Chương 112
Dịch: LTLT
Cánh cửa của thế giới mới là loại cửa dùng duy nhất một lần, chỉ có thể mở một lần, mở ra rồi thì sẽ đóng lại.
Nhưng mà sau khi mở gặp phải người như Khấu Thầm, Hoắc Nhiên cảm thấy có thể kiếp trước bản thân cậu đã từ bỏ cơ hội cứu vớt thế giới, hoặc là lúc ra trận lại bỏ chạy, hoặc không chừng Trái Đất cũng là do cậu hại.
Tóm lại, lúc cậu nhịn xuống niềm phấn khích tràn đầy đến khó chịu của bộ phận nào đó muốn tiến hành khai hoang trên người Khấu Thầm. Kiểu người ngón út trật khớp thôi đã hét như gãy xương, đầu bị khâu mấy mũi lại hét chết đến nơi rồi giống Khấu Thầm khiến cậu cảm thấy mình như một tên tội phạm cầm súng đi cướp.
Mẹ nó còn là cái kiểu vô cùng tàn bạo nữa kìa.
“Không phải chứ?” Hoắc Nhiên đè vai Khấu Thầm, “Có phải tôi nên bảo lễ tân đem một cuộn băng keo trong suốt lên cho cậu không?”
“Tôi không biết.” Khấu Thầm nằm sấp trên giường, ủi về phía trước trốn đi, “Hay là cậu bảo lễ tân đem một cây gậy lên đánh ngất tôi đi.”
“Đi đâu đó?” Hoắc Nhiên nắm cổ chân Khấu Thầm kéo cậu về lại.
“Tôi nói cậu này, cậu thông cảm cho tôi chút đi, hành vi thô lỗ này của cậu sẽ khiến tôi càng sợ đau.” Khấu Thầm quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm, “Với lại, tốt nhất cậu nên nhớ rằng bây giờ cậu có thể thích làm gì thì làm với tôi là vì tôi cắn chặt răng không có đánh nhau với cậu.”
“Cảm ơn nhé.” Hoắc Nhiên đánh một cái lên trên mông Khấu Thầm, “Cảm ơn trời đất, thần Chết còn đang khóc lóc cho cậu này.”
“Tôn trọng thần Chết chút đi.” Khấu Thầm trở tay ra sau sờ sờ lên thần Chết, “Hôm nay là ngày tủi thân của thần Chết…”
Hoắc Nhiên xoay người vào phòng tắm.
Khấu Thầm ngẩn người, cánh tay chống lên giường: “Nhiên Nhiên?”
“Hửm?” Hoắc Nhiên ở trong phòng tắm đáp.
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.” Khấu Thầm nói, “Cậu không giận chứ?”
“Không có.” Hoắc Nhiên cầm một cái khăn bước ra lại, đi đến bên cạnh giường đắp khăn lên trên thần Chết, “Như vậy đi.”
“Không phải chứ, khoan đã.” Khấu Thầm kéo khăn xuống, “Tôi không có ý này, cậu đừng làm tôi có bóng ma tâm lý… Dù thế nào thì chúng ta cũng phải có thêm tình cảnh này một hai lần vào nửa đời sau…”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, một lát sau lại đắp khăn lên trên thần Chết, sau đó cưỡi lên trên người Khấu Thầm: “Tôi đính chính lại hai chỗ nhầm lẫn cho cậu.”
“Nói đi.” Khấu Thầm nói.
“Thứ nhất, trước khi tôi không cử động được nữa thì tôi sẽ tranh thủ để tình cảnh này xuất hiện ít nhất một tuần năm lần.” Hoắc Nhiên nói, “Thứ hai… đắp lên không phải có bóng ma tâm lý, mà là…”
“Là cái gì?” Khấu Thầm rất có hứng thủ hỏi.
“Lúc làm đến một nửa.” Hoắc Nhiên nói, “Vụt! Tôi vạch khăn ra.”
Trên mặt Khấu Thầm lập tức viết đầy thắc mắc: “… Sau đó thì sao?”
“Để thần Chết xem sự lợi hại của tôi.” Hoắc Nhiên nghiêm túc nói.
“Mẹ nó…” Khấu Thầm sửng sốt, cười như điên, “Đm, mẹ nó, cậu làm ông đây tụt hết cảm xúc rồi…”
Hoắc Nhiên nằm sấp lên trên người Khấu Thầm, đầu ngón tay xẹt qua bên eo cậu: “Không gấp, lát nữa sẽ có lại thôi.”
Sáng sớm bị một loạt âm báo tin nhắn đánh thức quả thực là một chuyện rất đau khổ.
Nhưng mà lúc Hoắc Nhiên cầm điện thoại lên đọc được nội dung, vẫn thấy rất cảm động.
Nửa tiếng trước, nhóm nhỏ năm người ghen tỵ của nhóm bảy người bắt đầu thay phiên nhau gửi tin nhắn cho hai người các cậu.
– Dậy đi, hai đứa mày đừng có đến muộn đó.
– Hôm nay chào cờ đó, dậy chưa? Về trường!
– Đừng đến muộn!
– Đinh! Nước ép chanh của quý khách đã được đưa đến, hãy uống và nhanh chóng về trường an ủi đồng đội của bạn.
– Nhóm nhỏ học tập! Nhóm nhỏ học tập! Các thành viên nhận được hãy trả lời, buổi học sáng sớm hôm nay đã bắt đầu, mong mọi người đừng đến muộn, chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến lên.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm bên cạnh, tên này lúc ngủ say như chết thực sự lạnh lùng vô cùng, những tiếng gọi liên hoàn cảm động như thế vẫn không thể đánh thức cậu.
“Dậy thôi, đừng đến trễ.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, lấy ngón tay khẽ lướt trên lông mi của Khấu Thầm.
Lông mi ngay ngắn của Khấu Thầm vèo vèo lướt qua ngón tay cậu, cậu còn cảm giác mình có thể nghe thấy âm thanh.
Sau đó, cậu lại nắm lông mi nhéo một cái.
Lúc mí mắt bắn về lại, Khấu Thầm nhắm mắt, mơ mơ màng màng dùng giọng mũi chửi: “Sớm muộn gì cũng chặt tay cậu!”
“Dậy thôi.” Hoắc Nhiên nhảy xuống giường, “Tôi đi tắm trước, tôi dọn dẹp xong gọi cậu một lần nữa thì không có dịu dàng thế này đâu.”
Lúc tắm rửa xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm, Khấu Thầm còn nằm lỳ trên giường, tư thế giống hệt trước đó, chưa từng nhúc nhích.
“Tôi dọn dẹp xong rồi.” Hoắc Nhiên đứng bên cạnh giường, “Bây giờ tôi sắp gọi cậu dậy…”
Còn chưa nói xong, Khấu Thầm chợt vèo một cái, nhảy lên trên giường, sau khi văng ra lại nhảy xuống đất.
“Đm.” Hoắc Nhiên giật mình, “Có phải cậu uống lộn thuốc không?”
“Sợ rồi hả?” Khấu Thầm cười khẩy một tiếng, nhìn Hoắc Nhiên.
“Phải.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Thế thì đúng rồi.” Khấu Thầm kéo lê giày đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa ngáp, “Sao tôi có thể cho cậu cơ hội dọa tôi chứ?”
“… Trẻ con à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Hôm qua tôi mới thành niên.” Khấu Thầm nói, “Trẻ con một chút chẳng phải rất bình thường sao? Cậu chín chắn cỡ nào chứ? Tối qua còn chưa thế nào cả cậu đã đòi chơi đủ kiểu tư thế, cậu kiểm soát được sao?”
“Đm?” Hoắc Nhiên bị sốc, “Cậu im miệng đi!”
Khấu Thầm lại rất nghe lời, lập tức im miệng bước vào phòng tắm.
Nhưng mà thực sự hôm qua cũng không tính là thủ đoạn gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ ra, dù sao vẫn tràn trề sức lực, cậu chỉ muốn lên trên mặt Khấu Thầm.
Nhưng mà trình độ của đội trưởng đội bóng rổ trường không phát huy được, bị lệch.
Chủ yếu là do Khấu Thầm chợt nâng đầu gối đụng vào cậu, cậu cứ thế ghìm súng ngã xuống giường.
Tình cảnh này còn khá mất mặt, nhưng mà bây giờ nghĩ lại Hoắc Nhiên lại thấy buồn cười không chịu được.
Dựa ở bên cửa phòng tắm nhìn Khấu Thầm đang đánh răng, cậu bật cười hì hì.
Miệng Khấu Thầm đầy bọt nhìn cậu: “Hửm?”
Hì hì hì hì hì há há há há há.
Hoắc Nhiên cười đến mức cánh tay run lên.
Khấu Thầm ngừng đánh răng, vươn tay sờ lên trên trán Hoắc Nhiên, sau đó nhổ bọt trong miệng ra, chửi: “Cậu bị điên à?”
“Có phải rất buồn cười không?” Hoắc Nhiên vừa cười vừa hỏi.
“Cái gì cơ?” Khấu Thầm vừa rửa mặt cũng vừa hỏi.
“Thì, tối hôm qua.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm không lên tiếng, vùi đầu rửa mặt, cuối cùng chống tay lên bồn rửa mặt cũng bật cười, quay đầu sang nhìn Hoắc Nhiên: “Sớm biết như vậy phải quay lại cho cậu.”
“Bỏ vào trong hộp đi.” Hoắc Nhiên cười nói, cười một hồi lại nhỏ giọng hỏi, “Cậu… có khó chịu không?”
“Bây giờ cũng ổn.” Khấu Thầm nói, “Có hơi đau, giờ đỡ rồi.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên chợt thấy hơi xấu hổ.
“Chuyện này tôi cũng đặt vào trong hộp.” Khấu Thầm nói, “Thêm một miếng dán ghi chú, viết là kỹ thuật của Hoắc Nhiên Nhiên cần phải nâng cao…”
“Cút!” Hoắc Nhiên quát.
Bởi vì có nhóm nhỏ ghen tỵ gọi sớm, hai người bỏ qua bước ăn sáng, lúc bắt xe về lại trường thì không có đến trễ, thậm chí còn đến lớp sớm hơn mấy phút so với không ít học sinh đang ăn sáng.
“Hai đứa mày.” Từ Tri Phàm cầm một cái thiệp giấy đi đến, đặt lên trên bàn hai người họ, “Vắng mặt buổi học sáng hôm nay.”
“… Tiết tự học còn chưa bắt đầu nữa!” Khấu Thầm nói, “Vắng mặt cái gì?”
“Là buổi học sáng sớm của nhóm bảy người chúng ta.” Từ Tri Phàm chỉ chữ trên giấy, “Nhìn kỹ, bắt đầu từ hôm nay.”
Phiếu điểm danh sáng trưa tối của nhóm học tự phát Hành Động Liếm Biển, cố gắng học hành vì tương lai đất nước, phấn đấu có thể đậu đại học mà không cần ra nước ngoài.
“Cái tiêu đề này, mẹ nó là ai nghĩ ra vậy?” Hoắc Nhiên nhìn ba lần cũng không thể mở miệng đọc theo được một lần.
“Người mà viết bài viết cũng có thể chém ra được ít nhất ba trăm chữ, anh Xuyên.” Từ Tri Phàm nói.
“Mắc bệnh rối loạn ngôn ngữ hả?” Khấu Thầm hỏi.
“Không biết.” Từ Tri Phàm vô cùng nghiêm túc nói, “Đừng nói đọc, ngay cả nhìn tao cũng thấy không thuận mắt nữa.”
Ba người nghiêm mặt mấy giây, sau đó cùng phì cười.
“Đằng sau tên hai đứa tao có cái vòng chéo, ý là hôm nay tụi tao vắng mặt đó à?” Hoắc Nhiên chỉ vào bảng hỏi.
“Đúng.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Người có mặt đều là dấu móc lên.”
“Tụi mày làm cái này có phải có ý đồ rõ ràng quá rồi không?” Khấu Thầm nói, “Đều nhắm vào tụi tao thôi?”
“Đúng luôn.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Làm cái này không phải nhắm vào hai mày mà là bắt đầu từ hôm nay nhắm vào hai đứa mày.”
“Được đó, đỉnh.” Hoắc Nhiên nói, “Xin hỏi thời gian học bài hôm nay của tụi mày là bao lâu?”
“5 phút.” Từ Tri Phàm nói, “Giống như tặng quà, không ở món quà, chủ yếu là tấm lòng, tấm lòng học bài của tụi tao đến rồi…”
Nói xong câu này, đám Hứa Xuyên, Giang Lỗi bên cạnh cười khúc khích vui vẻ.
“Đệt, tụi mày chỉ dựa vào tấm lòng học bài buổi sáng năm phút.” Khấu Thầm nói, “Sau đó tính cho tụi tao vắng mặt?”
“Đúng thế, không ép không được.” Từ Tri Phàm vỗ vai Khấu Thầm, “Kỳ thi cuối kỳ chẳng còn bao nhiêu ngày, mày đeo hành lý rời khỏi quê hương, hay là ba mày nằm trong top 100 của khối thì phải xem giai đoạn này rồi…”
“Khoan đã.” Khấu Thầm chỉ cậu ta, “Hai lựa chọn này của mày mẹ nó có gì khác biệt?”
“Có tiến bộ! Cố lên!” Từ Tri Phàm cười, giơ ngón cái về phía Khấu Thầm, cầm phiếu điểm danh đi mất.
Quả thực không còn bao lâu là đến kỳ thi cuối kỳ.
Nói thật, Khấu Thầm thực sự rất sốt ruột, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự lo lắng trước khi thi. Đây là lần đầu tiên cậu tận hưởng sự lo lắng đến từ một nguyên nhân vĩ đại như thế.
Đương nhiên, cũng liên quan đến việc sắp thi đại học.
Ngay cả âm lượng của loa phát lúc nghỉ giữa giờ cũng bị chỉnh thấp xuống, nhà ăn thêm mấy trạm bổ sung năng lượng thi đại học, học sinh khối 12 được miễn phí.
Trong bầu không khí này, một kỳ thi cuối kỳ nhỏ nhoi cũng trở nên trang trọng, áp lực tăng cao.
Nhà trường phải làm địa điểm thi đại học, nếu trước đây có chuyện như thế này thì chắc chắn bọn họ rất vui vẻ, về nhà ngủ, về nhà chơi, hẹn hò nhau đi chơi, tóm lại là chơi.
Nhưng mà lần này không giống lắm.
Khấu Thầm gọi mọi người đến nhà mình, cậu trưng dụng phòng sách lớn của Khấu Lão Nhị.
Hoắc Nhiên không có bày tỏ bất mãn gì về việc thời gian tốt như này bị đích thân Khấu Thầm phá hư, dù sao lúc đầu mọi người đã nói cùng nhau cố gắng, phải xứng đáng với nhóm nhỏ học tập này.
Nhưng mà hôm nay, số người của nhóm nhỏ học tập tăng lên.
Chủ nhân phòng sách – Khấu Lão Nhị đang ngồi ngay ngắn sau bàn, người bên cạnh vẻ mặt vừa rầu rĩ vừa bất đắc dĩ chính là Khấu Tiêu, còn có lão Dương giúp đỡ kỹ thuật bên ngoài và mẹ Khấu hậu cần.
“Hôm nay là như vậy nhé, tuy tụi con với ông ấy.” Khấu Thầm chỉ Khấu Lão Nhị, “Là quan hệ cạnh tranh, nhưng mà sắp phải thi rồi, tụi con tạm thời hòa giải, cùng nhau tiến bộ trước đã.”
“Không, không, không.” Giang Lỗi nói, “Chỉ có mày với chú Khấu là quan hệ cạnh tranh, tụi tao không có.”
“Được.” Khấu Thầm nhìn cậu ta, cúi đầu viết mấy nét lên trên vở, “Giang… Lỗi.”
“Làm gì đó?” Giang Lỗi nhìn cậu.
“Quyển sổ này tên là sổ ghi thù.” Khấu Thầm nói.
“Chắc không ít tên nhỉ?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.
“Bây giờ chỉ có một mình Lỗi Lỗi.” Khấu Thầm nói.
“Đệt!” Giang Lỗi cười, hét một tiếng.
“Tao giới thiệu một lần nữa, người xinh đẹp rung động lòng người, tính cách xấu vô cùng, chưa nghĩ ra được trọng điểm thì tốt nhất đừng tìm đến hỏi, nếu không thì chắc chắn sẽ bị chửi, chị Khấu Tiêu.” Khấu Thầm nói, “Là giáo viên phụ đạo của chúng ta.”
“Bắt đầu đi.” Khấu Tiêu xua tay, “Làm bài tập mấy ngày nay của mấy đứa trước đi, sau đó làm đề ôn tập các môn.”
“Vâng.” Mọi người thế mà trả lời rất đồng đều.
Hoắc Nhiên chưa từng học như thế này, cùng với bạn bè mà còn có cả ba với chị của bạn.
Nhưng phải nói, học sinh dốt như Khấu Thầm có một số phương diện rất hiểu học sinh dốt.
Nếu như không tụ tập với nhau như thế này, một mình học sinh dốt thật sự rất khó ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm bài hơn 20 phút, đặc biệt là sau khi gặp câu hỏi không biết làm.
Dù sao thì đối với Hoắc Nhiên mà nói, một câu hỏi khó chính là điểm kết thúc của buổi học, cho dù trước đó học bao lâu.
Vậy nên cậu cảm thấy hiệu suất của cách học hiện tại rất cao.
Với lại có ba người có thể giúp bọn họ giảng câu hỏi không biết làm.
Đương nhiên, đối với Khấu Thầm mà nói, chỉ có hai người, dù bây giờ Khấu Lão Nhị nhận được thư thông báo của đại học Bắc Kinh thì trong mắt Khấu Thầm ông cũng chắc chắn không thể tính vào. Cậu vẫn luôn cố gắng không hỏi Khấu Lão Nhị..
Hoắc Nhiên thì lại rất tò mò, hỏi một câu của môn Toán, Khấu Lão Nhị vậy mà giảng rất rõ ràng, ngoại trừ giữa chừng ông có hơi khựng lại, hỏi Khấu Tiêu một chút.
“Chú, lúc đi học chú học ban tự nhiên à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Phải.” Khấu Lão Nhị gật đầu, “Có hơi hối hận, cảm thấy vẫn nên học ban xã hội, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, vẫn nên chọn ban tự nhiên.”
Mọi người trong phòng đều cười.
Sau khi thi đại học xong, bọn họ về trường lại, chợt cảm thấy có hơi cô đơn.
Người không có ít đi, thậm chí còn hơi loạn, không ít học sinh khối 12 còn đang đi dạo trong trường, người còn nhiều hơn lúc bình thường.
Nhưng mà có hơi vắng vẻ.
Lúc gặp Lâm Vô Ngung trên đường đến căn tin, cuối cùng Hoắc Nhiên cũng biết được vì sao có cảm giác như thế.
Qua một mùa hè, Lâm Vô Ngung phải rời khỏi trường rồi, học thần từng mang đến chấn động và kinh ngạc cho tất cả mọi người, từng nhận các loại ánh mắt nhưng từ đầu đến cuối vẫn làm theo ý mình, sau này có thể không gặp được nữa.
Tương tự, những học sinh của khối 12 trong trường, những người nhìn quen mắt, những người không quen, và cả những người trong đội bóng rổ trường chơi đến học kỳ này bỗng nhiên không nhìn thấy nữa.
Cảm giác này khiến cậu có hơi xúc động.
“Thi thế nào?” Khấu Thầm hỏi Lâm Vô Ngung.
“Bình thường vừa mới thi xong hỏi như thế này sẽ bị chửi đó.” Lâm Vô Ngung cười, “Lỡ như không thi tốt thì sao, trả lời thế nào?”
“Anh thi không tốt à?” Khấu Thầm sửng sốt.
“Sao có thể chứ?” Lâm Vô Ngung rất thoải mái, “Vậy nên tôi không chửi cậu.”
“Chúc mừng nhé.” Hoắc Nhiên nói.
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nói, “Nghỉ hè lần này thì mấy cậu bắt đầu cố gắng rồi.”
“Tôi thấy trước đây anh cũng chẳng cố gắng lắm.” Khấu Thầm nói.
“Đó là tôi mà.” Lâm Vô Ngung nói, “Đến căn tin à? Tôi mời hai cậu một bữa.”
“Vì sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Chuyện này đừng hỏi.” Lâm Vô Ngung mỉm cười, nhìn hai cậu.
Hoắc Nhiên chợt cảm thấy có hơi ngại ngùng, nhưng lại có cảm giác ấm áp khi nhận được ý tốt, nói không rõ ràng.
Cậu nhìn Khấu Thầm.
Lúc này Khấu Thầm dường như phản ứng hơi chậm chạp, nhíu mày đi đến cửa căn tin mới mở miệng nói: “Anh kiêu ngạo thế này có từng bị ai đánh chưa?”
“Kiêu ngạo chỗ nào?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“… Thôi bỏ đi.” Khấu Thầm thở dài, “Tôi cảm thấy bây giờ tôi cố gắng đã muộn rồi.”
“Không đâu.” Lâm Vô Ngung nói rất chắc chắn.
Đáp án không kèm theo lý do bỗng nhiên khiến Khấu Thầm cảm thấy được cổ vũ rất nhiều.
Đúng là bản thân cậu đã thay đổi rồi.
Là sắp biến thành học sinh xuất sắc rồi sao?
Cánh cửa của thế giới mới là loại cửa dùng duy nhất một lần, chỉ có thể mở một lần, mở ra rồi thì sẽ đóng lại.
Nhưng mà sau khi mở gặp phải người như Khấu Thầm, Hoắc Nhiên cảm thấy có thể kiếp trước bản thân cậu đã từ bỏ cơ hội cứu vớt thế giới, hoặc là lúc ra trận lại bỏ chạy, hoặc không chừng Trái Đất cũng là do cậu hại.
Tóm lại, lúc cậu nhịn xuống niềm phấn khích tràn đầy đến khó chịu của bộ phận nào đó muốn tiến hành khai hoang trên người Khấu Thầm. Kiểu người ngón út trật khớp thôi đã hét như gãy xương, đầu bị khâu mấy mũi lại hét chết đến nơi rồi giống Khấu Thầm khiến cậu cảm thấy mình như một tên tội phạm cầm súng đi cướp.
Mẹ nó còn là cái kiểu vô cùng tàn bạo nữa kìa.
“Không phải chứ?” Hoắc Nhiên đè vai Khấu Thầm, “Có phải tôi nên bảo lễ tân đem một cuộn băng keo trong suốt lên cho cậu không?”
“Tôi không biết.” Khấu Thầm nằm sấp trên giường, ủi về phía trước trốn đi, “Hay là cậu bảo lễ tân đem một cây gậy lên đánh ngất tôi đi.”
“Đi đâu đó?” Hoắc Nhiên nắm cổ chân Khấu Thầm kéo cậu về lại.
“Tôi nói cậu này, cậu thông cảm cho tôi chút đi, hành vi thô lỗ này của cậu sẽ khiến tôi càng sợ đau.” Khấu Thầm quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm, “Với lại, tốt nhất cậu nên nhớ rằng bây giờ cậu có thể thích làm gì thì làm với tôi là vì tôi cắn chặt răng không có đánh nhau với cậu.”
“Cảm ơn nhé.” Hoắc Nhiên đánh một cái lên trên mông Khấu Thầm, “Cảm ơn trời đất, thần Chết còn đang khóc lóc cho cậu này.”
“Tôn trọng thần Chết chút đi.” Khấu Thầm trở tay ra sau sờ sờ lên thần Chết, “Hôm nay là ngày tủi thân của thần Chết…”
Hoắc Nhiên xoay người vào phòng tắm.
Khấu Thầm ngẩn người, cánh tay chống lên giường: “Nhiên Nhiên?”
“Hửm?” Hoắc Nhiên ở trong phòng tắm đáp.
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.” Khấu Thầm nói, “Cậu không giận chứ?”
“Không có.” Hoắc Nhiên cầm một cái khăn bước ra lại, đi đến bên cạnh giường đắp khăn lên trên thần Chết, “Như vậy đi.”
“Không phải chứ, khoan đã.” Khấu Thầm kéo khăn xuống, “Tôi không có ý này, cậu đừng làm tôi có bóng ma tâm lý… Dù thế nào thì chúng ta cũng phải có thêm tình cảnh này một hai lần vào nửa đời sau…”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, một lát sau lại đắp khăn lên trên thần Chết, sau đó cưỡi lên trên người Khấu Thầm: “Tôi đính chính lại hai chỗ nhầm lẫn cho cậu.”
“Nói đi.” Khấu Thầm nói.
“Thứ nhất, trước khi tôi không cử động được nữa thì tôi sẽ tranh thủ để tình cảnh này xuất hiện ít nhất một tuần năm lần.” Hoắc Nhiên nói, “Thứ hai… đắp lên không phải có bóng ma tâm lý, mà là…”
“Là cái gì?” Khấu Thầm rất có hứng thủ hỏi.
“Lúc làm đến một nửa.” Hoắc Nhiên nói, “Vụt! Tôi vạch khăn ra.”
Trên mặt Khấu Thầm lập tức viết đầy thắc mắc: “… Sau đó thì sao?”
“Để thần Chết xem sự lợi hại của tôi.” Hoắc Nhiên nghiêm túc nói.
“Mẹ nó…” Khấu Thầm sửng sốt, cười như điên, “Đm, mẹ nó, cậu làm ông đây tụt hết cảm xúc rồi…”
Hoắc Nhiên nằm sấp lên trên người Khấu Thầm, đầu ngón tay xẹt qua bên eo cậu: “Không gấp, lát nữa sẽ có lại thôi.”
Sáng sớm bị một loạt âm báo tin nhắn đánh thức quả thực là một chuyện rất đau khổ.
Nhưng mà lúc Hoắc Nhiên cầm điện thoại lên đọc được nội dung, vẫn thấy rất cảm động.
Nửa tiếng trước, nhóm nhỏ năm người ghen tỵ của nhóm bảy người bắt đầu thay phiên nhau gửi tin nhắn cho hai người các cậu.
– Dậy đi, hai đứa mày đừng có đến muộn đó.
– Hôm nay chào cờ đó, dậy chưa? Về trường!
– Đừng đến muộn!
– Đinh! Nước ép chanh của quý khách đã được đưa đến, hãy uống và nhanh chóng về trường an ủi đồng đội của bạn.
– Nhóm nhỏ học tập! Nhóm nhỏ học tập! Các thành viên nhận được hãy trả lời, buổi học sáng sớm hôm nay đã bắt đầu, mong mọi người đừng đến muộn, chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến lên.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm bên cạnh, tên này lúc ngủ say như chết thực sự lạnh lùng vô cùng, những tiếng gọi liên hoàn cảm động như thế vẫn không thể đánh thức cậu.
“Dậy thôi, đừng đến trễ.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, lấy ngón tay khẽ lướt trên lông mi của Khấu Thầm.
Lông mi ngay ngắn của Khấu Thầm vèo vèo lướt qua ngón tay cậu, cậu còn cảm giác mình có thể nghe thấy âm thanh.
Sau đó, cậu lại nắm lông mi nhéo một cái.
Lúc mí mắt bắn về lại, Khấu Thầm nhắm mắt, mơ mơ màng màng dùng giọng mũi chửi: “Sớm muộn gì cũng chặt tay cậu!”
“Dậy thôi.” Hoắc Nhiên nhảy xuống giường, “Tôi đi tắm trước, tôi dọn dẹp xong gọi cậu một lần nữa thì không có dịu dàng thế này đâu.”
Lúc tắm rửa xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm, Khấu Thầm còn nằm lỳ trên giường, tư thế giống hệt trước đó, chưa từng nhúc nhích.
“Tôi dọn dẹp xong rồi.” Hoắc Nhiên đứng bên cạnh giường, “Bây giờ tôi sắp gọi cậu dậy…”
Còn chưa nói xong, Khấu Thầm chợt vèo một cái, nhảy lên trên giường, sau khi văng ra lại nhảy xuống đất.
“Đm.” Hoắc Nhiên giật mình, “Có phải cậu uống lộn thuốc không?”
“Sợ rồi hả?” Khấu Thầm cười khẩy một tiếng, nhìn Hoắc Nhiên.
“Phải.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Thế thì đúng rồi.” Khấu Thầm kéo lê giày đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa ngáp, “Sao tôi có thể cho cậu cơ hội dọa tôi chứ?”
“… Trẻ con à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Hôm qua tôi mới thành niên.” Khấu Thầm nói, “Trẻ con một chút chẳng phải rất bình thường sao? Cậu chín chắn cỡ nào chứ? Tối qua còn chưa thế nào cả cậu đã đòi chơi đủ kiểu tư thế, cậu kiểm soát được sao?”
“Đm?” Hoắc Nhiên bị sốc, “Cậu im miệng đi!”
Khấu Thầm lại rất nghe lời, lập tức im miệng bước vào phòng tắm.
Nhưng mà thực sự hôm qua cũng không tính là thủ đoạn gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ ra, dù sao vẫn tràn trề sức lực, cậu chỉ muốn lên trên mặt Khấu Thầm.
Nhưng mà trình độ của đội trưởng đội bóng rổ trường không phát huy được, bị lệch.
Chủ yếu là do Khấu Thầm chợt nâng đầu gối đụng vào cậu, cậu cứ thế ghìm súng ngã xuống giường.
Tình cảnh này còn khá mất mặt, nhưng mà bây giờ nghĩ lại Hoắc Nhiên lại thấy buồn cười không chịu được.
Dựa ở bên cửa phòng tắm nhìn Khấu Thầm đang đánh răng, cậu bật cười hì hì.
Miệng Khấu Thầm đầy bọt nhìn cậu: “Hửm?”
Hì hì hì hì hì há há há há há.
Hoắc Nhiên cười đến mức cánh tay run lên.
Khấu Thầm ngừng đánh răng, vươn tay sờ lên trên trán Hoắc Nhiên, sau đó nhổ bọt trong miệng ra, chửi: “Cậu bị điên à?”
“Có phải rất buồn cười không?” Hoắc Nhiên vừa cười vừa hỏi.
“Cái gì cơ?” Khấu Thầm vừa rửa mặt cũng vừa hỏi.
“Thì, tối hôm qua.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm không lên tiếng, vùi đầu rửa mặt, cuối cùng chống tay lên bồn rửa mặt cũng bật cười, quay đầu sang nhìn Hoắc Nhiên: “Sớm biết như vậy phải quay lại cho cậu.”
“Bỏ vào trong hộp đi.” Hoắc Nhiên cười nói, cười một hồi lại nhỏ giọng hỏi, “Cậu… có khó chịu không?”
“Bây giờ cũng ổn.” Khấu Thầm nói, “Có hơi đau, giờ đỡ rồi.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên chợt thấy hơi xấu hổ.
“Chuyện này tôi cũng đặt vào trong hộp.” Khấu Thầm nói, “Thêm một miếng dán ghi chú, viết là kỹ thuật của Hoắc Nhiên Nhiên cần phải nâng cao…”
“Cút!” Hoắc Nhiên quát.
Bởi vì có nhóm nhỏ ghen tỵ gọi sớm, hai người bỏ qua bước ăn sáng, lúc bắt xe về lại trường thì không có đến trễ, thậm chí còn đến lớp sớm hơn mấy phút so với không ít học sinh đang ăn sáng.
“Hai đứa mày.” Từ Tri Phàm cầm một cái thiệp giấy đi đến, đặt lên trên bàn hai người họ, “Vắng mặt buổi học sáng hôm nay.”
“… Tiết tự học còn chưa bắt đầu nữa!” Khấu Thầm nói, “Vắng mặt cái gì?”
“Là buổi học sáng sớm của nhóm bảy người chúng ta.” Từ Tri Phàm chỉ chữ trên giấy, “Nhìn kỹ, bắt đầu từ hôm nay.”
Phiếu điểm danh sáng trưa tối của nhóm học tự phát Hành Động Liếm Biển, cố gắng học hành vì tương lai đất nước, phấn đấu có thể đậu đại học mà không cần ra nước ngoài.
“Cái tiêu đề này, mẹ nó là ai nghĩ ra vậy?” Hoắc Nhiên nhìn ba lần cũng không thể mở miệng đọc theo được một lần.
“Người mà viết bài viết cũng có thể chém ra được ít nhất ba trăm chữ, anh Xuyên.” Từ Tri Phàm nói.
“Mắc bệnh rối loạn ngôn ngữ hả?” Khấu Thầm hỏi.
“Không biết.” Từ Tri Phàm vô cùng nghiêm túc nói, “Đừng nói đọc, ngay cả nhìn tao cũng thấy không thuận mắt nữa.”
Ba người nghiêm mặt mấy giây, sau đó cùng phì cười.
“Đằng sau tên hai đứa tao có cái vòng chéo, ý là hôm nay tụi tao vắng mặt đó à?” Hoắc Nhiên chỉ vào bảng hỏi.
“Đúng.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Người có mặt đều là dấu móc lên.”
“Tụi mày làm cái này có phải có ý đồ rõ ràng quá rồi không?” Khấu Thầm nói, “Đều nhắm vào tụi tao thôi?”
“Đúng luôn.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Làm cái này không phải nhắm vào hai mày mà là bắt đầu từ hôm nay nhắm vào hai đứa mày.”
“Được đó, đỉnh.” Hoắc Nhiên nói, “Xin hỏi thời gian học bài hôm nay của tụi mày là bao lâu?”
“5 phút.” Từ Tri Phàm nói, “Giống như tặng quà, không ở món quà, chủ yếu là tấm lòng, tấm lòng học bài của tụi tao đến rồi…”
Nói xong câu này, đám Hứa Xuyên, Giang Lỗi bên cạnh cười khúc khích vui vẻ.
“Đệt, tụi mày chỉ dựa vào tấm lòng học bài buổi sáng năm phút.” Khấu Thầm nói, “Sau đó tính cho tụi tao vắng mặt?”
“Đúng thế, không ép không được.” Từ Tri Phàm vỗ vai Khấu Thầm, “Kỳ thi cuối kỳ chẳng còn bao nhiêu ngày, mày đeo hành lý rời khỏi quê hương, hay là ba mày nằm trong top 100 của khối thì phải xem giai đoạn này rồi…”
“Khoan đã.” Khấu Thầm chỉ cậu ta, “Hai lựa chọn này của mày mẹ nó có gì khác biệt?”
“Có tiến bộ! Cố lên!” Từ Tri Phàm cười, giơ ngón cái về phía Khấu Thầm, cầm phiếu điểm danh đi mất.
Quả thực không còn bao lâu là đến kỳ thi cuối kỳ.
Nói thật, Khấu Thầm thực sự rất sốt ruột, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự lo lắng trước khi thi. Đây là lần đầu tiên cậu tận hưởng sự lo lắng đến từ một nguyên nhân vĩ đại như thế.
Đương nhiên, cũng liên quan đến việc sắp thi đại học.
Ngay cả âm lượng của loa phát lúc nghỉ giữa giờ cũng bị chỉnh thấp xuống, nhà ăn thêm mấy trạm bổ sung năng lượng thi đại học, học sinh khối 12 được miễn phí.
Trong bầu không khí này, một kỳ thi cuối kỳ nhỏ nhoi cũng trở nên trang trọng, áp lực tăng cao.
Nhà trường phải làm địa điểm thi đại học, nếu trước đây có chuyện như thế này thì chắc chắn bọn họ rất vui vẻ, về nhà ngủ, về nhà chơi, hẹn hò nhau đi chơi, tóm lại là chơi.
Nhưng mà lần này không giống lắm.
Khấu Thầm gọi mọi người đến nhà mình, cậu trưng dụng phòng sách lớn của Khấu Lão Nhị.
Hoắc Nhiên không có bày tỏ bất mãn gì về việc thời gian tốt như này bị đích thân Khấu Thầm phá hư, dù sao lúc đầu mọi người đã nói cùng nhau cố gắng, phải xứng đáng với nhóm nhỏ học tập này.
Nhưng mà hôm nay, số người của nhóm nhỏ học tập tăng lên.
Chủ nhân phòng sách – Khấu Lão Nhị đang ngồi ngay ngắn sau bàn, người bên cạnh vẻ mặt vừa rầu rĩ vừa bất đắc dĩ chính là Khấu Tiêu, còn có lão Dương giúp đỡ kỹ thuật bên ngoài và mẹ Khấu hậu cần.
“Hôm nay là như vậy nhé, tuy tụi con với ông ấy.” Khấu Thầm chỉ Khấu Lão Nhị, “Là quan hệ cạnh tranh, nhưng mà sắp phải thi rồi, tụi con tạm thời hòa giải, cùng nhau tiến bộ trước đã.”
“Không, không, không.” Giang Lỗi nói, “Chỉ có mày với chú Khấu là quan hệ cạnh tranh, tụi tao không có.”
“Được.” Khấu Thầm nhìn cậu ta, cúi đầu viết mấy nét lên trên vở, “Giang… Lỗi.”
“Làm gì đó?” Giang Lỗi nhìn cậu.
“Quyển sổ này tên là sổ ghi thù.” Khấu Thầm nói.
“Chắc không ít tên nhỉ?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.
“Bây giờ chỉ có một mình Lỗi Lỗi.” Khấu Thầm nói.
“Đệt!” Giang Lỗi cười, hét một tiếng.
“Tao giới thiệu một lần nữa, người xinh đẹp rung động lòng người, tính cách xấu vô cùng, chưa nghĩ ra được trọng điểm thì tốt nhất đừng tìm đến hỏi, nếu không thì chắc chắn sẽ bị chửi, chị Khấu Tiêu.” Khấu Thầm nói, “Là giáo viên phụ đạo của chúng ta.”
“Bắt đầu đi.” Khấu Tiêu xua tay, “Làm bài tập mấy ngày nay của mấy đứa trước đi, sau đó làm đề ôn tập các môn.”
“Vâng.” Mọi người thế mà trả lời rất đồng đều.
Hoắc Nhiên chưa từng học như thế này, cùng với bạn bè mà còn có cả ba với chị của bạn.
Nhưng phải nói, học sinh dốt như Khấu Thầm có một số phương diện rất hiểu học sinh dốt.
Nếu như không tụ tập với nhau như thế này, một mình học sinh dốt thật sự rất khó ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm bài hơn 20 phút, đặc biệt là sau khi gặp câu hỏi không biết làm.
Dù sao thì đối với Hoắc Nhiên mà nói, một câu hỏi khó chính là điểm kết thúc của buổi học, cho dù trước đó học bao lâu.
Vậy nên cậu cảm thấy hiệu suất của cách học hiện tại rất cao.
Với lại có ba người có thể giúp bọn họ giảng câu hỏi không biết làm.
Đương nhiên, đối với Khấu Thầm mà nói, chỉ có hai người, dù bây giờ Khấu Lão Nhị nhận được thư thông báo của đại học Bắc Kinh thì trong mắt Khấu Thầm ông cũng chắc chắn không thể tính vào. Cậu vẫn luôn cố gắng không hỏi Khấu Lão Nhị..
Hoắc Nhiên thì lại rất tò mò, hỏi một câu của môn Toán, Khấu Lão Nhị vậy mà giảng rất rõ ràng, ngoại trừ giữa chừng ông có hơi khựng lại, hỏi Khấu Tiêu một chút.
“Chú, lúc đi học chú học ban tự nhiên à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Phải.” Khấu Lão Nhị gật đầu, “Có hơi hối hận, cảm thấy vẫn nên học ban xã hội, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, vẫn nên chọn ban tự nhiên.”
Mọi người trong phòng đều cười.
Sau khi thi đại học xong, bọn họ về trường lại, chợt cảm thấy có hơi cô đơn.
Người không có ít đi, thậm chí còn hơi loạn, không ít học sinh khối 12 còn đang đi dạo trong trường, người còn nhiều hơn lúc bình thường.
Nhưng mà có hơi vắng vẻ.
Lúc gặp Lâm Vô Ngung trên đường đến căn tin, cuối cùng Hoắc Nhiên cũng biết được vì sao có cảm giác như thế.
Qua một mùa hè, Lâm Vô Ngung phải rời khỏi trường rồi, học thần từng mang đến chấn động và kinh ngạc cho tất cả mọi người, từng nhận các loại ánh mắt nhưng từ đầu đến cuối vẫn làm theo ý mình, sau này có thể không gặp được nữa.
Tương tự, những học sinh của khối 12 trong trường, những người nhìn quen mắt, những người không quen, và cả những người trong đội bóng rổ trường chơi đến học kỳ này bỗng nhiên không nhìn thấy nữa.
Cảm giác này khiến cậu có hơi xúc động.
“Thi thế nào?” Khấu Thầm hỏi Lâm Vô Ngung.
“Bình thường vừa mới thi xong hỏi như thế này sẽ bị chửi đó.” Lâm Vô Ngung cười, “Lỡ như không thi tốt thì sao, trả lời thế nào?”
“Anh thi không tốt à?” Khấu Thầm sửng sốt.
“Sao có thể chứ?” Lâm Vô Ngung rất thoải mái, “Vậy nên tôi không chửi cậu.”
“Chúc mừng nhé.” Hoắc Nhiên nói.
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nói, “Nghỉ hè lần này thì mấy cậu bắt đầu cố gắng rồi.”
“Tôi thấy trước đây anh cũng chẳng cố gắng lắm.” Khấu Thầm nói.
“Đó là tôi mà.” Lâm Vô Ngung nói, “Đến căn tin à? Tôi mời hai cậu một bữa.”
“Vì sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Chuyện này đừng hỏi.” Lâm Vô Ngung mỉm cười, nhìn hai cậu.
Hoắc Nhiên chợt cảm thấy có hơi ngại ngùng, nhưng lại có cảm giác ấm áp khi nhận được ý tốt, nói không rõ ràng.
Cậu nhìn Khấu Thầm.
Lúc này Khấu Thầm dường như phản ứng hơi chậm chạp, nhíu mày đi đến cửa căn tin mới mở miệng nói: “Anh kiêu ngạo thế này có từng bị ai đánh chưa?”
“Kiêu ngạo chỗ nào?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“… Thôi bỏ đi.” Khấu Thầm thở dài, “Tôi cảm thấy bây giờ tôi cố gắng đã muộn rồi.”
“Không đâu.” Lâm Vô Ngung nói rất chắc chắn.
Đáp án không kèm theo lý do bỗng nhiên khiến Khấu Thầm cảm thấy được cổ vũ rất nhiều.
Đúng là bản thân cậu đã thay đổi rồi.
Là sắp biến thành học sinh xuất sắc rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất