Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 113

Trước Sau
Dịch: LTLT

Trước đây, mỗi lần Lâm Vô Ngung xuất hiện cùng đồ nướng thì số lượng đồ nướng giống như người ở một căn phòng cần được lấp đầy bụng đang chờ anh ta cho ăn vậy. Bây giờ Hoắc Nhiên đã biết thì ra không có những người này.

Lâm Vô Ngung ăn rất được, mà còn ăn rất nhanh.

Nửa bàn đồ ăn gọi ở căn tin ăn chưa đến hai mươi phút, Lâm Vô Ngung đặt đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi.”

Hoắc Nhiên có hơi ngạc nhiên nhìn anh ta, sau khi nuốt xong một miếng thịt Khấu Thầm cắm cúi ăn bên cạnh cũng ngẩng đầu lên: “Anh ăn ít thế… cũng không ít nhỉ?”

Đồ ăn cũng không còn lại bao nhiêu.

“Bình thường anh có tập luyện à? Ăn nhiều như vậy cũng không mập, ngày ngày ăn đồ nữa, bữa nào cũng ăn thịt, nửa đêm còn trốn trong ký túc xá ăn.” Khấu Thầm lập tức thấy hứng thú, “Có bí quyết giữ dáng gì à?”

“Tôi…” Lâm Vô Ngung nghĩ một lát, “Sức khỏe không tốt lắm.”

“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩn người, hơi buồn buồn.

“Thật sao?” Khấu Thầm nhìn anh ta.

“Giả đó.” Lâm Vô Ngung lau miệng, “Cậu cái gì cũng tin.”

Hai người các cậu còn chưa đổi cảm xúc xong thì Lâm Vô Ngung đã đứng dậy: “Được rồi, tôi đi đây, hai cậu cứ ăn từ từ.”

“Vâng.” Hoắc Nhiên đáp.

“Có lẽ sau này không còn gặp nữa, chúc hai cậu hạnh phúc.” Lâm Vô Ngung nói xong thì mỉm cười, xoay người đi ra khỏi căn tin.

Lúc nhóm nhỏ ghen tỵ đến căn tin, Hoắc Nhiên với Khấu Thầm còn chưa ăn hết đồ ăn trên bàn, nhưng mà cũng không còn lại bao nhiêu.

“Đây là ý gì hả?” Hứa Xuyên vừa nhìn thấy đã chỉ vào dĩa đồ ăn, trừng mắt nhìn hai người, “Ăn mảnh à?”

“Không mảnh, này là hai người.” Ngụy Siêu Nhân nhắc nhở cậu ta.

“Hai đứa nó bây giờ là một thể rồi, là ăn mảnh.” Giang Lỗi hung dữ nói, “Hành Động Liếm Biển chỉ còn lại sáu người, còn không trân trọng, trốn ở đây ăn, chỉ chừa cho chúng ta chút cơm thừa canh cặn.”

Khấu Thầm đổ nửa chén cơm vào trong dĩa, lấy muỗng nén xuống.

“Cơm thừa canh cặn cũng hết rồi.” Hồ Dật nói.

“Bàn về tình yêu khiến con người trở nên tàn ác, tác giả Giang Lỗi.” Giang Lỗi xót xa nói.

“Đưa thẻ cho nó đi.” Khấu Thầm nói với Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên lấy thẻ trường của Khấu Thầm ra: “Đi mau, còn lải nhải thêm mấy câu thì đồ ăn bị người ta giành hết đó.”

Sau khi bọn họ bưng đồ ăn đến ngồi xuống, Hoắc Nhiên với Khấu Thầm đã ăn xong, nhưng mà vì tình bạn của bảy người, bọn họ quyết định ở lại nhìn mọi người ăn.

“Sao vậy?” Ngũ Hiểu Thần bưng khay cơm đi ngang qua, “Hai ông hết tiền ăn cơm rồi à?”

“Chọn thử thách hả?” Lý Y Nhất hỏi.

“Quá thảm rồi.” Đường Duy khom người nhìn Khấu Thầm, “Mặt nam thần của mị bị đói đến gầy rồi…”

“Tui mới ăn xong.” Khấu Thầm thở dài.

“Đây khí chất quyến rũ ăn thế nào cũng không mập.” Đường Duy nói.

Hoắc Nhiên cười đến mức nằm sấp xuống bàn: “Này cũng tính là khí chất à.”

“Còn rất quyến rũ.” Ngũ Hiểu Thần cũng thở dài, vỗ vai Đường Duy, “Đi thôi đi thôi, mau ăn thôi.”

“Có phải gần đây mấy ông cá cược cái gì không?” Lý Y Nhất vừa đi qua bàn bên cạnh vừa hỏi, “Bảy người mấy ông ngày nào cũng giống như trúng độc, cực khổ ghê đó, có phải đã đặt kèo gì không?”

“Tụi tui là tự phát.” Giang Lỗi nói, “Tụi tui phải tiến về phía tương lai tươi sáng.”

“Tiến lên.” Ngụy Siêu Nhân gật đầu.

Nhưng mà câu nói của Lý Y Nhất lại khiến Khấu Thầm có vài suy nghĩ.



Hoạt động học tập chăm chỉ lần này, cậu chỉ quan tâm việc so tài bên Khấu Lão nhị, không có rẽ qua hướng Hoắc Nhiên.

Ăn cơm xong, lúc về lại lớp học tham gia buổi học trưa gì đó của …, Khấu Thầm nói với Hoắc Nhiên: “Tôi quên mất một việc.”

“Việc gì?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Nếu như cuối kỳ tôi được trung bình hết, cậu…” Khấu Thầm còn chưa nói xong thì bị Hoắc Nhiên trừng mắt.

“Tôi sao hả?” Hoắc Nhiên nói, “Cậu muốn cái gì à?”

“… Có phải cậu nghĩ hơi nhiều không?” Khấu Thầm tặc lưỡi.

“Tôi nghĩ có nhiều hay không chẳng phải cậu đã phản ứng lại ngay lập tức rồi à?” Hoắc Nhiên cũng tặc lưỡi.

“Ý tôi là…” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, “Nếu như tôi được trung bình hết thì cậu dẫn tôi đi đạp xe nha, không cần đi nơi xa quá, tôi sợ tôi không chịu nổi, tôi chỉ muốn đi chơi với cậu thôi.”

Hoắc Nhiên khựng lại, vỗ mấy cái lên lưng Khấu Thầm: “Cậu không được trung bình hết thì tôi cũng sẽ dẫn cậu đi chơi.”

“Cậu có biết nói chuyện hay không vậy?” Khấu Thầm trừng mắt, đè thấp giọng, “Mẹ nó, tối qua cậu bắn não ra ngoài à? Sắp sửa thi rồi cậu nói với tôi không được trung bình hết… Cậu mau rút lại!”

“Rút lại, rút lại, rút lại!” Hoắc Nhiên nói liên tục, “Chắc chắn cậu sẽ được trung bình hết, nhất định sẽ dẫn cậu đi chơi! Cậu muốn đi đâu thì đi đó! Cậu muốn bao nhiêu phần thì bao nhiêu phần!”

“Không phải dẫn tôi đi chơi, mà là dẫn tôi đi đạp xe.” Khấu Thầm lập tức thả lỏng, lắc lư vòng tay trên cổ tay, “Tôi chỉ muốn trải nghiệm sở thích, hứng thú bình thường của cậu.”

Trong nửa tháng cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ, Khấu Thầm vẫn luôn duy trì trạng thái bốn chữ “không được trung bình” không được xuất hiện trong cuộc sống của mình, ai nói thì lườm người đó.

Cho đến trước kỳ thi một ngày, cậu không chịu nổi nữa, quyết định đi một chuyến đến văn phòng lão Viên.

Hoắc Nhiên muốn đi cùng cậu nhưng cậu không đồng ý.

“Cậu không cần người phát ngôn à?” Hoắc Nhiên cười hỏi.

“Với lão Viên thì không cần, ba tôi mới cần.” Khấu Thầm nói, “Với lại tôi sợ cậu cười tôi.”

“Chẳng phải cậu chỉ muốn hỏi lão Viên ba cậu ôn tập thế nào thôi sao?” Hoắc Nhiên nói, “Có gì mà cười?”

“Khấu Lão Nhị chắc chắn cũng lén thăm dò tình hình của tôi.” Khấu Thầm nói, “Nếu là trước đây thì chắc chắn tôi không lo lắng đâu, thăm dò mà thôi, dù sao tôi chỉ có hư không có thực, bây giờ thì khác rồi, không thể để ông ấy thăm dò được tình hình của tôi.”

“Tôi “thăm dò” hết rồi.” Hoắc Nhiên nằm sấp xuống bàn, nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm vốn định đứng lên giờ lại đặt mông ngồi xuống, ngón tay chọt lên chóp mũi của Hoắc Nhiên: “Nếu như tôi nhìn ra cậu là người thế này từ sớm…”

“Thì sao hả?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.

“Tôi cũng chỉ có thể quen biết sớm hơn thôi.” Khấu Thầm thở dài.

Trong văn phòng lão Viên còn có giáo viên khác, Khấu Thầm đứng trong hành lang chờ một hồi, đến khi chỉ còn một mình lão Viên cậu mới bước vào.

“Đến tìm thầy động viên trước khi thi à?” Lão Viên vừa nhìn thấy cậu thì mỉm cười.

“Không ạ.” Khấu Thầm đi đến bên cạnh lão Viên ngồi xuống, “Chỉ là trong lòng em không yên tâm lắm, đến nhờ thầy khen em mấy câu.”

“Vậy sao?” Lão Viên cười dữ dội.

“Em lớn đến chừng này vẫn chưa từng bỏ công sức vào việc học nhiều như thế. Nếu không thi tốt…” Khấu Thầm nói, “Có thể em sẽ lòng như tro tàn thật đó.”

“Dễ tàn lụi vậy à?” Lão Viên rót một ly trà cho cậu, “Thầy vẫn luôn cảm thấy khả năng chống áp lực của em rất mạnh.”

“Không được hạ thấp em, mau khen em đi.” Khấu Thầm nói.

“Khoảng thời gian này, mấy giáo viên của lớp chúng ta đều đặc biệt đến đây tìm thầy.” Lão Viên nói, “Bọn họ đều khen thầy…”

“Khoan đã.” Khấu Thầm nhìn ông, “Thầy Viên kính mến, thầy là giáo viên Ngữ Văn mà, có phải khả năng hiểu vấn đề kém quá rồi không?”

“Bọn họ đều khen thầy có bản lĩnh lớn, khiến một học sinh bình thường cà lơ phất phơ bỗng nhiên hăng hái tiến lên. Mới đầu, vấn đề em hỏi bọn họ nghe đều muốn thở dài, đến bây giờ có thể nhìn ra được từ câu hỏi, tiến bộ khá lớn.” Lão Viên mỉm cười, “Sự biểu đạt nghệ thuật của giáo viên Ngữ Văn bọn thầy đã nhìn thấy chưa?”

“… Thầy đỉnh.” Tâm trạng của Khấu Thầm rất tốt, giơ ngón cái lên.



“Em đừng áp lực lớn quá.” Lão Viên nói, “Em chắc chắn sẽ được trung bình, nếu em chỉ thiếu một hai điểm thì thầy có thể sửa lại cho em.”

Khấu Thầm giật mình: “Gì ạ?”

“Nhưng mà không được thiếu nhiều quá.” Lão Viên nói, “Qua hai điểm thì thầy không sửa được đâu.”

“Vì sao?” Khấu Thầm ngạc nhiên hỏi.

“Em là học sinh của thầy mà, thầy không thể để em thua ba em được.” Vẻ mặt lão Viên nghiêm túc.

“Không phải.” Sau khi ngẩn người mấy giây, Khấu Thầm đập bàn đứng dậy, “Không cần thầy mở cửa sau! Em tìm đề thi cuối kỳ của khối 11 trước đây làm! Em không chỉ được trung bình hết mà còn phải vượt qua mấy điểm!”

“Vậy à?” Lão Viên uống một ngụm trà.

“Em lừa thầy làm gì!” Khấu Thầm vô cùng khó chịu, lên giọng, “Em đã tìm được hai đề làm hết rồi! Bảo Từ Tri Phàm với Ngũ Hiểu Thần chấm bài của em! Còn bảo hai người học trừ điểm khắt khe nữa!”

“Ồ.” Lão Viên nói.

“Thầy giả vờ dễ thương cái gì vậy?” Khấu Thầm thật sự cạn lời.

“Vậy em còn căng thẳng không?” Lão Viên thong thả nói, “Em rõ ràng biết rõ thực lực của mình, cũng biết chỉ cần mình không phát huy thất thường thì chắc chắn được trung bình.”

“Vậy nếu em thất thường thì sao ạ?” Khấu Thầm lập tức úp sấp lên bàn, lại gần trước mặt lão Viên, “Nếu em thất thường thì sao?”

“Thế thì đến bệnh viện đi!” Lão Viên cũng đập bàn.

Sau khi giật mình một giây, Khấu Thầm cười suýt nữa sặc lên mặt lão Viên.

“Thả lỏng một chút.” Lão Viên nói, “Cuối kỳ không có mấy cái thất thường đâu.”

“Có cola không ạ?” Khấu Thầm uống một ngụm trà, cảm thấy trong miệng không có mùi vị.

“Phòng chủ nhiệm bên cạnh có.” Lão Viên nói.

“Phúc lợi của mấy thầy hết rồi à?” Khấu Thầm hỏi.

“Phúc lợi gần đây của bọn thầy là trà xanh hoa nhài.” Lão Viên đáp.

“… Uống không quen.” Khấu Thầm xoay người bước ra ngoài, “Em đi nhé lão Viên.”

“Mau đi đi.” Lão Viên xua tay.

Khấu Thầm rẽ vào phòng bên cạnh, xin chủ nhiệm một lon cola, hí hửng cầm về lớp học.

Trước khi thi không ôn tập, Từ Tri Phàm cho nhóm nhỏ học tập nghỉ.

Nhưng mà trừ Hoắc Nhiên thì Giang Lỗi với Hồ Dật đều đang đọc sách, phấn đấu lâu như vậy, cứ cảm thấy không thể lãng phí thời gian cuối cùng.

“Tri Phàm.” Hoắc Nhiên nằm trên giường, “Mày nói xem mấy người chúng ta lần này có thể vùng lên được không?”

“So với bản thân thì chắc chắn vùng lên.” Từ Tri Phàm nói, “Nhưng mà trường chúng ta, nửa học kỳ này mà cố gắng cũng không đạp lên được quá nhiều người đâu, người nào người nấy cũng đều rất cố gắng.”

“Đạp bản thân trước đi.” Hồ Dật nói, “Hoặc là đạp lên người phe mình.”

“Đúng.” Giang Lỗi gật đầu, “Tao cảm thấy tao có thể đạp Siêu Nhân.”

“Tao đạp anh Xuyên.” Hồ Dật nói.

“Tao giúp tụi mày gửi thư khiêu chiến qua phòng đối diện nhé?” Từ Tri Phàm cười, lấy điện thoại ra.

“Được!” Giang Lỗi vỗ đùi.

“Có khi nào Hoắc Nhiên với Khấu Thầm đánh nhau không?” Hồ Dật nhìn Hoắc Nhiên.

“Không đâu.” Hoắc Nhiên nằm trên giường, rất nhàn nhã lắc chân, “Hai tụi tao là cặp đôi kiểu mẫu cùng tiến bộ, có gì cũng nói chuyện đàng hoàng của thời đại mới.”

“Kéo kẻ này ra ngoài.” Từ Tri Phàm chỉ Hoắc Nhiên.

“Được!” Giang Lỗi với Hồ Dật lập tức cười, lớn tiếng hưởng ứng, bật dậy nhào lên trên giường Hoắc Nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau