Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 44: Khe hở (4)

Trước Sau
Thuật toán nén, đúng là một thứ rất quan trọng.

Bây giờ kỹ thuật máy tính đang ở giai đoạn phát triển bùng nổ, theo đó số liệu sinh ra cũng vô cùng nhiều, càng không nói đến những video, tài liệu âm thanh vô cùng vô tận trên internet.

Mà hiệu quả thuật toán nén mang đến chính là mã hóa chúng nó dựa theo quy luật nhất định, biến thành hình thức dễ dàng truyền đi và lưu trữ, lúc cần lại phải giải mã, trở lại số liệu nguyên thủy như cũ.

Cho nên mới nói, một thuật toán nén hữu hiệu, không tổn hại gì, sẽ có thể nâng cao hiệu suất truyền tín hiệu và lưu giữ rất nhiều tài liệu, số liệu, nếu trên thế giới không có thuật toán nén, vậy chỉ sợ rằng internet sẽ bởi vì quá cồng kềnh mà trực tiếp tê liệt.

Một lĩnh vực thuật toán quan trọng thế này, ở trong giới tu tiên tượng trưng cho cảnh giới Kim Đan, có vẻ cũng tương xưng với địa vị của nó.

Lâm Tầm cảm thấy mình đã nhìn thấy chân lý.

Ước chừng nửa giờ sau, nền tảng Python đã được tải xong.

Dựa theo kinh nghiệm lên tới Trúc Cơ lần trước, đầu tiên Lâm Tầm bỏ ra thời gian rất lâu thực hiện đa số thao tác lập trình hướng đối tượng của ngôn ngữ cơ bản, đẩy tiến độ nhiệm vụ chính tuyến lên 50%, bắt đầu kết nối với ổ cứng, vơ vét hết chương trình mà Vương An Toàn thu thập những năm gần đây, bắt đầu lần lượt sử dụng thuật toán nén đã thành hình.

Vận dụng mã hóa Huffman vô cùng kinh điển của cây nhị phân, sự thật cũng đúng là như thế, tiến độ lập tức lên cao 10%.

Chuỗi LZ ắt không thể thiếu, 5%.

Shannon là tổ tiên, ý nghĩa khá quan trọng, 5%.

Xem xong lịch sử, tiếp đó, Lâm Tầm bắt đầu sử dụng thuật toán nén có tổn hao, nén không tổn hao những năm gần đây, tên của bọn nó vô cùng kì quặc, lĩnh vực ứng dụng cũng có sự khác biệt.

Thanh tiến độ chậm chạp tiến lên, triển vọng rất tốt đẹp.

Nhưng ngay khi Lâm Tầm cho rằng mình sẽ xuôi gió xuôi nước đến Kim Đan, nó bỗng nhiên dừng lại.

90%.

Sau đó, cho dù sử dụng chương trình tuyến đầu nào, thanh tiến độ đều không nhúc nhích.

Sau một phen nếm thử, Lâm Tầm vững tin, 10% còn lại nhất định có cửa ải khác.

Hắn cũng không liều chết cùng hệ thống, ra khỏi không gian, lại tìm những luận văn liên quan, rồi định đi ngủ.

Nhưng cả ngày hôm nay của hắn đã được định trước là bận rộn, vừa ôm Con Trỏ Chuột nhắm mắt lại, điện thoại liền vang lên, trên màn hình hiện ra tên Lâm Đinh.

Lâm Đinh, chị của hắn, lớn hơn ba tuổi, ruột thịt.

Lâm Tầm nhận điện thoại: “Chị.”

Giọng của chị hắn từ ống nghe truyền tới: “Toán Toán.”

Giọng nói hơi khàn, không giống âm điệu bình thường của cô lắm.

Lâm Tầm: “Chị bị cảm?”

“Có chút.” Lâm Đinh nói: “Mai chị sẽ bay, buổi chiều đến Bắc Kinh, đón chị nha.”

Lâm Tầm: “Vâng.”

Hắn tiếp tục: “Chị gửi số chuyến bay cho em.”

“Ừm.” Lâm Đinh nói: “Em sắp ngủ à?”

Lâm Tầm: “Dự định ngủ.”

Chị hắn liền cười: “Sớm như vậy.”

Lâm Tầm: “Không tu tiên.”

Lâm Đinh nói: “Vậy chị cúp trước, đừng quên đón chị nha, mua cho em nhiều thứ lắm.”

Lâm Tầm ôm điện thoại, cũng cười: “Tủ quần áo của em không nhét được nữa rồi.”

“Không gian tủ quần áo tựa như bọt biển trong nước, ngoan, ngủ ngon.”

Lâm Tầm: “Ngủ ngon… Uống nhiều nước nóng.”

Lâm Đinh: “Ngậm miệng đi.”



Tắt điện thoại, Lâm Tầm nhìn thời gian một chút, gần đây bận quá, hắn gần như đã quên hôm nay là ngày mấy tháng mấy — đúng là cũng đã đến ngày đó.

Lâm Đinh ở nước ngoài học nghệ thuật, dường như còn muốn mở triển lãm của mình, việc học và sự nghiệp cũng đều không nhẹ nhõm, ngày nghỉ khó mà được trở về, nhưng lúc này hàng năm, cô đều muốn xin nghỉ để về nước một lần.

— Hai người bọn họ lớn lên cùng ông nội, tình cảm rất thắm thiết, mà hai ngày sau là ngày giỗ của ông, về quê thăm ông là quy củ bền vững những năm gần đây của bọn họ.

Năm đó ông lão ra đi rất nhẹ nhàng, đến tuổi rồi, trong lúc ngủ thì đột ngột mất, bởi vậy cũng không nói là bi thương, chỉ là có chút hoài niệm. Thế là lúc này hàng năm, nói vài câu trước mộ ông, nói năm nay đã làm những chuyện gì, xem như ôn chuyện, một năm tiếp theo sẽ an tâm hơn rất nhiều.

Hắn nắm lấy tai Con Trỏ Chuột: “Theo tao ra ngoài một chuyến?”

Con Trỏ Chuột liếm liếm ngón tay của hắn.

Lâm Tầm: “Đó chính là đồng ý?”

Con Trỏ Chuột như không hiểu cái gì cả, giống một con mèo cực kì bình thường, cong người lên, nằm trước ngực hắn ngủ.

Lâm Tầm cũng ngủ rồi.

Một đêm không mộng. Ngày thứ hai viết thuật toán, nói chuyện phiếm với Đông Quân, sau đó nghe thấy tiếng các tiền bối, các sư huynh tầng bốn đi xuống tầng trừ ma, thời gian đến trưa trôi qua rất nhanh. Lúc ra ngoài đón Lâm Đinh, vì đề phòng chuyện Con Trỏ Chuột đi ra ngoài tìm hắn xảy ra lần nữa, trưng cầu ý kiến của Đông Quân xong, Lâm Tầm dứt khoát đeo balo mèo, cũng đưa Con Trỏ Chuột lên xe.

4 giờ 20 chiều, hắn đến sân bay, tìm được thông tin chuyến bay của Lâm Đinh, rồi bắt đầu đứng chờ.

Đương nhiên, Con Trỏ Chuột cũng ở đó, hắn đeo balo mèo ra phía trước người, sau đó kéo khóa ra.

Con Trỏ Chuột thò đầu ra khỏi balo, nhiều người, nó giống như hơi sợ, lo nghĩ nhìn quanh bốn phía, cái tai rung rung, sau đó kêu meo meo với Lâm Tầm.

Lâm Tầm cố ý nhìn một chút, hôm nay trên người Con Trỏ Chuột có giao diện.

Hắn cũng không phải là một người thiếu sức quan sát — căn cứ vào sự quan sát những ngày qua, hắn phát hiện, lúc có khung, Con Trỏ Chuột giống như một con mèo con bình thường, rửa mặt, liếm móng, ăn đồ ăn cho mèo. Mà lúc không có khung, hành vi của nó sẽ khá khó lường, cái đuôi cũng tương đối linh hoạt, có thể tùy ý ra vào trong khe Ma giới, còn thích yên lặng nằm trong lòng mình.

Bây giờ Con Trỏ Chuột có khung, cho nên, không phải tiểu lừa gạt, là một con mèo con xinh đẹp.

Lâm Tầm sờ lên đầu Con Trỏ Chuột: “Đừng sợ.”

Bên cạnh có mấy cô gái tụ tập một chỗ xì xào bàn tán, loáng thoáng nghe thấy mấy từ như “Tiểu ca ca”. Đương nhiên, sau khi Lâm Tầm bị ba cô nàng xin nick Wechat, bị bốn cô nàng yêu cầu chụp ảnh với hắn và mèo, máy bay của Lâm Đinh cuối cùng đã tới.

Lại mười phút trôi qua, hắn trông thấy Lâm Đinh.

Lâm Đinh là một mỹ nữ, dáng cao chân dài, mái tóc lượn sóng, ở lâu một mình nơi đất khách quê người, khí thế càng thêm mạnh mẽ.

Chỉ thấy cô kéo một cái vali to đùng, mặc áo khoác mỏng với màu sắc quỷ dị sặc sỡ, rất không ra gì, vạt áo khác dài đến đầu gối, nhưng bên dưới lại mặc quần đùi, lộ ra toàn bộ bắp chân và một nửa đùi, Lâm Tầm xác nhận đây là phong cách thời trang hắn không thể hiểu nổi.

Hắn kéo balo mèo lại, đeo ra phía sau, vẫy tay với Lâm Đinh.

Lâm Đinh bước nhanh đi tới chỗ hắn.

Một mùi hương đánh tới, hắn bị Lâm Đinh ôm chặt lấy.

Lâm Tầm: “…”

Đãi ngộ nhiệt tình như vậy, hắn đã nhiều năm không có được rồi.

Cánh tay và cơ thể Lâm Đinh ôm lấy hắn giống như có có chút run rẩy.

“Chị?” Lâm Tầm vỗ vai cô: “Sao thế?”

Qua một hồi lâu, Lâm Tầm mới được chị mình thả ra.

Hắn nắm chặt lấy bả vai Lâm Đinh mà nhìn, phát hiện vành mắt cô đỏ lên.

Lâm Tầm: “Chị thất tình?”

“Không.” Lâm Đinh lau mắt, giọng hơi khàn: “Nhớ em.”

Lâm Tầm: “Đừng, không đến mức.”

“— Nhớ em thật mà.”

Lâm Tầm: “Vậy chị tốt nghiệp xong thì về nước đi, đừng ở bên ngoài nữa.”

“Cũng được,” Chị hắn lại như khôi phục vẻ bình thường, giữ vững tinh thần mỉm cười, bắt đầu châm chọc hắn: “Vậy công ty của Lâm tổng có thiếu người không?”



Lâm Tầm: “Miễn đi, mời không nổi ngài.”

Lâm Đinh: “Chị đoán em cũng mời không nổi. Ngoan, chờ chị thành phú bà, sẽ đầu tư cho em.”

Một giây sau, cô chú ý tới balo mèo trên lưng Lâm Tầm.

Sân bay vang lên tiếng kêu ngạc nhiên của cô Lâm, Con Trỏ Chuột bất lực rơi vào trong ngực cô.

Hai người một đường ôn chuyện, chạng vạng tối đã trở lại khu nhà Triều Dương.

— Lâm Đinh thuê khách sạn gần đó, nhưng hôm nay cô muốn nhồi nhét vào của tủ quần áo Lâm Tầm, còn muốn đi thăm An Toàn và Cơ Cấu, cho nên đầu tiên muốn đến khu nhà Triều Dương, ăn cơm cùng mọi người, cuối cùng mới về khách sạn.

Cửa vừa mở, hai người Vương An Toàn Triệu Cơ Cấu mỗi người hô một câu “Chị”, vô cùng ân cần — bọn họ khá thân thiết, lúc trước khi ba người thuê phòng bên ngoài để làm Lạc Thần, phương diện sinh hoạt quả thực rất hỗn loạn, đành nhờ Lâm Đinh về nước chăm sóc.

Lâm Đinh sảng khoái đáp ứng, trò chuyện với bọn họ hồi lâu — cô còn mua trò chơi cho hai người kia.

Lần này Lâm Tầm không chua, hắn biết chờ đợi mình chính là cái gì.

Quả nhiên, Lâm Đinh quan tâm đến Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu xong, liền kéo hành lí vào phòng hắn, sau đó mở nó ra —

“Chị.” Lâm Tầm chân thành nói: “Em thật sự không muốn thay quần áo.”

Lâm Đinh: “Em nhất định phải lần lượt mặc thử, cũng như thổi phồng gu thẩm mỹ của chị.”

Giày vò hơn một giờ, lúc tủ quần áo của Lâm Tầm đã không thể nhét thêm được nữa, cô Lâm mới thu tay lại.

Lâm Tầm ngồi ở trên giường, mặc một cái áo màu trắng nghe nói là hàng hiệu mùa thu kiểu mới xa xỉ nào đó, nhưng lấy gu thẩm mỹ của hắn thì không có cách nào nhìn ra có chỗ đặc biệt gì, uể oải ôm Con Trỏ Chuột ngủ gật.

“Đúng rồi,” Lâm Đinh lấy từ trong hành lý ra một cái lọ màu trắng, dùng một loại giọng say mê nói, “Nước hoa được yêu thích nhất năm nay, nhưng mà là của nam, như tan trong nước, ấm lạnh đan xen, cảm giác rất thích hợp với em chị.”

Lâm Tầm qua loa: “Dễ ngửi.”

Lâm Đinh: “?”

Lâm Đinh: “Chị còn chưa mở nắp mà em đã bảo dễ ngửi rồi?”

Cô phun vào người Lâm Tầm ba lần.

Ngay từ đầu Lâm Tầm còn muốn tránh, nhưng một giây sau, cả người hắn liền khựng lại.

Nước hoa này…

Một giây sau, Con Trỏ Chuột cũng quơ móng vuốt trên không trung: “Meo?”

Nó mở to hai mắt, nhìn xung quanh căn phòng, giống như đang tìm người.

Nước hoa này.

Lúc mùi hương vừa mới tràn ngập còn không ngửi thấy được, nhưng khi nó khuếch tán trong phòng, mùi hương trở nên nhạt hơn…

Giống như trận tuyết mùa đông đầu tiên, hoặc ánh nắng nhẹ trên núi tuyết.

— Đây không phải là loại Đông Quân dùng sao?

Lâm Đinh hứng thú nhìn phản ứng của hắn: “Sao nào?”

Trước đây Lâm Tầm đã nhớ kĩ mùi nước hoa này, cũng đặt nó ngang bằng với khí tức của Đông Quân, thậm chí gần như hình thành phản xạ có điều kiện. Thế là, lúc này hắn đã sắp hôn mê, thậm chí có ảo giác Đông Quân đang ở cách đó không xa.

Hắn cảm giác đầu ngón tay mình như nhũn ra, suýt nữa không ôm được mèo, trả lời Lâm Đinh: “Rất… Rất tốt.”

“Vậy cho em đó,” Lâm Đinh đi đến đầu giường của hắn: “Chị thích phun nó lên gối, giống như vậy…”

Nói rồi, cô nhắm ngay vào gối đầu của Lâm Tầm, lại phun lên ba lần.

“Đừng.” Lâm Tầm muốn ngăn cản, nhưng đã trễ, chị hắn ra tay quá nhanh.

Lâm Đinh có vẻ cực kì hài lòng: “Cái này giữ mùi rất lâu, một đêm cũng không bay mất.”

Xong.

Lâm Tầm nghĩ, thế này là không muốn để cho hắn đi ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau