Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân
Chương 8: 8. Như bị gày vậy
Ân Mẫn Chi sau giờ học không về nhà mà quyết định lên thư viện nghỉ trưa rồi trưa sẽ học tiếp, còn có Bạch Thương Tinh đi cùng.
“ Tớ sang kia tìm một vài cuốn sách nhé.”_ Ân Mẫn Chi đứng dậy đi tìm sách đọc, còn Bạch Thương Tinh thì lười biếng nằm ngủ.
Ân Mẫn Chi đứng trước các kệ sách, mặc dù không biết sẽ đọc gì nhưng cô lại muốn đi lựa, đến thư viện cũng là để học mà nhỉ?
“ Hạc Thần?”_ Mẫn Chi vừa lấy sách ra liền nhìn thấy anh đứng phía trước cách đó không xa cùng một nữ sinh nào đó.
Cô không nghe thấy họ nói gì nhưng Hạc Thần vừa nói vài câu thì nữ sinh đó liền ôm mặt chạy đi.
“ Tỏ tình à?”
Thắc mắc nhưng cô vẫn đi qua chỗ khác, tốt nhất là không nên xen vào chuyện của người khác.
“ Cuốn này...”_ Ân Mẫn Chi một tay ôm 3 cuốn sách, một tay với lấy cuốn sách màu xanh dương đậm trên cao. Quái lạ, sao lại để sách cao như vậy chứ? Cô cao 1m70 mà còn phải nhón lên lấy.
Khi cuốn sách được lấy ra Ân Mẫn Chi bị hụt tay khiến cuốn sách rơi xuống trúng đầu cô, Mẫn Chi liền thụt lùi ra sau đụng trúng kệ sách phía sau khiến cho sách trên đó đều rơi xuống đất, cô thì ôm đầu ngồi dưới đất.
“ Đau quá!”_ Ân Mẫn Chi suýt thì khóc đến nơi vậy mà nghe thấy tiếng ai đó cười.
Hạc Thần nhìn thấy một màn vừa rồi không nhịn được mà bật cười, khi bị Ân Mẫn Chi quay sang nhìn thì giả bộ ho vài cái rồi lấy lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
“ Cười gì chứ? Thật là...”_ Ân Mẫn Chi đứng dậy phủi váy rồi nhặt mấy quyển sách lên. Hạc Thần nhìn cô rồi đi tới nhặt phụ.
“ Cậu hậu đậu như thế thì sao này biết phải làm sao? Cậu muốn bản thân cứ như vậy à?”_Hạc Thần cũng không hiểu sao mình lại nói những lời này.
“ Rõ ràng là tớ chỉ làm rơi có vài quyển sách thôi mà.”_ Mẫn Chi bĩu môi chẳng hiểu lời của anh.
Hạc Thần nhìn cô, ý anh không phải là nói về những quyển sách kia.
“ Cảm ơn cậu... Hạc Thần!”_ Mẫn Chi ôm lấy 4 quyển sách, một lát cô sẽ mượn chúng về đọc.
Hạc Thần nhìn cô không nói gì thêm, cả hai cùng nhau đi về phía nơi ghi nhận mượn sách. Ở đây người của hội học sinh quản lý nên khi nhìn thấy Hạc Thần đi cùng Mẫn Chi thì vô cùng bất ngờ.
“ Ân Mẫn Chi mượn 4 quyển nhé.”
“ Mỗi người chỉ được mượn 3 quyển thôi.”
“ Hả?”_Ân Mẫn Chi ngạc nhiên, cô không biết chuyện này.
“ Ghi quyển này vào tên của tôi, Hạc Thần.”_ Anh tùy tiện cầm lấy một quyển trong số các cuốn sách của cô đưa cho bạn học sinh đó.
“ Sao hôm nay cậu tốt với tôi vậy?”_ Ân Mẫn Chi híp mắt nhìn anh, con người này đừng ỷ mình đẹp trai mà dụ dỗ gái nhà lành nhé.
“ Hôm nay, cậu nợ tôi 2 lần rồi đấy.”_ Hạc Thần nhàn nhạt lên tiếng liền khiến Mẫn Chi giật giật khóe môi.
Là anh ta tự đến giúp mà nhỉ? Có ai nhờ đâu? Cảm giác như bị gày ấy.
“ Sao còn có Hạc Thần vậy?”_ Thương Tinh vừa ngóc đầu dậy liền nhìn thấy hai người đang định ngồi xuống.
“ Cậu ta đi theo tớ đấy.”_ Mẫn Chi bừa bãi nói 1 câu.
“ Ừ.”_ Hạc Thần cũng không chối.
“ Mối quan hệ của hai người có vẻ tốt ha.”_ Thương Tinh chống cằm nhìn hai người.
“ Không có Ngũ Hoàng với Nhất Dật à?”
“ Bọn họ đi mua đồ ăn... chắc cũng sắp tới.”
Thường thì vào giờ trưa bọn họ sẽ nằm ở phòng y tế ngủ, nhưng hôm nay phòng y tế không làm việc nên họ đổi sang thư viện. Vì là giờ nghĩ trưa nên thư viện cũng không có quá nhiều người.
Thư viện của trường cũng khá lớn, bàn học để một bên, các kệ sách để một bên. Trong thư viện cũng khá thoải mái, có thể mang đồ ăn vào nhưng phải biết giữ gìn vệ sinh, còn nếu đi đông người hoặc muốn hợp nhóm thì sẽ có phòng riêng.
Ân Mẫn Chi cắn cắn môi dưới, lại còn có Ngũ Hoàng à? Cô có nên tránh mặt đi không? Bịa lý do gì nhỉ?
“ Căn nhà ma ám? Biệt thự trắng?...”_ Hạc Thần vạch cuốn sách màu xanh dương ra xem, đụng ngay mục lục liền hiện ra một dây danh sách truyện kinh dị.
“ Gì?”_ Ân Mẫn Chi khó hiểu cầm lấy cuốn sách từ tay anh, ở bìa sách không có chữ, lúc nảy cô làm rơi nên không xem mà lấy đi luôn.
“ Cậu không xem trước mà mượn rồi à?”_ Thương Tinh
“ Tớ... quên...”_ Mẫn Chi mím môi, thứ cô sợ nhất vẫn là ma...
“ Trên tầng thứ 13 của chung cư số 6, người ta từng phát hiện ra thi thể của cô gái trẻ mặc váy trắng. Máu của cô gái chảy tràn ra bên ngoài hành lang...”_ Hạc Thần tùy tiện vạch đại một trang sách ra rồi đọc lên, còn chưa đọc hết câu liền bị Ân Mẫn Chi đánh mạnh vào vai.
“ Yah muốn chết hả? Muốn đọc thì mang về nhà mà đọc.”_ Mẫn Chi nghiến răng đóng cuốn sách lại.
“ Cậu cũng thô bạo quá đấy, sao trước đây tôi không nhìn ra mặt này của cậu nhỉ?”_ Hạc Thần sờ vào chỗ bị cô tác động vật lý, có khi về thấy in 5 ngón tay luôn ấy.
“ Trước đây?”_ Ngũ Hoàng
“ Các cậu quen nhau từ trước rồi à?”_Nhất Dật
Hai người đi tới vừa vặn nghe được vài câu.
“ Làm gì có.”_ Ân Mẫn Chi liếc anh một cái rồi lại đọc sách tiếp.
“ Vừa quen hôm nay thôi, vừa ngốc vừa nhát thế này làm bạn với tôi là vinh hạnh của cậu đấy.”_ Hạc Thần đặt tay lên đầu cô xoa đến đầu tóc rối bù mặc cho Mẫn Chi chửi mắng.
“ Hâm à?”_ Mẫn Chi hất tay anh ra vuốt lai mái tóc.
“ Đừng ức hiếp con gái nhà người ta chứ.”_ Nhất Dật sà xuống ngồi bên cạnh cô.
“ Cậu muốn ăn cái này không?”_ Nhất Dật đặt túi đồ ăn đến trước mặt cô, là của Hạc Thần nhưng...
“ Tớ không đói lắm... cảm ơn cậu.”
“ Vậy cậu ăn đi.”_ Nhất Dật liền để sang bên cạnh Hạc Thần.
“? Đùa à? Cậu ấy không ăn cậu liền mang cho tôi?”_ Hạc Thần
“ Nó vốn dĩ là của cậu mà.”_ Ngũ Hoàng
“ Nhất Dật?”
“ Hahaha ăn đi kẻo nguội.”_ Nhất Dật cười xuề xòa cho qua chuyện.
“ Các cậu làm Mẫn Chi sợ bây giờ.”_ Thương Tinh nhìn mấy thằng bạn mình đang thể hiện bản thân như mấy con thú vậy.
“ Tớ sang kia tìm một vài cuốn sách nhé.”_ Ân Mẫn Chi đứng dậy đi tìm sách đọc, còn Bạch Thương Tinh thì lười biếng nằm ngủ.
Ân Mẫn Chi đứng trước các kệ sách, mặc dù không biết sẽ đọc gì nhưng cô lại muốn đi lựa, đến thư viện cũng là để học mà nhỉ?
“ Hạc Thần?”_ Mẫn Chi vừa lấy sách ra liền nhìn thấy anh đứng phía trước cách đó không xa cùng một nữ sinh nào đó.
Cô không nghe thấy họ nói gì nhưng Hạc Thần vừa nói vài câu thì nữ sinh đó liền ôm mặt chạy đi.
“ Tỏ tình à?”
Thắc mắc nhưng cô vẫn đi qua chỗ khác, tốt nhất là không nên xen vào chuyện của người khác.
“ Cuốn này...”_ Ân Mẫn Chi một tay ôm 3 cuốn sách, một tay với lấy cuốn sách màu xanh dương đậm trên cao. Quái lạ, sao lại để sách cao như vậy chứ? Cô cao 1m70 mà còn phải nhón lên lấy.
Khi cuốn sách được lấy ra Ân Mẫn Chi bị hụt tay khiến cuốn sách rơi xuống trúng đầu cô, Mẫn Chi liền thụt lùi ra sau đụng trúng kệ sách phía sau khiến cho sách trên đó đều rơi xuống đất, cô thì ôm đầu ngồi dưới đất.
“ Đau quá!”_ Ân Mẫn Chi suýt thì khóc đến nơi vậy mà nghe thấy tiếng ai đó cười.
Hạc Thần nhìn thấy một màn vừa rồi không nhịn được mà bật cười, khi bị Ân Mẫn Chi quay sang nhìn thì giả bộ ho vài cái rồi lấy lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
“ Cười gì chứ? Thật là...”_ Ân Mẫn Chi đứng dậy phủi váy rồi nhặt mấy quyển sách lên. Hạc Thần nhìn cô rồi đi tới nhặt phụ.
“ Cậu hậu đậu như thế thì sao này biết phải làm sao? Cậu muốn bản thân cứ như vậy à?”_Hạc Thần cũng không hiểu sao mình lại nói những lời này.
“ Rõ ràng là tớ chỉ làm rơi có vài quyển sách thôi mà.”_ Mẫn Chi bĩu môi chẳng hiểu lời của anh.
Hạc Thần nhìn cô, ý anh không phải là nói về những quyển sách kia.
“ Cảm ơn cậu... Hạc Thần!”_ Mẫn Chi ôm lấy 4 quyển sách, một lát cô sẽ mượn chúng về đọc.
Hạc Thần nhìn cô không nói gì thêm, cả hai cùng nhau đi về phía nơi ghi nhận mượn sách. Ở đây người của hội học sinh quản lý nên khi nhìn thấy Hạc Thần đi cùng Mẫn Chi thì vô cùng bất ngờ.
“ Ân Mẫn Chi mượn 4 quyển nhé.”
“ Mỗi người chỉ được mượn 3 quyển thôi.”
“ Hả?”_Ân Mẫn Chi ngạc nhiên, cô không biết chuyện này.
“ Ghi quyển này vào tên của tôi, Hạc Thần.”_ Anh tùy tiện cầm lấy một quyển trong số các cuốn sách của cô đưa cho bạn học sinh đó.
“ Sao hôm nay cậu tốt với tôi vậy?”_ Ân Mẫn Chi híp mắt nhìn anh, con người này đừng ỷ mình đẹp trai mà dụ dỗ gái nhà lành nhé.
“ Hôm nay, cậu nợ tôi 2 lần rồi đấy.”_ Hạc Thần nhàn nhạt lên tiếng liền khiến Mẫn Chi giật giật khóe môi.
Là anh ta tự đến giúp mà nhỉ? Có ai nhờ đâu? Cảm giác như bị gày ấy.
“ Sao còn có Hạc Thần vậy?”_ Thương Tinh vừa ngóc đầu dậy liền nhìn thấy hai người đang định ngồi xuống.
“ Cậu ta đi theo tớ đấy.”_ Mẫn Chi bừa bãi nói 1 câu.
“ Ừ.”_ Hạc Thần cũng không chối.
“ Mối quan hệ của hai người có vẻ tốt ha.”_ Thương Tinh chống cằm nhìn hai người.
“ Không có Ngũ Hoàng với Nhất Dật à?”
“ Bọn họ đi mua đồ ăn... chắc cũng sắp tới.”
Thường thì vào giờ trưa bọn họ sẽ nằm ở phòng y tế ngủ, nhưng hôm nay phòng y tế không làm việc nên họ đổi sang thư viện. Vì là giờ nghĩ trưa nên thư viện cũng không có quá nhiều người.
Thư viện của trường cũng khá lớn, bàn học để một bên, các kệ sách để một bên. Trong thư viện cũng khá thoải mái, có thể mang đồ ăn vào nhưng phải biết giữ gìn vệ sinh, còn nếu đi đông người hoặc muốn hợp nhóm thì sẽ có phòng riêng.
Ân Mẫn Chi cắn cắn môi dưới, lại còn có Ngũ Hoàng à? Cô có nên tránh mặt đi không? Bịa lý do gì nhỉ?
“ Căn nhà ma ám? Biệt thự trắng?...”_ Hạc Thần vạch cuốn sách màu xanh dương ra xem, đụng ngay mục lục liền hiện ra một dây danh sách truyện kinh dị.
“ Gì?”_ Ân Mẫn Chi khó hiểu cầm lấy cuốn sách từ tay anh, ở bìa sách không có chữ, lúc nảy cô làm rơi nên không xem mà lấy đi luôn.
“ Cậu không xem trước mà mượn rồi à?”_ Thương Tinh
“ Tớ... quên...”_ Mẫn Chi mím môi, thứ cô sợ nhất vẫn là ma...
“ Trên tầng thứ 13 của chung cư số 6, người ta từng phát hiện ra thi thể của cô gái trẻ mặc váy trắng. Máu của cô gái chảy tràn ra bên ngoài hành lang...”_ Hạc Thần tùy tiện vạch đại một trang sách ra rồi đọc lên, còn chưa đọc hết câu liền bị Ân Mẫn Chi đánh mạnh vào vai.
“ Yah muốn chết hả? Muốn đọc thì mang về nhà mà đọc.”_ Mẫn Chi nghiến răng đóng cuốn sách lại.
“ Cậu cũng thô bạo quá đấy, sao trước đây tôi không nhìn ra mặt này của cậu nhỉ?”_ Hạc Thần sờ vào chỗ bị cô tác động vật lý, có khi về thấy in 5 ngón tay luôn ấy.
“ Trước đây?”_ Ngũ Hoàng
“ Các cậu quen nhau từ trước rồi à?”_Nhất Dật
Hai người đi tới vừa vặn nghe được vài câu.
“ Làm gì có.”_ Ân Mẫn Chi liếc anh một cái rồi lại đọc sách tiếp.
“ Vừa quen hôm nay thôi, vừa ngốc vừa nhát thế này làm bạn với tôi là vinh hạnh của cậu đấy.”_ Hạc Thần đặt tay lên đầu cô xoa đến đầu tóc rối bù mặc cho Mẫn Chi chửi mắng.
“ Hâm à?”_ Mẫn Chi hất tay anh ra vuốt lai mái tóc.
“ Đừng ức hiếp con gái nhà người ta chứ.”_ Nhất Dật sà xuống ngồi bên cạnh cô.
“ Cậu muốn ăn cái này không?”_ Nhất Dật đặt túi đồ ăn đến trước mặt cô, là của Hạc Thần nhưng...
“ Tớ không đói lắm... cảm ơn cậu.”
“ Vậy cậu ăn đi.”_ Nhất Dật liền để sang bên cạnh Hạc Thần.
“? Đùa à? Cậu ấy không ăn cậu liền mang cho tôi?”_ Hạc Thần
“ Nó vốn dĩ là của cậu mà.”_ Ngũ Hoàng
“ Nhất Dật?”
“ Hahaha ăn đi kẻo nguội.”_ Nhất Dật cười xuề xòa cho qua chuyện.
“ Các cậu làm Mẫn Chi sợ bây giờ.”_ Thương Tinh nhìn mấy thằng bạn mình đang thể hiện bản thân như mấy con thú vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất