Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Chương 113: Chương 772

Trước Sau
Mới vừa đi lên tầng trên, liền nhìn thấy Viên Duy đang đứng ở bên cửa sổ, Tô Hữu Điềm bước chân vừa động, đã muốn đi qua đó.

Nào biết Viên Duy thân hình vừa cử động, liền lộ ra thân ảnh của một người khác.

Tô Hữu Điềm cả kinh, theo bản năng mà nấp ở chỗ ngoặt.

Liễu Thấm hơi hơi ngửa đầu, nói với Viên Duy: "Cậu cũng nghe thấy rồi, bên ngoài nói nó như thế nào, loại người này cậu vẫn muốn ở bên hay sao?"

Viên Duy hơi hơi khom lưng, hai tay đặt ở trên cửa sổ, tựa hồ không có nghe thấy lời Liễu Thấm nói.

Liễu Thấm hít sâu một hơi, nói: "Cậu mỗi ngày đều học tập, chắc là không biết Thịnh Hạ nó..... Dù sao đã từng ái muội cùng với rất nhiều đứa con trai khác, không những là ở cấp ba, ở cấp hai cũng có rất nhiều người đã nghe qua tên nó, loại người này cậu không chơi nổi với đâu."

Viên Duy hơi hơi quay đầu lại, tựa hồ là nhìn nàng, lại tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì.

Tô Hữu Điềm ngừng thở, tựa hồ như là đang chờ đợi thẩm phán phán tội cho phạm nhân, trầm mặc mà nhìn hai người.

Sau đó Liễu Thấm nói: "Gần đây tôi mới biết được những việc này, cậu không thấy kỳ quái sao? Tại sao nó lại đột nhiên chuyển biến thái độ. Trước kia nó sẽ không bao giờ nhìn sách giáo khoa nhiều hơn một cái, hơn nữa cậu và nó vừa mới đi gần nhau thì liền có người truyền ra việc hai người đang ở bên nhau..... Tôi hoài nghi lời Vương Tuyết Đồng nói chính là sự thật, nó vẫn luôn chơi đùa, vẫn luôn lừa dối cậu, chẳng qua hiện tại là lui vì tiến thôi."

Tô Hữu Điềm vuốt mặt, thực xin lỗi, mấy người thật sự đã đánh giá cao chỉ số thông minh của tôi rồi.

Rốt cuộc Viên Duy cũng cử động, anh hơi hơi quay đầu, tầm mắt tựa hồ dừng ở trên mặt Liễu Thấm.

Tô Hữu Điềm và Liễu Thấm cùng ngừng lại hô hấp.

Liễu Thấm hơi hơi kích động mà nhìn anh, lộ ra một nụ cười vô cùng ôn nhu, nàng thử vươn tay, đặt ở trên tay Viên Duy: "Cậu tin tưởng tôi có được không? Tôi sẽ không hại cậu, kể cả cậu không chấp nhận tôi.... Tôi cũng muốn cùng làm bạn bè với cậu, tôi sẽ không trơ mắt mà nhìn bạn tốt nhảy vào hố lửa."

Tô Hữu Điềm cắn chặt răng, khẩn trương mà nhìn bóng dáng của Viên Duy.

Anh sẽ đáp lại như thế nào?

Là tin tưởng? Hay là không tin?

Lúc này cô gấp đến mức hận mình không thể có song thiên lý nhãn, có thể thấy rõ biểu tình trên mặt Viên Duy.

(#thgnao: song thiên lý nhãn - phép thuật cho phép người sở hữu có thể nhìn được một khoảng cách dài, nhìn xuyên qua các vật thể rắn)

Sau một lúc lâu, Viên Duy quay đầu, anh nói: "Còn nhớ rõ tôi đã từng nói cái gì không?"

Liễu Thấm ngẩn ngơ, nàng nhìn gương mặt không biểu tình của Viên Duy, sau một lúc lâu, dường như là nhớ tới cái gì, sắc mặt trắng nhợt.

Viên Duy quay đầu, tựa hồ không muốn liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái.



Thịt trên mặt Liễu Thấm đột nhiên co rút, mặt nàng dữ tợn hét lớn một tiếng: "Viên Duy! Cậu không biết người nào là người tốt, cậu sẽ hối hận!"

Nói xong, nàng liền xoay người chạy.

Tô Hữu Điềm trơ mắt mà nhìn nàng chạy tới hướng này, đang tìm chỗ trốn, bị nàng đụng phải một cái mà lảo đảo.

Liễu Thấm đỏ mắt, trừng mắt liếc cô một cái.

Tô Hữu Điềm vừa mới đứng vững, liền nghe thấy Viên Duy ở kia chỗ nói: "Lại đây."

Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô hơi hơi ló đầu ra, liền nhìn thấy tròng mắt nhạt màu nghiêng nghiêng của Viên Duy, nhìn về phía bên này.

Cô than một tiếng, cọ tới cọ lui mới đi ra ngoài.

Cô đi đến bên người Viên Duy, nói: "Cậu..... Không cần tức giận, là tớ không tốt, tớ đã quá không cẩn thận để cho người khác thấy được quyển vở kia, về sau tớ sẽ càng thêm cẩn thận....."

Viên Duy không nói lời nào, Tô Hữu Điềm càng thêm thấp thỏm, cô mím môi, thận trọng mà túm túm góc áo của anh: "Về sau tớ..... Tớ cũng tận lực không quấy rầy cậu học tập được không?"

Viên Duy vẫn không nói lời nào, cổ họng của Tô Hữu Điềm như bị chặn lại, cô khẽ cắn môi, nhìn anh: "Về sau tớ không tìm cậu kèm tớ học nữa được không? Cậu không cần lại tức giận nữa."

Ấn đường của Viên Duy động, anh quay đầu lại, tựa hồ là lần đầu nghiêm túc như vậy mà đánh giá cô.

Dưới ánh mặt trời, con ngươi của anh như là hồ nước xanh trong, tinh tường phản chiếu bóng dáng của cô, cũng tựa như muốn nhìn thấu linh hồn của cô.

Tô Hữu Điềm bị anh nhìn đến mức hốt hoảng, không khỏi nói: "Làm sao vậy, trên mặt tớ, tớ có gì ư?"

Viên Duy không nói gì, ngực anh hơi hơi phập phồng một chút, tựa hồ là không muốn nhìn thấy cô, xoay người đi.

Tô Hữu Điềm ngơ ngác, không khỏi đuổi theo: "Viên Duy, cậu từ từ đã!"

Thân ảnh của Viên Duy biến mất ở chỗ ngoặt.

Tô Hữu Điềm nhụt chí, cô che mặt lại thở dài một hơi.

Buổi tối, thân thể của Ông Tư Nguyệt không thoải mái, Viên Duy xin phép giáo viên nghỉ, suốt đêm chạy về nhà.

Trong nhà, Ông Tư Nguyệt ngồi ở trên sô pha, buông xuống cốc nước uống thuốc. Rồi thở thật dài một hơi. Sắc mặt bà có chút tái nhợt, dựa ở trên sô pha, ấn đường có thêm một vài dấu vết.

Cửa vang lên, Viên Duy đi vào.



Ông Tư Nguyệt thấy Viên Duy, trực tiếp sửng sốt:

"Con không ở trường học đi học, trở về làm cái gì?"

Viên Duy buông cặp sách, nói: "Dì Lý ở nhà xưởng gọi điện cho con, nói mẹ không thoải mái."

Nói xong, anh nhìn thuốc giảm đau trên bàn, mím môi.

Ông Tư Nguyệt nhíu mày nói: "Mẹ không thoải mái thì ngủ một giấc là tốt rồi, sao con lại chạy về?"

Viên Duy đi đến bên người bà, mím môi không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, Ông Tư Nguyệt thở dài, bà nói: "Được rồi, trở về thì trở về đi, ăn cơm không?"

Viên Duy gật gật đầu.

Ông Tư Nguyệt nhìn gò má hơi hơi trắng bệch của anh, biết anh không muốn ăn cơm, vì thế nói: "Trong nồi còn thừa chút cháo, mẹ hâm nóng lại cho con."

Nói xong, bà liền đứng dậy.

Viên Duy nhanh chóng ấn cho bà ngồi xuống: "Con đi."

Viên Duy đi hâm nóng cháo, Ông Tư Nguyệt thuận miệng hỏi: "Con ở trường học thế nào, có dạy Tiểu Hạ thật tốt không?"

Viên Duy rũ con ngươi, nhìn chằm chằm ngọn lửa màu lam, mím môi một chút: "Vẫn tốt."

Ông Tư Nguyệt hơi hơi ngồi ngay ngắn, bà biết tính tình của Viên Duy, có thể từ bất cứ giọng điệu nào của anh đoán ra tâm tư của anh.

Bà kinh ngạc hỏi: "Như thế nào? Có chuyện gì? Cãi nhau với Tiểu Hạ à?"

Bầu không khí lặng im, Viên Duy không nói lời nào.

Đột nhiên, di động của anh vang lên.

Anh sửng sốt, chậm rãi mở di động ra.

Trên màn hình, "Ngốc tử" nhắn tới một tin:

"Chúng ta vẫn là bạn bè đúng không QAQ......"

Viên Duy buông di động xuống, anh mím môi một chút: "Mẹ..... Tình cảm có thể giả vờ hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau