Chương 123: Bắt quỷ nhân gian
Lăng Hà nhìn vị công tử mặc vest trịnh trọng bước vào phòng.
Người này thoạt nhìn khoảng ba mươi lăm tuổi, rất khó đoán tuổi chính xác dựa trên vẻ ngoài, thân hình gầy gò, khuôn mặt phờ phạc, lúc dừng lại thì cột sống lệch hẳn sang một bên, không cách nào đứng thẳng. Độ cong này luôn tạo cho hắn cảm giác bệnh hoạn, vặn vẹo và yếu ớt, rất giống một cái cây bị nhiễm nấm mốc lâu ngày, không thuốc nào chữa được, xác xơ từ trong ra ngoài!
“Anh là Triệu Hòe Phong.” Lăng Hà bình thản nhìn hắn.
“Lăng Hà.” Gã đàn ông xanh xao cũng nhìn lại y, ánh mắt đờ đẫn, hắn giơ bàn tay nhợt nhạt lên quẹt mũi, vô hình trung càng thể hiện sự nôn nóng và phiền muộn. Triệu Hòe Phong quan sát Lăng Hà từ trên xuống dưới, tiện thể rút khăn tay khỏi túi trong áo vest, lau mồ hôi trên trán và cổ cho Lăng Hà.
Chiếc khăn tay bốc mùi thơm nồng nặc tới bệnh hoạn, chẳng rõ bị xịt bao nhiêu nước hoa. Lăng Hà ngứa mũi, im lặng quay đi, né tránh hành động tiếp xúc gượng gạo của Triệu công tử.
Triệu Hòe Phong vừa ngoái lại, tùy tùng phía sau đã cuống quýt mang đến một chiếc ghế mềm. Có lẽ bởi Triệu công tử quá gầy yếu, không đứng được lâu, hoặc có thể do được cung phụng quá, đứng nói chuyện sẽ hạ thấp địa vị của hắn.
“Lăng Hà, không có gì đâu, chỉ mời cậu đến trò chuyện thôi mà.” Triệu Hòe Phong ngồi xuống, cũng tự lau mồ hôi trên cổ cho mình.
“Dùng thuốc mê đâm vào người tôi, sau đó bảo tôi rằng anh chỉ ‘mời’ tôi đến đây trò chuyện.” Lăng Hà lạnh lùng nhìn gã đàn ông dặt dẹo như con ma ốm.
Ba cúc áo trước ngực y bị giật tung, lỗ kim để lại trên lồng ngực giờ đã kết vảy.
Triệu Hòe Phong, quý tử của Triệu Thế Diễn, chẳng ngờ lại không tham dự buổi tiệc tưởng niệm ông nội, mà chạy tới đây bắt cóc Lăng Hà? Có vẻ như, cho dù đã rơi vào khói lửa chiến tranh, thằng cháu nội bất hiếu vẫn muốn ngoan cố giữ gìn sự nghiệp đáng hổ thẹn của gia tộc danh giá này tới cùng. Triệu Hòe Phong không ngừng đổ mồ hôi, “Lăng Hà, tôi biết hiện giờ Cổ Diệu Đình đang ở trong tay cậu, chúng ta đàm phán nhé.”
Lăng Hà lập tức gạt bỏ, “Anh tìm nhầm người rồi, Cổ Diệu Đình đang ở trong tay cảnh sát, không phải trong tay tôi. Lẽ ra anh phải bắt cóc mấy vị cục trưởng cầm cân nảy mực trong tổ chuyên án, bắt tôi vô ích.”
“Lăng Hà, tôi biết mà, chính là cậu, là vì cậu!” Khóe miệng Triệu Hòe Phong giật giật, vẹo hẳn đi khi nói chuyện, “Nếu trước kia Cổ Diệu Đình đã làm gì mạo phạm tới cậu, có lỗi với cậu, tôi thay gã đền bù cho cậu được không? Tôi tự phạt ba chén rượu, tôi cúi đầu xin lỗi cậu được không? Cậu muốn bồi thường bao nhiêu, chúng ta có thể…”
“Nực cười.” Giọng Lăng Hà không lớn, vẫn sâu lắng và ung dung, đôi mắt mảnh dài lóe lên sắc bén, “Ngữ thô thiển cục súc như Cổ Diệu Đình mà đòi mạo phạm tôi sao? Gã chưa xứng để mạo phạm tôi đâu!”
“Vậy tại sao cậu, cậu cứ khăng khăng nhắm vào gã, ép gã ngồi tù, tại sao lại thế?” Triệu Hòe Phong khom lưng, vẻ mặt thấp thỏm.
“Vì anh làm tôi mắc ói đấy!… Ha ha ha!” Lăng Hà thản nhiên cười khẩy, “Vì muốn cả nhà anh nội bộ lục đục, tội ác phơi bày, mất ăn mất ngủ đấy. Các người càng khốn khổ, tôi càng an tâm.”
“Lăng Hà, cậu, sao cậu lại như thế… Tôi cứ tưởng cậu cũng là người coi trọng thể diện, sao cậu lại…” Triệu Hòe Phong nhìn Lăng Hà như nhìn quái vật, bình sinh không ai dám dùng giọng điệu này trước mặt hắn và người nhà.
“Tôi làm sao?!” Lăng Hà không thể ngăn mình bật cười, đáp lễ nói, “Triệu Hòe Phong, anh giả vờ ngây thơ làm gì nhỉ? Kẻ mạo phạm tôi không phải chính là nhà họ Triệu các người sao? Hơn mười năm trước, ai mang lòng dạ thối tha dơ bẩn, lợi dụng thủ đoạn hèn hạ đê tiện bắt cóc tôi và cha tôi ngay ở ven đường? Ai dùng thủ đoạn ác độc vô nhân tính sát hại tàn nhẫn người thân mà tôi yêu kính nhất? Ai ăn trên ngồi chốc vờ vịt đạo mạo, trơ trẽn hếch mặt đợi bá quan quỳ lạy dưới chân, còn không biết hổ thẹn trước hành vi của mình? Triệu công tử à, bây giờ anh có dám bước vào bữa tiệc trà của cha anh, đứng trước vòng hoa và bài vị của ông nội anh, đặt tay lên ngực tự hỏi một câu, cả nhà anh đã gây ra bao nhiêu tội ác, ức hiếp bao nhiêu người vô tội thiện lương hay không? Cả nhà anh còn mặt mũi nào sống trên đời nữa? Anh còn mặt mũi nào đứng thở trước mặt tôi nữa?”
Triệu Hòe Phong, “…”
Lâu lắm Lăng Hà chưa tìm được mục tiêu thích hợp để tập trung hỏa lực cấu véo tùng xẻo, miệng lưỡi đã lười biếng, ham muốn chiến đấu cũng sắp bị mài mòn bởi cuộc sống lứa đôi nồng nàn bình dị. Nhưng Triệu công tử đột nhiên xuất hiện, như một cây gậy gõ vào thần trí y, lay tỉnh y, thổi bùng lên lửa hận âm ỉ chưa bao giờ tắt trong lòng y.
Triệu Hòe Phong rùng mình hoảng sợ, đôi mắt đục ngầu ngỡ ngàng nhìn Lăng Hà, tựa như không hiểu những chuyện y vừa nói, nhưng thực tế lại hiểu vô cùng, hắn biết tất cả những chuyện này. Hắn chỉ sửng sốt vì sau bao nhiêu năm vật đổi sao dời, Lăng công tử vẫn ôm chấp niệm trả thù cho người thân quá cố, còn liên tục, cay nghiệt, nhắc nhở hắn.
Triệu Hòe Phong cố gắng mở to hai mắt, bối rối vô cùng, “Lăng Hà, dẫu sao chuyện cũng đã qua rất nhiều năm rồi, cha cậu đã, đã không còn trên đời nữa, lúc này chúng ta có nói gì thì ông ấy cũng không còn nữa, nhưng cậu vẫn trẻ, cậu có muốn sống nữa hay không? Lần này cậu vượt ngàn dặm xa xôi trở về đây, cắn chết không nhả gia đình chúng tôi, rốt cuộc cậu muốn gì? Mục đích của cậu là gì? Ngọc nát đá tan đôi bên cùng chết như vậy thì có ích gì đối với cả cậu và gia đình tôi?”
“Ha ha ha ha…” Lăng Hà sảng khoái bật cười, đúng là thú vị, đúng là hai thế giới trái ngược hẳn với nhau, cả không khí dùng để hô hấp cũng không trao đổi được.
Y híp mắt, nở nụ cười ác độc tột cùng, “Mục đích của tôi là gì ấy hả?… Triệu công tử ạ, tôi chỉ muốn chứng kiến cái ngày nhà họ Triệu các người bị lột da, lột mặt nạ phơi bày trước toàn thiên hạ, tôi muốn chứng kiến danh gia vọng tộc ba đời nhà các người bị tịch biên, bị xử trảm, trốn cả đời không thoát. Tôi muốn chứng kiến ông già anh dùng tấm thân bưng mủ bẩn thỉu xấu xí bò lết trên sàn, quỳ dưới chân tôi, liếm sạch máu tươi tanh tưởi phủ kín căn phòng này, liếm sạch tất cả tội ác chính tay các người gây ra! Cuối cùng, tôi muốn nghe các người miêu tả lại cho tôi thật kỹ, cảm giác khi cả nhà các người bị ném vào vạc dầu, ném vào hỏa ngục sung sướng ra sao? Có thích lắm hay không?… Ôi, tôi muốn nghe quá đi mất!”
Mùi vị của đau khổ, Lăng Hà tôi thưởng thức mười mấy năm, thiên đạo luân hồi, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt các người.
Lũ quý tộc lơ lửng trên mây, sao hiểu được những phí hoài lam lũ chốn nhân gian? Sao nếm trải được những cơ cực đau đớn của một đứa trẻ mồ côi bị đẩy xuống địa ngục suốt nửa đời người? Nhân sinh, hoàn cảnh trái ngược nhau hoàn toàn, tới mức không thể giao tiếp, không thể hiểu tại sao bên kia phải cố chấp kiên trì.
“Sao không ăn brioche*”, câu này nghe sao đúng quá.
Lăng Hà nhận ra, hôm nay gọi y tới là vì “thật lòng” muốn đàm phán với y — Lăng Hà à, sao cậu không bình thản chấp nhận và hưởng thụ ký ức ba ngày ba đêm Cố Vân Chu bị tra tấn tới chết, sau đó dùng ký ức chẳng quan trọng ấy để đổi lấy lợi lộc, hoặc đổi lấy một khoản tiền bồi thường, ân oán giữa đôi bên coi như thanh toán hết, lùi một bước mới thấy trời cao mà!
Triệu công tử đã thổi bùng lên ngọn lửa hận đang dần nguội lạnh dưới đáy lòng y, khiến y lập tức trở lại thành Lăng Hà trong lần đầu tiên xuất hiện tại “Vân Đoan Hào”, Lăng Hà trong đêm mưa sát phạt tại cầu cảng số 5 Lâm Loan.
Những gì đã ngấm sâu vào máu thịt y, thì ra vẫn chưa từng thay đổi. Cuối cùng y vẫn rơi xuống sông băng, toàn thân chìm nghỉm giữa dòng nước buốt giá, nếu hôm nay cùng rơi xuống địa ngục, cùng hóa thành tro với lũ ác quỷ này thì khoái chí biết bao!
“Nhưng còn Cổ Diệu Đình, gã thật sự không hại cha mẹ cậu mà. Lăng Hà, cậu giúp tôi nói khó với lão họ Bào một câu, để lão thả Cổ Diệu Đình ra nhé, hà tất phải làm rối tung mọi việc lên như thế…” Triệu Hòe Phong ngước đôi mắt đục ngầu đầy bất đắc dĩ lên trong tư thế khom lưng. Gã đàn ông thô thiển cường tráng nọ thật sự rất hợp khẩu vị của hắn, hắn không nỡ từ bỏ, vài ngày không gặp mà như đã quá ba thu! Cảm giác này hệt như nghiện thuốc phiện, uống rượu độc giải khát, càng uống càng vui, bệnh đã vào giai đoạn cuối.
“Cổ thiếu gia ấy hả? Thôi đừng nhung nhớ nữa, gã chết chắc rồi.” Lăng Hà khinh bỉ cười nhạo, “Triệu công tử đúng là tấm gương si tình thế gian khó gặp, hạ mình dùng quyền quý nịnh nọt thứ ti tiện thấp hèn bại hoại, tự dâng mình làm mồi cho quỷ cũng chẳng thấy ghê tởm và hổ thẹn? Cổ Diệu Đình chỉ dựa vào cây gậy trời ban mà đã khiến các người tự động lột quần áo sấp mặt quỳ liếm, liếm đê mê liếm phê pha liếm không nỡ bỏ! Anh tích góp thứ dịch nhầy ghê tởm từ Cổ Diệu Đình đầy ắp cả ruột, khắp người hôi thối tanh tưởi, anh và gã đúng là cặp đôi trời sinh bẩn thỉu ngu xuẩn, mạt cưa mướp đắng thông đồng một giuộc tự cày nát mồ mả tổ tiên. Hai người các anh mà chết đi, thối rữa thành nước, nước thấm vào đất, đảm bảo đất đai màu mỡ phì nhiêu, góp chút sức quèn cho người đời tha hồ vỗ tay phỉ báng!”
Triệu Hòe Phong, “…”
Triệu công tử trợn mắt há mồm, lập tức rơi vào tình trạng khó thở, vã mồ hôi lạnh. Trường kỳ ốm yếu cộng thêm phóng túng bạt mạng, cơ thể hắn bây giờ chẳng khác nào miếng xốp rỗng ruột. Bất kể phương diện tâm trí hay thể lực, hắn đều không đấu lại Lăng Hà, ra đời trước mười năm mà vẫn bị nọc độc phun đầy mặt!
Nếu tính tình hắn nóng nảy hơn một chút, hẳn lúc này đã rơi vào kết cục giống Watanabe Yozan, bệnh tim tái phát lê lết chờ tắt thở. Nhưng cũng bởi thể hư thận hư, Triệu công tử xui xẻo còn chẳng có sức để “tức chết”.
Sở dĩ hắn dùng gông cùm khóa chặt Lăng Hà trong căn phòng này cũng là bởi hắn không phải đối thủ của Lăng Hà, hắn sợ bị đánh.
Quả thật, hắn và tên tội phạm Cổ Diệu Đình có mối quan hệ vừa bệnh hoạn vừa biến thái. Ai có thể ngờ, công tử nhà họ Triệu quyền cao chức trọng phú quý vinh hoa thực chất lại là một kẻ gầy còm suy nhược, khuyết thiếu bản lĩnh đàn ông trầm trọng, không có năng lực của đấng mày râu, bình sinh lại lưu luyến si mê, ước ao thèm khát đàn ông cao lớn khỏe mạnh, thích nhất là những gã đô con cường tráng cục súc, cuối cùng khuất phục dưới cây gậy sừng sững trời ban của Cổ Diệu Đình, sung sướng lên tiên không cách nào dứt được!
Miễn có thể đê mê ngây ngất, hoa cúc cao quý cỡ nào cũng sẵn sàng dâng lên cho ác quỷ xơi, giới thượng lưu cành vàng lá ngọc, lên giường cũng chỉ là đống thịt thối trắng hếu run rẩy mà thôi. Lúc trơ trẽn dạng chân, tiếng rên la the thé còn át cả hào quang trên bức hoành phi treo trước cổng nhà thờ dòng họ.
…
Buổi lễ tưởng niệm diễn ra trong không khí thuận hòa ấm áp, qua ba lượt trà, các vị bô lão ngồi quanh trong hội trường rộng rãi, vừa xem vừa khen ngợi đoạn phóng sự ghi lại cuộc đời cố đồng chí Triệu, lắng nghe báo cáo phát biểu mang tính chất ca ngợi.
Vì thế, xuyên suốt buổi tọa đàm chỉ là những lời rỗng tuếch vô vị khiến người ta buồn ngủ, nhưng mọi người đều đã quen rồi, hôm nay tưởng niệm tâng bốc nhà anh, ngày mai tưởng niệm tâng bốc nhà tôi, quyền thế vinh quang cứ mãi xoay vòng giữa các gia tộc lớn, tình đồng chí khăng khít vô cùng.
Người đứng trên bục chủ tịch vừa kết thúc bản báo cáo dài dòng, màn hình lớn lại trình chiếu đoạn phóng sự được chuẩn bị riêng cho buổi tọa đàm hôm nay. Mọi người cúi đầu uống trà, lác đác ánh mắt đặt trên màn hình lớn. Một chuỗi âm thanh “lạch cạch” kỳ quặc phát ra, ban đầu khán giả còn tưởng thiết bị trình chiếu gặp trục trặc.
Thực ra thiết bị vẫn hoạt động bình thường, chỉ là phóng sự ban đầu đã bị ai đó kín đáo đổi thành đoạn video lưu sẵn trong ổ cứng di động.
Màn hình chợt hiện lên một số bóng dáng vô cùng quen thuộc, khuôn mặt ai nấy đều rất rõ ràng, quan khách có thể dễ dàng nhận ra. Chỉ khác là những người này đang toét miệng cười tục tĩu dâm dật, phát ra những tiếng thở phì phò thường thấy trên giường, hòa cùng tiếng nước nhớp nháp chướng tai. Phần lớn bọn họ trần truồng như nhộng, phơi bày tất cả sự xấu xa ẩn giấu dưới lớp áo quần trước toàn dân thiên hạ!
Nạn nhân bị xâm hại trong video có thể là Mạch Doãn Lương, cũng có thể là Cố Vân Chu hơn mười năm trước, không nhìn rõ, bởi khuôn mặt người bị hại đã được làm mờ, nhưng khuôn mặt kẻ xâm hại lại rành rành sáng tỏ. Kẻ nào cũng treo biểu cảm phấn chấn hùng hổ, động tác muôn hình vạn trạng, hiện trường hỗn loạn cuồng điên, từng biểu cảm nhỏ nhất cũng đủ giúp người xem nhận ra thân phận của bọn họ.
Chuyện này quá đáng sợ.
Đáng sợ hơn bất cứ bộ phim kinh dị nào.
Bởi vì ma quỷ bị kéo ra ánh sáng.
Hội trường nổ bùng vì hỗn loạn, quan khách đều kinh hãi, rất nhiều người bàng hoàng tái mặt, lập tức quay sang mắt đi mày lại, xì xào bàn tán, kinh hoàng trao đổi với nhau.
Triệu Thế Diễn, cụ lớn nhà họ Triệu đờ đẫn nhìn cơ thể xấu xí sần sùi như vỏ cây của mình đung đưa trên màn hình lớn. Xem lại đoạn phim này, lục lại trong ký ức, lão chợt nhớ ra, quả thật đã từng có một chàng trai dung mạo khuynh thành, thanh cao tao nhã, khí chất phi phàm như vậy, lúc đó hình như lão còn thỏa mãn rời khỏi thân thể đau đớn vặn vẹo trên giường của chàng trai nọ, loạng choạng tiến về phía đứa bé trai bất lực nép trong góc tường…
Triệu Thế Diễn lặng thinh như tượng đất, rồi cơ thể chợt run lẩy bẩy, bóng người thấp thoáng xung quanh, tiếng xì xào huyên náo mơ hồ.
Màn hình bắt đầu tuôn ra những dòng chữ đỏ lòm, máu nhuộm từng câu chữ, chất vấn, lên án, nhắm thẳng vào vụ án mạng hơn mười năm trước, cùng với sự thật về “Kim chuyên bảo điển”, từng nét từng nét viết lên những cái tên xấu xí.
MC hồn bay phách lạc vì hoảng sợ, chạy về phía sau đại sảnh, cuống cuồng định tắt máy chiếu, nhưng bởi quá đỗi kinh hoàng, nhất thời không tắt được nguồn, màn hình vẫn tiếp tục trình chiếu đoạn video ba ngày ba đêm nọ, âm lượng chẳng những không giảm mà còn tăng lên tới mức đinh tai nhức óc! Người này cũng thật sự tài hèn sức mọn, ngu xuẩn chập mạch, rút nguồn điện ra chẳng phải đỡ khổ hơn sao.
Quan khách xung quanh mặc sức bàng hoàng kinh hãi, giáo sư Ninh Hằng Khiêm vẫn lặng im tĩnh tọa giữa hội trường hỗn loạn, không nhìn màn hình, lặng thinh như khối điêu khắc già nua, nặng trĩu.
Ông đã tháo đôi găng tay nhét vào túi quần từ lâu, Chỉ là hai chiếc găng tay bảo hộ thường dùng trong phòng thí nghiệm, mỏng nhẹ, nhưng đủ để che kín vân tay và mọi dấu vết khác.
Khuôn mặt Ninh Hằng Khiêm bỗng chợt già đi rất nhiều, đau đớn và khổ sở hằn trên từng nếp nhăn vắt qua làn da ông.
Ông đã làm xong chuyện cần làm, vì người học trò Cố Vân Chu của ông. Có một số việc, khi xưa ông cũng phát hiện dấu vết để lại, có hoài nghi, nhưng đứng trước cường quyền sừng sững không cách nào đấu lại, ông chỉ có thể im lặng dằn xuống ngờ vực và bất an, đắm chìm trong áy náy và nuối tiếc suốt bao nhiêu năm qua…
Dẫu sao ông cũng gần tám mươi rồi, sống đến tuổi này, ông đã có thể múa gậy vườn hoang chẳng cần sợ hãi. Cái mạng già vốn đã gần đất xa trời, cần gì suy xét hậu quả! Ninh Hằng Khiêm vuốt ve đầu gậy, thong thả xoay bước, lặng lẽ rời khỏi hội trường.
Ngay tại phương hướng Ninh Hằng Khiêm vừa rời đi, một trăm mét bên ngoài tòa biệt thự Tây Sơn, Lăng Hoàng tiên sinh ngồi trên xe lăn đang nhón chân chờ vở kịch hạ màn. Hai mắt lão sáng rực, khuôn mặt loang loáng sắc đồng dưới ánh mặt trời, tại khoảnh khắc việc lớn đã thành, hận thù đã báo, mười ngón tay lão xúc động tới phát run.
Giáo sư Ninh lướt qua Lăng Hoàng ngồi xe lăn. Ông cụ thẫn thờ loạng choạng bước đi, không nhìn mặt Lăng Hoàng, như thể hoàn toàn không trông thấy lão, không quen biết lão…
Chẳng rõ Triệu Thế Diễn có nhận ra hành động khác thường của giáo sư Ninh trong hội trường hôm nay hay không.
Có lẽ lão đã trông thấy, đã phát hiện, hoặc cũng có thể hoàn toàn không ngờ tới khả năng mình bị đâm sau lưng. Nhưng bất kể thế nào, lão cũng không còn cơ hội, không còn sức lực để truy cứu nữa.
Hiện giờ lão cũng chỉ là một cái bị thịt già nua, gần đất xa trời, đang dần thối rữa mà thôi.
Thực chất, bữa tiệc trà này chính là hành động giãy chết cuối cùng của Triệu Thế Diễn, muốn âm thầm tìm kiếm chỗ dựa và sự ủng hộ trong giới, mưu đồ chuyện lớn hóa nhỏ, trốn tránh kiếp nạn này, chẳng ngờ kết cục lại biến thành tự chui đầu vào rọ, lễ tưởng niệm biến thành đại hội vạch mặt công khai! Chẳng khó để tưởng tượng, người âm mưu hại chết lão đã lặng lẽ gửi vật chứng này lên các cấp cao hơn…
Triệu Thế Diễn run lẩy bẩy tại chỗ, đũng quần giật giật, thứ mùi tanh tưởi xộc vào mũi người xung quanh. Quan khách bên cạnh bịt mũi khinh bỉ, nửa thân trên của Triệu đại nhân đột nhiên co quắp, cơ thể chậm rãi ngã xuống một bên, đầu đập xuống sàn, mắt nổ đom đóm, miệng méo mắt lác rõ ràng là triệu chứng đột quỵ, hơn nữa còn mất khả năng khống chế đại tiểu tiện.
Chắc chắn người này tự biết tai họa sắp giáng xuống đầu, chạy trời không khỏi nắng, thịt nhão khắp tứ chi thân thể lả tả rớt xuống, bị vũng bùn đen ngòm dính dớp nuốt chửng…
Người xung quanh la lối om sòm, xe cứu thương hú còi lao về phía chân núi.
Cảnh sát cũng đã đến biệt thự Tây Sơn, nhưng thân phận bị hạn chế, không dám xông thẳng vào biệt thự, còi cảnh sát cũng không bật, cố gắng giữ thể diện cho các nhân vật liên quan. Lãnh đạo tổ chuyên án trao đổi với một vài vị khách cau có rời khỏi biệt thự, biết được hôm nay Lăng Hà không xuất hiện ở đây.
Bào Chính Uy lập tức gọi điện thoại, thông báo cho đội của Tiết Khiêm đang tìm kiếm bên phía Yên thành, “Lăng Hà không ở biệt thự Tây Sơn, trong các địa điểm lần trước Cổ Diệu Đình khai báo, các cậu thấy nơi nào có khả năng nhất?”
Tiết Khiêm không chút do dự đáp, “Em và người kia vừa thảo luận xong — nơi Cố Vân Chu bị hại năm xưa.”
…
Nơi này là một địa danh có tên hồ Nhạn Đãng, nằm dưới chân núi phía Bắc Yên thành.
Phần bãi bờ xinh đẹp nhất của hồ Nhạn Đãng không hướng mặt về phía công chúng, mà luôn được phong tỏa theo hình vành khuyên. Vài căn biệt thự trang nhã thấp thoáng sau bóng cây xanh mướt, xung quanh vắng lặng không người.
Đây chính là địa điểm giao dịch và tổ chức trò chơi Cổ Diệu Đình bày ra, định kỳ bố trí các buổi tiệc múa hát rực rỡ sống động. Đám người hưởng thụ thường xuyên lật thẻ gọi số, có lẽ dựa theo các con số trong cuốn Thập Nhị thiếu, gọi số 2, số 3, số 6, số 8 đến chung vui.
Tiếc rằng số 1 được thèm thuồng nhất đã chạy thoát từ lâu, bằng không bữa tiệc thịt người ríu rít hát ca tới tận nửa đêm bên hồ Nhạn Đãng đã có thêm sự góp mặt của mỹ nhân được sủng ái nhất, cưng chiều nhất này.
Hai cổ tay Lăng Hà vẫn bị khóa chặt, mái tóc dài rối tung, đôi môi khẽ mỉm cười.
Ánh sáng ngoài cửa sổ biệt thự hắt vào, rót lên sườn mặt và thân thể y, để lại những cái bóng mê người. Trên đầu y như có một quầng sáng, ánh sáng hắt lên tường thành nửa vòng tròn rực rỡ, hào quang rực rỡ ấy bảo vệ y.
Triệu Hòe Phong thở dài một tiếng, vẻ như thật sự chân thành sám hối trước y, gia đình tôi đồng ý bồi thường cho cậu một khoản tiền để bù lại nỗi đau mất đi người thân trên tinh thần và thể xác cậu!
Lăng Hà, cậu vốn có thể tự do tự tại định cư ở nước ngoài, lẽ ra cậu không nên về đây gây chuyện, gia đình tôi có một khoản tiết kiệm trị giá hai tỷ đô la đang gửi trong một ngân hàng Thụy Sĩ, toàn bộ khoản tiền này có thể sang tên cho cậu, một tỷ đô đổi một mạng, hai tỷ đô cho cha mẹ cậu, hai sinh mạng đắt giá như vậy, đối với cậu chắc cũng đủ rồi, nửa đời sau tầm thường của cậu sẽ giàu có sung túc, giống như lên thiên đường!
Đúng vậy, mẹ cậu bất hạnh qua đời, chỉ là chút sai lầm trong liều lượng thuốc mà thôi, thực ra khi đó cũng không nhất thiết phải giết bà ấy, Lăng Hà, tôi thật lòng xin lỗi, cậu không thể không ăn chiếc bánh “brioche” này…
Triệu công tử bất đắc dĩ nhấc cơ thể vàng ngọc ốm yếu dậy, lưỡng lự thật lâu mới phát giác hắn hoàn toàn không tìm được biện pháp đối phó Lăng Hà, cảnh sát đã nắm toàn bộ nhân chứng vật chứng, Lăng Hà còn sợ gì nữa? Triệu công tử đành phải lải nhải không ngừng, khẩn cầu Lăng Hà chấp nhận khoản giao dịch kếch xù này, đổi lại Cổ thiếu gia thoát khỏi tay cảnh sát, phân tích thiệt hơn cho tổ chuyên án, để họ bỏ qua cho nhà họ Triệu, từ nay về sau không truy cứu chuyện xưa, đôi bên nước sông không phạm nước giếng, kiếp này không qua lại với nhau nữa!
Tai họa sắp ập xuống cả gia đình mà Triệu Hòe Phong vẫn muốn vớt vát gã nhân tình da dày thịt béo, ảo tưởng cao chạy xa bay cùng Cổ Diệu Đình, tới nước Mỹ xa xôi tiếp tục cùng nhau ung dung hưởng lạc.
Thế nhưng một câu của Lăng Hà đánh nát mộng đẹp của hắn.
Lăng Hà cười khẩy, “Tôi cho anh biết một bí mật — nhà họ Triệu các anh sắp tiêu rồi. Triệu Hòe Phong, anh có biết điều ngoạn mục gì sắp xảy ra ở bữa tiệc trong biệt thự Tây Sơn hôm nay không?”
Triệu Hòe Phong lòng dạ rối bời, “… Là sao? Chuyện gì sắp xảy ra?”
Lăng Hà liếc đồng hồ treo tường, trong lòng đã hiểu, đánh mắt với hắn, “Bây giờ anh gọi điện hỏi ba anh xem.”
Triệu Hòe Phong bán tín bán nghi ra lệnh cho trợ lý gọi điện thoại. Trợ lý vừa gọi đã kinh hoàng biến sắc, không dám báo cáo, bèn đưa điện thoại cho Triệu công tử.
“Cái gì? Anh nói hội trường chiếu phim gì?”
“Ba tôi sao rồi?… Bây giờ ông ấy sao rồi?!…”
Triệu Hòe Phong giống như bị nước sôi dội lên đỉnh đầu, hai mắt đỏ hoe. Hắn cho rằng cuộc giao dịch hôm nay vẫn có thể cò cưa, dằng dai đàm phán với Lăng Hà, mềm không được thì cứng, chẳng ngờ lại bị người ta chặt đứt đường lùi, thẳng thừng giải quyết triệt để.
Mồ hôi túa ra từ lỗ chân lông khắp toàn thân hắn, chảy dài từ mặt tới cổ, Triệu Hòe Phong thiếu điều ngã quỵ, “Cậu làm phải không?… Lăng Hà, cậu làm phải không?!”
Lăng Hà ngửa mặt, phá lên cười, tràn trề khoái trá…
Ánh nắng đọng trên làn mi, mũi tiêm cực lớn bằng kim loại cắm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trên cổ y, vị trí ngay chính giữa xương quai xanh.
Khi đó Triệu Hòe Phong run lẩy bẩy, hai mắt đỏ ngầu, gào khóc cực kỳ mất thể diện, Lăng Hà, cậu dao động đi chứ, quỳ xuống đi chứ, tôi không muốn hại cậu, vốn dĩ chỉ là một trò chơi ngốc nghếch thôi mà, đâu muốn ai phải chết! Chỉ cần cậu khuất phục, chúng tôi không hề muốn giết cậu, tại sao cậu ác độc như thế, đuổi tận giết tuyệt như thế chứ?
Cậu cứ phải giẫm lên vết xe đổ của cha cậu hay sao hả Lăng Hà? Khi xưa Cố Vân Chu cũng không thức thời, không khuất phục, nên mới bị tiêm hết mũi này tới mũi khác, cuối cùng chết ngay trên giường. Lăng Hà, trong ống tiêm này có thuốc kích thích, là hỗn hợp của thuốc gây tê và thuốc tăng lực, hai thứ thuốc đó trộn vào nhau sẽ khiến tim cậu lạc nhịp, mạch máu nở tung, tâm trí thất thường, bị tra tấn đến chết trong trạng thái kích động và vẫn còn ý thức, chẳng lẽ cậu muốn chọn kết cục lưỡng bại câu thương này sao hả? Chỉ là một vụ án vớ vẩn đã qua từ bao nhiêu năm trước, sao lại thù hằn tới mức này cơ chứ…
Lăng Hà nở nụ cười tuyệt đẹp, phun nọc độc đầy mặt Triệu công tử, đáp lễ bằng tám chữ, “Thù sâu tựa biển, không đội trời chung.”
Ống tiêm phun ra chất lỏng trong suốt đáng sợ, từng giọt từng giọt xâm nhập vào mạch máu Lăng Hà.
Thứ thuốc nọ khiến cơ thể y run rẩy mất kiểm soát, cả người rét buốt. Nhiều chỗ phồng lên, nhiều chỗ lõm xuống, y rơi vào trạng thái co giật bị động, khung cảnh trước mắt dần dần mơ hồ…
Bị đẩy vào đường cùng không còn manh giáp, Triệu Hòe Phong tiêm thuốc độc vào Lăng Hà.
Triệu Hòe Phong cũng thuơng hương tiếc ngọc một cách độc đáo. Ở trong mắt hắn, đối với kiểu người như Lăng Hà, không thể dùng dao dùng súng làm y chảy máu, phá hủy dung nhan của y, y nên chết theo cách này, trên người chỉ có một lỗ kim, vẫn vô cùng xinh đẹp.
Ban đầu hắn thật sự không có ý định thủ tiêu Lăng Hà, bởi vì thủ tiêu Lăng Hà cũng vô ích. Hắn chỉ định dùng núi vàng khổng lồ đè bẹp Lăng Hà, mang núi vàng ra trao đổi, chẳng ngờ thất bại thảm hại. Hắn vốn định dùng hai tỷ đô nọ để hối lộ Bào Chính Uy và các quan to trong tổ chuyên án, nhưng tất cả đều cự tuyệt, chuyện tới nước này, không còn ai dám bảo đảm cho gia đình hắn. Đối với Lăng Hà, hắn cũng chẳng biết làm cách nào, Lăng Hà là kiểu người chưa thấy quan tài thì chưa ngậm miệng.
Triệu công tử được trợ lý và vệ sĩ nâng dậy, cuống cuồng loạng choạng rời khỏi phòng, cả đám người mặt mũi xám ngoét, bước chân lộn xộn.
“Đã xóa sạch camera chưa?”
“Xóa hết ghi hình từ trước khi bước vào.”
“Dấu vết trong phòng cũng phải xóa, xóa hết đi…”
“…”
Triệu công tử được hai người dìu hai bên, chậm rãi đi xuống lầu, chỉ thiếu cáng tre tới đỡ. Chút dương khí cuối cùng, sau mấy năm bị Cổ Diệu Đình hút kiệt, hiện giờ hắn đã người không ra người quỷ không ra quỷ, minh chứng chuẩn xác nhất cho câu “đa dâm hại thận”.
Một gã vệ sĩ ở lại phía sau, phụ trách thu dọn hiện trường, đợi Lăng Hà tắt thở sẽ gọi những người khác đến xóa sạch dấu vết tồn tại của Lăng Hà, để Lăng Hà bốc hơi khỏi nhân thế.
Hiện tại chỉ còn hai người ở trong phòng.
Dù đã cực kỳ yếu ớt, khuôn mặt Lăng Hà vẫn rung động lòng người, sống mũi, bờ môi, đường cong quai hàm vẫn đẹp tuyệt trần dưới ánh nắng, chỉ có điều hơi thở dần dần mỏng manh, đầu cũng dần dần gục xuống, cuối cùng cằm y chạm phải ống tiêm cắm giữa xương quai xanh, hai mắt y khép lại…
Gã vệ sĩ lo lắng ra mặt, đảo tới đảo lui mấy vòng, ánh mắt dao động, sau đó bất thình lình tiến lên, thò tay sờ soạng ngực bụng và bắp đùi Lăng Hà.
Thì ra gã “lo lắng” vì không nhịn được thèm, chẳng ngờ nảy sinh ham muốn tục tĩu ngay tại thời điểm này, định tranh thủ chấm mút.
Lăng Hà vẫn không nhúc nhích, dường như đã mất ý thức, chẳng mấy chốc sẽ tắt thở.
Gã vệ sĩ cảm thấy Lăng Hà bị cố định trên tường như vậy không tiện cho gã “xuống tay”, dù sao lát nữa cũng phải xử lý, có để lại dấu vết nào đâu…
Gã vệ sĩ lần lượt tháo gông cùm trên tay và chân cho Lăng Hà, nhìn Lăng Hà yếu ớt trượt từ vách tường xuống sàn nhà râm mát, gã mê dại tới lú cả óc, thần trí bay biến lên mây, cả đời chưa từng nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc nhường này, lập tức cuống cuồng nhào tới, bàn tay mò mẫm lưng quần của Lăng Hà…
Nhưng ngón tay gã còn chưa chạm tới đích, Lăng Hà đã mở bừng mắt, ánh mắt lóe lên sắc lẻm.
Ngay tại khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Lăng Hà giáng một chưởng thẳng xuống vị trí xương sụn phía sau tai gã, chính là chiêu thức y dùng với Nghiêm Tiểu Đao mấy hôm trước, lần này dốc hết toàn bộ sức lực còn lại trong cơ thể, một chưởng đánh ngất đối phương!
Lăng Hà bò dậy khỏi mặt đất, rõ ràng phải ngừng lại một lát, từ cổ họng tới ngực bụng co giật kịch liệt.
Y rút ống tiêm ra khỏi cổ mình, trở tay cắm thẳng vào động mạch chủ trên cổ đối phương, tiêm hết toàn bộ chất lỏng còn lại vào người gã, sau đó rút súng của gã.
Y quỳ bên cửa sổ căn phòng, đoàn người vừa xuất hiện trước cánh cổng lớn bên dưới lọt vào tấm mắt y, chẳng phải Triệu công tử đang hốt hoảng bỏ trốn đó sao?
Mái tóc Lăng Hà tung bay, che khuất một nửa khuôn mặt y.
Nửa khuôn mặt còn lại cực kỳ nghiêm túc, thận trọng và tỉ mỉ, cầm súng nhắm vào Triệu Hòe Phong đang loạng choạng bước đi, họng súng ngắm thẳng vào đầu hắn.
Đây là khẩu súng lục có gắn bộ giảm thanh, dùng không quen tay, y vẫn quen với súng trường quân dụng, súng săn tự động và bán tự động hơn. Nhưng khẩu súng lục này cũng đủ giúp y báo thù triệt để, bắn nát đầu công tử họ Triệu kia.
Cánh tay cầm súng của Lăng Hà vẫn run lẩy bẩy. Y dùng ý chí tinh thần mạnh mẽ chống lại cảm giác máu thịt tả xung hữu đột trong cơ thể do liều thuốc độc.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ lỗ kim trên cổ y, tạo thành một dòng mảnh dài, từ lồng ngực trần nhỏ xuống đất, dần dần kéo theo chút sức lực cuối cùng của y… Hai mắt y càng lúc càng mờ mịt, nhưng vẫn nghiến răng theo sát cái ót chậm rãi chuyển động của Triệu công tử, mãi cho tới lúc hắn được vệ sĩ dìu lên ngồi vào sau xe, khiến y mất đi cơ hội và góc độ ám sát.
Cuối cùng y vẫn không nổ súng.
Khóe mắt Lăng Hà cay xè, đáy mắt ngân ngấn nước, cảm thấy vô cùng có lỗi với cha y.
Tại khoảnh khắc ấy, thứ khiến y chần chờ lưỡng lự không phải thuốc độc, thuốc độc không thể chiến thắng tinh thần và quyết tâm báo thù mạnh mẽ đã tôi luyện thành thép suốt mười lăm năm qua của y. Thứ chiến thắng y chính là nỗi quyến luyến và không nỡ xa rời Nghiêm Tiểu Đao. Vào thời khắc chỉ mành treo chuông, trong tầm ngắm bắn hữu hạn, y vô tình trông thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón áp út bàn tay trái của mình.
Hôm qua y vừa cầu hôn Tiểu Đao, không muốn thất hứa.
Y muốn có trách nhiệm với điều mình đã làm, y muốn cùng Tiểu Đao đi hết cuộc đời.
Đại đội tổ chuyên án đã bao vây căn biệt thự bên hồ Nhạn Đãng, chuẩn bị cứu người.
Tiết Khiêm thường đi cùng đội trưởng đội hình sự của tổ chuyên án Yên thành, vì vậy rất quen đường, chẳng mấy chốc đã tìm được vị trí.
Đội cảnh sát trông thấy Triệu công tử trốn vào xe chuyên dụng, hốt hoảng phóng ra khỏi cổng biệt thự.
Tại khoảnh khắc lao xuống xe, hai mắt Nghiêm Tiểu Đao đỏ ngầu, vũ khí trong tay sắp phóng thẳng vào ót nhân vật quyền quý đang ngồi ở ghế sau chiếc xe chuyên dụng nọ. Bao kinh hoàng đau đớn hành hạ hắn cả đêm tập trung hết tại mũi đao.
Tiết Khiêm nhanh tay lẹ mắt kéo hắn về, kiên quyết giữ chặt tay hắn, không cho hắn phóng đao giết người.
Tiết Khiêm khẽ gầm lên, “Tôi không muốn tên kia chết dưới tay anh… Cứu cậu ấy trước đã!”
Năm chữ “cứu cậu ấy trước đã” đánh thức Nghiêm Tiểu Đao. Mấy người đang định xông vào cổng chính, đúng lúc đó, một tiếng “ầm” nhỏ vang lên phía trên đầu họ!
Một bánh xe chuyên dụng của Triệu công tử bị bắn thủng, lốp cao su vỡ toác thành đống ruột nhão.
Đội cảnh sát, bao gồm cả Nghiêm Tiểu Đao đều là người từng trải, có kinh nghiệm, âm thanh trầm đục này chính là tiếng súng giảm thanh.
Những người còn lại vội vã lao về phía các chướng ngại vật xung quanh, tìm nơi ẩn nấp bảo vệ chỗ hiểm theo phản xạ, chỉ duy nhất Nghiêm Tiểu Đao đứng im không nhúc nhích, ngước mặt tìm kiếm phía trên.
Hắn biết chắc chắn là Lăng Hà.
Quả nhiên, hắn đã tìm thấy bóng dáng Lăng Hà nghiêng người cầm súng. Mái tóc dài của Lăng Hà buông xuống hai gò má, ánh mắt mơ màng, hình như thân thể đang run lẩy bẩy, lại là một phát súng cực kỳ chuẩn xác, không ai kịp đề phòng. Bánh xe thứ hai của Triệu công tử vỡ nát, chiếc xe màu đen loạng quạng hướng ra đường cái theo hình răng cưa, hiển nhiên đã không thể chạy thoát, đành phải lao lên vỉa hè, tắt máy, bất động.
Lăng Hà trượt xuống, biến mất khỏi ô cửa sổ.
Đặc công mang súng bắn nát khóa cổng, toàn bộ cảnh sát dũng mãnh tràn vào biệt thự, khống chế mọi phòng ốc, rà soát cặn kẽ…
Nghiêm Tiểu Đao gặp lại Lăng Hà trong căn phòng lớn nhất trên tầng hai, nơi được gọi là “Phòng game”. Không khí và mùi vị trong căn phòng này khiến người bình thường cực kỳ khó chịu, lạnh lẽo tanh nồng, những vết máu năm xưa thấm vào từng kẽ hở dưới sàn. Phong cách bày biện và đồ trang trí trên tường vô cùng quái gở. Ban đêm tắt đèn thắp nến, căn phòng này sẽ trở thành sân khấu trình diễn trò chơi ác độc, bóng quỷ đung đưa.
Lăng Hà lặng lẽ ngồi trên sàn, cạnh ô cửa sổ, tựa lưng vào tường không cử động, hai mắt mở to, dường như đang chờ Nghiêm Tiểu Đao bước tới.
Cảnh sát đột kích trông thấy cảnh tượng này, lập tức kéo gã vệ sĩ của nhà họ Triệu đang bất tỉnh dưới đất sang bên cạnh tra khảo.
Nhân viên cấp cứu nhanh chóng thế chỗ cảnh sát, ấn ngực hô hấp nhân tạo cho Lăng Hà ngay tại chỗ, tiêm thuốc, truyền dịch, luồn ống vào khí quản…
Lăng Hà nằm trên sàn, xung quanh là đội y tế hối hả cấp cứu, mắt vẫn mở to, hai con ngươi xanh lục lúng liếng say lòng người, đôi môi mấp máy, bởi vì còn nhiều chuyện muốn nói với Tiểu Đao.
Toàn bộ ý thức của Nghiêm Tiểu Đao chìm trong đau đớn và áy náy khôn cùng, không thể thốt nên lời. Hắn ôm lấy đầu Lăng Hà, hai tay run rẩy, siết chặt Lăng Hà trong lòng mình. Hắn không bảo vệ được người hắn yêu, suýt nữa đánh mất em rồi.
Môi dưới Lăng Hà vẫn còn dấu răng hằn lại và máu tươi, dòng máu chảy xuống chính giữa cằm y. Nghiêm Tiểu Đao run rẩy hôn lên dòng máu nọ.
Khóe miệng Lăng Hà thấp thoáng ý cười, kiên cường cười với Nghiêm Tiểu Đao, lồng ngực run lên bần bật, nhịp tim đã hết sức mỏng manh.
Nghiêm Tiểu Đao quỳ trước mặt Lăng Hà, khẽ hôn lên miệng Lăng Hà. Đôi môi hai người cùng lạnh lẽo, cố gắng sưởi ấm lẫn nhau, mãi cho tới lúc nhân viên cấp cứu sốt ruột đẩy Nghiêm Tiểu Đao ra, đeo mặt nạ ô-xy lên cho Lăng Hà.
Nghiêm Tiểu Đao dùng bàn tay đeo nhẫn nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Lăng Hà.
Hắn không ngừng an ủi và hứa hẹn với Lăng Hà, “Tiểu Hà, anh nhận lời em, anh đồng ý.”
“Tiểu Hà, anh đồng ý.”
…
Người này thoạt nhìn khoảng ba mươi lăm tuổi, rất khó đoán tuổi chính xác dựa trên vẻ ngoài, thân hình gầy gò, khuôn mặt phờ phạc, lúc dừng lại thì cột sống lệch hẳn sang một bên, không cách nào đứng thẳng. Độ cong này luôn tạo cho hắn cảm giác bệnh hoạn, vặn vẹo và yếu ớt, rất giống một cái cây bị nhiễm nấm mốc lâu ngày, không thuốc nào chữa được, xác xơ từ trong ra ngoài!
“Anh là Triệu Hòe Phong.” Lăng Hà bình thản nhìn hắn.
“Lăng Hà.” Gã đàn ông xanh xao cũng nhìn lại y, ánh mắt đờ đẫn, hắn giơ bàn tay nhợt nhạt lên quẹt mũi, vô hình trung càng thể hiện sự nôn nóng và phiền muộn. Triệu Hòe Phong quan sát Lăng Hà từ trên xuống dưới, tiện thể rút khăn tay khỏi túi trong áo vest, lau mồ hôi trên trán và cổ cho Lăng Hà.
Chiếc khăn tay bốc mùi thơm nồng nặc tới bệnh hoạn, chẳng rõ bị xịt bao nhiêu nước hoa. Lăng Hà ngứa mũi, im lặng quay đi, né tránh hành động tiếp xúc gượng gạo của Triệu công tử.
Triệu Hòe Phong vừa ngoái lại, tùy tùng phía sau đã cuống quýt mang đến một chiếc ghế mềm. Có lẽ bởi Triệu công tử quá gầy yếu, không đứng được lâu, hoặc có thể do được cung phụng quá, đứng nói chuyện sẽ hạ thấp địa vị của hắn.
“Lăng Hà, không có gì đâu, chỉ mời cậu đến trò chuyện thôi mà.” Triệu Hòe Phong ngồi xuống, cũng tự lau mồ hôi trên cổ cho mình.
“Dùng thuốc mê đâm vào người tôi, sau đó bảo tôi rằng anh chỉ ‘mời’ tôi đến đây trò chuyện.” Lăng Hà lạnh lùng nhìn gã đàn ông dặt dẹo như con ma ốm.
Ba cúc áo trước ngực y bị giật tung, lỗ kim để lại trên lồng ngực giờ đã kết vảy.
Triệu Hòe Phong, quý tử của Triệu Thế Diễn, chẳng ngờ lại không tham dự buổi tiệc tưởng niệm ông nội, mà chạy tới đây bắt cóc Lăng Hà? Có vẻ như, cho dù đã rơi vào khói lửa chiến tranh, thằng cháu nội bất hiếu vẫn muốn ngoan cố giữ gìn sự nghiệp đáng hổ thẹn của gia tộc danh giá này tới cùng. Triệu Hòe Phong không ngừng đổ mồ hôi, “Lăng Hà, tôi biết hiện giờ Cổ Diệu Đình đang ở trong tay cậu, chúng ta đàm phán nhé.”
Lăng Hà lập tức gạt bỏ, “Anh tìm nhầm người rồi, Cổ Diệu Đình đang ở trong tay cảnh sát, không phải trong tay tôi. Lẽ ra anh phải bắt cóc mấy vị cục trưởng cầm cân nảy mực trong tổ chuyên án, bắt tôi vô ích.”
“Lăng Hà, tôi biết mà, chính là cậu, là vì cậu!” Khóe miệng Triệu Hòe Phong giật giật, vẹo hẳn đi khi nói chuyện, “Nếu trước kia Cổ Diệu Đình đã làm gì mạo phạm tới cậu, có lỗi với cậu, tôi thay gã đền bù cho cậu được không? Tôi tự phạt ba chén rượu, tôi cúi đầu xin lỗi cậu được không? Cậu muốn bồi thường bao nhiêu, chúng ta có thể…”
“Nực cười.” Giọng Lăng Hà không lớn, vẫn sâu lắng và ung dung, đôi mắt mảnh dài lóe lên sắc bén, “Ngữ thô thiển cục súc như Cổ Diệu Đình mà đòi mạo phạm tôi sao? Gã chưa xứng để mạo phạm tôi đâu!”
“Vậy tại sao cậu, cậu cứ khăng khăng nhắm vào gã, ép gã ngồi tù, tại sao lại thế?” Triệu Hòe Phong khom lưng, vẻ mặt thấp thỏm.
“Vì anh làm tôi mắc ói đấy!… Ha ha ha!” Lăng Hà thản nhiên cười khẩy, “Vì muốn cả nhà anh nội bộ lục đục, tội ác phơi bày, mất ăn mất ngủ đấy. Các người càng khốn khổ, tôi càng an tâm.”
“Lăng Hà, cậu, sao cậu lại như thế… Tôi cứ tưởng cậu cũng là người coi trọng thể diện, sao cậu lại…” Triệu Hòe Phong nhìn Lăng Hà như nhìn quái vật, bình sinh không ai dám dùng giọng điệu này trước mặt hắn và người nhà.
“Tôi làm sao?!” Lăng Hà không thể ngăn mình bật cười, đáp lễ nói, “Triệu Hòe Phong, anh giả vờ ngây thơ làm gì nhỉ? Kẻ mạo phạm tôi không phải chính là nhà họ Triệu các người sao? Hơn mười năm trước, ai mang lòng dạ thối tha dơ bẩn, lợi dụng thủ đoạn hèn hạ đê tiện bắt cóc tôi và cha tôi ngay ở ven đường? Ai dùng thủ đoạn ác độc vô nhân tính sát hại tàn nhẫn người thân mà tôi yêu kính nhất? Ai ăn trên ngồi chốc vờ vịt đạo mạo, trơ trẽn hếch mặt đợi bá quan quỳ lạy dưới chân, còn không biết hổ thẹn trước hành vi của mình? Triệu công tử à, bây giờ anh có dám bước vào bữa tiệc trà của cha anh, đứng trước vòng hoa và bài vị của ông nội anh, đặt tay lên ngực tự hỏi một câu, cả nhà anh đã gây ra bao nhiêu tội ác, ức hiếp bao nhiêu người vô tội thiện lương hay không? Cả nhà anh còn mặt mũi nào sống trên đời nữa? Anh còn mặt mũi nào đứng thở trước mặt tôi nữa?”
Triệu Hòe Phong, “…”
Lâu lắm Lăng Hà chưa tìm được mục tiêu thích hợp để tập trung hỏa lực cấu véo tùng xẻo, miệng lưỡi đã lười biếng, ham muốn chiến đấu cũng sắp bị mài mòn bởi cuộc sống lứa đôi nồng nàn bình dị. Nhưng Triệu công tử đột nhiên xuất hiện, như một cây gậy gõ vào thần trí y, lay tỉnh y, thổi bùng lên lửa hận âm ỉ chưa bao giờ tắt trong lòng y.
Triệu Hòe Phong rùng mình hoảng sợ, đôi mắt đục ngầu ngỡ ngàng nhìn Lăng Hà, tựa như không hiểu những chuyện y vừa nói, nhưng thực tế lại hiểu vô cùng, hắn biết tất cả những chuyện này. Hắn chỉ sửng sốt vì sau bao nhiêu năm vật đổi sao dời, Lăng công tử vẫn ôm chấp niệm trả thù cho người thân quá cố, còn liên tục, cay nghiệt, nhắc nhở hắn.
Triệu Hòe Phong cố gắng mở to hai mắt, bối rối vô cùng, “Lăng Hà, dẫu sao chuyện cũng đã qua rất nhiều năm rồi, cha cậu đã, đã không còn trên đời nữa, lúc này chúng ta có nói gì thì ông ấy cũng không còn nữa, nhưng cậu vẫn trẻ, cậu có muốn sống nữa hay không? Lần này cậu vượt ngàn dặm xa xôi trở về đây, cắn chết không nhả gia đình chúng tôi, rốt cuộc cậu muốn gì? Mục đích của cậu là gì? Ngọc nát đá tan đôi bên cùng chết như vậy thì có ích gì đối với cả cậu và gia đình tôi?”
“Ha ha ha ha…” Lăng Hà sảng khoái bật cười, đúng là thú vị, đúng là hai thế giới trái ngược hẳn với nhau, cả không khí dùng để hô hấp cũng không trao đổi được.
Y híp mắt, nở nụ cười ác độc tột cùng, “Mục đích của tôi là gì ấy hả?… Triệu công tử ạ, tôi chỉ muốn chứng kiến cái ngày nhà họ Triệu các người bị lột da, lột mặt nạ phơi bày trước toàn thiên hạ, tôi muốn chứng kiến danh gia vọng tộc ba đời nhà các người bị tịch biên, bị xử trảm, trốn cả đời không thoát. Tôi muốn chứng kiến ông già anh dùng tấm thân bưng mủ bẩn thỉu xấu xí bò lết trên sàn, quỳ dưới chân tôi, liếm sạch máu tươi tanh tưởi phủ kín căn phòng này, liếm sạch tất cả tội ác chính tay các người gây ra! Cuối cùng, tôi muốn nghe các người miêu tả lại cho tôi thật kỹ, cảm giác khi cả nhà các người bị ném vào vạc dầu, ném vào hỏa ngục sung sướng ra sao? Có thích lắm hay không?… Ôi, tôi muốn nghe quá đi mất!”
Mùi vị của đau khổ, Lăng Hà tôi thưởng thức mười mấy năm, thiên đạo luân hồi, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt các người.
Lũ quý tộc lơ lửng trên mây, sao hiểu được những phí hoài lam lũ chốn nhân gian? Sao nếm trải được những cơ cực đau đớn của một đứa trẻ mồ côi bị đẩy xuống địa ngục suốt nửa đời người? Nhân sinh, hoàn cảnh trái ngược nhau hoàn toàn, tới mức không thể giao tiếp, không thể hiểu tại sao bên kia phải cố chấp kiên trì.
“Sao không ăn brioche*”, câu này nghe sao đúng quá.
Lăng Hà nhận ra, hôm nay gọi y tới là vì “thật lòng” muốn đàm phán với y — Lăng Hà à, sao cậu không bình thản chấp nhận và hưởng thụ ký ức ba ngày ba đêm Cố Vân Chu bị tra tấn tới chết, sau đó dùng ký ức chẳng quan trọng ấy để đổi lấy lợi lộc, hoặc đổi lấy một khoản tiền bồi thường, ân oán giữa đôi bên coi như thanh toán hết, lùi một bước mới thấy trời cao mà!
Triệu công tử đã thổi bùng lên ngọn lửa hận đang dần nguội lạnh dưới đáy lòng y, khiến y lập tức trở lại thành Lăng Hà trong lần đầu tiên xuất hiện tại “Vân Đoan Hào”, Lăng Hà trong đêm mưa sát phạt tại cầu cảng số 5 Lâm Loan.
Những gì đã ngấm sâu vào máu thịt y, thì ra vẫn chưa từng thay đổi. Cuối cùng y vẫn rơi xuống sông băng, toàn thân chìm nghỉm giữa dòng nước buốt giá, nếu hôm nay cùng rơi xuống địa ngục, cùng hóa thành tro với lũ ác quỷ này thì khoái chí biết bao!
“Nhưng còn Cổ Diệu Đình, gã thật sự không hại cha mẹ cậu mà. Lăng Hà, cậu giúp tôi nói khó với lão họ Bào một câu, để lão thả Cổ Diệu Đình ra nhé, hà tất phải làm rối tung mọi việc lên như thế…” Triệu Hòe Phong ngước đôi mắt đục ngầu đầy bất đắc dĩ lên trong tư thế khom lưng. Gã đàn ông thô thiển cường tráng nọ thật sự rất hợp khẩu vị của hắn, hắn không nỡ từ bỏ, vài ngày không gặp mà như đã quá ba thu! Cảm giác này hệt như nghiện thuốc phiện, uống rượu độc giải khát, càng uống càng vui, bệnh đã vào giai đoạn cuối.
“Cổ thiếu gia ấy hả? Thôi đừng nhung nhớ nữa, gã chết chắc rồi.” Lăng Hà khinh bỉ cười nhạo, “Triệu công tử đúng là tấm gương si tình thế gian khó gặp, hạ mình dùng quyền quý nịnh nọt thứ ti tiện thấp hèn bại hoại, tự dâng mình làm mồi cho quỷ cũng chẳng thấy ghê tởm và hổ thẹn? Cổ Diệu Đình chỉ dựa vào cây gậy trời ban mà đã khiến các người tự động lột quần áo sấp mặt quỳ liếm, liếm đê mê liếm phê pha liếm không nỡ bỏ! Anh tích góp thứ dịch nhầy ghê tởm từ Cổ Diệu Đình đầy ắp cả ruột, khắp người hôi thối tanh tưởi, anh và gã đúng là cặp đôi trời sinh bẩn thỉu ngu xuẩn, mạt cưa mướp đắng thông đồng một giuộc tự cày nát mồ mả tổ tiên. Hai người các anh mà chết đi, thối rữa thành nước, nước thấm vào đất, đảm bảo đất đai màu mỡ phì nhiêu, góp chút sức quèn cho người đời tha hồ vỗ tay phỉ báng!”
Triệu Hòe Phong, “…”
Triệu công tử trợn mắt há mồm, lập tức rơi vào tình trạng khó thở, vã mồ hôi lạnh. Trường kỳ ốm yếu cộng thêm phóng túng bạt mạng, cơ thể hắn bây giờ chẳng khác nào miếng xốp rỗng ruột. Bất kể phương diện tâm trí hay thể lực, hắn đều không đấu lại Lăng Hà, ra đời trước mười năm mà vẫn bị nọc độc phun đầy mặt!
Nếu tính tình hắn nóng nảy hơn một chút, hẳn lúc này đã rơi vào kết cục giống Watanabe Yozan, bệnh tim tái phát lê lết chờ tắt thở. Nhưng cũng bởi thể hư thận hư, Triệu công tử xui xẻo còn chẳng có sức để “tức chết”.
Sở dĩ hắn dùng gông cùm khóa chặt Lăng Hà trong căn phòng này cũng là bởi hắn không phải đối thủ của Lăng Hà, hắn sợ bị đánh.
Quả thật, hắn và tên tội phạm Cổ Diệu Đình có mối quan hệ vừa bệnh hoạn vừa biến thái. Ai có thể ngờ, công tử nhà họ Triệu quyền cao chức trọng phú quý vinh hoa thực chất lại là một kẻ gầy còm suy nhược, khuyết thiếu bản lĩnh đàn ông trầm trọng, không có năng lực của đấng mày râu, bình sinh lại lưu luyến si mê, ước ao thèm khát đàn ông cao lớn khỏe mạnh, thích nhất là những gã đô con cường tráng cục súc, cuối cùng khuất phục dưới cây gậy sừng sững trời ban của Cổ Diệu Đình, sung sướng lên tiên không cách nào dứt được!
Miễn có thể đê mê ngây ngất, hoa cúc cao quý cỡ nào cũng sẵn sàng dâng lên cho ác quỷ xơi, giới thượng lưu cành vàng lá ngọc, lên giường cũng chỉ là đống thịt thối trắng hếu run rẩy mà thôi. Lúc trơ trẽn dạng chân, tiếng rên la the thé còn át cả hào quang trên bức hoành phi treo trước cổng nhà thờ dòng họ.
…
Buổi lễ tưởng niệm diễn ra trong không khí thuận hòa ấm áp, qua ba lượt trà, các vị bô lão ngồi quanh trong hội trường rộng rãi, vừa xem vừa khen ngợi đoạn phóng sự ghi lại cuộc đời cố đồng chí Triệu, lắng nghe báo cáo phát biểu mang tính chất ca ngợi.
Vì thế, xuyên suốt buổi tọa đàm chỉ là những lời rỗng tuếch vô vị khiến người ta buồn ngủ, nhưng mọi người đều đã quen rồi, hôm nay tưởng niệm tâng bốc nhà anh, ngày mai tưởng niệm tâng bốc nhà tôi, quyền thế vinh quang cứ mãi xoay vòng giữa các gia tộc lớn, tình đồng chí khăng khít vô cùng.
Người đứng trên bục chủ tịch vừa kết thúc bản báo cáo dài dòng, màn hình lớn lại trình chiếu đoạn phóng sự được chuẩn bị riêng cho buổi tọa đàm hôm nay. Mọi người cúi đầu uống trà, lác đác ánh mắt đặt trên màn hình lớn. Một chuỗi âm thanh “lạch cạch” kỳ quặc phát ra, ban đầu khán giả còn tưởng thiết bị trình chiếu gặp trục trặc.
Thực ra thiết bị vẫn hoạt động bình thường, chỉ là phóng sự ban đầu đã bị ai đó kín đáo đổi thành đoạn video lưu sẵn trong ổ cứng di động.
Màn hình chợt hiện lên một số bóng dáng vô cùng quen thuộc, khuôn mặt ai nấy đều rất rõ ràng, quan khách có thể dễ dàng nhận ra. Chỉ khác là những người này đang toét miệng cười tục tĩu dâm dật, phát ra những tiếng thở phì phò thường thấy trên giường, hòa cùng tiếng nước nhớp nháp chướng tai. Phần lớn bọn họ trần truồng như nhộng, phơi bày tất cả sự xấu xa ẩn giấu dưới lớp áo quần trước toàn dân thiên hạ!
Nạn nhân bị xâm hại trong video có thể là Mạch Doãn Lương, cũng có thể là Cố Vân Chu hơn mười năm trước, không nhìn rõ, bởi khuôn mặt người bị hại đã được làm mờ, nhưng khuôn mặt kẻ xâm hại lại rành rành sáng tỏ. Kẻ nào cũng treo biểu cảm phấn chấn hùng hổ, động tác muôn hình vạn trạng, hiện trường hỗn loạn cuồng điên, từng biểu cảm nhỏ nhất cũng đủ giúp người xem nhận ra thân phận của bọn họ.
Chuyện này quá đáng sợ.
Đáng sợ hơn bất cứ bộ phim kinh dị nào.
Bởi vì ma quỷ bị kéo ra ánh sáng.
Hội trường nổ bùng vì hỗn loạn, quan khách đều kinh hãi, rất nhiều người bàng hoàng tái mặt, lập tức quay sang mắt đi mày lại, xì xào bàn tán, kinh hoàng trao đổi với nhau.
Triệu Thế Diễn, cụ lớn nhà họ Triệu đờ đẫn nhìn cơ thể xấu xí sần sùi như vỏ cây của mình đung đưa trên màn hình lớn. Xem lại đoạn phim này, lục lại trong ký ức, lão chợt nhớ ra, quả thật đã từng có một chàng trai dung mạo khuynh thành, thanh cao tao nhã, khí chất phi phàm như vậy, lúc đó hình như lão còn thỏa mãn rời khỏi thân thể đau đớn vặn vẹo trên giường của chàng trai nọ, loạng choạng tiến về phía đứa bé trai bất lực nép trong góc tường…
Triệu Thế Diễn lặng thinh như tượng đất, rồi cơ thể chợt run lẩy bẩy, bóng người thấp thoáng xung quanh, tiếng xì xào huyên náo mơ hồ.
Màn hình bắt đầu tuôn ra những dòng chữ đỏ lòm, máu nhuộm từng câu chữ, chất vấn, lên án, nhắm thẳng vào vụ án mạng hơn mười năm trước, cùng với sự thật về “Kim chuyên bảo điển”, từng nét từng nét viết lên những cái tên xấu xí.
MC hồn bay phách lạc vì hoảng sợ, chạy về phía sau đại sảnh, cuống cuồng định tắt máy chiếu, nhưng bởi quá đỗi kinh hoàng, nhất thời không tắt được nguồn, màn hình vẫn tiếp tục trình chiếu đoạn video ba ngày ba đêm nọ, âm lượng chẳng những không giảm mà còn tăng lên tới mức đinh tai nhức óc! Người này cũng thật sự tài hèn sức mọn, ngu xuẩn chập mạch, rút nguồn điện ra chẳng phải đỡ khổ hơn sao.
Quan khách xung quanh mặc sức bàng hoàng kinh hãi, giáo sư Ninh Hằng Khiêm vẫn lặng im tĩnh tọa giữa hội trường hỗn loạn, không nhìn màn hình, lặng thinh như khối điêu khắc già nua, nặng trĩu.
Ông đã tháo đôi găng tay nhét vào túi quần từ lâu, Chỉ là hai chiếc găng tay bảo hộ thường dùng trong phòng thí nghiệm, mỏng nhẹ, nhưng đủ để che kín vân tay và mọi dấu vết khác.
Khuôn mặt Ninh Hằng Khiêm bỗng chợt già đi rất nhiều, đau đớn và khổ sở hằn trên từng nếp nhăn vắt qua làn da ông.
Ông đã làm xong chuyện cần làm, vì người học trò Cố Vân Chu của ông. Có một số việc, khi xưa ông cũng phát hiện dấu vết để lại, có hoài nghi, nhưng đứng trước cường quyền sừng sững không cách nào đấu lại, ông chỉ có thể im lặng dằn xuống ngờ vực và bất an, đắm chìm trong áy náy và nuối tiếc suốt bao nhiêu năm qua…
Dẫu sao ông cũng gần tám mươi rồi, sống đến tuổi này, ông đã có thể múa gậy vườn hoang chẳng cần sợ hãi. Cái mạng già vốn đã gần đất xa trời, cần gì suy xét hậu quả! Ninh Hằng Khiêm vuốt ve đầu gậy, thong thả xoay bước, lặng lẽ rời khỏi hội trường.
Ngay tại phương hướng Ninh Hằng Khiêm vừa rời đi, một trăm mét bên ngoài tòa biệt thự Tây Sơn, Lăng Hoàng tiên sinh ngồi trên xe lăn đang nhón chân chờ vở kịch hạ màn. Hai mắt lão sáng rực, khuôn mặt loang loáng sắc đồng dưới ánh mặt trời, tại khoảnh khắc việc lớn đã thành, hận thù đã báo, mười ngón tay lão xúc động tới phát run.
Giáo sư Ninh lướt qua Lăng Hoàng ngồi xe lăn. Ông cụ thẫn thờ loạng choạng bước đi, không nhìn mặt Lăng Hoàng, như thể hoàn toàn không trông thấy lão, không quen biết lão…
Chẳng rõ Triệu Thế Diễn có nhận ra hành động khác thường của giáo sư Ninh trong hội trường hôm nay hay không.
Có lẽ lão đã trông thấy, đã phát hiện, hoặc cũng có thể hoàn toàn không ngờ tới khả năng mình bị đâm sau lưng. Nhưng bất kể thế nào, lão cũng không còn cơ hội, không còn sức lực để truy cứu nữa.
Hiện giờ lão cũng chỉ là một cái bị thịt già nua, gần đất xa trời, đang dần thối rữa mà thôi.
Thực chất, bữa tiệc trà này chính là hành động giãy chết cuối cùng của Triệu Thế Diễn, muốn âm thầm tìm kiếm chỗ dựa và sự ủng hộ trong giới, mưu đồ chuyện lớn hóa nhỏ, trốn tránh kiếp nạn này, chẳng ngờ kết cục lại biến thành tự chui đầu vào rọ, lễ tưởng niệm biến thành đại hội vạch mặt công khai! Chẳng khó để tưởng tượng, người âm mưu hại chết lão đã lặng lẽ gửi vật chứng này lên các cấp cao hơn…
Triệu Thế Diễn run lẩy bẩy tại chỗ, đũng quần giật giật, thứ mùi tanh tưởi xộc vào mũi người xung quanh. Quan khách bên cạnh bịt mũi khinh bỉ, nửa thân trên của Triệu đại nhân đột nhiên co quắp, cơ thể chậm rãi ngã xuống một bên, đầu đập xuống sàn, mắt nổ đom đóm, miệng méo mắt lác rõ ràng là triệu chứng đột quỵ, hơn nữa còn mất khả năng khống chế đại tiểu tiện.
Chắc chắn người này tự biết tai họa sắp giáng xuống đầu, chạy trời không khỏi nắng, thịt nhão khắp tứ chi thân thể lả tả rớt xuống, bị vũng bùn đen ngòm dính dớp nuốt chửng…
Người xung quanh la lối om sòm, xe cứu thương hú còi lao về phía chân núi.
Cảnh sát cũng đã đến biệt thự Tây Sơn, nhưng thân phận bị hạn chế, không dám xông thẳng vào biệt thự, còi cảnh sát cũng không bật, cố gắng giữ thể diện cho các nhân vật liên quan. Lãnh đạo tổ chuyên án trao đổi với một vài vị khách cau có rời khỏi biệt thự, biết được hôm nay Lăng Hà không xuất hiện ở đây.
Bào Chính Uy lập tức gọi điện thoại, thông báo cho đội của Tiết Khiêm đang tìm kiếm bên phía Yên thành, “Lăng Hà không ở biệt thự Tây Sơn, trong các địa điểm lần trước Cổ Diệu Đình khai báo, các cậu thấy nơi nào có khả năng nhất?”
Tiết Khiêm không chút do dự đáp, “Em và người kia vừa thảo luận xong — nơi Cố Vân Chu bị hại năm xưa.”
…
Nơi này là một địa danh có tên hồ Nhạn Đãng, nằm dưới chân núi phía Bắc Yên thành.
Phần bãi bờ xinh đẹp nhất của hồ Nhạn Đãng không hướng mặt về phía công chúng, mà luôn được phong tỏa theo hình vành khuyên. Vài căn biệt thự trang nhã thấp thoáng sau bóng cây xanh mướt, xung quanh vắng lặng không người.
Đây chính là địa điểm giao dịch và tổ chức trò chơi Cổ Diệu Đình bày ra, định kỳ bố trí các buổi tiệc múa hát rực rỡ sống động. Đám người hưởng thụ thường xuyên lật thẻ gọi số, có lẽ dựa theo các con số trong cuốn Thập Nhị thiếu, gọi số 2, số 3, số 6, số 8 đến chung vui.
Tiếc rằng số 1 được thèm thuồng nhất đã chạy thoát từ lâu, bằng không bữa tiệc thịt người ríu rít hát ca tới tận nửa đêm bên hồ Nhạn Đãng đã có thêm sự góp mặt của mỹ nhân được sủng ái nhất, cưng chiều nhất này.
Hai cổ tay Lăng Hà vẫn bị khóa chặt, mái tóc dài rối tung, đôi môi khẽ mỉm cười.
Ánh sáng ngoài cửa sổ biệt thự hắt vào, rót lên sườn mặt và thân thể y, để lại những cái bóng mê người. Trên đầu y như có một quầng sáng, ánh sáng hắt lên tường thành nửa vòng tròn rực rỡ, hào quang rực rỡ ấy bảo vệ y.
Triệu Hòe Phong thở dài một tiếng, vẻ như thật sự chân thành sám hối trước y, gia đình tôi đồng ý bồi thường cho cậu một khoản tiền để bù lại nỗi đau mất đi người thân trên tinh thần và thể xác cậu!
Lăng Hà, cậu vốn có thể tự do tự tại định cư ở nước ngoài, lẽ ra cậu không nên về đây gây chuyện, gia đình tôi có một khoản tiết kiệm trị giá hai tỷ đô la đang gửi trong một ngân hàng Thụy Sĩ, toàn bộ khoản tiền này có thể sang tên cho cậu, một tỷ đô đổi một mạng, hai tỷ đô cho cha mẹ cậu, hai sinh mạng đắt giá như vậy, đối với cậu chắc cũng đủ rồi, nửa đời sau tầm thường của cậu sẽ giàu có sung túc, giống như lên thiên đường!
Đúng vậy, mẹ cậu bất hạnh qua đời, chỉ là chút sai lầm trong liều lượng thuốc mà thôi, thực ra khi đó cũng không nhất thiết phải giết bà ấy, Lăng Hà, tôi thật lòng xin lỗi, cậu không thể không ăn chiếc bánh “brioche” này…
Triệu công tử bất đắc dĩ nhấc cơ thể vàng ngọc ốm yếu dậy, lưỡng lự thật lâu mới phát giác hắn hoàn toàn không tìm được biện pháp đối phó Lăng Hà, cảnh sát đã nắm toàn bộ nhân chứng vật chứng, Lăng Hà còn sợ gì nữa? Triệu công tử đành phải lải nhải không ngừng, khẩn cầu Lăng Hà chấp nhận khoản giao dịch kếch xù này, đổi lại Cổ thiếu gia thoát khỏi tay cảnh sát, phân tích thiệt hơn cho tổ chuyên án, để họ bỏ qua cho nhà họ Triệu, từ nay về sau không truy cứu chuyện xưa, đôi bên nước sông không phạm nước giếng, kiếp này không qua lại với nhau nữa!
Tai họa sắp ập xuống cả gia đình mà Triệu Hòe Phong vẫn muốn vớt vát gã nhân tình da dày thịt béo, ảo tưởng cao chạy xa bay cùng Cổ Diệu Đình, tới nước Mỹ xa xôi tiếp tục cùng nhau ung dung hưởng lạc.
Thế nhưng một câu của Lăng Hà đánh nát mộng đẹp của hắn.
Lăng Hà cười khẩy, “Tôi cho anh biết một bí mật — nhà họ Triệu các anh sắp tiêu rồi. Triệu Hòe Phong, anh có biết điều ngoạn mục gì sắp xảy ra ở bữa tiệc trong biệt thự Tây Sơn hôm nay không?”
Triệu Hòe Phong lòng dạ rối bời, “… Là sao? Chuyện gì sắp xảy ra?”
Lăng Hà liếc đồng hồ treo tường, trong lòng đã hiểu, đánh mắt với hắn, “Bây giờ anh gọi điện hỏi ba anh xem.”
Triệu Hòe Phong bán tín bán nghi ra lệnh cho trợ lý gọi điện thoại. Trợ lý vừa gọi đã kinh hoàng biến sắc, không dám báo cáo, bèn đưa điện thoại cho Triệu công tử.
“Cái gì? Anh nói hội trường chiếu phim gì?”
“Ba tôi sao rồi?… Bây giờ ông ấy sao rồi?!…”
Triệu Hòe Phong giống như bị nước sôi dội lên đỉnh đầu, hai mắt đỏ hoe. Hắn cho rằng cuộc giao dịch hôm nay vẫn có thể cò cưa, dằng dai đàm phán với Lăng Hà, mềm không được thì cứng, chẳng ngờ lại bị người ta chặt đứt đường lùi, thẳng thừng giải quyết triệt để.
Mồ hôi túa ra từ lỗ chân lông khắp toàn thân hắn, chảy dài từ mặt tới cổ, Triệu Hòe Phong thiếu điều ngã quỵ, “Cậu làm phải không?… Lăng Hà, cậu làm phải không?!”
Lăng Hà ngửa mặt, phá lên cười, tràn trề khoái trá…
Ánh nắng đọng trên làn mi, mũi tiêm cực lớn bằng kim loại cắm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trên cổ y, vị trí ngay chính giữa xương quai xanh.
Khi đó Triệu Hòe Phong run lẩy bẩy, hai mắt đỏ ngầu, gào khóc cực kỳ mất thể diện, Lăng Hà, cậu dao động đi chứ, quỳ xuống đi chứ, tôi không muốn hại cậu, vốn dĩ chỉ là một trò chơi ngốc nghếch thôi mà, đâu muốn ai phải chết! Chỉ cần cậu khuất phục, chúng tôi không hề muốn giết cậu, tại sao cậu ác độc như thế, đuổi tận giết tuyệt như thế chứ?
Cậu cứ phải giẫm lên vết xe đổ của cha cậu hay sao hả Lăng Hà? Khi xưa Cố Vân Chu cũng không thức thời, không khuất phục, nên mới bị tiêm hết mũi này tới mũi khác, cuối cùng chết ngay trên giường. Lăng Hà, trong ống tiêm này có thuốc kích thích, là hỗn hợp của thuốc gây tê và thuốc tăng lực, hai thứ thuốc đó trộn vào nhau sẽ khiến tim cậu lạc nhịp, mạch máu nở tung, tâm trí thất thường, bị tra tấn đến chết trong trạng thái kích động và vẫn còn ý thức, chẳng lẽ cậu muốn chọn kết cục lưỡng bại câu thương này sao hả? Chỉ là một vụ án vớ vẩn đã qua từ bao nhiêu năm trước, sao lại thù hằn tới mức này cơ chứ…
Lăng Hà nở nụ cười tuyệt đẹp, phun nọc độc đầy mặt Triệu công tử, đáp lễ bằng tám chữ, “Thù sâu tựa biển, không đội trời chung.”
Ống tiêm phun ra chất lỏng trong suốt đáng sợ, từng giọt từng giọt xâm nhập vào mạch máu Lăng Hà.
Thứ thuốc nọ khiến cơ thể y run rẩy mất kiểm soát, cả người rét buốt. Nhiều chỗ phồng lên, nhiều chỗ lõm xuống, y rơi vào trạng thái co giật bị động, khung cảnh trước mắt dần dần mơ hồ…
Bị đẩy vào đường cùng không còn manh giáp, Triệu Hòe Phong tiêm thuốc độc vào Lăng Hà.
Triệu Hòe Phong cũng thuơng hương tiếc ngọc một cách độc đáo. Ở trong mắt hắn, đối với kiểu người như Lăng Hà, không thể dùng dao dùng súng làm y chảy máu, phá hủy dung nhan của y, y nên chết theo cách này, trên người chỉ có một lỗ kim, vẫn vô cùng xinh đẹp.
Ban đầu hắn thật sự không có ý định thủ tiêu Lăng Hà, bởi vì thủ tiêu Lăng Hà cũng vô ích. Hắn chỉ định dùng núi vàng khổng lồ đè bẹp Lăng Hà, mang núi vàng ra trao đổi, chẳng ngờ thất bại thảm hại. Hắn vốn định dùng hai tỷ đô nọ để hối lộ Bào Chính Uy và các quan to trong tổ chuyên án, nhưng tất cả đều cự tuyệt, chuyện tới nước này, không còn ai dám bảo đảm cho gia đình hắn. Đối với Lăng Hà, hắn cũng chẳng biết làm cách nào, Lăng Hà là kiểu người chưa thấy quan tài thì chưa ngậm miệng.
Triệu công tử được trợ lý và vệ sĩ nâng dậy, cuống cuồng loạng choạng rời khỏi phòng, cả đám người mặt mũi xám ngoét, bước chân lộn xộn.
“Đã xóa sạch camera chưa?”
“Xóa hết ghi hình từ trước khi bước vào.”
“Dấu vết trong phòng cũng phải xóa, xóa hết đi…”
“…”
Triệu công tử được hai người dìu hai bên, chậm rãi đi xuống lầu, chỉ thiếu cáng tre tới đỡ. Chút dương khí cuối cùng, sau mấy năm bị Cổ Diệu Đình hút kiệt, hiện giờ hắn đã người không ra người quỷ không ra quỷ, minh chứng chuẩn xác nhất cho câu “đa dâm hại thận”.
Một gã vệ sĩ ở lại phía sau, phụ trách thu dọn hiện trường, đợi Lăng Hà tắt thở sẽ gọi những người khác đến xóa sạch dấu vết tồn tại của Lăng Hà, để Lăng Hà bốc hơi khỏi nhân thế.
Hiện tại chỉ còn hai người ở trong phòng.
Dù đã cực kỳ yếu ớt, khuôn mặt Lăng Hà vẫn rung động lòng người, sống mũi, bờ môi, đường cong quai hàm vẫn đẹp tuyệt trần dưới ánh nắng, chỉ có điều hơi thở dần dần mỏng manh, đầu cũng dần dần gục xuống, cuối cùng cằm y chạm phải ống tiêm cắm giữa xương quai xanh, hai mắt y khép lại…
Gã vệ sĩ lo lắng ra mặt, đảo tới đảo lui mấy vòng, ánh mắt dao động, sau đó bất thình lình tiến lên, thò tay sờ soạng ngực bụng và bắp đùi Lăng Hà.
Thì ra gã “lo lắng” vì không nhịn được thèm, chẳng ngờ nảy sinh ham muốn tục tĩu ngay tại thời điểm này, định tranh thủ chấm mút.
Lăng Hà vẫn không nhúc nhích, dường như đã mất ý thức, chẳng mấy chốc sẽ tắt thở.
Gã vệ sĩ cảm thấy Lăng Hà bị cố định trên tường như vậy không tiện cho gã “xuống tay”, dù sao lát nữa cũng phải xử lý, có để lại dấu vết nào đâu…
Gã vệ sĩ lần lượt tháo gông cùm trên tay và chân cho Lăng Hà, nhìn Lăng Hà yếu ớt trượt từ vách tường xuống sàn nhà râm mát, gã mê dại tới lú cả óc, thần trí bay biến lên mây, cả đời chưa từng nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc nhường này, lập tức cuống cuồng nhào tới, bàn tay mò mẫm lưng quần của Lăng Hà…
Nhưng ngón tay gã còn chưa chạm tới đích, Lăng Hà đã mở bừng mắt, ánh mắt lóe lên sắc lẻm.
Ngay tại khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Lăng Hà giáng một chưởng thẳng xuống vị trí xương sụn phía sau tai gã, chính là chiêu thức y dùng với Nghiêm Tiểu Đao mấy hôm trước, lần này dốc hết toàn bộ sức lực còn lại trong cơ thể, một chưởng đánh ngất đối phương!
Lăng Hà bò dậy khỏi mặt đất, rõ ràng phải ngừng lại một lát, từ cổ họng tới ngực bụng co giật kịch liệt.
Y rút ống tiêm ra khỏi cổ mình, trở tay cắm thẳng vào động mạch chủ trên cổ đối phương, tiêm hết toàn bộ chất lỏng còn lại vào người gã, sau đó rút súng của gã.
Y quỳ bên cửa sổ căn phòng, đoàn người vừa xuất hiện trước cánh cổng lớn bên dưới lọt vào tấm mắt y, chẳng phải Triệu công tử đang hốt hoảng bỏ trốn đó sao?
Mái tóc Lăng Hà tung bay, che khuất một nửa khuôn mặt y.
Nửa khuôn mặt còn lại cực kỳ nghiêm túc, thận trọng và tỉ mỉ, cầm súng nhắm vào Triệu Hòe Phong đang loạng choạng bước đi, họng súng ngắm thẳng vào đầu hắn.
Đây là khẩu súng lục có gắn bộ giảm thanh, dùng không quen tay, y vẫn quen với súng trường quân dụng, súng săn tự động và bán tự động hơn. Nhưng khẩu súng lục này cũng đủ giúp y báo thù triệt để, bắn nát đầu công tử họ Triệu kia.
Cánh tay cầm súng của Lăng Hà vẫn run lẩy bẩy. Y dùng ý chí tinh thần mạnh mẽ chống lại cảm giác máu thịt tả xung hữu đột trong cơ thể do liều thuốc độc.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ lỗ kim trên cổ y, tạo thành một dòng mảnh dài, từ lồng ngực trần nhỏ xuống đất, dần dần kéo theo chút sức lực cuối cùng của y… Hai mắt y càng lúc càng mờ mịt, nhưng vẫn nghiến răng theo sát cái ót chậm rãi chuyển động của Triệu công tử, mãi cho tới lúc hắn được vệ sĩ dìu lên ngồi vào sau xe, khiến y mất đi cơ hội và góc độ ám sát.
Cuối cùng y vẫn không nổ súng.
Khóe mắt Lăng Hà cay xè, đáy mắt ngân ngấn nước, cảm thấy vô cùng có lỗi với cha y.
Tại khoảnh khắc ấy, thứ khiến y chần chờ lưỡng lự không phải thuốc độc, thuốc độc không thể chiến thắng tinh thần và quyết tâm báo thù mạnh mẽ đã tôi luyện thành thép suốt mười lăm năm qua của y. Thứ chiến thắng y chính là nỗi quyến luyến và không nỡ xa rời Nghiêm Tiểu Đao. Vào thời khắc chỉ mành treo chuông, trong tầm ngắm bắn hữu hạn, y vô tình trông thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón áp út bàn tay trái của mình.
Hôm qua y vừa cầu hôn Tiểu Đao, không muốn thất hứa.
Y muốn có trách nhiệm với điều mình đã làm, y muốn cùng Tiểu Đao đi hết cuộc đời.
Đại đội tổ chuyên án đã bao vây căn biệt thự bên hồ Nhạn Đãng, chuẩn bị cứu người.
Tiết Khiêm thường đi cùng đội trưởng đội hình sự của tổ chuyên án Yên thành, vì vậy rất quen đường, chẳng mấy chốc đã tìm được vị trí.
Đội cảnh sát trông thấy Triệu công tử trốn vào xe chuyên dụng, hốt hoảng phóng ra khỏi cổng biệt thự.
Tại khoảnh khắc lao xuống xe, hai mắt Nghiêm Tiểu Đao đỏ ngầu, vũ khí trong tay sắp phóng thẳng vào ót nhân vật quyền quý đang ngồi ở ghế sau chiếc xe chuyên dụng nọ. Bao kinh hoàng đau đớn hành hạ hắn cả đêm tập trung hết tại mũi đao.
Tiết Khiêm nhanh tay lẹ mắt kéo hắn về, kiên quyết giữ chặt tay hắn, không cho hắn phóng đao giết người.
Tiết Khiêm khẽ gầm lên, “Tôi không muốn tên kia chết dưới tay anh… Cứu cậu ấy trước đã!”
Năm chữ “cứu cậu ấy trước đã” đánh thức Nghiêm Tiểu Đao. Mấy người đang định xông vào cổng chính, đúng lúc đó, một tiếng “ầm” nhỏ vang lên phía trên đầu họ!
Một bánh xe chuyên dụng của Triệu công tử bị bắn thủng, lốp cao su vỡ toác thành đống ruột nhão.
Đội cảnh sát, bao gồm cả Nghiêm Tiểu Đao đều là người từng trải, có kinh nghiệm, âm thanh trầm đục này chính là tiếng súng giảm thanh.
Những người còn lại vội vã lao về phía các chướng ngại vật xung quanh, tìm nơi ẩn nấp bảo vệ chỗ hiểm theo phản xạ, chỉ duy nhất Nghiêm Tiểu Đao đứng im không nhúc nhích, ngước mặt tìm kiếm phía trên.
Hắn biết chắc chắn là Lăng Hà.
Quả nhiên, hắn đã tìm thấy bóng dáng Lăng Hà nghiêng người cầm súng. Mái tóc dài của Lăng Hà buông xuống hai gò má, ánh mắt mơ màng, hình như thân thể đang run lẩy bẩy, lại là một phát súng cực kỳ chuẩn xác, không ai kịp đề phòng. Bánh xe thứ hai của Triệu công tử vỡ nát, chiếc xe màu đen loạng quạng hướng ra đường cái theo hình răng cưa, hiển nhiên đã không thể chạy thoát, đành phải lao lên vỉa hè, tắt máy, bất động.
Lăng Hà trượt xuống, biến mất khỏi ô cửa sổ.
Đặc công mang súng bắn nát khóa cổng, toàn bộ cảnh sát dũng mãnh tràn vào biệt thự, khống chế mọi phòng ốc, rà soát cặn kẽ…
Nghiêm Tiểu Đao gặp lại Lăng Hà trong căn phòng lớn nhất trên tầng hai, nơi được gọi là “Phòng game”. Không khí và mùi vị trong căn phòng này khiến người bình thường cực kỳ khó chịu, lạnh lẽo tanh nồng, những vết máu năm xưa thấm vào từng kẽ hở dưới sàn. Phong cách bày biện và đồ trang trí trên tường vô cùng quái gở. Ban đêm tắt đèn thắp nến, căn phòng này sẽ trở thành sân khấu trình diễn trò chơi ác độc, bóng quỷ đung đưa.
Lăng Hà lặng lẽ ngồi trên sàn, cạnh ô cửa sổ, tựa lưng vào tường không cử động, hai mắt mở to, dường như đang chờ Nghiêm Tiểu Đao bước tới.
Cảnh sát đột kích trông thấy cảnh tượng này, lập tức kéo gã vệ sĩ của nhà họ Triệu đang bất tỉnh dưới đất sang bên cạnh tra khảo.
Nhân viên cấp cứu nhanh chóng thế chỗ cảnh sát, ấn ngực hô hấp nhân tạo cho Lăng Hà ngay tại chỗ, tiêm thuốc, truyền dịch, luồn ống vào khí quản…
Lăng Hà nằm trên sàn, xung quanh là đội y tế hối hả cấp cứu, mắt vẫn mở to, hai con ngươi xanh lục lúng liếng say lòng người, đôi môi mấp máy, bởi vì còn nhiều chuyện muốn nói với Tiểu Đao.
Toàn bộ ý thức của Nghiêm Tiểu Đao chìm trong đau đớn và áy náy khôn cùng, không thể thốt nên lời. Hắn ôm lấy đầu Lăng Hà, hai tay run rẩy, siết chặt Lăng Hà trong lòng mình. Hắn không bảo vệ được người hắn yêu, suýt nữa đánh mất em rồi.
Môi dưới Lăng Hà vẫn còn dấu răng hằn lại và máu tươi, dòng máu chảy xuống chính giữa cằm y. Nghiêm Tiểu Đao run rẩy hôn lên dòng máu nọ.
Khóe miệng Lăng Hà thấp thoáng ý cười, kiên cường cười với Nghiêm Tiểu Đao, lồng ngực run lên bần bật, nhịp tim đã hết sức mỏng manh.
Nghiêm Tiểu Đao quỳ trước mặt Lăng Hà, khẽ hôn lên miệng Lăng Hà. Đôi môi hai người cùng lạnh lẽo, cố gắng sưởi ấm lẫn nhau, mãi cho tới lúc nhân viên cấp cứu sốt ruột đẩy Nghiêm Tiểu Đao ra, đeo mặt nạ ô-xy lên cho Lăng Hà.
Nghiêm Tiểu Đao dùng bàn tay đeo nhẫn nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Lăng Hà.
Hắn không ngừng an ủi và hứa hẹn với Lăng Hà, “Tiểu Hà, anh nhận lời em, anh đồng ý.”
“Tiểu Hà, anh đồng ý.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất