Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị
Chương 86: Hẹn hò cùng nhân ngư (3)
Đừng nói hai, ngay cả một Khấu Đông cũng không muốn suy xét.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ sậm của Siren khẽ nheo lại, dáng vẻ an tâm ấy thực sự quá hiếm gặp, cuối cùng những lời này lại chẳng thể nào thốt ra khỏi miệng.
Đối với thiên tính sinh sản của nhân ngư mà nói, đây đã là một loại nhường nhịn vô cùng ghê gớm rồi. Tồn tại bên trong chúng nó, chính là dòng máu tàn nhẫn bẩm sinh, bất chấp tất cả, kể cả huỷ diệt mọi thứ để tiếp tục sinh tồn.
Mà Siren chỉ bận tâm duy nhất y.
Việc này tạo cho Khấu Đông loại cảm giác kỳ dị, như thể sự tồn tại của thân xác y không chỉ mang ý nghĩa là hâm nóng, mà nó thật sự có tác dụng trở thành sào huyệt.
Cùng lúc đó, bàn tay y bỗng chạm được thứ gì đấy nằm trong núi vàng. Xúc cảm của đồ vật kia ấm nhuận lạ thường, không lạnh băng như châu báu.
Đến khi Khấu Đông móc nó ra rồi mới phát hiện, thứ nọ là một quả cầu thuỷ tinh to gần bằng nửa lòng bàn tay, phát ra ánh vàng mờ ảo. Ở giữa đáy biển âm u này, đây là đồ vật duy nhất có thể khiến làn da Khấu Đông cảm nhận được sự ấm áp.
Mà nó lại bày ở nơi trung tâm của bảo tàng nhân ngư.
Khấu Đông nắm chặt lấy nó, cảm thụ chút nhiệt độ kia, cũng không quá nóng bỏng: "Đây là?"
Không biết tại sao, nhân ngư đột nhiên duỗi thẳng đuôi cá xanh dương của mình. Nó ngóng nhìn Khấu Đông, ngón tay mân mê tóc y, khẽ nhấp bờ môi mỏng màu đỏ tươi.
Mãi đến khi không thể tránh né được nữa, nó mới nói: "Ánh mặt trời của ngày ấy."
Khấu Đông mù tịt.
"Ánh mặt trời?"
Đối diện với ánh mắt vẫn hoài nghi của Khấu Đông, thủ lĩnh nhân ngư đập cái đuôi vài cái thật mạnh, động tác này theo như y hiểu thì đó chính là thẹn quá hóa giận. Đột nhiên, nó bất ngờ ôm Khấu Đông lên, lập tức bơi thẳng về phía trước. Bọn họ băng qua từng đàn cá lớn nhỏ trong biển, chậm rãi tới gần tầng ngoài sáng ngời mà ấm áp. Đối mặt với vầng sáng khổng lồ sặc sỡ, tưởng chừng chiếu rọi đến độ làm người ta hoa mắt kia, Siren ôm chặt y lại, ngay sau đó đâm thẳng vào vầng sáng màu vàng này ——
Bọn họ uyển chuyển nhẹ nhàng mà rẽ nước ra, nhảy cao cao lên mặt biển.
Sương mù dày đặc chẳng biết khi nào đã tan đi, sóng nước trên biển lóng lánh, những tia nắng nhỏ li ti nương theo cơn sóng lớn cuộn lại với nhau ập về phía bọn họ.
Tiếng sóng biển gần trong gang tấc.
Khấu Đông nhìn thấy bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, chim biển màu trắng lượn một vòng bay qua đỉnh đầu y. Y đứng ở giữa trung tâm của đại dương bao la, không bị sương mù bao phủ như lúc còn ở hải vực tử vong, nơi này cũng mang vẻ bình yên tĩnh lặng đến lạ.
—— Ánh mặt trời.
Y nắm chặt quả cầu trong tay, cảm thụ ánh nắng dịu nhẹ sưởi ấm, lúc này mới biết được quả cầu mà Siren đặt trong bảo tàng là thứ gì.
"Là ánh dương của bầu trời?"
Khấu Đông nheo mắt hỏi. Không thấy âm thanh nào đáp lại, y liền quay đầu xem hắn.
Đôi mắt y vừa vặn đụng phải ánh mắt của nhân ngư.
Mái tóc rong biển của nhân ngư có vẻ vẫn còn nhỏ nước, hàng mi nhạt màu dày đặc nhấc lên, che khuất non nửa đôi mắt đỏ sậm kia.
Phản chiếu từ cặp đồng tử ấy, vốn dĩ không hề có biển khơi, cũng chẳng có ánh mặt trời, càng không có chim biển.
Bên trong nơi đó, chỉ chứa đựng thân ảnh nho nhỏ của thanh niên, nâng niu tựa như trân bảo.
Ngay từ đầu nó đã không nhìn về bên nào khác.
"......"
Khấu Đông bỗng ý thức được, mỗi lần y nhìn về phía nhân ngư, đều sẽ đối diện với ánh mắt của đối phương.
Việc này cũng không phải trùng hợp, mà bởi đối phương chưa bao giờ đem ánh mắt chăm chú dời khỏi người y.
"Không phải bầu trời."
Trong giây phút ngây người, thanh âm ưu nhã như nhạc cụ của nhân ngư đã vang lên trả lời y.
Ngón tay thon dài của nó chậm rãi tới gần gò má trắng nõn của thanh niên, cuối cùng chạm vào hàng mi rung nhè nhẹ, tựa như bướm nhỏ giương cánh muốn bay, nhưng đôi cánh ấy lại bị vây hãm thu vào trong lòng bàn tay.
Một bên tầm mắt Khấu Đông chìm vào bóng tối.
Y nghe được câu nói tiếp theo của nhân ngư. Trầm thấp, nhưng mỗi âm tiết lại đặc biệt rõ ràng, toàn bộ chui vào vành tai y.
"—— Là trong đôi mắt em."
Ngày ấy, nhân ngư chưa phân hoá bám theo thiếu niên một đường bơi về phía trước, nó dạo chơi trong vùng nước này, không xa không gần liệng ở bên dưới y.
Thiếu niên cởi trần để lộ làn da trắng tuyết, y bị sóng biển vây quanh, mũi chân vạch ra từng đường gợn nước thẳng băng, đồng tử chiếu rọi ra vô vàn tia sáng ——
Đó là thứ ánh sáng mà nhân ngư chưa bao giờ trông thấy. Thậm chí nó còn quên cả ca hát, chỉ gắt gao đuổi theo, mải miết nhìn vào vầng hào quang xa lạ mà chói mắt kia.
Khi ấy nó đã hiểu thế nào là yêu.
Sau chặng đường trở về của thiếu niên, bảo tàng của nó xuất hiện một vùng nhỏ dành cho ánh dương nơi mặt biển.
Ánh sáng này trở thành bảo vật quý giá nhất trong bảo tàng của nó, cũng được đặt cẩn thận ở chỗ trung tâm nhất.
Mà hiện giờ, Siren đã có được bảo vật quan trọng hơn cả.
Cổ họng nó phát ra hai tiếng thì thầm mơ hồ, đột nhiên, nó khẽ nghiêng đầu. Dưới cái nhìn chăm chú của biển trời, đôi môi đỏ tươi của nhân ngư chậm rãi tới gần, sau đó in lên hàng mi thuộc về thanh niên loài người tóc đen mắt đen trong lòng nó.
Cuối cùng nó đã hoàn toàn có được tia sáng này.
Mí mắt Khấu Đông khẽ rung động, cảm nhận được kích thích tê dại mà kỳ lạ.
Thậm chí đây có thể gọi là một nụ hôn dịu dàng.
Một con dã thú như thế... Vậy mà cũng dịu dàng như này sao?
Y từ từ nhấc mở đôi mắt, cảm giác bên hông chợt nhẹ hẫng, nhân ngư bất ngờ duỗi tay ra, nhấc bổng y lên thật cao.
Tựa như hành động của dũng sĩ, giơ cao khoe ra chiến lợi phẩm khó giành được của mình.
Cùng lúc đó, nó phát ra một tiếng gào to vang dội. Âm thanh này truyền ra làm mặt nước cũng phải chấn động, ngay sau đấy, giống như nghe được vương giả kêu gọi, vô số chấm sáng màu bạc đều hội tụ trên mặt biển này. Những đàn cá đủ loại kích cỡ nhảy bật ra khỏi mặt biển, xẹt qua từng đường cong parabol; bóng đen khổng lồ nơi đáy biển cũng chậm rãi tới gần, cá nhà táng [1] phun ra cột nước cao vút như con thuyền; đàn nhân ngư cũng từ từ ló đầu lên mặt biển, khát khao thèm muốn mà nhìn thanh niên trong ngực thủ lĩnh, phát ra âm thanh đáp lại ——
[1] Cá nhà táng: là một loài động vật có vú sống trong môi trường nước ở biển, thuộc bộ Cá voi.
Tiếng kêu cao vút lan rộng ra xa mãi, chim biển trên bầu trời bắt đầu chao liệng xoay quanh đỉnh đầu y, giống như một vòng hoa màu tuyết trắng.
Khấu Đông ở chính giữa vòng xoáy kỳ lạ mà hùng vĩ này. Y được cánh tay cường kiện hữu lực của Siren nâng lên, nhìn từ trên cao xuống, lướt qua từng gương mặt ngước về phía y, lại bắt gặp vô số cặp mắt nóng bỏng đang dõi theo. Trong con ngươi màu xanh lá ấy, y thấy được vẻ ghen ghét không thể che lấp của bầy nhân ngư.
Chúng nó nhìn y, như thể đang dán mắt vào con mồi vốn nên thuộc về bọn nó.
Bỗng nhiên, Siren một lần nữa bế y đến trước mặt mình, nâng vương miện lộng lẫy quý giá phù chính lên đầu y. Trên vương miện được khảm kim cương rực rỡ lấp lánh, ngón tay thon dài của nhân ngư vuốt ve mặt ngoài đá quý, chậm rãi vén một lọn tóc thấm ướt của thanh niên vòng ra sau tai.
Nó khẽ cười.
"Vương của ta ——" Nó trầm thấp nói, ngón tay ấn lên bờ môi Khấu Đông, âm thanh lưu luyến.
"Ta lên ngôi vì em."
Ánh sáng khúc xạ của kim cương chiếu vào đôi mắt Khấu Đông, trước ánh nhìn chăm chú từ mọi phía, toàn bộ cư dân của vùng hải vực đều cúi đầu xưng thần với y. Bọn họ dưới sự chứng kiến của bầu trời, biển khơi, và mặt trời, cùng nhau làm chủ thế giới mới đầy tàn khốc mà mỹ lệ này.
"Để bọn chúng hoan hô đi," Bờ môi mỏng của nhân ngư khẽ cọ qua vành tai y, trầm thấp chậm rãi nói, "Chúc mừng em thuộc về ta."
.......
Dưới cơn sóng biển trào dâng, giữa tiếng ồn ào náo động chúc mừng, gió biển lạnh băng phả đến, vạn vật đều tỏa ra ánh sáng chói lòa. Cảnh vật trước mắt Khấu Đông dần dần trở nên tối đen, cuối cùng nhanh chóng rút về phía sau —— đến khi y mở mắt ra, bản thân đã đứng ở ngoài khung ảnh.
Nhân ngư trong khung hẹn hò vẫn nắm hạt châu kia như cũ, chẳng biết có phải do ảo giác của Khấu Đông hay không, dường như khoé môi nó khẽ cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Khấu Đông nhìn chăm chú vào mái tóc dài trôi bồng bềnh trong nước của đối phương, qua hồi lâu mới rời mắt đi. Y vừa quay đầu lại, đã giật bắn mình —— Diệp Ngôn Chi chẳng biết khi nào đã đứng ở sau lưng y, dùng ánh mắt phức tạp như nhìn một người đàn ông phụ lòng để nhìn chặt vào y.
Khấu Đông: "......"
Y vốn dĩ không phải người dễ xấu hổ, nhưng khi bị ánh mắt của nhãi con nhìn thì đến trái tim cũng phải thấp thỏm, há miệng thở dốc: "Tới lúc nào thế?"
Diệp Ngôn Chi nhàn nhạt nói: "Mới một lát thôi, rửa bát xong đã không thấy cậu đâu cả."
Lời này nói ra, chẳng khác gì bảo khi hắn còn đang làm việc thì Khấu Đông lại chạy đi hẹn hò với nhân ngư...
Không cần Diệp Ngôn Chi nói tiếp, trống nhỏ trong lòng Khấu Đông đã gõ bùm bùm bùm rồi.
Diệp Ngôn Chi nói: "Lần này là ai?"
Hắn đứng trước mặt nhân ngư, cuối cùng nhẹ nhàng cười: "Thằng cha này?"
Nhân ngư trong khung ảnh lồng kính chậm rãi cuộn tròn cái đuôi, khóe môi hơi nhếch lên dần dần ép xuống, ép xuống, cuối cùng ý cười hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt đỏ sậm ngập tràn oan ức, long lanh nhìn về phía Khấu Đông.
Tâm trạng Khấu Đông quả thực run rẩy dữ dội, chặn lời nói: "Chỉ là đi kiếm tiền nuôi gia đình thôi, cưng cũng biết bây giờ vật giá leo thang mà ——"
Y giải thích, sau đó ngẫm lại, cảm thấy bản thân căn bản không có lý do gì để hoảng loạn.
—— Hoảng cái méo gì mà hoảng?
Tuy rằng Diệp Ngôn Chi là nhãi con của y, nhưng cũng đâu quản được việc y đi hẹn hò chứ?
Sống lưng Khấu Đông lại lần nữa dựng thẳng lên. Y khụ một tiếng, nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con sao hiểu được."
Diệp Ngôn Chi nhướng cao một bên mày, ánh mắt hơi trầm xuống, nóng bỏng dừng ở trên môi y: "Trẻ con?"
Một cái liếc mắt này, khiến cho toàn bộ hồi ức ở thời điểm y bị người này đặt lên bàn hôn lập tức ùa mạnh vào trong trí óc. Hô hấp quen thuộc, nhiệt độ cơ thể tựa như gần trong gang tấc, vài sợi tóc cọ xát gò má y ——
Chỉ mới nhớ lại, đã làm người ta không nhịn được mà nhũn chân.
"Đừng có nghĩ đến việc tìm mẹ kế," Diệp Ngôn Chi bước đôi chân dài lướt qua người y, không nhanh không chậm nói, "Sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe tinh thần và thể chất của tôi."
... Nhóc con chết tiệt này.
Khấu Đông nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, nhất thời cũng hơi thẫn thờ. Các cụ nói cấm có sai: "Con khôn cha mẹ nào răn", hiện tại mấy lời này đều lây sang người y.
Aiz, thật là hoài niệm những tháng ngày nhãi con chỉ bé bằng lòng bàn tay mình...
Diệp Ngôn Chi lớn lên không chỉ mang đến tệ nạn này, mà đợi đến lúc đêm khuya chuẩn bị nghỉ ngơi, Khấu Đông còn sinh ra cảm giác là lạ.
Ban đầu y luôn để nhãi con ngủ bên gối mình, nhưng với hình thể của Diệp Ngôn Chi hiện tại, hiển nhiên không có khả năng coi thành búp bê đặt bên gối được nữa.
Khấu Đông tuyệt đối sẽ không nỡ để hắn ngủ ngoài sô pha.
... Chẳng lẽ còn phải ngủ chung một giường?
Cha già họ Khấu nhìn chằm chằm vào nhãi con đã lớn, nhận thức sâu sắc rằng nhà ở quá nhỏ rồi.
Y còn đang do dự, thanh niên đã tự giác trèo lên giường từ lâu. Thấy y qua nửa ngày vẫn bất động, hắn chậm rãi nhấc mí mắt lên, hờ hững nhìn y.
"Không ngủ?"
"... Ngủ chứ."
Khấu Đông vén một góc chăn lên, chầm chậm bò từ chân giường lên phía trước. Thanh niên híp mắt lại, nhìn y như mèo nhỏ làm nũng, dần dần xích đến gần bên cạnh mình, lộ ra cái đầu lông xù.
Bộ dáng kia, làm cho người ta chỉ muốn lập tức dùng bàn tay mình vuốt từ đầu đến đuôi y.
Tất nhiên là sẽ doạ người nào đấy chạy mất.
Nhưng đã trải nghiệm bao nhiêu tình yêu điên cuồng như vậy trong trò chơi...
Diệp Ngôn Chi lần nữa khép hàng mi lại, dùng sức áp cảm xúc xuống chỗ sâu nhất đôi mắt mình.
Hắn hơi ngồi dậy, tháo mở chiếc cúc áo sơ mi trên cùng.
Khấu Đông khiếp sợ thò cả khuôn mặt ra, kinh ngạc nói: "Cưng làm gì thế?"
"Ngủ," Diệp Ngôn Chi nói, thanh âm bình tĩnh, "Chẳng nhẽ mặc như này đi ngủ à."
"......" Khấu Đông nói thầm, cưng cởi trần cũng không được!
Ở trong phó bản cưng vẫn mặc đồ đi ngủ đấy thôi?
"Đó là vì sợ tình huống đặc biệt," Diệp Ngôn Chi nói, cúi đầu nhìn y thắm thiết, giống như đang dò hỏi, "Chút tự do này mà tôi cũng không có sao?"
Khấu Đông muốn tháo chạy ngay lập tức, căn bản không thể đưa ra ý kiến hợp lý nào để phản bác. Muốn nói không phù hợp, nhưng quan hệ ba con lại là chính miệng y nói ra, đành phải chôn mặt vào trong chăn, nhíu mày liếc liếc hắn.
Cũng chẳng biết nhóc con chết tiệt này có phải cố ý hay không, đôi tay sạch sẽ gọn gàng kia lại chậm rì rì cởi từng chiếc cúc áo một, nửa che nửa lộ, khiến cả người y đều mất tự nhiên.
Chưa kể hắn còn có một tầng cơ bắp mỏng manh, đường cong cực kỳ xinh đẹp, tuyến nhân ngư như ẩn như hiện, thời điểm làm động tác mở ra, quần áo phát ra tiếng sột soạt nhè nhẹ...
Quả thực còn kích thích hơn cả xem màn ảnh nhỏ [2].
[2] Gốc 小电影: Màn ảnh nhỏ: từ diễn tả cho phim sắc tình, bởi vì những đoạn này không thể chiếu công khai nên chỉ xem được ở rạp phim cỡ nhỏ.
Sống lưng Khấu Đông bất tri bất giác đã chảy ra một tầng mồ hôi nóng hầm hập, như vào giữa trời hè nóng rực vội vàng rót một ly nước bỏng rẫy, khiến cho từ chỗ cổ họng đến toàn bộ cơ thể đều nhức nhối cả lên.
Thực ra y cũng có chút nhận thức về tính hướng của bản thân mình, lúc còn làm streamer game yêu đương, phần lớn lựa chọn của y đều là hướng Otome.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, y mới có thể dùng ánh mắt kiểu này nhìn Diệp Ngôn Chi.
Diệp Ngôn Chi ——
Cho dù đối với nam giới, hay nữ giới mà nói, hắn đều rất quyến rũ.
Hai chữ này hiện ra trong đầu, trái tim Khấu Đông lập tức đập bình bịch, nghĩ thầm đây là muốn chết à, từ ngữ quái quỷ gì vậy?
Tuy rằng đáng phỉ nhổ, nhưng trái tim lại rất thành thật, còn nhỏ giọng tán đồng với y.
Cảm giác quyến rũ này có tính chất đặc biệt, không thể cưỡng cầu mà được. Ví dụ như có những người cho dù mặc áo khoác kéo kín mít, từ trên xuống dưới chỉ lộ ra mái tóc cùng ngón chân, nhưng cũng đủ để chọc người khác phải suy nghĩ vớ vẩn; lại có người dù là đã mặc bikini, nhưng khi nhìn qua lại chẳng khác gì tảng thịt trắng bóng. Đây không chỉ quyết định bởi dáng người, mà còn liên quan tới thần sắc, tư thái, tâm lý của người đó.
Không thể nghi ngờ rằng, Diệp Ngôn Chi chính là người nổi bật nhất sở hữu tính chất đặc biệt này.
Nương theo tiếng động sột soạt nho nhỏ, cuối cùng hắn đã cởi được toàn bộ áo sơ mi ra, tiện tay ném đến mép giường. Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, ngược lại nhìn Khấu Đông chăm chú.
"Ba à?"
Khấu Đông thực sự nghe không rõ hai từ này, qua nửa ngày mới ừ một tiếng.
Diệp Ngôn Chi hiển nhiên là nhìn ra y bị mình ảnh hưởng, trong mắt cũng nổi lên ý cười. Thanh âm hắn trầm thấp, chậm rãi nói: "Tôi cởi cả quần ngoài nhé?"
... Quần ngoài?
Vị cha già họ Khấu há miệng thở dốc, bỗng dưng nhớ ra cái gì.
"Từ từ, nhãi con ——"
Trong nơi đó của cưng còn có cái quần thu tình yêu ba mua thêm vào đó!
Bàn tay Diệp Ngôn Chi đã dừng ở bên rìa.
Khấu Đông đột nhiên che mặt, có chút không đành lòng nhìn.
Diệp Ngôn Chi hiện giờ đã có niềm tin mãnh liệt vào dáng người bản thân, nhìn vẻ mặt của Khấu Đông, rõ ràng là rất yêu thích. Hắn cố tình thả thật chậm động tác này, từng chút một, chút một ——
Chiếc quần ở nhà bị kéo xuống tạo thành khe hở, một màu sắc tím lịm tìm sim tươi đẹp lóe ra làm chói mù con mắt Diệp Ngôn Chi.
Diệp Ngôn Chi: "......"
Diệp Ngôn Chi: "???"
Lần đầu tiên hắn mất niềm tin vào đôi mắt của mình, lại ngó vào trong xem thử ——
Bên trong lại loé ra một màu đỏ chót rực rỡ.
Đỏ tím tôn nhau, đẹp vô cùng, thổi phất lên làn gió tràn ngập mùi mô hình nông nghiệp kim loại nặng, lập tức hất hắn từ trên trời xuống mặt đất. Diệp Ngôn Chi nhìn chằm chằm vào hai cái quần này, cảm thấy đầu kêu ong ong.
Từ lúc sinh ra cho đến nay, hắn chưa bao giờ mặc phải loại quần áo nào chói mù mắt như vậy cả.
Tình cảnh này, có khác quái gì con chim công vừa bay lên mở màn đã để lộ mông đâu. Khấu Đông chôn mặt vào gối đầu, im lặng hồi lâu, sau nửa ngày mới yếu ớt nói: "Nhãi con à, ba xin lỗi cưng rất nhiều..."
Đây chỉ là sai lầm do nghèo khổ mang lại thôi!
Diệp Ngôn Chi: "......"
Hắn vẫn đứng lặng người, thậm chí nghe được cả âm thanh tan vỡ của thế giới quan.
Đầu sỏ gây tội còn định an ủi hắn: "Phối màu kiểu này giống siêu nhân lắm, vừa nhìn là biết có siêu năng lực!"
Diệp Ngôn Chi: "......"
Diệp Ngôn Chi bị y chọc tức đến bật cười, nghĩ thầm đợi đến lúc đó, chắc chắn sẽ làm em ở trên giường cho đến khi mở mang kiến thức, xem thế nào mới gọi là siêu năng lực.
Thời gian nghỉ ngơi vài ngày chớp mắt đã qua, mấy ngày này, Diệp Ngôn Chi cứ phải thay quần áo liên tục, nhưng không lần nào thành công. Bây giờ hắn chẳng khác gì thú cưng được Khấu Đông rút từ trong ao đổi thưởng, đương nhiên Khấu Đông muốn hắn mặc cái gì, hắn đều phải mặc cái đó.
Diệp Ngôn Chi bị trêu tới nỗi xụ mặt cả ngày, tâm trạng âm u bao trùm.
Nhìn hắn như vậy, Khấu Đông cũng chẳng dám nói chuyện váy lolita kia ra nữa.
Vào ngày thứ sáu, Khấu Đông nhận được tin nhắn của Tống Hoằng, nói cuộc sống ngoài hiện thực của anh và A Tuyết có chuyện, trong vòng nửa tháng sợ sẽ không có cách nào online. Khấu Đông suy đoán chắc là chuyện của ba A Tuyết, lại thương lượng với Diệp Ngôn Chi một chút, cảm thấy việc vào phó bản không thể kéo dài, thế nên trước mắt phải đi rút đạo cụ ở ao đổi thưởng đã.
Mặc dù nhân ngư khó chơi, nhưng tấm lòng cho điểm giá trị vẫn rất hào phóng. Khấu Đông nhận được 47 điểm giá trị thành tựu, cộng thêm điểm số tích góp từ phó bản trước, cũng đủ để y tiết kiệm được chút vốn liếng sau khi rút thăm.
Từ lúc rời khỏi phó bản con bướm, Khấu Đông cảm thấy mình cần phải có vũ khí tùy thân. May mà thuộc tính may mắn của Diệp Ngôn Chi cũng không phải vẽ ra để đấy, thật sự giúp y rút ra được một cái.
【 Tên đạo cụ: Cung tên bị hỏng (Có thể sửa chữa)
Tác dụng của đạo cụ: Có thể dùng để chống lại sự công kích của NPC, tỷ lệ nhắm chuẩn hiện tại 20%.
Cách sử dụng: Kéo căng dây cung, nhắm vào kẻ địch. Sau khi sửa chữa hoàn toàn tỉ lệ nhắm chuẩn mục tiêu có thể đạt tới 100%.
Phương pháp sửa chữa: Lần đầu sửa chữa cần 20 điểm giá trị thành tựu, sau khi sửa chữa tỉ lệ nhắm chuẩn nâng lên 60%; sửa chữa lần hai cần 30 điểm thành tựu, sau khi sửa chữa tỉ lệ nhắm chuẩn nâng lên 100%.
Thời hạn sử dụng: Không giới hạn. 】
Khấu Đông: "... Mẹ nó đây đéo phải cướp tiền à?"
Diệp Ngôn Chi ngược lại rất trấn định: "Cái này là đang ép nạp tiền."
Khấu Đông: "......"
Quả nhiên, thiên hạ đều đen như quạ, trên đời làm gì có nhà phát triển game có tấm lòng tốt nào tồn tại chứ.
Y đếm đếm điểm số còn thừa của mình, trái tim lại nhói đau. Kiểu này y làm sao tích đủ tiền mua váy lolita cho nhãi con được đây?
Diệp Ngôn Chi nhớ tới cái quần mùa thu tím lịm tìm sim kia: "Cũng tốt."
Khấu Đông: "Tốt?"
Diệp Ngôn Chi nói thầm, tránh việc em mua phải mấy thứ tạp nham đấy —— ai mà biết được lần sau em lại vác bộ quần áo mù dở nào về?
Hắn thật sự đánh giá thấp tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ này.
Cha già họ Khấu ngửa đầu ngẫm nghĩ, ngay sau đó lập tức hạ quyết định,
Cho dù có là đạo cụ chăng nữa, cũng phải nhường đường cho váy lolita của nhãi con nhà y!
Váy thuỷ thủ ở trên tất cả!!!
Nếu Diệp Ngôn Chi biết suy nghĩ này của y, chắc chắn sẽ bóp chết toàn bộ cái gọi là không đành lòng kia, tạo thành hiện trường làm chết y...
Trước khi chính thức bắt đầu, âm thanh điện tử cũ kỹ của hệ thống lại tuyên bố quy tắc với y.
Khấu Đông lạnh nhạt nghe nó lải nhải, trong lòng không có chút gợn sóng.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, đến khi mở mắt ra, cơ thể y hơi lung lay, giống như đang ở trong một chiếc xe ngựa.
Một bức thư mời đang bị y niết chặt trong tay.
Ấn tín đã được mở ra, phía trên viết bởi dòng chữ xinh đẹp như hoa:
"Tử tước Glenn tôn kính:
Chúng tôi trân trọng mời ngài đến Budapest, tham dự bữa thịnh yến do Bá tước Kästner tổ chức. Chúng tôi tin rằng, ngài và người hầu mà ngài đưa tới sẽ trải qua bảy ngày cực kỳ vui vẻ tại nơi đây.
Bằng hữu thân ái nhất của ngài, De. Léglise kính gửi."
—— Khi đó, y còn chưa biết rằng.
Nơi y muốn đi vào, không phải chỗ nào khác.
Mà là một... bữa tiệc thịnh soạn của ác ma.
[04/06/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Đông: Xung quanh toàn là quỷ hút máu ôi, tui thật sự nhỏ bé, đáng thương, bất lực quá mà...
Vampire: (Hít sâu một hơi) Thật là thơm.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ sậm của Siren khẽ nheo lại, dáng vẻ an tâm ấy thực sự quá hiếm gặp, cuối cùng những lời này lại chẳng thể nào thốt ra khỏi miệng.
Đối với thiên tính sinh sản của nhân ngư mà nói, đây đã là một loại nhường nhịn vô cùng ghê gớm rồi. Tồn tại bên trong chúng nó, chính là dòng máu tàn nhẫn bẩm sinh, bất chấp tất cả, kể cả huỷ diệt mọi thứ để tiếp tục sinh tồn.
Mà Siren chỉ bận tâm duy nhất y.
Việc này tạo cho Khấu Đông loại cảm giác kỳ dị, như thể sự tồn tại của thân xác y không chỉ mang ý nghĩa là hâm nóng, mà nó thật sự có tác dụng trở thành sào huyệt.
Cùng lúc đó, bàn tay y bỗng chạm được thứ gì đấy nằm trong núi vàng. Xúc cảm của đồ vật kia ấm nhuận lạ thường, không lạnh băng như châu báu.
Đến khi Khấu Đông móc nó ra rồi mới phát hiện, thứ nọ là một quả cầu thuỷ tinh to gần bằng nửa lòng bàn tay, phát ra ánh vàng mờ ảo. Ở giữa đáy biển âm u này, đây là đồ vật duy nhất có thể khiến làn da Khấu Đông cảm nhận được sự ấm áp.
Mà nó lại bày ở nơi trung tâm của bảo tàng nhân ngư.
Khấu Đông nắm chặt lấy nó, cảm thụ chút nhiệt độ kia, cũng không quá nóng bỏng: "Đây là?"
Không biết tại sao, nhân ngư đột nhiên duỗi thẳng đuôi cá xanh dương của mình. Nó ngóng nhìn Khấu Đông, ngón tay mân mê tóc y, khẽ nhấp bờ môi mỏng màu đỏ tươi.
Mãi đến khi không thể tránh né được nữa, nó mới nói: "Ánh mặt trời của ngày ấy."
Khấu Đông mù tịt.
"Ánh mặt trời?"
Đối diện với ánh mắt vẫn hoài nghi của Khấu Đông, thủ lĩnh nhân ngư đập cái đuôi vài cái thật mạnh, động tác này theo như y hiểu thì đó chính là thẹn quá hóa giận. Đột nhiên, nó bất ngờ ôm Khấu Đông lên, lập tức bơi thẳng về phía trước. Bọn họ băng qua từng đàn cá lớn nhỏ trong biển, chậm rãi tới gần tầng ngoài sáng ngời mà ấm áp. Đối mặt với vầng sáng khổng lồ sặc sỡ, tưởng chừng chiếu rọi đến độ làm người ta hoa mắt kia, Siren ôm chặt y lại, ngay sau đó đâm thẳng vào vầng sáng màu vàng này ——
Bọn họ uyển chuyển nhẹ nhàng mà rẽ nước ra, nhảy cao cao lên mặt biển.
Sương mù dày đặc chẳng biết khi nào đã tan đi, sóng nước trên biển lóng lánh, những tia nắng nhỏ li ti nương theo cơn sóng lớn cuộn lại với nhau ập về phía bọn họ.
Tiếng sóng biển gần trong gang tấc.
Khấu Đông nhìn thấy bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, chim biển màu trắng lượn một vòng bay qua đỉnh đầu y. Y đứng ở giữa trung tâm của đại dương bao la, không bị sương mù bao phủ như lúc còn ở hải vực tử vong, nơi này cũng mang vẻ bình yên tĩnh lặng đến lạ.
—— Ánh mặt trời.
Y nắm chặt quả cầu trong tay, cảm thụ ánh nắng dịu nhẹ sưởi ấm, lúc này mới biết được quả cầu mà Siren đặt trong bảo tàng là thứ gì.
"Là ánh dương của bầu trời?"
Khấu Đông nheo mắt hỏi. Không thấy âm thanh nào đáp lại, y liền quay đầu xem hắn.
Đôi mắt y vừa vặn đụng phải ánh mắt của nhân ngư.
Mái tóc rong biển của nhân ngư có vẻ vẫn còn nhỏ nước, hàng mi nhạt màu dày đặc nhấc lên, che khuất non nửa đôi mắt đỏ sậm kia.
Phản chiếu từ cặp đồng tử ấy, vốn dĩ không hề có biển khơi, cũng chẳng có ánh mặt trời, càng không có chim biển.
Bên trong nơi đó, chỉ chứa đựng thân ảnh nho nhỏ của thanh niên, nâng niu tựa như trân bảo.
Ngay từ đầu nó đã không nhìn về bên nào khác.
"......"
Khấu Đông bỗng ý thức được, mỗi lần y nhìn về phía nhân ngư, đều sẽ đối diện với ánh mắt của đối phương.
Việc này cũng không phải trùng hợp, mà bởi đối phương chưa bao giờ đem ánh mắt chăm chú dời khỏi người y.
"Không phải bầu trời."
Trong giây phút ngây người, thanh âm ưu nhã như nhạc cụ của nhân ngư đã vang lên trả lời y.
Ngón tay thon dài của nó chậm rãi tới gần gò má trắng nõn của thanh niên, cuối cùng chạm vào hàng mi rung nhè nhẹ, tựa như bướm nhỏ giương cánh muốn bay, nhưng đôi cánh ấy lại bị vây hãm thu vào trong lòng bàn tay.
Một bên tầm mắt Khấu Đông chìm vào bóng tối.
Y nghe được câu nói tiếp theo của nhân ngư. Trầm thấp, nhưng mỗi âm tiết lại đặc biệt rõ ràng, toàn bộ chui vào vành tai y.
"—— Là trong đôi mắt em."
Ngày ấy, nhân ngư chưa phân hoá bám theo thiếu niên một đường bơi về phía trước, nó dạo chơi trong vùng nước này, không xa không gần liệng ở bên dưới y.
Thiếu niên cởi trần để lộ làn da trắng tuyết, y bị sóng biển vây quanh, mũi chân vạch ra từng đường gợn nước thẳng băng, đồng tử chiếu rọi ra vô vàn tia sáng ——
Đó là thứ ánh sáng mà nhân ngư chưa bao giờ trông thấy. Thậm chí nó còn quên cả ca hát, chỉ gắt gao đuổi theo, mải miết nhìn vào vầng hào quang xa lạ mà chói mắt kia.
Khi ấy nó đã hiểu thế nào là yêu.
Sau chặng đường trở về của thiếu niên, bảo tàng của nó xuất hiện một vùng nhỏ dành cho ánh dương nơi mặt biển.
Ánh sáng này trở thành bảo vật quý giá nhất trong bảo tàng của nó, cũng được đặt cẩn thận ở chỗ trung tâm nhất.
Mà hiện giờ, Siren đã có được bảo vật quan trọng hơn cả.
Cổ họng nó phát ra hai tiếng thì thầm mơ hồ, đột nhiên, nó khẽ nghiêng đầu. Dưới cái nhìn chăm chú của biển trời, đôi môi đỏ tươi của nhân ngư chậm rãi tới gần, sau đó in lên hàng mi thuộc về thanh niên loài người tóc đen mắt đen trong lòng nó.
Cuối cùng nó đã hoàn toàn có được tia sáng này.
Mí mắt Khấu Đông khẽ rung động, cảm nhận được kích thích tê dại mà kỳ lạ.
Thậm chí đây có thể gọi là một nụ hôn dịu dàng.
Một con dã thú như thế... Vậy mà cũng dịu dàng như này sao?
Y từ từ nhấc mở đôi mắt, cảm giác bên hông chợt nhẹ hẫng, nhân ngư bất ngờ duỗi tay ra, nhấc bổng y lên thật cao.
Tựa như hành động của dũng sĩ, giơ cao khoe ra chiến lợi phẩm khó giành được của mình.
Cùng lúc đó, nó phát ra một tiếng gào to vang dội. Âm thanh này truyền ra làm mặt nước cũng phải chấn động, ngay sau đấy, giống như nghe được vương giả kêu gọi, vô số chấm sáng màu bạc đều hội tụ trên mặt biển này. Những đàn cá đủ loại kích cỡ nhảy bật ra khỏi mặt biển, xẹt qua từng đường cong parabol; bóng đen khổng lồ nơi đáy biển cũng chậm rãi tới gần, cá nhà táng [1] phun ra cột nước cao vút như con thuyền; đàn nhân ngư cũng từ từ ló đầu lên mặt biển, khát khao thèm muốn mà nhìn thanh niên trong ngực thủ lĩnh, phát ra âm thanh đáp lại ——
[1] Cá nhà táng: là một loài động vật có vú sống trong môi trường nước ở biển, thuộc bộ Cá voi.
Tiếng kêu cao vút lan rộng ra xa mãi, chim biển trên bầu trời bắt đầu chao liệng xoay quanh đỉnh đầu y, giống như một vòng hoa màu tuyết trắng.
Khấu Đông ở chính giữa vòng xoáy kỳ lạ mà hùng vĩ này. Y được cánh tay cường kiện hữu lực của Siren nâng lên, nhìn từ trên cao xuống, lướt qua từng gương mặt ngước về phía y, lại bắt gặp vô số cặp mắt nóng bỏng đang dõi theo. Trong con ngươi màu xanh lá ấy, y thấy được vẻ ghen ghét không thể che lấp của bầy nhân ngư.
Chúng nó nhìn y, như thể đang dán mắt vào con mồi vốn nên thuộc về bọn nó.
Bỗng nhiên, Siren một lần nữa bế y đến trước mặt mình, nâng vương miện lộng lẫy quý giá phù chính lên đầu y. Trên vương miện được khảm kim cương rực rỡ lấp lánh, ngón tay thon dài của nhân ngư vuốt ve mặt ngoài đá quý, chậm rãi vén một lọn tóc thấm ướt của thanh niên vòng ra sau tai.
Nó khẽ cười.
"Vương của ta ——" Nó trầm thấp nói, ngón tay ấn lên bờ môi Khấu Đông, âm thanh lưu luyến.
"Ta lên ngôi vì em."
Ánh sáng khúc xạ của kim cương chiếu vào đôi mắt Khấu Đông, trước ánh nhìn chăm chú từ mọi phía, toàn bộ cư dân của vùng hải vực đều cúi đầu xưng thần với y. Bọn họ dưới sự chứng kiến của bầu trời, biển khơi, và mặt trời, cùng nhau làm chủ thế giới mới đầy tàn khốc mà mỹ lệ này.
"Để bọn chúng hoan hô đi," Bờ môi mỏng của nhân ngư khẽ cọ qua vành tai y, trầm thấp chậm rãi nói, "Chúc mừng em thuộc về ta."
.......
Dưới cơn sóng biển trào dâng, giữa tiếng ồn ào náo động chúc mừng, gió biển lạnh băng phả đến, vạn vật đều tỏa ra ánh sáng chói lòa. Cảnh vật trước mắt Khấu Đông dần dần trở nên tối đen, cuối cùng nhanh chóng rút về phía sau —— đến khi y mở mắt ra, bản thân đã đứng ở ngoài khung ảnh.
Nhân ngư trong khung hẹn hò vẫn nắm hạt châu kia như cũ, chẳng biết có phải do ảo giác của Khấu Đông hay không, dường như khoé môi nó khẽ cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Khấu Đông nhìn chăm chú vào mái tóc dài trôi bồng bềnh trong nước của đối phương, qua hồi lâu mới rời mắt đi. Y vừa quay đầu lại, đã giật bắn mình —— Diệp Ngôn Chi chẳng biết khi nào đã đứng ở sau lưng y, dùng ánh mắt phức tạp như nhìn một người đàn ông phụ lòng để nhìn chặt vào y.
Khấu Đông: "......"
Y vốn dĩ không phải người dễ xấu hổ, nhưng khi bị ánh mắt của nhãi con nhìn thì đến trái tim cũng phải thấp thỏm, há miệng thở dốc: "Tới lúc nào thế?"
Diệp Ngôn Chi nhàn nhạt nói: "Mới một lát thôi, rửa bát xong đã không thấy cậu đâu cả."
Lời này nói ra, chẳng khác gì bảo khi hắn còn đang làm việc thì Khấu Đông lại chạy đi hẹn hò với nhân ngư...
Không cần Diệp Ngôn Chi nói tiếp, trống nhỏ trong lòng Khấu Đông đã gõ bùm bùm bùm rồi.
Diệp Ngôn Chi nói: "Lần này là ai?"
Hắn đứng trước mặt nhân ngư, cuối cùng nhẹ nhàng cười: "Thằng cha này?"
Nhân ngư trong khung ảnh lồng kính chậm rãi cuộn tròn cái đuôi, khóe môi hơi nhếch lên dần dần ép xuống, ép xuống, cuối cùng ý cười hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt đỏ sậm ngập tràn oan ức, long lanh nhìn về phía Khấu Đông.
Tâm trạng Khấu Đông quả thực run rẩy dữ dội, chặn lời nói: "Chỉ là đi kiếm tiền nuôi gia đình thôi, cưng cũng biết bây giờ vật giá leo thang mà ——"
Y giải thích, sau đó ngẫm lại, cảm thấy bản thân căn bản không có lý do gì để hoảng loạn.
—— Hoảng cái méo gì mà hoảng?
Tuy rằng Diệp Ngôn Chi là nhãi con của y, nhưng cũng đâu quản được việc y đi hẹn hò chứ?
Sống lưng Khấu Đông lại lần nữa dựng thẳng lên. Y khụ một tiếng, nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con sao hiểu được."
Diệp Ngôn Chi nhướng cao một bên mày, ánh mắt hơi trầm xuống, nóng bỏng dừng ở trên môi y: "Trẻ con?"
Một cái liếc mắt này, khiến cho toàn bộ hồi ức ở thời điểm y bị người này đặt lên bàn hôn lập tức ùa mạnh vào trong trí óc. Hô hấp quen thuộc, nhiệt độ cơ thể tựa như gần trong gang tấc, vài sợi tóc cọ xát gò má y ——
Chỉ mới nhớ lại, đã làm người ta không nhịn được mà nhũn chân.
"Đừng có nghĩ đến việc tìm mẹ kế," Diệp Ngôn Chi bước đôi chân dài lướt qua người y, không nhanh không chậm nói, "Sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe tinh thần và thể chất của tôi."
... Nhóc con chết tiệt này.
Khấu Đông nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, nhất thời cũng hơi thẫn thờ. Các cụ nói cấm có sai: "Con khôn cha mẹ nào răn", hiện tại mấy lời này đều lây sang người y.
Aiz, thật là hoài niệm những tháng ngày nhãi con chỉ bé bằng lòng bàn tay mình...
Diệp Ngôn Chi lớn lên không chỉ mang đến tệ nạn này, mà đợi đến lúc đêm khuya chuẩn bị nghỉ ngơi, Khấu Đông còn sinh ra cảm giác là lạ.
Ban đầu y luôn để nhãi con ngủ bên gối mình, nhưng với hình thể của Diệp Ngôn Chi hiện tại, hiển nhiên không có khả năng coi thành búp bê đặt bên gối được nữa.
Khấu Đông tuyệt đối sẽ không nỡ để hắn ngủ ngoài sô pha.
... Chẳng lẽ còn phải ngủ chung một giường?
Cha già họ Khấu nhìn chằm chằm vào nhãi con đã lớn, nhận thức sâu sắc rằng nhà ở quá nhỏ rồi.
Y còn đang do dự, thanh niên đã tự giác trèo lên giường từ lâu. Thấy y qua nửa ngày vẫn bất động, hắn chậm rãi nhấc mí mắt lên, hờ hững nhìn y.
"Không ngủ?"
"... Ngủ chứ."
Khấu Đông vén một góc chăn lên, chầm chậm bò từ chân giường lên phía trước. Thanh niên híp mắt lại, nhìn y như mèo nhỏ làm nũng, dần dần xích đến gần bên cạnh mình, lộ ra cái đầu lông xù.
Bộ dáng kia, làm cho người ta chỉ muốn lập tức dùng bàn tay mình vuốt từ đầu đến đuôi y.
Tất nhiên là sẽ doạ người nào đấy chạy mất.
Nhưng đã trải nghiệm bao nhiêu tình yêu điên cuồng như vậy trong trò chơi...
Diệp Ngôn Chi lần nữa khép hàng mi lại, dùng sức áp cảm xúc xuống chỗ sâu nhất đôi mắt mình.
Hắn hơi ngồi dậy, tháo mở chiếc cúc áo sơ mi trên cùng.
Khấu Đông khiếp sợ thò cả khuôn mặt ra, kinh ngạc nói: "Cưng làm gì thế?"
"Ngủ," Diệp Ngôn Chi nói, thanh âm bình tĩnh, "Chẳng nhẽ mặc như này đi ngủ à."
"......" Khấu Đông nói thầm, cưng cởi trần cũng không được!
Ở trong phó bản cưng vẫn mặc đồ đi ngủ đấy thôi?
"Đó là vì sợ tình huống đặc biệt," Diệp Ngôn Chi nói, cúi đầu nhìn y thắm thiết, giống như đang dò hỏi, "Chút tự do này mà tôi cũng không có sao?"
Khấu Đông muốn tháo chạy ngay lập tức, căn bản không thể đưa ra ý kiến hợp lý nào để phản bác. Muốn nói không phù hợp, nhưng quan hệ ba con lại là chính miệng y nói ra, đành phải chôn mặt vào trong chăn, nhíu mày liếc liếc hắn.
Cũng chẳng biết nhóc con chết tiệt này có phải cố ý hay không, đôi tay sạch sẽ gọn gàng kia lại chậm rì rì cởi từng chiếc cúc áo một, nửa che nửa lộ, khiến cả người y đều mất tự nhiên.
Chưa kể hắn còn có một tầng cơ bắp mỏng manh, đường cong cực kỳ xinh đẹp, tuyến nhân ngư như ẩn như hiện, thời điểm làm động tác mở ra, quần áo phát ra tiếng sột soạt nhè nhẹ...
Quả thực còn kích thích hơn cả xem màn ảnh nhỏ [2].
[2] Gốc 小电影: Màn ảnh nhỏ: từ diễn tả cho phim sắc tình, bởi vì những đoạn này không thể chiếu công khai nên chỉ xem được ở rạp phim cỡ nhỏ.
Sống lưng Khấu Đông bất tri bất giác đã chảy ra một tầng mồ hôi nóng hầm hập, như vào giữa trời hè nóng rực vội vàng rót một ly nước bỏng rẫy, khiến cho từ chỗ cổ họng đến toàn bộ cơ thể đều nhức nhối cả lên.
Thực ra y cũng có chút nhận thức về tính hướng của bản thân mình, lúc còn làm streamer game yêu đương, phần lớn lựa chọn của y đều là hướng Otome.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, y mới có thể dùng ánh mắt kiểu này nhìn Diệp Ngôn Chi.
Diệp Ngôn Chi ——
Cho dù đối với nam giới, hay nữ giới mà nói, hắn đều rất quyến rũ.
Hai chữ này hiện ra trong đầu, trái tim Khấu Đông lập tức đập bình bịch, nghĩ thầm đây là muốn chết à, từ ngữ quái quỷ gì vậy?
Tuy rằng đáng phỉ nhổ, nhưng trái tim lại rất thành thật, còn nhỏ giọng tán đồng với y.
Cảm giác quyến rũ này có tính chất đặc biệt, không thể cưỡng cầu mà được. Ví dụ như có những người cho dù mặc áo khoác kéo kín mít, từ trên xuống dưới chỉ lộ ra mái tóc cùng ngón chân, nhưng cũng đủ để chọc người khác phải suy nghĩ vớ vẩn; lại có người dù là đã mặc bikini, nhưng khi nhìn qua lại chẳng khác gì tảng thịt trắng bóng. Đây không chỉ quyết định bởi dáng người, mà còn liên quan tới thần sắc, tư thái, tâm lý của người đó.
Không thể nghi ngờ rằng, Diệp Ngôn Chi chính là người nổi bật nhất sở hữu tính chất đặc biệt này.
Nương theo tiếng động sột soạt nho nhỏ, cuối cùng hắn đã cởi được toàn bộ áo sơ mi ra, tiện tay ném đến mép giường. Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, ngược lại nhìn Khấu Đông chăm chú.
"Ba à?"
Khấu Đông thực sự nghe không rõ hai từ này, qua nửa ngày mới ừ một tiếng.
Diệp Ngôn Chi hiển nhiên là nhìn ra y bị mình ảnh hưởng, trong mắt cũng nổi lên ý cười. Thanh âm hắn trầm thấp, chậm rãi nói: "Tôi cởi cả quần ngoài nhé?"
... Quần ngoài?
Vị cha già họ Khấu há miệng thở dốc, bỗng dưng nhớ ra cái gì.
"Từ từ, nhãi con ——"
Trong nơi đó của cưng còn có cái quần thu tình yêu ba mua thêm vào đó!
Bàn tay Diệp Ngôn Chi đã dừng ở bên rìa.
Khấu Đông đột nhiên che mặt, có chút không đành lòng nhìn.
Diệp Ngôn Chi hiện giờ đã có niềm tin mãnh liệt vào dáng người bản thân, nhìn vẻ mặt của Khấu Đông, rõ ràng là rất yêu thích. Hắn cố tình thả thật chậm động tác này, từng chút một, chút một ——
Chiếc quần ở nhà bị kéo xuống tạo thành khe hở, một màu sắc tím lịm tìm sim tươi đẹp lóe ra làm chói mù con mắt Diệp Ngôn Chi.
Diệp Ngôn Chi: "......"
Diệp Ngôn Chi: "???"
Lần đầu tiên hắn mất niềm tin vào đôi mắt của mình, lại ngó vào trong xem thử ——
Bên trong lại loé ra một màu đỏ chót rực rỡ.
Đỏ tím tôn nhau, đẹp vô cùng, thổi phất lên làn gió tràn ngập mùi mô hình nông nghiệp kim loại nặng, lập tức hất hắn từ trên trời xuống mặt đất. Diệp Ngôn Chi nhìn chằm chằm vào hai cái quần này, cảm thấy đầu kêu ong ong.
Từ lúc sinh ra cho đến nay, hắn chưa bao giờ mặc phải loại quần áo nào chói mù mắt như vậy cả.
Tình cảnh này, có khác quái gì con chim công vừa bay lên mở màn đã để lộ mông đâu. Khấu Đông chôn mặt vào gối đầu, im lặng hồi lâu, sau nửa ngày mới yếu ớt nói: "Nhãi con à, ba xin lỗi cưng rất nhiều..."
Đây chỉ là sai lầm do nghèo khổ mang lại thôi!
Diệp Ngôn Chi: "......"
Hắn vẫn đứng lặng người, thậm chí nghe được cả âm thanh tan vỡ của thế giới quan.
Đầu sỏ gây tội còn định an ủi hắn: "Phối màu kiểu này giống siêu nhân lắm, vừa nhìn là biết có siêu năng lực!"
Diệp Ngôn Chi: "......"
Diệp Ngôn Chi bị y chọc tức đến bật cười, nghĩ thầm đợi đến lúc đó, chắc chắn sẽ làm em ở trên giường cho đến khi mở mang kiến thức, xem thế nào mới gọi là siêu năng lực.
Thời gian nghỉ ngơi vài ngày chớp mắt đã qua, mấy ngày này, Diệp Ngôn Chi cứ phải thay quần áo liên tục, nhưng không lần nào thành công. Bây giờ hắn chẳng khác gì thú cưng được Khấu Đông rút từ trong ao đổi thưởng, đương nhiên Khấu Đông muốn hắn mặc cái gì, hắn đều phải mặc cái đó.
Diệp Ngôn Chi bị trêu tới nỗi xụ mặt cả ngày, tâm trạng âm u bao trùm.
Nhìn hắn như vậy, Khấu Đông cũng chẳng dám nói chuyện váy lolita kia ra nữa.
Vào ngày thứ sáu, Khấu Đông nhận được tin nhắn của Tống Hoằng, nói cuộc sống ngoài hiện thực của anh và A Tuyết có chuyện, trong vòng nửa tháng sợ sẽ không có cách nào online. Khấu Đông suy đoán chắc là chuyện của ba A Tuyết, lại thương lượng với Diệp Ngôn Chi một chút, cảm thấy việc vào phó bản không thể kéo dài, thế nên trước mắt phải đi rút đạo cụ ở ao đổi thưởng đã.
Mặc dù nhân ngư khó chơi, nhưng tấm lòng cho điểm giá trị vẫn rất hào phóng. Khấu Đông nhận được 47 điểm giá trị thành tựu, cộng thêm điểm số tích góp từ phó bản trước, cũng đủ để y tiết kiệm được chút vốn liếng sau khi rút thăm.
Từ lúc rời khỏi phó bản con bướm, Khấu Đông cảm thấy mình cần phải có vũ khí tùy thân. May mà thuộc tính may mắn của Diệp Ngôn Chi cũng không phải vẽ ra để đấy, thật sự giúp y rút ra được một cái.
【 Tên đạo cụ: Cung tên bị hỏng (Có thể sửa chữa)
Tác dụng của đạo cụ: Có thể dùng để chống lại sự công kích của NPC, tỷ lệ nhắm chuẩn hiện tại 20%.
Cách sử dụng: Kéo căng dây cung, nhắm vào kẻ địch. Sau khi sửa chữa hoàn toàn tỉ lệ nhắm chuẩn mục tiêu có thể đạt tới 100%.
Phương pháp sửa chữa: Lần đầu sửa chữa cần 20 điểm giá trị thành tựu, sau khi sửa chữa tỉ lệ nhắm chuẩn nâng lên 60%; sửa chữa lần hai cần 30 điểm thành tựu, sau khi sửa chữa tỉ lệ nhắm chuẩn nâng lên 100%.
Thời hạn sử dụng: Không giới hạn. 】
Khấu Đông: "... Mẹ nó đây đéo phải cướp tiền à?"
Diệp Ngôn Chi ngược lại rất trấn định: "Cái này là đang ép nạp tiền."
Khấu Đông: "......"
Quả nhiên, thiên hạ đều đen như quạ, trên đời làm gì có nhà phát triển game có tấm lòng tốt nào tồn tại chứ.
Y đếm đếm điểm số còn thừa của mình, trái tim lại nhói đau. Kiểu này y làm sao tích đủ tiền mua váy lolita cho nhãi con được đây?
Diệp Ngôn Chi nhớ tới cái quần mùa thu tím lịm tìm sim kia: "Cũng tốt."
Khấu Đông: "Tốt?"
Diệp Ngôn Chi nói thầm, tránh việc em mua phải mấy thứ tạp nham đấy —— ai mà biết được lần sau em lại vác bộ quần áo mù dở nào về?
Hắn thật sự đánh giá thấp tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ này.
Cha già họ Khấu ngửa đầu ngẫm nghĩ, ngay sau đó lập tức hạ quyết định,
Cho dù có là đạo cụ chăng nữa, cũng phải nhường đường cho váy lolita của nhãi con nhà y!
Váy thuỷ thủ ở trên tất cả!!!
Nếu Diệp Ngôn Chi biết suy nghĩ này của y, chắc chắn sẽ bóp chết toàn bộ cái gọi là không đành lòng kia, tạo thành hiện trường làm chết y...
Trước khi chính thức bắt đầu, âm thanh điện tử cũ kỹ của hệ thống lại tuyên bố quy tắc với y.
Khấu Đông lạnh nhạt nghe nó lải nhải, trong lòng không có chút gợn sóng.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, đến khi mở mắt ra, cơ thể y hơi lung lay, giống như đang ở trong một chiếc xe ngựa.
Một bức thư mời đang bị y niết chặt trong tay.
Ấn tín đã được mở ra, phía trên viết bởi dòng chữ xinh đẹp như hoa:
"Tử tước Glenn tôn kính:
Chúng tôi trân trọng mời ngài đến Budapest, tham dự bữa thịnh yến do Bá tước Kästner tổ chức. Chúng tôi tin rằng, ngài và người hầu mà ngài đưa tới sẽ trải qua bảy ngày cực kỳ vui vẻ tại nơi đây.
Bằng hữu thân ái nhất của ngài, De. Léglise kính gửi."
—— Khi đó, y còn chưa biết rằng.
Nơi y muốn đi vào, không phải chỗ nào khác.
Mà là một... bữa tiệc thịnh soạn của ác ma.
[04/06/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Đông: Xung quanh toàn là quỷ hút máu ôi, tui thật sự nhỏ bé, đáng thương, bất lực quá mà...
Vampire: (Hít sâu một hơi) Thật là thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất