đâu rồi không? Chắc chắn tớ đã từng gặp cậu.”
Đứa bé kia chỉ là khoanh tay cười, không nói lời nào.
Vương An Toàn: “?”
Người ngoại quốc kết bạn đều nhiệt tình như vậy sao?
Hắn hỏi: “Một mình cậu ngủ hai cái giường?”
“Không phải.” Đứa bé kia hơi dịch chuyển cơ thể giấu ở ngoài cánh cửa hé mở, tay phải kéo một người ra.
Vương An Toàn lại giật mình.
Người kia cao hơn cậu nhóc nửa cái đầu, mặc áo hoodie màu đen cùng kiểu, bởi vì cũng rất xinh đẹp, lại mặc quần áo giống nhau, nhìn qua giống y như anh em sinh đôi, Vương An Toàn híp mắt phân biệt, không ngờ lại đối mặt với một đôi mắt lạnh lẽo, trong chốc lát cảm thấy rất hư vô, phân rõ được hai người này.
Cậu nhóc áo trắng cười nói: “Hai người bọn tớ từ nhỏ đã ngủ chung một giường, tách ra có lẽ sẽ không ngủ được, cho nên muốn ngủ sát nhau.”
Vương An Toàn lập tức hiểu được chân lý trong đó: “Hai người là anh em.”
“Không phải đâu.” Lúc cậu nhóc nói chuyện có kèm theo một ít giọng mũi tự nhiên, có chút giống nũng nịu, “Bạn tốt.”
Vương An Toàn rất tán thành: “Vậy quan hệ của hai người đúng là rất tốt.”
Cậu ta liếc ba người bạn cùng phòng, trong lòng dần dần có suy đoán, cậu bạn ngoại quốc có thiên phú ngôn ngữ siêu phàm, chắc là học khoa văn, mà hai người vừa đến lại quá xinh đẹp, có thể là dựa vào mặt phát triển, học một chút nghệ thuật. Vừa nghĩ như thế, trong lòng cậu ta vui vẻ hẳn lên — quả nhiên chỉ có mỗi mình là sinh viên ngành khoa học tự nhiên học thuật thực thụ.
Còn đang đắc chí, chợt nghe tên nhóc ngoại quốc kia vui vẻ nói: “Tớ nhớ ra rồi! Tớ đã từng gặp hai ngươi!”
Cậu bé nói: “Tớ cũng đã gặp cậu.”
“Tớ đã gặp hai người ở IMO(*), cậu huy chương vàng, cậu ta huy chương bạc đúng không? Hình như sớm hơn một chút, lúc tớ đến đội tập huấn chơi đã thấy hai người rồi.”
(*) Cuộc thi toán học quốc tế
Cậu bé nói: “Cậu cũng vào vòng chung kết IMO, nhưng chỉ đi ngang qua, cậu thi máy tính, huy chương vàng năm ngoái.”
Tên nhóc ngoại quốc nói: “Đúng thế. Oa, hai người đúng là biến thái. Nghe nói cậu chỉ bỏ một câu, cậu ta bỏ hai câu.”
“Đó chỉ là bỏ chơi thôi.” Cậu bé khoanh tay lười biếng nói, “Tớ muốn anh ấy lấy huy chương vàng, liền bỏ một câu, kết quả anh ấy ác hơn, bỏ liền hai câu cho tớ.”
Lúc nói lời này, hắn liền nhìn thấy người kia cười, người kia cũng nhìn về phía hắn, nhắc tới cũng kỳ quái, người mặt không biểu cảm này đứng đó giống một mỹ nhân được khắc từ băng tuyết — vật vô cơ, nhưng ngay lúc nhìn về phía đứa bé kia, độ cong khóe mắt đã nhu hòa hơn, giống như bị hòa tan, có một chút sức sống.
Vương An Toàn: “???”
Cậu ta nghe được cái gì???
Nơi này bị ba sinh vật kì quái gì xâm nhập vào vậy? Vì sao nói về việc lấy huy chương vàng Olympic dễ dàng như uống nước lạnh vậy?
Cũng may ba người này chỉ ôn chuyện đến đây là dừng, dựa theo logic bình thường, bọn họ làm bạn cùng phòng, phải tiến vào giai đoạn hỏi tên.
Là người đầu tiên đến ký túc xá, Vương An Toàn nói trước: “Tớ tên là Vương An Toàn.”
Cậu bé áo trắng kia sáng mắt lên, xấu xa mỉm cười, giương cằm: “Đúng là trùng hợp, tớ tên là Lâm Thuật Toán.”
Sau đó giật giật tay áo người bên cạnh: “Anh ấy cùng họ với tớ, tên là Lâm Mã Nguồn.”
Sau đó, chỉ thấy tên nhóc tóc vàng kia nhìn trần nhà trầm ngâm: “Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương… Tớ tên là Triệu Cơ Cấu!”
Vương An Toàn luôn cảm thấy bọn họ đang lừa mình, nhưng cậu ta không tìm thấy chứng cứ.
Cậu ta còn cảm thấy có thứ gì đó đã được sắp xếp rất rõ ràng, nhưng cậu ta cũng không tìm thấy chứng cứ, vừa mới nhập học cậu ta hoàn toàn không biết gì về máy tính cả.
Rất nhiều năm sau, có người hỏi Vương An Toàn, một lựa chọn quan trọng nhất trong nghề của anh được đưa ra như thế nào, cậu ta sẽ hắn thành thật trả lời: “Sự lựa chọn này đã được quyết định từ lúc cha tôi đặt tên cho tôi rồi.”
2.
Gần đây Triệu Cơ Cấu cảm thấy bạn tốt của mình, bạn cùng phòng tốt của mình, Vương An Toàn có chút không thích hợp.
“An Toàn.” Nghỉ giữa tiết, cậu ta nhìn người bạn tốt đang rầu rĩ, kiên nhẫn hỏi thăm: “Dạo này cậu sao vậy?”
“Hình như cậu không được vui.”. Ngôn Tình Tổng Tài
“Cậu gặp vấn đề gì khó giải quyết sao?”
“Hay là tình cảm gặp vấn đề?”
Sau mấy lần hỏi thăm liên tiếp, rốt cuộc An Toàn cũng nói: “Đúng lúc lắm, cậu tới tham mưu giúp tớ.”
Triệu Cơ Cấu mừng rơn: “Mau nói cho tớ biết.”
Chỉ thấy Vương An Toàn mở diễn đàn trường học ra, Triệu Cơ Cấu không hiểu ý lắm, mãi đến khi Vương An Toàn thao tác một phen, tìm được một chủ đề tên là “Đông Tầm” ở trong đó.
Triệu Cơ Cấu nhíu mày.
Ngay sau đó, cậu ta đã nhìn thấy một loạt bình luận kết thúc bằng dấu chấm than.
“Báo, Đông Tầm cùng đi thư viện!!!”
“Chụp được hai bóng lưng hoàn mỹ dưới tầng ký túc xá!!!”
“Mắt tôi hỏng rồi, có chụy em nào có kính hiển vi đến xem rốt cuộc đây có phải là nắm tay không???”
“Đông Tầm là thật, nếu giả tôi sẽ trượt mười môn cuối kỳ, có người làm chứng!”
Triệu Cơ Cấu nâng cặp kính không tồn tại trên sống mũi, trong mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị.
“Cái này quá không ra gì.” Vương An Toàn nói.
“Ừm.” Triệu Cơ Cấu phụ họa: “Quá không ra gì, lúc chúng ta vẫn còn là ai tên độc thân đáng thương…”
Cậu ta còn chưa nói hết, đã nghe Vương An Toàn tiếp tục cau mày nói: “Gần đây hai người bọn họ cùng nhau nghiên cứu thuật toán đến trầm mê, thích kết bạn trốn học, đêm không về ngủ, còn muốn dọn ra ngoài ở, như vậy sẽ chỉ khiến loại lời đồn đãi này càng ngày càng nghiêm trọng thôi.”
Triệu Cơ Cấu phát hiện ra không đúng, nói: “Cậu học được cách dùng thành ngữ rồi, không tệ, nhưng…”
Còn chưa nói xong, lại bị Vương An Toàn ngắt lời: “Tình bạn của hai người bọn họ quý giá cỡ nào chứ, mặc cho loại lời đồn àny lưu truyền tiếp, nói không chừng hai người bọn họ sẽ cảm thấy khó chịu, sau đó xa lánh, đây là chỗ tớ không muốn nhìn thấy.”
Triệu Cơ Cấu: “?”
Cậu ta bỗng chốc chưa kịp nối liền mạch não của Vương An Toàn. Thế là hỏi: “Cho nên cậu muốn làm gì?”
Vương An Toàn: “Hai người bọn họ phải đứng ra làm sáng tỏ quan hệ của mình trước mặt mọi người, bây giờ trong đầu đám con gái toàn mấy chuyện này, tớ cảm thấy không tốt. Tớ còn vào một nhóm cp của bọn họ, cậu có biết các cô ấy nói gì không, nói chắc chắn bọn họ đã ngủ với nhau rồi. Tớ phải kéo họ vào nhóm đó, để bọn họ xem tình hữu nghị của mình đã bị bẻ cong thành cái gì.”
Triệu Cơ Cấu: “…”
Cuối cùng cậu ta không nói gì, trong phòng học nhiều người phức tạp, cho nên cậu ta chỉ vỗ nhẹ lên vai Vương An Toàn ba lần rồi yên lặng rời đi. Nhưng đến 3 giờ sáng, Vương An Toàn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, khiến cậu ta rất thất vọng.
Rất nhiều năm sau, có người hỏi Triệu Cơ Cấu, bạn tốt của anh – Vương An Toàn là người như thế nào, cậu ta sẽ thành thật trả lời: “Cậu ấy là một người không nhạy bén.”
3.
Ở trong thành phố này, lão Hoắc cũng không tính là một người giàu có, tất cả những gì ông có chỉ là năm mươi căn nhà thôi. Đối với mấy đại gia động một tí là mấy chục tòa nhà, mấy khu chung cư, mấy vạn mét vuông bất động sản, ông giống như một con cá chép Hoàng Hà gặp côn lớn Bắc Hải, không thể nhìn theo bóng lưng.
— nhưng cũng may ông chỉ là một ông cụ, một ông cụ không ham mê cái gì, cho nên cũng không có dã tâm khổng lồ nào. Mỗi ngày chỉ là kiểm tra phòng, thu tiền, kiểm tra nhân phẩm khách trọ, đã khiến lão Hoắc cảm nhận hạnh phúc to lớn rồi, ông đã đạt được thỏa mãn trên phương diện vật chất, còn lại thì chính là theo đuổi tuổi thọ thôi.
Bởi vì một vài giao dịch nhà cửa, lão Hoắc quen biết người phụ trách khu du lịch núi Thanh Thành – Tiêu Dao Tử đạo trưởng, hai người bọn họ kết làm tri kỷ, mỗi ngày bàn bạc về thuật dưỡng sinh, rất chi là vui vẻ. Có một ngày, Tiêu Dao Tử đạo trưởng nói cho lão Hoắc, vạn vật thế gian đều có nhân quả, phải làm việc tốt nhiều một chút thì sau này mới thiện quả.
Câu nói này đã làm lão Hoắc xúc động, ông cảm thấy mình nên làm một vài chuyện không muốn làm nhưng có ý nghĩa. Mà cơ hội đến rất trùng hợp, hôm đó ông đi kiểm tra phòng ở khu nhà Triều Dương — khách trọ ở đây là bốn cậu nhóc trẻ tuổi, bọn họ không có ham mê gì không tốt, chưa từng quan hệ nam nữ lung tung, chưa kể là còn rất đẹp trai, một điều tiếc nuối duy nhất chính là mỗi ngày đều tụ tập gõ máy tính, vừa nhìn là biết không có tiền đồ, lão Hoắc nghi ngờ bọn họ tốt nghiệp ở trường kỹ thuật gì đó, cho nên mới bỏ suy nghĩ giới thiệu cháu gái mình cho một trong bốn người.
Nhưng mỗi ngày bốn tên nhóc đều lấy việc sửa máy tính để sống, cũng rất cực khổ, nghe nói còn làm công ty gì đó, tài chính có chút khó khăn. Lão Hoắc kết hợp với lời hay của bạn tốt, quyết định đầu tư hai trăm triệu cho bọn họ — đây chính là 1/200 thu nhập một năm của ông.
Đám nhóc vô cùng vui vẻ, cùng lấy 5% cổ phần ra báo đáp ông, gọi ông là ông nội Hoắc. Đương nhiên, lão Hoắc cũng không thèm để ý đến 5% cổ phần của công ty nhỏ này, điều khiến ông vui là mình đã hào hiệpmột lần, thiện nhân đời này hẳn đã đủ rồi, chắc chắn báo cáo kiểm tra sức khoẻ năm nay sẽ bình thường.
Rất nhiều năm sau, có người hỏi đại gia thủ đô Hoắc Thanh Sơn, rốt cuộc là thứ gì khiến ông có mắt nhìn người, đầu tư cho một công ty không có tên tuổi lúc ấy như Ngân Hà.
Lão Hoắc vốn định thành thật trả lời, nhưng cuối cùng vẫn thêm mắm thêm muối một tí: “Do sự cơ trí, hiền lành và lương thiện của bậc cha chú.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất