Ngọt Tựa Như Đường

Chương 125: Hoá ra là anh trai

Trước




Dương không hề biết, lúc đi tắm xong thấy Minh vẫn ngồi khoanh tay xem ti vi, cậu vào tủ lạnh lấy ra hai hộp sữa chua rồi đặt lên bàn.

"Anh ăn sữa chua không?"

Sữa chua vị nho đen là vị cả Phong lẫn Dương đều thích, Phong mua rất nhiều để trong tủ, Minh liếc Dương rồi cầm một hộp lên ăn.

Cảm thấy không khí khá thích hợp rồi, Minh mới nói mục đích hôm nay mình sang đây.

"Tao đăng ký một lớp toán với một lớp văn trên Bách Khoa, cuối tuần sau bắt đầu học đấy."

"Dạ?" Dương ngừng thìa, mím môi hỏi lại, "Khi nào ạ?"

"Tuần sau, thứ bảy môn toán, chủ nhật môn văn." Minh múc một thìa sữa chua cuối cùng vào miệng, ngẩng đầu lên nhìn Dương, "Lần này tao đã dặn trước, mày đừng hòng bỏ học."

Dương không thích ai can thiệp vào cuộc sống của mình quá nhiều, nhưng mà Minh thì chẳng bao giờ hiểu điều đó, đối với hắn, Dương chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, không có quyền quyết định, vẫn cần phụ thuộc vào người khác.

Cậu thấy ấm ức, cái này không còn là vấn đề quan tâm nữa rồi, kể cả vị nho ngọt ngào trong sữa chua cũng không độ nổi tâm tình cậu.

"Sao anh cứ tự ý đăng ký mà không nói cho em vậy? Anh thấy bao nhiêu lần đăng ký học này nọ nhưng mà hai môn đó của em có khá lên được tí nào đâu?"

Minh nóng mặt, cứ nghĩ đến thành tích của Dương là muốn nổi khùng, hắn từ nhỏ đến lớn đều cố gắng học hành, chẳng hiểu sao lại không dạy nổi được thằng em. Mà hắn có muốn cao sang gì đâu, miễn là nó có thể tốt nghiệp, nhưng mà nhìn bảng điểm cuối năm lớp mười một, hắn cảm thấy nguy cơ trượt của thằng nhãi con này rất cao.

"Mày không học thì làm sao mà tốt nghiệp được, ra nước ngoài thì không muốn, mày định sau này làm gì?"

"Làm gì thì làm." Dương gắt lên. "Sao bố mẹ chưa nói gì mà anh đã vội lo, em đã lớn rồi, trước khi làm gì anh hỏi ý kiến em một câu có được không?"

Minh cau mày, chưa kịp mở miệng thì chuông cửa đã reo, Dương đứng bật dậy, hùng hổ ra mở cửa.

Quả thật cậu nóng đầu nên mới mở cửa, vào giờ này xuất hiện ở nhà cậu ngoài Phong thì còn ai nữa, Phong đang xách một túi kem to đứng bên ngoài, thấy Dương mặt mũi đỏ bừng, dùng gương mặt mất kiên nhẫn đối diện với mình, trong lòng hơi hụt hẫng.

Dương thấy Phong, vội ngoảnh lại nhìn vào nhà, sau đó đẩy mạnh hắn ra rồi đóng cửa lại, cậu kéo hắn sang một bên, sau đó hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Nhà cậu có ai à?" Phong dùng vẻ mặt thản nhiên giơ túi kem trên tay ra, "Tôi mua kem mà tủ nhà tôi chật rồi, để bên nhà cậu đi."

"Để tôi mang vào, cậu về trước được không, nhà tôi đang có khách." Dương không hề có ý định mời Phong vào nhà, cũng chẳng trả lời hắn, chỉ mải mải đuổi hắn về, Dương sợ Minh nhìn thấy Phong lại nhìn ra cái gì đó thì nguy.

Phong mím môi, hơi khó chịu, nhưng vẫn nói: "Vậy cậu cầm đi, sáng mai gặp nhau."

"Được," Dương gật đầu, "Mai gặp."



Lúc này cánh cửa nhà Dương bật mở, Minh thò đầu ra, "Ai đến vậy, sao không mời người ta vào nhà mà đứng đây lôi lôi kéo kéo thế này?"

"Em... đây là..."

Dương nuốt nước bọt, chẳng hiểu sao nói không thành lời, cậu đành nhìn Phong cầu cứu.

Phong hơi kéo tay áo Dương, sau đó mỉm cười, thản nhiên nói:

"Chào anh, em là bạn Dương, tủ lạnh nhà em hỏng, sang đây gửi nhờ kem."

Minh nhìn Phong dò xét, sau đó gật đầu, "Vậy mời bạn vào nhà đi Dương, để bạn đứng bên ngoài mà coi được à?"

"Vâng," Dương quay sang nhìn Phong, lẩm bẩm với vẻ không tình nguyện, "Vậy cậu vào nhà đi."

Cả ba người đi vào nhà, Phong quen cửa quen nẻo đem kem vào tủ lạnh cất, sau đó mới ra ngoài, thấy hai người đều nhìn chằm chằm vào mình, hắn hơi ngại. Hơn nữa nhà Dương có một ghế sô pha dài, không hề có ghế phụ, hắn đành vào bếp ôm cái ghế gỗ ở bàn ăn ra, sau đó ngồi đối diện hai người.

Minh hỏi thẳng, giọng điệu hơi gay gắt, có lẽ là dư âm tức giận vẫn còn: "Cậu có vẻ quen thuộc bên này nhỉ? Hay sang chơi với Dương à?"

Phong phớt lờ Dương đang điên cuồng nháy mắt, gật đầu, "Vâng, vì Dương học cùng trường nên em có hỏi cậu ấy vài thứ, với lại hai nhà thiết kế khá giống nhau, anh là...?"

Minh và Phong lần đầu quan sát nhau ở khoảng cách gần, Minh cũng nhận ra mình hơi phiến diện, nhìn Phong rất nghiêm chỉnh, thái độ đúng đắn, có vẻ cũng là con nhà gia giáo, cộng thêm gương mặt trắng trẻo đẹp trai. Minh buông lỏng cảnh giác, trả lời.

"Tôi là Minh, anh trai Dương."

Phong nghe thấy hai từ anh trai, bao nhiêu buồn phiền tích tụ từ nãy tới giờ lập tức bay biến, gương mặt rạng rỡ hẳn, ngồi thẳng lưng lên, hắn trưng ra một nụ cười tiêu chuẩn, lễ phép đáp lại.

"Vâng, em chào anh."

Hóa ra là vậy, nếu là anh trai thì nhiều thứ tự động được giải đáp, tấm hình nền của Dương, thái độ khó chịu người này dành cho hắn.

Dương ngồi im không mở miệng, để mặc Minh hỏi chuyện Phong. Phong cũng rất phối hợp, hỏi câu nào hắn trả lời câu đó. Nhờ Minh mà Dương cũng biết thêm một vài điều về Phong.

"Vâng, nhà em ở Quảng Ninh."



"Bố em làm ở một công ty nhỏ ở đó, vâng, em ra Hà Nội một mình thôi."

"Nhà em là con một."

Hỏi tới hỏi lui Minh bắt đầu bàn đến chuyện đi học lò, hắn hỏi Phong có đi học không? Phong đáp:

"Em cũng muốn tìm nhưng còn chưa biết chỗ nào dạy tốt, năm nay học lớp mười hai rồi, cũng muốn học thêm một số đạng dề lạ, thế nhưng lên mạng tra thấy nơi nào cũng quảng cáo quá nhiều."



"Cậu nói cũng đúng..." Minh tự dưng nghĩ ra một chủ ý, "Hay là tôi liên hệ lớp giúp cậu, đi học chung với thằng Dương. Cái thằng này lười học lắm, mà tôi không giám sát nó suốt ngày được, cậu đi học cùng có gì quản lý nó hộ tôi."

"Vâng." Cơ hội lấy lòng anh vợ ở trước mắt, Phong không đồng ý mới là thằng ngu, hắn gật đầu, "Vậy thì tốt quá, nhờ anh đăng ký giúp cho em, Dương học môn gì anh đăng ký môn đó, dù sao ở Hà Nội này em cũng không biết đường, đi học cùng Dương cũng tốt."

Minh gật đầu: "Vậy thế nhé, để tôi đi xếp lớp, chỗ đó tôi quen nên yên tâm có chỗ."

Phong mỉm cười: "Vâng, nếu được thì cảm ơn anh nhiều lắm, có gì anh cho em số tài khoản để em gửi tiền học phí."

"Học phí thì đến đấy liên hệ với giáo viên để đóng cũng được, nhưng nếu cậu ngại thì cứ gửi tôi đóng hộ."

"Vâng, vậy anh giúp em."

Hai người hẹn qua hẹn lại, bỏ qua Dương một bên, đến lúc Minh nhìn lại mặt Dương đã xị ra, hai tay khoanh vào nhau.

"Mày làm gì mà bí xị vậy, đi học tuần hai buổi, mỗi buổi có hai tiếng, mày cứ làm như tao đem mày đi bán không bằng."

"Vâng, hai người hợp nhau quá, chỉ thiếu mỗi xưng anh gọi em nữa là đủ, thôi hai người cứ nói chuyện đi, em không dám tiếp." Dương giận lẫy, mà cũng chẳng biết mình giận lẫy cái gì.

"Ơ cái thằng này!" Minh giơ tay cốc đầu làm Dương nhăn nhó kêu đau, Phong nhìn thấy hơi xót, thế nhưng hắn vẫn biết mình không nên lên tiếng, cứ ngồi im ngoan ngoãn mới là phải đạo.

Minh ngồi một lúc rồi đứng lên đi về, Dương vừa tiễn người xong quay lại khoanh tay nhìn Phong, ấm ức nói:

"Sao cậu lại đồng ý với lão Minh chứ, tôi không muốn đi học đâu."

Phong mỉm cười, vỗ vỗ xuống ghế. "Thôi nào ngồi xuống đi, bây giờ cậu chống đối thì được gì chứ, vẫn phải đi học, tôi đi học cùng cậu không vui à?"

Dương thuận theo ngồi xuống bên cạnh Phong, miệng lẩm bẩm, "Vui thì có vui, nhưng mà..." Nói xong mới nhớ ra mình vừa nói gì, mặt cậu đỏ lên, cãi. "Không, vui cái quái gì chứ, đi học chán bỏ xừ."

"Ừ." Phong đưa tay xoa đầu Dương, ngay cái chỗ bị Minh cốc, "Không được chán, năm nay học lớp mười hai rồi, cậu không đi tôi cũng phải đi."

Dương nghĩ nếu đi học một mình với đi học cùng Phong, miễn cưỡng chọn cái thứ hai, cậu gật đầu.

"Được rồi, nghe cậu một lần."

Thấy cậu đồng ý, nhìn đồng hồ đã mười giờ, Phong cũng đứng lên đi về, hắn vỗ vào lưng Dương.

Thôi tôi về đây, cậu ngủ sớm đi mai còn đi học."

Dương mặc kệ động tác của hắn, gật đầu: "Ừm. Vậy mai bảy rưỡi cậu sang nhà tôi, tôi mua đồ ăn sáng.

"Được, vậy tôi về đây."

Ngày nào Phong cũng sang đây ăn cơm ba bữa, Dương tính toán đến việc đi đánh thêm chìa khóa nhà cho hắn, ngày nào cũng gọi cửa hơi phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước