Chương 11
Dịch: LTLT
Sau khi bước nhanh ra ngoài được một đoạn, Hoắc Nhiên mới cúi đầu xuống, muốn vén áo lên nhìn thử ban nãy cái người kia có phải trong khe mông kẹp cục đá rồi ngồi lên bụng cậu không, sao lại đau như vậy.
Bàn tay vừa sờ đến áo, Giang Lỗi đã đuổi kịp, bên cạnh còn có hai thành viên của đội bóng rổ trường, Hoắc Nhiên vội vàng thả tay xuống lại.
“Chuyện gì vậy?” Giang Lỗi hỏi “Ai đánh mày à?”
“Không thấy rõ.” Hoắc Nhiên nhíu mày “Có thấy rõ cũng không biết… Không sao, có thể là đụng trúng dạ dày, có hơi muốn ói.”
“Có cần đến phòng y tế không? Sau khi chính thức nhập học có người trực ban.” Một thành viên nói.
“Không cần đâu.” Hoắc Nhiên xua tay, “Hai người phải làm gì thì đi làm đi, vừa rồi cảm ơn nhé.”
“Vậy được thôi, tụi tôi về kí túc xá.” Hai thành viên đi về phía kí túc xá được mấy bước, lại quay đầu, “Đội trưởng, lão Vu nói thành viên cũ chúng ta cuối tuần bắt đầu huấn luyện rồi?”
“Ừ, tuần này chẳng phải là chương trình làm quen của học sinh mới sao.” Hoắc Nhiên gật đầu, sau khi hai thành viên kia đi mất, cậu mới xoa bụng, vén áo lên cúi đầu nhìn thử “Hình như cũng không có gì.”
“Nhìn không ra.” Giang Lỗi khom lưng cũng nhìn thử.
“Bỏ đi, không quan tâm nữa.” Hoắc Nhiên thở dài “Về lớp học đi.”
“Mày thấy rõ Khấu Thầm đánh nhau thế nào không?” Giang Lỗi thấp giọng “Đờ mờ một chọi bốn?”
“Không thấy rõ, tao mới đến liền bị đụng trúng rồi.” Hoắc Nhiên cau mày, quay lại liếc mắt nhìn Khấu Thầm ở đằng sau, chợt phát hiện trong tay Khấu Thầm có thứ gì đó phản quang, cậu lập tức bị dọa sợ đến mức bụng không thấy đau nữa “Cái đệt, cậu mang theo dao?”
“Không.” Khấu Thầm vứt con dao trong tay “Không phải của tôi.”
“Mấy tên kia đem theo.” Hứa Xuyên nói “Gan lớn thật đó.”
Lúc này Hoắc Nhiên mới kịp phản ứng vì sao Khấu Thầm lại đến sờ bụng cậu.
“Gan lớn con khỉ ấy.” Khấu Thầm nói “Cái thứ dao này, ở trường chúng tôi, lấy ra là đâm người ta, ở chỗ mấy người, lấy ra là quăng xuống đất.”
Lại chém nữa rồi.
Hoắc Nhiên thở dài: “Khấu Thầm, trước đây có phải cậu học ở nông trường cải tạo lao động không?”
“Nông trường cải tạo lao động tính cái thá gì.” Khấu Thầm rất xem thường “Người của nông trường cải tạo lao động không thể nào so với bọn tôi, đầu ngón chân út đủ đánh ngã bọn họ.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, khâm phục sát đất cái kiểu tố chất tâm lý hoàn toàn xem thường mỉa mai còn có thể thuận tiện chém gió của Khấu Thầm, không nói được câu nào hết.
“Đến phòng y tế.” Khấu Thầm đổi chủ đề.
“Sao vậy?” Hoắc Nhiên vừa nghe liền căng thẳng, dù gì cũng đã nhìn thấy dao.
“Kiểm tra một xíu.” Khấu Thầm nói “Tôi vừa bị đánh đó.”
“Gì cơ?” Mọi người đều sửng sốt.
Hoắc Nhiên có hơi ngỡ ngàng, vừa rồi rõ ràng Khấu Thầm đánh rất lưu loát cũng bay hai tên, trình độ này nếu như không phải thấy tận mắt, chỉ nghe Khấu Thầm kể lại, cậu tuyệt đối đẩy trả lại vào trong làn gió cậu ta chém.
Lực chiến đấu như vậy lại bị đánh?
“Vốn dĩ tao không muốn ra tay.” Khấu Thầm hoạt động cánh tay một xíu, đưa tay ra sau ấn ấn lên trên lưng mình, nhe răng nhếch miệng rồi nhíu mày “Ba tao nói rồi, còn đánh nhau nữa thì nhét tao vào trong máy xay thịt làm thành lạp xưởng tại chỗ…”
Câu này Hoắc Nhiên nghe thấy toàn thân cũng đau nhức.
“Nếu mới đầu tao liền ra tay, khi tụi mày đến đã sớm không còn ai rồi.” Khấu Thầm lại nhảy mấy cái “Má nó ôm đầu nhịn cả lúc lâu, mấy tên ngốc tụi mày còn chưa xong!”
“Đệt.” Giang Lỗi nói “Câu này của mày là thật hay giả đó!”
“Nếu không thì trong mấy phút tụi mày đến tụi tao ở đó làm gì đây.” Khấu Thầm trợn mắt nhìn Giang Lỗi “Họp à?”
“Mày đánh thật, ba mày cũng không biết, bọn nó tìm mày gây sự trước.” Ngụy Siêu Nhân nói “Còn đánh thua, bọn nó cũng không có mặt mũi nói ra.”
“Mày không hiểu.” Vẻ mặt Khấu Thầm vui sướng vỗ vai Ngụy Siêu Nhân.
Mấy người ở đây, có lẽ chỉ có Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân đột nhiên thông suốt.
Hiểu rồi.
Cao thủ che giấu thực lực, xem thường so chiêu với đối thủ, vào lúc đối thủ kiêu ngạo tưởng rằng nắm chắc phần thắng trong tay, bỗng nhiên không kiên nhẫn quăng ra một chiêu, đối thủ ngay lập tức bị đá lên cao rồi rớt xuống cứ như vậy bị KO, bị đả kích về tâm hồn vì đối thủ và cấp bậc giả ngầu của cao thủ… Hoắc Nhiên cảm thấy Khấu Thầm chủ yếu là muốn hiệu quả đằng sau.
Đây chắc hẳn không đơn giản là giả ngầu bình thường, đây là trình độ cao nhất của giả ngầu, là lợi hại thật sự.
Hoắc Nhiên liếc nhìn Khấu Thầm, bản thân bỗng nhiên theo kịp mạch suy nghĩ của vua giả ngầu, điều này khiến cậu vô cùng lo lắng.
Mặc dù đã theo kịp mạch suy nghĩ của Khấu Thầm, nhưng khi ở phòng y tế nhìn thấy vết bầm tím mới tinh trên lưng Khấu Thầm, Hoắc Nhiên mới thật sự tin lời Khấu Thầm.
“Đánh nhau?” Trực ban hôm nay là chị gái bác sĩ, khi nhìn thấy vết thương của Khấu Thầm, cô thở dài.
“Bị đánh.” Khi Khấu Thầm trả lời vậy mà còn dương dương đắc ý.
“Ai đánh vậy?” Chị gái bác sĩ lấy một túi nước đá từ trong tủ lạnh ra, lấy một cái khăn lông bao lại.
“Cậu ấy.” Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên.
“Cậu nói lại lần nữa? Ai?” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, dường như muốn lắc đầu của Khấu Thầm để xem có thể chảy ra miếng nước nào không.
“Còn muốn đánh à? Dữ như vậy.” Chị gái bác sĩ nhìn cậu “Ngồi xuống đi, ở chỗ của chị không được đánh nhau đó, chị sẽ báo lại cho thầy giáo các em, mấy đứa em đều ngồi xuống đi.”
Lời nói chị gái bác sĩ bình tĩnh dịu dàng, dù là vết thương của Khấu Thầm hay là nửa cái hình xăm của Khấu Thầm bị lộ ra, đều không thể khiến cô giật mình, mọi người trong phòng lập tức ngoan ngoãn tìm ghế ngồi xuống.
“Vết thương này cũng không nặng lắm, chườm đá trước, ngày mai có thể lấy khăn nóng phủ lên, ngại phiền thì cũng có thể mặc kệ.” Chị gái bác sĩ đưa túi nước đá đến trước mặt Hoắc Nhiên “Em giúp cậu ấy chườm một lát đi.”
“Em?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Hay là em làm cho.” Hứa Xuyên đứng lên.
“Em ấy đánh mà.” Chị gái bác sĩ nói “Ai đánh thì người đó chườm.”
Hứa Xuyên lại ngồi xuống.
Lúc này Hoắc Nhiên cũng không thể nói ra chuyện ban nãy được, chỉ đành cắn răng đứng lên nhận túi nước đá, đi đến sau lưng Khấu Thầm.
“Nhẹ chút nhá.” Khấu Thầm nói “Đau đó.”
Đây chính là cái giá phải trả của bí kíp giả ngầu theo giang hồ đồn đại.
Hoắc Nhiên đè túi nước đá lên trên lưng Khấu Thầm.
“Á đệt!” Khấu Thầm cong lưng một lát rồi ưỡn thẳng lên “Sao lạnh như vậy!”
“Nói nhảm, vì đây là cục đá.” Vốn dĩ Hoắc Nhiên muốn đè liên tục, đông chết cái tên bệnh thần kinh này, nhưng do dự một lát vẫn là lấy túi nước đá ra “Cậu còn muốn nó nóng sao!”
“Tôi là chưa có chuẩn bị tâm lý xong.” Cánh tay Khấu Thầm chống lên trên đầu gối “Tiếp tục.”
Hoắc Nhiên thở dài, lại đặt túi nước đá về lại.
Chườm đá 10 phút, Khấu Thầm cứ nói lẩm bẩm chê túi nước đá quá lạnh, lạnh đến mức Khấu Thầm thấy đau, nhưng người trong phòng lấy chủ lực là Hứa Xuyên, đều đang nói chuyện với chị gái, dĩ nhiên không có ai còn quan tâm đến vết thương của Khấu Thầm.
Đương nhiên, mẹ nó đây cũng không phải vết thương cần quan tâm.
Không thể không nói Khấu Thầm vẫn có chút chuẩn bị, mấy vết sưng đỏ đều tập trung ở sau lưng, vị trí chống đòn tốt nhất, đau thì có đau, nhưng không có ảnh hưởng lớn gì, sở dĩ Khấu Thầm cứ lầm bầm, chẳng qua là sợ đau.
Dù sao ngón út bị trật khớp thôi cũng có thể la đến mức giống như đã buông tay thế gian rồi.
“Bụng của cậu không sao chứ?” Khấu Thầm vẫn luôn cúi đầu vừa xem điện thoại vừa lầm bầm nghiêng đầu qua thấp giọng hỏi.
“Không sao.” Hoắc Nhiên sờ bụng của mình “Ban nãy có hơi muốn ói, giờ không thấy gì nữa rồi.”
“Cậu thật không được.” Khấu Thầm nói “Đụng một cái liền thành thế này.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên nhìn cái ót của Khấu Thầm “Không có kinh nghiệm gì, dù sao cũng không giống như cậu, không có chuyện gì tìm đánh.”
Khấu Thầm không nói gì, cười một hồi lâu.
Khi bước ra khỏi phòng y tế, tiết học cuối cùng vẫn còn 10 phút, thời gian này lão Viên đã về lớp học, bọn họ phải về lớp ngồi nhận đánh giá.
Lúc vào lớp học cả lớp đều quay đầu lại nhìn, có người nhỏ giọng hỏi: “Tình hình chiến đấu?”
“Không có đánh.” Ngụy Siêu Nhân đáp “Chán.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, IQ đột nhiên tăng mạnh khiến người khác cảm thấy Ngụy Siêu Nhân bị ma nhập.
Khấu Thầm đi thẳng đến chỗ của Từ Tri Phàm ngồi xuống, sau khi ngồi xuống còn hớn hở nghiêng ghế về phía trước để chờ Hoắc Nhiên.
“Cậu còn có chuyện gì?” Khi Hoắc Nhiên lách vào chỗ của mình vẫn cứ vịn lưng ghế, sợ đè lên lưng Khấu Thầm cậu ta lại kêu thảm thiết nữa.
“Không có gì.” Khấu Thầm nói “Sao thế, chỗ này không cho ngồi à?”
“Không dám.” Hoắc Nhiên ngồi xuống, tự học buổi tối người lớp bọn họ đều ngồi lung tung, hình như cũng không có lý do gì phải bắt Khấu Thầm đi chỗ khác.
“Ừ, vậy thì đúng rồi.” Khấu Thầm dựa vào ghế lắc lắc “Trong lòng phải sợ hãi tôi.”
“Lưng có đau không vậy?” Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn Khấu Thầm, lắc đến rất vui.
“Đau khỉ ấy.” Khấu Thầm nói “Sớm lạnh tê rồi, giờ vẫn không cảm giác được.”
Khi tự học buổi tối còn 5 phút thì lão Viên bước vào lớp, dặn dò lát nữa nhanh chóng trở về ký túc xá đừng chạy lung tung chú ý an toàn các kiểu, sau đó lại gọi Hoắc Nhiên ra ngoài lớp học.
Lúc Hoắc Nhiên đi theo lão Viên ra ngoài lớp có hơi căng thẳng, sợ lão Viên hỏi chuyện đánh nhau ban nãy, bọn họ còn chưa thống nhất khẩu cung với nhau.
“Có phải trong nhà Hồ Dật xảy ra chuyện gì không?” Lão Viên nhẹ giọng hỏi.
Nghe thấy câu này, Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Hình như vậy.”
“Mấy ngày nay thấy tâm trạng em ấy không tốt.” Lão Viên nói “Em nói với em ấy đi, có chuyện gì cần giúp đỡ hoặc là cần nói chuyện, cứ đến tìm thầy, nếu thầy không ở trường có thể đến nhà thầy.”
“Dạ, được.” Hoắc Nhiên gật đầu “Cảm ơn thầy Viên.”
Sau khi lão Viên đi, Khấu Thầm nhanh chóng vọt ra lớp học: “Sao thế?”
“Không phải chuyện hồi nãy, là chuyện của Hồ Dật.” Hoắc Nhiên nói.
“Con dao bị phát hiện rồi?” Khấu Thầm hỏi.
“Không.” Hoắc Nhiên nhớ đến chuyện này, kiềm lòng không được hỏi “Rốt cuộc sao cậu lại biết nó mang theo dao?”
Khấu Thầm không nói, nhìn Hoắc Nhiên mấy phút, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười đắc ý, cười chừng 5 giây, mới nói: “Xin tôi đi tôi nói cho cậu.”
“Nhịn đi.” Hoắc Nhiên xoay người vào lớp.
Khi ngồi xuống thu dọn đồ đạc, Khấu Thầm tiến đến: “Thấy cậu có thành ý như vậy, tôi nó cho cậu nghe nè.”
“Đừng.” Hoắc Nhiên nói “Tôi không có chút thành ý nào hết, tuyệt đối cắn chặt miệng lại đừng nói cái gì với tôi hết.”
“Cậu nghe hay không!” Khấu Thầm bỗng nhiên tiến lại gần bên tai của Hoắc Nhiên gằn giọng hét toáng lên.
Hoắc Nhiên không đề phòng, lại thêm âm thanh này vô cùng dữ tợn, cậu giật nảy mình, quay đầu nhìn thấy mắt Khấu Thầm đang trừng.
“Không nghe đánh chết cậu.” Khấu Thầm lại nói.
“… Cậu nói đi.” Hoắc Nhiên có chút bất đắc dĩ, chớp mắt cậu nảy sinh ảo giác, nếu nói không nghe, cảm thấy giây tiếp theo Khấu Thầm sẽ rống “Bay đi cho ông” với cậu.
Khấu Thầm vừa nghe thấy câu nói này lập tức hớn hở nói: “Thật ra vô cùng đơn giản, Hồ Dật đi đường người cậu ta không thẳng cậu biết không, rất uể oải, nhưng khi tôi nhìn thấy cậu ta về ký túc xá bước đi lại thẳng vô cùng, lúc tôi giấu dao ở sau lưng cũng như vậy, sợ bị cắt trúng thịt, cho nên ở bên trong tôi thường phải mặc thêm một cái áo ba lỗ gì đấy ngăn ra…”
“Vì sao là dao phay? Không phải dao gọt dưa, dao rọc giấy, dao nhỏ?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Nói nhảm, dao rọc giấy với dao nhỏ thì bỏ trong túi quần, dao gọt dưa để trong ống quần, dài như vậy mà để ở sau lưng là ngu ngốc, không đâm vào mông thì cũng sẽ đâm vào gáy.” Khấu Thầm nói “Nhưng mà dao phay là tôi đoán, cũng không chừng là dao cắt mì, trông Hồ Dật lá gan nhỏ, chỉ cầm dao phay cậu ta nhất định không dám cầm.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, khá là kinh ngạc.
“Đệt, trâu bò ghê á.” Giang Lỗi nãy giờ ở bàn trước nghiêng người nghe, lúc này cũng kinh ngạc.
“Sao thế?” Khấu Thầm lập tức nhướn mày “Dao cắt mì?”
“Ờ.” Hoắc Nhiên gật đầu “Phải.”
Khấu Thầm cười vỗ lên mặt của cậu: “Tuyệt đối đừng sùng bái tôi quá.”
Hoắc Nhiên qua mấy giây mới chợt đưa tay lên xoa mặt.
“Đờ mờ ông nội cậu.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên “Tay tôi sạch sẽ!”
“Còn đụng nữa tôi chặt tay cậu.” Hoắc Nhiên nói.
Giây tiếp theo Khấu Thầm đưa tay ra, tiến đến bên eo Hoắc Nhiên, cậu nhìn chằm chằm vào tay Khấu Thầm.
Khi cách cái eo còn 5cm Hoắc Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng tóm lấy tay Khấu Thầm vặn ra sau lưng, tay Khấu Thầm khựng lại, dừng một chút lại rút về.
“Bỏ đi.” Khấu Thầm nói “Đi dã ngoại xong đã.”
Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
“Đi thôi! Về ký túc xá ngủ!” Khấu Thầm đứng lên duỗi người kêu một tiếng, trong lớp học ào ào hưởng ứng.
Một đám người la hét ồn ào đi ra cửa, Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua lớp học lớp 12 bên kia, vẫn chưa có động tĩnh gì, giống như tiếng chuông kết thúc tự học buổi tối không liên quan gì đến bọn họ.
“Ăn khuya không?” Giang Lỗi cầm điện thoại hỏi Hoắc Nhiên “Tri Phàm nói chờ tụi mình ở căn tin.”
“Ăn.” Hoắc Nhiên ấn bụng “Hồ Dật sao rồi?”
“Nói là khóc mệt nên ngủ rồi, giờ còn chưa tỉnh.” Giang Lỗi thở dài.
Bữa khuya của căn tin trường học rất được chào đón, đặc biệt là khi thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, học xong buổi tự học ban đêm giống như cả ngày chưa ăn gì cả, vào căn tin ngay cả khay cơm cũng muốn gặm.
Không biết làm sao Hoắc Nhiên bỗng nhớ đến Hà Hoa.
Chắc chị ấy thật sự cả ngày không ăn gì, ăn khuya buổi tối cũng phải trốn đi ăn, sau một lần Khấu Thầm giúp chị ấy, cũng không biết có thể có chút hiệu quả không.
“Chỗ này!” Từ Tri Phàm đã mua xong đồ ăn, có cháo và một khay cánh gà lớn, trường học chỉ có cánh gà này là đỉnh nhất, lần nào bọn họ cũng chỉ ăn cánh gà không ăn món khác.
“Có phải có hơi nhiều không?” Khi Hoắc Nhiên ngồi xuống liền hỏi.
“Tao còn gọi cho đám Khấu Thầm.” Lúc Từ Tri Phàm đang nói, Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân đã chen vào ngồi xuống, Từ Tri Phàm nhìn phía sau bọn họ “Khấu Thầm đâu?”
“Đi quỷ lâu rồi.” Hứa Xuyên cầm một cánh gà.
“Lại đi?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Lại?” Từ Tri Phàm nhìn cậu, nhíu mày đè thấp giọng nói “Đám vừa rồi đánh nhau với lớp 12 là tụi mày phải không!”
“Không phải tụi tao.” Ngụy Siêu Nhân cũng nhỏ giọng nói “Là Khấu Thầm, lúc tụi tao đến đã kết thúc rồi, Hoắc Nhiên đến trễ, bị đụng ngã xuống đất.”
Từ Tri Phàm nhìn Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên sờ bụng:”Chỉ bị đụng một xíu, lúc muốn ra tay người đã không còn rồi… Sao mày lại biết?”
“Sao tao có thể biết, tao ở ký túc xá mà, lớp 12 có người về ký túc, lại trèo tường ra ngoài, nghe nói là muốn đi bệnh viện.” Từ Tri Phàm nói “Chỉ một mình Khấu Thầm ra tay?”
“Phải.” Giang Lỗi gật đầu “1 chọi 4, trâu bò.”
“Vậy cậu ta còn đi làm gì?” Từ Tri Phàm lại hỏi Hứa Xuyên.
“Không phải.” Hứa Xuyên nuốt cánh gà “Nó đi xem Hà Hoa nướng lạp xưởng.”
“… Đầu cậu ta có phải từng bị gà mổ không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không biết, tụi tao cũng chỉ mới quen nó một học kỳ.” Hứa Xuyên cười nói.
“Cậu ta không nói tại sao à?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Không.” Hứa Xuyên nói “Chắc là muốn nói với chị ấy một tiếng, đám người đó đã bị dạy dỗ rồi, bảo chị ấy đừng đến chỗ đó trốn ăn nữa.”
“Có cần phải đến quỷ lâu nói sao?” Giang Lỗi không hiểu lắm.
“Kiểu như Hà Hoa, mày không một mình tìm chỗ không người nói chuyện với chị ấy, đoán là nói không được năm câu chị ấy đã sợ chạy mất rồi.” Từ Tri Phàm nói.
Hoắc Nhiên không lên tiếng, chăm chú gặm một cái cánh gà.
———
Dao gọt dưa:
Sau khi bước nhanh ra ngoài được một đoạn, Hoắc Nhiên mới cúi đầu xuống, muốn vén áo lên nhìn thử ban nãy cái người kia có phải trong khe mông kẹp cục đá rồi ngồi lên bụng cậu không, sao lại đau như vậy.
Bàn tay vừa sờ đến áo, Giang Lỗi đã đuổi kịp, bên cạnh còn có hai thành viên của đội bóng rổ trường, Hoắc Nhiên vội vàng thả tay xuống lại.
“Chuyện gì vậy?” Giang Lỗi hỏi “Ai đánh mày à?”
“Không thấy rõ.” Hoắc Nhiên nhíu mày “Có thấy rõ cũng không biết… Không sao, có thể là đụng trúng dạ dày, có hơi muốn ói.”
“Có cần đến phòng y tế không? Sau khi chính thức nhập học có người trực ban.” Một thành viên nói.
“Không cần đâu.” Hoắc Nhiên xua tay, “Hai người phải làm gì thì đi làm đi, vừa rồi cảm ơn nhé.”
“Vậy được thôi, tụi tôi về kí túc xá.” Hai thành viên đi về phía kí túc xá được mấy bước, lại quay đầu, “Đội trưởng, lão Vu nói thành viên cũ chúng ta cuối tuần bắt đầu huấn luyện rồi?”
“Ừ, tuần này chẳng phải là chương trình làm quen của học sinh mới sao.” Hoắc Nhiên gật đầu, sau khi hai thành viên kia đi mất, cậu mới xoa bụng, vén áo lên cúi đầu nhìn thử “Hình như cũng không có gì.”
“Nhìn không ra.” Giang Lỗi khom lưng cũng nhìn thử.
“Bỏ đi, không quan tâm nữa.” Hoắc Nhiên thở dài “Về lớp học đi.”
“Mày thấy rõ Khấu Thầm đánh nhau thế nào không?” Giang Lỗi thấp giọng “Đờ mờ một chọi bốn?”
“Không thấy rõ, tao mới đến liền bị đụng trúng rồi.” Hoắc Nhiên cau mày, quay lại liếc mắt nhìn Khấu Thầm ở đằng sau, chợt phát hiện trong tay Khấu Thầm có thứ gì đó phản quang, cậu lập tức bị dọa sợ đến mức bụng không thấy đau nữa “Cái đệt, cậu mang theo dao?”
“Không.” Khấu Thầm vứt con dao trong tay “Không phải của tôi.”
“Mấy tên kia đem theo.” Hứa Xuyên nói “Gan lớn thật đó.”
Lúc này Hoắc Nhiên mới kịp phản ứng vì sao Khấu Thầm lại đến sờ bụng cậu.
“Gan lớn con khỉ ấy.” Khấu Thầm nói “Cái thứ dao này, ở trường chúng tôi, lấy ra là đâm người ta, ở chỗ mấy người, lấy ra là quăng xuống đất.”
Lại chém nữa rồi.
Hoắc Nhiên thở dài: “Khấu Thầm, trước đây có phải cậu học ở nông trường cải tạo lao động không?”
“Nông trường cải tạo lao động tính cái thá gì.” Khấu Thầm rất xem thường “Người của nông trường cải tạo lao động không thể nào so với bọn tôi, đầu ngón chân út đủ đánh ngã bọn họ.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, khâm phục sát đất cái kiểu tố chất tâm lý hoàn toàn xem thường mỉa mai còn có thể thuận tiện chém gió của Khấu Thầm, không nói được câu nào hết.
“Đến phòng y tế.” Khấu Thầm đổi chủ đề.
“Sao vậy?” Hoắc Nhiên vừa nghe liền căng thẳng, dù gì cũng đã nhìn thấy dao.
“Kiểm tra một xíu.” Khấu Thầm nói “Tôi vừa bị đánh đó.”
“Gì cơ?” Mọi người đều sửng sốt.
Hoắc Nhiên có hơi ngỡ ngàng, vừa rồi rõ ràng Khấu Thầm đánh rất lưu loát cũng bay hai tên, trình độ này nếu như không phải thấy tận mắt, chỉ nghe Khấu Thầm kể lại, cậu tuyệt đối đẩy trả lại vào trong làn gió cậu ta chém.
Lực chiến đấu như vậy lại bị đánh?
“Vốn dĩ tao không muốn ra tay.” Khấu Thầm hoạt động cánh tay một xíu, đưa tay ra sau ấn ấn lên trên lưng mình, nhe răng nhếch miệng rồi nhíu mày “Ba tao nói rồi, còn đánh nhau nữa thì nhét tao vào trong máy xay thịt làm thành lạp xưởng tại chỗ…”
Câu này Hoắc Nhiên nghe thấy toàn thân cũng đau nhức.
“Nếu mới đầu tao liền ra tay, khi tụi mày đến đã sớm không còn ai rồi.” Khấu Thầm lại nhảy mấy cái “Má nó ôm đầu nhịn cả lúc lâu, mấy tên ngốc tụi mày còn chưa xong!”
“Đệt.” Giang Lỗi nói “Câu này của mày là thật hay giả đó!”
“Nếu không thì trong mấy phút tụi mày đến tụi tao ở đó làm gì đây.” Khấu Thầm trợn mắt nhìn Giang Lỗi “Họp à?”
“Mày đánh thật, ba mày cũng không biết, bọn nó tìm mày gây sự trước.” Ngụy Siêu Nhân nói “Còn đánh thua, bọn nó cũng không có mặt mũi nói ra.”
“Mày không hiểu.” Vẻ mặt Khấu Thầm vui sướng vỗ vai Ngụy Siêu Nhân.
Mấy người ở đây, có lẽ chỉ có Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân đột nhiên thông suốt.
Hiểu rồi.
Cao thủ che giấu thực lực, xem thường so chiêu với đối thủ, vào lúc đối thủ kiêu ngạo tưởng rằng nắm chắc phần thắng trong tay, bỗng nhiên không kiên nhẫn quăng ra một chiêu, đối thủ ngay lập tức bị đá lên cao rồi rớt xuống cứ như vậy bị KO, bị đả kích về tâm hồn vì đối thủ và cấp bậc giả ngầu của cao thủ… Hoắc Nhiên cảm thấy Khấu Thầm chủ yếu là muốn hiệu quả đằng sau.
Đây chắc hẳn không đơn giản là giả ngầu bình thường, đây là trình độ cao nhất của giả ngầu, là lợi hại thật sự.
Hoắc Nhiên liếc nhìn Khấu Thầm, bản thân bỗng nhiên theo kịp mạch suy nghĩ của vua giả ngầu, điều này khiến cậu vô cùng lo lắng.
Mặc dù đã theo kịp mạch suy nghĩ của Khấu Thầm, nhưng khi ở phòng y tế nhìn thấy vết bầm tím mới tinh trên lưng Khấu Thầm, Hoắc Nhiên mới thật sự tin lời Khấu Thầm.
“Đánh nhau?” Trực ban hôm nay là chị gái bác sĩ, khi nhìn thấy vết thương của Khấu Thầm, cô thở dài.
“Bị đánh.” Khi Khấu Thầm trả lời vậy mà còn dương dương đắc ý.
“Ai đánh vậy?” Chị gái bác sĩ lấy một túi nước đá từ trong tủ lạnh ra, lấy một cái khăn lông bao lại.
“Cậu ấy.” Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên.
“Cậu nói lại lần nữa? Ai?” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, dường như muốn lắc đầu của Khấu Thầm để xem có thể chảy ra miếng nước nào không.
“Còn muốn đánh à? Dữ như vậy.” Chị gái bác sĩ nhìn cậu “Ngồi xuống đi, ở chỗ của chị không được đánh nhau đó, chị sẽ báo lại cho thầy giáo các em, mấy đứa em đều ngồi xuống đi.”
Lời nói chị gái bác sĩ bình tĩnh dịu dàng, dù là vết thương của Khấu Thầm hay là nửa cái hình xăm của Khấu Thầm bị lộ ra, đều không thể khiến cô giật mình, mọi người trong phòng lập tức ngoan ngoãn tìm ghế ngồi xuống.
“Vết thương này cũng không nặng lắm, chườm đá trước, ngày mai có thể lấy khăn nóng phủ lên, ngại phiền thì cũng có thể mặc kệ.” Chị gái bác sĩ đưa túi nước đá đến trước mặt Hoắc Nhiên “Em giúp cậu ấy chườm một lát đi.”
“Em?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Hay là em làm cho.” Hứa Xuyên đứng lên.
“Em ấy đánh mà.” Chị gái bác sĩ nói “Ai đánh thì người đó chườm.”
Hứa Xuyên lại ngồi xuống.
Lúc này Hoắc Nhiên cũng không thể nói ra chuyện ban nãy được, chỉ đành cắn răng đứng lên nhận túi nước đá, đi đến sau lưng Khấu Thầm.
“Nhẹ chút nhá.” Khấu Thầm nói “Đau đó.”
Đây chính là cái giá phải trả của bí kíp giả ngầu theo giang hồ đồn đại.
Hoắc Nhiên đè túi nước đá lên trên lưng Khấu Thầm.
“Á đệt!” Khấu Thầm cong lưng một lát rồi ưỡn thẳng lên “Sao lạnh như vậy!”
“Nói nhảm, vì đây là cục đá.” Vốn dĩ Hoắc Nhiên muốn đè liên tục, đông chết cái tên bệnh thần kinh này, nhưng do dự một lát vẫn là lấy túi nước đá ra “Cậu còn muốn nó nóng sao!”
“Tôi là chưa có chuẩn bị tâm lý xong.” Cánh tay Khấu Thầm chống lên trên đầu gối “Tiếp tục.”
Hoắc Nhiên thở dài, lại đặt túi nước đá về lại.
Chườm đá 10 phút, Khấu Thầm cứ nói lẩm bẩm chê túi nước đá quá lạnh, lạnh đến mức Khấu Thầm thấy đau, nhưng người trong phòng lấy chủ lực là Hứa Xuyên, đều đang nói chuyện với chị gái, dĩ nhiên không có ai còn quan tâm đến vết thương của Khấu Thầm.
Đương nhiên, mẹ nó đây cũng không phải vết thương cần quan tâm.
Không thể không nói Khấu Thầm vẫn có chút chuẩn bị, mấy vết sưng đỏ đều tập trung ở sau lưng, vị trí chống đòn tốt nhất, đau thì có đau, nhưng không có ảnh hưởng lớn gì, sở dĩ Khấu Thầm cứ lầm bầm, chẳng qua là sợ đau.
Dù sao ngón út bị trật khớp thôi cũng có thể la đến mức giống như đã buông tay thế gian rồi.
“Bụng của cậu không sao chứ?” Khấu Thầm vẫn luôn cúi đầu vừa xem điện thoại vừa lầm bầm nghiêng đầu qua thấp giọng hỏi.
“Không sao.” Hoắc Nhiên sờ bụng của mình “Ban nãy có hơi muốn ói, giờ không thấy gì nữa rồi.”
“Cậu thật không được.” Khấu Thầm nói “Đụng một cái liền thành thế này.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên nhìn cái ót của Khấu Thầm “Không có kinh nghiệm gì, dù sao cũng không giống như cậu, không có chuyện gì tìm đánh.”
Khấu Thầm không nói gì, cười một hồi lâu.
Khi bước ra khỏi phòng y tế, tiết học cuối cùng vẫn còn 10 phút, thời gian này lão Viên đã về lớp học, bọn họ phải về lớp ngồi nhận đánh giá.
Lúc vào lớp học cả lớp đều quay đầu lại nhìn, có người nhỏ giọng hỏi: “Tình hình chiến đấu?”
“Không có đánh.” Ngụy Siêu Nhân đáp “Chán.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, IQ đột nhiên tăng mạnh khiến người khác cảm thấy Ngụy Siêu Nhân bị ma nhập.
Khấu Thầm đi thẳng đến chỗ của Từ Tri Phàm ngồi xuống, sau khi ngồi xuống còn hớn hở nghiêng ghế về phía trước để chờ Hoắc Nhiên.
“Cậu còn có chuyện gì?” Khi Hoắc Nhiên lách vào chỗ của mình vẫn cứ vịn lưng ghế, sợ đè lên lưng Khấu Thầm cậu ta lại kêu thảm thiết nữa.
“Không có gì.” Khấu Thầm nói “Sao thế, chỗ này không cho ngồi à?”
“Không dám.” Hoắc Nhiên ngồi xuống, tự học buổi tối người lớp bọn họ đều ngồi lung tung, hình như cũng không có lý do gì phải bắt Khấu Thầm đi chỗ khác.
“Ừ, vậy thì đúng rồi.” Khấu Thầm dựa vào ghế lắc lắc “Trong lòng phải sợ hãi tôi.”
“Lưng có đau không vậy?” Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn Khấu Thầm, lắc đến rất vui.
“Đau khỉ ấy.” Khấu Thầm nói “Sớm lạnh tê rồi, giờ vẫn không cảm giác được.”
Khi tự học buổi tối còn 5 phút thì lão Viên bước vào lớp, dặn dò lát nữa nhanh chóng trở về ký túc xá đừng chạy lung tung chú ý an toàn các kiểu, sau đó lại gọi Hoắc Nhiên ra ngoài lớp học.
Lúc Hoắc Nhiên đi theo lão Viên ra ngoài lớp có hơi căng thẳng, sợ lão Viên hỏi chuyện đánh nhau ban nãy, bọn họ còn chưa thống nhất khẩu cung với nhau.
“Có phải trong nhà Hồ Dật xảy ra chuyện gì không?” Lão Viên nhẹ giọng hỏi.
Nghe thấy câu này, Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Hình như vậy.”
“Mấy ngày nay thấy tâm trạng em ấy không tốt.” Lão Viên nói “Em nói với em ấy đi, có chuyện gì cần giúp đỡ hoặc là cần nói chuyện, cứ đến tìm thầy, nếu thầy không ở trường có thể đến nhà thầy.”
“Dạ, được.” Hoắc Nhiên gật đầu “Cảm ơn thầy Viên.”
Sau khi lão Viên đi, Khấu Thầm nhanh chóng vọt ra lớp học: “Sao thế?”
“Không phải chuyện hồi nãy, là chuyện của Hồ Dật.” Hoắc Nhiên nói.
“Con dao bị phát hiện rồi?” Khấu Thầm hỏi.
“Không.” Hoắc Nhiên nhớ đến chuyện này, kiềm lòng không được hỏi “Rốt cuộc sao cậu lại biết nó mang theo dao?”
Khấu Thầm không nói, nhìn Hoắc Nhiên mấy phút, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười đắc ý, cười chừng 5 giây, mới nói: “Xin tôi đi tôi nói cho cậu.”
“Nhịn đi.” Hoắc Nhiên xoay người vào lớp.
Khi ngồi xuống thu dọn đồ đạc, Khấu Thầm tiến đến: “Thấy cậu có thành ý như vậy, tôi nó cho cậu nghe nè.”
“Đừng.” Hoắc Nhiên nói “Tôi không có chút thành ý nào hết, tuyệt đối cắn chặt miệng lại đừng nói cái gì với tôi hết.”
“Cậu nghe hay không!” Khấu Thầm bỗng nhiên tiến lại gần bên tai của Hoắc Nhiên gằn giọng hét toáng lên.
Hoắc Nhiên không đề phòng, lại thêm âm thanh này vô cùng dữ tợn, cậu giật nảy mình, quay đầu nhìn thấy mắt Khấu Thầm đang trừng.
“Không nghe đánh chết cậu.” Khấu Thầm lại nói.
“… Cậu nói đi.” Hoắc Nhiên có chút bất đắc dĩ, chớp mắt cậu nảy sinh ảo giác, nếu nói không nghe, cảm thấy giây tiếp theo Khấu Thầm sẽ rống “Bay đi cho ông” với cậu.
Khấu Thầm vừa nghe thấy câu nói này lập tức hớn hở nói: “Thật ra vô cùng đơn giản, Hồ Dật đi đường người cậu ta không thẳng cậu biết không, rất uể oải, nhưng khi tôi nhìn thấy cậu ta về ký túc xá bước đi lại thẳng vô cùng, lúc tôi giấu dao ở sau lưng cũng như vậy, sợ bị cắt trúng thịt, cho nên ở bên trong tôi thường phải mặc thêm một cái áo ba lỗ gì đấy ngăn ra…”
“Vì sao là dao phay? Không phải dao gọt dưa, dao rọc giấy, dao nhỏ?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Nói nhảm, dao rọc giấy với dao nhỏ thì bỏ trong túi quần, dao gọt dưa để trong ống quần, dài như vậy mà để ở sau lưng là ngu ngốc, không đâm vào mông thì cũng sẽ đâm vào gáy.” Khấu Thầm nói “Nhưng mà dao phay là tôi đoán, cũng không chừng là dao cắt mì, trông Hồ Dật lá gan nhỏ, chỉ cầm dao phay cậu ta nhất định không dám cầm.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, khá là kinh ngạc.
“Đệt, trâu bò ghê á.” Giang Lỗi nãy giờ ở bàn trước nghiêng người nghe, lúc này cũng kinh ngạc.
“Sao thế?” Khấu Thầm lập tức nhướn mày “Dao cắt mì?”
“Ờ.” Hoắc Nhiên gật đầu “Phải.”
Khấu Thầm cười vỗ lên mặt của cậu: “Tuyệt đối đừng sùng bái tôi quá.”
Hoắc Nhiên qua mấy giây mới chợt đưa tay lên xoa mặt.
“Đờ mờ ông nội cậu.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên “Tay tôi sạch sẽ!”
“Còn đụng nữa tôi chặt tay cậu.” Hoắc Nhiên nói.
Giây tiếp theo Khấu Thầm đưa tay ra, tiến đến bên eo Hoắc Nhiên, cậu nhìn chằm chằm vào tay Khấu Thầm.
Khi cách cái eo còn 5cm Hoắc Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng tóm lấy tay Khấu Thầm vặn ra sau lưng, tay Khấu Thầm khựng lại, dừng một chút lại rút về.
“Bỏ đi.” Khấu Thầm nói “Đi dã ngoại xong đã.”
Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
“Đi thôi! Về ký túc xá ngủ!” Khấu Thầm đứng lên duỗi người kêu một tiếng, trong lớp học ào ào hưởng ứng.
Một đám người la hét ồn ào đi ra cửa, Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua lớp học lớp 12 bên kia, vẫn chưa có động tĩnh gì, giống như tiếng chuông kết thúc tự học buổi tối không liên quan gì đến bọn họ.
“Ăn khuya không?” Giang Lỗi cầm điện thoại hỏi Hoắc Nhiên “Tri Phàm nói chờ tụi mình ở căn tin.”
“Ăn.” Hoắc Nhiên ấn bụng “Hồ Dật sao rồi?”
“Nói là khóc mệt nên ngủ rồi, giờ còn chưa tỉnh.” Giang Lỗi thở dài.
Bữa khuya của căn tin trường học rất được chào đón, đặc biệt là khi thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, học xong buổi tự học ban đêm giống như cả ngày chưa ăn gì cả, vào căn tin ngay cả khay cơm cũng muốn gặm.
Không biết làm sao Hoắc Nhiên bỗng nhớ đến Hà Hoa.
Chắc chị ấy thật sự cả ngày không ăn gì, ăn khuya buổi tối cũng phải trốn đi ăn, sau một lần Khấu Thầm giúp chị ấy, cũng không biết có thể có chút hiệu quả không.
“Chỗ này!” Từ Tri Phàm đã mua xong đồ ăn, có cháo và một khay cánh gà lớn, trường học chỉ có cánh gà này là đỉnh nhất, lần nào bọn họ cũng chỉ ăn cánh gà không ăn món khác.
“Có phải có hơi nhiều không?” Khi Hoắc Nhiên ngồi xuống liền hỏi.
“Tao còn gọi cho đám Khấu Thầm.” Lúc Từ Tri Phàm đang nói, Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân đã chen vào ngồi xuống, Từ Tri Phàm nhìn phía sau bọn họ “Khấu Thầm đâu?”
“Đi quỷ lâu rồi.” Hứa Xuyên cầm một cánh gà.
“Lại đi?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Lại?” Từ Tri Phàm nhìn cậu, nhíu mày đè thấp giọng nói “Đám vừa rồi đánh nhau với lớp 12 là tụi mày phải không!”
“Không phải tụi tao.” Ngụy Siêu Nhân cũng nhỏ giọng nói “Là Khấu Thầm, lúc tụi tao đến đã kết thúc rồi, Hoắc Nhiên đến trễ, bị đụng ngã xuống đất.”
Từ Tri Phàm nhìn Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên sờ bụng:”Chỉ bị đụng một xíu, lúc muốn ra tay người đã không còn rồi… Sao mày lại biết?”
“Sao tao có thể biết, tao ở ký túc xá mà, lớp 12 có người về ký túc, lại trèo tường ra ngoài, nghe nói là muốn đi bệnh viện.” Từ Tri Phàm nói “Chỉ một mình Khấu Thầm ra tay?”
“Phải.” Giang Lỗi gật đầu “1 chọi 4, trâu bò.”
“Vậy cậu ta còn đi làm gì?” Từ Tri Phàm lại hỏi Hứa Xuyên.
“Không phải.” Hứa Xuyên nuốt cánh gà “Nó đi xem Hà Hoa nướng lạp xưởng.”
“… Đầu cậu ta có phải từng bị gà mổ không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không biết, tụi tao cũng chỉ mới quen nó một học kỳ.” Hứa Xuyên cười nói.
“Cậu ta không nói tại sao à?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Không.” Hứa Xuyên nói “Chắc là muốn nói với chị ấy một tiếng, đám người đó đã bị dạy dỗ rồi, bảo chị ấy đừng đến chỗ đó trốn ăn nữa.”
“Có cần phải đến quỷ lâu nói sao?” Giang Lỗi không hiểu lắm.
“Kiểu như Hà Hoa, mày không một mình tìm chỗ không người nói chuyện với chị ấy, đoán là nói không được năm câu chị ấy đã sợ chạy mất rồi.” Từ Tri Phàm nói.
Hoắc Nhiên không lên tiếng, chăm chú gặm một cái cánh gà.
———
Dao gọt dưa:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất