Chương 7: Mạc Vĩ Hồ
“Cậu có chuyện gì sao?” Kiều Tang không thể không dừng lại hỏi.
"Nếu không phải cậu lãng phí nhiều thời gian như vậy, tôi hôm nay cũng sẽ không đến không chuyến này." Nữ sinh oán giận nói.
Kiều Tang hơi nhíu mày, nói: "Tôi nhớ khi đọc đến số của cậu, cậu không có ở đây.”
Nữ sinh lại nói: “Nếu cậu không đi nhanh như vậy, thì người tới là tôi rồi, cậu ngồi thêm mấy giây nữa, tôi đã tới đó rồi.”
Kiều Tang trực tiếp vượt qua cô ta chuẩn bị rời đi, cô mặc dù bây giờ 15 tuổi, nhưng bên trong là người trưởng thành, nữ sinh trước mặt cô mặc đồng phục cấp 3, đối với cô thì vẫn là con nít. Cãi nhau cùng trẻ con cho dù thắng thì có nghĩa gì chứ?
Kết quả chưa đi được 2 bước, nữ sinh chạy đến trước mặt Kiều Tang, chất vấn: “Sao cậu lại đi?”
Kiều Tang nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Cậu muốn đánh nhau à?”
Cùng trẻ con cãi nhau không có ý nghĩa, nhưng đánh nhau giải quyết vấn đề cũng là cách hay.
"Cái gì?" Lúc này đến phiên nữ sinh ngây ra.
“Đánh nhau thì đi ra ngoài, không đánh nhau thì tránh ra.” Mắt Kiều Tang là mắt phượng hẹp dài, bình thường nhìn rất đẹp, nhưng khi cô không cười mà trợn mắt lên nhìn người ta trông rất đáng sợ.
Nữ sinh run sợ một lát, nhìn đồng phục trên người Kiều Tang, lại nhìn Hỏa Nha Cẩu và Bàn Gia Cưu, cắn răng nói: “Đánh thì đánh.”
Hai người tới đằng sau Trung tâm ngự thú Hàng Châu ở đó có một bãi đất trống, chỗ này không rộng lắm, nhưng vẫn có vài người đến đây huấn luyện thú sủng.
Kiều Tang nhìn thì có chút ngoài ý muốn, nên hỏi: “Ở chỗ này không tốt lắm, hay tìm chỗ khác?”
Nữ sinh nghe xong thì miệng nhếch lên giễu cợt: “Như nào? Cậu sợ à?”
Kiều Tang nhíu mày: “Tôi chỉ sợ cậu mất mặt mà thôi? Nếu như cậu muốn ở đây thì tốt thôi.”
“Đến đây đi! " Nữ sinh bước vào trong.
Kiều Tang thấy nữ sinh bày xong trận pháp, thì đặt Hỏa Nha Cẩu trong tay xuống đất.
Nữ sinh thấy vậy giơ hai tay lên, còn chưa kịp kết ấn, thì thấy một cái chân quét đến mặt cô ta, theo phản xạ cô ta ngồi xổm xuống đất ôm đầu. Chỉ nghe tiếng gió lướt qua đầu cô ta.
“Cậu làm gì vậy!” Từ Linh Lam kinh hãi toát mồ hôi.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy rồi lùi ra sau hai bước, còn chưa hoàn hồn, không thể tin được, nữ sinh kia nhỏ hơn cô mà dám đá cô ta, lại còn đá thẳng lên đầu. Cái chân này mà đá trúng đầu cô ta, thì chắc chắn bị chấn động não rồi. Quá hung tàn!
Kiều Tang mặt đầy vô tội: “Không phải cậu muốn đánh nhau à?”
Mẹ nó, ai bảo đánh nhau kiểu này. Từ Linh Lam cạn lời, cô ta cảm thấy cô bé kia cố tình như vậy, nhưng cô ta không có chứng cứ.
“Ngự Thú Sư đánh nhau tất nhiên phải dùng thú sủng chứ, cậu thấy Ngự Thú Sư nào tự mình ra tay chưa?” Từ Linh Lam lớn giọng nói với Kiều Tang.
Kiều Tang sửng sốt một chút, mở miệng nói: “Tôi còn chưa phải Ngự Thú Sư.”
Từ Linh Lam câm nín. Đúng là vừa nãy cô ta cũng nghe như thế. Nhưng đây chỉ là giấy chứng nhận thôi, cũng khế ước với thú sủng rồi, còn dám nói không phải Ngự Thú Sư?
Từ Linh Lam cũng không nói nhảm trực tiếp kết ấn, trận pháp màu trắng trên mặt đất sáng lên, một thú sủng màu trắng xuất hiện ở trong trận.
Nhìn thú sủng của mình, Từ Linh Lam trong lòng an tâm hẳn lên: “Tôi là Ngự Thú Sư, đánh nhau tất nhiên để cho thú sủng đánh nhau rồi, cậu có dám không?”
Đối diện với nữ sinh hung dữ thế này, Bàn Gia Cưu chắc chắn không phải của cô bé, là Ngự Thú Sư mới thức tỉnh, chắc chắn con Hỏa Nha Cẩu còn chưa lớn kia mới là thú sủng khế ước.
Bạch Sa Hồ của cô ta hôm qua đã tiến hóa thành Mạc Vĩ Hồ. Cô bé kia làm sao đánh lại cô ta được?
Mạc Vĩ Hồ là hình thái tiến hóa của Bạch Sa Hồ, tính tình nó rất ngoan, Bạch Sa Hồ thì xinh đẹp, sau khi tiến hóa thành Mạc Vĩ Hồ, đuôi nó dài hơn hai mét, gấp năm lần cơ thể nó, cũng chính là nơi tấn công.
Kiều Tang nhìn thú sủng có đôi mắt màu hổ phách và bộ lông trắng trước mặt, trong đầu đã hiện lên tư liệu liên quan tới nó, mặc dù hôm qua cô chỉ mới đọc sơ qua.
Mạc Vĩ Hồ trước mắt cô là thú sủng trung cấp, mà Hỏa Nha Cẩu chỉ mới sinh được một tháng, cô vừa mới khế ước còn chưa huấn luyện nó. Cô đánh không lại. Trong lòng Kiều Tang đã kết luận như vậy.
Nếu thực lực cách xa nhau như vậy cô không muốn gọi Hỏa Nha Cẩu lên để bị đánh.
“Bàn Gia Cưu, em lên đi.” Kiều Tang quay đầu nhìn sang bồ câu béo đang yên tĩnh đứng đó.
Bàn Gia Cưu vỗ cánh đồng ý, trực tiếp đi tới trước mặt Mạc Vĩ Hồ.
Từ Linh Lam giễu cợt nói: “Đây không phải thú sủng của cậu.”
Kiều Tang gật gật đầu đồng ý.
“Haiz, Bàn Gia Cưu thì Bàn Gia Cưu đi, tôi vẫn thắng.” Từ Linh Lam cũng không có ngăn cản.
Chỉ huy thú sủng của người khác và thú sủng của mình rất khác nhau, cùng là thú sủng trung cấp, nhưng Từ Linh Lam rất tự tin cô ta sẽ thắng.
“Mạc Vĩ Hồ, dùng Cát Chảy!” Từ Linh Lam quyết định tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp mở miệng ra lệnh.
“Cát.”
Mạc Vĩ Hồ ngẩng đầu kêu một tiếng, đuôi dài hơn hai mét lắc lư, dưới đất từ từ nổi lên vòng sáng màu vàng.
“Bàn Gia Cưu, bay lên.” Kiều Tang không hoảng loạn.
Bàn Gia Cưu vừa muốn cất cánh, chỉ thấy một thân hình màu đỏ vèo một cái vọt tới đối diện, trực tiếp đụng vào người Mạc Vĩ Hồ, cắt đứt chiêu thức của Mạc Vĩ Hồ.
Bàn Gia Cưu đã quên đập cánh, cái đầu béo ú đầy nghi hoặc. Không phải nó đánh nhau à? Nhìn Hỏa Nha Cẩu, Kiều Tang sửng sốt một chút.
“Gâu.”
“Gâu, gâu.”
Hỏa Nha Cẩu bất mãn hướng về phía Kiều Tang gọi. Kiều Tang cảm giác Hỏa Nha Cẩu tức giận, còn có hơi tủi thân. Hỏa Nha Cẩu không vui tẹo nào. Nó mới là thú sủng khế ước của cô mà! Sao lại phải nhường cho kẻ khác đánh nhau chứ! Kiều Tang cảm thấy vậy miệng hơi đắng, muốn nói gì đó.
“Hèn hạ! Cậu lại muốn đánh lén, hai đánh một à?” Từ Linh Lam tức giận hét lên.
Bạch Sa Hồ của cô ta mặc dù tiến hóa thành Mạc Vĩ Hồ, nhưng não bộ của cô ta chỉ khai phá được 7 %, đến khi Ngự Thú Điển thức tỉnh lần thứ hai còn rất lâu, vẫn chưa khế ước được với thú sủng thứ hai.
Mạc Vĩ Hồ là trung cấp sủng thú nhưng Bàn Gia Cưu cũng như vậy, hơn nữa Bàn Gia Cưu là thú sủng hệ phi hành, nó là khắc tinh của Mạc Vĩ Hồ.
Còn có Hỏa Nha Cẩu, nó là sơ cấp thú sủng, nhưng lại là hệ Hỏa, lực công kích rất mạnh, nếu hai đánh một thì cô ta thua chắc rồi.
Từ Linh Lam nghiến răng nghiến lợi mà nhìn nữ sinh trước mặt này, còn nhỏ như vậy, mà vừa hung dữ lại còn hèn hạ.
Kiều Tang đứng tại chỗ sợ hãi một lúc, sau đó lại hiểu ra vấn đề. Hai đánh một à?
Tại sao cô lại không nghĩ ra nhỉ? Đây chỉ là đánh nhau, chứ đâu phải một trận thi đấu, làm gì có quy tắc chứ.
Vừa lúc Hỏa Nha Cẩu muốn đánh nhau, vậy là cô có thể kiểm chứng trình độ của Hỏa Nha Cẩu rồi. Nghĩ như vậy Kiều Tang nhìn tiểu gia hỏa trước mặt đang giận dỗi, cười nói: “Hỏa Nha Cẩu, tới đây.”
"Nếu không phải cậu lãng phí nhiều thời gian như vậy, tôi hôm nay cũng sẽ không đến không chuyến này." Nữ sinh oán giận nói.
Kiều Tang hơi nhíu mày, nói: "Tôi nhớ khi đọc đến số của cậu, cậu không có ở đây.”
Nữ sinh lại nói: “Nếu cậu không đi nhanh như vậy, thì người tới là tôi rồi, cậu ngồi thêm mấy giây nữa, tôi đã tới đó rồi.”
Kiều Tang trực tiếp vượt qua cô ta chuẩn bị rời đi, cô mặc dù bây giờ 15 tuổi, nhưng bên trong là người trưởng thành, nữ sinh trước mặt cô mặc đồng phục cấp 3, đối với cô thì vẫn là con nít. Cãi nhau cùng trẻ con cho dù thắng thì có nghĩa gì chứ?
Kết quả chưa đi được 2 bước, nữ sinh chạy đến trước mặt Kiều Tang, chất vấn: “Sao cậu lại đi?”
Kiều Tang nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Cậu muốn đánh nhau à?”
Cùng trẻ con cãi nhau không có ý nghĩa, nhưng đánh nhau giải quyết vấn đề cũng là cách hay.
"Cái gì?" Lúc này đến phiên nữ sinh ngây ra.
“Đánh nhau thì đi ra ngoài, không đánh nhau thì tránh ra.” Mắt Kiều Tang là mắt phượng hẹp dài, bình thường nhìn rất đẹp, nhưng khi cô không cười mà trợn mắt lên nhìn người ta trông rất đáng sợ.
Nữ sinh run sợ một lát, nhìn đồng phục trên người Kiều Tang, lại nhìn Hỏa Nha Cẩu và Bàn Gia Cưu, cắn răng nói: “Đánh thì đánh.”
Hai người tới đằng sau Trung tâm ngự thú Hàng Châu ở đó có một bãi đất trống, chỗ này không rộng lắm, nhưng vẫn có vài người đến đây huấn luyện thú sủng.
Kiều Tang nhìn thì có chút ngoài ý muốn, nên hỏi: “Ở chỗ này không tốt lắm, hay tìm chỗ khác?”
Nữ sinh nghe xong thì miệng nhếch lên giễu cợt: “Như nào? Cậu sợ à?”
Kiều Tang nhíu mày: “Tôi chỉ sợ cậu mất mặt mà thôi? Nếu như cậu muốn ở đây thì tốt thôi.”
“Đến đây đi! " Nữ sinh bước vào trong.
Kiều Tang thấy nữ sinh bày xong trận pháp, thì đặt Hỏa Nha Cẩu trong tay xuống đất.
Nữ sinh thấy vậy giơ hai tay lên, còn chưa kịp kết ấn, thì thấy một cái chân quét đến mặt cô ta, theo phản xạ cô ta ngồi xổm xuống đất ôm đầu. Chỉ nghe tiếng gió lướt qua đầu cô ta.
“Cậu làm gì vậy!” Từ Linh Lam kinh hãi toát mồ hôi.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy rồi lùi ra sau hai bước, còn chưa hoàn hồn, không thể tin được, nữ sinh kia nhỏ hơn cô mà dám đá cô ta, lại còn đá thẳng lên đầu. Cái chân này mà đá trúng đầu cô ta, thì chắc chắn bị chấn động não rồi. Quá hung tàn!
Kiều Tang mặt đầy vô tội: “Không phải cậu muốn đánh nhau à?”
Mẹ nó, ai bảo đánh nhau kiểu này. Từ Linh Lam cạn lời, cô ta cảm thấy cô bé kia cố tình như vậy, nhưng cô ta không có chứng cứ.
“Ngự Thú Sư đánh nhau tất nhiên phải dùng thú sủng chứ, cậu thấy Ngự Thú Sư nào tự mình ra tay chưa?” Từ Linh Lam lớn giọng nói với Kiều Tang.
Kiều Tang sửng sốt một chút, mở miệng nói: “Tôi còn chưa phải Ngự Thú Sư.”
Từ Linh Lam câm nín. Đúng là vừa nãy cô ta cũng nghe như thế. Nhưng đây chỉ là giấy chứng nhận thôi, cũng khế ước với thú sủng rồi, còn dám nói không phải Ngự Thú Sư?
Từ Linh Lam cũng không nói nhảm trực tiếp kết ấn, trận pháp màu trắng trên mặt đất sáng lên, một thú sủng màu trắng xuất hiện ở trong trận.
Nhìn thú sủng của mình, Từ Linh Lam trong lòng an tâm hẳn lên: “Tôi là Ngự Thú Sư, đánh nhau tất nhiên để cho thú sủng đánh nhau rồi, cậu có dám không?”
Đối diện với nữ sinh hung dữ thế này, Bàn Gia Cưu chắc chắn không phải của cô bé, là Ngự Thú Sư mới thức tỉnh, chắc chắn con Hỏa Nha Cẩu còn chưa lớn kia mới là thú sủng khế ước.
Bạch Sa Hồ của cô ta hôm qua đã tiến hóa thành Mạc Vĩ Hồ. Cô bé kia làm sao đánh lại cô ta được?
Mạc Vĩ Hồ là hình thái tiến hóa của Bạch Sa Hồ, tính tình nó rất ngoan, Bạch Sa Hồ thì xinh đẹp, sau khi tiến hóa thành Mạc Vĩ Hồ, đuôi nó dài hơn hai mét, gấp năm lần cơ thể nó, cũng chính là nơi tấn công.
Kiều Tang nhìn thú sủng có đôi mắt màu hổ phách và bộ lông trắng trước mặt, trong đầu đã hiện lên tư liệu liên quan tới nó, mặc dù hôm qua cô chỉ mới đọc sơ qua.
Mạc Vĩ Hồ trước mắt cô là thú sủng trung cấp, mà Hỏa Nha Cẩu chỉ mới sinh được một tháng, cô vừa mới khế ước còn chưa huấn luyện nó. Cô đánh không lại. Trong lòng Kiều Tang đã kết luận như vậy.
Nếu thực lực cách xa nhau như vậy cô không muốn gọi Hỏa Nha Cẩu lên để bị đánh.
“Bàn Gia Cưu, em lên đi.” Kiều Tang quay đầu nhìn sang bồ câu béo đang yên tĩnh đứng đó.
Bàn Gia Cưu vỗ cánh đồng ý, trực tiếp đi tới trước mặt Mạc Vĩ Hồ.
Từ Linh Lam giễu cợt nói: “Đây không phải thú sủng của cậu.”
Kiều Tang gật gật đầu đồng ý.
“Haiz, Bàn Gia Cưu thì Bàn Gia Cưu đi, tôi vẫn thắng.” Từ Linh Lam cũng không có ngăn cản.
Chỉ huy thú sủng của người khác và thú sủng của mình rất khác nhau, cùng là thú sủng trung cấp, nhưng Từ Linh Lam rất tự tin cô ta sẽ thắng.
“Mạc Vĩ Hồ, dùng Cát Chảy!” Từ Linh Lam quyết định tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp mở miệng ra lệnh.
“Cát.”
Mạc Vĩ Hồ ngẩng đầu kêu một tiếng, đuôi dài hơn hai mét lắc lư, dưới đất từ từ nổi lên vòng sáng màu vàng.
“Bàn Gia Cưu, bay lên.” Kiều Tang không hoảng loạn.
Bàn Gia Cưu vừa muốn cất cánh, chỉ thấy một thân hình màu đỏ vèo một cái vọt tới đối diện, trực tiếp đụng vào người Mạc Vĩ Hồ, cắt đứt chiêu thức của Mạc Vĩ Hồ.
Bàn Gia Cưu đã quên đập cánh, cái đầu béo ú đầy nghi hoặc. Không phải nó đánh nhau à? Nhìn Hỏa Nha Cẩu, Kiều Tang sửng sốt một chút.
“Gâu.”
“Gâu, gâu.”
Hỏa Nha Cẩu bất mãn hướng về phía Kiều Tang gọi. Kiều Tang cảm giác Hỏa Nha Cẩu tức giận, còn có hơi tủi thân. Hỏa Nha Cẩu không vui tẹo nào. Nó mới là thú sủng khế ước của cô mà! Sao lại phải nhường cho kẻ khác đánh nhau chứ! Kiều Tang cảm thấy vậy miệng hơi đắng, muốn nói gì đó.
“Hèn hạ! Cậu lại muốn đánh lén, hai đánh một à?” Từ Linh Lam tức giận hét lên.
Bạch Sa Hồ của cô ta mặc dù tiến hóa thành Mạc Vĩ Hồ, nhưng não bộ của cô ta chỉ khai phá được 7 %, đến khi Ngự Thú Điển thức tỉnh lần thứ hai còn rất lâu, vẫn chưa khế ước được với thú sủng thứ hai.
Mạc Vĩ Hồ là trung cấp sủng thú nhưng Bàn Gia Cưu cũng như vậy, hơn nữa Bàn Gia Cưu là thú sủng hệ phi hành, nó là khắc tinh của Mạc Vĩ Hồ.
Còn có Hỏa Nha Cẩu, nó là sơ cấp thú sủng, nhưng lại là hệ Hỏa, lực công kích rất mạnh, nếu hai đánh một thì cô ta thua chắc rồi.
Từ Linh Lam nghiến răng nghiến lợi mà nhìn nữ sinh trước mặt này, còn nhỏ như vậy, mà vừa hung dữ lại còn hèn hạ.
Kiều Tang đứng tại chỗ sợ hãi một lúc, sau đó lại hiểu ra vấn đề. Hai đánh một à?
Tại sao cô lại không nghĩ ra nhỉ? Đây chỉ là đánh nhau, chứ đâu phải một trận thi đấu, làm gì có quy tắc chứ.
Vừa lúc Hỏa Nha Cẩu muốn đánh nhau, vậy là cô có thể kiểm chứng trình độ của Hỏa Nha Cẩu rồi. Nghĩ như vậy Kiều Tang nhìn tiểu gia hỏa trước mặt đang giận dỗi, cười nói: “Hỏa Nha Cẩu, tới đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất