Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 52: Copy (3)

Trước Sau
Hoắc đại sư đã nói như vậy, vậy thì chờ.

Bà lão cực kì tin tưởng đại sư, thậm chí còn pha trà chiêu đãi. Lâm Tầm làm đồ đệ của đại sư, cũng thu hoạch được một nửa sự tôn kính.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, hắn nhìn quanh căn phòng.

Có lẽ là bởi vì nhà vệ sinh hơi ẩm, mặt trường hơi gồ lên, ở mép có một lớp ẩm mốc màu xanh lá, phối hợp với tiếng nước tí tách bên cạnh, cực kì đáng sợ.

Căn phòng không lớn, bày biện đơn giản, trên vách tường dán một vài bức tranh trẻ con bằng nhựa bình thường không có gì lạ. Bên trong cả phòng, chỉ có một thứ thu hút sự chú ý của Lâm Tầm.

Là một tấm ảnh trên bàn.

Khung ảnh màu đen, là một người phụ nữ ôm một đứa trẻ.

Đứa trẻ — cũng chính là Minh Minh bây giờ đang nằm ở trên giường, trên ảnh chỉ lớn tầm hai ba tuổi. Người phụ nữ ôm cậu bé có một mái tóc ngắn – rất hiếm thấy, là loại cực kì ngắn, nhuộm màu vàng, khuyên tai rất nhỏ, màu đen. Cô ta khoảng chừng trên dưới ba mươi lăm, trên mặt có hai rãnh cười, đôi mắt rất lớn, nhưng rất hung ác, kẻ eyeliner cực đậm — cảm ơn Lâm Đinh, Lâm Tầm còn biết cái gì gọi là “kẻ eyeliner”.

Tương tự, cô ta tô son môi rất đậm, trên người mặc áo ngắn tay màu đỏ, bên dưới mặc quần thể thao —Lâm Tầm không biết hình dung như thế nào, chỉ có thể nói, người phụ nữ này mang theo một loại hơi thở xã hội, giống chị đại.

Hiển nhiên lão Hoắc cũng chú ý tới, chỉ nghe ông hỏi: “Đây là mẹ của thằng bé?”

“Con gái tôi.” Bà lão nói: “Không về nhà nữa.”

Lão Hoắc hơi khép mắt, khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.

Lâm Tầm thì định nghĩa Minh Minh là đứa trẻ bị bỏ rơi ở trong lòng.

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, hắn lấy điện thoại ra nghịch mấy lần.

Bên trong nhóm chat Người một nhà tương thân tương ái còn rất náo nhiệt — ma vật xuất hiện khá nhiều trong đêm, cho nên nửa đêm cũng là thời điểm mọi người tích cực hoạt động trừ ma nhất.

Người trong nhóm chat đang trao đổi tin tức, hoặc nói cho mọi người biết mình thu hoạch được bao nhiêu ma vật.

Trong một đống tin nhắn, nhảy ra một tin.

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Hôm nay đã giết chết ba ma chủng

Tiêu Dao Tử: Ngón cái

Lâm Tầm “?”

Kỳ Vân làm nội ứng thật được như thế?

Hắn mở tin nhắn riêng.

Ngày đó sau chuyện hot search, Kỳ Vân vẫn luôn nhắn tin cho hắn, hỏi cách mua hot search, Lâm Tầm vẫn không trả lời gã.



Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh hoàn lương rồi?

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Đợi tôi có thể đường đường chính chính tiến vào tầng bốn khu nhà Triều Dương, sẽ có thể lấy lại thần khí cho sư phụ

Một con trỏ chuột vui vẻ: Bây giờ anh chưa lấy được, tôi đã biết.

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: …

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Cho nên cậu tìm kim chủ ở đâu thế?

Lâm Tầm đột nhiên có chút muốn khoe khoang.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Nuôi mèo được tặng.

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Cậu lừa tôi à

Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi lừa anh, bởi vì tôi đáng yêu.

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Ọe

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Còn lão già và phú bà nào mà tôi chưa từng thấy chứ khuyên cậu đừng có mà đắc chí đệ tử kiếm tông của tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện này

Người này, không chỉ có nói chuyện không thêm dấu chấm câu, còn dùng khoảng trắng thay thế dấu phẩy. Suy nghĩ muốn nói chuyện vừa mới nhú lên của Lâm Tầm lại bị bóp chết.

Hắn gửi cho Kỳ Vân một cái meme tạm biệt, rời khỏi khung chat.

Hắn bắt đầu học tập, xem luận văn gần một giờ — bản này rất có trình độ, hắn lưu lại, định coi nó như đề tài nói chuyện với Đông Quân lần sau.

Hắn tính thời gian rất chuẩn, sau khi xem xong luận văn, kim giây dịch chuyển vài cái, đã 12 giờ.

Cơ thể đứa bé rung lên một cái thật mạnh.

Thế giới đột nhiên yên tĩnh, giống như bất ngờ bị rút chân không, chỉ có tiếng nước tí tách bên cạnh là cực kì rõ ràng.

Một giọt, hai giọt, ba giọt.

Minh Minh nằm trên giường, hô hấp dồn dập, đôi môi tím tái, tay chân co quắp mất tự nhiên, mi mắt run run.

Thời gian trôi qua từng giây, cậu bé cũng càng run mạnh hơn, ngay lúc Lâm Tầm gần như không thể chịu được mà định gọi 120, cậu bé bỗng nhiên hét to một tiếng: “A!”

Bà lão run rẩy: “Chính… Chính là như vậy.”

Chỉ thấy Minh Minh cuộn người lại, trong nháy mắt nào đó, cậu bé lại phát ra một tiếng kêu sợ hãi bén nhọn, sau đó tay chân cứng ngắc, lăn từ giữa giường đến bên mép.

— biểu hiện như vậy, giống như là có người nào đó không thể nhìn thấy đang dùng sức đập lên người cậu bé vậy.

Tiếp theo, tiếng kêu của cậu bé cao hơn một chút, nắm đấm siết chặt, cơ thể uốn cong thành tư thế không tự nhiên.



Lâm Tầm nhíu mày nhìn động tác của cậu bé.

Một chút, một chút, một chút…

Mặc dù bởi vì run rẩy kịch liệt, động tác của cậu bé rất điên cuồng, nhưng mà lại có tiết tấu.

Lâm Tầm nhìn về phía bức tường kia.

Một giây sau, hắn trông thấy lão Hoắc cũng nhìn về nơi đó.

Lâm Tầm lấy bàn phím từ trong ba lô ra, cầm trước người.

Một giây sau, ánh mắt lão Hoắc sáng lên!

Ông bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế!

Cửa gian phòng chỉ khép hờ, bị lão Hoắc dùng một tay kéo ra.

Lâm Tầm theo sát phía sau.

Hắn trông thấy lão Hoắc bỗng nhiên đạp cửa phòng vệ sinh ra!

Vào lúc này, sao hắn lại không biết ông muốn làm gì được chứ, hắn hơi đánh giá bố cục nhà vệ sinh một chút, tay phải tìm tòi bên cạnh khung cửa, một giây sau liền bật đèn nhà vệ sinh.

Ánh đèn trắng mờ sáng lên, một giây sau, trái tim của hắn đập loạn.

Phía sau vang lên tiếng gào thét hoảng sợ của bà lão: “A!”

Một cái bóng không có hình dạng cụ thể, chỉ đơn giản là bóng đen, cơ thể dài, tay chân cũng dài nhỏ.

Nó cong người, tay phải — có lẽ là một bộ phận có thể miễn cưỡng gọi là tay phải, cầm một thứ hình lưỡi búa, đang đánh từng chút từng chút lên vách tường.

Hình như vòi nước bên cạnh bị hỏng, hoặc là không được vặn chặt, từng giọt nước đang nhỏ xuống. Mà động tác thứ kia vung búa nện lên vách tường có tần suất giống giọt nước nhỏ xuống như đúc.

Lão Hoắc hét lớn: “Yêu nghiệt phương nào!”

Ông giơ gương bát quái trong tay lên cao, một luồng ánh sáng chói lóa hiện ra trong gương, bắn về phía bóng đen kia!

Động tác của bóng đen cứng đờ, nó dừng lại, chậm rãi quay đầu — có lẽ không phải đầu, chỉ là môt cái bóng màu đen hình đầu.

Một giây sau, nó bỗng nhào đến chỗ lão Hoắc.

Lão Hoắc giơ tay lên đón địch.

Nhưng bóng đen không có thực thể, giống như hình ảnh 3D, trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể của lão Hoắc, lao về hướng Lâm Tầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau