Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời
Chương 43
“Chuyển sang các tin tức khác…”
Diệp Tư Duệ tắt TV đi. Buổi tối nay đầy nhàm chán.
Bạch Thanh Nghị mấy bữa nay vào đúng 9 giờ tối là ở trong phòng làm bài tập. Bây giờ anh bận đến mức nuốt không trôi cơm, không có thời gian để cãi nhau với cô nữa.
Mà từ lúc anh ở trường về đến giờ hai người chưa nói chuyện với nhau câu nào.
Hồi chiều, cô có làm nhiệm vụ giao hàng ở quán cho một khách ở đại học C. Đáng lẽ nên là Lý Xuyên lo việc này, nhưng không đâu lại bị cảm lạnh nên đã nghỉ mất 3 ngày nay. 5 phút sau, tan học, mọi người đều ra khỏi cổng trường trở về nhà. Diệp Tư Duệ chờ khách hàng ra lấy đồ uống.
“Đàn anh Bạch, đợi một lát…”
“Linh Linh, có chuyện gì à?”
Diệp Tư Duệ nghe rất rõ cái giọng nói quen thuộc này. Không thể nào mà nhầm lẫn được. Là Bạch Thanh Nghị. Diệp Tư Duệ liền hướng mắt đến phía cổng trường. Quả đúng là Bạch Thanh Nghị đang tiến ra phía cổng liền đứng đó ngoảnh lại, một cô gái tóc xoăn để xõa chạy đến bên anh, nở nụ cười thùy mị như đóa hồng chớm bung cánh. Mà, cái nụ cười này làm Diệp Tư Duệ thấy quen quen… Phải rồi, đó là kiểu cười nhu mì để tán trai trên mạng mà.
Bạch Thanh Nghị dường như không chú ý đến tiểu tiết đó. Cũng phải, trong mắt Diệp Tư Duệ, nếu bỏ qua mấy chuyện anh có bạn gái thì chắc anh không khác gì thẳng nam.
Và hôn…
Tự nhiên nghĩ tới chuyện này làm hai má Diệp Tư Duệ thoáng hồng. Có biết gì không? Cô chưa từng phát sinh quan hệ trên mức bạn bè với ai, vậy mà… Cô đã từng nói rằng cái hôn đầu tiên của cô chỉ dành cho người mà cô chọn làm định mệnh của mình, hoặc ít nhất là xứng đáng. Anh thì sao? Mà Bạch Thanh Nghị từng có bạn gái rồi, liệu anh có từng hôn cô ấy chưa?
Và rồi cô lắc nhẹ đầu. Nghĩ gì vậy! Mau bay hết đi đi!
Diệp Tư Duệ cứ nhìn hai người họ thì thầm to nhỏ phía sau cánh cổng trường. Chưa bao giờ cô thấy anh nói chuyện với một người con gái khác nhiệt tình đến vậy. Đúng là đàn ông!
Cô gái kia hỏi: “Mấy thiết kế bìa sách của anh được đưa lên làm mẫu đó. Mọi người trong lớp em đều rất ngưỡng mộ những thiết kế của anh.” Anh gượng cười theo một phép lịch sự: “Cảm ơn nhé. Tôi không nghĩ nó sẽ được đưa làm mẫu.”
“Không đâu, rất tuyệt vời!”
Bạch Thanh Nghị chợt nhớ đến Diệp Tư Duệ. Cô hay nói bằng tiếng Ý: “Fantastico!”, giống như một đứa trẻ reo lên vì một điều gì khiến nó vui sướng. Cô cũng có chút đáng yêu…
Không, anh không ổn rồi. Cô ta là ác quỷ chuyên làm rối tung mọi chuyện. Có lẽ anh bị sốt rồi chăng?
Bất giác, anh hướng tầm mắt đến phía cổng trường. Hình như… Không, ở đó là Diệp Tư Duệ. Tại sao cô lại ở đây?
Cái nhìn đột ngột va phải nhau khiến hai người cùng đứng yên lặng như thế. Dường như, mọi chuyển động tự nhiên trong mắt anh và cô hóa ra thành thừa thãi, bị bỏ qua như họ không dính líu hay liên quan đến hiện tại. Nghe giống như là bộ phim quay chậm nhưng chỉ có họ mới biết đó là thật.
“Chị ơi, em là người đặt bánh và cà phê đây.”
Diệp Tư Duệ giật mình quay lại nhìn nữ sinh viên đặt hàng, vội đưa đồ uống cho cô rồi đọc số tài khoản để khách chuyển tiền, sau đó nở một nụ cười thương mại và nói: “Cảm ơn quý khách!”
Diệp Tư Duệ vội vã ra về.
Bạch Thanh Nghị chợt nhớ ra Diệp Tư Duệ đi giao hàng thay Lý Xuyên. Anh thầm nghĩ: “Không hiểu sao tự nhiên bị cảm lạnh. Có lẽ lại là một lần đi dụ dỗ con gái thất bại chăng?”
Tối. Từ lúc Diệp Tư Duệ trở về nhà chưa từng nói với anh câu nào, cứ như trốn tránh. Mỗi lần anh hỏi vài câu, cô còn phớt lờ, thậm chí gắt gỏng. Con gái đều khó hiểu như vậy sao?
“Được rồi… Cô đi nghỉ sớm đi. Mai phải đi làm đó.”
“Tôi giống trẻ con lắm sao mà cần anh nhắc!”
“… Xin lỗi, tôi không có ý đó.”
“Khỏi đi. Miệng lưỡi đàn ông con trai sao biết được. Chỉ cần thấy con gái là liền thân cận tán tỉnh.”
“Tôi chưa từng có ý định tán tỉnh cô.”
“…” Diệp Tư Duệ rất nể phục người này. Mỗi lần cô nói một chuyện là anh lại nghĩ sang chuyện khác. Sao anh luôn không thể bắt kịp câu chuyện của cô?
Bạch Thanh Nghị không nói nữa. Nhưng hình như anh hiểu nhầm gì đó. Cô không thích anh đến vậy sao? Đến mức nếu anh có ý định, cô sẽ sẵn sàng ghét bỏ. Được thôi, dù sao anh cũng không có cái ý định đó.
Anh trở về phòng, để Diệp Tư Duệ đang khó chịu ở dưới nhà xem TV.
Diệp Tư Duệ không biết vì cớ gì mà bản thân cảm thấy khó chịu như vậy. Tại sao cái cô gái đó cứ sát gần anh vậy chứ? Rõ ràng anh còn cố ý giữ khoảng cách với cô ta mà. Con gái gì mà…
Nghĩ kỹ lại, vì sao cô lại khó chịu? Vốn dĩ cô không có liên quan gì đến những chuyện xung quanh anh. Dù anh trò chuyện hay làm những việc gì với ai, cô đều không có lý do để quan tâm.
Dẫu cho nghĩ như thế, cô vẫn không thể thôi khó chịu trong lòng, như có một tảng đá đè ép lồng ngực, khó thở vô cùng.
Được rồi, cô quyết định lên mạng để hỏi về tình trạng này. Nhỡ đâu bị bệnh thì còn kịp cứu chữa.
Cô đặt câu hỏi: “Dạo gần đây cứ khi nhìn thấy một người là tôi lại thấy khó chịu không tả nổi, như vậy là bị làm sao?”
Người thứ nhất: “Có phải là bạn ghét người ta rồi?”
Diệp Tư Duệ: “Không hẳn.”
Người thứ hai: “Thế người khiến bạn khó chịu là ai? Nam hay nữ?”
Diệp Tư Duệ: “Là nam.”
Người thứ hai: “Vậy bạn khó chịu với người đó như thế nào?”
Diệp Tư Duệ: “Hôm nay tôi thấy anh ấy đứng cạnh một cô gái, trong lòng vô cùng buồn bực, cứ như tôi không liên quan gì đến thế giới của anh ấy.”
Người thứ hai: “Lúc ở gần nhau hay chợt nghĩ đến thì tim bạn có đập nhanh không?”
Diệp Tư Duệ: “Hình như có… Vậy tôi bị bệnh tim sao?”
Người thứ hai: “Cái đấy gọi là ghen đó!”
Người thứ ba: “+1”
Người thứ tư: “Trời, chưa thấy cô gái nào đã trúng phải tình yêu mà ngốc vậy, còn không biết là mình đang yêu.”
Người thứ hai: “Bạn có vẻ thích người đó rồi. Có phải khi xa nhau sẽ rất nhớ không?”
Diệp Tư Duệ tắt TV đi. Buổi tối nay đầy nhàm chán.
Bạch Thanh Nghị mấy bữa nay vào đúng 9 giờ tối là ở trong phòng làm bài tập. Bây giờ anh bận đến mức nuốt không trôi cơm, không có thời gian để cãi nhau với cô nữa.
Mà từ lúc anh ở trường về đến giờ hai người chưa nói chuyện với nhau câu nào.
Hồi chiều, cô có làm nhiệm vụ giao hàng ở quán cho một khách ở đại học C. Đáng lẽ nên là Lý Xuyên lo việc này, nhưng không đâu lại bị cảm lạnh nên đã nghỉ mất 3 ngày nay. 5 phút sau, tan học, mọi người đều ra khỏi cổng trường trở về nhà. Diệp Tư Duệ chờ khách hàng ra lấy đồ uống.
“Đàn anh Bạch, đợi một lát…”
“Linh Linh, có chuyện gì à?”
Diệp Tư Duệ nghe rất rõ cái giọng nói quen thuộc này. Không thể nào mà nhầm lẫn được. Là Bạch Thanh Nghị. Diệp Tư Duệ liền hướng mắt đến phía cổng trường. Quả đúng là Bạch Thanh Nghị đang tiến ra phía cổng liền đứng đó ngoảnh lại, một cô gái tóc xoăn để xõa chạy đến bên anh, nở nụ cười thùy mị như đóa hồng chớm bung cánh. Mà, cái nụ cười này làm Diệp Tư Duệ thấy quen quen… Phải rồi, đó là kiểu cười nhu mì để tán trai trên mạng mà.
Bạch Thanh Nghị dường như không chú ý đến tiểu tiết đó. Cũng phải, trong mắt Diệp Tư Duệ, nếu bỏ qua mấy chuyện anh có bạn gái thì chắc anh không khác gì thẳng nam.
Và hôn…
Tự nhiên nghĩ tới chuyện này làm hai má Diệp Tư Duệ thoáng hồng. Có biết gì không? Cô chưa từng phát sinh quan hệ trên mức bạn bè với ai, vậy mà… Cô đã từng nói rằng cái hôn đầu tiên của cô chỉ dành cho người mà cô chọn làm định mệnh của mình, hoặc ít nhất là xứng đáng. Anh thì sao? Mà Bạch Thanh Nghị từng có bạn gái rồi, liệu anh có từng hôn cô ấy chưa?
Và rồi cô lắc nhẹ đầu. Nghĩ gì vậy! Mau bay hết đi đi!
Diệp Tư Duệ cứ nhìn hai người họ thì thầm to nhỏ phía sau cánh cổng trường. Chưa bao giờ cô thấy anh nói chuyện với một người con gái khác nhiệt tình đến vậy. Đúng là đàn ông!
Cô gái kia hỏi: “Mấy thiết kế bìa sách của anh được đưa lên làm mẫu đó. Mọi người trong lớp em đều rất ngưỡng mộ những thiết kế của anh.” Anh gượng cười theo một phép lịch sự: “Cảm ơn nhé. Tôi không nghĩ nó sẽ được đưa làm mẫu.”
“Không đâu, rất tuyệt vời!”
Bạch Thanh Nghị chợt nhớ đến Diệp Tư Duệ. Cô hay nói bằng tiếng Ý: “Fantastico!”, giống như một đứa trẻ reo lên vì một điều gì khiến nó vui sướng. Cô cũng có chút đáng yêu…
Không, anh không ổn rồi. Cô ta là ác quỷ chuyên làm rối tung mọi chuyện. Có lẽ anh bị sốt rồi chăng?
Bất giác, anh hướng tầm mắt đến phía cổng trường. Hình như… Không, ở đó là Diệp Tư Duệ. Tại sao cô lại ở đây?
Cái nhìn đột ngột va phải nhau khiến hai người cùng đứng yên lặng như thế. Dường như, mọi chuyển động tự nhiên trong mắt anh và cô hóa ra thành thừa thãi, bị bỏ qua như họ không dính líu hay liên quan đến hiện tại. Nghe giống như là bộ phim quay chậm nhưng chỉ có họ mới biết đó là thật.
“Chị ơi, em là người đặt bánh và cà phê đây.”
Diệp Tư Duệ giật mình quay lại nhìn nữ sinh viên đặt hàng, vội đưa đồ uống cho cô rồi đọc số tài khoản để khách chuyển tiền, sau đó nở một nụ cười thương mại và nói: “Cảm ơn quý khách!”
Diệp Tư Duệ vội vã ra về.
Bạch Thanh Nghị chợt nhớ ra Diệp Tư Duệ đi giao hàng thay Lý Xuyên. Anh thầm nghĩ: “Không hiểu sao tự nhiên bị cảm lạnh. Có lẽ lại là một lần đi dụ dỗ con gái thất bại chăng?”
Tối. Từ lúc Diệp Tư Duệ trở về nhà chưa từng nói với anh câu nào, cứ như trốn tránh. Mỗi lần anh hỏi vài câu, cô còn phớt lờ, thậm chí gắt gỏng. Con gái đều khó hiểu như vậy sao?
“Được rồi… Cô đi nghỉ sớm đi. Mai phải đi làm đó.”
“Tôi giống trẻ con lắm sao mà cần anh nhắc!”
“… Xin lỗi, tôi không có ý đó.”
“Khỏi đi. Miệng lưỡi đàn ông con trai sao biết được. Chỉ cần thấy con gái là liền thân cận tán tỉnh.”
“Tôi chưa từng có ý định tán tỉnh cô.”
“…” Diệp Tư Duệ rất nể phục người này. Mỗi lần cô nói một chuyện là anh lại nghĩ sang chuyện khác. Sao anh luôn không thể bắt kịp câu chuyện của cô?
Bạch Thanh Nghị không nói nữa. Nhưng hình như anh hiểu nhầm gì đó. Cô không thích anh đến vậy sao? Đến mức nếu anh có ý định, cô sẽ sẵn sàng ghét bỏ. Được thôi, dù sao anh cũng không có cái ý định đó.
Anh trở về phòng, để Diệp Tư Duệ đang khó chịu ở dưới nhà xem TV.
Diệp Tư Duệ không biết vì cớ gì mà bản thân cảm thấy khó chịu như vậy. Tại sao cái cô gái đó cứ sát gần anh vậy chứ? Rõ ràng anh còn cố ý giữ khoảng cách với cô ta mà. Con gái gì mà…
Nghĩ kỹ lại, vì sao cô lại khó chịu? Vốn dĩ cô không có liên quan gì đến những chuyện xung quanh anh. Dù anh trò chuyện hay làm những việc gì với ai, cô đều không có lý do để quan tâm.
Dẫu cho nghĩ như thế, cô vẫn không thể thôi khó chịu trong lòng, như có một tảng đá đè ép lồng ngực, khó thở vô cùng.
Được rồi, cô quyết định lên mạng để hỏi về tình trạng này. Nhỡ đâu bị bệnh thì còn kịp cứu chữa.
Cô đặt câu hỏi: “Dạo gần đây cứ khi nhìn thấy một người là tôi lại thấy khó chịu không tả nổi, như vậy là bị làm sao?”
Người thứ nhất: “Có phải là bạn ghét người ta rồi?”
Diệp Tư Duệ: “Không hẳn.”
Người thứ hai: “Thế người khiến bạn khó chịu là ai? Nam hay nữ?”
Diệp Tư Duệ: “Là nam.”
Người thứ hai: “Vậy bạn khó chịu với người đó như thế nào?”
Diệp Tư Duệ: “Hôm nay tôi thấy anh ấy đứng cạnh một cô gái, trong lòng vô cùng buồn bực, cứ như tôi không liên quan gì đến thế giới của anh ấy.”
Người thứ hai: “Lúc ở gần nhau hay chợt nghĩ đến thì tim bạn có đập nhanh không?”
Diệp Tư Duệ: “Hình như có… Vậy tôi bị bệnh tim sao?”
Người thứ hai: “Cái đấy gọi là ghen đó!”
Người thứ ba: “+1”
Người thứ tư: “Trời, chưa thấy cô gái nào đã trúng phải tình yêu mà ngốc vậy, còn không biết là mình đang yêu.”
Người thứ hai: “Bạn có vẻ thích người đó rồi. Có phải khi xa nhau sẽ rất nhớ không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất