Chương 6
Cảnh Phi Dung cúi đầu, một tay đè sau gáy Sở Nhạn Xuyên, không một lời báo trước mà hôn y.
Edit: Bam (Mùa Của Nắng)
Cả một đoạn thời gian sau đó, Cảnh Phi Dung ngoại trừ việc dẫn binh đi diệt đám yêu ma, đúng giờ đi báo cáo công vụ với Thiên Đế ra thì chính là ngồi ở trong phòng chở Sở Nhạn Xuyên đến. Hắn nắm nội y của y trong tay, thỉnh thoảng đưa lên ngửi một chút, giống như một chú cho con dựa vào mùi hương để nhận biết.
Hôm nay tận lúc màn đêm buông xuống, Cảnh Phi Dung mới từ khu chiến trường Nam Vực trở về. Dạo gần đây lũ quỹ tác loạn ngày càng nhiều hơn, quỷ thuật cũng càng lúc càng âm hiểm hơn. Mỗi lần Cảnh Phi Dung trở về Thiên giới cũng đều là không kịp thay chiến bào ra đã phải vội vã đế thư phòng của Thiên Đế để bẩm báo tình hình. Thiên Đế nghe xong liền nhíu mày: "Ta biết rồi, ngươi cũng nên cẩn thận một chút."
“Nhi thần cảm thấy có gì đó rất kì lạ, có lẽ chúng ta có thể liên thủ với Minh Vương để điều tra. Minh Vương phụ trách Bắc Vực của Ma giới, cũng là nơi có Khô Trạch chi cảnh, con hoài nghi nhóm yêu ma phân tán lần này có liên quan tới phong ma ấn ở Khô Trạch chi cảnh. Con đã xem qua sổ sách của thần quần về nơi này, trong đó sách miêu tả cùng với những gì con gặp phải ở Nam Vực có rất nhiều điểm tương đồng."
Thiên Đế không nói gì, khép sổ sách lại, ánh mắt nhìn đến vệt máu ở trên vổ áo giáp của Cảnh Phi Dung, nói: "Trở về nghỉ ngơi trước đi đã."
Nói chuyện vòng vo, Cảnh Phi Dung có chút trẻ con phồng má, giơ tay hành lễ: "Nhi thần cáo lui."
Sau khi Cảnh Phi Dung đi ra khỏi thư phòng, Thiên Đế liền cầm một quyển sổ lên khác lên xem, nhưng lại không xem lọt chữ nào. Thiên Đế hơi nghiêng đầu nhìn về phía chiếc ống ngọc màu xanh lam điêu khắc hình phượng bay cùng mây trắng, bên trong ống ngọc cắm một chiếc lông phượng màu sắc ảm đạm.
Cảnh Phi Dung đi bộ đạp lên ánh trăng đêm mà trở về tẩm điện, đã qua rất nhiều ngày kể từ hôm gặp Sở Nhạn Xuyên ở Minh giới rồi.
Cái ngày thứ ba sau hôm ở Minh giới đó, Cảnh Phi Dung chùm chăn nằm đợi ở trên giường đợi rất lâu, đợi mãi cũng không thấy Sở Nhạn Xuyên xuất hiện. Cái lời hứa cách ba ngày đến một lần kia bị phá vỡ trong sự chờ đợi vô tận của hắn. Cuối cùng Cảnh Phi Dung hai mắt đỏ hoe bò xuống giường, chạy đến chỗ án thư trong thư phòng, phẫn nộ viết ba chữ thật to: ĐỒ LỪA ĐẢO (thêm năm dấu chấm than).
Cảnh Phi Dung đẩy cửa phòng ra, cởi chiến bào ra, sau đó xem xét thanh kiếm của mình một chút, dự định ngày mai đem đi sửa lại một chút, sau đó hắn cởi áo ngoài ra rồi đi vào phòng trong. Lúc đi ngang qua thư phòng, Cảnh Phi Dung đột nhiên dừng bước, đứng tại chỗ sửng sốt một lát, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía án thư.
Sở Nhạn Xuyên đang ngồi ở trước án thư, chống cằm yên lặng đọc sách. Y mặc một bộ y phục màu trắng như tuyết, màu tóc đen tuyền như lông quạ. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ soi vào phòng, soi sáng nền nhà, cũng hoà vào với màu y phục của y. Chiếc cổ mảnh mai thon gầy của Sở Nhạn Xuyên cứ như được ánh trăng bao lấy, tạo cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp, đường nét sườn mặt thanh lãnh, hoàn toàn không có chút nào giống một kẻ ở trên chiến trường nhuỗm vạn năm lệ khí.
Sở Nhạn Xuyên dùng đầu ngón tay như ngọc gõ nhẹ lên mặt bàn vài cái, y khẽ cầm một tờ giấy mỏng lên, bên trên viết ba chữ vừa to vừa đậm: ĐỒ LỪA ĐẢO (thêm năm dấu chấm than).
“Ngũ điện hạ đây là đang nói ai?” Sở Nhạn Xuyên hỏi.
Cảnh Phi Dung cùng hắn đối mặt một lát, một lời cũng không nói, liền quay đầu đi luôn.
Hắn trở về phòng, đứng ngây người tại chỗ một lúc sau đó đi tắm rửa thay y phục với cái khí thể như thể con sói đói lao vào ăn lấy ăn để, gột sạch sẽ ma khí và máu còn dính trên người. Lúc Sở Nhạn Xuyên vào phòng, miệng Cảnh Phi Dung còn đang gặm một miếng mứt hoa quả, hắn vừa ăn vừa hoảng loạn vội vàng giấu quần áo -- chính là cái nội y kia của Sở Nhạn Xuyên.
Cảnh Phi Dung làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra là bản thân hắn mỗi ngày đều ôm cái nội y này đi ngủ, trước lúc ngủ còn nhìn chằm chằm hình Đồ Đằng trong lòng bàn tay suốt hơn 15 phút trời. Mỗi lần hắn nghĩ tới chuyện Đế Quân yêu hắn thâm tình và sâu sắc đến chừng nào, hắn liền cảm thấy một cảm giác mềm mại truyền đến từ trái tim, cả người cứ như đang tan ra vậy.
Mỹ nhân không đáng sợ, mỹ nhân si tình mới đáng sợ, hiện tại Cảnh Phi Dung đã thấu hiểu vô cùng sâu sắc về vấn đề này.
“Cách nhiều ngày như vậy, Đế Quân đột nhiên đến thăm, có chuyện gì sao?” Cảnh Phi Dung rung động thì rung động, nhưng nên tức giận thì một phần cũng không thể thiếu, chắp tay đưa lưng về Sở Nhạn Xuyên: "Là đến xem cái gọi là "con" đó, hay là vừa ngủ dậy ở chỗ của Minh Vương đại nhân xong thì tiện thể tới đây đi dạo?"
Cảnh Phi Dung cảm thấy kỹ năng nói chuyện của mình quá là tuyệt vời, không chỉ đề cập tới chuyện Sở Nhạn Xuyên tới trễ, mà còn ám chỉ chuyện hắn đã biết chuyện hắn mang thai là giả, còn có thể thuận tiện nhắc lại chuyện lần trước Sở Nhạn Xuyên ngủ ở chỗ của Ngu Thương, đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn. Cảnh Phi Dung, ngươi quá đỉnh luôn.
Sở Nhạn Xuyên nhìn bóng dáng cao lớn của Cảnh Phi Dung, lộ ra vẻ trẻ con và so đo, y bỗng nhớ tới lời Thiên Đế nói: "Đầu óc của Phi Dung ngoại trừ lúc trên chiến trường còn có chút minh mẫn ra thì tất cả những lúc còn lại tính khí đều rất trẻ con, nếu như có chỗ nào không phải phép, mong Đế Quân hãy lượng thứ."
"Ta sẽ tự mình lo liệu" Sở Nhạn Xuyên trả lời, thần sắc hờ hững lãnh đạm, lúc ấy y cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Thiên Đế lấy một cái, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta không phải một phần của đế vương gia*."
(*"Gia" ở đây là gia đình nhe)
“Điện hạ bị thương?” Sở Nhạn Xuyên đi đến phía sau Cảnh Phi Dung, nhẹ giọng hỏi hắn.
Cảnh Phi Dung cảm thấy mình bị hớ rồi, Sở Nhạn Xuyên dùng loại ngữ khí mềm nhẹ như thế này quan tâm hắn. Một đại nam nhân như hắn lại không thể biểu lộ một chút tức giận nào nữa, hắn thậm chí còn quên luôn cả mấy vấn đề mình vừa hỏi.
“Vết thương nhỏ mà thôi.” Cảnh Phi Dung giống như đang rata bình tĩnh mà trả lời, nhưng lỗ tai lại đỏ hết cả lên rồi.
Sở Nhạn Xuyên vươn tay, nắm lấy cánh tay Cảnh Phi Dung xoay người hắn lại: “Nếu là bị ma khí xâm nhập, thì không phải việc nhỏ, điện hạ để ta xem thử xem.”
Ánh mắt Cảnh Phi Dung mơ hồ, Sở Nhạn Xuyên vén cổ áo của hắn ra, cẩn thận xem kỹ vết thương bên sườn cổ của hắn, xác nhận không có ma khí vây dính sau đó lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng áp vào, một đạo linh lực màu lam theo đầu ngón tay tràn ra, chậm rãi dung nhập vào da thịt. Cảnh Phi Dung chỉ cảm thấy linh thức đột nhiên trở nên rõ ràng, tia linh khí mang theo hơi lạnh nhàn nhạt, chạy khắp kinh mạch. Chỉ trong chốc lát, miệng vết thương đã khép lại, chỉ còn lại một dấu vết nhàn nhạt.
Cảnh Phi Dung từng bị thương rất nhiều lần, cũng từng không ít lần được người khác rót linh lực chữa trị, nhưng Sở Nhạn Xuyên là người đầu tiên rót linh lực chữa thương cho hắn mà không xảy ra tình trạng xung khắc, hơn nữa còn có hiệu quả trị thương vô cùng tốt.
Quả nhiên là khai cổ thần tôn, linh lực độc nhất vô nhị, trị thương một khắc như bằng người khác tu luyện cả trăm năm.
“Vết thương lành rồi.” Cảnh Phi Dung sờ sờ cái cổ của mình, nhỏ giọng nói.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ thật sự rất gần, Cảnh Phi Dung có thể nhìn thấy rất rõ hàng mi dài hơi rũ xuống của Sở Nhạn Xuyên, gốc mi rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đường nét sườn mặt nhu hoà thanh nhã, giao nhau tạo thành một chiếc cằm tuyệt đẹp. Cảnh Phi Dung đột nhiên muốn dùng lực xoa nắn bờ môi của Sở Nhạn Xuyên, muốn nó dính thêm chút màu sắc tươi sáng hơn, như thế nhất định sẽ rất đẹp.
Đang suy nghĩ lung tung, Cảnh Phi Dung nghe thấy Sở Nhạn Xuyên giống như đang hỏi hắn một câu: "Thứ điện hạ đang ăn là mứt Bạch Đào của Vọng Nguyệt Sơn sao?"
Bên tai bỗng dưng từ từ quanh quẩn lời mà tứ tỷ nói: Y thật sự yêu đệ.
Y thật sự rất yêu đệ……
Sở Nhạn Xuyên rất yêu đệ……
Sở Nhạn Xuyên rất yêu Cảnh Phi Dung……
Cảnh Phi Dung bỗng cảm thấy choáng váng, hắn nhìn chằm chằm Sở Nhạn Xuyên mặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đế quân cũng muốn ăn?”
Sở Nhạn Xuyên cũng chỉ là thuận miệng thì hỏi thôi, vừa muốn lắc đầu nói bản thân không muốn ăn, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Cảnh Phi Dung cúi đầu, một tay đè ở sau gáy Sở Nhạn Xuyên, không một lời báo trước mà hôn y.
_______________
Thích truyện thì cho tui 1 nhen.
Edit: Bam (Mùa Của Nắng)
Cả một đoạn thời gian sau đó, Cảnh Phi Dung ngoại trừ việc dẫn binh đi diệt đám yêu ma, đúng giờ đi báo cáo công vụ với Thiên Đế ra thì chính là ngồi ở trong phòng chở Sở Nhạn Xuyên đến. Hắn nắm nội y của y trong tay, thỉnh thoảng đưa lên ngửi một chút, giống như một chú cho con dựa vào mùi hương để nhận biết.
Hôm nay tận lúc màn đêm buông xuống, Cảnh Phi Dung mới từ khu chiến trường Nam Vực trở về. Dạo gần đây lũ quỹ tác loạn ngày càng nhiều hơn, quỷ thuật cũng càng lúc càng âm hiểm hơn. Mỗi lần Cảnh Phi Dung trở về Thiên giới cũng đều là không kịp thay chiến bào ra đã phải vội vã đế thư phòng của Thiên Đế để bẩm báo tình hình. Thiên Đế nghe xong liền nhíu mày: "Ta biết rồi, ngươi cũng nên cẩn thận một chút."
“Nhi thần cảm thấy có gì đó rất kì lạ, có lẽ chúng ta có thể liên thủ với Minh Vương để điều tra. Minh Vương phụ trách Bắc Vực của Ma giới, cũng là nơi có Khô Trạch chi cảnh, con hoài nghi nhóm yêu ma phân tán lần này có liên quan tới phong ma ấn ở Khô Trạch chi cảnh. Con đã xem qua sổ sách của thần quần về nơi này, trong đó sách miêu tả cùng với những gì con gặp phải ở Nam Vực có rất nhiều điểm tương đồng."
Thiên Đế không nói gì, khép sổ sách lại, ánh mắt nhìn đến vệt máu ở trên vổ áo giáp của Cảnh Phi Dung, nói: "Trở về nghỉ ngơi trước đi đã."
Nói chuyện vòng vo, Cảnh Phi Dung có chút trẻ con phồng má, giơ tay hành lễ: "Nhi thần cáo lui."
Sau khi Cảnh Phi Dung đi ra khỏi thư phòng, Thiên Đế liền cầm một quyển sổ lên khác lên xem, nhưng lại không xem lọt chữ nào. Thiên Đế hơi nghiêng đầu nhìn về phía chiếc ống ngọc màu xanh lam điêu khắc hình phượng bay cùng mây trắng, bên trong ống ngọc cắm một chiếc lông phượng màu sắc ảm đạm.
Cảnh Phi Dung đi bộ đạp lên ánh trăng đêm mà trở về tẩm điện, đã qua rất nhiều ngày kể từ hôm gặp Sở Nhạn Xuyên ở Minh giới rồi.
Cái ngày thứ ba sau hôm ở Minh giới đó, Cảnh Phi Dung chùm chăn nằm đợi ở trên giường đợi rất lâu, đợi mãi cũng không thấy Sở Nhạn Xuyên xuất hiện. Cái lời hứa cách ba ngày đến một lần kia bị phá vỡ trong sự chờ đợi vô tận của hắn. Cuối cùng Cảnh Phi Dung hai mắt đỏ hoe bò xuống giường, chạy đến chỗ án thư trong thư phòng, phẫn nộ viết ba chữ thật to: ĐỒ LỪA ĐẢO (thêm năm dấu chấm than).
Cảnh Phi Dung đẩy cửa phòng ra, cởi chiến bào ra, sau đó xem xét thanh kiếm của mình một chút, dự định ngày mai đem đi sửa lại một chút, sau đó hắn cởi áo ngoài ra rồi đi vào phòng trong. Lúc đi ngang qua thư phòng, Cảnh Phi Dung đột nhiên dừng bước, đứng tại chỗ sửng sốt một lát, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía án thư.
Sở Nhạn Xuyên đang ngồi ở trước án thư, chống cằm yên lặng đọc sách. Y mặc một bộ y phục màu trắng như tuyết, màu tóc đen tuyền như lông quạ. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ soi vào phòng, soi sáng nền nhà, cũng hoà vào với màu y phục của y. Chiếc cổ mảnh mai thon gầy của Sở Nhạn Xuyên cứ như được ánh trăng bao lấy, tạo cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp, đường nét sườn mặt thanh lãnh, hoàn toàn không có chút nào giống một kẻ ở trên chiến trường nhuỗm vạn năm lệ khí.
Sở Nhạn Xuyên dùng đầu ngón tay như ngọc gõ nhẹ lên mặt bàn vài cái, y khẽ cầm một tờ giấy mỏng lên, bên trên viết ba chữ vừa to vừa đậm: ĐỒ LỪA ĐẢO (thêm năm dấu chấm than).
“Ngũ điện hạ đây là đang nói ai?” Sở Nhạn Xuyên hỏi.
Cảnh Phi Dung cùng hắn đối mặt một lát, một lời cũng không nói, liền quay đầu đi luôn.
Hắn trở về phòng, đứng ngây người tại chỗ một lúc sau đó đi tắm rửa thay y phục với cái khí thể như thể con sói đói lao vào ăn lấy ăn để, gột sạch sẽ ma khí và máu còn dính trên người. Lúc Sở Nhạn Xuyên vào phòng, miệng Cảnh Phi Dung còn đang gặm một miếng mứt hoa quả, hắn vừa ăn vừa hoảng loạn vội vàng giấu quần áo -- chính là cái nội y kia của Sở Nhạn Xuyên.
Cảnh Phi Dung làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra là bản thân hắn mỗi ngày đều ôm cái nội y này đi ngủ, trước lúc ngủ còn nhìn chằm chằm hình Đồ Đằng trong lòng bàn tay suốt hơn 15 phút trời. Mỗi lần hắn nghĩ tới chuyện Đế Quân yêu hắn thâm tình và sâu sắc đến chừng nào, hắn liền cảm thấy một cảm giác mềm mại truyền đến từ trái tim, cả người cứ như đang tan ra vậy.
Mỹ nhân không đáng sợ, mỹ nhân si tình mới đáng sợ, hiện tại Cảnh Phi Dung đã thấu hiểu vô cùng sâu sắc về vấn đề này.
“Cách nhiều ngày như vậy, Đế Quân đột nhiên đến thăm, có chuyện gì sao?” Cảnh Phi Dung rung động thì rung động, nhưng nên tức giận thì một phần cũng không thể thiếu, chắp tay đưa lưng về Sở Nhạn Xuyên: "Là đến xem cái gọi là "con" đó, hay là vừa ngủ dậy ở chỗ của Minh Vương đại nhân xong thì tiện thể tới đây đi dạo?"
Cảnh Phi Dung cảm thấy kỹ năng nói chuyện của mình quá là tuyệt vời, không chỉ đề cập tới chuyện Sở Nhạn Xuyên tới trễ, mà còn ám chỉ chuyện hắn đã biết chuyện hắn mang thai là giả, còn có thể thuận tiện nhắc lại chuyện lần trước Sở Nhạn Xuyên ngủ ở chỗ của Ngu Thương, đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn. Cảnh Phi Dung, ngươi quá đỉnh luôn.
Sở Nhạn Xuyên nhìn bóng dáng cao lớn của Cảnh Phi Dung, lộ ra vẻ trẻ con và so đo, y bỗng nhớ tới lời Thiên Đế nói: "Đầu óc của Phi Dung ngoại trừ lúc trên chiến trường còn có chút minh mẫn ra thì tất cả những lúc còn lại tính khí đều rất trẻ con, nếu như có chỗ nào không phải phép, mong Đế Quân hãy lượng thứ."
"Ta sẽ tự mình lo liệu" Sở Nhạn Xuyên trả lời, thần sắc hờ hững lãnh đạm, lúc ấy y cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Thiên Đế lấy một cái, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta không phải một phần của đế vương gia*."
(*"Gia" ở đây là gia đình nhe)
“Điện hạ bị thương?” Sở Nhạn Xuyên đi đến phía sau Cảnh Phi Dung, nhẹ giọng hỏi hắn.
Cảnh Phi Dung cảm thấy mình bị hớ rồi, Sở Nhạn Xuyên dùng loại ngữ khí mềm nhẹ như thế này quan tâm hắn. Một đại nam nhân như hắn lại không thể biểu lộ một chút tức giận nào nữa, hắn thậm chí còn quên luôn cả mấy vấn đề mình vừa hỏi.
“Vết thương nhỏ mà thôi.” Cảnh Phi Dung giống như đang rata bình tĩnh mà trả lời, nhưng lỗ tai lại đỏ hết cả lên rồi.
Sở Nhạn Xuyên vươn tay, nắm lấy cánh tay Cảnh Phi Dung xoay người hắn lại: “Nếu là bị ma khí xâm nhập, thì không phải việc nhỏ, điện hạ để ta xem thử xem.”
Ánh mắt Cảnh Phi Dung mơ hồ, Sở Nhạn Xuyên vén cổ áo của hắn ra, cẩn thận xem kỹ vết thương bên sườn cổ của hắn, xác nhận không có ma khí vây dính sau đó lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng áp vào, một đạo linh lực màu lam theo đầu ngón tay tràn ra, chậm rãi dung nhập vào da thịt. Cảnh Phi Dung chỉ cảm thấy linh thức đột nhiên trở nên rõ ràng, tia linh khí mang theo hơi lạnh nhàn nhạt, chạy khắp kinh mạch. Chỉ trong chốc lát, miệng vết thương đã khép lại, chỉ còn lại một dấu vết nhàn nhạt.
Cảnh Phi Dung từng bị thương rất nhiều lần, cũng từng không ít lần được người khác rót linh lực chữa trị, nhưng Sở Nhạn Xuyên là người đầu tiên rót linh lực chữa thương cho hắn mà không xảy ra tình trạng xung khắc, hơn nữa còn có hiệu quả trị thương vô cùng tốt.
Quả nhiên là khai cổ thần tôn, linh lực độc nhất vô nhị, trị thương một khắc như bằng người khác tu luyện cả trăm năm.
“Vết thương lành rồi.” Cảnh Phi Dung sờ sờ cái cổ của mình, nhỏ giọng nói.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ thật sự rất gần, Cảnh Phi Dung có thể nhìn thấy rất rõ hàng mi dài hơi rũ xuống của Sở Nhạn Xuyên, gốc mi rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đường nét sườn mặt nhu hoà thanh nhã, giao nhau tạo thành một chiếc cằm tuyệt đẹp. Cảnh Phi Dung đột nhiên muốn dùng lực xoa nắn bờ môi của Sở Nhạn Xuyên, muốn nó dính thêm chút màu sắc tươi sáng hơn, như thế nhất định sẽ rất đẹp.
Đang suy nghĩ lung tung, Cảnh Phi Dung nghe thấy Sở Nhạn Xuyên giống như đang hỏi hắn một câu: "Thứ điện hạ đang ăn là mứt Bạch Đào của Vọng Nguyệt Sơn sao?"
Bên tai bỗng dưng từ từ quanh quẩn lời mà tứ tỷ nói: Y thật sự yêu đệ.
Y thật sự rất yêu đệ……
Sở Nhạn Xuyên rất yêu đệ……
Sở Nhạn Xuyên rất yêu Cảnh Phi Dung……
Cảnh Phi Dung bỗng cảm thấy choáng váng, hắn nhìn chằm chằm Sở Nhạn Xuyên mặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đế quân cũng muốn ăn?”
Sở Nhạn Xuyên cũng chỉ là thuận miệng thì hỏi thôi, vừa muốn lắc đầu nói bản thân không muốn ăn, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Cảnh Phi Dung cúi đầu, một tay đè ở sau gáy Sở Nhạn Xuyên, không một lời báo trước mà hôn y.
_______________
Thích truyện thì cho tui 1 nhen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất