Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời
Chương 13
Diệp Tư Duệ ngồi gật gù trên ghế. Cô đang rất buồn ngủ, nhưng đang chờ một người đáng ghét nào đó trở về. Uông Thụy Liễu đã lên phòng ngủ trước. Bữa tối hôm nay cô giúp bà dọn dẹp, không phải là cô ngại nấu ăn nên tranh việc nhẹ, mà cô không đủ tự tin bản thân sẽ nấu ra thứ gì ăn được.
Cô thật đáng thương mà!
Bánh cũng đã làm xong. Cô cố ý đợi Uông Thụy Liễu đi ngủ mới làm, phần vì sợ bà nhìn thấy cảnh cô phá bếp, phần vì sợ bà nếm được vị bánh mà cô làm ra. Cũng chỉ có thể để Bạch Thanh Nghị làm chuột bạch.
Nhưng hôm nay anh về muộn quá. Mãi vẫn chưa thấy mặt đâu.
Phải đến hơn mười một giờ, anh mới trở về, vẻ mặt thâm trầm trở nên ngạc nhiên khi đèn trong nhà vẫn sáng. Uông Thụy Liễu đi ngủ sớm thì luôn đóng cửa tắt đèn, nhất định sẽ không để nhà cửa như này.
Anh vào trong, đập vào mắt là Diệp Tư Duệ đang ngủ gật gù trên ghế.
Sao cô lại ngủ ở đây?. W????b đọc nhanh tại ( T????????mT ????uy????n.ⅴn )
Bạch Thanh Nghị lẩm bẩm: "Cô gái ngốc!", rồi rất nhẹ nhàng đến bên ghế ngồi cạnh cô.
Nhìn kỹ một chút, thật ra cô cũng rất đáng yêu...
Anh bất chợt nghĩ đến việc vẽ tranh, nhưng rất nhanh lại gạt nó đi. Anh đưa tay muốn vén tóc cô, nhưng lại do dự, cuối cùng chỉ đưa ngón tay chọt chọt vào má cô.
Diệp Tư Duệ đang mơ màng bị đầu ngón tay âm ấm chạm vào mặt, đôi mày khẽ nhíu lại.
"Lâm Thu Thu...".
Sao đến cả mơ cũng nghe thấy giọng anh vậy?
"Ey, đồ ngốc này, sao cô không lên phòng mà ngủ đi?".
"Này, dậy mà lên phòng đi".
Diệp Tư Duệ lim dim, rồi mở to đôi mắt, xác định đây chính là anh bằng xương bằng thịt, mặt liền ngơ ra một lúc khiến anh khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?".
"Không, anh về rồi?".
"Hả?".
"Sao giờ anh mới về chứ?".
"...".
Làm ơn nói ngôn ngữ của loài người đi cô nương!
Diệp Tư Duệ bỗng nổi giận: "Này, anh có biết tôi chờ anh nãy giờ rồi không? Có biết tôi ngủ gật trên ghê đến đau nhức cả cổ rồi không?". Anh hỏi lại: "Cô đợi tôi làm gì?".
Phải ha, anh cũng đâu có biết hôm nay là sinh nhật cô? Mà dù có biết, thì vì sao anh phải về đón sinh nhật cùng cô?
Nhưng mà rõ ràng đã nói sẽ đợi anh về đón sinh nhật rồi mà. Vậy thì phải làm cho trót.
Dù cô thấy hơi xấu hổ nếu nói ra lý do mất mặt này.
"Hôm nay là sinh nhật tôi nên cố ý đợi anh về để đón sinh nhật đó. Thôi bỏ đi, tôi có làm bánh", nói đoạn, cô đứng dậy, "Để tôi vào bếp lấy".
Anh nhìn cô đi khuất dạng rồi mới ngẩn người: "Hôm nay... sinh nhật cô ấy?".
Diệp Tư Duệ lấy ra một đĩa bánh trông không mấy đẹp mắt, còn trắng trắng màu của bột. Cô đặt xuống trước mặt anh: " Bánh tôi tự làm đấy. Anh là người đầu tiên được thưởng thức đó".
Diễm phúc này anh xin được nhường lại cho người khác.
Bạch Thanh Nghị nhìn đôi mắt trông chờ của cô, rồi nhìn sang đĩa bánh trước mặt, rồi lại nhìn cô... cuối cùng vẫn là mềm lòng mà miễn cưỡng ăn thử một miếng.
Diệp Tư Duệ nôn nóng: "Sao? Mùi vị thế nào?".
"Cũng... Cũng không tệ".
Chí ít là có thể cố gắng nuốt.
"Phù, may quá", cô thở phào, "Anh không biết đâu, lúc làm xong bánh tôi cảm thấy nó không giống hình dạng trong hướng dẫn lắm, vì vậy cứ lo không ăn được".
Bạch Thanh Nghị thầm nghĩ: "Tuyệt đối không thể để cô ta vào nhà bếp thêm một khắc nào nữa", nếu không, anh, còn có thể thêm cả dì của anh, sẽ nhập viện bất cứ lúc nào.
"Ầy, nhà anh có nến không?".
"Có".
"Có thể lấy cho tôi không?".
Anh lưỡng lự: "Cô muốn đốt nhà rồi bỏ trốn, không trả tiền?". Cô bực mình: "Anh xem dăm ba tin tức vớ vẩn trên mạng à?". Anh đáp: "Lừa đảo rất nhiều, cẩn thận vẫn hơn".
"Sợ lừa đảo? Vậy sao lúc đầu không sợ tôi?".
"Giờ nghĩ lại thấy sợ rồi".
Thật sự sợ rồi!
Diệp Tư Duệ chợt đổi ánh mắt chằm chằm nhìn anh, người nhích gần vào anh. Anh thấy vậy, bất giác nhích ra. Nhưng Diệp Tư Duệ không buông tha. Mỗi lần cô đến gần anh một chút, anh lại nhích ra xa một chút, tới tới lui lui, cuối cùng cô ép anh ra sát tay vịn ghế.
"Cô muốn làm gì?", Bạch Thanh Nghị có chút sợ sệt. Chắc không phải là viễn cảnh giết người diệt khẩu chứ?
Diệp Tư Duệ không nói năng gì, trực tiếp dùng tay dọc theo sườn anh mà cù lét.
Không sai, cô chính là lấy cách này để hành hạ người.
Quả nhiên anh cũng nằm trong số đông, bị cô làm như vậy thì cười không nổi, đến mức chảy nước mắt. Anh vung tay bừa bãi để hất tay cô ra, vừa cười vừa nói: "Dừng lại! Ahaha, cái...". Tóm lại, anh nói không ra lời, cuối cùng quyết tâm đẩy cô ra rồi bỏ chạy. Cô bị anh đẩy ngã phịch xuống ghế, rồi nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, nói: "Đứng lại!".
Nhưng câu nói này ở thời đại nào căn bản đều vô dụng.
Hai người còn đang bận ồn ào dưới nhà thì từ trên tầng liền vọng xuống: "Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy? Muộn rồi còn không đi ngủ?". Hai người liền dừng lại ngay trò đùa nghịch, không dám gây thêm tiếng động. Lát sau, Bạch Thanh Nghị quay sang cô nói khẽ: "Tại cô ý! Ồn ào gì chứ?", rồi đi thẳng lên cầu thang. Diệp Tư Duệ đương nhiên không chịu thiệt thòi, chạy theo anh nói lại: "Tất cả đều là tại anh ý!".
"Tại cô ý!".
"Tại anh ý!".
"Tại cô!".
"Tại anh!".
"Tại...".
"Hai đứa còn ồn ào cái gì? Có để cho ta đi ngủ không?".
Cuối cùng, hai người vẫn phải lườm nhau một cái, rồi mới miễn cưỡng thỏa mãn ai về phòng nấy.
Hôm sau, ở biệt thự của Giang Chân Mạn, một chiếc Rolls Royce Phantom tiến vào. Người giúp việc trong nhà cũng được ra lệnh chuẩn bị sẵn để đón khách, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên về điều này, huống hồ chủ nhân của chiếc xe, người ngồi ngay bên trong còn là cha vợ tương lai của thiếu gia nhà họ.
Diệp Chấn Nam có chút không thoải mái khi đến nhà của Giang Chân Mạn. Bình thường chuyện làm ăn kinh doanh, ông sẽ đặt bàn trong nhà hàng để trao đổi với đối tác, dù đó là ai.
Nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn. Ông đến là vì chuyện hôn sự của con gái ông.
Đứa trẻ này luôn luôn ngang ngược cứng đầu, lại thích chống đối ông, đương nhiên ông biết. Nhưng duy nhất chuyện hôn sự cả đời là ông không thể để Diệp Tư Duệ tùy ý.
Bối cảnh của Tô Triết Viễn đều tốt, lại còn là người tài hoa. Con gái ông quả nhiên mắt cao bằng trời mới không thích hắn.
Hôn sự này chẳng những có lợi ích cho kinh tế của hai gia đình, mà còn đảm bảo cuộc sống sau này của con gái ông sẽ không phải gặp bất hạnh, khổ sở. Con gái ông chỉ cần ngồi một chỗ mà hưởng thụ...
Có điều, Diệp Chấn Nam đã quên mất cuộc hôn nhân chính trị ngắn ngủi của bản thân lúc trước.
Cô thật đáng thương mà!
Bánh cũng đã làm xong. Cô cố ý đợi Uông Thụy Liễu đi ngủ mới làm, phần vì sợ bà nhìn thấy cảnh cô phá bếp, phần vì sợ bà nếm được vị bánh mà cô làm ra. Cũng chỉ có thể để Bạch Thanh Nghị làm chuột bạch.
Nhưng hôm nay anh về muộn quá. Mãi vẫn chưa thấy mặt đâu.
Phải đến hơn mười một giờ, anh mới trở về, vẻ mặt thâm trầm trở nên ngạc nhiên khi đèn trong nhà vẫn sáng. Uông Thụy Liễu đi ngủ sớm thì luôn đóng cửa tắt đèn, nhất định sẽ không để nhà cửa như này.
Anh vào trong, đập vào mắt là Diệp Tư Duệ đang ngủ gật gù trên ghế.
Sao cô lại ngủ ở đây?. W????b đọc nhanh tại ( T????????mT ????uy????n.ⅴn )
Bạch Thanh Nghị lẩm bẩm: "Cô gái ngốc!", rồi rất nhẹ nhàng đến bên ghế ngồi cạnh cô.
Nhìn kỹ một chút, thật ra cô cũng rất đáng yêu...
Anh bất chợt nghĩ đến việc vẽ tranh, nhưng rất nhanh lại gạt nó đi. Anh đưa tay muốn vén tóc cô, nhưng lại do dự, cuối cùng chỉ đưa ngón tay chọt chọt vào má cô.
Diệp Tư Duệ đang mơ màng bị đầu ngón tay âm ấm chạm vào mặt, đôi mày khẽ nhíu lại.
"Lâm Thu Thu...".
Sao đến cả mơ cũng nghe thấy giọng anh vậy?
"Ey, đồ ngốc này, sao cô không lên phòng mà ngủ đi?".
"Này, dậy mà lên phòng đi".
Diệp Tư Duệ lim dim, rồi mở to đôi mắt, xác định đây chính là anh bằng xương bằng thịt, mặt liền ngơ ra một lúc khiến anh khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?".
"Không, anh về rồi?".
"Hả?".
"Sao giờ anh mới về chứ?".
"...".
Làm ơn nói ngôn ngữ của loài người đi cô nương!
Diệp Tư Duệ bỗng nổi giận: "Này, anh có biết tôi chờ anh nãy giờ rồi không? Có biết tôi ngủ gật trên ghê đến đau nhức cả cổ rồi không?". Anh hỏi lại: "Cô đợi tôi làm gì?".
Phải ha, anh cũng đâu có biết hôm nay là sinh nhật cô? Mà dù có biết, thì vì sao anh phải về đón sinh nhật cùng cô?
Nhưng mà rõ ràng đã nói sẽ đợi anh về đón sinh nhật rồi mà. Vậy thì phải làm cho trót.
Dù cô thấy hơi xấu hổ nếu nói ra lý do mất mặt này.
"Hôm nay là sinh nhật tôi nên cố ý đợi anh về để đón sinh nhật đó. Thôi bỏ đi, tôi có làm bánh", nói đoạn, cô đứng dậy, "Để tôi vào bếp lấy".
Anh nhìn cô đi khuất dạng rồi mới ngẩn người: "Hôm nay... sinh nhật cô ấy?".
Diệp Tư Duệ lấy ra một đĩa bánh trông không mấy đẹp mắt, còn trắng trắng màu của bột. Cô đặt xuống trước mặt anh: " Bánh tôi tự làm đấy. Anh là người đầu tiên được thưởng thức đó".
Diễm phúc này anh xin được nhường lại cho người khác.
Bạch Thanh Nghị nhìn đôi mắt trông chờ của cô, rồi nhìn sang đĩa bánh trước mặt, rồi lại nhìn cô... cuối cùng vẫn là mềm lòng mà miễn cưỡng ăn thử một miếng.
Diệp Tư Duệ nôn nóng: "Sao? Mùi vị thế nào?".
"Cũng... Cũng không tệ".
Chí ít là có thể cố gắng nuốt.
"Phù, may quá", cô thở phào, "Anh không biết đâu, lúc làm xong bánh tôi cảm thấy nó không giống hình dạng trong hướng dẫn lắm, vì vậy cứ lo không ăn được".
Bạch Thanh Nghị thầm nghĩ: "Tuyệt đối không thể để cô ta vào nhà bếp thêm một khắc nào nữa", nếu không, anh, còn có thể thêm cả dì của anh, sẽ nhập viện bất cứ lúc nào.
"Ầy, nhà anh có nến không?".
"Có".
"Có thể lấy cho tôi không?".
Anh lưỡng lự: "Cô muốn đốt nhà rồi bỏ trốn, không trả tiền?". Cô bực mình: "Anh xem dăm ba tin tức vớ vẩn trên mạng à?". Anh đáp: "Lừa đảo rất nhiều, cẩn thận vẫn hơn".
"Sợ lừa đảo? Vậy sao lúc đầu không sợ tôi?".
"Giờ nghĩ lại thấy sợ rồi".
Thật sự sợ rồi!
Diệp Tư Duệ chợt đổi ánh mắt chằm chằm nhìn anh, người nhích gần vào anh. Anh thấy vậy, bất giác nhích ra. Nhưng Diệp Tư Duệ không buông tha. Mỗi lần cô đến gần anh một chút, anh lại nhích ra xa một chút, tới tới lui lui, cuối cùng cô ép anh ra sát tay vịn ghế.
"Cô muốn làm gì?", Bạch Thanh Nghị có chút sợ sệt. Chắc không phải là viễn cảnh giết người diệt khẩu chứ?
Diệp Tư Duệ không nói năng gì, trực tiếp dùng tay dọc theo sườn anh mà cù lét.
Không sai, cô chính là lấy cách này để hành hạ người.
Quả nhiên anh cũng nằm trong số đông, bị cô làm như vậy thì cười không nổi, đến mức chảy nước mắt. Anh vung tay bừa bãi để hất tay cô ra, vừa cười vừa nói: "Dừng lại! Ahaha, cái...". Tóm lại, anh nói không ra lời, cuối cùng quyết tâm đẩy cô ra rồi bỏ chạy. Cô bị anh đẩy ngã phịch xuống ghế, rồi nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, nói: "Đứng lại!".
Nhưng câu nói này ở thời đại nào căn bản đều vô dụng.
Hai người còn đang bận ồn ào dưới nhà thì từ trên tầng liền vọng xuống: "Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy? Muộn rồi còn không đi ngủ?". Hai người liền dừng lại ngay trò đùa nghịch, không dám gây thêm tiếng động. Lát sau, Bạch Thanh Nghị quay sang cô nói khẽ: "Tại cô ý! Ồn ào gì chứ?", rồi đi thẳng lên cầu thang. Diệp Tư Duệ đương nhiên không chịu thiệt thòi, chạy theo anh nói lại: "Tất cả đều là tại anh ý!".
"Tại cô ý!".
"Tại anh ý!".
"Tại cô!".
"Tại anh!".
"Tại...".
"Hai đứa còn ồn ào cái gì? Có để cho ta đi ngủ không?".
Cuối cùng, hai người vẫn phải lườm nhau một cái, rồi mới miễn cưỡng thỏa mãn ai về phòng nấy.
Hôm sau, ở biệt thự của Giang Chân Mạn, một chiếc Rolls Royce Phantom tiến vào. Người giúp việc trong nhà cũng được ra lệnh chuẩn bị sẵn để đón khách, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên về điều này, huống hồ chủ nhân của chiếc xe, người ngồi ngay bên trong còn là cha vợ tương lai của thiếu gia nhà họ.
Diệp Chấn Nam có chút không thoải mái khi đến nhà của Giang Chân Mạn. Bình thường chuyện làm ăn kinh doanh, ông sẽ đặt bàn trong nhà hàng để trao đổi với đối tác, dù đó là ai.
Nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn. Ông đến là vì chuyện hôn sự của con gái ông.
Đứa trẻ này luôn luôn ngang ngược cứng đầu, lại thích chống đối ông, đương nhiên ông biết. Nhưng duy nhất chuyện hôn sự cả đời là ông không thể để Diệp Tư Duệ tùy ý.
Bối cảnh của Tô Triết Viễn đều tốt, lại còn là người tài hoa. Con gái ông quả nhiên mắt cao bằng trời mới không thích hắn.
Hôn sự này chẳng những có lợi ích cho kinh tế của hai gia đình, mà còn đảm bảo cuộc sống sau này của con gái ông sẽ không phải gặp bất hạnh, khổ sở. Con gái ông chỉ cần ngồi một chỗ mà hưởng thụ...
Có điều, Diệp Chấn Nam đã quên mất cuộc hôn nhân chính trị ngắn ngủi của bản thân lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất