Ngủ Dậy Một Giấc Trúc Mã Biến Thành Bạn Trai

Chương 27: Tôi thích cậu

Trước Sau
"Thích đến điên dại, không muốn đưa người này cho bất kỳ ai."

Bàn tiệc vừa rồi còn ồn ào cãi cọ lập tức im bặt, trừ Từ Lỗi ra thì những người khác đều thầm nghĩ vỏ chai này mất não rồi, chắc nó ăn gan hùm mới dám làm thế.

Nói tóm lại thì không ai dám bắt vị học bá mặt lạnh này chọn sự thật hay mạo hiểm.

Duy chỉ có vị học bá nào đấy tán dương liếc nhìn vỏ chai rượu, tự nhủ đêm nay không uổng công.

Dã tâm không lớn thì đã chả phải Liêu Tinh Thần, màn kịch quan trọng của buổi tối tẻ nhạt đã lên sàn, hắn nhướng mày nóng lòng hỏi: "Tôi chọn cả hai được không?"

Tống Liên Phi ngồi bên trái hắn, uống nhiều quá lỗ tai bắt đầu ong ong, nghe thành – "Tôi không chọn cái nào được không?"

Người này đêm nay bị Liêu Tinh Thần chuốc một đống rượu, nhất quyết không buông tha cơ hội báo thù nào.

Rượu có thể tráng mật gấu, Tống Liên Phi duỗi tay rót một chén rượu đầy ắp, ngang ngược đặt trước mặt Liêu Tinh Thần: "Không cho, quy tắc là quy tắc, nếu không chọn được thì liệu mà uống đê!"

Từ Lỗi định nói "không thành vấn đề" cuối cùng không thốt ra nổi, đành yên lặng thắp nhang cho đại diện phía tây.

Liêu Tinh Thần lành lạnh nhìn Tống Liên Phi, ánh mắt mang theo không biết bao nhiêu ý tốt, đáng tiếc Tống Liên Phi lại chẳng hề biết.

Bị chen vào như vậy mà nói là "tôi làm cả hai cũng được" thì không ổn, trong lòng Liêu Tinh Thần ghét bỏ hồi lâu mới quyết định nói: "Tôi chọn nói thật lòng."

Dù sao sau này cũng là người nhà họ Liêu, đêm nay theo đuổi được người ta thì có muốn "mạo hiểm" mấy lần cũng dễ như ăn kẹo.

Có người mãi mới phản ứng lại, bởi vì hầu hết mọi người đều nghĩ tên học bá thanh tâm quả dục kia sẽ đáp "không" chẳng chút nào do dự.

Triều Dương cũng cho là vậy.

Cuộc sống của lão cán bộ kỳ cựu này cứ như ba đường thẳng, không phải lên trường học thì cũng là ở nhà ôn bài, khô khan vô vị lắm ấy.

Ở cạnh người ta suốt một tháng, Triều Dương chả thấy hắn gọi điện cho ai bao giờ, lúc nào cầm điện thoại cũng chỉ chơi game chứ không có nhắn tin này nọ.

Biểu hiện của mấy người có crush nào có ai giống thế?

Triều Dương tự nhủ chắc nịch, trong lòng toát ra một vài tia cảm xúc khổ sở, sao mà lần nào cậu cũng tương tư đơn phương vậy chớ?

Nhưng ngược lại cậu cũng hơi cảm thấy hài lòng, tâm tình tốt với xấu cứ nhảy nhót hoành hành trong tim, đại vương xoắn xuýt cũng chẳng xoắn xuýt bằng cậu lúc bấy giờ.

Liêu Tinh Thần chẳng biết vô tình hay cố ý mà nhích lại gần Triều Dương hơn, đuôi mắt mang theo ý cười bình thản nói: "Ừ, tôi có thích một người."

Bởi vì khoảng cách giữa hai người sát sao vô cùng nên lúc hắn nói ra câu này thì Triều Dương có thể cảm nhận được chấn cảm nhẹ nhàng kề sát da dẻ, nó cứ vậy mà hòa vào xương với máu, sau đó chấn động đến cả trái tim đang đập trong lồng ngực, nhói nhói đau.

Đau tới độ cậu thở không thông nữa.

Đây là câu trả lời thật lòng của Liêu Tinh Thần, so với uống rượu thì còn có tác dụng mạnh hơn nghìn lần, đám ca sĩ đang gào thét như phát dồ ở bên cạnh khi nghe thấy bên này xôn xao cũng ném đồ trên tay xuống, như ong bu về tổ.

"** má!!???"

"Thật hay đùa vậy? Ai???"

Bình thường người này vẫn luôn trưng ra khuôn mặt học bá không phận sự cấm chạm, có lẽ là do uống rượu cộng thêm ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào, lúc này trông bình dị gần gũi hơn nhiều.

Có mấy lá gan lớn nhanh chóng bới móc.

"Là ai? Bọn tôi biết không?"

"Trường mình luôn hả? Hay ở trong lớp? Hay là ở đại viện?"

Liêu Tinh Thần liếc nhìn Triều Dương đang cúi thấp đầu, không che không giấu đáp: "Ừ, đại viện, các cậu đều quen."

Triều Dương cúi thấp hơn nữa, suýt chút nữa đập vào mặt bàn.

Cậu hận không thể che lỗ tai mình lại, những lời vừa rồi cậu một chữ cũng không nghe nổi, cái quỷ gì mà "tôi có thích một người" chứ?

Mẹ nó chứ!

Tôi không cho phép!

Cậu là của tôi cơ mà!!

Trong lòng Triều Dương ê ẩm, viền mắt cũng căng căng, muốn khóc nhưng không sao khóc nổi.

Sao có thể như vậy được, sáng sớm hôm nay cậu mới nhận ra là mình thích Liêu Tinh Thần mà đến tối đã nghe người ta nói thích người khác mất rồi.

Thất tình ập đến quá nhanh làm cậu chẳng kịp ứng phó.

"Tao, tao đi wc xíu."

Triều Dương không muốn ở đây thêm chút nào nữa, đứng dậy muốn chạy.

Từ Lỗi chọn phòng riêng có hai nhà vệ sinh, Triều Dương làm như không thấy, kéo cửa đi ra bên ngoài.

Cậu lang thang trong vô thức trên hành lang như mê cung thật lâu, sau đó mới dứt khoát đi thẳng ra bên ngoài, ngồi thẫn thờ ở vườn hoa ven đường.

Triều Dương nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập trên đường, bây giờ cũng là thời điểm đông vui tấp nập nhất của trung tâm thành phố, thế nhưng trong tim cậu lại trống rỗng, như một thế giới vô vị.

Không nghe được gì, chẳng để gì vào mắt.

Cái thứ gọi là tình cảm này khó nắm bắt thật đó, Triều Dương rầu rĩ nghĩ, tại sao sống lại đến lần thứ hai rồi mà cậu vẫn thích phải người không thích mình chứ?

Một đứa nhỏ đeo kính mắt nắm tay mẹ đi tới, Triều Dương bỗng nhớ lại cảnh tượng lần đầu mình gặp Liêu Tinh Thần.

-

Hồi Triều Dương còn bé xíu, bước đi còn chưa vững đã bị ba mẹ vứt về nông thôn với lý do bận rộn công việc, để ông bà chăm nom.

Bác sĩ thì làm gì có thời gian rảnh rỗi, cho dù là về hưu thì ông bà cậu vẫn thích đi đây đi đó khám bệnh, hôm nay tới nhà ngày ngồi chút, mai lại tới nhà khác hỏi thăm.

Vì thế toàn bộ thời thơ ấu của Triều Dương đều trong trạng thái không người quan tâm, tự do buông thả, đồng thời cũng vô cùng thiếu thốn tình cảm.

Các hoạt động của mẫu giáo khi yêu cầu phụ huynh tham gia, cậu luôn luôn là đứa trẻ duy nhất đứng trong góc nhìn ra. Lúc đi về, đám trẻ con khác đều có cha mẹ, ông bà, cô dì chú bác tới đón, chỉ có mình cậu ngay từ thời điểm học mẫu giáo bé đã phải tự xách cặp đi bộ về nhà.

Đường đi từ nhà đến mẫu giáo không xa, dọc theo đường đi còn có thể bắt dế mèn, xem nòng nọc, có lúc còn nhặt được mấy con chim non rơi từ cành cây xuống.

Lạc thú mới mẻ hôm nào cũng có nhưng vẫn khiến Triều Dương cảm thấy đường về nhà dài dằng dặc. Cậu cũng muốn có ai đó đi cùng mình về nhà.

Ông bà đương nhiên cũng rất thương yêu cậu, cậu cần cái gì, muốn mua cái gì cũng được mua, vấn đề vật chất chưa từng để cậu thiếu thốn.

Mà thứ duy nhất cậu thiếu cũng là thứ quan trọng nhất, bầu bạn.

Sau đó sức khỏe hai ông bà dần yếu đi, chăm sóc bản thân thôi cũng khó khăn, Dương Hân Lan với Triều Hải mới bất đắc dĩ mang cậu về cạnh mình.

Đó cũng là lần đầu tiên Triều Dương được vào thành phố lớn, từ nhà ga thuê xe đi về đại viện Tân Giang cậu không kiềm được lòng mà dí sát mặt vào cửa sổ xe, chỉ nhìn mấy cái xe bốn bánh chạy ton ton trên đường cũng khiến cậu cực kỳ thích thú.

Xe phụ trách đưa đón là do viện trưởng Liêu chuẩn bị, cửa sổ xe được lau sạch sẽ, toàn bộ xe được bao phủ bởi màu trắng như tuyết.

Tới cửa đại viện Tân Giang, tài xế mở cửa xe, lúc xuống xe Triều Dương ngoảnh đầu nhìn mới phát hiện cửa sổ xe vốn sạch bong giờ đã bị cậu làm mờ mờ, trong xe cũng bị giày cậu tha lên toàn cát.

Tài xế chú ý tới ánh mắt ngượng ngùng bất an của cậu bạn nhỏ, vội vàng an ủi: "Không sao, lát chú lau là sạch mà."

Triều Dương thu lại sự áy náy, nhỏ giọng xin lỗi: "Vâng ạ, làm phiền chú quá."



Những đứa trẻ càng đơn giản, tâm trí của chúng càng nhạy cảm, đến một nơi mới mẻ, đối mặt với cả người cả vật xa lạ, Triều Dương tự giác cho rằng mình không phù hợp với nơi đây.

Cậu cảm thấy mình với chỗ này không thể nào ăn nhập được.

Nhưng tính tình cậu lại nói cậu nên yêu quý nó.

Cậu nỗ lực hòa vào cuộc sống mới, ngoan ngoãn với ba mẹ, hàng xóm láng giềng thân thiện, con chó con mèo dưới lầu cũng cố gắng làm bạn.

Cậu cố gắng hết sức show cái tốt nhất của bản thân mình cho người khác thấy, nỗ lực để người gặp người yêu.

Triều Dương ở đồng ruộng hương dã quanh năm, leo cây, tắm sông hay bắt cá thứ gì cũng đã từng làm, ánh nắng mặt trời làm da cậu ngăm đen, trên khuôn mặt bé bé bằng lòng bàn tay gầy trơ xương chỉ còn đôi mắt lấp lánh to tròn.

Dương Hân Lan không có thời gian mua quần áo mới cho con trai, ngày mà Triều Dương tới đại viện Tân Giang vẫn mặc trên mình cái áo thun màu lam nhạt đã bị phai màu cùng với chiếc quần đùi đầy vết mực.

Mà Liêu Tinh Thần lúc ấy lại mặc áo sơ mi trắng với áo khoác ngoài, từ đầu đến chân chỗ nào cũng tỏa ra khí chất thoát tục, lần đầu tiên Triều Dương gặp vị hàng xóm dưới lầu đã cảm thấy anh trai này trông rất ưa nhìn.

Trông còn đẹp hơn cả con mèo hoang màu trắng cậu gặp ngoài đường.

Triều Dương rất muốn thân thiết với anh trai đẹp mắt ấy, cậu lấy card Ultraman mình đã cất giấu bao nhiêu năm ra chia sẻ với đối phương, kết quả đối phương bảo không chơi cái này mà chơi khối rubik mười sáu mặt quỷ quái gì đó.

Triều Dương nghĩ thầm, đúng là trẻ con trong thành phố không giống cậu.

Sau đó Liêu Tinh Thần dẫn Triều Dương xuống công viên dưới lầu dạo chơi, thật ra cậu cũng biết hắn không hề kiên nhẫn, không thích chơi với cậu.

Nhưng Triều Dương không kiềm được lòng hiếu kỳ, cái gì cậu cũng muốn nhìn, muốn sờ, ngay cả cái chày gỗ bằng đồng trong tay người chủ trì cậu cũng muốn mượn gõ gõ hai lần.

Cũng may Liêu Tinh Thần chỉ tỏ ra thiếu kiên nhẫn chứ không mặc xác cậu, vẫn cùng cậu đi dạo đến cuối cùng.

Tuy rằng người này không lấy cho cậu được Ultraman nhưng Triều Dương không mấy để tâm. So với mấy con Ultraman kia thì cậu thích Liêu Tinh thần hơn.

Ngày thứ hai đến đại viện, bằng sự hoạt bát hiếu động của Triều Dương, toàn bộ đám trẻ con quanh đây đều biết đến cậu, mọi người nghe bảo cậu với Liêu Tinh Thần là hàng xóm thì khuyên bảo:

"Này, hàng xóm của cậu là tên đầu gỗ á, cậu ta chưa bao giờ chơi với tụi tớ."

"Tính cách quái đản thiệt sự."

"Không hợp ai cả luôn, kỳ lạ lắm í."

"Bọn tớ không thích cậu ta."

Triều Dương thầm nghĩ không ổn, hóa ra người nọ là kẻ ngốc cô đơn, cậu đã từng trải qua cảm giác này rồi, chẳng dễ chịu tẹo nào.

Cậu không muốn Liêu Tinh Thần cảm thấy cô đơn, cậu muốn giúp hắn có thật nhiều bạn bè, cậu sẽ làm bạn thân nhất nhất của hắn.

Dương Hân Lan nói bên Tây Uyển có mấy cây đào hái được, Triều Dương lập tức rủ rê được một đám bạn bè chạy xuống lầu dưới lôi kéo "anh hàng xóm" của mình.

Triều Dương leo lên cây hái cho mỗi người một quả đào, cậu cố ý để lại quả to nhất, ngon nhất cho Liêu Tinh Thần.

Tình cảm của mấy đứa nhỏ rất đơn giản cũng rất thuần túy, nếu yêu quý ai thì sẽ cho người nọ thứ đồ tốt nhất.

Ở dưới quê lúc Triều Dương nuôi con mèo hoang nhỏ màu trắng cậu còn không dám ăn đồ ăn vặt, cái gì cũng để lại hơn nửa cho con mèo nhỏ ăn.

Đối với Liêu Tinh Thần cũng vậy.

Thế nhưng Liêu Tinh Thần lại không nhận lấy sự yêu thích của cậu, còn che miệng chê "bẩn".

Khoảnh khắc ấy, tâm trạng Triều Dương không biết nên dùng từ gì để miêu tả nữa, đại khái là cảm giác y hệt như lần đầu tiên tới đại viện, ngại ngùng phát hiện mình làm bẩn xe người ta.

Lúc đó Triều Dương nghĩ, hẳn là anh trai ưa nhìn ở lầu dưới không thích cậu chút nào.

Bởi vì chuyện này nên tâm tình nho nhỏ và lòng tự tôn của Triều Dương bị thương tổn, cậu không dám cũng chẳng muốn lại gần Liêu Tinh Thần nữa.

Những năm sau đó, cậu với Liêu Tinh Thần lúc nào cũng duy trì khoảng cách "vừa đủ", cậu không đi quấy rầy đối phương, người kia hiển nhiên cũng chẳng thèm để tâm đến cậu.

Trước mặt ba mẹ thì bọn họ làm như thân thiết nhưng thật ra không khác nào người xa lạ. Triều Dương từng cho rằng, đây có lẽ là cách bọn họ ở chung phù hợp nhất....

Ai có thể ngờ rằng cuối cùng lại xảy ra biến hóa long trời lở đất đến độ này?

Nhớ đến căn phòng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi của Liêu Tinh Thần rồi ổ chó bừa bộn của mình, trong lòng Triều Dương bị nhồi đầy bông gòn.

Cảm giác nghèn nghẹn khắp toàn thân, cực kỳ khó chịu.

Triều Dương cho rằng Liêu Tinh Thần hồi trước không thích cậu thì hiện tại cũng chẳng ưa gì mình đâu.

Người mà Liêu Tinh Thần thích hẳn cũng phải ưu tú giống hắn, không chừng còn là mũi nhọn trong lớp thực nghiệm.

Hai người có mục tiêu cùng nhau phấn đấu, con đường tương lai cùng nhau nắm tay đi, chắc còn định thi chung trường đại học rồi về Tân Giang làm việc, cùng nhau trở thành Hoa Đà tái thế.

Ai như cậu, muốn lấy lại gốc cũng phải học hành suy nghĩ trọc cả đầu.

Triều Dương khịt khịt mũi, cực kỳ đau đớn, khoảnh khắc hay tin Vu Tiểu Lạc với Tô Tần hẹn hò cậu cũng không khó chịu như bấy giờ.

Hiện tại trái tim cậu không khác nào lọ hoa thủy tinh vỡ nát, mảnh vỡ rơi đầy đất, có liều mạng nhặt nhạnh hàn gắn thế nào cũng không thể lành lại, vài mảnh vỡ còn chẳng biết đâu mất rồi.

"Dương? Bụng không thoải mái à? Mày đi vệ sinh lâu lắm rồi đấy," mới về phòng, Từ Lỗi đã ân cần hỏi: "Sắc mặt mày kém thế."

Trái tim vỡ nát của cậu bị gom lại một đống, để tình yêu dành cho Liêu Tinh Thần cậu cũng để nó vào góc sâu nhất, bên ngoài không nhìn ra được điều gì.

"Thấy hơi buồn nên ra ngoài hít thở thôi, giờ ổn rồi."

Trò chơi sự thật hay mạo hiểm cũng kết thúc, đám người này đang tiếp tục đoán này đoán kia rồi uống rượu, Triều Dương không còn hứng thú nữa chỉ mệt mỏi ngồi một góc.

Trừ Liêu Tinh Thần ra thì không ai phát hiện cậu đang không vui.

Thời gian dành cho vui đùa thì thường trôi qua rất nhanh, quay đi quay lại đã mười một giờ, thân làm hội trưởng hội học sinh thì nên đi về.

Sáng sớm mai hắn còn phải tới trường, đám nhỏ ở cấp hai không có nhiều kinh nghiệm ứng biến, mấy sự kiện lớn như này bọn nhỏ cân không nổi. Hắn làm hội trưởng hội học sinh nên trách nhiệm rất lớn.

Thật là một ngày khó khăn.

Nhưng Liêu Tinh Thần lại không đi, bởi vì chẳng biết vì sao người nhà tương lai của hắn lúc này lại biến thành cây cỏ đuôi chó, cúi người ngồi bên góc sofa.

Dù có dỗ dành hay làm khó thế nào đi nữa thì người ta vẫn không tỏ ra thoải mái, sau đó cậu chàng thẳng thắn nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ, trước khi ngủ còn lên tiếng đuổi hắn đi.

Lúc chưa đến đây thì ai nấy cũng kêu gào bảo không say không về, thế mà qua mười hai giờ thì con gái cũng về hết, một vài đứa con trai trong nhà quản nghiêm cũng xin rút lui.

Căn phòng to lớn chỉ còn lại đám người ồn ào nhất, Tống Liên Phi với Từ Lỗi chúi đầu vào cùng nhau than phiền Diệt Tuyệt sư thái nhẫn tâm giao một đống bài tập hóa học, số lượng hình như còn nhiều hơn cả đợt nghỉ đông.

Mắng xong lại cảm thán thầy Vi mới là giáo viên tâm lý, chỉ khuyên nhủ bọn họ một câu: "Ngày lễ vui vẻ, tuyệt đối không được ra hạ lưu sông bơi lội."

Phương Chấn mù âm nhạc, sau khi hát hò mấy bài chẳng ra gì xong mới bấm bừa một loạt bài hát làm nhạc nền.

Mấy người này ban đầu định rủ nhau chơi game, bởi vì một người náo loạn gây mâu thuẫn nên bấy giờ đã hết sạch hứng, mỗi người một việc.

Góc sofa là nơi yên tĩnh nhất. Liêu Tinh Thần ngồi dựa vào cạnh Triều Dương, chân hai người chạm vào nhau, người này giả bộ ngủ không chịu tỉnh, người kia thì muốn ngủ cũng không xong.

Tâm tư mỗi người mỗi khác, nhưng thật ra đều có hình bóng của đối phương trong đó.

Đèn màu lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt Triều Dương, Liêu Tinh Thần nghiêng đầu nhìn cậu, nhớ đến vẻ mặt ban nãy khi người này đuổi mình đi.



Cảm giác bị đối xử lạnh nhạt năm đó ùa về cùng với sự vô lực, thất bại. Lần đầu tiên trong đời Liêu Học Bá không gì không làm được hoài nghi về khả năng của bản thân.

Ngày hôm nay hắn làm nhiều chuyện như vậy, nhảy nhót tưng bừng trên sân vận động không khác gì con khỉ làm xiếc cho người ta xem, còn liều lĩnh dùng thân phận thật của mình để giúp đỡ Triều Dương.

Chuyện thì cũng đã vậy rồi, Triều Dương thậm chí còn mở miệng khen hắn đẹp trai, theo lý mà nói thì người này không động tâm cũng phải động tình, vậy mà thực tế lại khác xa đến vậy?

Thứ mà Liêu Tinh Thần muốn trước giờ hắn đều có thể nắm chắc trong tay, không đạt được tuyệt không bỏ qua. Trớ trêu là hắn lại thất bại trong việc nắm bắt tình cảm của Triều Dương một lần rồi.

Hắn cứ cho là lần này mình sẽ thành công, ai ngờ kết quả vẫn không như mong đợi.

Giai điệu quen thuộc vang lên, TV đang chiếu bài hát "Không thể mở lời" của Châu Kiệt Luân.

...

Niềm vui của anh là khi nhớ đến em sẽ mỉm cười.

...

Đối với anh, em quan trọng biết bao

Anh rất hối hận vì đã không nói cho em hay.

...

Chỉ là do anh không biết nên cất lời với em thế nào

Có vài câu đơn giản như thế mà anh lại bất lực đến vậy

Bàn tay Triều Dương buông xuống dưới ghế, sau một tháng làm đề ngón giữa đã xuất hiện lớp chai mỏng.

Liêu Tinh Thần nghe được tiếng cậu bất mãn kêu than: "Tay của tớ biến dạng, xấu đi rồi!"

Sao có thể xấu được chứ? Hắn cảm thấy người này nhìn đâu cũng thấy nịnh mắt, miệng hơi chu ra, hương thơm cơ thể, hạnh phúc của anh là em, nghĩ đến em anh lại bất giác nở nụ cười....

Trách lời bài hát quá hợp với hoàn cảnh, oán giận rượu đêm nay uống hẳn là giả, đang buồn ngủ mà lại tỉnh táo đến lạ thường.... quỷ thần xui khiến ra sao khiến Liêu Tinh Thần đưa tay nắm lấy tay cậu, nắm thật chặt.

"Tại sao cứ trêu chọc tôi vậy chứ?"

Liêu Tinh Thần không chú ý tới lông mi với mí mắt Triều Dương khe khẽ run, hắn cúi đầu vuốt ve khớp xương trên tay người nọ, giọng điệu oan ức.

"Trêu chọc để tôi động lòng rồi chạy mất, chẳng có chút ý thức trách nhiệm nào."

"Trong lòng cậu có còn Tô Tần không?"

Đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến cái tên này trước mặt Triều Dương, cổ họng Liêu Tinh Thần hơi nghẹn, hắn cảm giác mình đã lui lại mười nghìn bước, giờ muốn lui nữa cũng không nổi.

Y như trong lời bài hát, hắn nỗ lực chạy về phía Triều Dương mà Triều Dương lại lẩn trốn, vất vả lắm mới gửi gắm được tình cảm đi mà người ấy lại ôm ấp yêu thương với ai khác rồi.

"Nếu cậu đã thích cậu ta đến vậy thì để tôi giúp cậu theo đuổi."

Lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, mười ngón tay cuốn lấy nhau, nhiệt độ cùng với xúc cảm truyền vào cơ thể, xuyên qua cánh tay rồi cuối cùng dừng lại ở trái tim.

Thình thịch, thình thịch...

Triều Dương cảm giác được tim mình đập mạnh đến độ sắp nổ tung.

Cậu mãi mới dám mở mắt, đôi mắt ngấn nước phản chiếu bóng người trước mặt, giọng nói và hơi thở đều run rẩy, cậu không biết nên nói gì, thiên ngôn vạn ngữ lúc bây giờ không thốt ra nổi, chỉ biết nhắc lại một câu.

"Tớ nói bao nhiêu lần cậu mới tin đây? Tớ không thích cậu ta."

Liêu Tinh Thần lúc này cứ ngỡ trái tim mình bị thứ gì đó chà xát, không đau, hơi ngứa. Hắn ôm chặt tay Triều Dương, thấp giọng hỏi: "Vậy giờ cậu thích ai?"

Không đợi Triều Dương trả lời, hắn bổ sung thêm một câu: "Triều Dương, tôi thích cậu."

Thích đến điên rồi, không muốn dành cậu cho bất kỳ ai.

Muốn trói cậu mang về nhà, nhìn cậu say giấc từ giờ đến già cũng không biết chán.

Từng dòng cảm xúc chao đảo lúc này mới ngay ngắn được phút chốc, Triều Dương thấy được tình cảm y hệt mình trong đôi mắt Liêu Tinh Thần, hô hấp hỗn loạn, tim đập mạnh không ngừng, sự ngột ngạt, muốn khống chế lúc này đã là quá muộn.

Giống như dây thường xuân giữa mùa hè, nó giương nanh múa vuốt lan tràn khắp nơi, sinh trưởng tươi tốt một góc trong lòng, kể cả thu qua đông đến, lá xanh rụng hết chẳng còn bao nhiêu thì nó vẫn kiên trì muốn để lại rễ cây.

Mới chỉ mấy tiếng trước thôi Triều Dương còn ngồi ven đường mê man, cậu không biết nên xử lý phần tình cảm này thế nào, dù có chôn thật sâu trong lòng thì nó vẫn cứ trồi lên.

Đến lúc bó tay không biết phải làm gì thì Liêu Tinh Thần lại chủ động bước một bước thật dài tới chỗ cậu.

Người mình thích cũng thích mình, cảm giác này chỉ có người từng trải mới có thể lĩnh hội sâu sắc. Đầu óc Triều Dương trống rỗng, chỉ còn lại sự sung sướng đến điên dại.

"Tớ cũng thích cậu."

Câu nói ấy đơn giản đến vậy, ngắn gọn xúc tích tới nỗi đó thôi cũng tiêu tổn không biết bao nhiêu sức lực để thốt ra.

Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn mặt dày đi biểu lộ tình cảm của mình, thế nhưng giờ đây lại ngại ngùng không dám đối diện, Triều Dương rút tay ra muốn chạy trốn.

Thế nhưng Liêu hồ ly làm gì cho cậu cơ hội tránh thoát cơ chứ? Hắn từng tấc từng tấc đến gần, ép sát, ánh mắt nhìn con mồi, cũng như đang nhìn bảo vật quý giá nhất của mình.

"Dương Dương, hẹn hò với tôi, có được không?"

Triều Dương cảm giác mình như chú thỏ trắng, cam tâm tình nguyện nhảy vào bẫy rập đối phương trải cho mình, trốn không nổi, cậu cũng chẳng muốn thoát ra.

Thỏ trắng nhỏ đứng trong cái bẫy được tạo ra cho riêng mình, ngẩng đầu nhìn lão hồ ly, nhẹ nhàng cất giọng: "Được."

Chẳng biết lúc nào lại có một nhóm người đi về, trong phòng chỉ còn lại một đám chen chúc trong góc sofa, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng Tống Liên Phi nói mớ: "Nuôi cá [1] hả, uống nốt đi."

[1] Nó có nghĩa là "chán đời", "uống không hết". Ý nghĩa thứ nhất ám chỉ một người rất nhàn rỗi và buồn chán, đến mức phải nuôi cá. Ý nghĩa thứ hai là người không vui uống rượu bên bàn rượu, trong ly rượu đầy đến độ thả cá vào nuôi còn được.

Điều hòa ở giữa phòng phát ra tiếng ong ong, hai người trong góc không buồn ngủ chút nào, tay Liêu Tinh Thần chạm vào cổ Triều Dương, ngón cái với ngón trỏ xoa xoa nhẹ vành tai cậu, đầu ngón tay nóng như sắp quẹt ra lửa.

Nhạc đang hát bài gì, ca sĩ nào, bọn họ đã không thèm quan tâm từ lâu.

Khoảng cách của hai người thực sự quá gần, gần đến độ hơi thở cũng bị hòa vào làm một, không biết là mùi hương ngọt ngào của bưởi hay là bạc hà mát lạnh.

Hoặc là cả hai.

Bàn tay thỉnh thoảng lại dùng thêm chút sức, Triều Dương bị hắn ép ngẩng đầu, ngay sau đó cậu bị Liêu Tinh Thần điên cuồng cướp đoạt.

Âm hưởng vẫn còn bay bổng trong phòng, thính giác đã bị phong bế đột nhiên nghe văng vẳng câu hát: Người bên cạnh em không thể không là anh.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp mà mỗi bài hát được bật lên đều cực kỳ hợp với tâm trạng, chỉ biết dùng hai từ "vừa vặn" để hình dung.

Trong căn phòng tối om om không thấy được góc mù có hai người đang len lén chạm môi.

Không biết qua bao lâu, Liêu Tinh Thần mới buông người trong ngực ra, tay hắn chuyển từ cổ xuống eo, nhàn nhạt ôm lấy cậu.

Triều Dương bị hôn đến độ thiếu không khí, cậu nằm nhoài lên vai Liêu Tinh thần, khóe miệng hơi đỏ.

Môi Liêu Tinh Thần kề sát bên tai Triều Dương để lại xúc cảm ấm áp, vẫn chưa hết thòm thèm muốn tới lần nữa.

Một lát, hắn nâng cằm Triều Dương lên, bình tĩnh nói: "Nếu biết hôn có cảm giác này thì ban đầu tôi đã chọn mạo hiểm."

Chọn thật lòng làm quái quần què gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau