Chương 50: cầu nối giữa con người và động vật (2)
Khi nhìn thấy Khương Đồ Nam, Nhỏ Ô cảm thấy cô có một loại sức hút gần gũi quen thuộc, rất đặc biệt. Nhất là khi nó càu nhàu, cô dường như có thể nghe hiểu được nó đang nói gì!
Tất nhiên, trước đây, người duy nhất hiểu được lời nó nói là Đô Lương, nhưng Đô Lương lại cho rằng lời nói của nó không mấy hay ho gì, nên đã gắn cho Nhỏ Ô một cái máy dịch không đáng tin cậy để đánh lừa những người khác trong căn cứ.
Nhỏ Ô cảm thấy rằng, cái máy dịch kỳ quái mà Đô Lương đưa cho nó hoàn toàn không thể truyền tải được một phần mười vẻ đẹp của ngôn ngữ mà nó thông thạo!
Sự thật chứng minh rằng, với tư cách là niềm hy vọng của tộc quạ Đạt Ô Hàn, nó không tể nào nhầm lẫn, Khương Đồ Nam không phải là người bình thường. Cô không chỉ có thể hiểu được lời chúng nói mà còn có thể trấn an con báo đáng sợ, mặc dù đó chỉ là một chú báo nhỏ vài tháng tuổi vô dụng.
Nhân lúc chú báo nhỏ đang ăn, Nhỏ Ô lặng lẽ đứng trên đầu báo, tận hưởng cảm giác làm "báo giả mạo" và thấy cũng không tệ lắm. Nếu Khương Đồ Nam có ý định mang con báo này về căn cứ, thì đừng trách nó biến báo thành thú cưỡi của mình.
Nhìn con báo bị nhốt trong khoang trị liệu, Nhỏ Ô không khỏi nhớ lại một số ký ức không vui, nhưng khi nghĩ kỹ lại, những ký ức đó là gì nhỉ? Nhỏ Ô nhìn chú báo đang dần chìm vào giấc ngủ, cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó quan trọng.
Khương Đồ Nam giao chú báo cho nó và bảo rằng cô phải đi xem một chú gấu trúc đỏ khác đang yếu ớt. Là bạn tốt của con người, Nhỏ Ô liền đồng ý với yêu cầu của cô.
Chỉ là... Khương Đồ Nam vừa rời đi, chú báo lập tức tỉnh dậy, phát hiện mình bị nhốt trong khoang trị liệu và lại rơi vào trạng thái bực bội.
Nhớ lại phương pháp mà Khương Đồ Nam đã chỉ dạy, Nhỏ Ô vội vàng mang dung dịch dinh dưỡng lại gần:
" Ngươi là con báo gì mà còn bực bội hơn cả ta! Đưa cho ngươi dung dịch dinh dưỡng còn chưa đủ sao! "
" Hả? Ngươi không phải là cái kẻ… ngoạm ngoạm… Ta biết ngươi rồi, bọn chúng đều nói rằng ngươi đã bị loài hai chân mua chuộc rồi, ngoạm ngoạm… "
Tất nhiên, trước đây, người duy nhất hiểu được lời nó nói là Đô Lương, nhưng Đô Lương lại cho rằng lời nói của nó không mấy hay ho gì, nên đã gắn cho Nhỏ Ô một cái máy dịch không đáng tin cậy để đánh lừa những người khác trong căn cứ.
Nhỏ Ô cảm thấy rằng, cái máy dịch kỳ quái mà Đô Lương đưa cho nó hoàn toàn không thể truyền tải được một phần mười vẻ đẹp của ngôn ngữ mà nó thông thạo!
Sự thật chứng minh rằng, với tư cách là niềm hy vọng của tộc quạ Đạt Ô Hàn, nó không tể nào nhầm lẫn, Khương Đồ Nam không phải là người bình thường. Cô không chỉ có thể hiểu được lời chúng nói mà còn có thể trấn an con báo đáng sợ, mặc dù đó chỉ là một chú báo nhỏ vài tháng tuổi vô dụng.
Nhân lúc chú báo nhỏ đang ăn, Nhỏ Ô lặng lẽ đứng trên đầu báo, tận hưởng cảm giác làm "báo giả mạo" và thấy cũng không tệ lắm. Nếu Khương Đồ Nam có ý định mang con báo này về căn cứ, thì đừng trách nó biến báo thành thú cưỡi của mình.
Nhìn con báo bị nhốt trong khoang trị liệu, Nhỏ Ô không khỏi nhớ lại một số ký ức không vui, nhưng khi nghĩ kỹ lại, những ký ức đó là gì nhỉ? Nhỏ Ô nhìn chú báo đang dần chìm vào giấc ngủ, cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó quan trọng.
Khương Đồ Nam giao chú báo cho nó và bảo rằng cô phải đi xem một chú gấu trúc đỏ khác đang yếu ớt. Là bạn tốt của con người, Nhỏ Ô liền đồng ý với yêu cầu của cô.
Chỉ là... Khương Đồ Nam vừa rời đi, chú báo lập tức tỉnh dậy, phát hiện mình bị nhốt trong khoang trị liệu và lại rơi vào trạng thái bực bội.
Nhớ lại phương pháp mà Khương Đồ Nam đã chỉ dạy, Nhỏ Ô vội vàng mang dung dịch dinh dưỡng lại gần:
" Ngươi là con báo gì mà còn bực bội hơn cả ta! Đưa cho ngươi dung dịch dinh dưỡng còn chưa đủ sao! "
" Hả? Ngươi không phải là cái kẻ… ngoạm ngoạm… Ta biết ngươi rồi, bọn chúng đều nói rằng ngươi đã bị loài hai chân mua chuộc rồi, ngoạm ngoạm… "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất