Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 56

Trước Sau
Dịch: LTLT

“Cười cái gì? Rất buồn cười sao?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, lại cúi đầu nhìn chân của mình, “Đm, cậu xem, hạt cát đánh đến… đánh đến…”

Cậu khom người nhìn theo bắp đùi của mình, muốn sờ thử xem con sóng kia rốt cuộc đánh cao đến đâu, lúc sờ đến đầu gối cậu hơi ngừng lại.

… Hình như là đến đây?

Không có?

Đùi vẫn khô mà?

Hoắc Nhiên cười đến mức đã không đứng vững nữa, ngồi trên bờ cát, tay chống lên trên, cậu ngửa mặt cười đến mức cảm giác bong bóng nước mũi sắp bay ra ngoài luôn.

“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên còn đang cười như điên, “Cậu ngừng mấy giây đi tôi có chuyện muốn giải thích với cậu.”

“Giải thích đi.” Hoắc Nhiên nhịn có lẽ chưa đến một giây đã sụp đổ, vừa cười vừa nói, “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết cậu sợ nước đâu.”

“Tôi không sợ nước, lần trước chúng ta vào núi, tôi cũng không có sợ nước sông mà.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm.

“Cậu cũng không xuống mà, chỉ có Khấu Tiêu với lão Dương xuống.” Hoắc Nhiên cười đến độ đau mặt, lấy tay xoa lên.

“Tôi có hơi… sợ nước biển.” Khấu Thầm quay đầu nhìn biển cả và mấy người đang đùa nghịch điên cuồng trong biển, “Chỉ là cảm thấy nước nhiều quá.”

“Cậu có kí ức nào không vui liên quan đến biển sao?” Hoắc Nhiên cuối cùng cũng không chế được cơn cười, hít mấy hơi sâu mới điều chỉnh lại được tâm trạng vừa nhìn Khấu Thầm là muốn cười, “Hay là hội chứng sợ biển*?” (*Thalassophobia: bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp: thalassa nghĩa là “sea”, “biển” và φόβος, phobos là “fear”, “sợ”) là chứng sợ biển, nỗi ám ảnh kinh hoàng (intense) đến từ sự mênh mông rộng lớn vô tận bí ẩn của đại dương)

“Đều không phải. Chỉ là cảm thấy đm nhiều nước như vậy sẽ chết đuối.” Khấu Thầm nhíu mày.

“Xin lỗi nha.” Hoắc Nhiên lại bắt đầu cười, cười một hồi cậu lấy cánh tay ôm đầu, “Tôi không cố ý đâu, thật sự không nhịn được, đừng đánh tôi.”

“Biến. Tôi là người không nói lý lẽ đến vậy sao?” Khấu Thầm hừ một tiếng.

“Sự hiểu biết của cậu về bản thân có phải có hơi khác với những người khác không?” Hoắc Nhiên cười hỏi.

“Chắc người khác đều mù rồi.” Khấu Thầm nói.

Những người đang chơi ở trong biển vẫy tay với hai người.

“Đến đây!” Giang Lỗi hét lớn một tiếng, “Nước không lạnh!”

“Tôi ra đó một lát.” Hoắc Nhiên đứng lên, phủi cát ở trên quần, “Cậu ngồi ở đây đi, nếu bọn nó hỏi thì tôi nói cậu đau bụng.”

“Tôi không phải loại người đau bụng thì bỏ cuộc vui.” Khấu Thầm đứng dậy, cúi đầu nhìn chân của mình, “Tôi cũng đi, sợ con khỉ.”

“Cậu đến bên mép trước đi.” Hoắc Nhiên chỉ bọt sóng, “Ở đó đó, có thể đánh đến chân cậu, sau khi thích ứng thì tiến về trước.”

“Cậu cứ đi đi, đâu ra lắm lời nhảm nhí vậy.” Khấu Thầm trừng mắt, “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, sợ hay không thì tôi nói mới tính.”

“Được.” Hoắc Nhiên gật đầu, cầm túi kín mà tài xế đưa cho bọn họ, bỏ điện thoại vào trong túi, cũng không nói nữa, xoay người đi về phía biển.

Khấu Thầm cũng cất điện thoại xong, đi theo sau Hoắc Nhiên, sau khi đi mấy bước thì đặt tay lên vai Hoắc Nhiên nắm lấy.

Hoắc Nhiên giật mình, quay đầu lại.

“Cậu đi đi.” Khấu Thầm trừng mắt.

“Người mù xuất hành à.” Hoắc Nhiên nói.

“Cảnh cáo cậu đó.” Khấu Thầm tiếp tục trừng Hoắc Nhiên, “Lại nói nhảm nữa thì tôi ấn cậu vào trong nước.”

Hoắc Nhiên cắn chặt răng mới khống chế được bản thân, không có lập tức cười to nữa. Cậu phải cho Khấu Thầm chút mặt mũi, bây giờ ở đây không chỉ có hai người các cậu mà tất cả mọi người trong nhóm bảy người đều đang nhìn.

Cậu phải bảo vệ hình tượng ngầu lòi của Khấu Thầm.

Không ai biết được, người có hình tượng nối nghiệp đại ca xã hội đen Khấu Thầm không chỉ sợ rắn mà ngay cả nước biển cũng sợ… Nói là không sợ nước sông nhưng ai biết được chứ, không chừng còn không dám dùng bồn tắm trong nhà, chỉ dám dùng vòi sen.

Ây ya, thật đáng thương.

Hoắc Nhiên suy nghĩ lại bắt đầu buồn cười.

Lúc chân đụng đến nước, cậu cảm giác được Khấu Thầm hơi ngừng lại.

Cậu cũng vội ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Khấu Thầm, nhớ đến phản ứng lần trước Khấu Thầm nhìn thấy da rắn, cậu dặn: “Nếu như cậu chợt nhảy lên trên lưng tôi thì nói trước một tiếng, tôi sợ tôi không chuẩn bị thì đứng không vững.”

“Nếu như tôi nhảy thì tôi theo họ cậu.” Khấu Thầm hung dữ trừng Hoắc Nhiên.

“Vậy thì tiếp tục nhé? Đi thêm chút nữa?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Nói nhảm gì đó! Muốn đi thế nào thì đi thế đó!” Khấu Thầm cool ngầu nói.

Hoắc Nhiên cảm thấy mình vẫn rất chững chạc, nếu đổi là Giang Lỗi, lúc này tuyệt đối sẽ vắt chân lên cổ chạy như điên, không kéo người đến chỗ nước sâu tới eo thì vẫn chưa xong đâu.

Cậu không chạy như điên, vẫn thận trọng bước từng bước về trước.

Cũng may đám người chơi quên trời quên đất kia không chú ý lắm. Bây giờ hai người các cậu giống như một đôi người mù vậy, một trước một sau, một người vịn vai người kia, đi đi ngừng ngừng.

Khó khăn đi được đến chỗ nước ngang bắp đùi.

“Ở đây đi.” Khấu Thầm ở sau lạnh lùng nói.

“… Được thôi.” Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua mấy người đang ở chỗ nước ngang eo, khoảng cách này đã rất gần rồi, với lại đây là biển, khi sóng đến sẽ bỗng nhiên sâu không ít, mọi người vẫn chú ý an toàn.

Dù sao thì bảy người đều là vịt cạn.

Tay Khấu Thầm vẫn luôn nắm trên vai cậu, không có buông ra. Hoắc Nhiên cũng không bảo Khấu Thầm buông tay, lúc này nếu như không có đồ vịn, có thể Khấu Thầm sẽ cảm thấy bản thân sắp bị sóng cuốn đi.

“Sóng sắp đến rồi. Sóng… sắp đến rồi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, tay nắm chặt lại.

Hoắc Nhiên đang định lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, vừa nghe thấy động tĩnh này của Khấu Thầm lại từ bỏ suy nghĩ, duỗi tay đến trước mặt Khấu Thầm: “Hay là cậu nắm tay tôi đi. Tôi dắt cậu.”

Khấu Thầm nhanh chóng nắm lấy tay Hoắc Nhiên, nắm rất chặt.

Khi sóng đánh đến, nhóm bảy con vịt cạn chưa từng chơi biển cùng giơ tay hét to: “A!!!”

Nhưng mà Hoắc vịt cạn chỉ giơ tay trái lên, bởi vì tay phải bị Khấu vịt cạn nắm rồi. Khấu vịt cạn không biết xấu hổ nắm tay của cậu cùng giơ lên, chuyện Khấu Thầm cần vịn người khác mới có thể đứng vững ở chỗ nước cao ngang eo sắp bị phát hiện rồi, thật sự mất mặt.

“Đm, mặn chết đi được.” Ngụy Siêu Nhân sau khi liếm tay thì phun ra, “Mặt đến đắng ngắt!”



“Nghe nói có những nơi nước biển mặn nhiều, có nơi thì mặn ít.” Từ Tri Phàm nói, “Không biết có thật không.”

“Nghỉ hè năm sau chúng ta có thể hẹn nhau đi mà.” Hứa Xuyên nói, “Đến biển chỗ khác thử xem.”

“Được đó!” Giang Lỗi lập tức quay đầu, “Tao cảm thấy chuyện này được. Nghỉ hè năm sau chúng ta lại cùng nhau đi chơi đi. Tụi mình có thể hẹn hằng năm đều đi đến một bờ biển để nếm thử.”

“Vậy gọi là Hành Động Nếm Biển đi.” Hồ Dật nói.

“… Tuy có hơi ngu.” Từ Tri Phàm bật cười, “Nhưng mà nghe cũng rất thú vị chứ?”

“Thế thì quyết định nhé.” Hoắc Nhiên nói.

“Quyết định!” Mọi người cùng nhau gào lên.

Quả thật rất thú vị. Tuy không bằng thề non hẹn biển gì đó nhưng không ngờ cũng cảm thấy lãng mạn.

Hoắc Nhiên quay đầu nhìn về phía Khấu Thầm mỉm cười, lúc định nói chuyện thì thấy Khấu Thầm đang đưa tay lên muốn lén liếm thử.

Cậu vừa quay đầu, động tác của Khấu Thầm cũng ngừng lại.

“Mặn không?” Cậu nhỏ giọng hỏi.

“Chờ chút.” Khấu Thầm nhìn người bên cạnh, nhanh chóng thè lưỡi liếm cánh tay mình, sau đó nhíu mày thưởng thức, chậc một tiếng, “Thật sự rất mặn, đắng. Nếu như bất cẩn uống một ngụm thì cổ họng tuyệt đối sẽ hư luôn.”

“Đm, có khoa trương quá không?” Hoắc Nhiên nhìn cánh tay Khấu Thầm.

Khấu Thầm không nói gì, đưa cánh tay mình đến bên miệng của Hoắc Nhiên. Hoắc Nhiên hơi chần chừ, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được là chỗ nào, thế là vẫn đến gần liếm thử trên cánh tay Khấu Thầm. Ra chương nhanh nhất tại ++ Trù mTruyện. com ++

Sau khi liếm xong cậu đang cảm nhận thì bỗng nhiên phát hiện mấy người bên cạnh đều đang nhìn hai người các cậu. Vẻ mặt ghét bỏ của Giang Lỗi cũng sắp tràn ra rồi.

“Gì hả?” Hoắc Nhiên trừng cậu ta, “Mày nếm được, tao không nếm được sao?”

“Tao tự liếm của mình để thử.” Giang Lỗi nói, lại nhìn cánh tay hai người đang kéo, “Mày thì liếm vị của Khấu Thầm… Có phải Khấu Thầm ngọt hơn mày một chút không?”

Lúc này Hoắc Nhiên mới chợt nhận ra trước đó vì sao cảm thấy sai sai rồi.

Cậu không nhịn được bật cười: “Đm, tao không nghĩ ra.”

“Khấu Thầm!” Giang Lỗi gọi Khấu Thầm.

“Hả?” Khấu Thầm nhìn cậu ta, “Mày cũng muốn liếm à?”

“Không liếm.” Giang Lỗi nói, “Hai ngày này nghĩ giùm tao, tao nên mang quà gì về cho Lộ Hoan đây. Tao muốn yêu đương!”

“Mày tỏ tình trước đã.” Khấu Thầm nói, “Lát nữa lên bờ cát tìm mấy cái vỏ sò, xếp thành hình trái tim chụp gửi cho cậu ấy, xem thái độ của cậu ấy thế nào rồi nói sau. Nếu như cậu ấy hoàn toàn không cảm giác thì mày theo đuổi thế nào cũng vô ích, còn mất lịch sự làm phiền người ta.”

“Được.” Giang Lỗi gật đầu, “Vẽ trái tim lên trên cát không được sao?”

“Mày có chút thành ý được không?” Khấu Thầm nói, “Là mày muốn theo đuổi người ta, mày tốn chút công sức, cảm giác trang trọng mạnh một chút có được không hả?”

“Được, được, được. Chủ yếu là tao không hiểu, cảm thấy mọi người đều cầm cây vẽ.” Giang Lỗi nói, “Vì sao mày lại cẩn thận về chuyện này dữ vậy?”

“Lão Dương cưa chị tao ba năm.” Khấu Thầm đưa ra ba ngón tay, “Ngày nào tao cũng nhìn một đống chiêu thức của ổng, sau đó lại bàn bạc với ổng làm thế nào thì có tâm hơn… Tao mẹ nó cũng không có người muốn cưa, nếu không thì…”

“Á!!!” Ngụy Siêu Nhân bỗng nhiên hét lên, “Đến rồi! Sóng lớn! Sóng! Siêu lớn! Đm!”

“Á!!!” Cả đám còn chưa xoay đầu nhìn thì đã bắt đầu gào thét.

Hoắc Nhiên vừa gào vừa quay đầu, nhìn thấy con sóng cuộn đến đối với nhóm vịt cạn mà nói hoàn toàn có thể coi là sóng lớn, có thể đổ ập xuống làm ướt hết người.

“Á!!! Chạy thôi!” Khấu Thầm gào.

“Chạy chạy chạy! Sắp ướt người rồi!” Hứa Xuyên cười hét.

Cả đám quay đầu chạy về phía bờ cát.

Khấu Thầm coi như đã khiến Hoắc Nhiên biết được cái gì gọi là chạy trối chết, nắm lấy tay cậu, quay đầu liền chạy, tốc độ còn rất nhanh. Ở trong nước, người xung quanh đều là vừa đạp nước vừa khó khăn chạy về trước, còn Khấu Thầm có thể vừa đạp nước vừa nhảy cao mà chạy.

Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm kéo đến mức loạng choạng tiến về trước.

“Cậu chậm một chút!” Hoắc Nhiên hét, “Mẹ nó! Chân không có nhanh được vậy!”

“Chân nhấc cao lên cái đồ ngu này!” Khấu Thầm vừa nhảy vừa chạy.

Có điều đừng thấy nước không sâu bao nhiêu, nhưng mà bọn lại thật sự cách bờ không gần. Sau khi sóng lớn đuổi đến, cả đám bọn họ còn đang lảo đảo nghiêng ngã trong nước.

Đầu tiên Hoắc Nhiên nhìn thấy một gợn sóng từ phía sau lao đến, cậu cảm thấy bản thân cậu sắp nổi lên rồi, ngay sau đó là một cơn sóng từ trên trời giáng xuống, một cánh tay xoay tròn, quay đầu lại là một cái tát.

Vốn dĩ cậu đang lảo đảo, cái tát này khiến cậu ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng không có, trực tiếp bị đập quỳ xuống, sau đó thì cảm thấy bốn phương tám hướng đều là nước, ùng ục ùng ục còn có thể nghe thấy tiếng nước chuyển động trong tai.

Cậu không biết bơi, chỉ có thể nín thở vào giây phút cuối cùng, trước khi cơ thể bị sóng đè xuống thì duỗi tay đưa về trước quơ quào.

Chắc là tóm được quần áo của Khấu Thầm, cậu nắm thật chặt.

Nhưng mà không có tác dụng, một góc áo rõ ràng không chống lại được con sóng này. Cậu bị đập xuống, tay sờ được cát ở dưới chân luôn, rất mềm sờ rất thích.

Còn nhìn thấy chân của Khấu Thầm.

Chân của Khấu Thầm rất buồn cười, chắc là cũng căng thẳng giãy giụa, ngón chân cũng dùng sức, cùng cào vào trong cát.

Sau khi sóng biển đánh ngã đám vịt cạn bọn họ thì lại nhanh chóng lùi về, còn tiện thể kéo bọn họ về lại một đoạn.

Khi Hoắc Nhiên thò đầu ra khỏi nước phát hiện mình đang quỳ, nước đã cạn rất nhiều rồi, chắc là chỉ đến đầu gối.

Cả đám bọn họ không đang ngồi thì đang nằm sấp, vừa lộ đầu ra liền ho một trận, ho xong thì bắt đầu cười.

Sau khi cười mấy tiếng, Hứa Xuyên nhìn về phía bọn họ bỗng nhiên phát ra tiếng cười còn cao hơn.

Hoắc Nhiên nhìn về phía trước, giật mình phát hiện Khấu Thầm vậy mà lại là người duy nhất đang đứng trong nhóm bảy người bọn họ.

Lúc này đang quay đầu bình tĩnh nhìn cánh tay của Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên nhìn theo ánh mắt của Khấu Thầm thì nhìn thấy tay của mình.

Thì ra thứ mà mình nắm được trong nước không phải góc áo của Khấu Thầm.

Mà là cái ống quần bãi biển của Khấu Thầm.



Quần bãi biển bây giờ đã bị cậu kéo đến bàn chân rồi, lộ ra cái quần lót màu đen của Khấu Thầm.

“Đậu má.” Hoắc Nhiên vội nhảy lên, cầm lưng quần bãi biển kéo lên trên, giúp Khấu Thầm mặc quần vào, “Tôi thật sự không biết… Tôi thế mà lại tóm quần của cậu rồi à?”

Khấu Thầm lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, mấy giây sau không nhịn được nữa phì cười: “Tôi phục cậu thật đó! Có ngăn cũng không ngăn được á! Mẹ nó cứ kéo xuống! Tôi sợ cậu xé luôn quần của tôi không!”

“Cậu cứ kéo tôi chạy nhanh như thế.” Hoắc Nhiên cũng cười không ngừng, “Tôi đứng không vững, sóng vừa đánh tới thì tôi đã ngã luôn rồi.”

Cả đám cười một hồi, sức lực đều cười hết rồi, cách bờ biển còn mười mấy mét nữa, vừa cười vừa ngã về trước một hồi mới lên bờ.

“Uống gì không?” Sau khi lên bờ, Khấu Thầm vẫn là người duy nhất đứng, “Bên đó có một dãy cửa hàng, tao thấy có mấy cửa hàng trang trí rất thú vị, có muốn đến đó uống chút gì không?”

“Không đi.” Từ Tri Phàm nói, “Chỗ đó cách biển xa quá, tụi tao muốn tạt nước biển, thổi gió biển, tắm nắng, khoe ra các kiểu tư thế quyến rũ tạo dáng chụp hình đăng lên tường để chọc tức đám người ngồi cạnh máy sưởi!”

“Đậu má.” Khấu Thầm cầm điện thoại, xoay người giơ điện thoại lên, cúi người xích lại gần bọn họ, “Chụp ảnh nhóm nào, mau nhe răng!”

Mọi người cùng tiến đến bên cạnh cậu, thò mặt ra hét: “Cheese…”

Khấu Thầm ấn liên tục mấy cái, sau đó gửi hình vào trong nhóm: “Vậy tao đi mua chút đồ uống đến nhé. Tao khát quá. Tụi mày uống gì?”

“Mày uống cái gì thì mua tụi tao cái đó đi. Tụi tao ăn chùa xưa nay không có kén ăn.” Hứa Xuyên nói.

“Tụi mày kén cũng hơi nhiều đó!” Khấu Thầm chậc một tiếng, lại nhìn Hoắc Nhiên, “Đi không?”

“Đi chứ.” Từ Tri Phàm ở bên cạnh trả lời giùm.

“BIến.” Hoắc Nhiên đứng dậy, đi cùng Khấu Thầm đến cửa hàng nhỏ ở bên kia.

Từ bờ biển đi đến dưới táng cây bên đường, Hoắc Nhiên phát hiện hai người các cậu còn đang nhỏ nước.

“Đây là cây dừa phải không?” Khấu Thầm vỗ vỗ gốc cây bên cạnh.”

“Không phải cây cọ hả?” Hoắc Nhiên nói.

Hai người nhìn nhau một hồi, Khấu Thầm hắng giọng: “Hai cây này không phải là một sao?”

“… Đi mua nước uống đi.” Hoắc Nhiên nói.

“Được thôi.” Khấu Thầm cười gật đầu.

Sau khi đi được mấy bước Hoắc Nhiên hất tóc, hất ra một đống bọt nước, nhớ đến thảm cảnh bị ấn vào trong nước trước đó, cậu có hơi lo lắng quay đầu nhìn Khấu Thầm: “Vừa rồi cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Vừa rồi tôi không có chú ý đến nước, mẹ nó đều là chú ý chuyện cậu kéo quần tôi không buông tay.”

“Xin lỗi.” Hoắc Nhiên vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy thì không nhịn được muốn cười.

“Thật ra tôi rất sợ.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.

“Hả!” Hoắc Nhiên lập tức thấy áy náy, “Xin lỗi, tôi…”

“Không phải sợ nước.” Khấu Thầm khoác tay lên vai Hoắc Nhiên, “Là tôi cảm thấy cậu sắp sặc rồi, nhưng tôi vớt mấy lần vẫn không vớt được cậu, rất sợ cậu bị sóng cuốn đi. Cậu có biết không, lúc con sóng đó lùi về sẽ kéo người xuống biển.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

“May mà mẹ nó cậu sức lớn. Quần tôi cũng bị cậu cởi không buông tay.” Khấu Thầm giơ ngón cái với Hoắc Nhiên, “Lợi hại đó Nhiên Nhiên.”

“Tôi bao cho.” Hoắc Nhiên nói “Hôm nay dọa cậu rồi.”

“Được.” Khấu Thầm chỉ cửa hàng bên cạnh, “Tôi muốn ăn kem cuộn.”

“Không thành vấn đề.” Hoắc Nhiên đi đến đó.

Lúc chủ quán làm kem cuộn, hai người ngồi dưới cây dù ở trước cửa tiệm thổi gió biển, phơi nắng.

Trên mặt đất được gió mang đến rất nhiều cát biển, còn có không ít vỏ sò nhỏ bị quăng bên đường, Khấu Thầm cứ dùng ngón chân gẩy bọn chúng.

“Ngón chân của cậu có phải rất linh hoạt không?” Hoắc Nhiên nói, “Vừa rồi ở trong nước tôi còn nhìn thấy chân cậu bám vào trong cát.”

Khấu Thầm có hơi giật mình nhìn Hoắc Nhiên, một hồi lâu mới nói: “Cậu rất rảnh rỗi à? Đập cho cậu nằm sấp xuống đáy biển rồi mà mẹ nó cậu còn quan sát chân của tôi à?”

“Vô tình thấy thôi.” Hoắc Nhiên nghĩ lại cảm thấy rất buồn cười, vọt đến cái cây trước mặt cười há há há một lúc lâu.

“Nhưng mà chân tôi linh hoạt thật.” Khấu Thầm dùng chân gom vỏ sò nhỏ trên mặt đất lại một chỗ, sau đó rất nhanh nhẹn dùng chân xếp từng cái từng cái, “Cậu nhìn xem…”

Chẳng bao lâu sao, vỏ sò nhỏ trên mặt đất được cậu dùng chân xếp thành một chữ “Nhiên”.

“Đây là cậu.” Khấu Thầm lại lùa đến một vài vỏ sò, nhanh chóng xếp thêm một chữ “Thầm”, “Đây là tôi.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên cười gật gù, “Quả thật rất linh hoạt.”

Bé con nhà chủ quán cứ đứng bên cạnh nhìn, miệng đang ăn nửa cây kem que, thấy chữ mà Khấu Thầm dùng vỏ sò ghép thành, cô bé đi đến chỉ: “Nhiên.”

“Đúng.” Khấu Thầm gật đầu.

“Trầm*!” Cô bé lại nói. (*Ở đây bản gốc là “cái gối”, vì chữ “thầm” (chén) trong tên Khấu Thầm đọc gần giống “cái gối” (zhěn tou), nhưng để cho nó sai kiểu gần giống âm nên tui để là “Trầm”)

“Thầm, thầm của nhiệt tình*.” (*Hán Việt là nhiệt thầm)

“Trầm!” Cô bé nói.

Khấu Thầm không sửa tiếp nữa.

Bé con ăn kem xong, lấy que vẽ một cái vòng xiêu xiêu vẹo vẹo quanh hai chữ, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người.

“Đây là cái gì? Không có tròn.” Hoắc Nhiên nói.

Bé con mỉm cười không đáp.

“Là trái tim đó.” Chủ quán đặt kem ở trước mặt hai người, cười nói, “Trên cát chỗ nào cũng có cặp đôi vẽ trái tim, con bé liền học theo, nhìn thấy chữ thì sẽ vẽ một trái tim bao lại.”

Hoắc Nhiên bật cười, ăn một miếng kem.

Khấu Thầm cười, lấy điện thoại ra chụp mặt đất một tấm.

—————-

Lảm nhảm: Tuy 2 bạn chưa quen nhau nhưng mà đã đút cơm chó cho mấy bạn khác rồi =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau