Chương 94
Dịch: LTLT
“Vậy cuộc nói chuyện hôm nay đến đây thôi.” Lão Viên nói, “Giữa hai ba con chắc chắn cũng không thể vì một lần nói chuyện này mà từ đây không còn mâu thuẫn nữa, nhưng sau này nếu có mâu thuẫn thì hi vọng hai người có thể ngồi xuống nói chuyện giống hôm nay.”
“Cảm ơn lão Viên.” Khấu Thầm nói.
“Hai em về lớp trước đi.” Lão Viên vỗ vỗ cậu, lại vỗ cánh tay Hoắc Nhiên, “Vai trò hôm nay của Hoắc Nhiên rất lớn, vất vả cho em rồi.”
“Cuối tuần này đến nhà chú chơi đi.” Khấu Lão Nhị cũng vỗ một cái lên lưng Hoắc Nhiên, “Trước đây chú chưa từng nói chuyện kỹ với cháu, cháu rất thú vị đó.”
Hoắc Nhiên cười.
“Đi thôi.” Khấu Thầm cầm một nửa chai cola, ngửa cổ vừa đi ra ngoài vừa uống.
“Để lại cho ba một chút.” Khấu Lão Nhị nói.
“… Gì ạ?” Khấu Thầm quay đầu lại, chai trong tay đã trống rỗng.
“Thằng nhóc, con cố ý đúng không?” Khấu Lão Nhị nóng lên.
“Cháu cháu cháu cháu cháu còn…” Hoắc Nhiên vội cầm nửa chai của mình đưa nửa chừng đến trước mặt Khấu Lão Nhị lại chần chừ, “Cháu uống rồi…”
“Tôi lấy cho anh một chai.” Lão Viên cười nói, “Trước đó thấy anh cứ uống trà, cho rằng anh không thích uống mấy thứ nước này chứ.”
“Không thích uống, chỉ là thấy có đôi khi muốn uống một chút.” Khấu Lão Nhị có hơi xấu hổ, xua tay với Khấu Thầm và Hoắc Nhiên, “Hai đứa đi đi, đừng trễ học.”
“Đã trễ rồi.” Khấu Thầm ném chai không vào trong thùng rác, nhìn ông, “Ba không đi à?”
“Ba nói chuyện với lão Viên một lát.” Khấu Lão Nhị nói.
“Nói cái gì?” Khấu Thầm rất cảnh giác.
“Không nói về con.” Khấu Lão Nhị không kiên nhẫn lại xua tay, “Đi đi đi đi, chuyện người lớn còn phải báo cáo với con sao?”
“Không nói về con thì ba đến đây nói về ai?” Khấu Thầm vẫn rất cảnh giác.
Hoắc Nhiên cảm thấy nếu như trên đầu Khấu Thầm có tai thì lúc này chắc chắn sẽ dựng đứng lên.
“Nói chuyện làm thế nào để trở thành phụ huynh tốt của một đứa trẻ nổi loạn.” Lão Viên cười nói, “Có thầy ở đây, em không cần lo lắng đâu, lên lớp đi.”
Khấu Thầm đi một bước quay đầu lại ba lần nhìn chằm chằm mấy lần mới cùng Hoắc Nhiên rời khỏi văn phòng.
Khấu Lão Nhị chỉ hướng cửa văn phòng: “Lão Viên thầy xem thằng nhóc này.”
Lão Viên cười, rót cho mình một ly trà: “Anh ngất xỉu lừa em ấy, em ấy nghi ngờ anh còn có âm mưu gì khác cũng bình thường… Nhưng mà hiệu quả hôm nay cũng được, anh xem, thực ra đứa nhỏ này rất dễ nói chuyện.”
“Bình thường có cũng nói chuyện được với tôi, chỉ là không thể thảo luận vấn đề được, hễ là chuyện có đúng có sai thì nó nhất định sẽ đứng đối diện với tôi.” Khấu Lão Nhị thở dài, “Nổi loạn đã mấy năm nay rồi, lúc nào mới nổi loạn xong đây?”
“Lúc anh không còn mâu thuẫn với em ấy thì sẽ nổi loạn xong.” Lão Viên nói.
“Vậy thì lâu rồi.” Khấu Lão Nhị hừ một tiếng, “Tôi không mâu thuẫn với nó thì nó cũng mâu thuẫn với tôi.”
“Anh thử trước đi.” Lão Viên nói, “Theo suy nghĩ của em ấy, anh sẽ thấy sự thay đổi.”
“Tôi cũng từng nổi loạn, hồi nhỏ tôi…” Khấu Lão Nhị chuẩn bị nhớ lại chuyện xưa.
Nhưng mà lão Viên ngắt lời ông: “Hồi anh còn nhỏ không có tính tham khảo, môi trường trưởng thành, tính cách, gia đình của anh đều khác biệt, anh lấy bản thân anh ra so sánh thì có ý nghĩa gì.”
“Nói vậy cũng có lý.” Khấu Lão Nhị gật đầu.
“Rất nhiều phụ huynh có một vấn đề, đó là lấy bản thân mình để yêu cầu con cái. Ba như thế này thế này, con cũng phải thế này thế này.” Lão Viên nói, “Có đúng không?”
“Hình như vậy.” Khấu Lão Nhị chậc một tiếng, “Anh tổng kết như này làm phụ huynh đó nghe rất đáng ghét.”
“Trước đây tôi có một học sinh, đẳng cấp học bá, đội trưởng đội bóng rổ, sau này là trạng nguyên ngành xã hội của thành phố, chỉ thua trạng nguyên tỉnh 2 điểm.” Lão Viên uống một ngụm trà, “Đứa nhỏ tốt như thế, gia đình vẫn không hài lòng, mãi mãi đều có một ranh giới không đạt được, anh có biết em ấy từng nói câu gì với tôi không?”
“Câu gì?” Khấu Lão Nhị rất hứng thú hỏi.
“Em ấy cảm thấy ba mẹ đều đang đứng chỉ giang sơn, con xem vùng giang sơn này ba mẹ đánh giỏi thế nào, con phải theo cách này mà đánh, chỗ này của con không đúng chỗ kia của con sai rồi.” Lão Viên nói, “Em ấy nói với tôi, khoan hẳn nói em có thể đánh được giang sơn đó hay không, nhưng em thấy giang sơn mà bọn họ đánh được cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Khấu Lão Nhị sửng sốt, sau đó bật cười: “Đứa nhỏ này có cá tính.”
“Còn có vài phụ huynh, cuộc đời của mình không thành công nhưng lại nghiêm khắc yêu cầu con mình đạt được thành công trong quy tắc mà mình vạch ra, chuyện này càng không có sức thuyết phục, trẻ con không phục cũng bình thường.” Lão Viên nói, “Dù anh thành công, con anh cũng chưa chắc muốn trở thành anh thứ hai, để trẻ con trở thành chính mình thành công mới quan trọng nhất.”
Khấu Lão Nhị im lặng rất lâu, cuối cùng chắp tay với lão Viên: “Thầy giáo đúng là thầy giáo.”
“Những việc này anh từ từ nghĩ, cải thiện mối quan hệ với con mình cần có thời gian, từ từ mà làm.” Lão Viên cười, “Vấn đề quan trọng bây giờ của anh là học tập.”
“… Đúng.” Khấu Lão Nhị dựa vào lưng ghế thở dài, “Tôi đồng ý việc này có hơi xúc động rồi.”
“Có biết Khấu Thầm vì sao chỉ đưa ra mục tiêu được trung bình không?” Lão Biên nói, “Em ấy lí trí hơn anh.”
“Nó lí trí con khỉ, gặp chuyện thì nghĩ cách nhiều nhất được hai lần, giải quyết không được thì đánh nhau!” Khấu Lão Nhị vỗ bàn.
“Vậy cũng giỏi hơn anh, em ấy giải quyết không được mới đánh nhau.” Lão Viên nói, “Còn anh thì trực tiếp dùng đánh nhau để giải quyết, cách này có thể xem là anh dạy cho em ấy nữa, còn dùng mười mấy năm để huấn luyện.”
Khấu Lão Nhị không lên tiếng, dựa vào ghế, một lúc lâu mới giống như tỉnh táo lại nhìn lão Viên: “Chẳng phải thầy nói lấy cho tôi một chai cola sao?”
Ra khỏi tòa nhà làm việc, Hoắc Nhiên rất tự nhiên đi về phía tòa nhà dạy học ở đối diện.
“Về lớp à?” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi ở đằng sau.
“Nếu không thì đi đâu?” Hoắc Nhiên quay đầu lại, “Tiết này là môn Toán thì phải?”
“Sắp tan học rồi, ngồi chưa được hai phút đã phải đến căn tin rồi.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên chần chừ một lát: “Đến căn tin à?”
“Đến sân vận động đi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Bây giờ ở đấy không có ai… Chúng ta có thể hôn một xíu, ôm một xíu, sờ một xíu…”
“Lên lớp.” Hoắc Nhiên sợ đến mức quay đầu vọt về phía tòa nhà dạy học.
“Này này này này.” Khấu Thầm kéo cánh tay cậu lại, vừa cười vừa kéo đi về phía sân vận động, “Chọc cậu thôi, đến đó nói chuyện một chút, bây giờ đầu óc tôi có hơi loạn.”
“Đi sát tường.” Hoắc Nhiên quay người lại.
Hai người dính sát tường của tòa nhà làm việc đi về phía sân vận động, đi chưa được mấy bước thì bên phải có một cục giấy rơi xuống đất bên cạnh chân bọn họ.”
“Đm.” Khấu Thầm quay đầu lại thì bật cười, “Giang Lỗi ném cũng chuẩn đó nhỉ.”
Hoắc Nhiên xoay đầu lại nhìn về phía tầng hai đối diện, gương mặt phẫn nộ của Giang Lỗi kẹt ở góc dưới bên trái cửa sổ, còn duỗi cánh tay ra, giơ ngón giữa về phía hai người.
Hai người các cậu cười đến mức suýt thì cười ra tiếng, khom lưng chạy vèo về trước.
Thành viên nhóm bảy người nhanh chóng gửi tin nhắn đến, tiến hành lên án với hai người trong nhóm chat.
– Hai đứa mày mẹ nó đáng giận!
– Có phải tụi mày ra ngoài không?
– Đến sân vận động rồi! Tao muốn đi mách! Hai đứa này không đi học!
– Tao ném tụi nó rồi.
– Không ném trúng đúng không?
– Dù sao cũng là mục tiêu di động nên có độ khó.
– Hai đứa mày lăn về đây!!!
Khấu Thầm cười không ngừng lại được, trả lời một câu vào trong nhóm.
– Lát nữa tụi mày đừng đến căn tin, ra ngoài ăn.
– Phẫn nộ của tụi tao không phải dùng cơm dĩa với mỳ là có thể đuổi đi được đâu.
– Có lúc nào tao mời tụi mày ăn mấy món này không? Tan học chờ tụi mày ở cổng chính.
Trên sân vận động cũng không phải không có ai, có vài học sinh khối 12 đeo tai nghe đang đi từng vòng từng vòng trên đường chạy, không biết là đang đọc sách hay là thư giãn.
Lúc này, quản lý của nhà trường đối với khối 12 khá thoải mái, không nghiêm khắc yêu cầu phải ở trong phòng học, không muốn nghe giáo viên giảng bài thì có thể ra ngoài tản bộ.
Hoắc Nhiên và Khấu Thầm gia nhập đội ngũ đi dạo ở sân vận động.
Sau khi chậm rãi đi một vòng, Khấu Thầm cảm thấy mình coi như đã dần bình tĩnh lại.
“Vừa rồi tôi thật sự có phần nói không được, không biết là kích động hay là phấn khích.” Khấu Thầm nói, “Không phải vì chuyện ba tôi nấu ăn.”
“Ba cậu vẫn chưa chắc có làm hay không đâu.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi thấy chú ấy khá có tự tin đấy, cậu đừng có thua.”
“Lúc ông ấy đi học hình như thành tích thật sự rất rốt.” Khấu Thầm thở dài, “Ba tôi, chú tôi ngay cả con của bọn họ, chỉ có mình tôi học hành tốn sức.”
“Nhưng mà cậu đáng yêu nhất.” Hoắc Nhiên nói.
“… Đờ mờ.” Khấu Thầm cười ôm vai Hoắc Nhiên, “Miệng bé Nhiên Nhiên của chúng ta ngọt thật.”
Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
“Thật đó, đừng không tin.” Khấu Thầm nói, “Tôi nếm thử rồi, vị socola.”
Hoắc Nhiên ngẩn người mấy giây mới phản ứng lại, gằn giọng nói một chữ qua kẽ răng: “Biến!”
Khấu Thầm cười hì hì một hồi, duỗi người: “Này, cậu nói ba tôi có thể nghe vào mấy lời của lão Viên không?”
“Chắc có.” Hoắc Nhiên nghĩ, “Tôi cảm thấy ba cậu rất muốn có mối quan hệ tốt với cậu.”
“Tôi cũng muốn.” Khấu Thầm nói, “Trước đây lúc tôi đi học ở chỗ ông bà nội có đôi khi còn nhớ ba tôi, vô cùng hâm mộ Khấu Tiêu.”
“Bé đáng thương.” Hoắc Nhiên xoa xoa lưng cậu.
“Có phải ba tôi tìm lão Viên tận mấy lần không?” Khấu Thầm hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Theo tôi biết thì có hai lần.”
“Thế cũng tạm được.” Khấu Thầm búng tay, rất hài lòng cười, “Ban đầu tôi không nắm chắc lắm, không biết tôi chạy thật rồi thì rốt cuộc ông ấy có sốt ruột hay không.”
“Chắc chắn là sốt ruột rồi, chẳng phải nói nhảm sao?” Hoắc Nhiên nói, “Hai người cũng không phải kẻ thù.”
“Nhưng mà bây giờ tôi cũng bị bắt đến rồi.” Khấu Thầm nói, “Lần hợp tác tin cậy, cột mốc quan trọng này do một tay lão Viên thúc đẩy, thi cuối kỳ làm thế nào tôi cũng phải được trung bình hết tất cả các môn, dù không được trung bình cũng phải liều một phen…”
“Nếu cậu liều thật thì sẽ không thất bại đâu.” Hoắc Nhiên nói.
“Thật sao?” Khấu Thầm nói, “Tôi giúp cậu, tuy tôi… cũng không ra sao, nhưng cũng giỏi hơn cậu một chút, với lại còn có học bá Từ, cậu ta cũng có thể giúp cậu.”
“Được.” Khấu Thầm nhíu mày, “Tôi cũng thật sự muốn xem, mẹ nó rốt cuộc có phải trí thông minh của tôi có vấn đề không.”
“Chuyện này không cần xem.” Hoắc Nhiên thở dài, “Không có vấn đề thật.”
“Thật sao? Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Mong cậu đừng sỉ nhục mắt nhìn người của tôi.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi thích cậu lâu như thế, cậu định nói với tôi rằng tôi rối rắm, phiền muộn muốn chết mỗi ngày, cuối cùng tỏ tình với một thằng ngu sao?”
Khấu Thầm nhìn cậu, hai giây sau vui vẻ bật cười, càng cười càng không ngừng lại được.
“Tôi rút lại câu vừa rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Có thể trí thông minh của cậu có vấn đề thật.”
“Tôi hỏi cậu cái này.” Khấu Thầm tiến đến bên tai Hoắc Nhiên, nhỏ giọng hỏi, “Bắt đầu từ lúc nào vậy? Phát hiện thích tôi ấy?”
“Chuyện này không nói rõ được.” Hoắc Nhiên nhíu mày, nghĩ một lát, “Thật sự không nhớ rõ, dù sao dần dần cảm thấy bất thường, đặc biệt là sau khi gặp Lâm Vô Ngung…”
“Đệt, cậu còn nói chuyện với anh ta à?” Khấu Thầm lập tức cất cao giọng.
“Không có, tôi điên hay sao mà nói chuyện với anh ta.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà anh ta… tôi cảm thấy anh ta nhìn ra rồi.”
“Hả?” Khấu Thầm sửng sốt.
“Tôi cảm thấy anh ta vẫn luôn cho rằng hai chúng ta là một cặp.” Hoắc Nhiên nói.
“Anh ta lợi hại vậy sao?” Khấu Thầm nói, “Lén lút theo dõi sau lưng chúng ta hả?”
“Có cần phải theo dõi không? Cả khối đều biết hai chúng ta đi vệ sinh cũng đi chung.” Hoắc Nhiên thở dài. “Chỉ chưa ngủ chung thôi.”
“Muốn không?” Khấu Thầm lập tức hỏi.
“Gì cơ?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Ngủ chung.” Khấu Thầm nói.
“Cậu thay đổi rồi Thầm Thầm.” Hoắc Nhiên cảm thán nói, “Cậu thay đổi rồi.”
“Tôi thay đổi chỗ nào chứ?” Khấu Thầm cúi đầu nhìn mình.
“Cậu không còn là bé trai ngây thơ sợ Xoắn Xoắn nữa.” Hoắc Nhiên tiếp tục cảm thán.
“Xoắn Xoắn vẫn sợ, ngây thơ thì chắc không cần nữa, dù sao bây giờ tôi…” Khấu Thầm đang nói thì nhìn về phía khán đài bên kia, lập tức giật mình, “Đờ mờ, đúng là không nên nói sau lưng người khác mà!”
“Hả?” Hoắc Nhiên vội vàng nhìn qua đó.
Hôm qua lúc cậu trèo tường ra ngoài tìm Khấu Thầm, Lâm Vô Ngung đang ngồi đọc sách ở vị trí phía cuối khán đài, hôm nay cũng ngồi ở vị trí đó.
“Có phải anh ta không đi học không? Ngày nào cũng ngồi đây.” Hoắc Nhiên nói.
“Ngày nào?” Chân mày của Khấu Thầm nhướng lên rất cao, “Sao cậu biết được? Ngày nào cậu cũng đến đây nhìn anh ta à?”
“Đệt?” Hoắc Nhiên hoảng sợ nhìn Khấu Thầm, “Cậu hét lớn thêm chút nữa đi, cậu sợ anh ta không nghe thấy đúng không?”
“Chào buổi sáng!” Khấu Thầm xoay mặt hét về phía Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung ngẩng đầu, lúc nhìn thấy là hai người thì cười: “Không còn sáng nữa rồi.”
“Ôn tập à?” Khấu Thầm đi về phía khán đài.
“Khấu Thầm?” Hoắc Nhiên không biết Khấu Thầm muốn làm gì, vội đưa tay muốn kéo cậu lại.
Nhưng Khấu Thầm đi rất nhanh, tay Hoắc Nhiên chỉ với đến quần của Khấu Thầm, thuận tay tóm lấy, tóm được lưng quần của Khấu Thầm. Hôm nay Khấu Thầm mặc quần thể dục, lưng quần bị kéo ra, cậu vội vàng buông tay.
Lưng quần lập tức bắn về lại, bún lên trên eo của Khấu Thầm, kêu lên cái chách.
Khấu Thầm không quay đầu lại, trở tay xoa lưng, đi đến bên cạnh Lâm Vô Ngung, sau đó ngồi xuống.
Điên rồi!
Hoắc Nhiên đành phải đi theo qua đó.
Trước đây cậu nên nhìn ra! Khi hai người các cậu còn chưa có suy nghĩ gì! Khấu Thầm mẹ nó vì cậu chụp hình cùng với nữ sinh vậy mà chế ra được một bình nước chanh từ trong không khí trong lành!
… À.
Có phải là bắt đầu từ khi đó không?
A.
Hoắc Nhiên chợt có hơi hoảng hốt, còn có hơi vui mừng khó hiểu, ngồi xuống với Khấu Thầm.
“Không ôn tập.” Lâm Vô Ngung nói, “Đâu ra nhiều bài để ôn tập đến thế chứ.”
Rất kiêu ngạo!
Hoắc Nhiên nhìn anh ta.
“Vậy anh đang xem tiểu thuyết sao?” Khấu Thầm có hơi tò mò chỉ quyển sách trong tay Lâm Vô Ngung.
“Quyển này à…” Lâm Vô Ngung hắng giọng, chần chừ một lát, khép quyển sách lại, dựng lên lắc lư cho hai người xem.
“Xem chỉ tay?” Hoắc Nhiên sốc.
“Anh hai, sắp thi đại học đó.” Khấu Thầm cũng sốc, “Anh ngồi ở đây nghiêm túc học xem chỉ tay?”
“Không.” Lâm Vô Ngung cười, “Sách của một… người bạn, tôi cầm xem rốt cuộc có gì đáng đọc.”
“Hay không?” Hoắc Nhiên không kìm được hỏi.
“Cũng được.” Lâm Vô Ngung nói, “Thi rớt đại học tôi có thể dựng một cái sạp.”
“Hả? Hay là…” Hoắc Nhiên xắn tay áo.
“Xem giúp em đi.” Khấu Thầm đánh tay Hoắc Nhiên qua một bên, chìa tay mình đến trước mặt Lâm Vô Ngung.
“Hai đứa…” Lâm Vô Ngung lấy cây bút chì kẹp trên sách xuống, lấy cây bút đẩy tay Khấu Thầm ra, “Đi tản bộ đi, đừng làm ồn tôi.”
“Anh cũng không có ôn tập mà.” Khấu Thầm đứng lên.
“Đi đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Đi đi, tôi ôn tập xem chỉ tay.”
Lúc đi qua đường chạy, chuông tan học vang lên.
“Đi đến cổng trường luôn đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Ừ.” Khấu Thầm quay đầu nhìn thoáng qua sân vận động, “Cậu có phát hiện không, Lâm Vô Ngung đọc sách xem chỉ tay còn cầm bút chì, muốn ghi chép à?”
“Không biết.” Hoắc Nhiên nói, “Nói chung tôi vẫn là một đứa học sinh kém, không hiểu nổi thế giới của học thần.”
“Nhiên kém kém.” Khấu Thầm cười, ôm cậu từ đằng sau, hai người cùng lắc lư đi về trước, “Còn khoác lác nói muốn giúp tôi cố gắng học tập nữa chứ.”
“Ít nhất tôi có thể được trung bình, Thầm kém kém.” Hoắc Nhiên nói.
“Đúng rồi.” Khấu Thầm siết tay lại, “Cuối tuần này đến nhà tôi chơi đi.”
“Hả?” Hoắc Nhiên sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy phấn khích, mẹ nó giống như uống phải thuốc lưu manh gì đó.
Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Ba tôi đã đích thân mời cậu rồi.” Khấu Thầm nói một tràng, “Cậu không đi không được, ông ấy rất thích cậu, cậu nể mặt ông ấy chút đi, chủ yếu là…”
“Đi, tôi đi.” Hoắc Nhiên nói, “Làm gì tìm nhiều lí do đến vậy?”
“Tôi sợ cậu không đi.” Khấu Thầm cười.
“Sao lại thế chứ?” Hoắc Nhiên sờ tay Khấu Thầm.
“Tôi cũng không biết.” Khấu Thầm nghĩ một chút, nói rất nhỏ, “Có lẽ là đến bây giờ tôi vẫn chưa dám tin cậu thích tôi thật.”
“Tôi thật sự rất thích cậu.” Hoắc Nhiên cúi đầu hôn lên cổ tay của Khấu Thầm.
Lúc này mới tan học, còn rất ít học sinh, động tác này Hoắc Nhiên làm rất thoải mái, không muốn trốn tránh người khác.
Nhưng mà khi cậu ngẩng đầu, giật mình: “Trời má.”
Trước mặt là cổng giao nhau giữa tòa nhà dạy học và con đường đi ra cổng lớn của sân vận động. Chuyên trang đọc truyện [ TRUMTRUYEN .C O M ]
Hứa Xuyên và Giang Lỗi đứng ở đó.
Đang há miệng nhìn hai người các cậu.
“Đệt, xong rồi.” Khấu Thầm vừa ngẩng đầu cũng giật mình, “Mẹ nó, chắc một bữa cơm cũng không bịt miệng nổi.”
“Vậy cuộc nói chuyện hôm nay đến đây thôi.” Lão Viên nói, “Giữa hai ba con chắc chắn cũng không thể vì một lần nói chuyện này mà từ đây không còn mâu thuẫn nữa, nhưng sau này nếu có mâu thuẫn thì hi vọng hai người có thể ngồi xuống nói chuyện giống hôm nay.”
“Cảm ơn lão Viên.” Khấu Thầm nói.
“Hai em về lớp trước đi.” Lão Viên vỗ vỗ cậu, lại vỗ cánh tay Hoắc Nhiên, “Vai trò hôm nay của Hoắc Nhiên rất lớn, vất vả cho em rồi.”
“Cuối tuần này đến nhà chú chơi đi.” Khấu Lão Nhị cũng vỗ một cái lên lưng Hoắc Nhiên, “Trước đây chú chưa từng nói chuyện kỹ với cháu, cháu rất thú vị đó.”
Hoắc Nhiên cười.
“Đi thôi.” Khấu Thầm cầm một nửa chai cola, ngửa cổ vừa đi ra ngoài vừa uống.
“Để lại cho ba một chút.” Khấu Lão Nhị nói.
“… Gì ạ?” Khấu Thầm quay đầu lại, chai trong tay đã trống rỗng.
“Thằng nhóc, con cố ý đúng không?” Khấu Lão Nhị nóng lên.
“Cháu cháu cháu cháu cháu còn…” Hoắc Nhiên vội cầm nửa chai của mình đưa nửa chừng đến trước mặt Khấu Lão Nhị lại chần chừ, “Cháu uống rồi…”
“Tôi lấy cho anh một chai.” Lão Viên cười nói, “Trước đó thấy anh cứ uống trà, cho rằng anh không thích uống mấy thứ nước này chứ.”
“Không thích uống, chỉ là thấy có đôi khi muốn uống một chút.” Khấu Lão Nhị có hơi xấu hổ, xua tay với Khấu Thầm và Hoắc Nhiên, “Hai đứa đi đi, đừng trễ học.”
“Đã trễ rồi.” Khấu Thầm ném chai không vào trong thùng rác, nhìn ông, “Ba không đi à?”
“Ba nói chuyện với lão Viên một lát.” Khấu Lão Nhị nói.
“Nói cái gì?” Khấu Thầm rất cảnh giác.
“Không nói về con.” Khấu Lão Nhị không kiên nhẫn lại xua tay, “Đi đi đi đi, chuyện người lớn còn phải báo cáo với con sao?”
“Không nói về con thì ba đến đây nói về ai?” Khấu Thầm vẫn rất cảnh giác.
Hoắc Nhiên cảm thấy nếu như trên đầu Khấu Thầm có tai thì lúc này chắc chắn sẽ dựng đứng lên.
“Nói chuyện làm thế nào để trở thành phụ huynh tốt của một đứa trẻ nổi loạn.” Lão Viên cười nói, “Có thầy ở đây, em không cần lo lắng đâu, lên lớp đi.”
Khấu Thầm đi một bước quay đầu lại ba lần nhìn chằm chằm mấy lần mới cùng Hoắc Nhiên rời khỏi văn phòng.
Khấu Lão Nhị chỉ hướng cửa văn phòng: “Lão Viên thầy xem thằng nhóc này.”
Lão Viên cười, rót cho mình một ly trà: “Anh ngất xỉu lừa em ấy, em ấy nghi ngờ anh còn có âm mưu gì khác cũng bình thường… Nhưng mà hiệu quả hôm nay cũng được, anh xem, thực ra đứa nhỏ này rất dễ nói chuyện.”
“Bình thường có cũng nói chuyện được với tôi, chỉ là không thể thảo luận vấn đề được, hễ là chuyện có đúng có sai thì nó nhất định sẽ đứng đối diện với tôi.” Khấu Lão Nhị thở dài, “Nổi loạn đã mấy năm nay rồi, lúc nào mới nổi loạn xong đây?”
“Lúc anh không còn mâu thuẫn với em ấy thì sẽ nổi loạn xong.” Lão Viên nói.
“Vậy thì lâu rồi.” Khấu Lão Nhị hừ một tiếng, “Tôi không mâu thuẫn với nó thì nó cũng mâu thuẫn với tôi.”
“Anh thử trước đi.” Lão Viên nói, “Theo suy nghĩ của em ấy, anh sẽ thấy sự thay đổi.”
“Tôi cũng từng nổi loạn, hồi nhỏ tôi…” Khấu Lão Nhị chuẩn bị nhớ lại chuyện xưa.
Nhưng mà lão Viên ngắt lời ông: “Hồi anh còn nhỏ không có tính tham khảo, môi trường trưởng thành, tính cách, gia đình của anh đều khác biệt, anh lấy bản thân anh ra so sánh thì có ý nghĩa gì.”
“Nói vậy cũng có lý.” Khấu Lão Nhị gật đầu.
“Rất nhiều phụ huynh có một vấn đề, đó là lấy bản thân mình để yêu cầu con cái. Ba như thế này thế này, con cũng phải thế này thế này.” Lão Viên nói, “Có đúng không?”
“Hình như vậy.” Khấu Lão Nhị chậc một tiếng, “Anh tổng kết như này làm phụ huynh đó nghe rất đáng ghét.”
“Trước đây tôi có một học sinh, đẳng cấp học bá, đội trưởng đội bóng rổ, sau này là trạng nguyên ngành xã hội của thành phố, chỉ thua trạng nguyên tỉnh 2 điểm.” Lão Viên uống một ngụm trà, “Đứa nhỏ tốt như thế, gia đình vẫn không hài lòng, mãi mãi đều có một ranh giới không đạt được, anh có biết em ấy từng nói câu gì với tôi không?”
“Câu gì?” Khấu Lão Nhị rất hứng thú hỏi.
“Em ấy cảm thấy ba mẹ đều đang đứng chỉ giang sơn, con xem vùng giang sơn này ba mẹ đánh giỏi thế nào, con phải theo cách này mà đánh, chỗ này của con không đúng chỗ kia của con sai rồi.” Lão Viên nói, “Em ấy nói với tôi, khoan hẳn nói em có thể đánh được giang sơn đó hay không, nhưng em thấy giang sơn mà bọn họ đánh được cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Khấu Lão Nhị sửng sốt, sau đó bật cười: “Đứa nhỏ này có cá tính.”
“Còn có vài phụ huynh, cuộc đời của mình không thành công nhưng lại nghiêm khắc yêu cầu con mình đạt được thành công trong quy tắc mà mình vạch ra, chuyện này càng không có sức thuyết phục, trẻ con không phục cũng bình thường.” Lão Viên nói, “Dù anh thành công, con anh cũng chưa chắc muốn trở thành anh thứ hai, để trẻ con trở thành chính mình thành công mới quan trọng nhất.”
Khấu Lão Nhị im lặng rất lâu, cuối cùng chắp tay với lão Viên: “Thầy giáo đúng là thầy giáo.”
“Những việc này anh từ từ nghĩ, cải thiện mối quan hệ với con mình cần có thời gian, từ từ mà làm.” Lão Viên cười, “Vấn đề quan trọng bây giờ của anh là học tập.”
“… Đúng.” Khấu Lão Nhị dựa vào lưng ghế thở dài, “Tôi đồng ý việc này có hơi xúc động rồi.”
“Có biết Khấu Thầm vì sao chỉ đưa ra mục tiêu được trung bình không?” Lão Biên nói, “Em ấy lí trí hơn anh.”
“Nó lí trí con khỉ, gặp chuyện thì nghĩ cách nhiều nhất được hai lần, giải quyết không được thì đánh nhau!” Khấu Lão Nhị vỗ bàn.
“Vậy cũng giỏi hơn anh, em ấy giải quyết không được mới đánh nhau.” Lão Viên nói, “Còn anh thì trực tiếp dùng đánh nhau để giải quyết, cách này có thể xem là anh dạy cho em ấy nữa, còn dùng mười mấy năm để huấn luyện.”
Khấu Lão Nhị không lên tiếng, dựa vào ghế, một lúc lâu mới giống như tỉnh táo lại nhìn lão Viên: “Chẳng phải thầy nói lấy cho tôi một chai cola sao?”
Ra khỏi tòa nhà làm việc, Hoắc Nhiên rất tự nhiên đi về phía tòa nhà dạy học ở đối diện.
“Về lớp à?” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi ở đằng sau.
“Nếu không thì đi đâu?” Hoắc Nhiên quay đầu lại, “Tiết này là môn Toán thì phải?”
“Sắp tan học rồi, ngồi chưa được hai phút đã phải đến căn tin rồi.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên chần chừ một lát: “Đến căn tin à?”
“Đến sân vận động đi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Bây giờ ở đấy không có ai… Chúng ta có thể hôn một xíu, ôm một xíu, sờ một xíu…”
“Lên lớp.” Hoắc Nhiên sợ đến mức quay đầu vọt về phía tòa nhà dạy học.
“Này này này này.” Khấu Thầm kéo cánh tay cậu lại, vừa cười vừa kéo đi về phía sân vận động, “Chọc cậu thôi, đến đó nói chuyện một chút, bây giờ đầu óc tôi có hơi loạn.”
“Đi sát tường.” Hoắc Nhiên quay người lại.
Hai người dính sát tường của tòa nhà làm việc đi về phía sân vận động, đi chưa được mấy bước thì bên phải có một cục giấy rơi xuống đất bên cạnh chân bọn họ.”
“Đm.” Khấu Thầm quay đầu lại thì bật cười, “Giang Lỗi ném cũng chuẩn đó nhỉ.”
Hoắc Nhiên xoay đầu lại nhìn về phía tầng hai đối diện, gương mặt phẫn nộ của Giang Lỗi kẹt ở góc dưới bên trái cửa sổ, còn duỗi cánh tay ra, giơ ngón giữa về phía hai người.
Hai người các cậu cười đến mức suýt thì cười ra tiếng, khom lưng chạy vèo về trước.
Thành viên nhóm bảy người nhanh chóng gửi tin nhắn đến, tiến hành lên án với hai người trong nhóm chat.
– Hai đứa mày mẹ nó đáng giận!
– Có phải tụi mày ra ngoài không?
– Đến sân vận động rồi! Tao muốn đi mách! Hai đứa này không đi học!
– Tao ném tụi nó rồi.
– Không ném trúng đúng không?
– Dù sao cũng là mục tiêu di động nên có độ khó.
– Hai đứa mày lăn về đây!!!
Khấu Thầm cười không ngừng lại được, trả lời một câu vào trong nhóm.
– Lát nữa tụi mày đừng đến căn tin, ra ngoài ăn.
– Phẫn nộ của tụi tao không phải dùng cơm dĩa với mỳ là có thể đuổi đi được đâu.
– Có lúc nào tao mời tụi mày ăn mấy món này không? Tan học chờ tụi mày ở cổng chính.
Trên sân vận động cũng không phải không có ai, có vài học sinh khối 12 đeo tai nghe đang đi từng vòng từng vòng trên đường chạy, không biết là đang đọc sách hay là thư giãn.
Lúc này, quản lý của nhà trường đối với khối 12 khá thoải mái, không nghiêm khắc yêu cầu phải ở trong phòng học, không muốn nghe giáo viên giảng bài thì có thể ra ngoài tản bộ.
Hoắc Nhiên và Khấu Thầm gia nhập đội ngũ đi dạo ở sân vận động.
Sau khi chậm rãi đi một vòng, Khấu Thầm cảm thấy mình coi như đã dần bình tĩnh lại.
“Vừa rồi tôi thật sự có phần nói không được, không biết là kích động hay là phấn khích.” Khấu Thầm nói, “Không phải vì chuyện ba tôi nấu ăn.”
“Ba cậu vẫn chưa chắc có làm hay không đâu.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi thấy chú ấy khá có tự tin đấy, cậu đừng có thua.”
“Lúc ông ấy đi học hình như thành tích thật sự rất rốt.” Khấu Thầm thở dài, “Ba tôi, chú tôi ngay cả con của bọn họ, chỉ có mình tôi học hành tốn sức.”
“Nhưng mà cậu đáng yêu nhất.” Hoắc Nhiên nói.
“… Đờ mờ.” Khấu Thầm cười ôm vai Hoắc Nhiên, “Miệng bé Nhiên Nhiên của chúng ta ngọt thật.”
Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
“Thật đó, đừng không tin.” Khấu Thầm nói, “Tôi nếm thử rồi, vị socola.”
Hoắc Nhiên ngẩn người mấy giây mới phản ứng lại, gằn giọng nói một chữ qua kẽ răng: “Biến!”
Khấu Thầm cười hì hì một hồi, duỗi người: “Này, cậu nói ba tôi có thể nghe vào mấy lời của lão Viên không?”
“Chắc có.” Hoắc Nhiên nghĩ, “Tôi cảm thấy ba cậu rất muốn có mối quan hệ tốt với cậu.”
“Tôi cũng muốn.” Khấu Thầm nói, “Trước đây lúc tôi đi học ở chỗ ông bà nội có đôi khi còn nhớ ba tôi, vô cùng hâm mộ Khấu Tiêu.”
“Bé đáng thương.” Hoắc Nhiên xoa xoa lưng cậu.
“Có phải ba tôi tìm lão Viên tận mấy lần không?” Khấu Thầm hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Theo tôi biết thì có hai lần.”
“Thế cũng tạm được.” Khấu Thầm búng tay, rất hài lòng cười, “Ban đầu tôi không nắm chắc lắm, không biết tôi chạy thật rồi thì rốt cuộc ông ấy có sốt ruột hay không.”
“Chắc chắn là sốt ruột rồi, chẳng phải nói nhảm sao?” Hoắc Nhiên nói, “Hai người cũng không phải kẻ thù.”
“Nhưng mà bây giờ tôi cũng bị bắt đến rồi.” Khấu Thầm nói, “Lần hợp tác tin cậy, cột mốc quan trọng này do một tay lão Viên thúc đẩy, thi cuối kỳ làm thế nào tôi cũng phải được trung bình hết tất cả các môn, dù không được trung bình cũng phải liều một phen…”
“Nếu cậu liều thật thì sẽ không thất bại đâu.” Hoắc Nhiên nói.
“Thật sao?” Khấu Thầm nói, “Tôi giúp cậu, tuy tôi… cũng không ra sao, nhưng cũng giỏi hơn cậu một chút, với lại còn có học bá Từ, cậu ta cũng có thể giúp cậu.”
“Được.” Khấu Thầm nhíu mày, “Tôi cũng thật sự muốn xem, mẹ nó rốt cuộc có phải trí thông minh của tôi có vấn đề không.”
“Chuyện này không cần xem.” Hoắc Nhiên thở dài, “Không có vấn đề thật.”
“Thật sao? Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Mong cậu đừng sỉ nhục mắt nhìn người của tôi.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi thích cậu lâu như thế, cậu định nói với tôi rằng tôi rối rắm, phiền muộn muốn chết mỗi ngày, cuối cùng tỏ tình với một thằng ngu sao?”
Khấu Thầm nhìn cậu, hai giây sau vui vẻ bật cười, càng cười càng không ngừng lại được.
“Tôi rút lại câu vừa rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Có thể trí thông minh của cậu có vấn đề thật.”
“Tôi hỏi cậu cái này.” Khấu Thầm tiến đến bên tai Hoắc Nhiên, nhỏ giọng hỏi, “Bắt đầu từ lúc nào vậy? Phát hiện thích tôi ấy?”
“Chuyện này không nói rõ được.” Hoắc Nhiên nhíu mày, nghĩ một lát, “Thật sự không nhớ rõ, dù sao dần dần cảm thấy bất thường, đặc biệt là sau khi gặp Lâm Vô Ngung…”
“Đệt, cậu còn nói chuyện với anh ta à?” Khấu Thầm lập tức cất cao giọng.
“Không có, tôi điên hay sao mà nói chuyện với anh ta.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà anh ta… tôi cảm thấy anh ta nhìn ra rồi.”
“Hả?” Khấu Thầm sửng sốt.
“Tôi cảm thấy anh ta vẫn luôn cho rằng hai chúng ta là một cặp.” Hoắc Nhiên nói.
“Anh ta lợi hại vậy sao?” Khấu Thầm nói, “Lén lút theo dõi sau lưng chúng ta hả?”
“Có cần phải theo dõi không? Cả khối đều biết hai chúng ta đi vệ sinh cũng đi chung.” Hoắc Nhiên thở dài. “Chỉ chưa ngủ chung thôi.”
“Muốn không?” Khấu Thầm lập tức hỏi.
“Gì cơ?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Ngủ chung.” Khấu Thầm nói.
“Cậu thay đổi rồi Thầm Thầm.” Hoắc Nhiên cảm thán nói, “Cậu thay đổi rồi.”
“Tôi thay đổi chỗ nào chứ?” Khấu Thầm cúi đầu nhìn mình.
“Cậu không còn là bé trai ngây thơ sợ Xoắn Xoắn nữa.” Hoắc Nhiên tiếp tục cảm thán.
“Xoắn Xoắn vẫn sợ, ngây thơ thì chắc không cần nữa, dù sao bây giờ tôi…” Khấu Thầm đang nói thì nhìn về phía khán đài bên kia, lập tức giật mình, “Đờ mờ, đúng là không nên nói sau lưng người khác mà!”
“Hả?” Hoắc Nhiên vội vàng nhìn qua đó.
Hôm qua lúc cậu trèo tường ra ngoài tìm Khấu Thầm, Lâm Vô Ngung đang ngồi đọc sách ở vị trí phía cuối khán đài, hôm nay cũng ngồi ở vị trí đó.
“Có phải anh ta không đi học không? Ngày nào cũng ngồi đây.” Hoắc Nhiên nói.
“Ngày nào?” Chân mày của Khấu Thầm nhướng lên rất cao, “Sao cậu biết được? Ngày nào cậu cũng đến đây nhìn anh ta à?”
“Đệt?” Hoắc Nhiên hoảng sợ nhìn Khấu Thầm, “Cậu hét lớn thêm chút nữa đi, cậu sợ anh ta không nghe thấy đúng không?”
“Chào buổi sáng!” Khấu Thầm xoay mặt hét về phía Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung ngẩng đầu, lúc nhìn thấy là hai người thì cười: “Không còn sáng nữa rồi.”
“Ôn tập à?” Khấu Thầm đi về phía khán đài.
“Khấu Thầm?” Hoắc Nhiên không biết Khấu Thầm muốn làm gì, vội đưa tay muốn kéo cậu lại.
Nhưng Khấu Thầm đi rất nhanh, tay Hoắc Nhiên chỉ với đến quần của Khấu Thầm, thuận tay tóm lấy, tóm được lưng quần của Khấu Thầm. Hôm nay Khấu Thầm mặc quần thể dục, lưng quần bị kéo ra, cậu vội vàng buông tay.
Lưng quần lập tức bắn về lại, bún lên trên eo của Khấu Thầm, kêu lên cái chách.
Khấu Thầm không quay đầu lại, trở tay xoa lưng, đi đến bên cạnh Lâm Vô Ngung, sau đó ngồi xuống.
Điên rồi!
Hoắc Nhiên đành phải đi theo qua đó.
Trước đây cậu nên nhìn ra! Khi hai người các cậu còn chưa có suy nghĩ gì! Khấu Thầm mẹ nó vì cậu chụp hình cùng với nữ sinh vậy mà chế ra được một bình nước chanh từ trong không khí trong lành!
… À.
Có phải là bắt đầu từ khi đó không?
A.
Hoắc Nhiên chợt có hơi hoảng hốt, còn có hơi vui mừng khó hiểu, ngồi xuống với Khấu Thầm.
“Không ôn tập.” Lâm Vô Ngung nói, “Đâu ra nhiều bài để ôn tập đến thế chứ.”
Rất kiêu ngạo!
Hoắc Nhiên nhìn anh ta.
“Vậy anh đang xem tiểu thuyết sao?” Khấu Thầm có hơi tò mò chỉ quyển sách trong tay Lâm Vô Ngung.
“Quyển này à…” Lâm Vô Ngung hắng giọng, chần chừ một lát, khép quyển sách lại, dựng lên lắc lư cho hai người xem.
“Xem chỉ tay?” Hoắc Nhiên sốc.
“Anh hai, sắp thi đại học đó.” Khấu Thầm cũng sốc, “Anh ngồi ở đây nghiêm túc học xem chỉ tay?”
“Không.” Lâm Vô Ngung cười, “Sách của một… người bạn, tôi cầm xem rốt cuộc có gì đáng đọc.”
“Hay không?” Hoắc Nhiên không kìm được hỏi.
“Cũng được.” Lâm Vô Ngung nói, “Thi rớt đại học tôi có thể dựng một cái sạp.”
“Hả? Hay là…” Hoắc Nhiên xắn tay áo.
“Xem giúp em đi.” Khấu Thầm đánh tay Hoắc Nhiên qua một bên, chìa tay mình đến trước mặt Lâm Vô Ngung.
“Hai đứa…” Lâm Vô Ngung lấy cây bút chì kẹp trên sách xuống, lấy cây bút đẩy tay Khấu Thầm ra, “Đi tản bộ đi, đừng làm ồn tôi.”
“Anh cũng không có ôn tập mà.” Khấu Thầm đứng lên.
“Đi đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Đi đi, tôi ôn tập xem chỉ tay.”
Lúc đi qua đường chạy, chuông tan học vang lên.
“Đi đến cổng trường luôn đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Ừ.” Khấu Thầm quay đầu nhìn thoáng qua sân vận động, “Cậu có phát hiện không, Lâm Vô Ngung đọc sách xem chỉ tay còn cầm bút chì, muốn ghi chép à?”
“Không biết.” Hoắc Nhiên nói, “Nói chung tôi vẫn là một đứa học sinh kém, không hiểu nổi thế giới của học thần.”
“Nhiên kém kém.” Khấu Thầm cười, ôm cậu từ đằng sau, hai người cùng lắc lư đi về trước, “Còn khoác lác nói muốn giúp tôi cố gắng học tập nữa chứ.”
“Ít nhất tôi có thể được trung bình, Thầm kém kém.” Hoắc Nhiên nói.
“Đúng rồi.” Khấu Thầm siết tay lại, “Cuối tuần này đến nhà tôi chơi đi.”
“Hả?” Hoắc Nhiên sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy phấn khích, mẹ nó giống như uống phải thuốc lưu manh gì đó.
Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Ba tôi đã đích thân mời cậu rồi.” Khấu Thầm nói một tràng, “Cậu không đi không được, ông ấy rất thích cậu, cậu nể mặt ông ấy chút đi, chủ yếu là…”
“Đi, tôi đi.” Hoắc Nhiên nói, “Làm gì tìm nhiều lí do đến vậy?”
“Tôi sợ cậu không đi.” Khấu Thầm cười.
“Sao lại thế chứ?” Hoắc Nhiên sờ tay Khấu Thầm.
“Tôi cũng không biết.” Khấu Thầm nghĩ một chút, nói rất nhỏ, “Có lẽ là đến bây giờ tôi vẫn chưa dám tin cậu thích tôi thật.”
“Tôi thật sự rất thích cậu.” Hoắc Nhiên cúi đầu hôn lên cổ tay của Khấu Thầm.
Lúc này mới tan học, còn rất ít học sinh, động tác này Hoắc Nhiên làm rất thoải mái, không muốn trốn tránh người khác.
Nhưng mà khi cậu ngẩng đầu, giật mình: “Trời má.”
Trước mặt là cổng giao nhau giữa tòa nhà dạy học và con đường đi ra cổng lớn của sân vận động. Chuyên trang đọc truyện [ TRUMTRUYEN .C O M ]
Hứa Xuyên và Giang Lỗi đứng ở đó.
Đang há miệng nhìn hai người các cậu.
“Đệt, xong rồi.” Khấu Thầm vừa ngẩng đầu cũng giật mình, “Mẹ nó, chắc một bữa cơm cũng không bịt miệng nổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất