Chương 102: Mỹ nhân như ngọc
Nghiêm Tiểu Đao hẹn gặp Tô tiểu thư tại phòng riêng trong một câu lạc bộ ở Lâm Loan.
Ngồi lên taxi rồi, hắn mới tiền trảm hậu tấu nhắn tin cho ngài Lăng: Tôi đi gặp Tô Tinh hỏi manh mối, sẽ về sớm, đừng sốt ruột.
Đã quá quen thuộc với mảnh đất quê nhà này, hắn cố tình chọn một địa điểm thanh tịnh bình yên. Khác với mấy câu lạc bộ như “Cẩm Tú Hoàng Đình” hay “Vũ Nhuận Thiên Đường”, nơi này rất sạch sẽ, không nuôi gà cũng không đẻ trứng, khách khứa ăn chay niệm phật thanh tâm quả dục chỉ đến uống trà trò chuyện, ngắm cảnh, ngắm cá bơi. Bên trong câu lạc bộ nồng nàn hương thơm thấm đẫm lòng người, đèn đuốc và hoa sen dưới hồ cùng sáng lung linh.
Nghiêm Tiểu Đao ngồi xếp bằng bên chiếc bàn bện từ trúc, pha trà cho Tô Tinh, chén trà và dụng cụ pha trà lại tức khắc bị Tô Tinh giành lấy. Tô Tinh làm những việc nhỏ này rất thành thạo tao nhã, tinh tế thông tuệ.
Hiện tại, cô là “cô nương” thuộc phái “văn sĩ” được thượng khách yêu thích nhất. Ngực to mông bự, cử chỉ dung tục khoe xác thịt ngồn ngộn đã hết thời rồi, hoa sen nở giữa hồ, am hiểu thi thư lại được hoan nghênh hơn, bây giờ làm nghề gì cũng khó, đi đâu cũng cần bằng đại học cao đẳng và các loại chứng chỉ chuyên ngành.
Tô Tinh nhoẻn cười ngọt ngào, “Em đọc xong ‘Mười lăm năm Vạn Lịch’ rồi, Tiểu Đao giới thiệu thêm cho em vài cuốn nhé?”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Tôi chịu thôi, dạo này thịnh hành thể loại gì?”
Tô Tinh đáp, “Chính là mấy cuốn sách bình thường anh thích đọc, đàn ông đều thích thể loại đó, em muốn mở mang thêm kiến thức để trò chuyện với họ.”
Nghiêm Tiểu Đao lục lại trí nhớ, hàm hồ giới thiệu một đống sách giải trí như “The Cambridge history of China”, “Chiến lược Nam Hải”, “Sáu trăm năm lịch sử đô thị Thiên Tân”, “Steve Jobs”…
Hàn huyên xong xuôi, Nghiêm Tiểu Đao vào thẳng vấn đề, “Tô Tinh, tôi hỏi em một chuyện rất quan trọng, ngày 19 tháng 4 ba năm về trước, em có ở Cẩm Tú Hoàng Đình không?”
Vừa dứt lời, tự hắn cũng thấy mình làm khó người ta quá rồi, tự nhiên kéo người ta lại, hỏi chuyện xảy ra vào một ngày nào đó từ ba năm trước, ai trả lời nổi?
Quả nhiên Tô tiểu thư yểu điệu nhíu mày, “Ba năm về trước? Sao em nhớ được.”
Tô Tinh không phải nghệ nhân ký hợp đồng chính thức dưới trướng chủ tịch Lương, cô là người ngoài, là hoa khôi có lai lịch trong giới, thường xuyên được thượng khách hẹn gặp tại Cẩm Tú Hoàng Đình ở Yên thành, hoặc “nhờ” đi cùng tới yến tiệc thường niên để phô trương thanh thế, quản lý Cẩm Tú còn phải trả thêm phí ra sân cho cô. Nghiêm Tiểu Đao không muốn nhớ lại năm đó mình từng gặp Tô tiểu thư bao nhiêu lần, mỗi lần ở những đâu, hắn chỉ định vắt óc moi ra vài mảnh ký ức vụn vặt hữu hạn để dẫn dắt dòng suy nghĩ và hồi ức của cô.
Tô Tinh lại châm trà cho Tiểu Đao, ánh mắt thoáng nhìn gợn nước trong chén. Một hình ảnh lướt qua gợn nước, bàn tay cô khựng lại giữa không trung.
Nghiêm Tiểu Đao nhanh trí bắt được, “Nhớ ra gì sao?”
Tô Tinh mơ màng ngước lên, “Ngày 19 tháng 4? Em nhớ rồi… Đúng là em ở Cẩm Tú. Hôm ấy là sinh nhật của một người chị em họ Hoàng, Hoàng tiểu thư ký hợp đồng thường trú với Cẩm Tú, cô ấy hẹn mấy chị em thân thiết đến mừng sinh nhật, em còn mua tặng cô ấy bánh ngọt và đồ trang sức, chính là hôm đó.”
Nghiêm Tiểu Đao thở phào, lại nói một hơi, “Các chị em cùng đón sinh nhật, vậy tối hôm đó em có gặp người nào khả nghi, hoặc vị khách mới nào không ăn nhập lắm với không khí náo nhiệt ở đó không?”
Tô Tinh rất thông minh, vừa nghe đã hiểu, từng bước nhớ lại, “Trong sảnh người đến người đi ồn ào lắm, toàn là đàn ông và bầu bạn đi kèm, em thật sự không nhớ hết được. Chúng em uống rượu hát karaoke ở một gian phòng yên tĩnh trên lầu, sau đó Đình gia vào phòng chúng em, khăng khăng ép chúng em cùng uống rượu…”
Nghiêm Tiểu Đao nhấp một ngụm trà, trà nóng rực từ đầu lưỡi xuống lồng ngực, nhưng sống lưng chợt lạnh toát, “Đình gia gì? Đình gia nào?!”
Tô Tinh thỏ thẻ, “Là một đại thiếu gia trong giới ‘quan hệ xã giao’, cũng không ký hợp đồng thường trú với Cẩm Tú, thân phận bí ẩn, tất cả mọi người đều gọi anh ta như vậy.”
“Thiếu gia trong giới quan hệ xã giao?” Nghiêm Tiểu Đao hết sức bất ngờ, “Tên gã ta có phải Trương Đình Cường không?”
Khuôn mặt thanh tú của Tô Tinh lộ vẻ lúng túng, “Tiểu Đao, tên anh ta không phải Trương gì đó mà là Cổ Diệu Đình, em thấy có người gọi anh ta là Cổ thiếu gia hoặc Đình gia.”
Bất kể người này được gọi là gì thì họ và tên đều có thể thay đổi, có một kiểu người sẵn sàng chối bỏ bài vị tổ tiên, nhà thờ dòng họ và tất cả lịch sử đã qua, nhưng các đặc điểm được cha mẹ ban tặng vẫn luôn hiện diện trên mặt mũi dáng dấp. Nghiêm Tiểu Đao thẳng thắn đưa ra một bức ảnh chụp, chỉ vào thanh niên đầu trọc bóng loáng, mặt mũi khôi ngô, khí chất lạnh lùng sắc sảo trong ảnh, “Đây là ảnh chụp mười mấy năm trước, có phải là người này không?”
Tô Tinh sửng sốt, cầm bức ảnh quan sát khoảng năm phút đồng hồ, cũng có phần kinh hãi thất thố, “Tiểu Đao, người này có vấn đề gì sao? Anh ta là tội phạm sao?… Em cảm giác đúng là anh ta đó.”
Tô tiểu thư lấy một cây bút từ túi xách ngọc trai, bắt đầu kí họa thẳng lên khay trà bằng gỗ.
Một trong những sở trường của cô là hội họa, cô đã tầm sư học đạo tại Yên thành, thượng khách có địa vị và biết thưởng thức nghệ thuật rất thích các tiểu thư như vậy. Chỉ vài nét ít ỏi, cô đã vẽ ra thần thái. Đường nét khuôn mặt của người trong tranh và trong bức ảnh khá giống nhau, chỉ là khí chất đã cay nghiệt lão luyện hơn, nhưng chẳng ngờ cái đầu trọc nổi bật còn biến thành kiểu tóc đuôi ngựa!
Mà kiểu tóc đuôi ngựa này cũng không giống bình thường. Cổ thiếu gia, hay nói đúng hơn là Cổ đại gia, đường nét sắc sảo khôi ngô, phần cổ thô ráp to lớn, dáng dấp cường tráng, mỗi sợi tóc trên đầu đều dựng lên như một cọng dây thép, được tết lại thành chiếc đuôi ngựa ngắn sau gáy. Khí thế mạnh mẽ khiếp người theo vân gỗ trên khay trà thẩm thấu ra ngoài.
Nghiêm Tiểu Đao nhận ra, người trong bức chân dung Tô Tinh vẽ và người trong ảnh là một, chỉ đổi kiểu đầu trọc hung ác du côn thành kiểu đuôi ngựa hào hoa khí phái rất hợp mốt, cái tên thật tục tằn bị xóa bổ, chuyển sang dùng biệt danh khá nho nhã.
Nghiêm Tiểu Đao có điều chưa hiểu, “Người này cũng phải bốn mươi rồi, lớn tuổi như thế mà vẫn làm thiếu gia quan hệ xã giao?”
Đôi mắt xinh đẹp long lanh của Tô Tinh thoáng dao động, cô khẽ nở nụ cười, “Cái nghề của chúng em, sáu mươi tuổi đứng đường cũng là tiểu thư, thiếu gia. Miễn không lập gia đình, không bay ra khỏi lồng chim thì mãi mãi là tiểu thư, thiếu gia thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao đối diện với ánh mắt sóng sánh như nước của Tô tiểu thư, đột nhiên không lên tiếng.
…
Hiện tại, thu hoạch đáng kinh ngạc này đã bao trùm cảm xúc của Nghiêm Tiểu Đao. Hắn vẫn cho rằng mục tiêu mà cảnh sát đang tìm kiếm là tên tội phạm độc ác xấu xa ở Giang Dương, cướp đoạt tiền tham ô rồi cao chạy xa bay, có lẽ bây giờ cũng trở thành thương gia giàu sang phú quý nức tiếng một phương như Thích Bảo Sơn, hoặc thành quan lớn hô phong hoán vũ như Du Cảnh Liêm, đến tài xế Đàm nhút nhát yếu hèn trời sinh kém cỏi mà còn lên làm cục phó ở huyện kia kìa.
Quả nhiên thiên hạ rộng lớn, mỗi người mỗi chí, câu chuyện luôn phát triển theo hướng bất ngờ. Đình gia này thay hình đổi dạng thành Cổ Diệu Đình, nhiều năm qua lại trong các tụ điểm ăn chơi của giới thượng lưu, chẳng trách cảnh sát không tìm được hành tung của gã, bởi vì chẳng ai ngờ tới tình huống này.
Nghiêm Tiểu Đao trịnh trọng khẩn cầu Tô Tinh, “Em nhớ lại thật kỹ xem, trong ngày hôm đó Cổ thiếu gia đã làm gì, gặp ai?”
Tô Tinh nghiêm túc đáp, “Anh ta xuất hiện ở Cẩm Tú chắc chắn vì có người chọn anh ta, anh ta tới gặp người đó, bằng không thì không tới đâu.”
Nghiêm Tiểu Đao xoáy vào mấu chốt, “Ai chọn gã? Gã tới gặp ai?”
Tô Tinh nhíu mày, “Thế lực của anh ta lớn lắm, giao thiệp rất rộng với các vị quan to và phu nhân có tiền, nghe đồn là ‘con rể’ nhà họ Triệu, không rõ thật hay giả.”
Nghiêm Tiểu Đao khó mà tin nổi, thân phận của nhà họ Triệu trong giới như thế nào? Dòng dõi ba đời đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, đức cao vọng trọng, Đình gia này quá bản lĩnh rồi — ‘con rể’ cơ đấy?
Lại nói hôm đó, Tô Tinh cùng mấy chị em đang thủ thỉ tâm sự tỷ muội tình thâm trong một phòng riêng, Cổ thiếu gia đột nhiên bước vào, hùng hổ ngồi xuống sô pha, một mình chiếm trọn ba chỗ, bảo hai cô nương ngồi lên đùi gã, hầu gã uống rượu ca hát.
Tô Tinh không thích điệu bộ phách lối ngang ngược của Cổ Diệu Đình, lấy cớ đi dặm lại lớp trang điểm để né tránh, không muốn bị người nọ nhúng chàm.
Cô không tận mắt chứng kiến tối hôm đó Cổ Diệu Đình đã làm gì.
Giả sử tận mắt chứng kiến, e rằng người phải chết chính là cô.
Chuông báo động vang lên, có người đột nhập phòng VIP dành cho khách quý trên lầu, vệ sĩ các tầng bắt đầu ra quân, sắc mặt kích động. Sau đó Tô Tinh nghe được vài lời đồn, nói chẳng biết tại sao một người đàn ông lấy được thẻ từ, lên lầu rình coi, chọc Đình gia và khách quý phẫn nộ, gây ra kết cục hỗn loạn rất khó dàn xếp.
Nghiêm Tiểu Đao lo lắng truy hỏi, “Vậy rốt cuộc là người nào xông vào phòng VIP? Khách quý mà Cổ Diệu Đình gặp là ai? Chẳng lẽ là đám Triệu gia?”
Nghiêm Tiểu Đao đập nồi dìm thuyền, rút ra tấm ảnh chụp chàng trai trẻ mặc đồng phục cảnh sát, “Hôm đó em có gặp người này không, người xông vào có phải anh ấy không?”
Tô Tinh suy nghĩ rất lâu, cố gắng nhớ lại tướng mạo của những người đàn ông cô mới gặp trong ba năm nay tại Cẩm Tú, cuối cùng áy náy lắc đầu. Cô thật sự không nhận ra sĩ quan Lục.
Cho dù Tô tiểu thư chỉ nhớ lại được vài ký ức vụn vặt, nhưng vẫn đủ để Nghiêm Tiểu Đao cấp bách võ đoán ra một kết luận, Lục Hạo Thành bị hại chính bởi chuyện này. Hôm đó sĩ quan Lục đột nhập vào phòng riêng dành cho khách quý tại Cẩm Tú Hoàng Đình, chính mắt trông thấy Cổ Diệu Đình và khách quý nọ làm điều gì đó bí mật.
Nghiêm Tiểu Đao không tin sĩ quan Lục chỉ tình cờ đi ngang qua hoặc sơ ý lên nhầm tầng, một đội trưởng đội cảnh sát hình sự chính trực ngay thẳng đi tới nơi đó, chắc chắn là để tìm manh mối và chứng cứ phạm tội, mặc thường phục đơn độc lẻn vào sào huyệt kẻ địch, bắt gặp hành vi không thể tiết lộ với người ngoài, bởi vậy mới dẫn tới họa sát thân.
“Có lẽ đúng là thế, anh biết những người đó mà, họ chơi đùa rất quá trớn, người ngoài nhìn vào sẽ thấy khó coi…” Tô Tinh tán thành suy luận của Tiểu Đao, “Quá trớn tới mức gây ra án mạng cũng có, nhưng ‘thanh lý’ rất giỏi, tuyệt đối không có ai tới tra rõ chân tướng. Thân phận của những vị khách đó rất cao quý, nếu bị người khác chụp được hành vi như vậy, tiếng xấu lộ ra thì địa vị khó giữ!”
Tiếng xấu lộ ra, dư luận xôn xao, giống như sự việc Du công tử thiệt mạng lúc trước, quả nhiên hành vi tội ác nào đó không thể để lộ ra ngoài.
Rõ ràng Tô Tinh còn ngập ngừng muốn nói thêm, nhưng vì giữ kẽ trước mặt Nghiêm Tiểu Đao nên đành phải trau chuốt ngôn từ sao cho thật uyển chuyển. Nhưng qua đôi câu vài lời của cô, Nghiêm Tiểu Đao có thể trông thấy những khuôn mặt dâm đãng dữ tợn, đám người thác loạn quay cuồng như ma quỷ múa lượn, đạo cụ xấu xí loang lổ máu tươi, những con rối hình người bị độc chiếm, bị tùy ý lặng mạ ngược đãi, máu đỏ thấm đẫm sàn nhà, vách tường của cung điện tráng lệ vàng son…
Tô Tinh kiềm chế tới khổ sở, không thể nói thành lời. Đó chính là trò chơi tình ái trong truyền thuyết tại Cẩm Tú Hoàng Đình, cực kỳ ít người tận mắt chứng kiến, nhưng ai cũng đã từng nghe. Tất cả những người tham dự, bất kể là kẻ ngược đãi hay bị ngược đãi, đều là nhân vật lừng lẫy tiếng tăm trước mặt công chúng, đây là vụ bê bối tuyệt mật.
Vì vậy, Cổ Diệu Đình hoặc nhân vật đứng sau đã hạ lệnh cho gã tay sai Quách Triệu Bân tìm thời cơ sát hại sĩ quan Lục, hiện giờ gã tay sai họ Quách nối giáo cho giặc đã bị diệt khẩu, đây là lời giải thích đơn giản và hợp lý nhất.
Màu đỏ bao trùm căn phòng hành hung, vũng máu càng lúc càng lan rộng, tràn ngập ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao.
Lần này hắn đến không vô ích. Tô tiểu thư không nằm trong danh sách nghệ nhân ký hợp đồng, vì vậy sau thảm án ngày 22 tháng 4, cảnh sát điều tra Cẩm Tú, hoa mắt chóng mặt bởi “danh sách” nghệ nhân chuyên hành nghề “xã giao” đa dạng phong phú, nhưng lại bỏ sót một gián điệp cực kỳ sáng suốt tinh tường là Tô tiểu thư. Số người ít ỏi biết rõ đầu đuôi đã bị uy hiếp bịt miệng từ lâu, hôm nay vật đổi sao dời, ai còn có thể nói ra chân tướng?
Lúc đứng dậy, Nghiêm Tiểu Đao choáng váng loạng choạng, được Tô Tinh đỡ lấy, “Tiểu Đao, anh không khỏe sao?”
Nghiêm Tiểu Đao cố gắng chống đỡ, khoát tay, “Uống nhiều trà nóng quá, nhiệt độ cơ thể hơi cao.”
Tô Tinh cũng nhận ra hắn đang sốt, “Em đưa anh về nhé.”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ thở dốc, “Đừng, không cần đâu.”
Tô Tinh nắm chặt hai tay Nghiêm Tiểu Đao không buông, rõ ràng vẫn còn lưu luyến, nhưng cũng hiểu hôm nay Tiểu Đao hẹn gặp cô tại nơi thanh tĩnh trống trải như Phật đường này, chính là kín đáo đặt quan hệ của hai người dừng lại trong phạm vi “bạn cũ thuần khiết”.
“Cảm ơn em.” Nghiêm Tiểu Đao ngừng lại một thoáng, nói thêm, “Xin lỗi nhé.”
Nghiêm Tiểu Đao không tán thành Tiết Khiêm chỉ huy hắn làm việc này, hiển nhiên là lợi dụng tình xưa của cô đối với hắn, hắn thật lòng áy náy.
Đôi mắt Tô Tinh thấp thoáng ý cười, nhưng tiếng nói lại xót xa, “Tiểu Đao này, chúng ta biết nhau tám năm rồi, anh quen người mới chưa được mấy tháng. Nếu như, nếu như ngày xưa em không bán rẻ tiếng cười trên sân khấu, nếu em là một cô gái lương thiện, anh có cưới em không?”
“Những chuyện đó không liên quan gì cả, tôi chưa bao giờ để tâm.” Nghiêm Tiểu Đao trả lời rất thật lòng, “Từ lần đầu tiên gặp người ấy, tôi đã thích người ấy rồi. Cho tới bây giờ, cả tên họ và thân phận thật sự của người ấy, e rằng tôi còn chưa nắm rõ, nhưng chẳng cần biết người ấy có lương thiện hay không, dù độc dù ác đi chăng nữa thì tôi vẫn thích!”
Tô Tinh nước mắt tràn mi, dùng nghi thức cáo biệt trịnh trọng hôn lên nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi Tiểu Đao, xoay bước bỏ đi.
Dù độc dù ác đi chăng nữa thì vẫn thích, ấy là chân thành, quấn quýt, si mê, người ngoài có thể xen một ngón tay vào sao?
Nghiêm Tiểu Đao cậy mạnh, khéo léo từ chối đề nghị hộ tống của Tô tiểu thư, bây giờ lại thấy hối hận, hắn vịn tay lên khung cửa, đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn khó lòng cất bước, xương khớp cả người rệu rã biểu tình. Hắn âm thầm tự giễu, đúng là già cả rồi, vẫn cần mấy nha hoàn nâng kiệu, e rằng đêm nay phải ngủ trong Phật đường của câu lạc bộ này mất.
Điện thoại reo lên, hắn cúi xuống đọc tin nhắn, chính là giọng điệu thẹn quá hóa giận của ngài Lăng: Người vừa độc vừa ác đến đón anh về đây!
Một tin nhắn đủ khiến hai chân Nghiêm tổng hết cả mềm!
Cột sống của hắn đột ngột thẳng tưng, thậm chí còn vô thức ngoái lại nhìn cửa sổ, cân nhắc xem có nên nhảy cửa sổ bỏ chạy hay không! Hiển nhiên Lăng Hà đang nén giận, chẳng những chưa cuộn chăn ném hắn ra đường mà còn tới đón người bệnh ốm yếu khó cất bước này về nhà.
Nhưng đồng thời hắn cũng thấy kỳ lạ, Lăng Hà luôn kịp thời nắm bắt được hành tung của hắn, giống như gắn định vị trên người hắn, thậm chí còn nghe được hắn và Tô Tinh nói chuyện?
Nghiêm Tiểu Đao chưa kịp nhắn tin trả lời, bóng dáng cao lớn đã phủ kín tầm mắt hắn.
Hắn bị người nọ dùng một tay ôm chặt sau gáy, tay còn lại ấn lồng ngực ép quay về phòng. Lăng Hà hất gót chân một cái, dứt khoát sập cửa lại.
Hơi nước dưới hồ sen và mùi cỏ xanh quanh quẩn trong phòng, hòa cùng hương trà thơm dìu dịu.
Nghiêm Tiểu Đao không có sức chống cự, thoạt nhìn vẫn cường tráng dẻo dai, nhưng cơ bắp đã mất sức mềm oặt rồi, hắn chậm rãi ngã xuống giường trúc, bị Lăng Hà tiện thể cưỡi lên trên, giữ chặt hai tay hai chân.
Nghiêm Tiểu Đao nhẹ giọng vỗ về, “Đừng quấy mà, tôi đến đây làm việc đứng đắn, Tô Tinh biết manh mối vụ án sĩ quan Lục.”
“Tôi biết anh đến đây làm việc đứng đắn, nhưng tôi không vui!” Lăng Hà lấm tấm mồ hôi, áo cũng hơi ướt, đoán chừng vừa hớt hải phóng xe tới, giữa mồ hôi thậm chí còn thoang thoảng ngửi thấy mùi ghen tuông chua xót.
Mấy tiếng trước tôi còn dịu dàng ôm anh.
Tôi cứ không vui đấy.
Nghiêm Tiểu Đao chẳng biết nên khóc hay nên cười, đột nhiên sâu sắc lĩnh hội cái gọi là “đứa nhỏ to xác này cần được người lớn dạy bảo kỹ càng”.
Một tay Lăng Hà chợt mò vào quần hắn, Nghiêm Tiểu Đao bị đau, nhưng không lên tiếng.
Bàn tay còn lại đặt giữa hai chân hắn, chậm rãi luồn xuống rãnh mông, tra tấn nơi yếu ớt nọ, thể hiện rõ chủ quyền của ngài Lăng. Mánh khóe càng lúc càng thành thạo khéo léo, khiến người đang sốt cao rơi vào hổn hển và co giật từng cơn. Nghiêm Tiểu Đao lại không thể nhúc nhích, đành phải nằm ngửa, mặc ngón tay Lăng Hà đùa nghịch làm vật trong quần hắn cứng lên.
Nghiêm Tiểu Đao không ngăn lại, cũng không định phản kháng, chuyện tối nay, tối nay dứt điểm, ra ra vào vào thôi mà, xương cốt Đao gia vẫn gánh được, năm thì mười họa tích góp lại cộng sổ một thể!
Lăng Hà chăm chú nhìn Tiểu Đao, miễn cưỡng dồn hết ác khí trong đầu ra ngoài.
Lăng Hà khom lưng, cúi xuống bộ phận to lớn xinh đẹp đã ngẩng đầu chính giữa quần lót của Tiểu Đao, nhanh gọn hôn một cái qua lớp vải, sau đó lập tức sửa sang lại quần áo cho người này. Ban đầu dự định ép uổng “Chơi cho anh hết ngóc dậy luôn”, về sau phát hiện người này đã sốt cao tới mơ màng, hồn lìa khỏi phách, ánh mắt rệu rã cả người mềm nhũn, cần gì ép uổng nữa?!
Kiêng khem đã một tuần rồi.
Vợ thì phải nâng như nâng trứng, nguyên tắc này ngài Lăng vẫn hiểu, ghen mấy cũng phải nhịn.
Lăng Hà lấy mấy chiếc khăn lạnh, hạ nhiệt độ vật lý cho Tiểu Đao.
Hai người cùng nằm trên giường, chờ đội trưởng Tiết cử đồng nghiệp từ ban vật chứng tới lấy ghi âm khẩu cung và bức ký họa của Tô tiểu thư. Nghiêm Tiểu Đao thẳng thắn thuật lại thu hoạch tối nay của hắn cho Lăng Hà.
Lăng Hà cũng đồng ý với suy luận của hắn, “Cổ Diệu Đình chọn con đường tắt thần kỳ nhất, bán mình hầu hạ quyền quý, một bước lên trời như diều gặp gió. Sĩ quan Lục phát hiện bí mật này, có lẽ còn biết thêm nhiều sự thật khác, nên mới bị gã côn đồ diệt khẩu.”
Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy rất khó tin, “Lang chạ sống nhờ bán thân và ký sinh vào cường quyền, chẳng phải là ‘trai bao’ hay sao? Cả gan giết người phóng hỏa, sát hại cảnh sát không cần kiêng nể, ai chống lưng cho gã?”
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu*, Bao Tự phong hỏa hí chư hầu**, cùng lắm chỉ là hai mỹ nữ vô tích sự như bị rơm. Cổ thiếu gia phải hơn bị rơm chứ? Tại sao gã có thể làm mưa làm gió chẳng kiêng nể gì ai? Quý phi được sủng ái tức là đứng trên vạn người, nắm quyền sinh sát triều thần trong tay, vì được Thiên tử cưng chiều mà coi trời bằng vung, chẳng phải Cổ Diệu Đình cũng là hạng người như vậy sao?” Lăng Hà phát hiện ví dụ này không thỏa đáng lắm, nhưng ý nghĩa cũng tương tự thôi.
*Trích từ bài thơ số 1 trong tuyển tập 3 bài Quá Hoa Thanh cung (Đi ngang cung Hoa Thanh) của Đỗ Mục, kể về sự tích mỗi năm Đường Huyền Tông đều truyền lệnh tới vùng Tứ Xuyên, sai người cưỡi ngựa phi nhanh, vận chuyển quả vải tươi tới Trường An vì Dương Quý Phi rất thích loại quả này. Nguyên văn như sau:
长安回望绣成堆
山顶千门次第开
一骑红尘妃子笑
无人知是荔枝来
Trường An hồi vọng tú thành đôi
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai
Nhất kị hồng trần phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai
Dịch nghĩa:
Quay lại trông Trường An như gò thêu gấm,
Trên đỉnh núi, nghìn cửa lần lượt mở ra.
Một người cưỡi ngựa tung bụi hồng, Quý Phi mỉm cười,
Không ai biết rằng ấy là quả vải đã về đến cung.
Chi tiết tham khảo ở đây.
**Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯). Chi tiết tham khảo tại đây.
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu, “Không thể tưởng tượng nổi có người lại thích gã ác ôn man rợ này, mặt mũi thì bặm trợn…”
Lăng Hà không đồng ý với câu này, ánh mắt đảo một vòng khắp toàn thân Nghiêm Tiểu Đao, nhưng y không so sánh thế được.
Tiểu Đao trong mắt y vô cùng hoàn hảo, khôi ngô rắn rỏi, tuyệt đối không phải thứ mặt mũi bặm trợn.
Lăng Hà tỉ mỉ phân tích cho Nghiêm Tiểu Đao, “Chỗ dựa của Cổ thiếu gia này phải cực kỳ vững chắc, đủ để cho gã bản lĩnh và can đảm tàn sát dân lành, thoải mái đùa bỡn những người biết lai lịch của gã trong lòng bàn tay, đùa chán thì giết người diệt khẩu, chẳng trách Thích gia, Du đại nhân và Đàm Thiệu An đều phải kiêng nể Cổ Diệu Đình, nói năng cẩn trọng, né còn chẳng kịp, nên không ai chịu tiết lộ chân tướng.”
“Chúng ta có thể đặt giả thiết, Quách Triệu Bân được kẻ quyền quý nào đó thu nhận để làm tay sai hành hung giết người, Lương Thông là tay sai phụ trách quyên tiền và bảo kê, vậy thì Cổ Diệu Đình là tay sai chuyên bóp vai đấm lưng hầu ngủ cho thượng khách!”
Tức là, nhà họ Triệu nuôi ba chú chó săn, bình thường ba chú chó săn này tương thân tương ái, nhiệm vụ đã được phân công rõ ràng, hơn nữa còn có thể đứng ra làm lá chắn cho nhau, giúp nhau che giấu thân phận, trốn tránh tất cả nguy cơ có thể dẫn tới bại lộ hành tung. Thỉnh thoảng, những con rối này ló cái đầu quái thú vinh quang phù phiếm ra khỏi bóng tối, nhưng chìm sâu dưới nước lại là xác chết mục rữa hôi thối vô cùng.
Nghiêm Tiểu Đao thình lình ngộ ra thân phận và địa vị của Đình gia, thậm chí Lương Thông trong thế trận này, “Ban đầu tôi tưởng gã nhà giàu mới nổi Quách Triệu Bân là tay chân của Lương Thông, bây giờ xem ra, Quách Triệu Bân chưa chắc đã theo lệnh Lương Thông, có khả năng chủ tịch Lương không trực tiếp liên quan tới vụ án sĩ quan Lục.”
Nếu “Cổ thiếu gia” dùng Cẩm Tú Hoàng Đình làm địa điểm để âm thầm móc ngoặc với thượng khách trong giới, hưởng thụ cuộc sống bay bổng như tiên, thì chủ tịch Lương eo giắt bạc triệu chính là cái chum lớn bao bọc và che giấu tất cả, dùng hành vi đồng lõa này để nhập hội, một ngày nào đó sẽ khó tránh khỏi chuốc họa vào thân.
Lăng Hà vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Tiểu Đao, giễu cợt bảo, “Anh cứ yên tâm về người bạn nhỏ họ Lương đi, ba anh ta cũng chẳng sung sướng gì, bề ngoài vinh quang hoành tráng lắm, nhưng bên trong cũng sứt đầu mẻ trán, chỉ sợ sau này lại bị ‘Triệu Thế Nhân’ ép thành ‘Lương Hỉ Nhi’, đợi anh và đội trưởng Tiết đến cứu ấy chứ!”
Điều Nghiêm Tiểu Đao quan tâm không phải nhà họ Lương, mà là Lăng công tử của hắn.
Nghiêm Tiểu Đao khẽ nói, “Tiểu Hà, cậu liều lĩnh lật lại bản án cũ, trăm cay nghìn đắng truy tìm manh mối bóc trần bộ mặt thật của Lương Thông và Cổ Diệu Đình. Đó là bởi cậu muốn vén lên cái ‘giới’ bẩn thỉu đó, trong giới chắc chắn không chỉ có một mình gã cặn bã Cổ Diệu Đình chìm trong trụy lạc, nhất định còn những người khác được thu nạp và chiêu mộ. Rất nhiều người trong số họ không có tội tình gì, cũng không phải họ tự nguyện sa vào, mà là bị ép buộc và lăng nhục, ví dụ như Mạch Doãn Lương, Lư Dịch Luân, hoặc ví dụ như…”
Như ai nữa? Nghiêm Tiểu Đao không nói nên lời.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, chân tướng mối thù xưa xuyên qua sắc máu, ùa tới trước mặt y, Lăng Hà vẫn có thể duy trì bình tĩnh, nét mặt và cảm xúc không hề dao động, “Cho nên, trận mưa ở nghĩa trang Lâm Loan vì tôi mà trút xuống, đó là lời nhắn nhủ của sĩ quan Lục dành cho tôi.”
Ngồi lên taxi rồi, hắn mới tiền trảm hậu tấu nhắn tin cho ngài Lăng: Tôi đi gặp Tô Tinh hỏi manh mối, sẽ về sớm, đừng sốt ruột.
Đã quá quen thuộc với mảnh đất quê nhà này, hắn cố tình chọn một địa điểm thanh tịnh bình yên. Khác với mấy câu lạc bộ như “Cẩm Tú Hoàng Đình” hay “Vũ Nhuận Thiên Đường”, nơi này rất sạch sẽ, không nuôi gà cũng không đẻ trứng, khách khứa ăn chay niệm phật thanh tâm quả dục chỉ đến uống trà trò chuyện, ngắm cảnh, ngắm cá bơi. Bên trong câu lạc bộ nồng nàn hương thơm thấm đẫm lòng người, đèn đuốc và hoa sen dưới hồ cùng sáng lung linh.
Nghiêm Tiểu Đao ngồi xếp bằng bên chiếc bàn bện từ trúc, pha trà cho Tô Tinh, chén trà và dụng cụ pha trà lại tức khắc bị Tô Tinh giành lấy. Tô Tinh làm những việc nhỏ này rất thành thạo tao nhã, tinh tế thông tuệ.
Hiện tại, cô là “cô nương” thuộc phái “văn sĩ” được thượng khách yêu thích nhất. Ngực to mông bự, cử chỉ dung tục khoe xác thịt ngồn ngộn đã hết thời rồi, hoa sen nở giữa hồ, am hiểu thi thư lại được hoan nghênh hơn, bây giờ làm nghề gì cũng khó, đi đâu cũng cần bằng đại học cao đẳng và các loại chứng chỉ chuyên ngành.
Tô Tinh nhoẻn cười ngọt ngào, “Em đọc xong ‘Mười lăm năm Vạn Lịch’ rồi, Tiểu Đao giới thiệu thêm cho em vài cuốn nhé?”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Tôi chịu thôi, dạo này thịnh hành thể loại gì?”
Tô Tinh đáp, “Chính là mấy cuốn sách bình thường anh thích đọc, đàn ông đều thích thể loại đó, em muốn mở mang thêm kiến thức để trò chuyện với họ.”
Nghiêm Tiểu Đao lục lại trí nhớ, hàm hồ giới thiệu một đống sách giải trí như “The Cambridge history of China”, “Chiến lược Nam Hải”, “Sáu trăm năm lịch sử đô thị Thiên Tân”, “Steve Jobs”…
Hàn huyên xong xuôi, Nghiêm Tiểu Đao vào thẳng vấn đề, “Tô Tinh, tôi hỏi em một chuyện rất quan trọng, ngày 19 tháng 4 ba năm về trước, em có ở Cẩm Tú Hoàng Đình không?”
Vừa dứt lời, tự hắn cũng thấy mình làm khó người ta quá rồi, tự nhiên kéo người ta lại, hỏi chuyện xảy ra vào một ngày nào đó từ ba năm trước, ai trả lời nổi?
Quả nhiên Tô tiểu thư yểu điệu nhíu mày, “Ba năm về trước? Sao em nhớ được.”
Tô Tinh không phải nghệ nhân ký hợp đồng chính thức dưới trướng chủ tịch Lương, cô là người ngoài, là hoa khôi có lai lịch trong giới, thường xuyên được thượng khách hẹn gặp tại Cẩm Tú Hoàng Đình ở Yên thành, hoặc “nhờ” đi cùng tới yến tiệc thường niên để phô trương thanh thế, quản lý Cẩm Tú còn phải trả thêm phí ra sân cho cô. Nghiêm Tiểu Đao không muốn nhớ lại năm đó mình từng gặp Tô tiểu thư bao nhiêu lần, mỗi lần ở những đâu, hắn chỉ định vắt óc moi ra vài mảnh ký ức vụn vặt hữu hạn để dẫn dắt dòng suy nghĩ và hồi ức của cô.
Tô Tinh lại châm trà cho Tiểu Đao, ánh mắt thoáng nhìn gợn nước trong chén. Một hình ảnh lướt qua gợn nước, bàn tay cô khựng lại giữa không trung.
Nghiêm Tiểu Đao nhanh trí bắt được, “Nhớ ra gì sao?”
Tô Tinh mơ màng ngước lên, “Ngày 19 tháng 4? Em nhớ rồi… Đúng là em ở Cẩm Tú. Hôm ấy là sinh nhật của một người chị em họ Hoàng, Hoàng tiểu thư ký hợp đồng thường trú với Cẩm Tú, cô ấy hẹn mấy chị em thân thiết đến mừng sinh nhật, em còn mua tặng cô ấy bánh ngọt và đồ trang sức, chính là hôm đó.”
Nghiêm Tiểu Đao thở phào, lại nói một hơi, “Các chị em cùng đón sinh nhật, vậy tối hôm đó em có gặp người nào khả nghi, hoặc vị khách mới nào không ăn nhập lắm với không khí náo nhiệt ở đó không?”
Tô Tinh rất thông minh, vừa nghe đã hiểu, từng bước nhớ lại, “Trong sảnh người đến người đi ồn ào lắm, toàn là đàn ông và bầu bạn đi kèm, em thật sự không nhớ hết được. Chúng em uống rượu hát karaoke ở một gian phòng yên tĩnh trên lầu, sau đó Đình gia vào phòng chúng em, khăng khăng ép chúng em cùng uống rượu…”
Nghiêm Tiểu Đao nhấp một ngụm trà, trà nóng rực từ đầu lưỡi xuống lồng ngực, nhưng sống lưng chợt lạnh toát, “Đình gia gì? Đình gia nào?!”
Tô Tinh thỏ thẻ, “Là một đại thiếu gia trong giới ‘quan hệ xã giao’, cũng không ký hợp đồng thường trú với Cẩm Tú, thân phận bí ẩn, tất cả mọi người đều gọi anh ta như vậy.”
“Thiếu gia trong giới quan hệ xã giao?” Nghiêm Tiểu Đao hết sức bất ngờ, “Tên gã ta có phải Trương Đình Cường không?”
Khuôn mặt thanh tú của Tô Tinh lộ vẻ lúng túng, “Tiểu Đao, tên anh ta không phải Trương gì đó mà là Cổ Diệu Đình, em thấy có người gọi anh ta là Cổ thiếu gia hoặc Đình gia.”
Bất kể người này được gọi là gì thì họ và tên đều có thể thay đổi, có một kiểu người sẵn sàng chối bỏ bài vị tổ tiên, nhà thờ dòng họ và tất cả lịch sử đã qua, nhưng các đặc điểm được cha mẹ ban tặng vẫn luôn hiện diện trên mặt mũi dáng dấp. Nghiêm Tiểu Đao thẳng thắn đưa ra một bức ảnh chụp, chỉ vào thanh niên đầu trọc bóng loáng, mặt mũi khôi ngô, khí chất lạnh lùng sắc sảo trong ảnh, “Đây là ảnh chụp mười mấy năm trước, có phải là người này không?”
Tô Tinh sửng sốt, cầm bức ảnh quan sát khoảng năm phút đồng hồ, cũng có phần kinh hãi thất thố, “Tiểu Đao, người này có vấn đề gì sao? Anh ta là tội phạm sao?… Em cảm giác đúng là anh ta đó.”
Tô tiểu thư lấy một cây bút từ túi xách ngọc trai, bắt đầu kí họa thẳng lên khay trà bằng gỗ.
Một trong những sở trường của cô là hội họa, cô đã tầm sư học đạo tại Yên thành, thượng khách có địa vị và biết thưởng thức nghệ thuật rất thích các tiểu thư như vậy. Chỉ vài nét ít ỏi, cô đã vẽ ra thần thái. Đường nét khuôn mặt của người trong tranh và trong bức ảnh khá giống nhau, chỉ là khí chất đã cay nghiệt lão luyện hơn, nhưng chẳng ngờ cái đầu trọc nổi bật còn biến thành kiểu tóc đuôi ngựa!
Mà kiểu tóc đuôi ngựa này cũng không giống bình thường. Cổ thiếu gia, hay nói đúng hơn là Cổ đại gia, đường nét sắc sảo khôi ngô, phần cổ thô ráp to lớn, dáng dấp cường tráng, mỗi sợi tóc trên đầu đều dựng lên như một cọng dây thép, được tết lại thành chiếc đuôi ngựa ngắn sau gáy. Khí thế mạnh mẽ khiếp người theo vân gỗ trên khay trà thẩm thấu ra ngoài.
Nghiêm Tiểu Đao nhận ra, người trong bức chân dung Tô Tinh vẽ và người trong ảnh là một, chỉ đổi kiểu đầu trọc hung ác du côn thành kiểu đuôi ngựa hào hoa khí phái rất hợp mốt, cái tên thật tục tằn bị xóa bổ, chuyển sang dùng biệt danh khá nho nhã.
Nghiêm Tiểu Đao có điều chưa hiểu, “Người này cũng phải bốn mươi rồi, lớn tuổi như thế mà vẫn làm thiếu gia quan hệ xã giao?”
Đôi mắt xinh đẹp long lanh của Tô Tinh thoáng dao động, cô khẽ nở nụ cười, “Cái nghề của chúng em, sáu mươi tuổi đứng đường cũng là tiểu thư, thiếu gia. Miễn không lập gia đình, không bay ra khỏi lồng chim thì mãi mãi là tiểu thư, thiếu gia thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao đối diện với ánh mắt sóng sánh như nước của Tô tiểu thư, đột nhiên không lên tiếng.
…
Hiện tại, thu hoạch đáng kinh ngạc này đã bao trùm cảm xúc của Nghiêm Tiểu Đao. Hắn vẫn cho rằng mục tiêu mà cảnh sát đang tìm kiếm là tên tội phạm độc ác xấu xa ở Giang Dương, cướp đoạt tiền tham ô rồi cao chạy xa bay, có lẽ bây giờ cũng trở thành thương gia giàu sang phú quý nức tiếng một phương như Thích Bảo Sơn, hoặc thành quan lớn hô phong hoán vũ như Du Cảnh Liêm, đến tài xế Đàm nhút nhát yếu hèn trời sinh kém cỏi mà còn lên làm cục phó ở huyện kia kìa.
Quả nhiên thiên hạ rộng lớn, mỗi người mỗi chí, câu chuyện luôn phát triển theo hướng bất ngờ. Đình gia này thay hình đổi dạng thành Cổ Diệu Đình, nhiều năm qua lại trong các tụ điểm ăn chơi của giới thượng lưu, chẳng trách cảnh sát không tìm được hành tung của gã, bởi vì chẳng ai ngờ tới tình huống này.
Nghiêm Tiểu Đao trịnh trọng khẩn cầu Tô Tinh, “Em nhớ lại thật kỹ xem, trong ngày hôm đó Cổ thiếu gia đã làm gì, gặp ai?”
Tô Tinh nghiêm túc đáp, “Anh ta xuất hiện ở Cẩm Tú chắc chắn vì có người chọn anh ta, anh ta tới gặp người đó, bằng không thì không tới đâu.”
Nghiêm Tiểu Đao xoáy vào mấu chốt, “Ai chọn gã? Gã tới gặp ai?”
Tô Tinh nhíu mày, “Thế lực của anh ta lớn lắm, giao thiệp rất rộng với các vị quan to và phu nhân có tiền, nghe đồn là ‘con rể’ nhà họ Triệu, không rõ thật hay giả.”
Nghiêm Tiểu Đao khó mà tin nổi, thân phận của nhà họ Triệu trong giới như thế nào? Dòng dõi ba đời đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, đức cao vọng trọng, Đình gia này quá bản lĩnh rồi — ‘con rể’ cơ đấy?
Lại nói hôm đó, Tô Tinh cùng mấy chị em đang thủ thỉ tâm sự tỷ muội tình thâm trong một phòng riêng, Cổ thiếu gia đột nhiên bước vào, hùng hổ ngồi xuống sô pha, một mình chiếm trọn ba chỗ, bảo hai cô nương ngồi lên đùi gã, hầu gã uống rượu ca hát.
Tô Tinh không thích điệu bộ phách lối ngang ngược của Cổ Diệu Đình, lấy cớ đi dặm lại lớp trang điểm để né tránh, không muốn bị người nọ nhúng chàm.
Cô không tận mắt chứng kiến tối hôm đó Cổ Diệu Đình đã làm gì.
Giả sử tận mắt chứng kiến, e rằng người phải chết chính là cô.
Chuông báo động vang lên, có người đột nhập phòng VIP dành cho khách quý trên lầu, vệ sĩ các tầng bắt đầu ra quân, sắc mặt kích động. Sau đó Tô Tinh nghe được vài lời đồn, nói chẳng biết tại sao một người đàn ông lấy được thẻ từ, lên lầu rình coi, chọc Đình gia và khách quý phẫn nộ, gây ra kết cục hỗn loạn rất khó dàn xếp.
Nghiêm Tiểu Đao lo lắng truy hỏi, “Vậy rốt cuộc là người nào xông vào phòng VIP? Khách quý mà Cổ Diệu Đình gặp là ai? Chẳng lẽ là đám Triệu gia?”
Nghiêm Tiểu Đao đập nồi dìm thuyền, rút ra tấm ảnh chụp chàng trai trẻ mặc đồng phục cảnh sát, “Hôm đó em có gặp người này không, người xông vào có phải anh ấy không?”
Tô Tinh suy nghĩ rất lâu, cố gắng nhớ lại tướng mạo của những người đàn ông cô mới gặp trong ba năm nay tại Cẩm Tú, cuối cùng áy náy lắc đầu. Cô thật sự không nhận ra sĩ quan Lục.
Cho dù Tô tiểu thư chỉ nhớ lại được vài ký ức vụn vặt, nhưng vẫn đủ để Nghiêm Tiểu Đao cấp bách võ đoán ra một kết luận, Lục Hạo Thành bị hại chính bởi chuyện này. Hôm đó sĩ quan Lục đột nhập vào phòng riêng dành cho khách quý tại Cẩm Tú Hoàng Đình, chính mắt trông thấy Cổ Diệu Đình và khách quý nọ làm điều gì đó bí mật.
Nghiêm Tiểu Đao không tin sĩ quan Lục chỉ tình cờ đi ngang qua hoặc sơ ý lên nhầm tầng, một đội trưởng đội cảnh sát hình sự chính trực ngay thẳng đi tới nơi đó, chắc chắn là để tìm manh mối và chứng cứ phạm tội, mặc thường phục đơn độc lẻn vào sào huyệt kẻ địch, bắt gặp hành vi không thể tiết lộ với người ngoài, bởi vậy mới dẫn tới họa sát thân.
“Có lẽ đúng là thế, anh biết những người đó mà, họ chơi đùa rất quá trớn, người ngoài nhìn vào sẽ thấy khó coi…” Tô Tinh tán thành suy luận của Tiểu Đao, “Quá trớn tới mức gây ra án mạng cũng có, nhưng ‘thanh lý’ rất giỏi, tuyệt đối không có ai tới tra rõ chân tướng. Thân phận của những vị khách đó rất cao quý, nếu bị người khác chụp được hành vi như vậy, tiếng xấu lộ ra thì địa vị khó giữ!”
Tiếng xấu lộ ra, dư luận xôn xao, giống như sự việc Du công tử thiệt mạng lúc trước, quả nhiên hành vi tội ác nào đó không thể để lộ ra ngoài.
Rõ ràng Tô Tinh còn ngập ngừng muốn nói thêm, nhưng vì giữ kẽ trước mặt Nghiêm Tiểu Đao nên đành phải trau chuốt ngôn từ sao cho thật uyển chuyển. Nhưng qua đôi câu vài lời của cô, Nghiêm Tiểu Đao có thể trông thấy những khuôn mặt dâm đãng dữ tợn, đám người thác loạn quay cuồng như ma quỷ múa lượn, đạo cụ xấu xí loang lổ máu tươi, những con rối hình người bị độc chiếm, bị tùy ý lặng mạ ngược đãi, máu đỏ thấm đẫm sàn nhà, vách tường của cung điện tráng lệ vàng son…
Tô Tinh kiềm chế tới khổ sở, không thể nói thành lời. Đó chính là trò chơi tình ái trong truyền thuyết tại Cẩm Tú Hoàng Đình, cực kỳ ít người tận mắt chứng kiến, nhưng ai cũng đã từng nghe. Tất cả những người tham dự, bất kể là kẻ ngược đãi hay bị ngược đãi, đều là nhân vật lừng lẫy tiếng tăm trước mặt công chúng, đây là vụ bê bối tuyệt mật.
Vì vậy, Cổ Diệu Đình hoặc nhân vật đứng sau đã hạ lệnh cho gã tay sai Quách Triệu Bân tìm thời cơ sát hại sĩ quan Lục, hiện giờ gã tay sai họ Quách nối giáo cho giặc đã bị diệt khẩu, đây là lời giải thích đơn giản và hợp lý nhất.
Màu đỏ bao trùm căn phòng hành hung, vũng máu càng lúc càng lan rộng, tràn ngập ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao.
Lần này hắn đến không vô ích. Tô tiểu thư không nằm trong danh sách nghệ nhân ký hợp đồng, vì vậy sau thảm án ngày 22 tháng 4, cảnh sát điều tra Cẩm Tú, hoa mắt chóng mặt bởi “danh sách” nghệ nhân chuyên hành nghề “xã giao” đa dạng phong phú, nhưng lại bỏ sót một gián điệp cực kỳ sáng suốt tinh tường là Tô tiểu thư. Số người ít ỏi biết rõ đầu đuôi đã bị uy hiếp bịt miệng từ lâu, hôm nay vật đổi sao dời, ai còn có thể nói ra chân tướng?
Lúc đứng dậy, Nghiêm Tiểu Đao choáng váng loạng choạng, được Tô Tinh đỡ lấy, “Tiểu Đao, anh không khỏe sao?”
Nghiêm Tiểu Đao cố gắng chống đỡ, khoát tay, “Uống nhiều trà nóng quá, nhiệt độ cơ thể hơi cao.”
Tô Tinh cũng nhận ra hắn đang sốt, “Em đưa anh về nhé.”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ thở dốc, “Đừng, không cần đâu.”
Tô Tinh nắm chặt hai tay Nghiêm Tiểu Đao không buông, rõ ràng vẫn còn lưu luyến, nhưng cũng hiểu hôm nay Tiểu Đao hẹn gặp cô tại nơi thanh tĩnh trống trải như Phật đường này, chính là kín đáo đặt quan hệ của hai người dừng lại trong phạm vi “bạn cũ thuần khiết”.
“Cảm ơn em.” Nghiêm Tiểu Đao ngừng lại một thoáng, nói thêm, “Xin lỗi nhé.”
Nghiêm Tiểu Đao không tán thành Tiết Khiêm chỉ huy hắn làm việc này, hiển nhiên là lợi dụng tình xưa của cô đối với hắn, hắn thật lòng áy náy.
Đôi mắt Tô Tinh thấp thoáng ý cười, nhưng tiếng nói lại xót xa, “Tiểu Đao này, chúng ta biết nhau tám năm rồi, anh quen người mới chưa được mấy tháng. Nếu như, nếu như ngày xưa em không bán rẻ tiếng cười trên sân khấu, nếu em là một cô gái lương thiện, anh có cưới em không?”
“Những chuyện đó không liên quan gì cả, tôi chưa bao giờ để tâm.” Nghiêm Tiểu Đao trả lời rất thật lòng, “Từ lần đầu tiên gặp người ấy, tôi đã thích người ấy rồi. Cho tới bây giờ, cả tên họ và thân phận thật sự của người ấy, e rằng tôi còn chưa nắm rõ, nhưng chẳng cần biết người ấy có lương thiện hay không, dù độc dù ác đi chăng nữa thì tôi vẫn thích!”
Tô Tinh nước mắt tràn mi, dùng nghi thức cáo biệt trịnh trọng hôn lên nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi Tiểu Đao, xoay bước bỏ đi.
Dù độc dù ác đi chăng nữa thì vẫn thích, ấy là chân thành, quấn quýt, si mê, người ngoài có thể xen một ngón tay vào sao?
Nghiêm Tiểu Đao cậy mạnh, khéo léo từ chối đề nghị hộ tống của Tô tiểu thư, bây giờ lại thấy hối hận, hắn vịn tay lên khung cửa, đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn khó lòng cất bước, xương khớp cả người rệu rã biểu tình. Hắn âm thầm tự giễu, đúng là già cả rồi, vẫn cần mấy nha hoàn nâng kiệu, e rằng đêm nay phải ngủ trong Phật đường của câu lạc bộ này mất.
Điện thoại reo lên, hắn cúi xuống đọc tin nhắn, chính là giọng điệu thẹn quá hóa giận của ngài Lăng: Người vừa độc vừa ác đến đón anh về đây!
Một tin nhắn đủ khiến hai chân Nghiêm tổng hết cả mềm!
Cột sống của hắn đột ngột thẳng tưng, thậm chí còn vô thức ngoái lại nhìn cửa sổ, cân nhắc xem có nên nhảy cửa sổ bỏ chạy hay không! Hiển nhiên Lăng Hà đang nén giận, chẳng những chưa cuộn chăn ném hắn ra đường mà còn tới đón người bệnh ốm yếu khó cất bước này về nhà.
Nhưng đồng thời hắn cũng thấy kỳ lạ, Lăng Hà luôn kịp thời nắm bắt được hành tung của hắn, giống như gắn định vị trên người hắn, thậm chí còn nghe được hắn và Tô Tinh nói chuyện?
Nghiêm Tiểu Đao chưa kịp nhắn tin trả lời, bóng dáng cao lớn đã phủ kín tầm mắt hắn.
Hắn bị người nọ dùng một tay ôm chặt sau gáy, tay còn lại ấn lồng ngực ép quay về phòng. Lăng Hà hất gót chân một cái, dứt khoát sập cửa lại.
Hơi nước dưới hồ sen và mùi cỏ xanh quanh quẩn trong phòng, hòa cùng hương trà thơm dìu dịu.
Nghiêm Tiểu Đao không có sức chống cự, thoạt nhìn vẫn cường tráng dẻo dai, nhưng cơ bắp đã mất sức mềm oặt rồi, hắn chậm rãi ngã xuống giường trúc, bị Lăng Hà tiện thể cưỡi lên trên, giữ chặt hai tay hai chân.
Nghiêm Tiểu Đao nhẹ giọng vỗ về, “Đừng quấy mà, tôi đến đây làm việc đứng đắn, Tô Tinh biết manh mối vụ án sĩ quan Lục.”
“Tôi biết anh đến đây làm việc đứng đắn, nhưng tôi không vui!” Lăng Hà lấm tấm mồ hôi, áo cũng hơi ướt, đoán chừng vừa hớt hải phóng xe tới, giữa mồ hôi thậm chí còn thoang thoảng ngửi thấy mùi ghen tuông chua xót.
Mấy tiếng trước tôi còn dịu dàng ôm anh.
Tôi cứ không vui đấy.
Nghiêm Tiểu Đao chẳng biết nên khóc hay nên cười, đột nhiên sâu sắc lĩnh hội cái gọi là “đứa nhỏ to xác này cần được người lớn dạy bảo kỹ càng”.
Một tay Lăng Hà chợt mò vào quần hắn, Nghiêm Tiểu Đao bị đau, nhưng không lên tiếng.
Bàn tay còn lại đặt giữa hai chân hắn, chậm rãi luồn xuống rãnh mông, tra tấn nơi yếu ớt nọ, thể hiện rõ chủ quyền của ngài Lăng. Mánh khóe càng lúc càng thành thạo khéo léo, khiến người đang sốt cao rơi vào hổn hển và co giật từng cơn. Nghiêm Tiểu Đao lại không thể nhúc nhích, đành phải nằm ngửa, mặc ngón tay Lăng Hà đùa nghịch làm vật trong quần hắn cứng lên.
Nghiêm Tiểu Đao không ngăn lại, cũng không định phản kháng, chuyện tối nay, tối nay dứt điểm, ra ra vào vào thôi mà, xương cốt Đao gia vẫn gánh được, năm thì mười họa tích góp lại cộng sổ một thể!
Lăng Hà chăm chú nhìn Tiểu Đao, miễn cưỡng dồn hết ác khí trong đầu ra ngoài.
Lăng Hà khom lưng, cúi xuống bộ phận to lớn xinh đẹp đã ngẩng đầu chính giữa quần lót của Tiểu Đao, nhanh gọn hôn một cái qua lớp vải, sau đó lập tức sửa sang lại quần áo cho người này. Ban đầu dự định ép uổng “Chơi cho anh hết ngóc dậy luôn”, về sau phát hiện người này đã sốt cao tới mơ màng, hồn lìa khỏi phách, ánh mắt rệu rã cả người mềm nhũn, cần gì ép uổng nữa?!
Kiêng khem đã một tuần rồi.
Vợ thì phải nâng như nâng trứng, nguyên tắc này ngài Lăng vẫn hiểu, ghen mấy cũng phải nhịn.
Lăng Hà lấy mấy chiếc khăn lạnh, hạ nhiệt độ vật lý cho Tiểu Đao.
Hai người cùng nằm trên giường, chờ đội trưởng Tiết cử đồng nghiệp từ ban vật chứng tới lấy ghi âm khẩu cung và bức ký họa của Tô tiểu thư. Nghiêm Tiểu Đao thẳng thắn thuật lại thu hoạch tối nay của hắn cho Lăng Hà.
Lăng Hà cũng đồng ý với suy luận của hắn, “Cổ Diệu Đình chọn con đường tắt thần kỳ nhất, bán mình hầu hạ quyền quý, một bước lên trời như diều gặp gió. Sĩ quan Lục phát hiện bí mật này, có lẽ còn biết thêm nhiều sự thật khác, nên mới bị gã côn đồ diệt khẩu.”
Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy rất khó tin, “Lang chạ sống nhờ bán thân và ký sinh vào cường quyền, chẳng phải là ‘trai bao’ hay sao? Cả gan giết người phóng hỏa, sát hại cảnh sát không cần kiêng nể, ai chống lưng cho gã?”
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu*, Bao Tự phong hỏa hí chư hầu**, cùng lắm chỉ là hai mỹ nữ vô tích sự như bị rơm. Cổ thiếu gia phải hơn bị rơm chứ? Tại sao gã có thể làm mưa làm gió chẳng kiêng nể gì ai? Quý phi được sủng ái tức là đứng trên vạn người, nắm quyền sinh sát triều thần trong tay, vì được Thiên tử cưng chiều mà coi trời bằng vung, chẳng phải Cổ Diệu Đình cũng là hạng người như vậy sao?” Lăng Hà phát hiện ví dụ này không thỏa đáng lắm, nhưng ý nghĩa cũng tương tự thôi.
*Trích từ bài thơ số 1 trong tuyển tập 3 bài Quá Hoa Thanh cung (Đi ngang cung Hoa Thanh) của Đỗ Mục, kể về sự tích mỗi năm Đường Huyền Tông đều truyền lệnh tới vùng Tứ Xuyên, sai người cưỡi ngựa phi nhanh, vận chuyển quả vải tươi tới Trường An vì Dương Quý Phi rất thích loại quả này. Nguyên văn như sau:
长安回望绣成堆
山顶千门次第开
一骑红尘妃子笑
无人知是荔枝来
Trường An hồi vọng tú thành đôi
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai
Nhất kị hồng trần phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai
Dịch nghĩa:
Quay lại trông Trường An như gò thêu gấm,
Trên đỉnh núi, nghìn cửa lần lượt mở ra.
Một người cưỡi ngựa tung bụi hồng, Quý Phi mỉm cười,
Không ai biết rằng ấy là quả vải đã về đến cung.
Chi tiết tham khảo ở đây.
**Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯). Chi tiết tham khảo tại đây.
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu, “Không thể tưởng tượng nổi có người lại thích gã ác ôn man rợ này, mặt mũi thì bặm trợn…”
Lăng Hà không đồng ý với câu này, ánh mắt đảo một vòng khắp toàn thân Nghiêm Tiểu Đao, nhưng y không so sánh thế được.
Tiểu Đao trong mắt y vô cùng hoàn hảo, khôi ngô rắn rỏi, tuyệt đối không phải thứ mặt mũi bặm trợn.
Lăng Hà tỉ mỉ phân tích cho Nghiêm Tiểu Đao, “Chỗ dựa của Cổ thiếu gia này phải cực kỳ vững chắc, đủ để cho gã bản lĩnh và can đảm tàn sát dân lành, thoải mái đùa bỡn những người biết lai lịch của gã trong lòng bàn tay, đùa chán thì giết người diệt khẩu, chẳng trách Thích gia, Du đại nhân và Đàm Thiệu An đều phải kiêng nể Cổ Diệu Đình, nói năng cẩn trọng, né còn chẳng kịp, nên không ai chịu tiết lộ chân tướng.”
“Chúng ta có thể đặt giả thiết, Quách Triệu Bân được kẻ quyền quý nào đó thu nhận để làm tay sai hành hung giết người, Lương Thông là tay sai phụ trách quyên tiền và bảo kê, vậy thì Cổ Diệu Đình là tay sai chuyên bóp vai đấm lưng hầu ngủ cho thượng khách!”
Tức là, nhà họ Triệu nuôi ba chú chó săn, bình thường ba chú chó săn này tương thân tương ái, nhiệm vụ đã được phân công rõ ràng, hơn nữa còn có thể đứng ra làm lá chắn cho nhau, giúp nhau che giấu thân phận, trốn tránh tất cả nguy cơ có thể dẫn tới bại lộ hành tung. Thỉnh thoảng, những con rối này ló cái đầu quái thú vinh quang phù phiếm ra khỏi bóng tối, nhưng chìm sâu dưới nước lại là xác chết mục rữa hôi thối vô cùng.
Nghiêm Tiểu Đao thình lình ngộ ra thân phận và địa vị của Đình gia, thậm chí Lương Thông trong thế trận này, “Ban đầu tôi tưởng gã nhà giàu mới nổi Quách Triệu Bân là tay chân của Lương Thông, bây giờ xem ra, Quách Triệu Bân chưa chắc đã theo lệnh Lương Thông, có khả năng chủ tịch Lương không trực tiếp liên quan tới vụ án sĩ quan Lục.”
Nếu “Cổ thiếu gia” dùng Cẩm Tú Hoàng Đình làm địa điểm để âm thầm móc ngoặc với thượng khách trong giới, hưởng thụ cuộc sống bay bổng như tiên, thì chủ tịch Lương eo giắt bạc triệu chính là cái chum lớn bao bọc và che giấu tất cả, dùng hành vi đồng lõa này để nhập hội, một ngày nào đó sẽ khó tránh khỏi chuốc họa vào thân.
Lăng Hà vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Tiểu Đao, giễu cợt bảo, “Anh cứ yên tâm về người bạn nhỏ họ Lương đi, ba anh ta cũng chẳng sung sướng gì, bề ngoài vinh quang hoành tráng lắm, nhưng bên trong cũng sứt đầu mẻ trán, chỉ sợ sau này lại bị ‘Triệu Thế Nhân’ ép thành ‘Lương Hỉ Nhi’, đợi anh và đội trưởng Tiết đến cứu ấy chứ!”
Điều Nghiêm Tiểu Đao quan tâm không phải nhà họ Lương, mà là Lăng công tử của hắn.
Nghiêm Tiểu Đao khẽ nói, “Tiểu Hà, cậu liều lĩnh lật lại bản án cũ, trăm cay nghìn đắng truy tìm manh mối bóc trần bộ mặt thật của Lương Thông và Cổ Diệu Đình. Đó là bởi cậu muốn vén lên cái ‘giới’ bẩn thỉu đó, trong giới chắc chắn không chỉ có một mình gã cặn bã Cổ Diệu Đình chìm trong trụy lạc, nhất định còn những người khác được thu nạp và chiêu mộ. Rất nhiều người trong số họ không có tội tình gì, cũng không phải họ tự nguyện sa vào, mà là bị ép buộc và lăng nhục, ví dụ như Mạch Doãn Lương, Lư Dịch Luân, hoặc ví dụ như…”
Như ai nữa? Nghiêm Tiểu Đao không nói nên lời.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, chân tướng mối thù xưa xuyên qua sắc máu, ùa tới trước mặt y, Lăng Hà vẫn có thể duy trì bình tĩnh, nét mặt và cảm xúc không hề dao động, “Cho nên, trận mưa ở nghĩa trang Lâm Loan vì tôi mà trút xuống, đó là lời nhắn nhủ của sĩ quan Lục dành cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất