Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
Chương 97
Tô Hữu Điềm biết Viên Duy sẽ không tin điều đó, nếu anh tin thì sẽ không có bất luận phản ứng gì, nghĩ đến đây, cô vừa vui mừng vừa phiền muộn mà thở dài.
Cô vui mừng là vì có thể làm cho Viên Duy nhìn cô với con mắt khác, phiền muộn chính là, loại "tín nhiệm" này bây giờ đã không có ý nghĩa gì nữa, cô không cần Viên Duy đáp lại, chỉ cần lẳng lặng mà lưu lại ở bên người anh là được rồi.
Thời điểm giữa trưa, Tô Hữu Điềm đang úp mặt trên bàn ngẩng đầu lên, cô nhìn trái nhìn phải, sau đó lén lút mà đem áo khoác nhét vào ngăn bàn.
Trong nháy mắt khi vừa mới đút vào ngăn bàn, liền cảm thấy vai bị đập một cái.
Cô hoảng sợ, suýt nữa nhảy dựng lên.
Mã Tuệ nghiêng mắt nói: "Cậu giấu giếm cái gì đấy?"
Tô Hữu Điềm mạnh miệng nói: "Không có gì, tớ cái gì cũng chưa giấu hết."
Mã Tuệ ngồi ở trên bàn học của cô, cúi người xuống nói: "Vừa nãy trong giờ học tớ thấy cậu và Viên Duy truyền đồ, truyền cái gì, khai đúng sự thật sẽ được khoan hồng!"
Tô Hữu Điềm chuyển tròng mắt, nói: "Gì cũng không có."
Mã Tuệ đẩy cái trán của cô một chút, nói:
"Cậu cứ mạnh miệng đi..... Tớ cũng không hỏi cậu nữa. Đúng rồi, cậu đã nghĩ ra chưa, để ai dạy cậu học?"
Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là sẽ tìm một gia sư đi....."
Mã Tuệ tức khắc làm mặt quỷ: "Tớ nghe nói sinh viên hiện tại đều kiêm chức gia sư, có lẽ cậu có thể gặp được một anh đẹp trai đấy."
Tô Hữu Điềm vừa nghe xong, không vui vẻ, ngược lại còn tuyệt vọng mà dùng tay nắm tóc.
Vốn dĩ chỉ số thông minh của những người học cùng khối khác đã nghiền áp cô đến bẹp dí, vậy mà còn muốn một sinh viên dạy cô thì đã hoàn toàn đạp cho cô cọ xát với mặt đất.
Tô Hữu Điềm không nói mà đấm đầu, kiến thức trước kia đã học giờ chẳng còn lại tí gì trong đầu cô, vì cái gì một người đã tốt nghiệp rồi vẫn phải đến trường học?
Mã Tuệ nói: "Sao, thống khổ như vậy à, còn sợ Viên Duy ghen?"
Tô Hữu Điềm nghiêng mắt nhìn nàng: "Ha ha."
Mã Tuệ nhìn thoáng qua Viên Duy đang đọc sách bên phải, sau đó nhỏ giọng nói với Tô Hữu Điềm: "Không phải mấy ngày nay thái độ của hắn đối với cậu đã tốt hơn một chút sao? Cậu cứ hỏi lại hắn xem. Kể cả chủ nhiệm lớp không cho, các cậu vẫn có thể trộm làm mà, ví dụ như Q.Q, truyền giấy đều được."
( #thgnao: Q.Q - một ứng dụng nhắn tin phổ biến bên Trung Quốc, tương tự Facebook )
Tô Hữu Điềm động tâm, cô vừa định nói chuyện, nhưng lại nghĩ đến Ông Tư Nguyệt nằm viện, nghĩ đến một thân quần áo lao động kia của Viên Duy, nghĩ đến khuôn mặt càng ngày càng mỏi mệt của anh, liền cảm thấy trái tim tê rần.
Viên Duy vốn đã rất mệt rồi, cô lại còn lấy loại việc râu ria nhỏ nhặt này phiền anh, thì cô cũng quá là không có ánh mắt đi....
Tô Hữu Điềm miễn cưỡng cười, nói: "Thôi bỏ đi, gần đây hắn rất bận, không cần phiền toái hắn."
Mã Tuệ bĩu môi, cười nói: "Tớ thật là không hiểu được cậu, một lúc tươi cười một lúc lại xụ mặt ra."
Tô Hữu Điềm lắc lắc đầu, không nói.
Sau khi tất cả mọi người đi ăn cơm, Tô Hữu Điềm thận trọng mà cầm áo khoác, sau đó để lên trên bàn của Viên Duy.
Cô nhìn mặt bàn sạch sẽ của Viên Duy, nhẹ nhàng mà thở dài.
Hiện tại cô không giúp được cái gì cho Viên Duy, chỉ mong không gây thêm phiền toái cho anh.
Cô phát ngốc xong, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh xanh dương và trắng đứng ở cửa.
Tô Hữu Điềm cả kinh, cô theo bản năng mà lui bước, không nghĩ tới sẽ đá vào cái ghế phía sau, cô 'Oái' một tiếng, ngửa người về phía sau, sau đó, oạch một cái mà ngã trên mặt đất.
Sau một trận tiếng vang, cô nhìn trần phòng học, miệng kêu hừ hừ.
Vừa rồi đột nhiên ngã quá thảm, cô cảm giác mông mình phải biến thành bốn cánh rồi......
Tô Hữu Điềm nhe răng nhếch miệng mà ngồi dậy, cô vươn tay, run run rẩy rẩy mà nắm lấy chân bàn. Vừa định đứng dậy, liền cảm giác trước mắt tối sầm.
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Viên Duy đang hơi hơi cúi đầu nhìn mình, cổ áo rủ xuống, da thịt trắng nõn chói lọi mà chiếu vào đáy mắt của Tô Hữu Điềm, như là một khối bánh kem trắng, treo ở trên dây thừng trước mặt con chuột lúc ẩn lúc hiện.
Mà hiện tại Tô Hữu Điềm chính là con chuột kia, móng vuốt cô quơ quơ, khóe miệng giật giật, mất hết sức lực nửa ngày mới đem xúc động muốn nhào lên áp xuống.
Cô vui mừng là vì có thể làm cho Viên Duy nhìn cô với con mắt khác, phiền muộn chính là, loại "tín nhiệm" này bây giờ đã không có ý nghĩa gì nữa, cô không cần Viên Duy đáp lại, chỉ cần lẳng lặng mà lưu lại ở bên người anh là được rồi.
Thời điểm giữa trưa, Tô Hữu Điềm đang úp mặt trên bàn ngẩng đầu lên, cô nhìn trái nhìn phải, sau đó lén lút mà đem áo khoác nhét vào ngăn bàn.
Trong nháy mắt khi vừa mới đút vào ngăn bàn, liền cảm thấy vai bị đập một cái.
Cô hoảng sợ, suýt nữa nhảy dựng lên.
Mã Tuệ nghiêng mắt nói: "Cậu giấu giếm cái gì đấy?"
Tô Hữu Điềm mạnh miệng nói: "Không có gì, tớ cái gì cũng chưa giấu hết."
Mã Tuệ ngồi ở trên bàn học của cô, cúi người xuống nói: "Vừa nãy trong giờ học tớ thấy cậu và Viên Duy truyền đồ, truyền cái gì, khai đúng sự thật sẽ được khoan hồng!"
Tô Hữu Điềm chuyển tròng mắt, nói: "Gì cũng không có."
Mã Tuệ đẩy cái trán của cô một chút, nói:
"Cậu cứ mạnh miệng đi..... Tớ cũng không hỏi cậu nữa. Đúng rồi, cậu đã nghĩ ra chưa, để ai dạy cậu học?"
Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là sẽ tìm một gia sư đi....."
Mã Tuệ tức khắc làm mặt quỷ: "Tớ nghe nói sinh viên hiện tại đều kiêm chức gia sư, có lẽ cậu có thể gặp được một anh đẹp trai đấy."
Tô Hữu Điềm vừa nghe xong, không vui vẻ, ngược lại còn tuyệt vọng mà dùng tay nắm tóc.
Vốn dĩ chỉ số thông minh của những người học cùng khối khác đã nghiền áp cô đến bẹp dí, vậy mà còn muốn một sinh viên dạy cô thì đã hoàn toàn đạp cho cô cọ xát với mặt đất.
Tô Hữu Điềm không nói mà đấm đầu, kiến thức trước kia đã học giờ chẳng còn lại tí gì trong đầu cô, vì cái gì một người đã tốt nghiệp rồi vẫn phải đến trường học?
Mã Tuệ nói: "Sao, thống khổ như vậy à, còn sợ Viên Duy ghen?"
Tô Hữu Điềm nghiêng mắt nhìn nàng: "Ha ha."
Mã Tuệ nhìn thoáng qua Viên Duy đang đọc sách bên phải, sau đó nhỏ giọng nói với Tô Hữu Điềm: "Không phải mấy ngày nay thái độ của hắn đối với cậu đã tốt hơn một chút sao? Cậu cứ hỏi lại hắn xem. Kể cả chủ nhiệm lớp không cho, các cậu vẫn có thể trộm làm mà, ví dụ như Q.Q, truyền giấy đều được."
( #thgnao: Q.Q - một ứng dụng nhắn tin phổ biến bên Trung Quốc, tương tự Facebook )
Tô Hữu Điềm động tâm, cô vừa định nói chuyện, nhưng lại nghĩ đến Ông Tư Nguyệt nằm viện, nghĩ đến một thân quần áo lao động kia của Viên Duy, nghĩ đến khuôn mặt càng ngày càng mỏi mệt của anh, liền cảm thấy trái tim tê rần.
Viên Duy vốn đã rất mệt rồi, cô lại còn lấy loại việc râu ria nhỏ nhặt này phiền anh, thì cô cũng quá là không có ánh mắt đi....
Tô Hữu Điềm miễn cưỡng cười, nói: "Thôi bỏ đi, gần đây hắn rất bận, không cần phiền toái hắn."
Mã Tuệ bĩu môi, cười nói: "Tớ thật là không hiểu được cậu, một lúc tươi cười một lúc lại xụ mặt ra."
Tô Hữu Điềm lắc lắc đầu, không nói.
Sau khi tất cả mọi người đi ăn cơm, Tô Hữu Điềm thận trọng mà cầm áo khoác, sau đó để lên trên bàn của Viên Duy.
Cô nhìn mặt bàn sạch sẽ của Viên Duy, nhẹ nhàng mà thở dài.
Hiện tại cô không giúp được cái gì cho Viên Duy, chỉ mong không gây thêm phiền toái cho anh.
Cô phát ngốc xong, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh xanh dương và trắng đứng ở cửa.
Tô Hữu Điềm cả kinh, cô theo bản năng mà lui bước, không nghĩ tới sẽ đá vào cái ghế phía sau, cô 'Oái' một tiếng, ngửa người về phía sau, sau đó, oạch một cái mà ngã trên mặt đất.
Sau một trận tiếng vang, cô nhìn trần phòng học, miệng kêu hừ hừ.
Vừa rồi đột nhiên ngã quá thảm, cô cảm giác mông mình phải biến thành bốn cánh rồi......
Tô Hữu Điềm nhe răng nhếch miệng mà ngồi dậy, cô vươn tay, run run rẩy rẩy mà nắm lấy chân bàn. Vừa định đứng dậy, liền cảm giác trước mắt tối sầm.
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Viên Duy đang hơi hơi cúi đầu nhìn mình, cổ áo rủ xuống, da thịt trắng nõn chói lọi mà chiếu vào đáy mắt của Tô Hữu Điềm, như là một khối bánh kem trắng, treo ở trên dây thừng trước mặt con chuột lúc ẩn lúc hiện.
Mà hiện tại Tô Hữu Điềm chính là con chuột kia, móng vuốt cô quơ quơ, khóe miệng giật giật, mất hết sức lực nửa ngày mới đem xúc động muốn nhào lên áp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất