Chương 14
Dịch: Khởi Linh
***
“Tư Nam!” Nhan Hào gõ cửa sổ cốc cốc, cao giọng hỏi: “Rảnh không đó? Muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
Tại khu đất rộng đằng sau nhà máy, không biết Tư Nam kiếm đâu ra được cái máy đánh trứng, lúc này đang khuấy trộn nhanh thoăn thoắt một cái bát dầu mỡ đen xì đặc quánh, chung quanh tràn ngập mùi dầu hỏa cực nồng, nghe tiếng bèn dừng động tác, vẫy tay ra hiệu cho Nhan Hào đi vào.
Là người ngoài đầu tiên được Tư Nam cho phép vào phòng làm việc của hắn, Nhan Hào không khỏi có chút được sủng mà sợ: “Cậu đang….”
Tư Nam đưa máy đánh trứng với cái bát sắt cho cậu ta, dặn dò ngắn gọn: “Khuấy mạnh vào.”
Nhan Hào mù tịt chả hiểu gì, chỉ đành ôm cái bát khuấy nửa ngày, đến lúc hai cánh tay đều nhức đến nỗi không nhấc lên nổi, Tư Nam mới hài lòng nói: “Được rồi, ra ngoài đi, đừng nói bậy bạ đó.”
“Đây là cái gì?”
“Thuốc nổ đen (20).”
Nhan Hào: “…………..”
Nhan Hào vốn tính kiếm Tư Nam ra ngoài, bàn xem hắn có muốn theo tiểu đội bộ đội đặc chủng đến thành phố B hay không. Thế nhưng Tư Nam hiển nhiên tỏ rõ thái độ đách thèm quan tâm, Nhan Hào đành phải bỏ đi, chạy đi tìm Chu Nhung để hai người tự thương lượng với nhau.
Bầu trời cuối thu xanh thăm thẳm mà thoáng đãng, Tư Nam rải thuốc nổ đen ở chỗ râm mát trong nhà máy, đương lúc đợi dầu hỏa tự khô lại, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vừa nhẹ vừa dồn dập, liền ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Đằng sau nhà máy là một con đường nhỏ yên tĩnh, đi bộ tiếp mười phút về phía đông là một bể xử lí chứa amoniac khan của nhà máy, còn phía tây lại dẫn thẳng đến căn tin. Một cô gái trẻ măng mặc cái tạp dề đang hoang mang lúng túng vượt qua chỗ quẹo của đường nhỏ, sắc mặt có chút tái nhợt kinh hoàng, bỗng nhiên trông thấy Tư Nam, bước chân nhất thời khựng lại.
“?” Tư Nam nhìn chằm chằm cô ta, sau đó lập tức nhận ra đây là Ngô Hinh Nghiên.
Ngô Hinh Nghiên chạy ba bước thành hai tiến gần đến, giơ tay muốn trèo lên song cửa sổ.
Có lẽ vì một câu “Đã sáu tháng, không thể phá” của Tư Nam vào hôm mới đến nhà máy mà khiến Ngô Hinh Nghiên có ấn tượng sâu sắc, cô nàng này vẫn không thích hắn cho được, thường xuyên tránh né đi đường vòng. Tư Nam không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ Ngô Hinh Nghiên không giống bị zombie cắn muốn ăn thịt người, cho nên mở toang cửa sổ ra, kéo tay cô ta lôi vào.
Ngô Hinh Nghiên trở tay đóng cửa sổ, ngồi xổm trên mặt đất, làm Tư Nam đang kéo cũng phải ngồi theo.
“Suỵt…..” Cô nói thầm.
Tư Nam chau mày, chỉ nghe thấy trên con đường nhỏ phía ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng bước chân, lần này có vẻ nặng hơn rất nhiều, một giọng đàn ông nói năng thô lỗ vang lên: “Hừ!” một tiếng: “Vừa nãy còn thấy mà, chạy đi đâu rồi?”
Một gã khác dùng giọng địa phương nói: “Đây là chỗ nào?”. Ngay sau đó tiếng bước chân đến gần, gã thoáng nhìn vào bên trong nhà máy sau khung cửa sổ, không có phát hiện ra bóng ảnh đang trốn của Tư Nam với Ngô Hinh Nghiên phía dưới, thuận miệng nói: “Không có ai.”
“Mẹ nó, con nhãi kia chuồn nhanh đấy.”
“Mày bớt gây rắc rối đi, tổng giám đốc Phùng nói đừng động đến đám người này, mày quên rồi à?”
Là hai gã vệ sĩ đàn em của Phùng Văn Thái, đáy mắt Tư Nam thoáng xẹt qua tia âm u.
Hai gã kia lùng sục quanh đó một lần, đại khái vì đang hút thuốc, gã lên tiếng đầu tiên kia bất mãn nói: “Tao tìm nó để chịch một phát, sao mà không được? Cái này không được cái kia cũng không, tổng giám đốc Phùng kiêng nể mấy thằng nhà binh kia thật rồi đấy.”
Gã mang giọng địa phương “Ờ” một tiếng.
“Mày thử nói xem,” gã kia hoài nghi đè thấp giọng: “Mấy thằng kia là bộ đội đặc chủng thiệt à?”
“Sao, mày nghĩ éo phải à?”
“Mấy thằng Beta điên này, nhìn là biết có bất thường, đầu năm nay không phải chỉ Alpha mới có thể được chọn là bộ đội đặc chủng thôi sao? Tao nghi chúng nó là đám tay chân do Quách gia nuôi, lựa dịp xã hội hiện tại hỗn loạn, ra ngoài giả danh lừa bịp, tổng giám đốc Phùng cũng bị dọa sợ….”
“Dọa sợ hay không, chỉ cần có biện pháp giúp chúng ta đi vào chỗ tránh nạn là được.”
Hai gã thuận miệng mắng chửi oán giận vài câu, Tư Nam nép mình trong không gian nhỏ bé dưới khung cửa sổ, hơi nheo mắt lại.
“Phải rồi,” Đột nhiên cái gã ăn nói thô lỗ nhớ tới điều gì đó, nói: “Cái hôm tổng giám đốc Phùng bắt Lư Huy quỳ xuống xin lỗi ấy, sau đó hậu quả là Lư Huy bị cái thằng ẻo lả kia đạp một đạp trước mặt mọi người, hai ngày nay nó đang uất lắm muốn tìm người gây rối đấy.”
“Có chuyện này á?”
“Ừ. Tao nói xấu hổ bỏ mẹ, đến cả thằng yếu như gà bệnh cũng đéo làm gì được. Hôm nào lựa dịp đếch có ai phải tóm thằng đó dạy dỗ một bài học…..Da thịt trắng nõn thế kia, tao thấy thằng đó giống Omega lắm, chẳng lẽ lại chịch một phát …..”
“Sao thế, vẫn thích đi cửa sau à?”
Hai gã đàn ông tràn ngập ý dâm cười rộ lên, chửi tục vài câu khác, sau đó tiếng bước chân rốt cuộc dần dần đi xa.
Ngô Hinh Nghiên sắc mặt tái đi, run rẩy nhìn sang phía bên cạnh. Chỉ thấy mi tâm Tư Nam nhíu chặt, hai mắt híp híp, đuôi mắt nhếch lên hiển hiện sự ác liệt.
“Chúng ta…..”
Cô còn chưa nói xong, đã thấy Tư Nam giơ ngón trỏ lên, đó là một động tác ra hiệu dừng lại, kế đó kéo cô chạy vụt ra khỏi cửa nhà máy.
“Đây là chìa khóa xe, nếu có điều bất thường chú phải dẫn tất cả mọi người rút khỏi đây, hàng hóa vật tư cháu đã xếp sẵn trong xe bus rồi. Bà bầu kia thì phiền chú quan tâm nhiều hơn, tối đa một tuần chúng cháu sẽ trở về từ quân khu…..”
Chu Nhung đang bàn giao kĩ lưỡng mọi chuyện cho bác sĩ Trịnh, đột nhiên Tư Nam đẩy cửa tiến vào, cả đường đi vẫn đang kéo tay Ngô Hinh Nghiên thở hổn hển, tới nơi không thèm nói gì đã trắng trợn rút khẩu 64 bên hông Chu Nhung ra.
“Ê!” Chu Nhung giận dữ: “Cậu làm gì đó? Quay lại!”
Tư Nam quả nhiên quay người trở về, giơ tay luồn vào túi quần Chu Nhung lấy một chùm chiếc khóa ra, rồi chạy ra ngoài.
Vẫn may lần này Chu Nhung kịp thời bắt được cổ tay hắn: “Sao thế, cậu định đi đâu? Đi cướp bóc à?”
Tư Nam lạnh lùng nói: “Đừng lo, không phải việc của anh.”
Hắn giãy khỏi tay Chu Nhung, kéo Ngô Hinh Nghiên quay đầu bước đi, thẳng tiến đến gara bên kia.
Chu Nhung đuổi hai bước ra đến cửa, mở miệng muốn quát hắn, song thấy bóng dáng nghiêng nghiêng ngả ngả của Ngô Hinh Nghiên, hình như đột nhiên nhận ra được điều gì đó, chợt trầm mặc.
“………Hứ, thằng nhóc này.” Chu Nhung lẩm bẩm nói, “Vẫn khá được con gái thích đấy chứ.”
Y đứng yên tại đó một lát, yết hầu như bị thứ gì đó chẹn cứng nuốt không được mà ói không ra. Một lúc sau, Chu Nhung nhíu chặt mày, cố che giấu cơn đau nào đó, quay đầu cười nói: “Làm trò cười cho chú rồi.”
Bác sĩ Trịnh muốn nói lại thôi, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Lên xe.” Tư Nam nói.
Ngô Hinh Nghiên phải sử dụng cả tay lẫn chân mới có thể trèo lên được khoang lái cao ngất của xe bọc thép, kinh hồn bạt vía hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Tư Nam đóng sầm cửa lại, khởi động xe, nói: “Không đi đâu hết.”
Xe bọc thép rồ ga chạy ra khỏi gara, đi một vòng quanh khu đất trống, sau đó quay đầu rẽ qua căn tin nhà máy, nhắm thẳng đến cái bể amoniac khan của nhà máy. Chỉ đi trên con đường đầy rẫy đá sỏi trong vài phút mà làm Ngô Hinh Nghiên choáng đầu gần như ngất đi, lúc sau mới dừng lại trước một khu nhà gạch cũ nát.
“Tuần trước lúc tôi đi giết zombie thì tìm được chỗ này.” Tư Nam nhảy xuống xe, hỏi: “Thằng đó làm phiền cô bao lâu rồi?”
Lá gan Ngô Hinh Nghiên có lớn hơn nữa cũng vẫn có chút run rẩy: “Từ, từ sau khi đám đó đến mấy ngày….”
Đây là một cái gara của xe tải vận chuyển phế liệu, chung quanh đầy mùi amoniac khó chịu, cửa sắt màu xanh đã hoen rỉ, không rõ bị bỏ hoang bao lâu rồi. Tư Nam giẫm lên thùng rác, chui vào sau song cửa đầy tro bụi và mạng nhện, mới đem cửa mở ra, ý bảo Ngô Hinh Nghiên đi vào.
“Cửa gara chạy bằng ắc quy, chốt mở ở đây. Trong này không sạch sẽ lắm đâu, đợi sau khi quét dọn xong, ở lại sẽ không thành vấn đề.”
Ngô Hinh Nghiên khoanh tay, thái độ vừa sợ hãi vừa hiếu kì quan sát chung quanh.
Trên tường ga ra có vết bị mốc do rò rỉ nước, trong góc chất đầy đồ đạc linh tinh, trên mặt đất tích một lớp tro bụi rất dày. Tư Nam lấy hai thùng nước khoáng, mì ăn liền, thảm lông chăn đệm vân vân từ trên xe bọc thép xuống, sau đó rút khẩu 64 ra, vứt vào tay Ngô Hinh Nghiên:
“Các cô đi sau, nếu xảy ra chuyện gì phải dẫn người bạn bầu bí của cô tránh đến đây nhé.”
Ngô Hinh Nghiên nín thở, cảm giác trong tay đang cầm cục than nóng: “Tôi tôi tôi, tôi không không dám bắn……”
Tư Nam đi ra phía sau cô, vỗ nhẹ cánh tay Ngô Hinh Nghiên, tay bắt tay giơ súng lên, nhắm vào không trung nổ “đoàng’ một tiếng!
Sức giật đẩy Ngô Hinh Nghiên loạng choạng, vỏ đạn rơi leng keng dưới đất, Tư Nam cổ vũ nói: “Bây giờ cô dám rồi đấy.”
Đầu óc Ngô Hinh Nghiên trống rỗng, vô cùng hỗn loạn, một lúc sau mới mím môi run rẩy gật mạnh đầu.
“Không được nói với bất cứ ai về chỗ này, gồm cả người bạn mang bầu của cô.” Lúc trở về, Tư Nam lái xe nhìn chăm chú con đường đầy sỏi đá gồ ghề phía trước, nói: “Mấy ngày này tránh đám đó đi, đừng gây xung đột chính diện, lúc gần đi tôi sẽ chuẩn bị một ít vật tư cho cô.”
Ngô Hinh Nghiên quay đầu, hàng lông mi dài cong cong của Tư Nam rủ xuống, tầm mắt luôn trầm mặc chuyên chú, có lúc sẽ tạo cho người ta lỗi giác hắn thực sự không có chút cảm xúc gì.
“Cậu……” Ngô Hinh Nghiên mở miệng, giọng nói lí nhí: “Cậu không sợ bọn họ…..”
“Không sợ.”
Ngô Hinh Nghiên đổi sang cách hỏi thẳng thắn hơn, nhưng giọng nói càng nhỏ đi: “…….Thế mấy lời đám đó nói về cậu, là thiệt sao?”
Lần này khóe mắt Tư Nam liếc nhìn cô một cái, không có trả lời.
Vì thế Ngô Hinh Nghiên mang theo tâm trạng rối bời suốt cả quãng đường, vài lần tiểu nhân vô hình trong đầu định xông lên tóm bả vai Tư Nam lắc dữ dội.
Mãi đến khi bọn họ trở về nhà máy, Tư Nam đậu xe bọc thép về chỗ cũ, khóa kỹ cửa xe, đột nhiên vẫy vẫy tay với cô.
Ngô Hinh Nghiên: “?”
Cô theo ngón tay nhìn về phía bước tường được chỉ, một cơn gió lớn bất thình lình vụt qua──ầm!
Cả người Ngô Hinh Nghiên giật nảy mình, chỉ thấy một đấm của Tư Nam đập mạnh vào mặt tường, phần gạch màu đỏ nháy mắt nứt ra, tiếp đó im hơi lặng tiếng nứt thành một đường dài nửa mét.
“Cô thấy thế nào?” Tư Nam bình tĩnh nói.
Tư Nam tung hứng chùm chìa khóa lên xuống, thong thả bước đi, để lại Ngô Hinh Nghiên đang ngơ ra với cái hố hình nắm đấm trên bức tường.
Chu Nhung giao nhiệm vụ tổ chức cho bác sĩ Trịnh xong rồi tiễn ông đi, một mình đơn côi ngồi trong văn phòng chủ nhiệm nhà máy, vùi người vào ghế bành.
Bên ngoài cửa sổ là bầu trời yên bình sau giờ nghỉ trưa, tiếng mọi người huấn luyện cùng trò chuyện ở sân trước quanh quẩn trong gió, loáng thoáng vọng về. Chu Nhung theo thói sờ đến hộp thuốc trong tay, đây là điếu cuối cùng y giữ lại, để lên chóp mũi hít ngửi kỹ càng lúc sau cũng không châm lửa.
“Ài.”
Chu Nhung chậm rãi móc lấy cái bật lửa, đúng lúc này cánh cửa sau lưng bị người bật mở, Tư Nam cầm chùm chìa khóa quăng đến.
“Ối!” May mắn Chu Nhung nhanh tay nhanh mắt, xoay ghế nhoáng cái bắt lấy giữa không trung: “── Xong việc rồi à?”
Tư Nam không hiểu mô tê gì, thuận miệng nói: “Ừ.”
Chu Nhung tùy mặt gửi lời, châm chước vài câu, suy nghĩ một lát mới nói: “Có theo bọn tôi đi quân khu không?”
“Ừ.”
“…………” Chu Nhung thử nói: “Thích cô gái kia à?”
Tư Nam đang định bước đi, nghe thấy thế bước chân dừng lại, hơi ù ù cạc cạc trả lời: “Không thích, sao thế?”
Chu Nhung chan chứa lời muốn bộc bạch mà chả biết bắt đầu từ đâu, bứt rứt đến nỗi thái dương y nảy lên: “Thế mà cậu còn……”
“Cô gái đó,” Tư Nam nhìn kỹ hành lang chung quanh, đột nhiên đè thấp giọng, cực kỳ nghiêm túc: “Cô ấy thích Nhan Hào, anh chú ý một chút.”
── Trong khoảnh khắc đó, quả thực có thể hình dung giọng nói của Tư Nam bằng hai từ thân mật, Chu Nhung trợn mắt há mồm dõi theo hắn, đột nhiên trực giác cảm thấy sai sai.
Thế nhưng y căn bản không kịp suy ngẫm xem rốt cuộc sai ở đâu, Tư Nam đã xoay người trở về nhà máy, đi khuấy trộn thuốc nổ đen của mình.
Ba ngày sau, Chu Nhung tự tay kiểm kê xong thùng đạn cuối cùng, đóng sầm một tiếng khóa cửa lại, quát to: “Xuất phát.”
Xe bọc thép chậm rãi ra khỏi nhà máy trong ánh nhìn tập trung của tất cả nam nữ già trẻ, trên gương chiếu hậu, đủ loại nét mặt thần thái, nào luyến tiếc, cảm kích, sợ hãi, chờ đợi và lo lắng của mọi người dần dần nhỏ đi.
Sáu tay bộ đội đặc chủng cộng thêm một người chiến đấu ngoài biên chế ngồi yên trong xe, người nào người nấy trang bị vũ khí đầy đủ, mặc quần áo bảo hộ Kevlar, trên eo dắt khẩu súng tiểu liên. Chu Nhung đang định muốn nói khích lệ xoa dịu bầu không khí một chút, lại thấy Tư Nam đứng phắt dậy, soạt một cái kéo mở cửa sau xe ra, nhảy xuống khỏi xe bọc thép đang chạy.
Chu Nhung thò đầu ra hét lớn: “Tiểu tổ tông ơi, cậu lại định giở trò đấy?”
Tư Nam chạy nhanh đến hàng người đầu tiên có Ngô Hinh Nghiên đứng, lấy một bình thủy tinh rót đầy thứ không rõ ràng được bọc trong lớp vải chằng chịt vết nứt từ cái túi chiến thuật (21)vai chéo có lớp đệm dày ra, giao vào tay cô.
“Nên tránh va đập, cố gắng ném xa.”
Ngô Hinh Nghiên cứ như chiến sĩ trên chiến trường, nắm chặt bình nitroglycerin, căng thẳng nói: “Nếu không ném đủ xa thì sao?”
Tư Nam im lặng một lát, “Tự cầu nguyện đi”
“……………” Ngô Hinh Nghiên bất đắc dĩ nói: “Chắc tôi vẫn phải tập ném đá trước vậy.”
Cách đó không xa, Chu Nhung thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, buồn bã thở dài, đột nhiên giơ tay xoa mái tóc Xuân Thảo: “Thảo Nhi…..”
Con gái hờ của y đang dùng một cái khăn lau nòng súng, không thèm ngẩng đầu hỏi: “Gào cái gì?”
“Con nói xem có phải ba ba nên thành thành thật thật tìm một em Omega, sau đó sống an phận không?”
Toàn bộ người trong xe đều ngẩng đầu, cực kỳ khiếp sợ nhìn Chu Nhung, Nhan Hào đang lái xe nháy mắt trượt tay làm xe bọc thép uốn éo thành một hình chữ S.
Sau khi Tư Nam chạy về, hắn tóm lấy thang sắt nhảy bật lên, nhanh gọn lẹ chui vào khoang sau, vô cùng khó hiểu nhìn mọi người chung quanh. Nhưng mà lúc này không còn ai nhận ra mối nghi của hắn, Xuân Thảo thả khẩu tiểu lên xuống, nắm chặt tay ông ba hờ nhà mình, cảm động nói: “Ba à đừng nói giống như có một em Omega thích ba thiệt ấy có được không?”
Chú thích:
(20) Thuốc nổ đen là một loại thuốc nổ. Nó là thuốc nổ đầu tiên, do người Trung Hoa tạo ra, thuốc nổ đen được dùng làm thuốc nổ, thuốc súng, nhiên liệu cho tên lửa (rocket) và thuốc cháy chủ yếu cho đến tận giữa thế kỷ 19. Thuốc nổ đen dạng bột mịn, màu đen xám của bột than, có thể có ánh kim của bột nhôm. Ngoài ra, còn một số phụ gia khác như hồng hoàng để bắt cháy chẳng hạn. Thuốc nổ đen dễ hút ẩm do đặc điểm của nitrat kali giã mịn. Thuốc nổ đen có thành phần bột nhôm rất nhanh chóng biến chất khi tiếp xúc với không khí.
(21) Túi chiến thuật vai chéo.
***
“Tư Nam!” Nhan Hào gõ cửa sổ cốc cốc, cao giọng hỏi: “Rảnh không đó? Muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
Tại khu đất rộng đằng sau nhà máy, không biết Tư Nam kiếm đâu ra được cái máy đánh trứng, lúc này đang khuấy trộn nhanh thoăn thoắt một cái bát dầu mỡ đen xì đặc quánh, chung quanh tràn ngập mùi dầu hỏa cực nồng, nghe tiếng bèn dừng động tác, vẫy tay ra hiệu cho Nhan Hào đi vào.
Là người ngoài đầu tiên được Tư Nam cho phép vào phòng làm việc của hắn, Nhan Hào không khỏi có chút được sủng mà sợ: “Cậu đang….”
Tư Nam đưa máy đánh trứng với cái bát sắt cho cậu ta, dặn dò ngắn gọn: “Khuấy mạnh vào.”
Nhan Hào mù tịt chả hiểu gì, chỉ đành ôm cái bát khuấy nửa ngày, đến lúc hai cánh tay đều nhức đến nỗi không nhấc lên nổi, Tư Nam mới hài lòng nói: “Được rồi, ra ngoài đi, đừng nói bậy bạ đó.”
“Đây là cái gì?”
“Thuốc nổ đen (20).”
Nhan Hào: “…………..”
Nhan Hào vốn tính kiếm Tư Nam ra ngoài, bàn xem hắn có muốn theo tiểu đội bộ đội đặc chủng đến thành phố B hay không. Thế nhưng Tư Nam hiển nhiên tỏ rõ thái độ đách thèm quan tâm, Nhan Hào đành phải bỏ đi, chạy đi tìm Chu Nhung để hai người tự thương lượng với nhau.
Bầu trời cuối thu xanh thăm thẳm mà thoáng đãng, Tư Nam rải thuốc nổ đen ở chỗ râm mát trong nhà máy, đương lúc đợi dầu hỏa tự khô lại, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vừa nhẹ vừa dồn dập, liền ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Đằng sau nhà máy là một con đường nhỏ yên tĩnh, đi bộ tiếp mười phút về phía đông là một bể xử lí chứa amoniac khan của nhà máy, còn phía tây lại dẫn thẳng đến căn tin. Một cô gái trẻ măng mặc cái tạp dề đang hoang mang lúng túng vượt qua chỗ quẹo của đường nhỏ, sắc mặt có chút tái nhợt kinh hoàng, bỗng nhiên trông thấy Tư Nam, bước chân nhất thời khựng lại.
“?” Tư Nam nhìn chằm chằm cô ta, sau đó lập tức nhận ra đây là Ngô Hinh Nghiên.
Ngô Hinh Nghiên chạy ba bước thành hai tiến gần đến, giơ tay muốn trèo lên song cửa sổ.
Có lẽ vì một câu “Đã sáu tháng, không thể phá” của Tư Nam vào hôm mới đến nhà máy mà khiến Ngô Hinh Nghiên có ấn tượng sâu sắc, cô nàng này vẫn không thích hắn cho được, thường xuyên tránh né đi đường vòng. Tư Nam không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ Ngô Hinh Nghiên không giống bị zombie cắn muốn ăn thịt người, cho nên mở toang cửa sổ ra, kéo tay cô ta lôi vào.
Ngô Hinh Nghiên trở tay đóng cửa sổ, ngồi xổm trên mặt đất, làm Tư Nam đang kéo cũng phải ngồi theo.
“Suỵt…..” Cô nói thầm.
Tư Nam chau mày, chỉ nghe thấy trên con đường nhỏ phía ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng bước chân, lần này có vẻ nặng hơn rất nhiều, một giọng đàn ông nói năng thô lỗ vang lên: “Hừ!” một tiếng: “Vừa nãy còn thấy mà, chạy đi đâu rồi?”
Một gã khác dùng giọng địa phương nói: “Đây là chỗ nào?”. Ngay sau đó tiếng bước chân đến gần, gã thoáng nhìn vào bên trong nhà máy sau khung cửa sổ, không có phát hiện ra bóng ảnh đang trốn của Tư Nam với Ngô Hinh Nghiên phía dưới, thuận miệng nói: “Không có ai.”
“Mẹ nó, con nhãi kia chuồn nhanh đấy.”
“Mày bớt gây rắc rối đi, tổng giám đốc Phùng nói đừng động đến đám người này, mày quên rồi à?”
Là hai gã vệ sĩ đàn em của Phùng Văn Thái, đáy mắt Tư Nam thoáng xẹt qua tia âm u.
Hai gã kia lùng sục quanh đó một lần, đại khái vì đang hút thuốc, gã lên tiếng đầu tiên kia bất mãn nói: “Tao tìm nó để chịch một phát, sao mà không được? Cái này không được cái kia cũng không, tổng giám đốc Phùng kiêng nể mấy thằng nhà binh kia thật rồi đấy.”
Gã mang giọng địa phương “Ờ” một tiếng.
“Mày thử nói xem,” gã kia hoài nghi đè thấp giọng: “Mấy thằng kia là bộ đội đặc chủng thiệt à?”
“Sao, mày nghĩ éo phải à?”
“Mấy thằng Beta điên này, nhìn là biết có bất thường, đầu năm nay không phải chỉ Alpha mới có thể được chọn là bộ đội đặc chủng thôi sao? Tao nghi chúng nó là đám tay chân do Quách gia nuôi, lựa dịp xã hội hiện tại hỗn loạn, ra ngoài giả danh lừa bịp, tổng giám đốc Phùng cũng bị dọa sợ….”
“Dọa sợ hay không, chỉ cần có biện pháp giúp chúng ta đi vào chỗ tránh nạn là được.”
Hai gã thuận miệng mắng chửi oán giận vài câu, Tư Nam nép mình trong không gian nhỏ bé dưới khung cửa sổ, hơi nheo mắt lại.
“Phải rồi,” Đột nhiên cái gã ăn nói thô lỗ nhớ tới điều gì đó, nói: “Cái hôm tổng giám đốc Phùng bắt Lư Huy quỳ xuống xin lỗi ấy, sau đó hậu quả là Lư Huy bị cái thằng ẻo lả kia đạp một đạp trước mặt mọi người, hai ngày nay nó đang uất lắm muốn tìm người gây rối đấy.”
“Có chuyện này á?”
“Ừ. Tao nói xấu hổ bỏ mẹ, đến cả thằng yếu như gà bệnh cũng đéo làm gì được. Hôm nào lựa dịp đếch có ai phải tóm thằng đó dạy dỗ một bài học…..Da thịt trắng nõn thế kia, tao thấy thằng đó giống Omega lắm, chẳng lẽ lại chịch một phát …..”
“Sao thế, vẫn thích đi cửa sau à?”
Hai gã đàn ông tràn ngập ý dâm cười rộ lên, chửi tục vài câu khác, sau đó tiếng bước chân rốt cuộc dần dần đi xa.
Ngô Hinh Nghiên sắc mặt tái đi, run rẩy nhìn sang phía bên cạnh. Chỉ thấy mi tâm Tư Nam nhíu chặt, hai mắt híp híp, đuôi mắt nhếch lên hiển hiện sự ác liệt.
“Chúng ta…..”
Cô còn chưa nói xong, đã thấy Tư Nam giơ ngón trỏ lên, đó là một động tác ra hiệu dừng lại, kế đó kéo cô chạy vụt ra khỏi cửa nhà máy.
“Đây là chìa khóa xe, nếu có điều bất thường chú phải dẫn tất cả mọi người rút khỏi đây, hàng hóa vật tư cháu đã xếp sẵn trong xe bus rồi. Bà bầu kia thì phiền chú quan tâm nhiều hơn, tối đa một tuần chúng cháu sẽ trở về từ quân khu…..”
Chu Nhung đang bàn giao kĩ lưỡng mọi chuyện cho bác sĩ Trịnh, đột nhiên Tư Nam đẩy cửa tiến vào, cả đường đi vẫn đang kéo tay Ngô Hinh Nghiên thở hổn hển, tới nơi không thèm nói gì đã trắng trợn rút khẩu 64 bên hông Chu Nhung ra.
“Ê!” Chu Nhung giận dữ: “Cậu làm gì đó? Quay lại!”
Tư Nam quả nhiên quay người trở về, giơ tay luồn vào túi quần Chu Nhung lấy một chùm chiếc khóa ra, rồi chạy ra ngoài.
Vẫn may lần này Chu Nhung kịp thời bắt được cổ tay hắn: “Sao thế, cậu định đi đâu? Đi cướp bóc à?”
Tư Nam lạnh lùng nói: “Đừng lo, không phải việc của anh.”
Hắn giãy khỏi tay Chu Nhung, kéo Ngô Hinh Nghiên quay đầu bước đi, thẳng tiến đến gara bên kia.
Chu Nhung đuổi hai bước ra đến cửa, mở miệng muốn quát hắn, song thấy bóng dáng nghiêng nghiêng ngả ngả của Ngô Hinh Nghiên, hình như đột nhiên nhận ra được điều gì đó, chợt trầm mặc.
“………Hứ, thằng nhóc này.” Chu Nhung lẩm bẩm nói, “Vẫn khá được con gái thích đấy chứ.”
Y đứng yên tại đó một lát, yết hầu như bị thứ gì đó chẹn cứng nuốt không được mà ói không ra. Một lúc sau, Chu Nhung nhíu chặt mày, cố che giấu cơn đau nào đó, quay đầu cười nói: “Làm trò cười cho chú rồi.”
Bác sĩ Trịnh muốn nói lại thôi, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Lên xe.” Tư Nam nói.
Ngô Hinh Nghiên phải sử dụng cả tay lẫn chân mới có thể trèo lên được khoang lái cao ngất của xe bọc thép, kinh hồn bạt vía hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Tư Nam đóng sầm cửa lại, khởi động xe, nói: “Không đi đâu hết.”
Xe bọc thép rồ ga chạy ra khỏi gara, đi một vòng quanh khu đất trống, sau đó quay đầu rẽ qua căn tin nhà máy, nhắm thẳng đến cái bể amoniac khan của nhà máy. Chỉ đi trên con đường đầy rẫy đá sỏi trong vài phút mà làm Ngô Hinh Nghiên choáng đầu gần như ngất đi, lúc sau mới dừng lại trước một khu nhà gạch cũ nát.
“Tuần trước lúc tôi đi giết zombie thì tìm được chỗ này.” Tư Nam nhảy xuống xe, hỏi: “Thằng đó làm phiền cô bao lâu rồi?”
Lá gan Ngô Hinh Nghiên có lớn hơn nữa cũng vẫn có chút run rẩy: “Từ, từ sau khi đám đó đến mấy ngày….”
Đây là một cái gara của xe tải vận chuyển phế liệu, chung quanh đầy mùi amoniac khó chịu, cửa sắt màu xanh đã hoen rỉ, không rõ bị bỏ hoang bao lâu rồi. Tư Nam giẫm lên thùng rác, chui vào sau song cửa đầy tro bụi và mạng nhện, mới đem cửa mở ra, ý bảo Ngô Hinh Nghiên đi vào.
“Cửa gara chạy bằng ắc quy, chốt mở ở đây. Trong này không sạch sẽ lắm đâu, đợi sau khi quét dọn xong, ở lại sẽ không thành vấn đề.”
Ngô Hinh Nghiên khoanh tay, thái độ vừa sợ hãi vừa hiếu kì quan sát chung quanh.
Trên tường ga ra có vết bị mốc do rò rỉ nước, trong góc chất đầy đồ đạc linh tinh, trên mặt đất tích một lớp tro bụi rất dày. Tư Nam lấy hai thùng nước khoáng, mì ăn liền, thảm lông chăn đệm vân vân từ trên xe bọc thép xuống, sau đó rút khẩu 64 ra, vứt vào tay Ngô Hinh Nghiên:
“Các cô đi sau, nếu xảy ra chuyện gì phải dẫn người bạn bầu bí của cô tránh đến đây nhé.”
Ngô Hinh Nghiên nín thở, cảm giác trong tay đang cầm cục than nóng: “Tôi tôi tôi, tôi không không dám bắn……”
Tư Nam đi ra phía sau cô, vỗ nhẹ cánh tay Ngô Hinh Nghiên, tay bắt tay giơ súng lên, nhắm vào không trung nổ “đoàng’ một tiếng!
Sức giật đẩy Ngô Hinh Nghiên loạng choạng, vỏ đạn rơi leng keng dưới đất, Tư Nam cổ vũ nói: “Bây giờ cô dám rồi đấy.”
Đầu óc Ngô Hinh Nghiên trống rỗng, vô cùng hỗn loạn, một lúc sau mới mím môi run rẩy gật mạnh đầu.
“Không được nói với bất cứ ai về chỗ này, gồm cả người bạn mang bầu của cô.” Lúc trở về, Tư Nam lái xe nhìn chăm chú con đường đầy sỏi đá gồ ghề phía trước, nói: “Mấy ngày này tránh đám đó đi, đừng gây xung đột chính diện, lúc gần đi tôi sẽ chuẩn bị một ít vật tư cho cô.”
Ngô Hinh Nghiên quay đầu, hàng lông mi dài cong cong của Tư Nam rủ xuống, tầm mắt luôn trầm mặc chuyên chú, có lúc sẽ tạo cho người ta lỗi giác hắn thực sự không có chút cảm xúc gì.
“Cậu……” Ngô Hinh Nghiên mở miệng, giọng nói lí nhí: “Cậu không sợ bọn họ…..”
“Không sợ.”
Ngô Hinh Nghiên đổi sang cách hỏi thẳng thắn hơn, nhưng giọng nói càng nhỏ đi: “…….Thế mấy lời đám đó nói về cậu, là thiệt sao?”
Lần này khóe mắt Tư Nam liếc nhìn cô một cái, không có trả lời.
Vì thế Ngô Hinh Nghiên mang theo tâm trạng rối bời suốt cả quãng đường, vài lần tiểu nhân vô hình trong đầu định xông lên tóm bả vai Tư Nam lắc dữ dội.
Mãi đến khi bọn họ trở về nhà máy, Tư Nam đậu xe bọc thép về chỗ cũ, khóa kỹ cửa xe, đột nhiên vẫy vẫy tay với cô.
Ngô Hinh Nghiên: “?”
Cô theo ngón tay nhìn về phía bước tường được chỉ, một cơn gió lớn bất thình lình vụt qua──ầm!
Cả người Ngô Hinh Nghiên giật nảy mình, chỉ thấy một đấm của Tư Nam đập mạnh vào mặt tường, phần gạch màu đỏ nháy mắt nứt ra, tiếp đó im hơi lặng tiếng nứt thành một đường dài nửa mét.
“Cô thấy thế nào?” Tư Nam bình tĩnh nói.
Tư Nam tung hứng chùm chìa khóa lên xuống, thong thả bước đi, để lại Ngô Hinh Nghiên đang ngơ ra với cái hố hình nắm đấm trên bức tường.
Chu Nhung giao nhiệm vụ tổ chức cho bác sĩ Trịnh xong rồi tiễn ông đi, một mình đơn côi ngồi trong văn phòng chủ nhiệm nhà máy, vùi người vào ghế bành.
Bên ngoài cửa sổ là bầu trời yên bình sau giờ nghỉ trưa, tiếng mọi người huấn luyện cùng trò chuyện ở sân trước quanh quẩn trong gió, loáng thoáng vọng về. Chu Nhung theo thói sờ đến hộp thuốc trong tay, đây là điếu cuối cùng y giữ lại, để lên chóp mũi hít ngửi kỹ càng lúc sau cũng không châm lửa.
“Ài.”
Chu Nhung chậm rãi móc lấy cái bật lửa, đúng lúc này cánh cửa sau lưng bị người bật mở, Tư Nam cầm chùm chìa khóa quăng đến.
“Ối!” May mắn Chu Nhung nhanh tay nhanh mắt, xoay ghế nhoáng cái bắt lấy giữa không trung: “── Xong việc rồi à?”
Tư Nam không hiểu mô tê gì, thuận miệng nói: “Ừ.”
Chu Nhung tùy mặt gửi lời, châm chước vài câu, suy nghĩ một lát mới nói: “Có theo bọn tôi đi quân khu không?”
“Ừ.”
“…………” Chu Nhung thử nói: “Thích cô gái kia à?”
Tư Nam đang định bước đi, nghe thấy thế bước chân dừng lại, hơi ù ù cạc cạc trả lời: “Không thích, sao thế?”
Chu Nhung chan chứa lời muốn bộc bạch mà chả biết bắt đầu từ đâu, bứt rứt đến nỗi thái dương y nảy lên: “Thế mà cậu còn……”
“Cô gái đó,” Tư Nam nhìn kỹ hành lang chung quanh, đột nhiên đè thấp giọng, cực kỳ nghiêm túc: “Cô ấy thích Nhan Hào, anh chú ý một chút.”
── Trong khoảnh khắc đó, quả thực có thể hình dung giọng nói của Tư Nam bằng hai từ thân mật, Chu Nhung trợn mắt há mồm dõi theo hắn, đột nhiên trực giác cảm thấy sai sai.
Thế nhưng y căn bản không kịp suy ngẫm xem rốt cuộc sai ở đâu, Tư Nam đã xoay người trở về nhà máy, đi khuấy trộn thuốc nổ đen của mình.
Ba ngày sau, Chu Nhung tự tay kiểm kê xong thùng đạn cuối cùng, đóng sầm một tiếng khóa cửa lại, quát to: “Xuất phát.”
Xe bọc thép chậm rãi ra khỏi nhà máy trong ánh nhìn tập trung của tất cả nam nữ già trẻ, trên gương chiếu hậu, đủ loại nét mặt thần thái, nào luyến tiếc, cảm kích, sợ hãi, chờ đợi và lo lắng của mọi người dần dần nhỏ đi.
Sáu tay bộ đội đặc chủng cộng thêm một người chiến đấu ngoài biên chế ngồi yên trong xe, người nào người nấy trang bị vũ khí đầy đủ, mặc quần áo bảo hộ Kevlar, trên eo dắt khẩu súng tiểu liên. Chu Nhung đang định muốn nói khích lệ xoa dịu bầu không khí một chút, lại thấy Tư Nam đứng phắt dậy, soạt một cái kéo mở cửa sau xe ra, nhảy xuống khỏi xe bọc thép đang chạy.
Chu Nhung thò đầu ra hét lớn: “Tiểu tổ tông ơi, cậu lại định giở trò đấy?”
Tư Nam chạy nhanh đến hàng người đầu tiên có Ngô Hinh Nghiên đứng, lấy một bình thủy tinh rót đầy thứ không rõ ràng được bọc trong lớp vải chằng chịt vết nứt từ cái túi chiến thuật (21)vai chéo có lớp đệm dày ra, giao vào tay cô.
“Nên tránh va đập, cố gắng ném xa.”
Ngô Hinh Nghiên cứ như chiến sĩ trên chiến trường, nắm chặt bình nitroglycerin, căng thẳng nói: “Nếu không ném đủ xa thì sao?”
Tư Nam im lặng một lát, “Tự cầu nguyện đi”
“……………” Ngô Hinh Nghiên bất đắc dĩ nói: “Chắc tôi vẫn phải tập ném đá trước vậy.”
Cách đó không xa, Chu Nhung thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, buồn bã thở dài, đột nhiên giơ tay xoa mái tóc Xuân Thảo: “Thảo Nhi…..”
Con gái hờ của y đang dùng một cái khăn lau nòng súng, không thèm ngẩng đầu hỏi: “Gào cái gì?”
“Con nói xem có phải ba ba nên thành thành thật thật tìm một em Omega, sau đó sống an phận không?”
Toàn bộ người trong xe đều ngẩng đầu, cực kỳ khiếp sợ nhìn Chu Nhung, Nhan Hào đang lái xe nháy mắt trượt tay làm xe bọc thép uốn éo thành một hình chữ S.
Sau khi Tư Nam chạy về, hắn tóm lấy thang sắt nhảy bật lên, nhanh gọn lẹ chui vào khoang sau, vô cùng khó hiểu nhìn mọi người chung quanh. Nhưng mà lúc này không còn ai nhận ra mối nghi của hắn, Xuân Thảo thả khẩu tiểu lên xuống, nắm chặt tay ông ba hờ nhà mình, cảm động nói: “Ba à đừng nói giống như có một em Omega thích ba thiệt ấy có được không?”
Chú thích:
(20) Thuốc nổ đen là một loại thuốc nổ. Nó là thuốc nổ đầu tiên, do người Trung Hoa tạo ra, thuốc nổ đen được dùng làm thuốc nổ, thuốc súng, nhiên liệu cho tên lửa (rocket) và thuốc cháy chủ yếu cho đến tận giữa thế kỷ 19. Thuốc nổ đen dạng bột mịn, màu đen xám của bột than, có thể có ánh kim của bột nhôm. Ngoài ra, còn một số phụ gia khác như hồng hoàng để bắt cháy chẳng hạn. Thuốc nổ đen dễ hút ẩm do đặc điểm của nitrat kali giã mịn. Thuốc nổ đen có thành phần bột nhôm rất nhanh chóng biến chất khi tiếp xúc với không khí.
(21) Túi chiến thuật vai chéo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất