Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 40: Con trỏ chuột (7)

Trước Sau
Chú ý an toàn.

Bàn tay đang sờ lông Con Trỏ Chuột của Lâm Tầm dừng lại.

Cả người hắn cũng dừng lại.

Con Trỏ Chuột không dừng lại, Con Trỏ Chuột cọ xát tay của hắn.

Qua khoảng một phút, Lâm Tầm mới bị Con Trỏ Chuột cọ tỉnh, đầu óc bắt đầu vận hành lại từ đầu, nghĩ, nam thần đang quan tâm mình sao?

Hình như đúng thế thật.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi biết rồi.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì.

Đông Quân: Ừ.

Hôm nay nhất định tâm trạng của Đông Quân thật sự không tốt, tích chữ như vàng, Lâm Tầm cảm thấy chỉ sợ cuộc đối thoại đến đây là hết.

Hắn cảm thấy thế này có chút nguy hiểm, vì vậy tiếp tục gửi tin: Anh có muốn nhìn Con Trỏ Chuột không?

Đông Quân: Ừ.

Lâm Tầm liền chụp mấy bức ảnh của Con Trỏ Chuột trong lòng mình, gửi cho Đông Quân theo thứ tự.

Dáng dấp của con mèo này rất đẹp, gần như không có góc chết, chụp thế nào đều rất phù hợp.

Hai phút sau khi gửi đi, màn hình bỗng nhiên sáng lên, Đông Quân gọi video đến.

Trong lòng Lâm Tầm hơi động, nhìn thoáng qua gương, xác nhận hình tượng bây giờ của mình không xấu, liền chuyển sang màn hình máy tính, nghe máy.

Nhìn thấy Đông Quân xuất hiện trên màn hình, hắn lại giật mình.

Hôm nay Đông Quân mặc áo sơ mi màu xám bạc, vẫn là phong cách đó, nhưng không đeo kính.

Giống như có thứ gì đã khác đi, không có kính mắt che chắn, hình dáng ngũ quan càng được khắc sâu rõ nét, người này vốn đã đẹp đến cực điểm rồi, lúc này càng khiến người ta… không biết nên hình dung như thế nào.

Nhưng ánh mắt của anh — đôi mắt sau khi tháo kính xuống giống như mất đi tiêu cự, không giống với ngày xưa mang theo một chút ôn hòa lãnh đạm, càng giống vẻ cao cao tại thượng hờ hững, khí thế trực tiếp tăng lên mấy cấp độ.

Vẻ mặt và khí thế này khác hẳn Đông Quân trong ấn tượng của Lâm Tầm, nhưng cũng không đột ngột.

Lâm Tầm nghĩ, bây giờ đã giống rồi. Loại phong cách này chính là phong cách mã nguồn của Đông Quân — không có sắc thái tình cảm gì, giống như có thể khống chế tất cả.

Nhưng điều này cũng làm cho hắn không dám nói chuyện với Đông Quân.

Đông Quân mở miệng trước.

Anh thản nhiên nói: “Con Trỏ Chuột.”

Con Trỏ Chuột đang nhìn chim nhỏ trên cành cây bên ngoài nghe được giọng nói này, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Đông Quân trong màn hình, lập tức “Meo” một tiếng, duỗi móng vuốt ra muốn sờ màn hình.

Lâm Tầm ôm nó tới gần màn hình.

Trong mắt Đông Quân như có ý cười, điều này khiến Lâm Tầm nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng nghĩ đến hôm nay nam thần bất mãn với mình, chút ý cười này cũng chỉ bởi vì mèo, hắn lại dần thấy chua.



Tiếp theo hắn liền thấy Đông Quân chuyển ánh mắt về hướng mình: “Hai người sống chung thế nào?”

“Rất tốt,” Lâm Tầm gãi lỗ tai Con Trỏ Chuột: “Nhưng có vẻ nó rất nhớ anh.”

Con Trỏ Chuột đã phát hiện mình không có cách nào chạm vào Đông Quân, kêu mấy tiếng meo meo.

Đông Quân nói khẽ: “Nghe lời.”

Con Trỏ Chuột: “Meo…”

Xem ra Con Trỏ Chuột thích Đông Quân hơn cả mình.

Xem ra Đông Quân cũng thích Con Trỏ Chuột hơn cả mình.

Hắn nhận được chanh x2.

Đang lúc sa sút, lại nghe Đông Quân nói: “Cậu không vui?”

“Không có.” Lâm Tầm giữ vững tinh thần: “Chuyện hôm nay…”

Đông Quân: “Không sao.”

Lâm Tầm nhìn Đông Quân.

Đông Quân đối mặt với hắn, sau đó thản nhiên nói: “Về sau chú ý là được.”

“…Vâng.” Lâm Tầm đáp ứng.

Đông Quân mở hộp kính ở một bên trên bàn ra, đeo kính lên.  

Cặp kính đã làm giảm bớt ngũ quan của anh, vào lúc anh đeo lên, áp suất thấp lạnh lẽo kia như tản đi trong nháy mắt, trước mắt Lâm Tầm lại là Đông Quân ưu nhã hiền hoà kia.

Lâm Tầm có một chút hiếu kì: “Ngài cận thị sao?”

Đông Quân: “Không cận thị.”

Lâm Tầm: “Vậy… kính mắt dùng để trang trí?”

Đông Quân nhìn hắn, có vẻ nhíu mày, sau đó nói: “Phòng ánh sáng xanh.”

(*) Ánh sáng xanh phát ra từ các thiết bị điện tử như màn hình máy tính, smartphone, TV… loại ánh sáng này có thể trực tiếp gây ra triệu chứng khô, nhức, mờ, mỏi mắt…

“Vậy sao.” Lâm Tầm cười: “Chỉ là cảm giác… ngài đeo kính nhìn rất đẹp.”

Đông Quân cũng cong môi.

“Nguyễn Chỉ cũng nói như vậy,” Anh nói: “Về sau tôi mới phát hiện, lúc không đeo kính, có vẻ bọn họ không dám nói chuyện với tôi.”

“Không giống lắm,” Lúc này đối mặt với Đông Quân, Lâm Tầm mới dần nói nhiều hơn: “Bây giờ tôi sẽ cảm thấy ngài rất ôn nhu, nhưng vừa rồi, đã cảm thấy ngài là người… rất lạnh lùng.”

Đông Quân hơi nhíu mày: “Dọa cậu sao?”

“Không.” Lâm Tầm lắc đầu: “Chỉ là không dám nói lời nào.”

Đông Quân: “Cho nên, cậu cho rằng… tôi bây giờ rất dễ nói chuyện?”

Lâm Tầm ngăn lại Con Trỏ Chuột có ý đồ cắn màn hình, nói: “Ừm.”



Hắn trông thấy ý cười trong mắt Đông Quân sâu hơn một chút.

Đông Quân nói: “Có lẽ vậy.”

Lâm Tầm: “Dù sao ngài vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, còn biết nuôi mèo.”

Dứt lời, hắn nhìn Con Trỏ Chuột ngoan ngoãn trong lòng: “Nhất định ngài rất cưng chiều Con Trỏ Chuột.”

Đông Quân: “Cậu có thể không cần phải nói ‘Ngài'”

“Không được,” Lâm Tầm nói: “Như thế tôi cũng không biết nên nói thế nào.”

Đông Quân: “Nói vậy sẽ khiến tôi cảm thấy cậu và Con Trỏ Chuột là cùng một giống loài.”

Lâm Tầm: “…”

Hắn há to miệng, muốn bỏ kính ngữ đi, nhưng lại thất bại.

Hắn chỉ có thể nói: “…Sợ rằng ngài sẽ luôn cảm thấy như vậy.”

Đông Quân: “Tôi sẽ tập thích ứng.”

Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột cười.

Đông Quân: “Cậu đang cười cái gì?”

Lâm Tầm: “Không biết.”

— Giống như chỉ cần thái độ của Đông Quân đối với mình khá hiền lành, hắn cũng sẽ buông lỏng rất nhiều.

Đông Quân: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Lâm Tầm: “…”

Hắn: “Trạng thái tinh thần của tôi vẫn rất bình thường.”

Đông Quân chỉ cười, không nói gì thêm.

Chủ đề tiếp theo rất bình thường, miễn cưỡng trò chuyện về thời tiết và tình trạng của Con Trỏ Chuột thêm năm phút, cuộc gọi mới kết thúc.

Lâm Tầm rời khỏi ghế máy tính, ngửa mặt nằm ở trên giường, giơ Con Trỏ Chuột lên.

“Con Trỏ Chuột,” Hắn nói: “Tao cảm thấy Đông Quân nhà mày vẫn rất hoan nghênh tao.”

“Từ rất lâu tao đã…” Hắn nói đến đây, nở nụ cười, mấp máy môi, không tiếp tục nói hết: “Tao cảm thấy giống như đang nằm mơ.”

Con Trỏ Chuột hơi nghiêng đầu.

Lâm Tầm phát hiện khung chương trình trên người nó lại biến mất.

Hắn buông Con Trỏ Chuột ra, nó ngồi trên ngực mình, cái đuôi lắc lắc sau lưng, móc lấy cánh tay của hắn.

Lâm Tầm: “Mày còn biết chơi như vậy?”

Hắn ngẫm nghĩ, nói một mình: “Không phải người ta nói loài mèo không dễ cảm nhận được cái đuôi của mình sao? Cho nên bọn chúng thường xuyên đuổi theo cái đuôi xoay vòng vòng.”

Cái đuôi của Con Trỏ Chuột có vẻ cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau