Chương 44: Nụ hôn từ biệt
Cảm xúc thất thố bất ngờ ập đến khiến Lăng Hà lấp kín đôi môi Nghiêm Tiểu Đao, hơn nữa còn dùng tư thế không chấp nhận phản kháng, một mình gánh vác ôm đồm, siết chặt tất cả những bộ phận có thể ôm vào lòng. Tại khoảnh khắc làn môi đụng chạm, cả hai cùng run bần bật chẳng biết phải làm sao, giống như hai người xa lạ quen thuộc nhất, vừa xúc động, vừa cẩn trọng tìm kiếm lỗ hổng mềm mại nhất, đồng thời cũng là nơi cứng rắn nhất của nhau.
Luôn là bất khả xâm phạm, kiên cố vững chắc đối với bất cứ ai, chỉ riêng với người kia là sẵn sàng mở ra một lỗ hổng…
Nghiêm Tiểu Đao tìm được khóe miệng Lăng Hà trước, nhưng chẳng mấy chốc bị lật ngược và chiếm đoạt thế chủ động, Lăng Hà tận dụng tư thế có lợi, dùng phương thức nghiền ép áp bức hắn, mút mát hắn, lần này còn ngậm chặt môi hắn, ngang ngược kéo cả người hắn về phía trước.
Nghiêm Tiểu Đao bất ngờ không kịp đề phòng, đành phải quỳ gối xuống đất.
Chân trước đang giữ thăng bằng của hắn bị kéo về phía trước, vành mắt đỏ hoe và tiếng thở dốc khoan khoái lộn xộn, hai đầu gối chật vật quỳ phía trước Lăng Hà, lại không nỡ buông tha chút vui vẻ ngọt ngào ấy, toàn bộ ý thức của hai người đều tập trung ở hai bờ môi quấn quýt mê hồn.
Chưa nói đến kỹ thuật hôn môi, nếu trên đời này còn bất cứ chuyện gì ngài Lăng không am hiểu, thì y tự nhận mình không am hiểu cách biểu đạt tình cảm và tất cả các tư thế gần gũi có liên quan. Y thực sự không biết cách dùng hành động thân mật để bày tỏ nồng say tình ái, rất ít, hoặc gần như không có cơ hội luyện tập, cũng không có đối tượng luyện tập.
Lăng Hà tự mường tượng lại, bắt chước cách Tiểu Đao hôn y đêm nọ, sau đó dùng phương thức mà y đã không ngừng luyện tập trong lòng tới thành thạo, áp dụng vào hiện thực để hôn lưỡi cùng người y vẫn hằng nhung nhớ, vừa hôn vừa học, đôi môi thoăn thoắt truy đuổi và mút mát đầu lưỡi Tiểu Đao. Chóp mũi ghì sát vào nhau tới mức cả hai cùng thấy đau, nhưng chẳng ai nỡ dừng lại, cùng say mê thứ ngọt ngào vui thích ấy. Nước miếng vấn vít nơi khóe miệng, lại dùng lưỡi thân mật liếm sạch nước miếng cho người kia… Hương vị này khiến cả hai cùng run rẩy từ thể xác đến tinh thần, sa chân rồi đắm chìm, nhưng cũng thật xót xa.
Cách hôn kịch liệt này khiến Nghiêm Tiểu Đao lúc ấy thoáng kinh ngạc, cũng thoáng chút hoang mang, khiến hắn thiếu thốn cảm giác an toàn và khả năng dự liệu. Lăng Hà ùa tới quá đột ngột, nhưng lại không thật sự nằm gọn trong tay hắn, người này vẫn có thể tách khỏi bờ môi hắn bất cứ lúc nào, mà bản thân hắn chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn này trong tư thế quỳ…
Lăng Hà độc đoán cắn môi hắn.
Lăng Hà chẳng hề chán ghét, tỉ mỉ thích thú liếm láp từng chiếc răng của hắn.
Lăng Hà cắn nốt ruồi đen nhỏ xíu trên chóp mũi hắn.
Nụ hôn này không giống kiểu hôn trước khi bắt đầu ân ái, mà giống như nụ hôn cuối cùng, bởi sau đêm nay sẽ không có ngày mai.
Lăng Hà hôn quá nhập tâm, quá si mê, đôi con ngươi lấp lánh ánh sáng mà người ngoài không suy đoán được. Ẩn sâu dưới những tia sáng chớp tắt là áp lực và sầu thương, dường như còn cả sự kiên cường và phản nghịch khi gặp rào cản.
Nụ hôn rất khó thở, hơi thở bị rút cạn.
Cả hai cùng hạ quyết tâm thật lớn, tách mình ra khỏi người kia. Tại những nơi kề sát, hai thân thể như hai mảnh ghép tìm được một nửa của mình, đường cong vừa khít, miễn cưỡng tách ra vẫn có thể cảm nhận từng nét biến đổi lên xuống bởi động tình của nhau, nếu còn ôm nữa, gặm nữa, tất sẽ phải tìm cách di chuyển trận địa dẫn lửa thiêu thân này.
Người này bại liệt sao?
Không hề, toàn thân khỏe khoắn, sinh khí dồi dào, dẻo dai mạnh mẽ, suy cho cùng vẫn là trẻ hơn năm tuổi!
Tại khoảnh khắc Lăng Hà thò tay vuốt ve hắn qua áo vest, Nghiêm Tiểu Đao nhận thấy rõ Lăng Hà có phản ứng đối với hắn, rõ ràng chính là phản ứng sinh lý.
Lăng Hà dùng tay xoa nắn chưa đủ thỏa thích, bèn dữ dằn cắn một cái lên đầu môi trên của Tiểu Đao.
Khi hai người tách ra, đôi môi Nghiêm Tiểu Đao trầy da nhuộm đỏ, một giọt máu uốn lượn giữa hai môi hắn như nét bút thần vẽ mắt rồng, khiến cho cả khuôn mặt vốn đã bị thương nhuốm màu tang tóc, nét đẹp sung mãn đậm chất đàn ông thấp thoáng sau sắc đỏ.
Bởi vì Lăng Hà không cam tâm, Thích gia có thể để lại dấu vết trên mặt anh thì tôi cũng có thể, nhé Nghiêm Tiểu Đao!
Điều chỉnh lại nhịp thở, Lăng Hà ngẩng cao đầu, trong khoảnh khắc ấy, cổ họng y không ngừng rung động, dường như đang hạ quyết tâm cực kỳ lớn. Y buộc phải rời mắt, gian nan cất lời, bởi vì khép nép khẩn cầu như vậy thật sự không phù hợp với cá tính của y, mà hơn cả, điều kiện trao đổi y đưa ra tại lần khẩn cầu này lại là thứ y tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới trước đây, tất cả đều vô tình chèn ép điểm mấu chốt của y.
“Tiểu Đao, hôm nay tôi hỏi anh một câu.”
“Anh cũng biết, tôi không thể ở lại bên anh lâu dài, chắc chắn chúng ta không thể tiếp tục chung sống như không có chuyện gì xảy ra.”
Cuối cùng, lời khẩn cầu vẫn rời khỏi miệng Lăng Hà, “Tiểu Đao, nếu… Nếu tôi nhận lời anh, cho anh thứ anh muốn đêm đó, tất cả những gì anh muốn ở tôi, tôi sẽ cho anh hết, thì anh có đồng ý, vì tôi, mà rời khỏi Thích Bảo Sơn hay không?”
Nghiêm Tiểu Đao vẫn giữ tư thế quỳ, nhưng sắc mặt đã dần biến đổi, máu đỏ nóng rực tại xương mày và giữa đôi môi hắn, hắn lặng lẽ mím môi, nuốt giọt máu xuống.
Lăng Hà rất ít khi thân thiết gọi hắn là “Tiểu Đao”, thậm chí hai người đã mấy ngày phớt lờ nhau, không nói với nhau câu nào. Bây giờ những lời ngọt ngào như vậy nghe vào lòng sao mà chua xót, thứ cảm nhận ấy, giống như vượt qua muôn sông nghìn núi, băng qua nghìn nan vạn hiểm, cuối cùng mới tới được trước mặt hắn, nhưng lại phát hiện giữa hai người vẫn còn một con sông không cách nào bước qua nổi.
Cổ họng Lăng Hà lại run rẩy, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh và mạch lạc, “Ý của tôi là, ‘rời khỏi’ vĩnh viễn, anh và cha nuôi của anh mỗi người đi một ngả, bất luận tương lai sinh lão bệnh tử, họa phúc phú bần như thế nào, bất kể cuối cùng kết cục sẽ ra sao, anh vẫn phải rời khỏi ông ta, hai chúng ta ở bên nhau, anh có đồng ý không, Tiểu Đao?”
Y đã tự động bỏ qua tất cả khúc mắc của hai người về ngài Mạch, Mạch Doãn Lương hoàn toàn không xứng để làm rào cản duyên phận giữa hai người, chắc hẳn vụ án nọ sẽ nhanh chóng được khép lại bằng một phương thức mưa rền sấm giật nào đó, thực sự không đáng nhắc tới.
Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi đứng dậy, hai thân thể cận kề khăng khít chợt tách ra, “Cậu định thế nào?… Cậu định đối phó với Thích gia như thế nào?”
“Anh sẽ không nhận lời, cho dù là vì tôi.” Sắc mặt Lăng Hà đột ngột trở lạnh, cũng không quá thất vọng, tất cả đều nằm trong dự đoán của y.
Nghiêm Tiểu Đao thẳng thừng phản bác, “Lăng Hà, vậy cậu có vì tôi mà buông bỏ tất cả những gì cậu đang làm, thậm chí cả những gì cậu sắp làm hay không?… Cậu cũng sẽ không.”
Lăng Hà, khi trước cậu phá hủy cơ nghiệp của gia tộc Watanabe Yozan, nuốt chửng phần lớn gia tài nhà bọn họ, chẳng lẽ chỉ là để trừng trị dạy dỗ lũ cặn bã đáng khinh miệt đó vì chính nghĩa hay sao? Không phải. Lăng Hà cậu sẽ không rảnh rỗi nhàn tản như thế, cậu chưa bao giờ làm bất cứ điều gì chỉ vì rảnh rỗi. Gia tài của Watanabe cũng khá kếch sù, chắc chắn số tiền đó phải có tác dụng với trù tính và dã tâm của cậu, cậu cũng ấp ủ mục tiêu rành rành và nhất quán rồi, tôi đoán đúng không?
Cậu sẽ buông bỏ tất cả những gì cậu muốn làm sao? Buông tha cho Thích gia hoặc bất luận kẻ nào đối đầu với cậu sao, cậu sẽ rút tay lại vì tôi sao?
Cậu cũng sẽ không đâu.
Nghiêm Tiểu Đao lòng như đao cắt.
Lăng Hà ngước lên nhìn hắn, nét mặt chăm chú hơn bao giờ hết, “Tiểu Đao à, người cha nuôi mà anh kính trọng, tôn sùng, thương yêu nhất, thực chất đang giấu giếm anh rất nhiều sự thật, hai tay ông ta dính máu đủ để bị xử bắn tại chỗ, thậm chí năm mươi vạn ông ta chuộc thân cho anh ngày xưa cũng là tiền tài bất nghĩa, là một khoản tiền ăn cướp… Anh có bằng lòng cân nhắc lại lời đề nghị của tôi một lần nữa không?”
Lăng Hà nắm lấy cổ tay Tiểu Đao, lưu luyến mạch đập hùng hồn nọ, dường như đang vùng vẫy cố gắng một lần cuối cùng.
“Thích gia nuôi tôi lớn, tôi ăn cơm của ông ấy hơn mười năm, cậu muốn tôi làm gì?… Chẳng lẽ tôi phải đến cục cảnh sát tố giác ông ấy?” Nghiêm Tiểu Đao khẽ hỏi lại.
Lăng Hà, “…”
Khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao gần như vô cảm, sau bao sóng gió, lúc này hắn chỉ còn phảng phất chút khổ sở. Hoặc là nói, hắn hoàn toàn không phải kẻ ngốc, mấy ngày nay góp nhặt từng chi tiết nhỏ từ miệng Lăng Hà, hắn đã đoán được rất nhiều khả năng. Các mối ân oán qua lại giống như ngọn núi khổng lồ đè hắn ngạt thở, nhưng tới bây giờ hắn vẫn không hối hận.
“Lăng Hà, tôi hiểu thành ý của cậu, nhưng tôi không thể giúp cậu làm những việc đó.”
“Bội tín phản chủ, thấy sắc quên nghĩa, cắn ngược ân nhân, lấy oán trả ơn, tôi không làm được.”
“Bây giờ tôi có đưa ra năm trăm vạn, năm nghìn vạn, cũng không thể trả lại năm mươi vạn cha nuôi cứu mạng tôi ngày xưa. Cậu muốn tôi làm thế nào? Nếu năm mươi vạn đó là tiền tài bất nghĩa, thì tức là ông trời đã kết liễu sinh mạng tôi từ lúc đó, lẽ ra không nên cứu tôi, ông ấy cho tôi sống thêm mười lăm năm, tôi phải trả lại cái mạng này cho ông ấy.”
…
Bội tín phản chủ, thấy sắc quên nghĩa, cắn ngược ân nhân, lấy oán trả ơn, chắc chắn Nghiêm Tiểu Đao không làm được.
Nếu hắn thật sự làm được, giờ phút này ôm người đẹp nồng nàn trong vòng tay, lửa tình mờ mắt phản bội Thích Bảo Sơn, thì hắn đã không phải Nghiêm Tiểu Đao, mà là Lã Bố đầy tớ ba họ, cũng sẽ không phải là người đàn ông có thể khiến Lăng Hà say đắm phiền muộn, khát khao muốn có, luyến lưu chẳng dứt vào giờ khắc này!
Thông minh tột bậc, thấu hiểu lòng người như Lăng Hà, từ khoảnh khắc hai người thâu đêm tâm sự trong căn nhà nhỏ của mẹ Nghiêm tại Hồi Mã Trấn yên bình, y đã hiểu, y và Nghiêm Tiểu Đao không có tương lai. Từ khi biết Tiểu Đao, từng giây từng phút, từng ánh mắt, từng động tác y dành cho người này, bao nhiêu tâm cơ y hao tổn vì người này, tất cả đều chỉ là uổng phí.
Tấm chân tình y dành cho Nghiêm Tiểu Đao, cùng lắm chỉ là dệt hoa trên gấm, chút hoài niệm khi đã phú quý giàu sang, chút phong hoa tuyết nguyệt trong những ngày bình yên tĩnh lặng. Mà lão già Thích Bảo Sơn nọ, đối với Nghiêm Tiểu Đao chính là đưa than ngày tuyết, cứu vớt hắn nơi tuyệt cảnh cùng đường, ơn tri ngộ có thể so với Bá Nhạc gặp ngựa hay, mắt tinh biết minh châu, có dùng bao nhiêu tâm cơ cũng không đổi được — bởi vì ngài Lăng ạ, ngài đã tới quá muộn màng!
Thích Bảo Sơn dùng năm mươi vạn mua đứt nửa đời sau của Nghiêm Tiểu Đao, ánh mắt lão quá độc địa, cuộc mua bán này vô cùng có lợi.
Đời người biết nhau quá trễ chính là như vậy đấy.
Tại sao ông ta biết anh trước, còn tôi chậm một bước thế này?
Dù xót xa trong bụng, Lăng Hà vẫn cười rất nhẹ nhàng, đối diện với cửa ải sừng sững khó vượt qua trước mắt, đáy lòng y lạnh cóng, vô hình trung lại khiến thân thể và tâm địa y một lần nữa đóng băng. Suy cho cùng, tình cảm giữa hai người cũng chỉ có vậy, anh thích tôi ra sao, anh muốn tôi cỡ nào, ham muốn nhất thời xuất phát từ nửa thân dưới chung quy vẫn chẳng thể sánh bằng tình thân ân huệ suốt mười mấy năm ròng.
“Tiểu Đao, đúng là tôi có lỗi với anh, về chuyện này, từ lần đầu gặp nhau tôi đã lừa gạt anh, không nói thật với anh.” Lăng Hà chỉ xuống đầu gối mình, không cần giải thích, cả hai cùng hiểu rõ.
“Tiểu Đao, tôi và anh chỉ tình cờ gặp gỡ, không có quá khứ, cũng khó nói đến hai chữ ‘tương lai’, đã đến nước này, dứt tình mới dám nói thật, hôm nay xem như tạm biệt. Cuối cùng tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, lần sau gặp lại, chắc chắn tôi sẽ không còn giữ bộ dạng xui xẻo nghèo túng mặc cho người ta ức hiếp này, anh tuyệt đối đừng thương hại hay đồng cảm với tôi, ngàn vạn lần đừng nương tay với loại người như tôi.”
“Nghiêm Tiểu Đao, đối với anh, tôi đã quang minh chính đại khẩn cầu một lần, hôm nay anh từ chối tôi; tương lai, giả sử tôi có dùng bất cứ phương thức nào để chiếm được anh, anh cũng đừng trách tôi ác độc vô tình… Thích Bảo Sơn sẽ không dễ dàng buông tha anh, tôi cũng vậy! Tiểu Đao, nhất định tôi sẽ không buông tha anh!”
Lăng công tử nhoẻn miệng cười, xinh đẹp không gì sánh nổi, nụ cười tuyệt mỹ mang theo nọc độc khiến người ta ngạt thở, nhưng đôi môi lại thốt ra lời từ biệt.
Nghiêm Tiểu Đao, nhất định tôi sẽ không buông tha anh.
Cái thứ gọi là điều kiện trao đổi, món hàng giao dịch trong miệng Thích Bảo Sơn, một câu cũng chẳng đáng tin. Người khiến y nâng niu như vậy, Thích gia có thể không nâng niu sao, sao có thể mang hắn ra làm món hàng giao dịch? Ông đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Trên môi Nghiêm Tiểu Đao vẫn còn máu.
Đầu lưỡi Lăng Hà vẫn còn phảng phất hơi thở nóng hổi từ tấm chân tình của hai người.
Hai người chỉ gần trong gang tấc, nhưng giờ phút này như đã xa cách nghìn trùng, con sông trải dài ngăn cách, không thể nào vượt qua. Bờ sông càng lúc càng mở rộng, nước lũ cuồn cuộn lấp đầy mặt sông, cõi lòng đã chìm trong nước thẳm.
…
Đêm đó, chắc hẳn rất nhiều người cùng trằn trọc.
Đêm tối dùng tấm màn đen khổng lồ che khuất bầu trời, giấu đi toàn bộ thối nát ruồi nhặng trên thế gian, khiến những người chưa nhận ra phương hướng hoảng hốt đảo qua đảo lại giữa tấm màn, vật lộn đấu tranh một lần cuối.
Một chiếc SUV việt dã màu đen xa xỉ gào rú phóng ra khỏi khu dân cư phồn hoa thuộc trung tâm thành phố, chẳng rõ tại sao lúc rẽ ngoặt còn sượt qua vành đai xanh, thân xe bóng lộn hoàn mỹ như một chiếc dương cầm xuất hiện hai vết xước dài xấu xí, tuy vậy nhưng chủ xe không dừng lại chửi đổng, mà tiếp tục phóng vút lên như mãnh thú cô độc bị đàn sói hoang truy đuổi, điên cuồng lao vùn vụt về hướng Tây Nam ngoại thành.
Chiếc xe việt dã xóc nảy trên con đường không mấy bằng phẳng, trong xe chỉ có một người. Người này đầu trọc, nước da nâu vàng, đêm tối nhưng vẫn khư khư đeo cặp kính râm màu trà, như thể hai thấu kính mỏng tang yếu ớt nọ có thể thay gã che chắn phần nào ánh sáng phát ra từ sự thật.
Chẳng phải chính là Du Hạo Đông, công tử nhà phó chủ tịch thành phố đây sao?
Không phải gã định bỏ trốn, mà là lúc gian nguy cấp bách, định chạy tới nhờ cậy một người thân thuộc đáng tin. Con đường quốc lộ nông thôn này dẫn tới Đàm Cư Tự, là ngôi đền hương khói thịnh vượng, nức tiếng nhất trăm dặm gần xa.
Du Hạo Đông đỗ chiếc siêu xe ngoài cổng đền. Đêm khuya thanh vắng, Đàm Cư Tự đã đóng cửa ngừng đón khách, cổng cao sân rộng, một gốc thông già vươn lên vượt khỏi bờ tường, chạc cây xòe ra như bộ móng vuốt sắc nhọn, tựa hồ sắp sửa vồ Du công tử vào trong.
Du Hạo Đông thô bạo gõ cổng đền, không chờ được, định trèo tường vào nhưng công phu hạn chế, không thể vượt nóc băng tường. Gã đành phải đợi tới lúc cánh cửa nhỏ sơn đỏ bên cạnh cổng chính kẽo kẹt mở ra, một tăng ni trông như trực ban ngái thủ thò đầu ra hỏi, “Đêm hôm mà làm gì thế? Anh là ai?”
Du Hạo Đông đẩy tung cánh cửa nhỏ, xông vào…
Tất nhiên không phải gã nhất thời hốt hoảng, cuống lên mới lo ôm chân Phật, chạy đến đây khấn Bồ Tát cầu bình an, gã chưa bao giờ tin vào mấy pho tượng phật mạ vàng này, có tác dụng chó gì đâu? Du đại công tử chỉ thờ phụng quyền thế và phú quý, có tiền là sai khiến được cả ma quỷ. Nhà họ Du tồn tại bao nhiêu năm ở Lâm Loan là loại người nào? Thần chặn giết thần, phật chặn giết phật, có cái đếch gì phải sợ?
Vậy thì gã sợ thứ gì…
Gã chạy thẳng qua chính đường và đại điện, xuyên qua thiên điện. Ngôi đền khổng lồ này có sân trước và sân sau, gã băng qua một mạch, tìm kiếm phòng cư trú của khách quý ngủ lại Đàm Cư Tự.
“Ba tôi đâu? Ba tôi ở phòng nào?” Du công tử tiện tay túm lấy một hòa thượng khoác áo choàng xám, chẳng biết hòa thượng thật hay hòa thượng giả trốn trong chăn ăn vụng thịt.
“Ba của thí chủ?… Thí chủ, thí chủ đang hỏi vị thí chủ có pháp danh là ‘Dư Nghiệt’ phải không ạ?”
Dư Nghiệt cái con mẹ nhà mày! Cái đầu trọc của Du Hạo Đông thiếu điều bốc khói, lòe lòe tỏa sáng giữa màn đêm. Gã vẫn cho rằng ba mình chọn cái tên đó là điềm gở, mấy năm gần đây ba gã ăn chay quá nhiều, thiếu dầu mỡ thịt thà, hành vi cử chỉ luôn kỳ quặc khó hiểu, sao lại chọn pháp danh khó nghe như thế?
Du Cảnh Liêm đứng đầu nhà họ Du, đã mấy tháng liền không về nhà ngủ. Đột nhiên một hôm ngủ dậy, người này cứ như con chó chết chủ, có nhà chẳng muốn về, bình thường chỉ thơ thẩn trong khách sạn xa xỉ sáu sao hoặc ẩn dật bái phật cầu thần trong đền chùa miếu mạo. Dinh thự được nhà nước cấp chẳng dám quay về, sợ nghe thấy tin tức của giới quan lại, sợ gặp đồng nghiệp; Biệt thự riêng của nhà mình cũng chẳng dám về ở, cảm thấy nội tâm nghiệp chướng nặng nề, lúc nào cũng kinh hoảng bất an. Chỉ có ngôi đền cổ kính sâu thẳm này mới hợp cho lão cư ngụ, canh giữ đèn xanh phật cổ, nghe tiếng cọc gỗ gõ chuông đồng, linh hồn âu lo thấp thỏm của lão mới tạm thời được vỗ về và an ủi.
Trong giới có một lời đồn cực kỳ đáng tin thế này, rất nhiều quan to đang chờ đền tội đều không chống đỡ nổi những ngày cuối cùng, cùng hoảng sợ cụp đuôi rơi vào trạng thái hồn xiêu phách lạc như vậy.
Du Hạo Đông bước vào cửa phòng cư trú, đôi chân xỏ giày da chẳng thèm kiêng kị đạp lên nền xi măng, khiến cho người nằm dưới sàn giữa bóng đêm khẽ kêu một tiếng “Á”. Tại khoảnh khắc đó, lão cứ tưởng… Rốt cuộc mình cũng không chạy thoát, cảnh sát đến tra khảo lão, hoặc đội tuần tra đến bắt lão về.
“Ba, con đây!” Du Hạo Đông khẽ quát.
Vị thí chủ pháp danh “Dư Nghiệt” đờ người trên tấm nệm lão thường dùng để tĩnh tọa ngồi thiền dưới đất. Ông trùm bến cảng với khuôn mặt gầy gò vàng vọt mất hẳn phong độ ngày xưa, người ngoài nhìn vào chắc chắn không nhận ra này rõ ràng không nên ngủ trong căn phòng chật chội phía sau điện thờ như vậy.
Thực ra có một số việc cũng là bình thường trong giới, chẳng phải mọi người vẫn ca tụng chủ nghĩa duy vật Mác Lê-nin, ôm ấp tư tưởng hồng bảo thư của Mao Trạch Đông, sau đó mời đủ kiểu “đại sư” lừa bịp và thầy phong thủy về nhà cung phụng, thường xuyên thăm hỏi, giữ gìn bình an đấy sao? Du Cảnh Liêm ăn chay quanh năm, tự xưng là dưỡng sinh vì đạo, thỉnh thoảng cũng từ chối mở tiệc chiêu đãi và xã giao, bị bắt ăn thịt “kết nghĩa” còn phải về nhà thắp hương bái Phật siêu độ cho đám thịt vào bụng mình…
Nhưng Du Hạo Đông cảm thấy dạo này ba gã mụ mị quá đáng, gần như không màng triều chính, không thấy Bồ Tát không chịu nổi một ngày, nằm ngủ cũng phải ôm đùi phật, đúng là bệnh rồi!
“Ba ơi, con ra ngoài gặp phải chút thị phi, ba hỗ trợ bao che cho con với.” Du Hạo Đông ngồi xếp bằng bên cạnh giường, lại thấy ngồi xếp bằng khó chịu quá, không quen gò bó như thế, bèn duỗi hai chân tạo dáng công tử nhà giàu.
“Ba… Ba có nghe gì về vụ án của Mạch Doãn Lương gần đây không?” Du Hạo Đông chán nản trong bụng, mí mắt buông xuống.
“Cái đcm nó, hôm đấy con cũng trúng tà, làm sao con biết thằng Mạch Doãn Lương nọ cố tình xuất hiện ở khách sạn chứ!”
Du Cảnh Liêm, “Khách sạn nào?”
Du Hạo Đông, “Khách sạn ba đặt phòng dài hạn, hồi trước ba vẫn ở ấy.”
Du Cảnh Liêm, “Thế con làm gì?”
Du Hạo Đông nghiến răng nghiến lợi, lại âm thầm chột dạ đuối lý, “Đêm đấy con chơi nó, cái thằng ngôi sao ấy, cuối cùng nó chết, bây giờ cảnh sát đang điều tra xem ai giết nó.”
Du Cảnh Liêm biến sắc, “… Thằng ngôi sao đó là con giết hả?!”
Du Hạo Đông bùng nổ, “Không phải, không! Con thả nó đi mà, rõ ràng lúc đó nó còn khỏe lắm, quỷ mới biết sao tự nhiên đêm đó nó chết luôn!”
…
Du công tử cũng chẳng tự trách mình gây ra tội nghiệt, gã cũng bị oan mà, chơi đùa có một tẹo, cớ sao Mạch Doãn Lương tự nhiên bỏ mạng? Làm gã xúi quẩy theo.
Khách sạn sáu sao tại Lâm Loan nọ nằm ở vị trí tuyệt đẹp gần bến cảng, Du Cảnh Liêm thường xuyên thuê phòng hướng ra biển để ngủ lại. Việc này đối với bọn họ cũng là bình thường, nhiều người thích làm việc và tiếp khách trong khách sạn. Du Cảnh Liêm thuê một phòng ở đó để nghỉ ngơi, còn thuê một phòng lấy chỗ làm việc và sinh hoạt tại một khách sạn khác ở trung tâm thành phố. Có điều lão đăng ký bằng tên và giấy tờ giả, nên ban đầu cảnh sát không lập tức tra được nhà họ Du trong “danh sách khách quen”.
Đêm đó ngài Mạch băng qua hành lang khách sạn, quẹo vào lối rẽ và biến mất khỏi tầm giám sát của camera, rơi vào điểm mù trong mê cung hành lang, chẳng biết vô tình hay cố ý, biệt tăm hai mươi phút không rõ đi đâu, sau đó mới xuất hiện trở lại.
Đó chính là lúc Mạch Doãn Lương bước vào căn phòng hướng biển mà Du Cảnh Liêm thuê.
Đội trưởng Tiết tra án tại Lâm Loan đã nhiều năm, trước tiên có lẽ rất cảm kích đối với danh sách khách trọ chân thật, nhưng giả sử nếu không có bất cứ chứng cớ thiết thực nào, để giữ cái mũ trên đầu, Tiết Khiêm tuyệt đối không quấy nhiễu soát nhà lãnh đạo nha môn. Nhưng một khi nắm giữ chứng cứ, Tiết Dạ Xoa có thể đường hoàng đánh rắn bảy tấc, tuyệt không nương tay.
Sau khi chuyện xảy ra, Du Hạo Đông ngẫm lại cũng tràn ngập nghi ngờ, tại sao Mạch Doãn Lương lại tình cờ đến khách sạn này? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Chẳng qua đêm đó Du công tử chỉ muốn đến gặp ba gã, giãi bày chút phiền muộn trong lòng, định ra biển hóng gió, đang hùng hổ lướt trên hành lang thì đụng phải Mạch Doãn Lương ở lối rẽ…
Anh chàng siêu sao đêm đó ăn diện lộng lẫy, hình như còn make up nhẹ, tuấn tú xinh đẹp môi hồng răng trắng, tóc còn vuốt keo, vừa nhìn đã biết là đến khách sạn thuê phòng gặp tình nhân…
Nếu không tình cờ gặp, chắc chắn Du Hạo Đông sẽ không chủ động đi tìm anh ta.
Trong nhận thức của bản thân gã, gã không có nhiều hứng thú với đàn ông, tính hướng của gã rõ ràng là thẳng, đám bạn gái chiêm chiếp bên cạnh còn sắp hút cạn dương khí và ví tiền của gã. Đối với ngài Mạch này, thuần túy chỉ là lằng nhằng tiền và tình, thấy ngứa mắt, lại bởi thân phận tương đối đặc thù của anh ta, nên mới trở thành đối tượng lý tưởng để Du công tử lôi ra trút giận chơi đùa mọi lúc mọi nơi, chẳng có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng, phí chơi cũng chẳng thèm trả.
Một siêu sao cao ngạo trong trẻo, người người ngưỡng mộ trước mặt kẻ khác, đóng cửa vào lại bị gã cưỡi lên trên, thô bạo hành hạ, cảm giác chênh lệch và đối lập này cực kỳ thỏa mãn ham muốn chiếm hữu và tra tấn biến thái nào đó, cảm nhận của Du công tử chính là như vậy. Đó cũng là lý do vì sao giá dùng bữa của đám minh tinh rất cao trong giới, những ông trùm lắm tiền rất thích cưỡi các siêu sao mà người bình thường không thể chạm vào qua màn ảnh…
Du công tử ấn Mạch Doãn Lương vào cửa phòng, thô bạo khuấy đảo, không ngừng ép hỏi.
“Trang điểm đĩ thõa như thế, ra ngoài gặp ai đó? Thuê phòng với ai?”
“Có phải mày thích thằng họ Nghiêm không?”
“Hôm đó ăn tiệc tao nhận ra rồi, mày đặc biệt hứng thú với thằng Nghiêm Tiêu, mắt còn chả rời khỏi nó, mày thích nó phải không?!”
“Đêm nay mày ra ngoài hẹn nó lên giường chứ gì, trước khi đi còn quấn quýt không rời chứ gì!”
…
Đôi mắt khô khốc của Mạch Doãn Lương chết lặng như chìm trong tuyệt vọng và bất động giữa hố bùn, lắc đầu không trả lời.
Du Hạo Đông cũng chẳng phải ghen tuông hay gì, gã đâu có yêu ngài Mạch. Gã chỉ nghẹn vì tức giận, chỉ cần le lói một suy đoán mơ hồ rằng Mạch Doãn Lương có khả năng thích Nghiêm Tiểu Đao, gã đã bất giác điên cuồng muốn phá hủy mọi thứ, tại khoảnh khắc đó, ham muốn ganh đua háo thắng của đàn ông đánh bại sự bình tĩnh và lý trí mà một kẻ ở địa vị của gã nên có.
Gã mù quáng trút giận, hành hạ Mạch Doãn Lương rất thảm, tự cho rằng làm vậy là sảng khoái trả thù Nghiêm Tiểu Đao.
Gã thọc cả mấy ngón tay thô kệch vào, ác độc nới rộng, vô ý để lại chiếc nhẫn thường xuyên đeo trên ngón giữa ở bên trong. Lúc đó cảm xúc quá hưng phấn, nóng lòng trả thù, gã gần như điên cuồng dùng bộ phận cương cứng của mình chọc thẳng vào, giữa tiếng van nài và rên rỉ thảm thiết của Mạch Doãn Lương, chiếc nhẫn càng lún sâu hơn…
Chuyện này diễn ra trong căn phòng của ba gã thuê, không có người ngoài nhìn thấy, cũng không có dấu vết của gã tại căn phòng xảy ra án mạng.
Tiếc rằng Du công tử thả cho Mạch Doãn Lương mặc quần áo rời khỏi phòng, lại quên lấy chiếc nhẫn phỉ thúy then chốt kia ra. Ngẫm lại tình hình lúc đó, có khi muốn lấy cũng chẳng lấy được, chỉ có thể đến bệnh viện thôi.
Du Cảnh Liêm trừng trừng nhìn vết hằn màu trắng quanh ngón giữa bàn tay phải của thằng con lão, nào còn thứ gì trên ngón tay, “Nhẫn đâu, cái nhẫn của mày đâu?!”
Đó là ngọc phỉ thúy lão cầu khai quang trước mặt Phật tổ để tặng cho thằng con quý báu, cực kỳ đắt tiền. Trên cổ Du Hạo Đông vẫn còn một sợi dây chuyền Quan Âm cũng bằng ngọc phỉ thúy đắt đỏ không kém, cả hai thứ đều là để bảo đảm bình an.
Du Hạo Đông chán nản ra mặt, vành tai đỏ rực, “Nhẫn thì chắc vẫn ở cục cảnh sát, thằng Tiết Khiêm kia cũng là thứ bất kính với thần phật, cứng mềm không ăn, lúc nào cũng nhăm nhe đối địch với chúng ta! Thằng này tính tình quái gở, lén tìm cách đút tiền nói chuyện với nó, nó kêu nó không cần tiền! Nghe đâu nó sắp triệu tập con…”
Luôn là bất khả xâm phạm, kiên cố vững chắc đối với bất cứ ai, chỉ riêng với người kia là sẵn sàng mở ra một lỗ hổng…
Nghiêm Tiểu Đao tìm được khóe miệng Lăng Hà trước, nhưng chẳng mấy chốc bị lật ngược và chiếm đoạt thế chủ động, Lăng Hà tận dụng tư thế có lợi, dùng phương thức nghiền ép áp bức hắn, mút mát hắn, lần này còn ngậm chặt môi hắn, ngang ngược kéo cả người hắn về phía trước.
Nghiêm Tiểu Đao bất ngờ không kịp đề phòng, đành phải quỳ gối xuống đất.
Chân trước đang giữ thăng bằng của hắn bị kéo về phía trước, vành mắt đỏ hoe và tiếng thở dốc khoan khoái lộn xộn, hai đầu gối chật vật quỳ phía trước Lăng Hà, lại không nỡ buông tha chút vui vẻ ngọt ngào ấy, toàn bộ ý thức của hai người đều tập trung ở hai bờ môi quấn quýt mê hồn.
Chưa nói đến kỹ thuật hôn môi, nếu trên đời này còn bất cứ chuyện gì ngài Lăng không am hiểu, thì y tự nhận mình không am hiểu cách biểu đạt tình cảm và tất cả các tư thế gần gũi có liên quan. Y thực sự không biết cách dùng hành động thân mật để bày tỏ nồng say tình ái, rất ít, hoặc gần như không có cơ hội luyện tập, cũng không có đối tượng luyện tập.
Lăng Hà tự mường tượng lại, bắt chước cách Tiểu Đao hôn y đêm nọ, sau đó dùng phương thức mà y đã không ngừng luyện tập trong lòng tới thành thạo, áp dụng vào hiện thực để hôn lưỡi cùng người y vẫn hằng nhung nhớ, vừa hôn vừa học, đôi môi thoăn thoắt truy đuổi và mút mát đầu lưỡi Tiểu Đao. Chóp mũi ghì sát vào nhau tới mức cả hai cùng thấy đau, nhưng chẳng ai nỡ dừng lại, cùng say mê thứ ngọt ngào vui thích ấy. Nước miếng vấn vít nơi khóe miệng, lại dùng lưỡi thân mật liếm sạch nước miếng cho người kia… Hương vị này khiến cả hai cùng run rẩy từ thể xác đến tinh thần, sa chân rồi đắm chìm, nhưng cũng thật xót xa.
Cách hôn kịch liệt này khiến Nghiêm Tiểu Đao lúc ấy thoáng kinh ngạc, cũng thoáng chút hoang mang, khiến hắn thiếu thốn cảm giác an toàn và khả năng dự liệu. Lăng Hà ùa tới quá đột ngột, nhưng lại không thật sự nằm gọn trong tay hắn, người này vẫn có thể tách khỏi bờ môi hắn bất cứ lúc nào, mà bản thân hắn chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn này trong tư thế quỳ…
Lăng Hà độc đoán cắn môi hắn.
Lăng Hà chẳng hề chán ghét, tỉ mỉ thích thú liếm láp từng chiếc răng của hắn.
Lăng Hà cắn nốt ruồi đen nhỏ xíu trên chóp mũi hắn.
Nụ hôn này không giống kiểu hôn trước khi bắt đầu ân ái, mà giống như nụ hôn cuối cùng, bởi sau đêm nay sẽ không có ngày mai.
Lăng Hà hôn quá nhập tâm, quá si mê, đôi con ngươi lấp lánh ánh sáng mà người ngoài không suy đoán được. Ẩn sâu dưới những tia sáng chớp tắt là áp lực và sầu thương, dường như còn cả sự kiên cường và phản nghịch khi gặp rào cản.
Nụ hôn rất khó thở, hơi thở bị rút cạn.
Cả hai cùng hạ quyết tâm thật lớn, tách mình ra khỏi người kia. Tại những nơi kề sát, hai thân thể như hai mảnh ghép tìm được một nửa của mình, đường cong vừa khít, miễn cưỡng tách ra vẫn có thể cảm nhận từng nét biến đổi lên xuống bởi động tình của nhau, nếu còn ôm nữa, gặm nữa, tất sẽ phải tìm cách di chuyển trận địa dẫn lửa thiêu thân này.
Người này bại liệt sao?
Không hề, toàn thân khỏe khoắn, sinh khí dồi dào, dẻo dai mạnh mẽ, suy cho cùng vẫn là trẻ hơn năm tuổi!
Tại khoảnh khắc Lăng Hà thò tay vuốt ve hắn qua áo vest, Nghiêm Tiểu Đao nhận thấy rõ Lăng Hà có phản ứng đối với hắn, rõ ràng chính là phản ứng sinh lý.
Lăng Hà dùng tay xoa nắn chưa đủ thỏa thích, bèn dữ dằn cắn một cái lên đầu môi trên của Tiểu Đao.
Khi hai người tách ra, đôi môi Nghiêm Tiểu Đao trầy da nhuộm đỏ, một giọt máu uốn lượn giữa hai môi hắn như nét bút thần vẽ mắt rồng, khiến cho cả khuôn mặt vốn đã bị thương nhuốm màu tang tóc, nét đẹp sung mãn đậm chất đàn ông thấp thoáng sau sắc đỏ.
Bởi vì Lăng Hà không cam tâm, Thích gia có thể để lại dấu vết trên mặt anh thì tôi cũng có thể, nhé Nghiêm Tiểu Đao!
Điều chỉnh lại nhịp thở, Lăng Hà ngẩng cao đầu, trong khoảnh khắc ấy, cổ họng y không ngừng rung động, dường như đang hạ quyết tâm cực kỳ lớn. Y buộc phải rời mắt, gian nan cất lời, bởi vì khép nép khẩn cầu như vậy thật sự không phù hợp với cá tính của y, mà hơn cả, điều kiện trao đổi y đưa ra tại lần khẩn cầu này lại là thứ y tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới trước đây, tất cả đều vô tình chèn ép điểm mấu chốt của y.
“Tiểu Đao, hôm nay tôi hỏi anh một câu.”
“Anh cũng biết, tôi không thể ở lại bên anh lâu dài, chắc chắn chúng ta không thể tiếp tục chung sống như không có chuyện gì xảy ra.”
Cuối cùng, lời khẩn cầu vẫn rời khỏi miệng Lăng Hà, “Tiểu Đao, nếu… Nếu tôi nhận lời anh, cho anh thứ anh muốn đêm đó, tất cả những gì anh muốn ở tôi, tôi sẽ cho anh hết, thì anh có đồng ý, vì tôi, mà rời khỏi Thích Bảo Sơn hay không?”
Nghiêm Tiểu Đao vẫn giữ tư thế quỳ, nhưng sắc mặt đã dần biến đổi, máu đỏ nóng rực tại xương mày và giữa đôi môi hắn, hắn lặng lẽ mím môi, nuốt giọt máu xuống.
Lăng Hà rất ít khi thân thiết gọi hắn là “Tiểu Đao”, thậm chí hai người đã mấy ngày phớt lờ nhau, không nói với nhau câu nào. Bây giờ những lời ngọt ngào như vậy nghe vào lòng sao mà chua xót, thứ cảm nhận ấy, giống như vượt qua muôn sông nghìn núi, băng qua nghìn nan vạn hiểm, cuối cùng mới tới được trước mặt hắn, nhưng lại phát hiện giữa hai người vẫn còn một con sông không cách nào bước qua nổi.
Cổ họng Lăng Hà lại run rẩy, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh và mạch lạc, “Ý của tôi là, ‘rời khỏi’ vĩnh viễn, anh và cha nuôi của anh mỗi người đi một ngả, bất luận tương lai sinh lão bệnh tử, họa phúc phú bần như thế nào, bất kể cuối cùng kết cục sẽ ra sao, anh vẫn phải rời khỏi ông ta, hai chúng ta ở bên nhau, anh có đồng ý không, Tiểu Đao?”
Y đã tự động bỏ qua tất cả khúc mắc của hai người về ngài Mạch, Mạch Doãn Lương hoàn toàn không xứng để làm rào cản duyên phận giữa hai người, chắc hẳn vụ án nọ sẽ nhanh chóng được khép lại bằng một phương thức mưa rền sấm giật nào đó, thực sự không đáng nhắc tới.
Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi đứng dậy, hai thân thể cận kề khăng khít chợt tách ra, “Cậu định thế nào?… Cậu định đối phó với Thích gia như thế nào?”
“Anh sẽ không nhận lời, cho dù là vì tôi.” Sắc mặt Lăng Hà đột ngột trở lạnh, cũng không quá thất vọng, tất cả đều nằm trong dự đoán của y.
Nghiêm Tiểu Đao thẳng thừng phản bác, “Lăng Hà, vậy cậu có vì tôi mà buông bỏ tất cả những gì cậu đang làm, thậm chí cả những gì cậu sắp làm hay không?… Cậu cũng sẽ không.”
Lăng Hà, khi trước cậu phá hủy cơ nghiệp của gia tộc Watanabe Yozan, nuốt chửng phần lớn gia tài nhà bọn họ, chẳng lẽ chỉ là để trừng trị dạy dỗ lũ cặn bã đáng khinh miệt đó vì chính nghĩa hay sao? Không phải. Lăng Hà cậu sẽ không rảnh rỗi nhàn tản như thế, cậu chưa bao giờ làm bất cứ điều gì chỉ vì rảnh rỗi. Gia tài của Watanabe cũng khá kếch sù, chắc chắn số tiền đó phải có tác dụng với trù tính và dã tâm của cậu, cậu cũng ấp ủ mục tiêu rành rành và nhất quán rồi, tôi đoán đúng không?
Cậu sẽ buông bỏ tất cả những gì cậu muốn làm sao? Buông tha cho Thích gia hoặc bất luận kẻ nào đối đầu với cậu sao, cậu sẽ rút tay lại vì tôi sao?
Cậu cũng sẽ không đâu.
Nghiêm Tiểu Đao lòng như đao cắt.
Lăng Hà ngước lên nhìn hắn, nét mặt chăm chú hơn bao giờ hết, “Tiểu Đao à, người cha nuôi mà anh kính trọng, tôn sùng, thương yêu nhất, thực chất đang giấu giếm anh rất nhiều sự thật, hai tay ông ta dính máu đủ để bị xử bắn tại chỗ, thậm chí năm mươi vạn ông ta chuộc thân cho anh ngày xưa cũng là tiền tài bất nghĩa, là một khoản tiền ăn cướp… Anh có bằng lòng cân nhắc lại lời đề nghị của tôi một lần nữa không?”
Lăng Hà nắm lấy cổ tay Tiểu Đao, lưu luyến mạch đập hùng hồn nọ, dường như đang vùng vẫy cố gắng một lần cuối cùng.
“Thích gia nuôi tôi lớn, tôi ăn cơm của ông ấy hơn mười năm, cậu muốn tôi làm gì?… Chẳng lẽ tôi phải đến cục cảnh sát tố giác ông ấy?” Nghiêm Tiểu Đao khẽ hỏi lại.
Lăng Hà, “…”
Khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao gần như vô cảm, sau bao sóng gió, lúc này hắn chỉ còn phảng phất chút khổ sở. Hoặc là nói, hắn hoàn toàn không phải kẻ ngốc, mấy ngày nay góp nhặt từng chi tiết nhỏ từ miệng Lăng Hà, hắn đã đoán được rất nhiều khả năng. Các mối ân oán qua lại giống như ngọn núi khổng lồ đè hắn ngạt thở, nhưng tới bây giờ hắn vẫn không hối hận.
“Lăng Hà, tôi hiểu thành ý của cậu, nhưng tôi không thể giúp cậu làm những việc đó.”
“Bội tín phản chủ, thấy sắc quên nghĩa, cắn ngược ân nhân, lấy oán trả ơn, tôi không làm được.”
“Bây giờ tôi có đưa ra năm trăm vạn, năm nghìn vạn, cũng không thể trả lại năm mươi vạn cha nuôi cứu mạng tôi ngày xưa. Cậu muốn tôi làm thế nào? Nếu năm mươi vạn đó là tiền tài bất nghĩa, thì tức là ông trời đã kết liễu sinh mạng tôi từ lúc đó, lẽ ra không nên cứu tôi, ông ấy cho tôi sống thêm mười lăm năm, tôi phải trả lại cái mạng này cho ông ấy.”
…
Bội tín phản chủ, thấy sắc quên nghĩa, cắn ngược ân nhân, lấy oán trả ơn, chắc chắn Nghiêm Tiểu Đao không làm được.
Nếu hắn thật sự làm được, giờ phút này ôm người đẹp nồng nàn trong vòng tay, lửa tình mờ mắt phản bội Thích Bảo Sơn, thì hắn đã không phải Nghiêm Tiểu Đao, mà là Lã Bố đầy tớ ba họ, cũng sẽ không phải là người đàn ông có thể khiến Lăng Hà say đắm phiền muộn, khát khao muốn có, luyến lưu chẳng dứt vào giờ khắc này!
Thông minh tột bậc, thấu hiểu lòng người như Lăng Hà, từ khoảnh khắc hai người thâu đêm tâm sự trong căn nhà nhỏ của mẹ Nghiêm tại Hồi Mã Trấn yên bình, y đã hiểu, y và Nghiêm Tiểu Đao không có tương lai. Từ khi biết Tiểu Đao, từng giây từng phút, từng ánh mắt, từng động tác y dành cho người này, bao nhiêu tâm cơ y hao tổn vì người này, tất cả đều chỉ là uổng phí.
Tấm chân tình y dành cho Nghiêm Tiểu Đao, cùng lắm chỉ là dệt hoa trên gấm, chút hoài niệm khi đã phú quý giàu sang, chút phong hoa tuyết nguyệt trong những ngày bình yên tĩnh lặng. Mà lão già Thích Bảo Sơn nọ, đối với Nghiêm Tiểu Đao chính là đưa than ngày tuyết, cứu vớt hắn nơi tuyệt cảnh cùng đường, ơn tri ngộ có thể so với Bá Nhạc gặp ngựa hay, mắt tinh biết minh châu, có dùng bao nhiêu tâm cơ cũng không đổi được — bởi vì ngài Lăng ạ, ngài đã tới quá muộn màng!
Thích Bảo Sơn dùng năm mươi vạn mua đứt nửa đời sau của Nghiêm Tiểu Đao, ánh mắt lão quá độc địa, cuộc mua bán này vô cùng có lợi.
Đời người biết nhau quá trễ chính là như vậy đấy.
Tại sao ông ta biết anh trước, còn tôi chậm một bước thế này?
Dù xót xa trong bụng, Lăng Hà vẫn cười rất nhẹ nhàng, đối diện với cửa ải sừng sững khó vượt qua trước mắt, đáy lòng y lạnh cóng, vô hình trung lại khiến thân thể và tâm địa y một lần nữa đóng băng. Suy cho cùng, tình cảm giữa hai người cũng chỉ có vậy, anh thích tôi ra sao, anh muốn tôi cỡ nào, ham muốn nhất thời xuất phát từ nửa thân dưới chung quy vẫn chẳng thể sánh bằng tình thân ân huệ suốt mười mấy năm ròng.
“Tiểu Đao, đúng là tôi có lỗi với anh, về chuyện này, từ lần đầu gặp nhau tôi đã lừa gạt anh, không nói thật với anh.” Lăng Hà chỉ xuống đầu gối mình, không cần giải thích, cả hai cùng hiểu rõ.
“Tiểu Đao, tôi và anh chỉ tình cờ gặp gỡ, không có quá khứ, cũng khó nói đến hai chữ ‘tương lai’, đã đến nước này, dứt tình mới dám nói thật, hôm nay xem như tạm biệt. Cuối cùng tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, lần sau gặp lại, chắc chắn tôi sẽ không còn giữ bộ dạng xui xẻo nghèo túng mặc cho người ta ức hiếp này, anh tuyệt đối đừng thương hại hay đồng cảm với tôi, ngàn vạn lần đừng nương tay với loại người như tôi.”
“Nghiêm Tiểu Đao, đối với anh, tôi đã quang minh chính đại khẩn cầu một lần, hôm nay anh từ chối tôi; tương lai, giả sử tôi có dùng bất cứ phương thức nào để chiếm được anh, anh cũng đừng trách tôi ác độc vô tình… Thích Bảo Sơn sẽ không dễ dàng buông tha anh, tôi cũng vậy! Tiểu Đao, nhất định tôi sẽ không buông tha anh!”
Lăng công tử nhoẻn miệng cười, xinh đẹp không gì sánh nổi, nụ cười tuyệt mỹ mang theo nọc độc khiến người ta ngạt thở, nhưng đôi môi lại thốt ra lời từ biệt.
Nghiêm Tiểu Đao, nhất định tôi sẽ không buông tha anh.
Cái thứ gọi là điều kiện trao đổi, món hàng giao dịch trong miệng Thích Bảo Sơn, một câu cũng chẳng đáng tin. Người khiến y nâng niu như vậy, Thích gia có thể không nâng niu sao, sao có thể mang hắn ra làm món hàng giao dịch? Ông đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Trên môi Nghiêm Tiểu Đao vẫn còn máu.
Đầu lưỡi Lăng Hà vẫn còn phảng phất hơi thở nóng hổi từ tấm chân tình của hai người.
Hai người chỉ gần trong gang tấc, nhưng giờ phút này như đã xa cách nghìn trùng, con sông trải dài ngăn cách, không thể nào vượt qua. Bờ sông càng lúc càng mở rộng, nước lũ cuồn cuộn lấp đầy mặt sông, cõi lòng đã chìm trong nước thẳm.
…
Đêm đó, chắc hẳn rất nhiều người cùng trằn trọc.
Đêm tối dùng tấm màn đen khổng lồ che khuất bầu trời, giấu đi toàn bộ thối nát ruồi nhặng trên thế gian, khiến những người chưa nhận ra phương hướng hoảng hốt đảo qua đảo lại giữa tấm màn, vật lộn đấu tranh một lần cuối.
Một chiếc SUV việt dã màu đen xa xỉ gào rú phóng ra khỏi khu dân cư phồn hoa thuộc trung tâm thành phố, chẳng rõ tại sao lúc rẽ ngoặt còn sượt qua vành đai xanh, thân xe bóng lộn hoàn mỹ như một chiếc dương cầm xuất hiện hai vết xước dài xấu xí, tuy vậy nhưng chủ xe không dừng lại chửi đổng, mà tiếp tục phóng vút lên như mãnh thú cô độc bị đàn sói hoang truy đuổi, điên cuồng lao vùn vụt về hướng Tây Nam ngoại thành.
Chiếc xe việt dã xóc nảy trên con đường không mấy bằng phẳng, trong xe chỉ có một người. Người này đầu trọc, nước da nâu vàng, đêm tối nhưng vẫn khư khư đeo cặp kính râm màu trà, như thể hai thấu kính mỏng tang yếu ớt nọ có thể thay gã che chắn phần nào ánh sáng phát ra từ sự thật.
Chẳng phải chính là Du Hạo Đông, công tử nhà phó chủ tịch thành phố đây sao?
Không phải gã định bỏ trốn, mà là lúc gian nguy cấp bách, định chạy tới nhờ cậy một người thân thuộc đáng tin. Con đường quốc lộ nông thôn này dẫn tới Đàm Cư Tự, là ngôi đền hương khói thịnh vượng, nức tiếng nhất trăm dặm gần xa.
Du Hạo Đông đỗ chiếc siêu xe ngoài cổng đền. Đêm khuya thanh vắng, Đàm Cư Tự đã đóng cửa ngừng đón khách, cổng cao sân rộng, một gốc thông già vươn lên vượt khỏi bờ tường, chạc cây xòe ra như bộ móng vuốt sắc nhọn, tựa hồ sắp sửa vồ Du công tử vào trong.
Du Hạo Đông thô bạo gõ cổng đền, không chờ được, định trèo tường vào nhưng công phu hạn chế, không thể vượt nóc băng tường. Gã đành phải đợi tới lúc cánh cửa nhỏ sơn đỏ bên cạnh cổng chính kẽo kẹt mở ra, một tăng ni trông như trực ban ngái thủ thò đầu ra hỏi, “Đêm hôm mà làm gì thế? Anh là ai?”
Du Hạo Đông đẩy tung cánh cửa nhỏ, xông vào…
Tất nhiên không phải gã nhất thời hốt hoảng, cuống lên mới lo ôm chân Phật, chạy đến đây khấn Bồ Tát cầu bình an, gã chưa bao giờ tin vào mấy pho tượng phật mạ vàng này, có tác dụng chó gì đâu? Du đại công tử chỉ thờ phụng quyền thế và phú quý, có tiền là sai khiến được cả ma quỷ. Nhà họ Du tồn tại bao nhiêu năm ở Lâm Loan là loại người nào? Thần chặn giết thần, phật chặn giết phật, có cái đếch gì phải sợ?
Vậy thì gã sợ thứ gì…
Gã chạy thẳng qua chính đường và đại điện, xuyên qua thiên điện. Ngôi đền khổng lồ này có sân trước và sân sau, gã băng qua một mạch, tìm kiếm phòng cư trú của khách quý ngủ lại Đàm Cư Tự.
“Ba tôi đâu? Ba tôi ở phòng nào?” Du công tử tiện tay túm lấy một hòa thượng khoác áo choàng xám, chẳng biết hòa thượng thật hay hòa thượng giả trốn trong chăn ăn vụng thịt.
“Ba của thí chủ?… Thí chủ, thí chủ đang hỏi vị thí chủ có pháp danh là ‘Dư Nghiệt’ phải không ạ?”
Dư Nghiệt cái con mẹ nhà mày! Cái đầu trọc của Du Hạo Đông thiếu điều bốc khói, lòe lòe tỏa sáng giữa màn đêm. Gã vẫn cho rằng ba mình chọn cái tên đó là điềm gở, mấy năm gần đây ba gã ăn chay quá nhiều, thiếu dầu mỡ thịt thà, hành vi cử chỉ luôn kỳ quặc khó hiểu, sao lại chọn pháp danh khó nghe như thế?
Du Cảnh Liêm đứng đầu nhà họ Du, đã mấy tháng liền không về nhà ngủ. Đột nhiên một hôm ngủ dậy, người này cứ như con chó chết chủ, có nhà chẳng muốn về, bình thường chỉ thơ thẩn trong khách sạn xa xỉ sáu sao hoặc ẩn dật bái phật cầu thần trong đền chùa miếu mạo. Dinh thự được nhà nước cấp chẳng dám quay về, sợ nghe thấy tin tức của giới quan lại, sợ gặp đồng nghiệp; Biệt thự riêng của nhà mình cũng chẳng dám về ở, cảm thấy nội tâm nghiệp chướng nặng nề, lúc nào cũng kinh hoảng bất an. Chỉ có ngôi đền cổ kính sâu thẳm này mới hợp cho lão cư ngụ, canh giữ đèn xanh phật cổ, nghe tiếng cọc gỗ gõ chuông đồng, linh hồn âu lo thấp thỏm của lão mới tạm thời được vỗ về và an ủi.
Trong giới có một lời đồn cực kỳ đáng tin thế này, rất nhiều quan to đang chờ đền tội đều không chống đỡ nổi những ngày cuối cùng, cùng hoảng sợ cụp đuôi rơi vào trạng thái hồn xiêu phách lạc như vậy.
Du Hạo Đông bước vào cửa phòng cư trú, đôi chân xỏ giày da chẳng thèm kiêng kị đạp lên nền xi măng, khiến cho người nằm dưới sàn giữa bóng đêm khẽ kêu một tiếng “Á”. Tại khoảnh khắc đó, lão cứ tưởng… Rốt cuộc mình cũng không chạy thoát, cảnh sát đến tra khảo lão, hoặc đội tuần tra đến bắt lão về.
“Ba, con đây!” Du Hạo Đông khẽ quát.
Vị thí chủ pháp danh “Dư Nghiệt” đờ người trên tấm nệm lão thường dùng để tĩnh tọa ngồi thiền dưới đất. Ông trùm bến cảng với khuôn mặt gầy gò vàng vọt mất hẳn phong độ ngày xưa, người ngoài nhìn vào chắc chắn không nhận ra này rõ ràng không nên ngủ trong căn phòng chật chội phía sau điện thờ như vậy.
Thực ra có một số việc cũng là bình thường trong giới, chẳng phải mọi người vẫn ca tụng chủ nghĩa duy vật Mác Lê-nin, ôm ấp tư tưởng hồng bảo thư của Mao Trạch Đông, sau đó mời đủ kiểu “đại sư” lừa bịp và thầy phong thủy về nhà cung phụng, thường xuyên thăm hỏi, giữ gìn bình an đấy sao? Du Cảnh Liêm ăn chay quanh năm, tự xưng là dưỡng sinh vì đạo, thỉnh thoảng cũng từ chối mở tiệc chiêu đãi và xã giao, bị bắt ăn thịt “kết nghĩa” còn phải về nhà thắp hương bái Phật siêu độ cho đám thịt vào bụng mình…
Nhưng Du Hạo Đông cảm thấy dạo này ba gã mụ mị quá đáng, gần như không màng triều chính, không thấy Bồ Tát không chịu nổi một ngày, nằm ngủ cũng phải ôm đùi phật, đúng là bệnh rồi!
“Ba ơi, con ra ngoài gặp phải chút thị phi, ba hỗ trợ bao che cho con với.” Du Hạo Đông ngồi xếp bằng bên cạnh giường, lại thấy ngồi xếp bằng khó chịu quá, không quen gò bó như thế, bèn duỗi hai chân tạo dáng công tử nhà giàu.
“Ba… Ba có nghe gì về vụ án của Mạch Doãn Lương gần đây không?” Du Hạo Đông chán nản trong bụng, mí mắt buông xuống.
“Cái đcm nó, hôm đấy con cũng trúng tà, làm sao con biết thằng Mạch Doãn Lương nọ cố tình xuất hiện ở khách sạn chứ!”
Du Cảnh Liêm, “Khách sạn nào?”
Du Hạo Đông, “Khách sạn ba đặt phòng dài hạn, hồi trước ba vẫn ở ấy.”
Du Cảnh Liêm, “Thế con làm gì?”
Du Hạo Đông nghiến răng nghiến lợi, lại âm thầm chột dạ đuối lý, “Đêm đấy con chơi nó, cái thằng ngôi sao ấy, cuối cùng nó chết, bây giờ cảnh sát đang điều tra xem ai giết nó.”
Du Cảnh Liêm biến sắc, “… Thằng ngôi sao đó là con giết hả?!”
Du Hạo Đông bùng nổ, “Không phải, không! Con thả nó đi mà, rõ ràng lúc đó nó còn khỏe lắm, quỷ mới biết sao tự nhiên đêm đó nó chết luôn!”
…
Du công tử cũng chẳng tự trách mình gây ra tội nghiệt, gã cũng bị oan mà, chơi đùa có một tẹo, cớ sao Mạch Doãn Lương tự nhiên bỏ mạng? Làm gã xúi quẩy theo.
Khách sạn sáu sao tại Lâm Loan nọ nằm ở vị trí tuyệt đẹp gần bến cảng, Du Cảnh Liêm thường xuyên thuê phòng hướng ra biển để ngủ lại. Việc này đối với bọn họ cũng là bình thường, nhiều người thích làm việc và tiếp khách trong khách sạn. Du Cảnh Liêm thuê một phòng ở đó để nghỉ ngơi, còn thuê một phòng lấy chỗ làm việc và sinh hoạt tại một khách sạn khác ở trung tâm thành phố. Có điều lão đăng ký bằng tên và giấy tờ giả, nên ban đầu cảnh sát không lập tức tra được nhà họ Du trong “danh sách khách quen”.
Đêm đó ngài Mạch băng qua hành lang khách sạn, quẹo vào lối rẽ và biến mất khỏi tầm giám sát của camera, rơi vào điểm mù trong mê cung hành lang, chẳng biết vô tình hay cố ý, biệt tăm hai mươi phút không rõ đi đâu, sau đó mới xuất hiện trở lại.
Đó chính là lúc Mạch Doãn Lương bước vào căn phòng hướng biển mà Du Cảnh Liêm thuê.
Đội trưởng Tiết tra án tại Lâm Loan đã nhiều năm, trước tiên có lẽ rất cảm kích đối với danh sách khách trọ chân thật, nhưng giả sử nếu không có bất cứ chứng cớ thiết thực nào, để giữ cái mũ trên đầu, Tiết Khiêm tuyệt đối không quấy nhiễu soát nhà lãnh đạo nha môn. Nhưng một khi nắm giữ chứng cứ, Tiết Dạ Xoa có thể đường hoàng đánh rắn bảy tấc, tuyệt không nương tay.
Sau khi chuyện xảy ra, Du Hạo Đông ngẫm lại cũng tràn ngập nghi ngờ, tại sao Mạch Doãn Lương lại tình cờ đến khách sạn này? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Chẳng qua đêm đó Du công tử chỉ muốn đến gặp ba gã, giãi bày chút phiền muộn trong lòng, định ra biển hóng gió, đang hùng hổ lướt trên hành lang thì đụng phải Mạch Doãn Lương ở lối rẽ…
Anh chàng siêu sao đêm đó ăn diện lộng lẫy, hình như còn make up nhẹ, tuấn tú xinh đẹp môi hồng răng trắng, tóc còn vuốt keo, vừa nhìn đã biết là đến khách sạn thuê phòng gặp tình nhân…
Nếu không tình cờ gặp, chắc chắn Du Hạo Đông sẽ không chủ động đi tìm anh ta.
Trong nhận thức của bản thân gã, gã không có nhiều hứng thú với đàn ông, tính hướng của gã rõ ràng là thẳng, đám bạn gái chiêm chiếp bên cạnh còn sắp hút cạn dương khí và ví tiền của gã. Đối với ngài Mạch này, thuần túy chỉ là lằng nhằng tiền và tình, thấy ngứa mắt, lại bởi thân phận tương đối đặc thù của anh ta, nên mới trở thành đối tượng lý tưởng để Du công tử lôi ra trút giận chơi đùa mọi lúc mọi nơi, chẳng có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng, phí chơi cũng chẳng thèm trả.
Một siêu sao cao ngạo trong trẻo, người người ngưỡng mộ trước mặt kẻ khác, đóng cửa vào lại bị gã cưỡi lên trên, thô bạo hành hạ, cảm giác chênh lệch và đối lập này cực kỳ thỏa mãn ham muốn chiếm hữu và tra tấn biến thái nào đó, cảm nhận của Du công tử chính là như vậy. Đó cũng là lý do vì sao giá dùng bữa của đám minh tinh rất cao trong giới, những ông trùm lắm tiền rất thích cưỡi các siêu sao mà người bình thường không thể chạm vào qua màn ảnh…
Du công tử ấn Mạch Doãn Lương vào cửa phòng, thô bạo khuấy đảo, không ngừng ép hỏi.
“Trang điểm đĩ thõa như thế, ra ngoài gặp ai đó? Thuê phòng với ai?”
“Có phải mày thích thằng họ Nghiêm không?”
“Hôm đó ăn tiệc tao nhận ra rồi, mày đặc biệt hứng thú với thằng Nghiêm Tiêu, mắt còn chả rời khỏi nó, mày thích nó phải không?!”
“Đêm nay mày ra ngoài hẹn nó lên giường chứ gì, trước khi đi còn quấn quýt không rời chứ gì!”
…
Đôi mắt khô khốc của Mạch Doãn Lương chết lặng như chìm trong tuyệt vọng và bất động giữa hố bùn, lắc đầu không trả lời.
Du Hạo Đông cũng chẳng phải ghen tuông hay gì, gã đâu có yêu ngài Mạch. Gã chỉ nghẹn vì tức giận, chỉ cần le lói một suy đoán mơ hồ rằng Mạch Doãn Lương có khả năng thích Nghiêm Tiểu Đao, gã đã bất giác điên cuồng muốn phá hủy mọi thứ, tại khoảnh khắc đó, ham muốn ganh đua háo thắng của đàn ông đánh bại sự bình tĩnh và lý trí mà một kẻ ở địa vị của gã nên có.
Gã mù quáng trút giận, hành hạ Mạch Doãn Lương rất thảm, tự cho rằng làm vậy là sảng khoái trả thù Nghiêm Tiểu Đao.
Gã thọc cả mấy ngón tay thô kệch vào, ác độc nới rộng, vô ý để lại chiếc nhẫn thường xuyên đeo trên ngón giữa ở bên trong. Lúc đó cảm xúc quá hưng phấn, nóng lòng trả thù, gã gần như điên cuồng dùng bộ phận cương cứng của mình chọc thẳng vào, giữa tiếng van nài và rên rỉ thảm thiết của Mạch Doãn Lương, chiếc nhẫn càng lún sâu hơn…
Chuyện này diễn ra trong căn phòng của ba gã thuê, không có người ngoài nhìn thấy, cũng không có dấu vết của gã tại căn phòng xảy ra án mạng.
Tiếc rằng Du công tử thả cho Mạch Doãn Lương mặc quần áo rời khỏi phòng, lại quên lấy chiếc nhẫn phỉ thúy then chốt kia ra. Ngẫm lại tình hình lúc đó, có khi muốn lấy cũng chẳng lấy được, chỉ có thể đến bệnh viện thôi.
Du Cảnh Liêm trừng trừng nhìn vết hằn màu trắng quanh ngón giữa bàn tay phải của thằng con lão, nào còn thứ gì trên ngón tay, “Nhẫn đâu, cái nhẫn của mày đâu?!”
Đó là ngọc phỉ thúy lão cầu khai quang trước mặt Phật tổ để tặng cho thằng con quý báu, cực kỳ đắt tiền. Trên cổ Du Hạo Đông vẫn còn một sợi dây chuyền Quan Âm cũng bằng ngọc phỉ thúy đắt đỏ không kém, cả hai thứ đều là để bảo đảm bình an.
Du Hạo Đông chán nản ra mặt, vành tai đỏ rực, “Nhẫn thì chắc vẫn ở cục cảnh sát, thằng Tiết Khiêm kia cũng là thứ bất kính với thần phật, cứng mềm không ăn, lúc nào cũng nhăm nhe đối địch với chúng ta! Thằng này tính tình quái gở, lén tìm cách đút tiền nói chuyện với nó, nó kêu nó không cần tiền! Nghe đâu nó sắp triệu tập con…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất