Chương 85: Luận văn (3)
Nhìn tiêu chí này, trong lòng Lâm Tầm có một suy đoán loáng thoáng.
Hắn rời khỏi không gian hệ thống, lấy bàn phím từ ba lô ra.
Quả nhiên, logo bàn phím trong hiện thực cũng biến thành thanh kiếm màu đỏ kia.
Hắn dùng tay vuốt ve tiêu chí, ngay sau đó, tiêu chí hơi nóng rực, không khí trước mắt hắn như có một trận dao động, mà bàn phím trong tay đã xảy ra biến hoá khiến người ta kinh ngạc, các phím chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong cái khung màu bạc, tiếp theo, cả bàn phím đều chuyển động, tiếng kim loại ma xát truyền đến, bọn chúng kéo duỗi, gộp lại, cuối cùng biến thành—
Một thanh kiếm.
Một thanh kiếm màu bạc sẫm, không có hoa văn, thân kiếm dài khoảng 50 cm — hơi ngắn, nhưng thân kiếm hẹp đã khiến đường cong của nó rất mượt mà, tổng thể vô cùng đơn giản, không có một chút hoa văn nào, nhìn qua giống như đồ chơi của trẻ em, nhưng rất nặng, không khác gì bàn phím của hắn.
Được rồi, một thanh kiếm từ bàn phím.
Lâm Tầm bắt đầu thăm dò cách sử dụng thanh kiếm này, hắn cảm thấy hệ thống hiểu được trình độ của hắn, hẳn là sẽ không cắt mất đường sống của hắn.
Quả nhiên, hắn có thể dùng suy nghĩ để điều khiển giao diện chương trình đại diện cho chính mình — copy, paste, lựa chọn, vận hành.
Lâm Tầm cảm thấy điều này đã giải phóng đôi tay mình, hắn thử đưa một số thứ mới vào — nếu có thể hoàn toàn đưa vào bằng suy nghĩ, vậy lần tăng cấp này quá tuyệt vời, chỉ dựa vào suy nghĩ trong đầu là có thể gõ ra chương trình, đây chính là ước mơ của rất nhiều lập trình viên, giống như tác giả hy vọng mình cung cấp một ý tưởng, bản thảo sẽ tự động hiện ra 3000 chữ vậy.
Nhưng khi hắn muốn dùng suy nghĩ đưa chữ cái thứ nhất vào, thanh kiếm trong tay run nhè nhẹ, lại trở về trạng thái bàn phím.
Cùng lúc đó âm thanh máy móc vang lên: “Bây giờ pháp khí không sử dụng được chức năng này.”
Cũng đúng, Lâm Tầm cũng biết hy vọng của mình gần như là một ước mơ viển vông, có thể giảm thao tác vận hành phức tạp ở trình độ nhất định, còn có thể sớm trở nên phù hợp với phong cách của người tu tiên trước mặt trưởng bối giới tu chân, đã là món quà lớn mà hệ thống cho mình rồi.
Ổn định lại tâm trạng, Lâm Tầm tùy tiện ăn gì đó, thu dọn qua loa rồi ra cửa đi đến phía tây thành phố.
Địa điểm ở đối diện công ty quản lý của Kỳ Vân, bọn họ tập trung ở một quán KFC, dựa theo danh sách tổng cộng có hơn hai mươi người. Lâm Tầm vừa xuống xe liền thấy Thường Tịch cũng đúng lúc đi đến bên này.
Bọn họ chào hỏi qua, Lâm Tầm hỏi: “Kỳ Vân không tới?”
Thường Tịch: “Vẫn là một con cá.”
Lâm Tầm: “Gã đang làm gì?”
Thường Tịch: “Ngủ.”
Lâm Tầm: “Ngủ lâu như vậy?”
Bây giờ đã là buổi chiều.
Chỉ nghe Thường Tịch nói: “Trong thùng tắm không thoải mái, ban đêm không ngủ được.”
Lâm Tầm rất muốn cười.
Bọn họ sóng vai đi vào KFC, đầu tiên thấy trước mặt lão Hoắc có một cốc coca, ông đang chậm rãi uống, vẻ mặt kia cứ như đang uống trà ô long tốt nhất vậy, còn phải thêm chút cẩu kỷ.
Tiêu Dao Tử tiền bối thờ phụng dưỡng sinh, trước mặt không có đồ ăn gì, chỉ để một quyển trục cực lớn. Hồ Điệp phu nhân ngồi trên ghế chân cao, đeo một cái kính râm, đang gọi điện thoại với ai đó, nói “cân đối sân bãi một chút” vân vân. Cô Sơn Quân giống như thầm mến cô, đang bận xum xoe. Bích Hải tiên tử mặc một bộ vái nhẹ nhàng, mái tóc dài đen nhánh, bên trên tóc dài có một cái vỏ sò trang trí, cô đang kiểm kê lại đống chai lọ: “Hồi Linh Đan, Tụ Linh Đan, Chỉ Huyết Thảo… vậy là đủ.”
Có người mặc kiểu hiện đại, có người mặc đạo bào, có người quấn khăn vuông, có người đội quan, trong tay lại có đủ loại vũ khí, cũng may đây là nơi tụ tập của công ty điện ảnh, khách khứa bên cạnh có vẻ cũng đã quen.
“Đồ nhi à.” Lão Hoắc thấy hắn đến, từ ái vẫy vẫy tay với hắn: “Sao mà phải che che giấu giấu thế?”
Lâm Tầm ho một tiếng, nhìn người trong quán, vẫn không tháo khẩu trang. Bây giờ tin tức về hắn đang rầm rộ trên mạng, cũng không biết đến trình độ nào. Hình của hắn bị đăng lên thì không sao, nếu lại bị chụp với các tiền bối giới tu chân ăn mặc kì dị như vậy thì quá náo nhiệt.
Lâm Tầm: “Đồ nhi dị ứng không khí.”
Lão Hoắc bình chân như vại, không tin hắn nói bậy, nói: “Hai ngày nay không thấy con về nhà, cũng không biết đi đâu lêu lổng. Đến đây, để vi sư nhìn xem tiến cảnh tu vi của con.”
Lâm Tầm tiến lên.
Lão Hoắc đưa tay ra.
Lâm Tầm giơ tay phải lên.
Lão Hoắc bình thản hai mắt nhắm lại, đặt ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay Lâm Tầm, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác như mây trôi nước chảy, cực kì có tiên khí.
Lâm Tầm yên lặng nhìn sư phụ nhà mình, đếm ngược trong lòng.
Ba, hai, một.
Chỉ thấy lão Hoắc bỗng nhiên mở mắt!
“Nghiệt đồ!” Lão Hoắc nhìn về phía hắn, ánh mắt như mũi tên băng, thấp giọng quát nói: “Không phải là con đi song tu với tà ma ngoại đạo gì đấy chứ!”
Hắn rời khỏi không gian hệ thống, lấy bàn phím từ ba lô ra.
Quả nhiên, logo bàn phím trong hiện thực cũng biến thành thanh kiếm màu đỏ kia.
Hắn dùng tay vuốt ve tiêu chí, ngay sau đó, tiêu chí hơi nóng rực, không khí trước mắt hắn như có một trận dao động, mà bàn phím trong tay đã xảy ra biến hoá khiến người ta kinh ngạc, các phím chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong cái khung màu bạc, tiếp theo, cả bàn phím đều chuyển động, tiếng kim loại ma xát truyền đến, bọn chúng kéo duỗi, gộp lại, cuối cùng biến thành—
Một thanh kiếm.
Một thanh kiếm màu bạc sẫm, không có hoa văn, thân kiếm dài khoảng 50 cm — hơi ngắn, nhưng thân kiếm hẹp đã khiến đường cong của nó rất mượt mà, tổng thể vô cùng đơn giản, không có một chút hoa văn nào, nhìn qua giống như đồ chơi của trẻ em, nhưng rất nặng, không khác gì bàn phím của hắn.
Được rồi, một thanh kiếm từ bàn phím.
Lâm Tầm bắt đầu thăm dò cách sử dụng thanh kiếm này, hắn cảm thấy hệ thống hiểu được trình độ của hắn, hẳn là sẽ không cắt mất đường sống của hắn.
Quả nhiên, hắn có thể dùng suy nghĩ để điều khiển giao diện chương trình đại diện cho chính mình — copy, paste, lựa chọn, vận hành.
Lâm Tầm cảm thấy điều này đã giải phóng đôi tay mình, hắn thử đưa một số thứ mới vào — nếu có thể hoàn toàn đưa vào bằng suy nghĩ, vậy lần tăng cấp này quá tuyệt vời, chỉ dựa vào suy nghĩ trong đầu là có thể gõ ra chương trình, đây chính là ước mơ của rất nhiều lập trình viên, giống như tác giả hy vọng mình cung cấp một ý tưởng, bản thảo sẽ tự động hiện ra 3000 chữ vậy.
Nhưng khi hắn muốn dùng suy nghĩ đưa chữ cái thứ nhất vào, thanh kiếm trong tay run nhè nhẹ, lại trở về trạng thái bàn phím.
Cùng lúc đó âm thanh máy móc vang lên: “Bây giờ pháp khí không sử dụng được chức năng này.”
Cũng đúng, Lâm Tầm cũng biết hy vọng của mình gần như là một ước mơ viển vông, có thể giảm thao tác vận hành phức tạp ở trình độ nhất định, còn có thể sớm trở nên phù hợp với phong cách của người tu tiên trước mặt trưởng bối giới tu chân, đã là món quà lớn mà hệ thống cho mình rồi.
Ổn định lại tâm trạng, Lâm Tầm tùy tiện ăn gì đó, thu dọn qua loa rồi ra cửa đi đến phía tây thành phố.
Địa điểm ở đối diện công ty quản lý của Kỳ Vân, bọn họ tập trung ở một quán KFC, dựa theo danh sách tổng cộng có hơn hai mươi người. Lâm Tầm vừa xuống xe liền thấy Thường Tịch cũng đúng lúc đi đến bên này.
Bọn họ chào hỏi qua, Lâm Tầm hỏi: “Kỳ Vân không tới?”
Thường Tịch: “Vẫn là một con cá.”
Lâm Tầm: “Gã đang làm gì?”
Thường Tịch: “Ngủ.”
Lâm Tầm: “Ngủ lâu như vậy?”
Bây giờ đã là buổi chiều.
Chỉ nghe Thường Tịch nói: “Trong thùng tắm không thoải mái, ban đêm không ngủ được.”
Lâm Tầm rất muốn cười.
Bọn họ sóng vai đi vào KFC, đầu tiên thấy trước mặt lão Hoắc có một cốc coca, ông đang chậm rãi uống, vẻ mặt kia cứ như đang uống trà ô long tốt nhất vậy, còn phải thêm chút cẩu kỷ.
Tiêu Dao Tử tiền bối thờ phụng dưỡng sinh, trước mặt không có đồ ăn gì, chỉ để một quyển trục cực lớn. Hồ Điệp phu nhân ngồi trên ghế chân cao, đeo một cái kính râm, đang gọi điện thoại với ai đó, nói “cân đối sân bãi một chút” vân vân. Cô Sơn Quân giống như thầm mến cô, đang bận xum xoe. Bích Hải tiên tử mặc một bộ vái nhẹ nhàng, mái tóc dài đen nhánh, bên trên tóc dài có một cái vỏ sò trang trí, cô đang kiểm kê lại đống chai lọ: “Hồi Linh Đan, Tụ Linh Đan, Chỉ Huyết Thảo… vậy là đủ.”
Có người mặc kiểu hiện đại, có người mặc đạo bào, có người quấn khăn vuông, có người đội quan, trong tay lại có đủ loại vũ khí, cũng may đây là nơi tụ tập của công ty điện ảnh, khách khứa bên cạnh có vẻ cũng đã quen.
“Đồ nhi à.” Lão Hoắc thấy hắn đến, từ ái vẫy vẫy tay với hắn: “Sao mà phải che che giấu giấu thế?”
Lâm Tầm ho một tiếng, nhìn người trong quán, vẫn không tháo khẩu trang. Bây giờ tin tức về hắn đang rầm rộ trên mạng, cũng không biết đến trình độ nào. Hình của hắn bị đăng lên thì không sao, nếu lại bị chụp với các tiền bối giới tu chân ăn mặc kì dị như vậy thì quá náo nhiệt.
Lâm Tầm: “Đồ nhi dị ứng không khí.”
Lão Hoắc bình chân như vại, không tin hắn nói bậy, nói: “Hai ngày nay không thấy con về nhà, cũng không biết đi đâu lêu lổng. Đến đây, để vi sư nhìn xem tiến cảnh tu vi của con.”
Lâm Tầm tiến lên.
Lão Hoắc đưa tay ra.
Lâm Tầm giơ tay phải lên.
Lão Hoắc bình thản hai mắt nhắm lại, đặt ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay Lâm Tầm, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác như mây trôi nước chảy, cực kì có tiên khí.
Lâm Tầm yên lặng nhìn sư phụ nhà mình, đếm ngược trong lòng.
Ba, hai, một.
Chỉ thấy lão Hoắc bỗng nhiên mở mắt!
“Nghiệt đồ!” Lão Hoắc nhìn về phía hắn, ánh mắt như mũi tên băng, thấp giọng quát nói: “Không phải là con đi song tu với tà ma ngoại đạo gì đấy chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất