Chương 34
Dịch: LTLT
Hoắc Nhiên không biết bình thường khi một mình Khấu Thầm đến đây ăn cơm có phải cũng như thế này hay không, so với ăn cơm ở căn tin cùng với mọi người hoặc là ăn đồ nướng giống như hai người.
Cho đến bây giờ cậu không hề biết Khấu Thầm ăn cơm có thể chậm đến mức độ này.
Từng miếng từng miếng thịt được bỏ vào trong nồi, ăn một miếng thịt nhấp một ngụm rượu nhỏ.
“Rượu này không bằng Ngưu Tiểu Nhị.” Khấu Thầm nói.
“Ừm.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Ngưu Tiểu Nhị* không bằng bố nó.” Khấu Thầm nói. (Tên một loại rượu trắng, có một loại trên nhãn có mấy câu nói hay hay ảnh)
“Ừm.” Hoắc Nhiên tiếp tục gật đầu.
“Rượu trắng vẫn là phải uống nồng độ cao mới đã.” Khấu Thầm nói.
“Phải.” Hoắc Nhiên cười.
Khấu Thầm tuy là nói như vậy nhưng thật ra tình trạng lúc này đã có hơi choáng váng rồi, tửu lượng so với đám người các cậu có hơi khá, nhưng cũng như thế thôi.
Hoắc Nhiên liếc nhìn chai rượu bên cạnh, hai người các cậu đã uống sáu chai nhỏ, cũng được.
Mỗi một chai đều đã qua kiểm tra của chính Khấu Thầm, không thể có cái ý nghĩa gì mà chia xa không ở cạnh nhau được, cuối cùng Khấu Thầm còn muốn bảo nhân viên lấy thêm một chai, bây giờ nếu không có mang nghĩa “thuận lợi” nữa thì cậu sẽ bỏ đi không uống tiếp nữa.
Cũng may mà không uống thêm một chai nữa, Khấu Thầm ra khỏi quán ăn vẫn luôn nghêu ngao hát.
Lần đi karaoke trước đây, Hoắc Nhiên không có đi, hôm nay coi như là nghe đủ luôn, hát nửa tiếng đồng hồ, một bài hát hai ba câu, nhưng vẫn không có lặp lại.
Lượng bài hát dự trữ của Khấu Thầm cũng khá tốt, có không ít bài hát nước ngoài.
Điện thoại vang lên một tiếng, Từ Tri Phàm gửi tin nhắn đến.
– Sắp khóa cổng rồi, hai đứa mày thế nào rồi?
– Không biết, cậu ta bắt đầu hát rồi
Hoắc Nhiên nhấn vào nút gửi tin nhắn thoại, để điện thoại bên miệng Khấu Thầm, ghi âm lại mấy câu gửi vào trong group chat.
Mấy người trong group lập tức cười ha ha ha ha như điên, nháy mắt không có ai quan tâm tối nay hai người các cậu không về được ký túc xá thì phải làm thế nào, ồn ào dặn dò nếu như còn có trò nào mặn hơn nữa thì nhất định phải quay video lại.
Chỉ có Từ Tri Phàm còn có chút lương tri sót lại, sau khi ha xong mới nhắc nhở Hoắc Nhiên.
– Lát nữa kiểm tra phòng ngủ tụi tao sẽ bao che cho hai đứa mày
– Nếu hai đứa mày không vào được ký túc xá thì đến phòng y tế, cửa sổ phía sau phòng y tế có thể mở từ bên ngoài, vừa vặn có hai cái giường
“Đờ mờ.” Hoắc Nhiên bật cười, gửi tin nhắn thoại qua, “Cửa sổ phía sau có thể mở mà mày cũng biết… Thật sự nếu không về được tao có thể đi mướn phòng.”
“Hai đứa mày không có chứng minh nhân dân.” Từ Tri Phàm nói.
Á.
Đây là một vấn đề.
Trên người cậu và Khấu Thầm, chỉ có hai cái điện thoại.
“Nói cái gì vậy?” Khấu Thầm hỏi.
“Bây giờ gọi xe về lại cũng không kịp, ký túc xá đóng cổng rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Hai chúng ta không có chứng minh nhân dân, không ở khách sạn được, Tri Phàm bảo chúng ta đến phòng y tế ngủ.”
“Không phải chứ.” Khấu Thầm nói, “Nó với Hứa Xuyên trộm được chìa khóa phòng y tế à?”
“… Là cửa sổ phía sau có thể mở từ bên ngoài.” Hoắc Nhiên nói.
“À.” Khấu Thầm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có hơi hưng phấn, “Được, vậy ngủ ở đó, tôi còn chưa từng ngủ như vậy, rất thú vị, một cái giường hai chúng ta ngủ vừa không?”
“Có hai cái giường.” Hoắc Nhiên nói.
“Được, vậy ghép lại đi.” Khấu Thầm nói.
“Vì sao chứ?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Tôi sợ rớt giường đó cái giường ở phòng y tế còn nhỏ hơn giường ký túc xá nhiều.” Khấu Thầm nói, “Lần trước tôi đau bụng chẳng phải nằm một hồi sao, cũng là vì không dám trở mình mới ngủ quên.”
Thời còn đi học, trèo tường đánh nhau dù học, là ký ức của rất nhiều nam sinh, nhưng ngủ ở trong phòng y tế, có lẽ rất ít, chắc là cả trường chỉ có hai người các cậu là có thể có ký ức này thôi.
Lúc từ phía sân vận động trèo tường vào trường, Hoắc Nhiên có hơi lo lắng: “Tôi qua trước sau đó thì đến cậu nhảy.”
“Sợ tôi uống say rồi à?” Khấu Thầm hỏi.
“Không phải sợ.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu là uống say thiệt.”
Khấu Thầm không hé miệng, trực tiếp chạy lấy đà, đạp lên tường một cái, tay vừa chống xuống đã biến mất khỏi đầu tường rồi.
“Đệt.” Hoắc Nhiên cũng vội vàng chạy đến, trèo lên đầu tường nhìn xuống dưới.
Khấu Thầm đứng ở bên kia cười với cậu: “Nhìn thấy chưa, chú Khấu của cậu ba tuổi đã bắt đầu leo hàng rào…”
“Không phải bị mắc ở trên hàng rào sao?” Hoắc Nhiên nhảy xuống.
“Mẹ nó cậu có thật biết phá hỏng bầu không khí.” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên.
“Đi.” Hoắc Nhiên nói.
Cửa sổ phía sau phòng y tế, Hoắc Nhiên nghe theo hướng dẫn của Từ Tri Phàm, hơi dùng sức gảy phía dưới cửa sổ, cửa sổ hé ra một khe nhỏ, lại vịn một chút, đã mở ra.
Hai người lặng lẽ nhảy vào, bởi vì cách cổng trường quá gần, sợ bị bảo vệ nhìn thấy, hai người các cậu cũng không dám mở đèn, mượn ánh sáng đèn đường bên ngoài lần mò đi rửa mặt.
“Giường này không cần ghép lại.” Khấu Thầm vỗ lên hai cái giường đang ghép lại với nhau, “Trong tủ có phải có chăn hay không?”
“Chắc có.” Hoắc Nhiên tìm thử.
Tủ thuốc bị khóa, nhưng tủ bên cạnh thì mở ra được, bên trong có hai cái chăn mỏng, với thời tiết bây giờ thì cũng đủ dùng rồi.
Hoắc Nhiên lấy chăn ra, lúc ôm chăn xoay người, phát hiện Khấu Thầm đứng bên cạnh giường, đã cởi quần áo trên người xuống.
“Không phải chứ?” Hoắc Nhiên ngạc nhiên, “Chúng ta là lén lút vào đây, cậu có cần phải ngủ thoải mái đến vậy không?”
“Sao hả.” Khấu Thầm vừa nói vừa cởi quần ra luôn, vỗ ở sau lưng sau đó nằm xuống giường, “Cho thần chết hít thở không khí.”
Hoắc Nhiên hơi cạn lời quăng một cái chăn lên trên người cậu, cởi áo khoác trên người mình ra: “Cậu muốn ngủ giường nào thì mau quyết định đi, muốn ngủ ở giữa gì đó, cũng không sợ rớt xuống giường.”
Khấu Thầm di chuyển về phía tường: “Tôi ngủ ở bên trong.”
“Vì sao?” Thật ra Hoắc Nhiên muốn ngủ ở bên trong, dù sao thì đây cũng là một căn phòng tối… không quen thuộc.
Khấu Thầm chống cánh tay lên nhìn Hoắc Nhiên vài lần, lại dịch ra bên ngoài: “Tôi ngủ ở ngoài.”
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên nói, từ trên người Khấu Thầm bò đến phía kia giường.
Sau khi nằm xuống cậu lập tức xoay người nằm nghiêng, mặt hướng về phía vách tường, cho dù vách tường có an toàn bao nhiêu, vẫn không an toàn bằng sau lưng có người.
“Nói chuyện một chút đi.” Khấu Thầm ở phía sau nói, “Xoay gáy về phía tôi có phải là không ổn lắm không.”
“Cậu muốn nói gì thì nói đi.” Hoắc Nhiên nói, “Cũng không có ảnh hưởng.”
Khấu Thầm bật cười, chen về phía Hoắc Nhiên: “Thật ra tôi cũng không biết nói gì, tôi chỉ là cảm thấy tâm trạng hôm nay khá tốt… Mới đầu thì không tốt lắm, nghĩ đến việc lão Viên có thể phải đội nồi thì tôi liền thấy hơi bực bội, nhưng mà sau đó ăn cơm trò chuyện với cậu, lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
“Lão Viên nếu như đội nồi thì tôi sẽ đại náo phòng hiệu trưởng.” Hoắc Nhiên nói.
“Cùng nhau đi.” Khấu Thầm nói.
“Ừm.” Hoắc Nhiên nhắm mắt lại.
Không biết ngủ từ lúc nào, sau đó hai người chắc là còn nói thêm một chút chuyện gì đó, nhưng mà không nhớ rõ, dù sao cũng đã uống rượu.
Một khi đã ngủ là ngủ như chết luôn.
Cho đến khi có người vỗ bốp bốp lên trên mặt Hoắc Nhiên, cậu mới chợt giật mình tỉnh dậy.
“Hai đứa mày muốn lên trên thông báo của trường à?” Giọng nói của Từ Tri Phàm từ phía trên truyền đến, “Trời cũng đã sáng rồi còn không chịu dậy!”
Hoắc Nhiên lại giật mình tỉnh dậy lần nữa, lần này là tỉnh thật sự.
Cậu bỗng nhiên nhớ ra tối hôm qua cậu với Khấu Thầm ngủ ở trong phòng y tế.
“Đừng ôm nữa.” Giọng nói của Hứa Xuyên cũng truyền đến, “Dậy mau, lát nữa bác sĩ Trương với Đào Nhụy sắp đi làm rồi!”
Hoắc Nhiên bật dậy muốn ngồi thẳng dậu, nhưng bật được một nửa lại ngã xuống giường.
Cánh tay Khấu Thầm đang để trên eo cậu.
“Này!” Hoắc Nhiên quay đầu qua, phát hiện cả gương mặt của Khấu Thầm đều đang vùi trong chăn của mình, cậu duỗi tay ra vỗ mấy cái lên trên đầu của Khấu Thầm, “Thức dậy!”
“Hôm qua nó uống bao nhiêu?” Hứa Xuyên kéo cánh tay của Khấu Thầm ra, cưỡng ép lôi cậu thức dậy.
“Ba chai Giang Tiểu Bạch.” Hoắc Nhiên nói, “Hôm qua cậu ta không có say, chỉ là uống có hơi nhiều chút thôi.”
“Khấu Thầm!” Hứa Xuyên vỗ mặt Khấu Thầm.
“Aiz, phiền chết.” Cuối cùng Khấu Thầm cũng mở mắt, lầu bầu, “Chẳng phải người vẫn chưa đến sao, khẩn trương cái gì.”
“Đến thì muộn rồi!” Hứa Xuyên nói, “Đào Nhụy còn đỡ, bác sĩ Trương chắc chắn sẽ nói cho lão Viên… Sao mày còn cởi sạch bách vậy! Cũng chẳng phải đang ở ký túc xá!”
Từ Tri Phàm quăng quần áo của Khấu Thầm lên người cậu: “Mau.”
“Sao tụi mày không gọi điện thoại đến kêu dậy.” Hoắc Nhiên nhanh chóng xuống giường, gấp chăn ở trên giường lại, “Chạy đến đây chậm trễ bao nhiêu thời gian.”
“Mày nghĩ là tao chưa gọi à? Hai đứa mày đều không nghe đó!” Từ Tri Phàm nói, “Tụi tao thay phiên gọi…”
Còn chưa nói xong, bên ngoài cửa phòng y tế bỗng nhiên truyền đến tiếng chìa khóa.
“Toang rồi.” Hứa Xuyên giật lấy cái chăn trong tay Hoắc Nhiên, nhào về phía tủ, lúc vừa định mở cửa tủ nhét vào thì cửa phòng y tế được mở ra.
Mọi người đều đứng yên tại chỗ.
Đào Nhụy một tay cầm chìa khóa, một tay bưng hộp đồ ăn sáng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mờ mịt.
Qua mấy giây, cô mới hoàn hồn lại, quay lưng lại nói: “Khấu Thầm mau mặc quần áo vào.”
“Vâng.” Khấu Thầm nhảy xuống giường, vội vàng túm lấy quần áo mặc lung tung lên trên người mình.
“Chị Đào Nhụy…” Từ Tri Phàm đi đến bên cửa, “Chuyện này là như vầy… thì…”
“Biết rồi.” Đào Nhụy nói, “Về muộn không vào được ký túc xá, biết chỗ của chị có cửa sổ có thể mở, đúng chứ?”
“… Phải.” Mọi người ngoan ngoãn trả lời.
“Chỉ có Khầu Thầm ngủ ở đây sao?” Đào Nhụy xoay người lại.
“Còn em nữa.” Hoắc Nhiên có hơi ngại ngùng dụi mắt.
“Mau đi đi.” Đào Nhụy vào phòng, đặt bữa sáng lên trên bàn, xua tay với mấy người bọn họ, “Nhanh lên chút, lát nữa có người đến giờ.”
“Cảm ơn chị.” Mọi người nhỏ giọng nói, chạy ra khỏi phòng y tế.
“Không có lần sau đâu đó!” Đào Nhụy đè giọng ở đằng sau bổ sung thêm một câu, “Lần sau nếu chị lại phát hiện thì sẽ nói bảo vệ đến bắt mấy đứa!”
Bởi vì dậy muộn, về phòng ký túc rửa mặt thay đồ xong xuôi thì đã không có thời gian ăn sáng rồi, Hoắc Nhiên với Khấu Thầm chỉ có thể đến thẳng phòng học luôn.
Bất ngờ ngoài ý muốn là Hồ Dật mang cho hai người các cậu mỗi người một ổ bánh mì với một bịch sữa bò.
“Đm, chu đáo quá.” Hoắc Nhiên cúi đầu bắt đầu mạnh mẽ ăn.
“Tao đói chết rồi.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên chợt quay đầu qua: “Sao cậu lại ngồi ở đây nữa?”
“Không phải tôi muốn ngồi ở đây.” Khấu Thầm vừa ăn vừa nói, “Từ Tri Phàm chiếm chỗ của tôi rồi.”
Hoắc Nhiên nhớ lại một chút, vừa rồi hình như đúng là Từ Tri Phàm đi ở phía trước bọn họ, cậu liếc mắt nhìn về phía Từ Tri Phàm, cái thằng phiền phức này đang tập trung tinh thần nhìn điện thoại, không có nhận được tín hiệu của cậu.
Tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, lão Viên đúng giờ như ngày thường bước vào lớp học.
Cả lớp cùng nhau xoay người lại, lúc nhìn thấy lão Viên, cũng không cần người chỉ huy, toàn bộ đều đứng dậy.
“Ngồi xuống ngồi xuống.” Lão Viên khẽ xua tay với bọn họ, “Thầy không sao cả, không cần làm phẫu thuật luôn, chỉ là treo một lớp bột hoạt động có hơi bất tiện chút thôi.”
Sau khi lão Viên đi đến bục giảng, có người hỏi: “Mấy phụ huynh ngày hôm qua, xử lý thế nào vậy ạ?”
“Giáo dục một hồi, xin lỗi, bồi thường tiền thuốc men.” Lão Viên nói, “Chuyện này mấy em không cần quan tâm quá, sau này nhà trường sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Vậy là xong rồi ạ? Không bắt lại sao! Không cho một giải thích nào sao!” Có người vô cùng khó chịu kêu lên.
Lão Viên mỉm cười, không nói gì cả, vẫn chờ cho đến khi tiếng tức giận bất bình trong lớp học chầm chầm lắng xuống, thầy mới hắng giọng: “Thầy không phải người luôn nhẫn nhịn, nhưng có đôi khi, các thầy làm việc, không phải máu nóng dồn lên não, hả giận thế nào hả giận ra sao là được.”
“Người mà nhà trường đối diện là học sinh, mỗi một học sinh, vấn đề các thầy suy nghĩ đến không chỉ là thành tích, cũng sẽ suy nghĩ đến phương diện khác, thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh rất quan trọng.” Lão Viên nói, “Chuyện như thế này xảy ra, dù là bạn học kia, trong lòng chắc chắn cũng khó chịu, cho dù đây là bạn học thế nào, chúng ta vẫn hy vọng để lại một chỗ trống cho bạn đó, trường học mà, vẫn là lấy giáo dục là chính, trừng phạt không phải mục đích.”
Người trong lớp vẫn có hơi không phục, ồn ào bàn tán.
“Thầy nói thêm một câu không liên quan lắm nhé.” Lão Viên cười híp mắt nói, “Câu nói cũ, cha mẹ, nhà trường và cả trường học, đều sẽ ảnh hưởng đến một cá nhân, nhưng điều cuối cùng quyết định em có thể trở thành người như thế nào, chính là bản thân em.”
“Đây là sợ Lý Giai Dĩnh không chịu nổi chứ gì, ba mẹ cộng thêm cậu, chạy đến trường vì chuyện yêu đương của mình mà đánh giáo viên không liên quan.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Nếu là tôi, chắc là tôi sẽ không đến trường nữa, không còn mặt mũi.”
Lời nói của Khấu Thầm cũng rất chính xác, tiết thứ hai còn chưa học xong, mọi người nhận được tin tức ở trong group chat, Lý Giai Dĩnh đến trường, tự mình nộp đơn xin thôi học cho bản thân.
Mọi người lập tức bàn tán một hồi, có người chửi, còn có người thay nhà trường biểu hiện đồng ý cho nghỉ học, cũng có người cảm thấy chuyện này chị ta là bị cha mẹ mình hại, nhưng mà sau khi bàn tán cả một ngày, cũng không có ai hỏi thăm được nhà trường sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Đến lúc cơm tối, chủ đề nói chuyện của mọi người đã chuyển từ trên người Lý Giai Dĩnh đến vết thương của lão Viên và hội thao trường.
Hoắc Nhiên vẫn luôn không tham gia vào các cuộc thảo luận, từ đầu đến cuối đều có hơi mờ mịt, có lẽ chuyện của Lý Giai Dĩnh chỉ đến đây thôi, dù chị ra tiếp tục đi học đến khi tốt nghiệp, hay là nghỉ học bây giờ, cũng sẽ giống như Hà Hoa không còn xuất hiện ở căn tin nữa, nghỉ học rồi, hoặc là chuyển trường, hay là đổi thành học ngoại trú, cứ thế mà theo trận đánh nhau lần đó ở căn tin, chầm chậm biến thành một cảnh nền cho sự kiện đánh nhau lần này.
Mười năm sau, tôi vẫn rót rượu cho cậu.
Lúc rót rượu sẽ nói gì đây? Sẽ còn nhớ rõ những người này sao?
Có hơi thần kỳ.
“Tao nghe nói, đối thủ mạnh nhất của 100 mét là Lưu Vũ.” Giang Lỗi vừa ăn cơm vừa nói, “Mày chơi bóng rổ với anh ta lâu như thế, chắc biết đúng không?”
“Ừ, năm ngoái chẳng phải anh ta vô địch 100 mét sao.” Hoắc Nhiên nói.
“400 mét không có đối thủ trâu bò nào, người đăng ký cũng ít, dù sao vừa phải có sức bền vừa phải có sức đột phá.” Giang Lỗi nói, “Tao đánh giá cao Khấu Thầm.”
“1000 mét thì sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Cái này thì nhiều rồi, ngoại trừ Chu Hải Siêu mày quen ra, còn có hai học sinh chuyên thể thao khối mười, khối mười một tụi mình cũng có mấy tên trâu bò, đều ở ban tự nhiên.” Giang Lỗi chậc một tiếng, “Ngạc nhiên không, ban xã hội chỉ có một mình Khấu Thầm đăng ký 1000 mét.”
“Mồi lửa* à.” Ngụy Siêu Nhân nói. (Nguồn gốc phát sinh ra sức mạnh, ở đây có thể hiểu là Khấu Thầm đem lại sức mạnh cho ban xã hội.)
“Nhưng mà tao cảm thấy.” Hứa Xuyên nói, “Chạy tiếp sức mới áp lực lớn nhất, dù sao cũng đại diện cho lớp chúng ta.”
“Có tao với Hoắc Nhiên này, không sao.” Khấu Thầm nói.
“Đừng có nói chắc quá, lỡ như thua thì sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Không nghĩ đến.” Khấu Thầm nhướng lông mày lên.
Đây là hoạt động tập thể đầu tiên từ sau khi các cậu chia lớp, lão Viên vô cùng coi trọng, cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để tăng cường đoàn kết của lớp, nâng nao cảm giác vinh dự về lớp, mọi người cũng rất phối hợp.
Hoắc Nhiên từ trước đến giờ đều không muốn chơi trội, lúc bị sắp xếp cùng giơ slogan với Khấu Thầm, cũng cắn răng đồng ý.
Ngũ Hiểu Thần đứng ở hàng đầu tiên, cầm bảng lớp Văn 1, phía sau là hai người các cậu, mỗi người nâng một bên cán biểu ngữ của lớp bọn họ.
Có hơi ngu ngốc, nhưng mà Khấu Thầm trông có vẻ rất sung sướng.
“Khi chúng ta đi đến chỗ ban tổ chức có cần vẫy một chút không.” Khấu Thầm hỏi Hoắc Nhiên.
“Không cần.” Hoắc Nhiên trả lời rất dứt khoát, “Xin cậu đứng thẳng mắt không chớp đi qua.”
“Được thôi.” Khấu Thầm cười nói.
“Chuẩn bị rồi chuẩn bị rồi!” Lão Viên che ngực, “Đến chúng ta rồi.”
Mọi người ồn ào bắt đầu chỉnh trang y phục, Ngũ Hiểu Thần giơ bảng qua đỉnh đầu, quay đầu lại nhìn hai người: “Mấy ông đừng có tay chân quơ cùng lúc đó, bảo vệ bảng đẹp trai nhất trường là hai người mấy ông, mọi người đều đang nhìn đó.”
“Bảo vệ cái gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Bảng đó.” Ngũ Hiểu Thần lắc lắc cái bảng trong tay, “Bảo vệ cái bảng này.”
“… Được.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Sân vận động của trường không lớn, bọn họ vào dân cũng thuận đường chạy nửa vòng, sau khi đi ngang qua chỗ ban tổ chức thì cơ bản kết thúc có thể đi xếp hàng.
Mấy lớp phía trước đều rất rầm rộ, đi trước lớp bọn họ là lớp Tự nhiên 8, cả lớp đều mặc Hán phục, tạo thành hình ảnh so sánh rõ ràng với lớp bọn họ, lúc đi ngang qua chỗ ban tổ chức còn ngừng lại cùng nhau hành lễ.
Hoắc Nhiên đang chăm chú nhìn lớp người ta muốn xem hành lễ thế nào, Ngũ Hiểu Thần bỗng nhiên hô lớn: “Tuổi trẻ là tôi!”
Cả lớp ở phía sau đồng thời phát ra tiếng hô: “Tuổi trẻ là tôi! Tôi xuất sắc nhất!”
Hoắc Nhiên giật mình, vội vàng mở miệng, đuổi theo câu nói phía sau: “Tôi xuất sắc nhất!”
Sau khi hô hai lần bọn họ đi đến trước chỗ ban tổ chức, lãnh đạo ngồi trên bục đều mỉm cười với bọn họ.
“Một hai ba!” Trong đội ngũ Hứa Xuyên phát ra khẩu lệnh.
Cả lớp cùng nhau hét về phía ban tổ chức: “Giương buồm ra khơi! Tiến về biển lớn!”
Sau đó trong đội ngũ giơ lên một bảng slogan màu sắc sặc sỡ, người giơ bảng run như điên, mọi người cùng nhau hô vang chữ trên bảng: “Không ai ngăn được tôi ——”
“Không ai ngăn được tôi ——” Khấu Thầm cũng hô rất vang dội.
Hoắc Nhiên cảm thấy rất tốt, bản thân cậu cũng hô rất vang.
Nhưng cái cán biểu ngữ Khấu Thầm đang nắm cũng đang điên cuồng vẫy, khiến Hoắc Nhiên rất hoảng hốt: “Cậu làm gì đó!”
“Mau rung!” Khấu Thầm nói, sau đó lại cùng hô lên với mọi người, “Tôi xuất sắc nhất!”
Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân giống như trúng độc, vừa hô vừa điên cuồng vẫy cán theo Khấu Thầm.
Đau xót mà!
Hoắc Nhiên không biết bình thường khi một mình Khấu Thầm đến đây ăn cơm có phải cũng như thế này hay không, so với ăn cơm ở căn tin cùng với mọi người hoặc là ăn đồ nướng giống như hai người.
Cho đến bây giờ cậu không hề biết Khấu Thầm ăn cơm có thể chậm đến mức độ này.
Từng miếng từng miếng thịt được bỏ vào trong nồi, ăn một miếng thịt nhấp một ngụm rượu nhỏ.
“Rượu này không bằng Ngưu Tiểu Nhị.” Khấu Thầm nói.
“Ừm.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Ngưu Tiểu Nhị* không bằng bố nó.” Khấu Thầm nói. (Tên một loại rượu trắng, có một loại trên nhãn có mấy câu nói hay hay ảnh)
“Ừm.” Hoắc Nhiên tiếp tục gật đầu.
“Rượu trắng vẫn là phải uống nồng độ cao mới đã.” Khấu Thầm nói.
“Phải.” Hoắc Nhiên cười.
Khấu Thầm tuy là nói như vậy nhưng thật ra tình trạng lúc này đã có hơi choáng váng rồi, tửu lượng so với đám người các cậu có hơi khá, nhưng cũng như thế thôi.
Hoắc Nhiên liếc nhìn chai rượu bên cạnh, hai người các cậu đã uống sáu chai nhỏ, cũng được.
Mỗi một chai đều đã qua kiểm tra của chính Khấu Thầm, không thể có cái ý nghĩa gì mà chia xa không ở cạnh nhau được, cuối cùng Khấu Thầm còn muốn bảo nhân viên lấy thêm một chai, bây giờ nếu không có mang nghĩa “thuận lợi” nữa thì cậu sẽ bỏ đi không uống tiếp nữa.
Cũng may mà không uống thêm một chai nữa, Khấu Thầm ra khỏi quán ăn vẫn luôn nghêu ngao hát.
Lần đi karaoke trước đây, Hoắc Nhiên không có đi, hôm nay coi như là nghe đủ luôn, hát nửa tiếng đồng hồ, một bài hát hai ba câu, nhưng vẫn không có lặp lại.
Lượng bài hát dự trữ của Khấu Thầm cũng khá tốt, có không ít bài hát nước ngoài.
Điện thoại vang lên một tiếng, Từ Tri Phàm gửi tin nhắn đến.
– Sắp khóa cổng rồi, hai đứa mày thế nào rồi?
– Không biết, cậu ta bắt đầu hát rồi
Hoắc Nhiên nhấn vào nút gửi tin nhắn thoại, để điện thoại bên miệng Khấu Thầm, ghi âm lại mấy câu gửi vào trong group chat.
Mấy người trong group lập tức cười ha ha ha ha như điên, nháy mắt không có ai quan tâm tối nay hai người các cậu không về được ký túc xá thì phải làm thế nào, ồn ào dặn dò nếu như còn có trò nào mặn hơn nữa thì nhất định phải quay video lại.
Chỉ có Từ Tri Phàm còn có chút lương tri sót lại, sau khi ha xong mới nhắc nhở Hoắc Nhiên.
– Lát nữa kiểm tra phòng ngủ tụi tao sẽ bao che cho hai đứa mày
– Nếu hai đứa mày không vào được ký túc xá thì đến phòng y tế, cửa sổ phía sau phòng y tế có thể mở từ bên ngoài, vừa vặn có hai cái giường
“Đờ mờ.” Hoắc Nhiên bật cười, gửi tin nhắn thoại qua, “Cửa sổ phía sau có thể mở mà mày cũng biết… Thật sự nếu không về được tao có thể đi mướn phòng.”
“Hai đứa mày không có chứng minh nhân dân.” Từ Tri Phàm nói.
Á.
Đây là một vấn đề.
Trên người cậu và Khấu Thầm, chỉ có hai cái điện thoại.
“Nói cái gì vậy?” Khấu Thầm hỏi.
“Bây giờ gọi xe về lại cũng không kịp, ký túc xá đóng cổng rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Hai chúng ta không có chứng minh nhân dân, không ở khách sạn được, Tri Phàm bảo chúng ta đến phòng y tế ngủ.”
“Không phải chứ.” Khấu Thầm nói, “Nó với Hứa Xuyên trộm được chìa khóa phòng y tế à?”
“… Là cửa sổ phía sau có thể mở từ bên ngoài.” Hoắc Nhiên nói.
“À.” Khấu Thầm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có hơi hưng phấn, “Được, vậy ngủ ở đó, tôi còn chưa từng ngủ như vậy, rất thú vị, một cái giường hai chúng ta ngủ vừa không?”
“Có hai cái giường.” Hoắc Nhiên nói.
“Được, vậy ghép lại đi.” Khấu Thầm nói.
“Vì sao chứ?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Tôi sợ rớt giường đó cái giường ở phòng y tế còn nhỏ hơn giường ký túc xá nhiều.” Khấu Thầm nói, “Lần trước tôi đau bụng chẳng phải nằm một hồi sao, cũng là vì không dám trở mình mới ngủ quên.”
Thời còn đi học, trèo tường đánh nhau dù học, là ký ức của rất nhiều nam sinh, nhưng ngủ ở trong phòng y tế, có lẽ rất ít, chắc là cả trường chỉ có hai người các cậu là có thể có ký ức này thôi.
Lúc từ phía sân vận động trèo tường vào trường, Hoắc Nhiên có hơi lo lắng: “Tôi qua trước sau đó thì đến cậu nhảy.”
“Sợ tôi uống say rồi à?” Khấu Thầm hỏi.
“Không phải sợ.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu là uống say thiệt.”
Khấu Thầm không hé miệng, trực tiếp chạy lấy đà, đạp lên tường một cái, tay vừa chống xuống đã biến mất khỏi đầu tường rồi.
“Đệt.” Hoắc Nhiên cũng vội vàng chạy đến, trèo lên đầu tường nhìn xuống dưới.
Khấu Thầm đứng ở bên kia cười với cậu: “Nhìn thấy chưa, chú Khấu của cậu ba tuổi đã bắt đầu leo hàng rào…”
“Không phải bị mắc ở trên hàng rào sao?” Hoắc Nhiên nhảy xuống.
“Mẹ nó cậu có thật biết phá hỏng bầu không khí.” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên.
“Đi.” Hoắc Nhiên nói.
Cửa sổ phía sau phòng y tế, Hoắc Nhiên nghe theo hướng dẫn của Từ Tri Phàm, hơi dùng sức gảy phía dưới cửa sổ, cửa sổ hé ra một khe nhỏ, lại vịn một chút, đã mở ra.
Hai người lặng lẽ nhảy vào, bởi vì cách cổng trường quá gần, sợ bị bảo vệ nhìn thấy, hai người các cậu cũng không dám mở đèn, mượn ánh sáng đèn đường bên ngoài lần mò đi rửa mặt.
“Giường này không cần ghép lại.” Khấu Thầm vỗ lên hai cái giường đang ghép lại với nhau, “Trong tủ có phải có chăn hay không?”
“Chắc có.” Hoắc Nhiên tìm thử.
Tủ thuốc bị khóa, nhưng tủ bên cạnh thì mở ra được, bên trong có hai cái chăn mỏng, với thời tiết bây giờ thì cũng đủ dùng rồi.
Hoắc Nhiên lấy chăn ra, lúc ôm chăn xoay người, phát hiện Khấu Thầm đứng bên cạnh giường, đã cởi quần áo trên người xuống.
“Không phải chứ?” Hoắc Nhiên ngạc nhiên, “Chúng ta là lén lút vào đây, cậu có cần phải ngủ thoải mái đến vậy không?”
“Sao hả.” Khấu Thầm vừa nói vừa cởi quần ra luôn, vỗ ở sau lưng sau đó nằm xuống giường, “Cho thần chết hít thở không khí.”
Hoắc Nhiên hơi cạn lời quăng một cái chăn lên trên người cậu, cởi áo khoác trên người mình ra: “Cậu muốn ngủ giường nào thì mau quyết định đi, muốn ngủ ở giữa gì đó, cũng không sợ rớt xuống giường.”
Khấu Thầm di chuyển về phía tường: “Tôi ngủ ở bên trong.”
“Vì sao?” Thật ra Hoắc Nhiên muốn ngủ ở bên trong, dù sao thì đây cũng là một căn phòng tối… không quen thuộc.
Khấu Thầm chống cánh tay lên nhìn Hoắc Nhiên vài lần, lại dịch ra bên ngoài: “Tôi ngủ ở ngoài.”
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên nói, từ trên người Khấu Thầm bò đến phía kia giường.
Sau khi nằm xuống cậu lập tức xoay người nằm nghiêng, mặt hướng về phía vách tường, cho dù vách tường có an toàn bao nhiêu, vẫn không an toàn bằng sau lưng có người.
“Nói chuyện một chút đi.” Khấu Thầm ở phía sau nói, “Xoay gáy về phía tôi có phải là không ổn lắm không.”
“Cậu muốn nói gì thì nói đi.” Hoắc Nhiên nói, “Cũng không có ảnh hưởng.”
Khấu Thầm bật cười, chen về phía Hoắc Nhiên: “Thật ra tôi cũng không biết nói gì, tôi chỉ là cảm thấy tâm trạng hôm nay khá tốt… Mới đầu thì không tốt lắm, nghĩ đến việc lão Viên có thể phải đội nồi thì tôi liền thấy hơi bực bội, nhưng mà sau đó ăn cơm trò chuyện với cậu, lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
“Lão Viên nếu như đội nồi thì tôi sẽ đại náo phòng hiệu trưởng.” Hoắc Nhiên nói.
“Cùng nhau đi.” Khấu Thầm nói.
“Ừm.” Hoắc Nhiên nhắm mắt lại.
Không biết ngủ từ lúc nào, sau đó hai người chắc là còn nói thêm một chút chuyện gì đó, nhưng mà không nhớ rõ, dù sao cũng đã uống rượu.
Một khi đã ngủ là ngủ như chết luôn.
Cho đến khi có người vỗ bốp bốp lên trên mặt Hoắc Nhiên, cậu mới chợt giật mình tỉnh dậy.
“Hai đứa mày muốn lên trên thông báo của trường à?” Giọng nói của Từ Tri Phàm từ phía trên truyền đến, “Trời cũng đã sáng rồi còn không chịu dậy!”
Hoắc Nhiên lại giật mình tỉnh dậy lần nữa, lần này là tỉnh thật sự.
Cậu bỗng nhiên nhớ ra tối hôm qua cậu với Khấu Thầm ngủ ở trong phòng y tế.
“Đừng ôm nữa.” Giọng nói của Hứa Xuyên cũng truyền đến, “Dậy mau, lát nữa bác sĩ Trương với Đào Nhụy sắp đi làm rồi!”
Hoắc Nhiên bật dậy muốn ngồi thẳng dậu, nhưng bật được một nửa lại ngã xuống giường.
Cánh tay Khấu Thầm đang để trên eo cậu.
“Này!” Hoắc Nhiên quay đầu qua, phát hiện cả gương mặt của Khấu Thầm đều đang vùi trong chăn của mình, cậu duỗi tay ra vỗ mấy cái lên trên đầu của Khấu Thầm, “Thức dậy!”
“Hôm qua nó uống bao nhiêu?” Hứa Xuyên kéo cánh tay của Khấu Thầm ra, cưỡng ép lôi cậu thức dậy.
“Ba chai Giang Tiểu Bạch.” Hoắc Nhiên nói, “Hôm qua cậu ta không có say, chỉ là uống có hơi nhiều chút thôi.”
“Khấu Thầm!” Hứa Xuyên vỗ mặt Khấu Thầm.
“Aiz, phiền chết.” Cuối cùng Khấu Thầm cũng mở mắt, lầu bầu, “Chẳng phải người vẫn chưa đến sao, khẩn trương cái gì.”
“Đến thì muộn rồi!” Hứa Xuyên nói, “Đào Nhụy còn đỡ, bác sĩ Trương chắc chắn sẽ nói cho lão Viên… Sao mày còn cởi sạch bách vậy! Cũng chẳng phải đang ở ký túc xá!”
Từ Tri Phàm quăng quần áo của Khấu Thầm lên người cậu: “Mau.”
“Sao tụi mày không gọi điện thoại đến kêu dậy.” Hoắc Nhiên nhanh chóng xuống giường, gấp chăn ở trên giường lại, “Chạy đến đây chậm trễ bao nhiêu thời gian.”
“Mày nghĩ là tao chưa gọi à? Hai đứa mày đều không nghe đó!” Từ Tri Phàm nói, “Tụi tao thay phiên gọi…”
Còn chưa nói xong, bên ngoài cửa phòng y tế bỗng nhiên truyền đến tiếng chìa khóa.
“Toang rồi.” Hứa Xuyên giật lấy cái chăn trong tay Hoắc Nhiên, nhào về phía tủ, lúc vừa định mở cửa tủ nhét vào thì cửa phòng y tế được mở ra.
Mọi người đều đứng yên tại chỗ.
Đào Nhụy một tay cầm chìa khóa, một tay bưng hộp đồ ăn sáng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mờ mịt.
Qua mấy giây, cô mới hoàn hồn lại, quay lưng lại nói: “Khấu Thầm mau mặc quần áo vào.”
“Vâng.” Khấu Thầm nhảy xuống giường, vội vàng túm lấy quần áo mặc lung tung lên trên người mình.
“Chị Đào Nhụy…” Từ Tri Phàm đi đến bên cửa, “Chuyện này là như vầy… thì…”
“Biết rồi.” Đào Nhụy nói, “Về muộn không vào được ký túc xá, biết chỗ của chị có cửa sổ có thể mở, đúng chứ?”
“… Phải.” Mọi người ngoan ngoãn trả lời.
“Chỉ có Khầu Thầm ngủ ở đây sao?” Đào Nhụy xoay người lại.
“Còn em nữa.” Hoắc Nhiên có hơi ngại ngùng dụi mắt.
“Mau đi đi.” Đào Nhụy vào phòng, đặt bữa sáng lên trên bàn, xua tay với mấy người bọn họ, “Nhanh lên chút, lát nữa có người đến giờ.”
“Cảm ơn chị.” Mọi người nhỏ giọng nói, chạy ra khỏi phòng y tế.
“Không có lần sau đâu đó!” Đào Nhụy đè giọng ở đằng sau bổ sung thêm một câu, “Lần sau nếu chị lại phát hiện thì sẽ nói bảo vệ đến bắt mấy đứa!”
Bởi vì dậy muộn, về phòng ký túc rửa mặt thay đồ xong xuôi thì đã không có thời gian ăn sáng rồi, Hoắc Nhiên với Khấu Thầm chỉ có thể đến thẳng phòng học luôn.
Bất ngờ ngoài ý muốn là Hồ Dật mang cho hai người các cậu mỗi người một ổ bánh mì với một bịch sữa bò.
“Đm, chu đáo quá.” Hoắc Nhiên cúi đầu bắt đầu mạnh mẽ ăn.
“Tao đói chết rồi.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên chợt quay đầu qua: “Sao cậu lại ngồi ở đây nữa?”
“Không phải tôi muốn ngồi ở đây.” Khấu Thầm vừa ăn vừa nói, “Từ Tri Phàm chiếm chỗ của tôi rồi.”
Hoắc Nhiên nhớ lại một chút, vừa rồi hình như đúng là Từ Tri Phàm đi ở phía trước bọn họ, cậu liếc mắt nhìn về phía Từ Tri Phàm, cái thằng phiền phức này đang tập trung tinh thần nhìn điện thoại, không có nhận được tín hiệu của cậu.
Tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, lão Viên đúng giờ như ngày thường bước vào lớp học.
Cả lớp cùng nhau xoay người lại, lúc nhìn thấy lão Viên, cũng không cần người chỉ huy, toàn bộ đều đứng dậy.
“Ngồi xuống ngồi xuống.” Lão Viên khẽ xua tay với bọn họ, “Thầy không sao cả, không cần làm phẫu thuật luôn, chỉ là treo một lớp bột hoạt động có hơi bất tiện chút thôi.”
Sau khi lão Viên đi đến bục giảng, có người hỏi: “Mấy phụ huynh ngày hôm qua, xử lý thế nào vậy ạ?”
“Giáo dục một hồi, xin lỗi, bồi thường tiền thuốc men.” Lão Viên nói, “Chuyện này mấy em không cần quan tâm quá, sau này nhà trường sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Vậy là xong rồi ạ? Không bắt lại sao! Không cho một giải thích nào sao!” Có người vô cùng khó chịu kêu lên.
Lão Viên mỉm cười, không nói gì cả, vẫn chờ cho đến khi tiếng tức giận bất bình trong lớp học chầm chầm lắng xuống, thầy mới hắng giọng: “Thầy không phải người luôn nhẫn nhịn, nhưng có đôi khi, các thầy làm việc, không phải máu nóng dồn lên não, hả giận thế nào hả giận ra sao là được.”
“Người mà nhà trường đối diện là học sinh, mỗi một học sinh, vấn đề các thầy suy nghĩ đến không chỉ là thành tích, cũng sẽ suy nghĩ đến phương diện khác, thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh rất quan trọng.” Lão Viên nói, “Chuyện như thế này xảy ra, dù là bạn học kia, trong lòng chắc chắn cũng khó chịu, cho dù đây là bạn học thế nào, chúng ta vẫn hy vọng để lại một chỗ trống cho bạn đó, trường học mà, vẫn là lấy giáo dục là chính, trừng phạt không phải mục đích.”
Người trong lớp vẫn có hơi không phục, ồn ào bàn tán.
“Thầy nói thêm một câu không liên quan lắm nhé.” Lão Viên cười híp mắt nói, “Câu nói cũ, cha mẹ, nhà trường và cả trường học, đều sẽ ảnh hưởng đến một cá nhân, nhưng điều cuối cùng quyết định em có thể trở thành người như thế nào, chính là bản thân em.”
“Đây là sợ Lý Giai Dĩnh không chịu nổi chứ gì, ba mẹ cộng thêm cậu, chạy đến trường vì chuyện yêu đương của mình mà đánh giáo viên không liên quan.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Nếu là tôi, chắc là tôi sẽ không đến trường nữa, không còn mặt mũi.”
Lời nói của Khấu Thầm cũng rất chính xác, tiết thứ hai còn chưa học xong, mọi người nhận được tin tức ở trong group chat, Lý Giai Dĩnh đến trường, tự mình nộp đơn xin thôi học cho bản thân.
Mọi người lập tức bàn tán một hồi, có người chửi, còn có người thay nhà trường biểu hiện đồng ý cho nghỉ học, cũng có người cảm thấy chuyện này chị ta là bị cha mẹ mình hại, nhưng mà sau khi bàn tán cả một ngày, cũng không có ai hỏi thăm được nhà trường sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Đến lúc cơm tối, chủ đề nói chuyện của mọi người đã chuyển từ trên người Lý Giai Dĩnh đến vết thương của lão Viên và hội thao trường.
Hoắc Nhiên vẫn luôn không tham gia vào các cuộc thảo luận, từ đầu đến cuối đều có hơi mờ mịt, có lẽ chuyện của Lý Giai Dĩnh chỉ đến đây thôi, dù chị ra tiếp tục đi học đến khi tốt nghiệp, hay là nghỉ học bây giờ, cũng sẽ giống như Hà Hoa không còn xuất hiện ở căn tin nữa, nghỉ học rồi, hoặc là chuyển trường, hay là đổi thành học ngoại trú, cứ thế mà theo trận đánh nhau lần đó ở căn tin, chầm chậm biến thành một cảnh nền cho sự kiện đánh nhau lần này.
Mười năm sau, tôi vẫn rót rượu cho cậu.
Lúc rót rượu sẽ nói gì đây? Sẽ còn nhớ rõ những người này sao?
Có hơi thần kỳ.
“Tao nghe nói, đối thủ mạnh nhất của 100 mét là Lưu Vũ.” Giang Lỗi vừa ăn cơm vừa nói, “Mày chơi bóng rổ với anh ta lâu như thế, chắc biết đúng không?”
“Ừ, năm ngoái chẳng phải anh ta vô địch 100 mét sao.” Hoắc Nhiên nói.
“400 mét không có đối thủ trâu bò nào, người đăng ký cũng ít, dù sao vừa phải có sức bền vừa phải có sức đột phá.” Giang Lỗi nói, “Tao đánh giá cao Khấu Thầm.”
“1000 mét thì sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Cái này thì nhiều rồi, ngoại trừ Chu Hải Siêu mày quen ra, còn có hai học sinh chuyên thể thao khối mười, khối mười một tụi mình cũng có mấy tên trâu bò, đều ở ban tự nhiên.” Giang Lỗi chậc một tiếng, “Ngạc nhiên không, ban xã hội chỉ có một mình Khấu Thầm đăng ký 1000 mét.”
“Mồi lửa* à.” Ngụy Siêu Nhân nói. (Nguồn gốc phát sinh ra sức mạnh, ở đây có thể hiểu là Khấu Thầm đem lại sức mạnh cho ban xã hội.)
“Nhưng mà tao cảm thấy.” Hứa Xuyên nói, “Chạy tiếp sức mới áp lực lớn nhất, dù sao cũng đại diện cho lớp chúng ta.”
“Có tao với Hoắc Nhiên này, không sao.” Khấu Thầm nói.
“Đừng có nói chắc quá, lỡ như thua thì sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Không nghĩ đến.” Khấu Thầm nhướng lông mày lên.
Đây là hoạt động tập thể đầu tiên từ sau khi các cậu chia lớp, lão Viên vô cùng coi trọng, cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để tăng cường đoàn kết của lớp, nâng nao cảm giác vinh dự về lớp, mọi người cũng rất phối hợp.
Hoắc Nhiên từ trước đến giờ đều không muốn chơi trội, lúc bị sắp xếp cùng giơ slogan với Khấu Thầm, cũng cắn răng đồng ý.
Ngũ Hiểu Thần đứng ở hàng đầu tiên, cầm bảng lớp Văn 1, phía sau là hai người các cậu, mỗi người nâng một bên cán biểu ngữ của lớp bọn họ.
Có hơi ngu ngốc, nhưng mà Khấu Thầm trông có vẻ rất sung sướng.
“Khi chúng ta đi đến chỗ ban tổ chức có cần vẫy một chút không.” Khấu Thầm hỏi Hoắc Nhiên.
“Không cần.” Hoắc Nhiên trả lời rất dứt khoát, “Xin cậu đứng thẳng mắt không chớp đi qua.”
“Được thôi.” Khấu Thầm cười nói.
“Chuẩn bị rồi chuẩn bị rồi!” Lão Viên che ngực, “Đến chúng ta rồi.”
Mọi người ồn ào bắt đầu chỉnh trang y phục, Ngũ Hiểu Thần giơ bảng qua đỉnh đầu, quay đầu lại nhìn hai người: “Mấy ông đừng có tay chân quơ cùng lúc đó, bảo vệ bảng đẹp trai nhất trường là hai người mấy ông, mọi người đều đang nhìn đó.”
“Bảo vệ cái gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Bảng đó.” Ngũ Hiểu Thần lắc lắc cái bảng trong tay, “Bảo vệ cái bảng này.”
“… Được.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Sân vận động của trường không lớn, bọn họ vào dân cũng thuận đường chạy nửa vòng, sau khi đi ngang qua chỗ ban tổ chức thì cơ bản kết thúc có thể đi xếp hàng.
Mấy lớp phía trước đều rất rầm rộ, đi trước lớp bọn họ là lớp Tự nhiên 8, cả lớp đều mặc Hán phục, tạo thành hình ảnh so sánh rõ ràng với lớp bọn họ, lúc đi ngang qua chỗ ban tổ chức còn ngừng lại cùng nhau hành lễ.
Hoắc Nhiên đang chăm chú nhìn lớp người ta muốn xem hành lễ thế nào, Ngũ Hiểu Thần bỗng nhiên hô lớn: “Tuổi trẻ là tôi!”
Cả lớp ở phía sau đồng thời phát ra tiếng hô: “Tuổi trẻ là tôi! Tôi xuất sắc nhất!”
Hoắc Nhiên giật mình, vội vàng mở miệng, đuổi theo câu nói phía sau: “Tôi xuất sắc nhất!”
Sau khi hô hai lần bọn họ đi đến trước chỗ ban tổ chức, lãnh đạo ngồi trên bục đều mỉm cười với bọn họ.
“Một hai ba!” Trong đội ngũ Hứa Xuyên phát ra khẩu lệnh.
Cả lớp cùng nhau hét về phía ban tổ chức: “Giương buồm ra khơi! Tiến về biển lớn!”
Sau đó trong đội ngũ giơ lên một bảng slogan màu sắc sặc sỡ, người giơ bảng run như điên, mọi người cùng nhau hô vang chữ trên bảng: “Không ai ngăn được tôi ——”
“Không ai ngăn được tôi ——” Khấu Thầm cũng hô rất vang dội.
Hoắc Nhiên cảm thấy rất tốt, bản thân cậu cũng hô rất vang.
Nhưng cái cán biểu ngữ Khấu Thầm đang nắm cũng đang điên cuồng vẫy, khiến Hoắc Nhiên rất hoảng hốt: “Cậu làm gì đó!”
“Mau rung!” Khấu Thầm nói, sau đó lại cùng hô lên với mọi người, “Tôi xuất sắc nhất!”
Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân giống như trúng độc, vừa hô vừa điên cuồng vẫy cán theo Khấu Thầm.
Đau xót mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất