Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 79: Mắt thấy chưa chắc là thật (19)

Trước Sau
Đó là cánh của Khấu Đông.

Nhưng cũng không phải cánh của Khấu Đông.

Bởi vì đôi cánh của Khấu Đông còn đang tỏa sáng rực rỡ trên lưng y. Mà đôi cánh đang được ngón tay thon dài của NPC cầm lấy kia lại giống y như đúc với nó, không tìm ra chút điểm khác biệt.

Khấu Đông nhìn chằm chằm cặp cánh kia, cuống họng có chút lạnh lẽo.

"Vật về nguyên chủ." Giáo viên trẻ tuổi cười nói, chợt, hắn bước thêm một bước dưới bóng cây đen sì sì tiến gần hơn về phía bọn họ.

"Em còn nhớ không?" Hắn vuốt ve cặp cánh mỏng manh, vẻ mặt như đang âu yếm tình nhân xinh đẹp của mình, "—— Năm đó, em tự tay cắt nó xuống để lại cho tôi."

Nhịp tim Khấu Đông đập càng mạnh, y nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên nói: "Tôi chưa từng làm chuyện như vậy,"

"Không cần vội vã phản đối vậy," giáo viên tâm lý nhẹ giọng nói, "Em thử tới sờ nó xem."

"Em sờ vào xong — sẽ nhớ lại những chuyện đã xảy ra thôi."

Lời nói của hắn thấm đậm ác ý.

Tống Hoằng lập tức lên tiếng ngăn cản: "Không được sờ! Biết đâu hắn ta động tay động chân lên đó!"

"Không thể ——"

Khấu Đông như bị giọng nói của hắn đầu độc, từ từ di chuyển bước chân. Phía sau có mấy người muốn tiến lên kéo y lại nhưng lại bị y hất ra không thèm quay đầu lại.

Một bước. ngôn tình hoàn

Hai bước.

Cuối cùng y cũng đứng trước mặt NPC, lúc này thậm chí y còn thấy được ánh sáng không hề che giấu bên trong đôi mắt đối phương. Ánh sáng nóng bỏng cực kỳ, tràn đầy dục vọng chiếm hữu và hủy diệt, giống như một tấm lưới dày đặc cuốn lấy Khấu Đông.

Y như sẩy chân ngã xuống cái bẫy này, chẳng khác nào con chim nhỏ bị đầu độc say khướt loạng choà loạng choạng bước tới trước mặt con rắn độc – giáo viên tâm lý.

"Cho tôi."

Y đưa tay ra trước mặt NPC.

Nụ cười trên mặt giáo viên tâm lý ngày càng tươi, hắn đưa đôi cánh bị xé rời này cho y. Ngoài ý muốn là khi Khấu Đông chạm được vào nó lại không hề an ủi sờ sờ mà lập tức bẻ gãy!

Khung xương kêu một tiếng giòn tan, ý cười trên miệng giáo viên lập tức đọng lại. Hắn nâng lên đôi đồng tử nhạt màu, khó tin mà nhìn người trước mặt.

"Tôi không cần biết," Khấu Đông nhìn hắn, y cực kỳ bình tĩnh, nào có dáng vẻ tâm thần mê loạn đâu? "Thứ này dù sao cũng bị tôi vứt bỏ, hẳn là phải có lý do để tôi làm vậy."

Y ném đôi cánh xuống đất.

"Tôi không cần nhớ loại đoạn hồi ức vô dụng với mình."

Hai chữ 'vô dụng' lập tức chọt trúng điểm yếu của giáo viên tâm lý. Hắn thu hồi hoàn toàn ý cười trên mặt, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, như bị đóng băng, toát lên vẻ lạnh lùng đến rợn người.

"Em bảo nó vô dụng ư?"

Giọng nói của hắn cũng thay đổi, âm thanh rít lên như con rắn đang phun ra nọc độc đỏ tươi của chính mình.

"—— Đây là tác phẩm hài lòng nhất của tôi."

"Vậy thì thật đáng tiếc," Khấu Đông mặt không cảm xúc đáp lời, "Tôi không muốn trở thành tác phẩm của anh một chút nào."

Câu nói này vừa dứt, Diệp Ngôn Chi từ phía sau đã rút đao ra rồi lập tức lao về phía giáo viên. Hắn dùng sức rất lớn, phương hướng đâm đao cũng chuẩn xác không hề sai, thế mà nháy mắt lưỡi dao chạm tới người đàn ông kia lại không xuyên qua da thịt hắn, ngược lại nó bị hất lệch sang bên.

Bên tai họ truyền tới âm thanh nứt rất nhỏ, cứ như là thứ gì đó vừa được mở ra. Ngoài tầm mắt, một cuộn lụa đang từ từ bị xé toạc, đung đưa trong bóng cây.



Ngay sau khi ngước mắt lên mấy người mới nhận ra được thứ đó là cái gì.

— Đó là một đôi cánh đen kịt!

Chúng nó nhô ra từ phía sau NPC, nó cường tráng mà lại mạnh mẽ, gần như là trong suốt, còn có thể thấy rõ hàng khung xương tinh xảo sắp xếp chỉnh tề, chỉ có phần cuối trộn thêm một ít màu đỏ tươi trông giống màu máu, trông cứ như một giây sau sẽ ào ào đổ ra.

Giáo viên tâm lý vỗ cánh bắt đầu công kích. Trên mặt hắn hiện tại đã không còn nụ cười ban đầu, hắn đứng trên mũi dao rồi mượn lực vươn tay ra, không nói hai lời lập tức ôm lấy Khấu Đông.

Không ổn!

Môi mỏng của Diệp Ngôn Chi mím lại càng chặt, hắn rút đao xoay người lại chém.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong giây lát, nhưng chỉ nháy mắt này, mấy người phía sau còn chưa kịp nhìn rõ động tác của song phương thì đã nghe thấy tiếng gió vút qua. Một bên cánh của giáo viên tâm lý bị thương, xiêu xiêu vẹo vẹo bị chém xuống một nửa nhưng hắn không hề do dự mà lao đến phía trước túm cánh tay Khấu Đông lên.

Hắn lôi lôi kéo kéo hai tay y, chỉ dùng sức một cánh mà vẫn có thể khóa chặt người trong ngực. Diệp Ngôn Chi định động thủ nhưng bị cái cánh của tên NPC cản trở hành động, hắn sợ một chém này của mình làm Khấu Đông bị thương nên có chút chần chờ.

Hắn chỉ có thể đứng trên mặt đất mà đối phương lại trên không trung, cứ như vậy mà đánh thì sao có thể không chịu thiệt?

Thừa dịp hắn không ứng phó kịp, giáo viên tâm lý đã ôm lấy người bay lên. Hắn ta che chắn y trong khuỷu tay, đập cánh bay đi.

Sắc mặt Diệp Ngôn Chi lại càng lạnh hơn, lúc này hắn chỉ muốn cạo trọc tên NPC này lập tức. Hắn vừa mới nghĩ tới việc hủy diệt hoàn toàn NPC, hệ thống vẫn luôn yên lặng trước giờ bỗng nhảy ra cái giao diện nhắc nhở hắn không được vi phạm quy định.

Diệp Ngôn Chi hiện tại còn phải chịu quản lý của hệ thống, hắn đành cất đao lại, nghiêm mặt, "Đi."

Hai người đằng sau lúc này mới phản ứng lại kịp, hơi lo lắng hỏi: "Hắn ta mang Điềm Điềm đi đâu được chứ?"

Là văn phòng ư?

Diệp Ngôn Chi gật đầu, lệ khí giữa lông mày càng đậm.

Nửa chữ hắn cũng chẳng buồn đáp lại, Tống Hoằng cũng đã sớm quen với cái bản mặt này của hắn, lúc này hơi kinh ngạc vì sát ý nồng nặc toát ra từ người nọ. Hắn dùng vẻ mặt đáng sợ này vác đao lên vai.

Ba người không quay đầu lại nữa mà chạy thẳng tới tòa nhà riêng biệt kia.

*

Có ai đó đang hát.

Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Khấu Đông tỉnh lại.

Mắt y bị một miếng vải đen mỏng che lại, tầm nhìn xung quanh bị mảnh vải che gần hết, miễn cưỡng chỉ phân biệt được hình dáng chứ không thấy rõ thực tế ra sao. Bên tai là tiếng va chạm leng keng, chợt, y bị một người ôm chặt lấy, phần cánh phía sau lại không mở được.

Y giật giật chân nỗ lực đá người nọ đi, thế nhưng còn chưa chạm trúng đã bị người nọ giữ lấy mắt cá chân rồi thuận tay cởi luôn giày ra, hắn ta còn cực kỳ biết cách tiện thể thưởng thức luôn mạch máu tinh xảo trên đó.

"Thật xinh đẹp," y nghe được âm thanh cười cười của giáo viên tâm lý, "Bé bướm nhỏ của tôi....."

Âm thanh cái gì đó cọt kẹt vang lên, như là mở cái gì. Khấu Đông bất an giãy mạnh hơn, dưới chân y là thứ gì như lông tơ.

Y bị người kia đặt lên thảm len.

Giáo viên tâm lý một lần nữa ngâm nga bài ca, đôi cánh của Khấu Đông bấy giờ cũng được hắn cởi trói ra. Y không quan tâm đến bản thân mình chưa nhìn rõ xung quanh, liều mạng đập cánh, thế nhưng lần này cánh y chưa kịp mở tung ra đã đụng vào thứ gì đó lạnh lẽo, đau đớn cực kỳ.

"Nhẹ nhàng thôi," âm thanh ôn nhu trách cứ của NPC, hắn ta đau lòng chậm rãi vuốt ve hoa văn trên cánh, "Nếu như đập hỏng thì sao, cưng muốn bay kiểu gì nữa?"

Lúc này Khấu Đông rất tức giận, nghĩ thầm, thế giờ anh thấy tui còn bay được không?

Anh trói tui lại như vầy rồi, còn cảm thấy tui bay nổi hả???

Có vẻ như nhận ra sự phẫn nộ của y, giáo viên tâm lý nở nụ cười, hắn ôn nhu dẫn dắt y đưa cánh ra ngoài.

"Đừng vội," hắn nhẹ giọng nói, "Rồi em sẽ bay được thôi —— ở chỗ của tôi, em có thể bay tùy ý."

Mặc dù nói như vậy nhưng động tác trên tay hắn hoàn toàn ngược lại. Khấu Đông cảm giác được tay và chân mình đang bị thứ gì đó mềm mại quấn chặt lấy. Hai cánh tay y bị kéo lên trên, chân thì nửa ngồi nửa quỳ trên đất, trong đầu y đã đem NPC biến thái này chửi đến một vạn lần.



"Còn không mở ra cho tôi?"

Ít ra thì cũng phải cho y nhìn xem tình huống hiện tại là như nào chứ hả!

NPC chạm vào chóp mũi của y, cưng chiều nói: "Em vội thế."

Nghe xong câu này Khấu Đông thiếu chút nữa nổi da gà đầy người.

** má nhà anh, đây là cái lời thoại của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết Marry Sue hả?

May thay NPC khá giữ lời, ngón tay hắn di chuyển tới sau đầu Khấu Đông. Khấu Đông cố lơ đi việc hắn nhân cơ hội xoa nhẹ đầu mình, cảm giác miếng vải đen trước mắt từ từ tuột ra, cuối cùng y lắc lắc đầu mấy cái để nó rơi hẳn xuống ——

Khoảnh khắc thấy rõ khung cảnh trước mắt, mặc dù Khấu Đông cũng đã đoán được đại khái trước đó nhưng vẫn muốn thốt ra vài câu chửi.

Y đối mặt với vô số con mắt.

Những con mắt kia chằm chằm nhìn y, chúng nó mọc ra từ trên cánh đang hơi run run, con mắt của đám kẻ săn mồi cùng với gương mặt tái nhợt của chúng lúc này phát ra ánh sáng rực rỡ. Y bị nhốt trong hàng nghìn hàng vạn con mắt, đám kẻ săn mồi lít nha lít nhít đứng kín căn phòng, chúng nó vây quanh y nhưng không hề phát ra tiếng động nào, có vẻ như đã quen với việc nhìn đồ ăn nằm trên đĩa.

Y còn tưởng là đám thần kinh này bị thiêu chết gần hết rồi, sao giờ còn nhiều vậy!

"Đương nhiên là nhiều rồi," giáo viên tâm lý phát ra một tiếng cười khẽ, không nhanh không chậm thu lại miếng vải đen, "Tôi còn ở đây, sao chúng nó hết được."

Hắn chỉ vào môi mình, nụ cười càng thêm sâu, âm thanh quỷ mị.

"Mỗi lần tôi nhìn em thêm một cái, chúng nó cũng sẽ sinh ra thêm một con."

"Em có biết tại sao không?"

Khấu Đông: "....... Bởi vì anh không phải người?"

"Không." Giáo viên tâm lý nhìn y nhướng mày lắc đầu.

"Đoán sai rồi."

"Bởi vì, em chính là khởi đầu của mọi cảm xúc trong tôi," hắn cười hào hoa phong nhã, nói ra câu nói kinh điển trong《Lolita》, "Em ánh sáng của cuộc đời tôi, ngọn lửa của lòng tôi." [1]

[1] Lolita là một tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov. Tiểu thuyết nổi tiếng cả ở phong cách mới lạ lẫn nội dung gây ra các tranh cãi do nhân vật chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, một người khá lớn tuổi luôn mang trong mình ham muốn tình dục với một cô gái 12 tuổi tên Dolores Haze.

Cùng lúc đó, hắn chậm rãi há to miệng, trong miệng hắn, một cái cánh bướm sặc sỡ đang từ từ chui ra.

Kẻ săn mồi mới ướt dầm dề chui ra từ trong khoang miệng của hắn.

Nó ra đời.

Cho tới lúc này Khấu Đông mới hiểu tại sao thứ đồ chơi này giết một con lại có thêm một con. Hóa ra tên giáo viên tâm lý này chính là kí chủ.

Giáo viên tâm lý luôn giữ vọng tưởng muốn độc chiếm y, toàn bộ chúng nó dựa vào cảm xúc này mà ngày ngày bành trướng trong cơ thể hắn ta, từng hành động nhìn, suy nghĩ tới, si mê của giáo viên tâm lý đều chỉ hướng về y.

— Chẳng trách.

Chẳng trách đám kẻ săn mồi lại cứ lưu luyến đổ xô tới chỗ y như vậy....

Nghĩ tới đây, cuống họng Khấu Đông cũng bắt đầu muốn nôn.

Giáo viên tâm lý thưởng thức nhìn kẻ săn mồi mới sinh ra, thấp giọng hỏi: "Đẹp không?"

Hắn quay đầu lại đã nghe thấy một âm thanh vang lên: "Oẹ ——"

Khấu Đông bị một màn nhè sâu từ miệng ra của hắn làm kích thích tới độ muốn nôn ra.

Giáo viên tâm lý: "............"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau