Chương 36: Con Trỏ Chuột (3)
Một câu “đờ mờ” rơi xuống, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lâm Tầm không nhịn được cười ra tiếng.
“Đờ mờ… nhiều người như vậy.” Trên mặt Kỳ Vân lộ ra nụ cười giả tạo.
Dưới sân khấu phối hợp phát ra tiếng cười.
Tùy cơ ứng biến, che giấu sự xấu hổ giữa vô hình, Lâm Tầm rất muốn vỗ tay cho gã.
Kỳ Vân nhìn chằm chằm Lâm Tầm ba giây, sau đó ho một tiếng, làm sạch cuống họng, gã nói: “Tên của bài rap này là… «Cất đao treo kiếm».”
Fans hâm mộ phối hợp vỗ tay.
Ngược lại Lâm Tầm muốn nghe xem, người này có thể hát ra cái gì.
Vì để thể hiện sự tôn trọng với Kỳ Vân, thậm chí hắn còn lấy điện thoại ra, tìm kiếm nghệ danh “Kỳ Vân” này. Kết quả tìm kiếm đã khiến hắn được mở rộng tầm mắt — Kỳ Vân này lại là một hiện tượng mạng khá nổi tiếng.
Người này nổi tiếng nhờ những video trên mạng, thân phận rất thần bí — mùa đông một năm trước, gã mặc áo trắng, ngồi ở đạo quan rách nát trong tuyết lớn mênh mông, tay gảy đàn ghita, biểu diễn một bài rap tự sáng tác «Cầm kiếm phiêu linh», kể về một kiếm khách lưu lạc chân trời xa xăm.
Trong trận tuyết lớn này, âm thanh u buồn nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, Kỳ Vân cũng theo đó mầ thành danh, sau một khúc thành danh, gã sáng tác hệ liệt «Kiếm», như là cái gì mà «Ám kiếm khó phòng» «Đao quang kiếm ảnh», củng cố được một nhóm fans hâm mộ.
— Lâm Tầm vừa nhìn vừa cười.
Nhưng vào lúc này, tiếng nhạc vang lên, nhịp trống cực kì dồn dập, tiết tấu rất có cảm giác.
Kỳ Vân đưa tay gảy dây đàn!
Một tiếng đàn rơi xuống, gã ta ngửa người ra sau, hai mắt nhắm lại!
Lâm Tầm nhìn gã ta chằm chằm.
“Kiếm, kẻ hèn này tùy tiện cả đời,
Em, vì em vứt bỏ thì có làm sao!”
— đây là một người si tình.
“Đao, là trân quý nhiều năm của hắn,
Ngươi, muốn hắn cất đao say cùng ngươi!”
— Hóa ra là chuyện của ba người.
Lại thêm một tiếng đàn rơi xuống, cảm xúc của Kỳ Vân gần như đạt đến đỉnh điểm.
“Ta, ta nhìn Thanh Sơn nhiều vũ mị,
Sơn, Thanh Sơn thấy ta chẳng sao cả!”
Lâm Tầm nghi ngờ Kỳ Vân đang muốn khiến hắn chết cười để báo mối thù lấy kiếm ngày đó.
Nhưng vào đúng lúc này, nhạc điệu chuyển tiếp đột ngột, nhịp trống gấp rút như bệnh co giật bỗng dưng biến thành giai điệu cực kì chậm chạp.
Âm thanh của Kỳ Vân cũng theo đó mà đột nhiên u buồn khàn khàn, biến thành nhẹ giọng ngâm nga.
“Một trận mưa rơi xuống giang hồ nghèo túng của chúng ta,
Ngươi bung dù trông thấy trong sương mù là chân trời xa xăm — “
Lâm Tầm quyết định thu hồi lời trước đó, thật ra gã ta hát không tệ, dáng dấp cũng không tệ, giọng hát lại không khó nghe, mặc dù không biết rốt cuộc là đang hát cái gì, nhưng có lẽ có thể lừa gạt được một vài cô bé.
Hắn liền nghe tiếp.
— đó là một câu chuyện tình yêu tay ba đầy máu cún, cuối cùng cô nương kia không còn, mà hai anh chàng này kẻ cất đao, kẻ treo kiếm, từ đây phiêu bạt, bốn biển là nhà.
Bài rap của Kỳ Vân dừng lại trong cuộc gặp mặt nhiều năm sau của hai người, nâng chén cười một tiếng.
Fans hâm mộ bắt đầu hét lên, bắt đầu phất lightstick.
Lâm Tầm vỗ tay cho có.
Kỳ Vân lại lườm hắn vài lần, ôm ghita lâng lâng đi xuống.
Ban giám khảo bắt đầu chấm điểm.
Người xem bắt đầu chấm điểm.
Tổng hợp lại tất cả, cuối cùng Kỳ Vân đạt được 89.
Vào lúc này, điện thoại của hắn điên cuồng sáng lên, tin nhắn đến từ trong nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái”, tên của người này là “Ký Nghiên tông – Phi Hồng”.
Lâm Tầm nhíu mày lại, một môn phái chưa từng nghe qua, tên người không biết là ai.
Hắn ấn mở, giao diện tin nhắn lập tức nhảy ra.
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Làm sao chỗ nào cũng đều có cậu thế?????
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Sao cậu lại ở đó? Cả buổi diễn của tôi đều sắp hỏng rồi
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Nhiều fans hâm mộ đang ở đấy đó đờ mờ! Phát sóng trực tiếp cậu hiểu không???
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Nhất định cậu phải mua hot search cho tôi, để tôi được hot.
Lâm Tầm tự động loại bỏ mấy từ không văn minh, cuối cùng chậm rãi gõ chữ trả lời.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Kỳ Vân?
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Đờ mờ ngay cả ba ba của cậu mà cũng không nhận ra.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Không phải kiếm tu các anh rời nhóm chat tập thể rồi sao?
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Còn không cho nằm vùng nữa hả?
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Cậu đặt cái tên chó má gì kia, hôm nay tôi phải đánh cậu thành một cái kim phút bi thương.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Là con trỏ chuột, không phải kim đồng hồ.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Im đi, hôm nay tôi không tìm anh gây sự.
Đằng sau câu thứ hai xuất hiện một dấu chấm than nhìn thấy mà giật mình.
Đù, hắn còn chưa block Kỳ Vân, mà Kỳ Vân đã block hắn trước rồi.
Lâm Tầm bình thản, tiếp tục xem biểu diễn.
Thí sinh thứ hai đeo kính đen, kéo một khúc đàn nhị bi thương, sau khi kết thúc thì tháo kính râm cúi đầu với khán giả, đôi mắt sáng ngời.
Thí sinh thứ ba mang đến một bài nhảy cho mọi người, nhưng động tác khiêu vũ của hắn cứ như đang cuốc đất vậy.
Thí sinh thứ tư không tới.
Thí sinh thứ năm cũng là dancer, hắn có tiêu chuẩn cao hơn thí sinh thứ ba nhiều, cộng thêm ý tưởng huyền học, giống đang nhảy cầu mưa vậy.
Thí sinh thứ sáu mặc đường trang màu đỏ, mang đến cho mọi người một bài tấu nói không ai bật cười.
Thí sinh thứ bảy vắng mặt.
Lúc nhìn thấy thí sinh thứ hai mươi lập đội nhảy, Lâm Tầm tin chắc bọn họ không phải nghệ sĩ nhảy, mà đang làm hành vi nghệ thuật.
Có lẽ đây chính tuyển chọn đi.
Dưới sự hỗ trợ của những người này, thế mà Kỳ Vân lại như hạc giữa bầy gà, một mình một vẻ.
Lúc đầu Lâm Tầm còn lo lắng, Tiêu Tiêu bị sinh hoạt bức bách, lại là nghé con mới đẻ không sợ cọp, không được huấn luyện chuyên nghiệp đã đến tham gia chương trình này, chỉ sợ sẽ thất bại thảm hại, bây giờ hắn hoàn toàn không sầu lo nữa.
Hắn chơi điện thoại hơn hai giờ, rốt cuộc đã đợi được đến thí sinh 56 – Thịnh Tiêu Tiêu.
Trong bóng tối, một chùm ánh đèn sáng lên.
Tiêu Tiêu mặc váy đen xuất hiện ở chính giữa sân khấu.
Lâm Tầm nhíu mày.
Dưới ánh đèn sân khấu, mặt của cô bé trắng thái quá, môi lại đỏ thái quá, tay trái vẫn cầm cái túi xách nhỏ màu đen kia.
Ánh mắt của cô bé rất đờ đẫn, đêm hôm đó, cô bị cha mình dồn vào góc tường đấm đá, cũng có ánh mắt thẫn thờ này.
Khúc nhạc dạo du dương vang lên, hình như là một bài đồng dao nổi tiếng.
Tiêu Tiêu rũ mắt, ngâm nga theo âm nhạc.
Cô bé vừa cất giọng, Lâm Tầm liền giật mình, đầu óc có chút choáng váng.
— là một loại âm sắc rất kỳ quái, khàn khàn lại trong trẻo, từng chữ cũng rất mờ mịt, Lâm Tầm có thể nghe rõ ca từ của Kỳ Vân, nhưng lại chỉ có thể nghe ra “bầu trời đen nhánh” “hoa hồng khô héo” trong lời hát của Tiêu Tiêu.
Cảm giác choáng váng càng ngày càng mạnh, Lâm Tầm day trán, sau đó chạm vào cánh tay người bên cạnh.
Người bên cạnh không có phản ứng.
Lâm Tầm vỗ vai của anh ta: “Anh bạn?”
Anh bạn vẫn không nhúc nhích tí nào.
— Còi báo động trong lòng Lâm Tầm vang lên.
Một giây sau, hắn cầm lấy bàn phím, nhìn về phía Tiêu Tiêu trên sân khấu!
Nhưng vào lúc này, hắn trông thấy năm ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của Tiêu Tiêu bỗng nhiên kéo cái túi xách màu đen kia ra!
Ngay sau đó, trên người cô bé xuất hiện vô số mã nguồn phức tạp.
Mà Lâm Tầm ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trên người mỗi người bên cạnh đều hiện ra mã nguồn virus hắn quen thuộc.
Ma chủng.
Mỗi người đều bị ma chủng xâm lấn trong chớp mắt này.
Hắn gõ mở đèn bàn phím, phi người lên trên sân khấu.
Một giây sau, đèn sân khấu tắt, toàn bộ hội trường tăm tối yên tĩnh.
Mắt Lâm Tầm tối sầm lại, Lạc tự động bật đèn điện thoại, hắn trông thấy trên sân khấu lúc này không có một ai.
— Mà dưới sân khấu, người người nhốn nháo, người bị ma chủng xâm lấn đang thi nhau nhào lên chỗ hắn.
Hắn hít thở sâu một hơi, bỗng nhiên nhảy lên, đến phương hướng hậu trường trong trí nhớ.
Phía hậu trường xuất hiện một người cầm gậy huỳnh quang — không, cầm kiếm, sau đó dùng kiếm chiếu sáng, là Kỳ Vân. Ngôn Tình Sắc
“Lâm Toán???” Kỳ Vân lớn tiếng kêu lên: “Cậu đang làm cái gì đó???”
Lâm Tầm: “Không phải tôi —”
Tiếng của hắn bị cắt đứt, nghiêng người tránh một bàn tay đánh tới, dùng bàn phím đánh sang một bên.
Lâm Tầm: “Mau tới đây hỗ trợ!”
Một đạo kiếm quang sáng lên, Kỳ Vân rơi xuống bên cạnh hắn: “Mẹ nó đây là gì thế?”
Lâm Tầm: “Ma vật, đánh bất tỉnh được người nào hay người đó!”
Kỳ Vân: “Ma vật?”
Lâm Tầm: “Không phải anh nằm vùng trong nhóm chat sao?”
Kỳ Vân: “Ai rảnh mà đọc “Người một nhà tương thân tương ái” của mấy người—”
Gã bị một ma vật nện vào đầu.
“Đờ mờ.” Kỳ Vân giơ kiếm ngăn cản ba con ma vật đang nhào đến.
Lâm Tầm thở dốc một hơi, nhìn hàng trăm hàng ngàn ma vật chen chúc đánh tới chỗ bọn họ, rốt cuộc đã hiểu vì sao hệ thống lại nói “nhiệm vụ nguy hiểm” rồi.
Ngay lúc này, ánh mắt của hắn tụ lại, nhìn thấy có một bóng người lướt qua như ma dưới trần nhà.
Tiêu Tiêu!
Lâm Tầm lập tức dùng Khinh Thân Thuật, giẫm lên đầu mấy ma vật đuổi theo cô bé.
Kỳ Vân: “Cậu làm gì đó?”
Tiêu Tiêu bay về phía cửa chính. Lâm Tầm đuổi sát phía sau, Kỳ Vân cũng đi theo.
Cô bé bay rất nhanh, bóng đen lóe lên ở cửa chính, rồi biến mất không còn tăm hơi.
Lâm Tầm nhìn qua mép váy màu đen dưới bóng cây, cắn môi dưới, quay đầu nhanh chóng nói với Kỳ Vân: “Anh canh cửa, đừng để những thứ này ra ngoài, tôi đuổi theo cô bé!”
Dứt lời, hắn nhanh chóng đóng cửa kính sân vận động lại, tiếp theo kéo cửa sắt bên ngoài, gọi xe chờ ở bên ngoài đến, lên xe, đóng cửa xe, mở hệ thống, làm thẳng một mạch.
“Lạc.” Hắn nói: “Nhìn thấy cái váy đen kia không? Đuổi theo.”
Trong xe vang lên âm thanh hệ thống đơn điệu: “Mở ra lái tự động.”
— Cũng may, sân vận động vắng vẻ, trên đường xung quanh không có người nào.
Xe chuyển bánh, nhanh chóng đuổi theo cái bóng kia.
Lâm Tầm vừa nhìn chằm chằm bồn hoa, Tiêu Tiêu đang chạy dưới bóng cây, vừa mở Wechat ra, gửi tin bằng giọng nói cho Thường Tịch.
“Sư huynh, tôi đang ở cạnh trường đại học của anh, trong sân vận động tất cả đều là ma vật, anh mau đến đi.”
Vừa gửi tin đi, Tiêu Tiêu bỗng nhiên rẽ ngoặt!
“Cảnh cáo, mệnh lệnh điều khiển xung đột với hệ thống Ngân Hà, không thể chấp hành.”
Mắt thấy bóng người Tiêu Tiêu lên xuống mấy cái, sắp biến mất trong đám nhà, hướng kia lại là đài phát thanh của trường học! Lâm Tầm quyết tâm, vớ lấy bàn phím, bỗng nhiên đập xuống màn hình bên cạnh tay lái!
Hệ thống lái tự động bị phá hỏng.
Hắn đạp mạnh chân ga, đánh tay lái, ô tô bắn ra về phía Tiêu Tiêu như tên rời cung.
Màn hình điện thoại lại sáng, là điện thoại, Lâm Tầm đưa tay nhận, mở loa ra, sau đó tiếp tục nắm tay lái.
“Tôi không chịu được!” Trong những tiếng binh binh bang bang, giọng của Kỳ Vân truyền tới: “Cậu mau về cứu ba ba!”
“Tôi đã gọi người cho anh rồi! Sẽ có người cứu anh.”
“Có điên tôi mới tin cậu, con trỏ chuột ngu ngốc này, đờ mờ—”
“Anh nói chuyện sạch sẽ một chút!” Lâm Tầm dồn sức đánh tay lái, lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra thanh âm chói tai: “Người kia là Phật tu, anh mà nói thô tục, coi chừng bị siêu độ vật lý.”
Lại có những tiếng đánh nhau truyền đến, Kỳ Vân đã bị lạc giọng, nhưng giọng của gã ta vẫn quanh quẩn trong xe thông qua loa, “Tôi xxx nhà cậu!”
Lâm Tầm: “…”
Lâm Tầm không nhịn được cười ra tiếng.
“Đờ mờ… nhiều người như vậy.” Trên mặt Kỳ Vân lộ ra nụ cười giả tạo.
Dưới sân khấu phối hợp phát ra tiếng cười.
Tùy cơ ứng biến, che giấu sự xấu hổ giữa vô hình, Lâm Tầm rất muốn vỗ tay cho gã.
Kỳ Vân nhìn chằm chằm Lâm Tầm ba giây, sau đó ho một tiếng, làm sạch cuống họng, gã nói: “Tên của bài rap này là… «Cất đao treo kiếm».”
Fans hâm mộ phối hợp vỗ tay.
Ngược lại Lâm Tầm muốn nghe xem, người này có thể hát ra cái gì.
Vì để thể hiện sự tôn trọng với Kỳ Vân, thậm chí hắn còn lấy điện thoại ra, tìm kiếm nghệ danh “Kỳ Vân” này. Kết quả tìm kiếm đã khiến hắn được mở rộng tầm mắt — Kỳ Vân này lại là một hiện tượng mạng khá nổi tiếng.
Người này nổi tiếng nhờ những video trên mạng, thân phận rất thần bí — mùa đông một năm trước, gã mặc áo trắng, ngồi ở đạo quan rách nát trong tuyết lớn mênh mông, tay gảy đàn ghita, biểu diễn một bài rap tự sáng tác «Cầm kiếm phiêu linh», kể về một kiếm khách lưu lạc chân trời xa xăm.
Trong trận tuyết lớn này, âm thanh u buồn nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, Kỳ Vân cũng theo đó mầ thành danh, sau một khúc thành danh, gã sáng tác hệ liệt «Kiếm», như là cái gì mà «Ám kiếm khó phòng» «Đao quang kiếm ảnh», củng cố được một nhóm fans hâm mộ.
— Lâm Tầm vừa nhìn vừa cười.
Nhưng vào lúc này, tiếng nhạc vang lên, nhịp trống cực kì dồn dập, tiết tấu rất có cảm giác.
Kỳ Vân đưa tay gảy dây đàn!
Một tiếng đàn rơi xuống, gã ta ngửa người ra sau, hai mắt nhắm lại!
Lâm Tầm nhìn gã ta chằm chằm.
“Kiếm, kẻ hèn này tùy tiện cả đời,
Em, vì em vứt bỏ thì có làm sao!”
— đây là một người si tình.
“Đao, là trân quý nhiều năm của hắn,
Ngươi, muốn hắn cất đao say cùng ngươi!”
— Hóa ra là chuyện của ba người.
Lại thêm một tiếng đàn rơi xuống, cảm xúc của Kỳ Vân gần như đạt đến đỉnh điểm.
“Ta, ta nhìn Thanh Sơn nhiều vũ mị,
Sơn, Thanh Sơn thấy ta chẳng sao cả!”
Lâm Tầm nghi ngờ Kỳ Vân đang muốn khiến hắn chết cười để báo mối thù lấy kiếm ngày đó.
Nhưng vào đúng lúc này, nhạc điệu chuyển tiếp đột ngột, nhịp trống gấp rút như bệnh co giật bỗng dưng biến thành giai điệu cực kì chậm chạp.
Âm thanh của Kỳ Vân cũng theo đó mà đột nhiên u buồn khàn khàn, biến thành nhẹ giọng ngâm nga.
“Một trận mưa rơi xuống giang hồ nghèo túng của chúng ta,
Ngươi bung dù trông thấy trong sương mù là chân trời xa xăm — “
Lâm Tầm quyết định thu hồi lời trước đó, thật ra gã ta hát không tệ, dáng dấp cũng không tệ, giọng hát lại không khó nghe, mặc dù không biết rốt cuộc là đang hát cái gì, nhưng có lẽ có thể lừa gạt được một vài cô bé.
Hắn liền nghe tiếp.
— đó là một câu chuyện tình yêu tay ba đầy máu cún, cuối cùng cô nương kia không còn, mà hai anh chàng này kẻ cất đao, kẻ treo kiếm, từ đây phiêu bạt, bốn biển là nhà.
Bài rap của Kỳ Vân dừng lại trong cuộc gặp mặt nhiều năm sau của hai người, nâng chén cười một tiếng.
Fans hâm mộ bắt đầu hét lên, bắt đầu phất lightstick.
Lâm Tầm vỗ tay cho có.
Kỳ Vân lại lườm hắn vài lần, ôm ghita lâng lâng đi xuống.
Ban giám khảo bắt đầu chấm điểm.
Người xem bắt đầu chấm điểm.
Tổng hợp lại tất cả, cuối cùng Kỳ Vân đạt được 89.
Vào lúc này, điện thoại của hắn điên cuồng sáng lên, tin nhắn đến từ trong nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái”, tên của người này là “Ký Nghiên tông – Phi Hồng”.
Lâm Tầm nhíu mày lại, một môn phái chưa từng nghe qua, tên người không biết là ai.
Hắn ấn mở, giao diện tin nhắn lập tức nhảy ra.
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Làm sao chỗ nào cũng đều có cậu thế?????
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Sao cậu lại ở đó? Cả buổi diễn của tôi đều sắp hỏng rồi
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Nhiều fans hâm mộ đang ở đấy đó đờ mờ! Phát sóng trực tiếp cậu hiểu không???
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Nhất định cậu phải mua hot search cho tôi, để tôi được hot.
Lâm Tầm tự động loại bỏ mấy từ không văn minh, cuối cùng chậm rãi gõ chữ trả lời.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Kỳ Vân?
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Đờ mờ ngay cả ba ba của cậu mà cũng không nhận ra.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Không phải kiếm tu các anh rời nhóm chat tập thể rồi sao?
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Còn không cho nằm vùng nữa hả?
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Cậu đặt cái tên chó má gì kia, hôm nay tôi phải đánh cậu thành một cái kim phút bi thương.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Là con trỏ chuột, không phải kim đồng hồ.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Im đi, hôm nay tôi không tìm anh gây sự.
Đằng sau câu thứ hai xuất hiện một dấu chấm than nhìn thấy mà giật mình.
Đù, hắn còn chưa block Kỳ Vân, mà Kỳ Vân đã block hắn trước rồi.
Lâm Tầm bình thản, tiếp tục xem biểu diễn.
Thí sinh thứ hai đeo kính đen, kéo một khúc đàn nhị bi thương, sau khi kết thúc thì tháo kính râm cúi đầu với khán giả, đôi mắt sáng ngời.
Thí sinh thứ ba mang đến một bài nhảy cho mọi người, nhưng động tác khiêu vũ của hắn cứ như đang cuốc đất vậy.
Thí sinh thứ tư không tới.
Thí sinh thứ năm cũng là dancer, hắn có tiêu chuẩn cao hơn thí sinh thứ ba nhiều, cộng thêm ý tưởng huyền học, giống đang nhảy cầu mưa vậy.
Thí sinh thứ sáu mặc đường trang màu đỏ, mang đến cho mọi người một bài tấu nói không ai bật cười.
Thí sinh thứ bảy vắng mặt.
Lúc nhìn thấy thí sinh thứ hai mươi lập đội nhảy, Lâm Tầm tin chắc bọn họ không phải nghệ sĩ nhảy, mà đang làm hành vi nghệ thuật.
Có lẽ đây chính tuyển chọn đi.
Dưới sự hỗ trợ của những người này, thế mà Kỳ Vân lại như hạc giữa bầy gà, một mình một vẻ.
Lúc đầu Lâm Tầm còn lo lắng, Tiêu Tiêu bị sinh hoạt bức bách, lại là nghé con mới đẻ không sợ cọp, không được huấn luyện chuyên nghiệp đã đến tham gia chương trình này, chỉ sợ sẽ thất bại thảm hại, bây giờ hắn hoàn toàn không sầu lo nữa.
Hắn chơi điện thoại hơn hai giờ, rốt cuộc đã đợi được đến thí sinh 56 – Thịnh Tiêu Tiêu.
Trong bóng tối, một chùm ánh đèn sáng lên.
Tiêu Tiêu mặc váy đen xuất hiện ở chính giữa sân khấu.
Lâm Tầm nhíu mày.
Dưới ánh đèn sân khấu, mặt của cô bé trắng thái quá, môi lại đỏ thái quá, tay trái vẫn cầm cái túi xách nhỏ màu đen kia.
Ánh mắt của cô bé rất đờ đẫn, đêm hôm đó, cô bị cha mình dồn vào góc tường đấm đá, cũng có ánh mắt thẫn thờ này.
Khúc nhạc dạo du dương vang lên, hình như là một bài đồng dao nổi tiếng.
Tiêu Tiêu rũ mắt, ngâm nga theo âm nhạc.
Cô bé vừa cất giọng, Lâm Tầm liền giật mình, đầu óc có chút choáng váng.
— là một loại âm sắc rất kỳ quái, khàn khàn lại trong trẻo, từng chữ cũng rất mờ mịt, Lâm Tầm có thể nghe rõ ca từ của Kỳ Vân, nhưng lại chỉ có thể nghe ra “bầu trời đen nhánh” “hoa hồng khô héo” trong lời hát của Tiêu Tiêu.
Cảm giác choáng váng càng ngày càng mạnh, Lâm Tầm day trán, sau đó chạm vào cánh tay người bên cạnh.
Người bên cạnh không có phản ứng.
Lâm Tầm vỗ vai của anh ta: “Anh bạn?”
Anh bạn vẫn không nhúc nhích tí nào.
— Còi báo động trong lòng Lâm Tầm vang lên.
Một giây sau, hắn cầm lấy bàn phím, nhìn về phía Tiêu Tiêu trên sân khấu!
Nhưng vào lúc này, hắn trông thấy năm ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của Tiêu Tiêu bỗng nhiên kéo cái túi xách màu đen kia ra!
Ngay sau đó, trên người cô bé xuất hiện vô số mã nguồn phức tạp.
Mà Lâm Tầm ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trên người mỗi người bên cạnh đều hiện ra mã nguồn virus hắn quen thuộc.
Ma chủng.
Mỗi người đều bị ma chủng xâm lấn trong chớp mắt này.
Hắn gõ mở đèn bàn phím, phi người lên trên sân khấu.
Một giây sau, đèn sân khấu tắt, toàn bộ hội trường tăm tối yên tĩnh.
Mắt Lâm Tầm tối sầm lại, Lạc tự động bật đèn điện thoại, hắn trông thấy trên sân khấu lúc này không có một ai.
— Mà dưới sân khấu, người người nhốn nháo, người bị ma chủng xâm lấn đang thi nhau nhào lên chỗ hắn.
Hắn hít thở sâu một hơi, bỗng nhiên nhảy lên, đến phương hướng hậu trường trong trí nhớ.
Phía hậu trường xuất hiện một người cầm gậy huỳnh quang — không, cầm kiếm, sau đó dùng kiếm chiếu sáng, là Kỳ Vân. Ngôn Tình Sắc
“Lâm Toán???” Kỳ Vân lớn tiếng kêu lên: “Cậu đang làm cái gì đó???”
Lâm Tầm: “Không phải tôi —”
Tiếng của hắn bị cắt đứt, nghiêng người tránh một bàn tay đánh tới, dùng bàn phím đánh sang một bên.
Lâm Tầm: “Mau tới đây hỗ trợ!”
Một đạo kiếm quang sáng lên, Kỳ Vân rơi xuống bên cạnh hắn: “Mẹ nó đây là gì thế?”
Lâm Tầm: “Ma vật, đánh bất tỉnh được người nào hay người đó!”
Kỳ Vân: “Ma vật?”
Lâm Tầm: “Không phải anh nằm vùng trong nhóm chat sao?”
Kỳ Vân: “Ai rảnh mà đọc “Người một nhà tương thân tương ái” của mấy người—”
Gã bị một ma vật nện vào đầu.
“Đờ mờ.” Kỳ Vân giơ kiếm ngăn cản ba con ma vật đang nhào đến.
Lâm Tầm thở dốc một hơi, nhìn hàng trăm hàng ngàn ma vật chen chúc đánh tới chỗ bọn họ, rốt cuộc đã hiểu vì sao hệ thống lại nói “nhiệm vụ nguy hiểm” rồi.
Ngay lúc này, ánh mắt của hắn tụ lại, nhìn thấy có một bóng người lướt qua như ma dưới trần nhà.
Tiêu Tiêu!
Lâm Tầm lập tức dùng Khinh Thân Thuật, giẫm lên đầu mấy ma vật đuổi theo cô bé.
Kỳ Vân: “Cậu làm gì đó?”
Tiêu Tiêu bay về phía cửa chính. Lâm Tầm đuổi sát phía sau, Kỳ Vân cũng đi theo.
Cô bé bay rất nhanh, bóng đen lóe lên ở cửa chính, rồi biến mất không còn tăm hơi.
Lâm Tầm nhìn qua mép váy màu đen dưới bóng cây, cắn môi dưới, quay đầu nhanh chóng nói với Kỳ Vân: “Anh canh cửa, đừng để những thứ này ra ngoài, tôi đuổi theo cô bé!”
Dứt lời, hắn nhanh chóng đóng cửa kính sân vận động lại, tiếp theo kéo cửa sắt bên ngoài, gọi xe chờ ở bên ngoài đến, lên xe, đóng cửa xe, mở hệ thống, làm thẳng một mạch.
“Lạc.” Hắn nói: “Nhìn thấy cái váy đen kia không? Đuổi theo.”
Trong xe vang lên âm thanh hệ thống đơn điệu: “Mở ra lái tự động.”
— Cũng may, sân vận động vắng vẻ, trên đường xung quanh không có người nào.
Xe chuyển bánh, nhanh chóng đuổi theo cái bóng kia.
Lâm Tầm vừa nhìn chằm chằm bồn hoa, Tiêu Tiêu đang chạy dưới bóng cây, vừa mở Wechat ra, gửi tin bằng giọng nói cho Thường Tịch.
“Sư huynh, tôi đang ở cạnh trường đại học của anh, trong sân vận động tất cả đều là ma vật, anh mau đến đi.”
Vừa gửi tin đi, Tiêu Tiêu bỗng nhiên rẽ ngoặt!
“Cảnh cáo, mệnh lệnh điều khiển xung đột với hệ thống Ngân Hà, không thể chấp hành.”
Mắt thấy bóng người Tiêu Tiêu lên xuống mấy cái, sắp biến mất trong đám nhà, hướng kia lại là đài phát thanh của trường học! Lâm Tầm quyết tâm, vớ lấy bàn phím, bỗng nhiên đập xuống màn hình bên cạnh tay lái!
Hệ thống lái tự động bị phá hỏng.
Hắn đạp mạnh chân ga, đánh tay lái, ô tô bắn ra về phía Tiêu Tiêu như tên rời cung.
Màn hình điện thoại lại sáng, là điện thoại, Lâm Tầm đưa tay nhận, mở loa ra, sau đó tiếp tục nắm tay lái.
“Tôi không chịu được!” Trong những tiếng binh binh bang bang, giọng của Kỳ Vân truyền tới: “Cậu mau về cứu ba ba!”
“Tôi đã gọi người cho anh rồi! Sẽ có người cứu anh.”
“Có điên tôi mới tin cậu, con trỏ chuột ngu ngốc này, đờ mờ—”
“Anh nói chuyện sạch sẽ một chút!” Lâm Tầm dồn sức đánh tay lái, lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra thanh âm chói tai: “Người kia là Phật tu, anh mà nói thô tục, coi chừng bị siêu độ vật lý.”
Lại có những tiếng đánh nhau truyền đến, Kỳ Vân đã bị lạc giọng, nhưng giọng của gã ta vẫn quanh quẩn trong xe thông qua loa, “Tôi xxx nhà cậu!”
Lâm Tầm: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất