Ngọt Tựa Như Đường

Chương 88

Trước Sau
"Từ từ mày nói tao không load được." Hoàng Anh càng nghe càng thấy mông lung, "Mày nói rõ ra xem nào."

"Kệ mày, thôi hẹn tối nay." Minh con nói xong thì xe bus cũng tới, cậu ta vẫy tay. "Về trước đây."

Thấy Minh con nhảy lên xe rồi Hoàng Anh mới nhớ ra nhà mình cùng hướng với nhà thằng này, cậu ta luống cuống, vội sốc ba lô lên vai rồi cắm đầu chạy theo chiếc xe bus đã dần lăn bánh.

"Chú ơi đợi cháu với, chú ơi!"

Cuối cùng xe bus cũng không dừng lại, Hoàng Anh vừa đi vừa thở, quay lại chỗ bến xe, thấy Tuấn đang đứng cười nhạo mình, cậu ta trợn mắt lên lườm.

"Con mẹ nó mệt quá, thằng chó Minh nói gì tao đéo hiểu nữa chứ."

"Hiểu hay không thì kệ mày, thôi tao cũng về đây!" Tuấn vỗ vai cậu ta rồi đi về phía Chi, cô nàng đang đứng cùng đám bạn ở cổng trường vẫy tay về bên này.

Hoàng Anh gãi đầu, đứng giữa cột xe bus chơ vơ, cảm thấy thật thê lương.

Phong và Dương không về nhà mà tiện thể rẽ vào quán bún bò ở gần nhà ăn tạm. Học tập chăm chỉ hơn một tuần, nói thật là Dương cảm thấy rất mệt mỏi, cậu không muốn làm gì hết, vừa về đến nhà đã chạy đi tắm rồi bò lên giường nằm chơi game.

Phong về nhà tắm rửa dọn dẹp xong tự nhiên như ruồi mà mở cửa nhà Dương, từ hôm xác định quan hệ tới giờ hai người đã trao đổi chìa khóa cho nhau, còn bàn nhau sau này đi làm sẽ đập tường ra nối thông hai nhà, tính toán trang trí hai nhà thành một.

Ý tưởng này quả nhiên không tồi, bọn họ còn bàn tính việc này thật lâu, nhưng mà quan trọng là come out thế nào thôi.

Chuyện tương lai chưa biết được, hãy sống hết mình cho hiện tại đã.

Phong thấy Dương mặc có một cái quần cộc nằm sấp trên giường chơi game, hai cặp đùi trắng nõn nổi bật trên tấm chăn màu xám tro, trong người có một ngọn lửa vô danh bốc lên, hắn nhào lên đè lên lưng cậu.

Dương đang chơi dở ván game suýt nữa thì ấn nhầm.

"Ối, cậu làm gì vậy? Giật cả mình."



Phong nhớ ra hai người vừa ăn no, bèn thả người nằm ra giường sau đó kéo cậu vào lòng.

"Sao phải giật mình? Hay cậu đang làm gì mờ ám hả?"

Dương giơ điện thoại trong tay lên cho hắn xem, "Mờ ám gì chứ, cậu chơi hộ tôi ván game với, tôi sắp chết rồi mà mãi không qua nổi ván này. Tức quá đi mất."

Phong ngó sang thấy Dương đang chơi trò Candy Crush Saga, thấy mạng của cậu chỉ còn hai, hắn bật cười.

"Cậu lớn rồi còn chơi cái trò trẻ con này hả?"

"Ơ kệ tôi." Dương đưa điện thoại cho hắn, cậu đã chơi ván này gần hai mươi lần rồi vẫn chưa qua, bởi vì trò này càng về sau càng khó. "Đừng có khinh thường nhé. Cậu chơi thử mà xem, khó nhằn cực."

Phong cầm điện thoại Dương, cậu dùng tay chỉ sơ qua về nhiệm vụ, Phong không quan tâm mấy, chỉ chỉ vào má. "Trả công đi đã."

Dương muốn tát vào mặt người này một cái nhưng nghĩ đến ván game, vẫn nhận mệnh ịn môi vào má hắn một cái.

"Hừ, xong rồi, cậu chơi đi."

Phong hài lòng bắt đầu chơi thử.

Ván này Dương chơi được một nửa, chỉ còn có mười hai lượt đi, Phong kéo qua kéo lại vài cái để hiểu cách chơi, sau đó dứt khoát thoát ra vào ván mới.

Dương nằm bên cạnh xem, lúc đầu Phong đi còn ngứa mồm xen vào, nhất là ván đầu hắn thua cậu còn được dịp cười nhạo, nhưng mà đến ván sau, lúc nhìn thấy còn hai lượt đi nữa mà ván game đã được giải, cậu không nhịn nổi mà oán hận trong lòng.

Chẳng lẽ cậu chơi cùi như vậy thật hả???

Dương nhìn Phong chơi một hơi qua năm ván và chết ở ván thứ sáu. Cậu vui vẻ thoát ra, "May quá, ván kia tôi chơi nửa tháng rồi không qua, sau này cứ ván nào khó cậu chơi hộ tôi nhé."

Phong gật đầu, "Tuân lệnh thưa bạn trai."



Hai người nô đùa một lát lại dính vào nhau hôn hít, đến lúc thả ra, Dương lười biếng ghé đầu lên ngực Phong, tay vuốt ve hầu kết của hắn.

"Tí đi chơi chứ?"

"Cậu có thích đi không?" Phong hỏi lại.

"Câu này chiều cậu đã hỏi một lần rồi." Dương uể oải nói. " Tôi thì nửa muốn ngủ nửa lại muốn đi, quan trọng là cậu muốn thế nào thôi."

Phong nghĩ một lát, sau đó chọc chọc vào gáy Dương, chỗ này của cậu rất nhạy cảm, lập tức co người lại.

"Thế thì đi chơi một hôm cho thư giãn đầu óc cũng được, dù sao từ nhỏ tới giờ tôi còn chưa đi bar bao giờ."

Môi Dương cong lên không thể che giấu được cảm xúc vui vẻ, cậu vỗ vào ngực hắn, "Úi thế cậu tưởng tôi đi rồi chắc. Vậy dậy luôn đi, về thay quần áo, phải ăn mặc đẹp lồng lộn vào, trong bar bọn nó ăn mặc sành điệu lắm. Chúng ta không thể thua kém được."

"Thế cậu chờ tôi mười phút."

"Đi nhanh."

Không hiểu Phong có nghe hiểu ba từ đẹp lồng lộn không, chỉ biết lúc hắn thay quần áo xong, Dương nhìn đến sững sờ.

Phong khoác hờ một cái áo dáng dài cổ lông, áo len lông cừu bó sát bên trong, quần bó màu đen kèm bốt cao cổ, trông ngầu không chịu nổi.

Bạn trai của mình quá ư là đẹp trai.

Cậu giơ một ngón tay cái cho Phong, sau đó cũng bắt chước mặc quần bó giày cao cổ, cậu không có áo khoác giống hắn, dứt khoát mặc một cái áo len cùng màu áo lông cừu của hắn. Đeo đồng hồ vào, cố ý kéo cao tay áo lên để lộ ra.

Hai người suy nghĩ đến việc đi bar sẽ uống rượu này nọ, thế là ăn ý gọi taxi đến điểm hẹn. Lúc đến nơi quả nhiên cổng trường không một bóng người, từng cơn gió thổi qua lạnh lẽo. Dương kéo cổ tay Phong ra xem đồng hồ, thấy đã bảy giờ bốn mươi, cậu liền nhỏ giọng chửi.

"Mấy thằng này toàn hứa lèo, rõ ràng bảo bảy rưỡi, thế mà giờ còn chưa thấy đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau