Chương 52
Dịch: Khởi Linh
***
Bên trong căn nhà được trang trí cũng không tệ, tất cả đồ đạc sáng sủa sạch sẽ, gồm ba phòng ngủ đôi, ngoài ra còn thêm một phòng bếp.
“Điều kiện rất ổn, đã phiền hà tiểu thư Trần rồi,” Chu Nhung đi dạo một vòng từ trong ra ngoài, cười nói: “Thực ra quân nhân không cần nhận những đãi ngộ đặc biệt hóa thế này đâu.”
Trần Nhã Tịnh được Vạn Bưu đẩy vào trong phòng khách, ngồi cạnh cái bàn hình vuông, hai tay đan chéo đặt trên tấm thảm, trả lời: “Đội trưởng Chu đừng khách sáo. Hành động vượt ngàn dặm che chở bảo vệ nhân dân sống sót của các anh, làm tôi vô cùng cảm phục, dùng hết khả năng cung cấp hoàn cảnh nơi ăn chốn ở tốt nhất là việc tôi nên làm.”
Dáng điệu cô ta cực kì nhã nhặn lịch sự, nhưng khi lên tiếng nói chuyện thì rất khó để miêu tả được thái độ, có tự nhiên hào phóng, và cả thẳng thắn kiên quyết.
── Xem ra thực sự không phải phần tử giáo phái dùng tinh thần khống chế tẩy não nhân dân. Vậy thì cô ta có bản lĩnh gì, mà chiếm được cái ghế lãnh đạo của căn cứ khổng lồ này?
Trên mặt Chu Nhung nở nụ cười, ánh mắt đánh giá cô ta lại lãnh đạm và không khách sáo.
Trần Nhã Tịnh hình như không để ý đến ánh mắt quan sát của Chu Nhung, giơ tay “ra hiệu” chỉ vào một cái ghế dựa khác bên cạnh bàn: “Đội trưởng Chu, mời ngồi.”
Chu Nhung tựa bên khung cửa sổ, khóe mắt lúc nào cũng có thể chú ý thấy Tư Nam đang ăn đồ vặt nói chuyện phiếm với Xuân Thảo: “Không cần, lái xe cả đường quá mệt, tôi đứng đây một lúc thôi.”
“……….Được.” Trần Nhã Tịnh cũng không ép, chuyển đề tài: “Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, hôm nay tôi cố ý dẫn Vạn Bưu đến xin lỗi mọi người. Thực ra thì……….”
Chu Nhung cắt lời cô ta: “Bọn cướp bóc là ai, vì sao dám tự nhân danh quân đội?”
Trần Nhã Tịnh im lặng một lát, mới chậm rãi nói: “Họ đã không thể nhân danh quân đội nữa rồi.”
Chu Nhung mẫn cảm nói: “Đã không thể?”
“Đúng vậy. Tiền thân của căn cứ chúng tôi là quân khu G, trực thuộc trực tiếp với Sở nghiên cứu khổng lồ, cho nên cũng có có liên hệ dây mơ rễ má với quân đội. Sau khi virus bùng nổ, tôi cùng vài vị lãnh đạo của Sở nghiên cứu có nảy sinh mâu thuẫn về vấn đề sắp xếp nơi ăn chốn ở cho nhân dân quanh vùng……”
Cho dù Trần Nhã Tịnh không nói thẳng ra, nhưng Chu Nhung rất dễ nghe ra ý ở ngoài lời của cô ta── Kết quả mâu thuẫn là xung đột bằng bạo lực.
Trần Nhã Tịnh không đề cập đến chuyện đổ máu hay mất mác trong cuộc xung đột, song kết quả là, những người phản đối, bất đồng ý kiến với Trần Nhã Tịnh, cuối cùng đều rời khỏi Sở nghiên cứu, đi đến một bán đảo khác tự lập căn cứ.
So sánh vớ Sở nghiên cứu có vật tư sung túc cùng trang thiết bị đầy đủ, căn cứ mới hiển nhiên vô cùng nghèo nàn. Nhóm người phản đối kia một mặt đi cướp bóc xe cộ qua lại trong nội thành, một mặt cũng không muốn buông tha kế hoạch phản công cướp lại Sở nghiên cứu; mấy tuần gần đây xung đột đổ máu giữa hai căn cứ càng ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, đã trở thành tình thế Trần Nhã Tịnh cực kì lo lắng.
── Lần này, Nhan Hào hợp tác hành động với Vạn Bưu, chính là để tấn công hành vi cướp xe dọc đường, bảo vệ con đường bắt buộc phải qua thông thẳng đến Sở nghiên cứu.
Chỉ có điều, Vạn Bưu không thể ưa nổi anh chàng Nhan Hào mặt trắng, thường hay ngáng chân cậu ta, thế cho nên mém nữa đã hại Chu Nhung với Tư Nam, chứ thực ra chuyện này chỉ trùng hợp mà thôi.
“Trong số bọn họ đúng là có người từng thuộc trong quân khu, có điều hầu hết là lính đánh nhau trong trận xung đột bạo loạn quân khu G, họ cướp đồng phục với súng ống giả mạo Lý Quỷ thành Lý Quỳ.” Trần Nhã Tịnh thở dài một hơi: “Hành vi của Vạn Bưu quả thực không ổn, anh ấy không rõ đúng sai đã ra tay đánh người, còn suýt ngộ thương đến đội trưởng Chu. Tôi bắt anh ấy đến giải thích với các vị………..”
“À, không có gì đâu, Nhan Hào không để bụng từ lâu rồi.” Chu Nhung cưỡng chế kéo Nhan Hào lại, thoải mái nói: “Đúng không Nhan Tiểu Hào.”
Nhan Hào lạnh lùng hừ một tiếng.
Vạn Bưu mặt mũi bầm dập, trên đầu còn dính miếng gạc, nhíu mày, nhịn không được sắp bùng nổ: “Rõ ràng cậu Nhan không nghe lời chỉ huy, họ còn cầm súng──”
“Nhung──ca──!”
Rầm một tiếng, cánh cửa bật mở, Quách Vĩ Tường sụt sùi, lệ nóng như bão, té lộn nhào, y chang con Husky(1) mừng rỡ như điên, phi đến bổ nhào ôm chặt Chu Nhung, gào khóc:
“Quá tốt, anh vẫn còn sống! Em biết anh còn sống mà!! Chúng em ngày nào cũng đi ra ngoài tìm kiếm các anh, cầu nguyện vận may mỉm cười, các anh còn sống hu hu hu oa oa oa hức hức hức…….”
Chu Nhung bất ngờ bị nước mắt nước mũi dính hết vào ngực, luống cuống tay chân xách cổ áo Quách Vĩ Tường kéo ra: “Nhan Hào mau giúp anh kéo chú ấy ra sân sau, tìm đám Tư Nam chơi đi……”
“Nhan Hào mặt của anh bị sao thế kia!” Quách Vĩ Tường kinh ngạc nói: “Khóe mắt anh rách rồi kìa, thằng nào dám ra tay với bộ mặt như hoa như ngọc của anh thế?!”
Vạn Bưu: “…………..”
“Thằng nào!” Quách Vĩ Tường đằng đằng sát khí sắn tay áo: “Ông đi tìm thằng đó tính sổ!”
Nhan Hào vội vã cuống cuồng lôi Quách Vĩ Tường, kéo cậu ta ra sân sau, cho đi nói chuyện ăn uống với Tư Nam và Xuân Thảo.
Một lúc sau, trong sân truyền đến một tiếng thét chói tai cực kì bi thảm:
“Tư Tiểu Nam! Nhung ca đã làm gì với cậu? Hai người thoát kiếp cún FA từ khi nào thế? Má nó chứ sao không ai đợi ông đây vậy?!”
Chu Nhung: “………………..”
Bầu không khí trong phòng khách im lặng đến vô cùng xấu hổ, láy sau Trần Nhã Tịnh day day huyệt thái dương.
“Như anh chứng kiến đó……….đội trưởng Chu.” Cô ta bất đắc dĩ nói: “Trước đó đám Nhan Hào cứ một mực dốc sức tìm kiếm tung tích của anh, bây giờ các anh đã hội họp rồi, có tính toán gì về bước tiếp theo không?”
Cô ta rốt cuộc đề cập đến vấn đề chính.
“Nhan Hào hẳn đã từng trình bày với cô, chúng tôi hy vọng có thể tìm kiếm thuyền bè ra biển, đi đến tổng bộ lâm thời trên quần đảo Nam Sa.” Chu Nhung nho nhã lễ độ nói: “Nếu cô đồng ý cử người ra tay trợ giúp chúng tôi, đương nhiên sẽ không gì tốt bằng………….”
“Thứ cho tôi nói thẳng,” Trần Nhã Tịnh nói, “Tổng bộ trong miệng của anh có lẽ đã không tồn tại nữa rồi.”
Lời này cô ta đại khái đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần với Nhan Hào, nhưng Chu Nhung tuyệt không phản bác ngay tức khắc, hai người lẳng lặng đối diện với nhau.
Tại sân sau, tiếng tranh cãi ầm ĩ của hai chất giọng giọng gào kêu la hết sức phấn khởi của Quách Vĩ Tường với hô to gọi nhỏ của Xuân Thảo, nhất thời trở nên cực kì rõ ràng và cao vút.
“Anh có biết vùng đất đầu tiên bị nhiễm virus trong cả nước ở đâu không? Chính là dưới chân anh đấy. Thế nhưng, khi đó chính phủ đang làm cái gì?”
“Che giấu, phong tỏa, đàn áp, từ chối không báo lên, đóng chặt tin tức.” Trần Nhã Tịnh lạnh lùng nói: “Thậm chí sau khi tình hình nghiêm trọng đến mức không thể kiểm soát, thì thử dùng cách không nên là ném bom oanh tạc, xóa sạch toàn bộ thôn làng thành trấn.”
“Ném bom oanh tạc để xóa sổ là điều thiết yếu.” Chu Nhung bình tĩnh trả lời, “Từ thị trấn nhỏ đến thành phố lớn của vùng duyên hải đều là trái tim của quốc gia, chừng nào khống chế được sự lây lan của virus, tất cả những hy sinh là điều không thể tránh khỏi.”
Trần Nhã Tịnh trả lời một cách mỉa mai: “Nhưng sau đó thì sao? Tôi tốn hết bao sức người và sức của sửa chữa trạm thông tin liên lạc, trước khi mùa đông đến, không ngừng phát tín hiệu cầu cứu quanh phạm vi vùng này, chính phủ đang ở đâu? Nhà nước ở chỗ nào? Cứu viện ở đâu?”
Chu Nhung im lặng.
“Nếu không có bọn tôi mở rộng cửa cứu giúp dân chúng, khu vực duyên hải đã thất thủ từ lâu rồi. Đội trưởng Chu, tôi kính nể những quân nhân có ý chí kiên cường, kiên nghị mà có lòng tin như các anh, có điều đáng tiếc không phải tất cả quan chức với binh sĩ đều cùng có lòng tin này.” Trần Nhã Tịnh bình tĩnh nói: “Nhà nước đã vứt bỏ chúng tôi, trong cái thời tận thế này, chúng tôi chỉ có thể tự vùng vẫy cứu lấy chính mình, dùng tất cả mọi thủ đoạn, cố gắng kéo dài ngọn lửa sinh tồn.”
Chu Nhung im lặng rất lâu, chậm rãi nói: “Cái nhìn của tôi và cô có bất đồng, tiểu thư Trần……..Cô nghĩ nhà nước là cái gì?”
Trần Nhã Tịnh không trả lời.
“Nhà nước không phải hình thái chủ quan dễ thay đổi, cũng không phải lãnh thổ khách quan cố định. Nhà nước không chỉ là bộ máy chính quyền, cơ cấu, quân đội và lãnh thổ, nó còn là mảnh đất mà hiện tại cô với tôi đang đứng, cũng là những vùng đất mỗi con người đang cực khổ cầu sinh.”
“Cô là một quả phụ phó sở trưởng của Sở nghiên cứu, dùng tài sản với tài nguyên của nhà nước cứu vớt hơn chục nghìn nhân dân quanh vùng, cô cảm thấy thứ hành vi này có thể đại diện cho nhà nước hay không? Tôi là trung đội trưởng mang quân hàm thiếu tá của đơn vị bộ đội bí mật 118, tôi dẫn hai mươi mốt đội viên vượt ngàn dặm xuôi về phương Nam, vì chấp hành nhiệm vụ và bảo vệ quần chúng, mười bảy đồng đội của tôi đã hy sinh thân mình, song chúng tôi chưa bỏ rơi lấy bất kì người bình thường nào, cô nghĩ hành vi này có thể đại diện cho nhà nước không?”
Trực giác của Trần Nhã Tịnh muốn phản bác, chỉ có điều nhất thời không kịp tổ chức ngôn ngữ, đành phải ép xuống.
“Tôi hiểu cách nghĩ của cô.” Chu Nhung nói rất thẳng thắn, thanh tuyến vẫn cực kì trầm ổn: “Trời đất bao la, khói lửa mịt mù, cô chờ mà không ai đến cứu, cảm thấy bản thân đã bị bỏ rơi; nhưng hiện tại cô đã thấy chúng tôi đang không ngừng tìm kiếm chính phủ và tổ chức, vậy tại những vùng đất mà cô không thấy khác, chắc chắn vẫn có quân nhân giống tôi, đang tiếp tục tìm và cứu giúp người sống sót, dần dần kết thành quân đội.”
“Cô cho rằng lực lượng mà chính phủ cứu viện dân chúng đến từ đâu? Chính là tập hợp từng giọt một đó. Nếu cô tự lập chiếm cứ một vùng, tôi chần chừ không bước tiếp, tất cả mọi người đều sẽ chia bè kéo cánh, và nhà nước cũng sẽ chia năm sẻ bảy, chính phủ sẽ mãi mãi không thể tập hợp được lực lượng cứu giúp nhân dân, có phải hay không?”
Phòng khách rơi vào sự im lặng rất lâu, một tia nắng chiều tà xuyên qua cửa kính, chiếu lên tấm thảm đang phủ hai chân của Trần Nhã Tịnh.
Lát sau, cô ta rốt cuộc lắc đầu, trầm giọng nói: “Lời anh nói rất có lý lẽ, nhưng Nam Hải mênh mông, tôi vẫn không cảm thấy các anh có thể tìm được cái….. khả năng tìm được tổng bộ, còn khả năng chết trên đại dương lại lớn hơn.”
Chu Nhung trả lời: “Thì đó là chuyện của chúng tôi. Nhưng tôi có thể nói thẳng, thành công đến căn cứ Nam Hải là một trong những mắt xích quan trọng trong nhiệm vụ của chúng tôi, mặc dù cô từ chối không hợp tác, chúng tôi cũng vẫn sẽ làm được.”
Trần Nhã Tịnh dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chăm chú nhìn y, song Chu Nhung vẫn làm thinh.
Một bên gò má y chìm trong ánh chiều tà vàng hồng, bên kia lại biến mất trong bóng râm, mặt mày lãnh khốc âm trầm, khóe miệng thờ ơ vểnh thành một độ cung.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ bề ngoài, cái đám chặn đường cướp bóc tự xưng là “Quân đội” kia, trông còn chính trực nghiêm nghị hơn y một chút.
“………Thứ cho tôi mạo muội, đội trưởng Chu.” Trần Nhã Tịnh từ tốn nói:
“Trong thời buổi tận thế này, nhiệm vụ quan trọng có thể để quân nhân ưu tú giống anh không màng sống chết cũng phải hoàn thành, lẽ nào………có liên quan đến vắc xin phòng bệnh?”
“Nhung ca──!!”
Cửa phòng lại bị đập ầm ra, Đinh Thực lệ phun như bão, hoan hô nhảy nhót, giống con Doberman(2) đại bự thở hổn hển lăn lộn, bổ nhào tới ôm chặt Chu Nhung, gào khóc:
“Thật may quá, anh còn sống! Tư Nam cũng còn sống! Hu hu hu em cứ nghĩ mất hai người rồi cơ! Em biết chắc Nhung ca bản lĩnh đầy mình của bọn em không chết được mà, em thực sự vui sướng quá đỗi……..”
Chu Nhung lại bị đống nước mắt nước mũi dính đầy trong ngực, chỉ đành cuống quít an ủi Đinh Thực, dỗ ngon dỗ ngọt khuyên nhủ cậu ta, xách cổ áo giao cho Nhan Hào, ra hiệu bảo Nhan Hào nhanh chóng tiễn con Doberman đại bự này ra sân sau chơi với con Husky mau.
“Nhan Hào, mặt của anh bị sao thế kia?” Đinh Thực ngạc nhiên nói, “Ai đánh anh thế? Ai dám ra tay với khuôn mặt của bông hoa đại đội 118?!”
Vạn Bưu lại: “………………..”
Nhan Hào không nhịn nổi nữa: “Ai là bông hoa của đội nhà các chú!”
“Sao không phải chứ, cái đợt giành giải thưởng tuyên truyền biểu diễn không phải đều nhờ vào khuôn mặt của anh sao, mặt anh là tài sản quý giá của đội chúng ta đó.” Đinh Thực sắn tay áo, tức giận nói: “Ai đánh anh, em tìm Tường Tử cùng đi đập nó một trận.”
Nhan Hào ba bước đổi thành hai, xách cậu ta ra sân sau, khẩn cấp đóng sầm cửa.
Chu Nhung sớm có dự cảm bịt chặt lỗ tai, ba giây sâu trong sân lại vang lên giọng hét khiếp sợ:
“──Tư Nam! Cậu…….Cậu không phải ghét Alpha chủ nghĩa cá nhân sao? Cậu với Nhung ca……Hai người ấy ấy bao giờ thế?”
Không biết Tư Nam trả lời cái gì, giọng Đinh Thực ồn ào to tướng: “Hai người định bao giờ thì kết hôn? Muốn sinh mấy đứa? Đã quyết định theo họ cậu hay theo họ Nhung ca chưa?”
Chu Nhung day huyệt thái dương, hít một hơi thật sâu.
“Cô nghĩ sai rồi, tiểu thư Trần.” Chu Nhung cuối cùng đã bình tĩnh lại, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trần Nhã Tịnh nói: “Đối với quân nhân mà nói, bất kì sứ mệnh nào cũng luôn quan trọng bậc nhất; nhưng nhiệm vụ của chúng tôi không liên quan đến vắc xin, đây là nhiệm vụ chúng tôi chấp hành trước khi tận thế bùng nổ, bây giờ chỉ cần báo cáo lại mà thôi.”
Trần Nhã Tịnh đành gật đầu, không rõ có tin hay không── Chu Nhung không có hứng thú tìm hiểu suy nghĩ của cô ta. Y biết dạng người như Trần Nhã Tịnh sẽ không dễ tin lời nói từ một phía.
“Tôi hiểu rồi, nếu ý anh đã quyết, vậy tôi sẽ cố gắng phối hợp.” Trần Nhã Tịnh nói: “Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ cử người giúp anh tìm kiếm thuyền bè có thể sử dụng tại vùng duyên hải, cũng chuẩn bị vật tư và sức người, hy vọng anh với tất cả đội viên của anh sẽ gặp may mắn.”
Chu Nhung hơi bất ngờ, cúi người nói: “Vô cùng cảm tạ.”
Trần Nhã Tịnh tỏ ý y không cần cảm ơn, Vạn Bưu đẩy xe lăn cho cô ta, ra đến ngoài cửa.
“Tiểu thư Trần,” Chu Nhung tựa người lên cánh cửa, cao giọng nói.
Trần Nhã Tịnh quay đầu.
“Căn cứ này sẽ mãi mãi không phải cảng tránh gió của cô.” Chu Nhung nhìn chăm chú gò má trái dữ tợn của cô ta, nói: “Virus đã bắt đầu tiến hóa, zombie sẽ dần có tập tính của động vật săn mồi quần cư. Một khi một đàn zombie số lượng lớn bắt đầu bao vây tấn công khu căn cứ này, tình hình sẽ cực kì hung hiểm, cô nên chuẩn bị sẵn sàng công cuộc di chuyển bất cứ lúc nào đi.”
Trần Nhã Tịnh nở nụ cười ngắn ngủi.
“Không, đó không phải tiến hóa, chỉ là một hiện tượng cực cá biệt, anh đừng bận tâm.”
Trong lòng Chu Nhung thầm có một tia nghi ngờ, chỉ thấy cô ta bình tĩnh nói:
“Cũng như anh thề chết quyết phải tìm đến tổng bộ Nam Hải vậy, tôi cũng sẽ dùng bất cứ giá nào để bảo vệ căn cứ này; cho dù bây giờ anh không hiểu, song một ngày đó cũng sẽ hiểu sự kiên trì của tôi.”
Vạn Bưu đẩy xe lăn, hướng đến một chiếc xe bảo mẫu đã chờ lâu bên ngoài cổng.
Chiếc xe đó rõ ràng được chuyên môn bố trí vì Trần Nhã Tịnh hành động không tiện, cửa kính chỗ ghế lái kéo một nửa xuống, lộ ra một bên gò má của tài xế.
Người tài xế thoạt nhìn thực ra không có gì lạ thường, một người đàn ông trẻ trung khoảng ba mươi tuổi, màu da trắng nõn, tóc đen thùi lùi, hình dạng gầy gò, đeo kính mắt, thậm chí có chút phong độ tao nhã.
Từ hành động nhấc cổ tay bên cửa kính xe có thể nhìn ra, gã ta mặc một cái áo sơ mi xanh lam nhạt, khoác bên ngoài là một chiếc áo blouse trắng.
── Có điều, không biết vì sao, mí mắt Chu Nhung chợt giật giật, trực giác nhạy bén phát hiện nguy hiểm bấy lâu nay đột nhiên nổi lên.
Một nỗi bất an nào đó thoáng quét đến dây thần kinh mẫn cảm của y.
Gã tài xế nhận ra ánh nhìn chăm chú của y, bèn quay đầu, đối diện với Chu Nhung.
“…………….”
Hai giây sau, cửa kính dần dần kéo lên, ngăn cách tầm mắt.
Chu Nhung híp con ngươi, thờ ơ bật cười, xoay người quay về phòng đóng chặt cửa lại.
***
Ô tô chậm rãi bắt đầu lăn bánh tiến về phía trước, Trần Nhã Tịnh thấp giọng hỏi: “Ninh Du?”
Tài xế thu hồi tầm mắt, chỉ vào chiếc SUV gần như bị khẩu Shotgun bắn cho hỏng hóc đậu ở trong sân, song vẫn có thể nhìn ra được màu trắng xanh đan xen: “Đó chẳng phải là chiếc xe đám Law Mayer dùng sao?”
“Đúng vậy, xem ra ba người nước A kia……tám phần đã chết rồi.”
“Tay họ Chu kia nói như thế nào?”
Hai tay Trần Nhã Tịnh úp vào nhau, dùng ngón trỏ day thật sâu vào mi tâm của mình, một lúc sau mới mệt mỏi nói: “Tôi quyết định phải thật nhanh chóng tống đám người này đi.”
Tài xế tên Ninh Du kia liếc nhìn cô ta từ gương chiếu hậu, hơi bất ngờ: “Vì sao, chẳng phải nói cố gắng giữ tiểu đội bộ đội đặc chủng đó lại sao?”
“Tên họ Chu kia……..cực kì nguy hiểm.”
“Anh ta không quá giống với những người khác, ý chí vô cùng kiên định, sức quan sát nhạy bén cực kì, tôi cảm thấy anh ta đã bắt đầu nghi ngờ chuyện gì đó rồi…..Tôi không muốn một ngày đó trong tương lai, bị đám quân nhân này đuổi giết chỉ vì diệt khẩu, nên có thể cố gắng khiến bọn họ nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”
Ninh Du gật gật đầu, lại hoài nghi nói: “Vì sao Omega mà Law Mayer tìm kiếm khắp nơi lại ở cùng với đám người này?”
“Đây chính là chỗ mấu chốt của vấn đề. Vì sao Law Mayer vượt ngàn dặm xa xôi để tìm đứa em trai này, tính cách của cậu ta méo mó gây rối thật sao? Vì sao đội trưởng Chu phải rời khỏi đội ngũ để cứu Omega này, còn đích thân đánh dấu, sau đó dẫn cậu ta theo?”
Trong xe hơi lắc lư, người sống ven đường đều lục tục dừng bước, gửi lời thăm hỏi với Trần Nhã Tịnh.
“Nhiệm vụ quan trọng mà dù có mất mạng cũng phải hoàn thành trong miệng Chu Nhung,” Trần Nhã Tịnh nhẹ giọng nói: “Chắc là khống chế Omega này, sau đó hộ tống an toàn đến Nam Hải.”
Xe bảo mẫu dừng dưới tòa kí túc, tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà chìm xuống mặt đất, màu xanh thẫm, xanh nhạt của bầu trời, lớp tro bụi xám xịt đan xen vào nhau, từ từ nhuốm cùng màu hoàng hôn ở bốn phía.
Ninh Du cài một cái cúc áo trên áo blouse trắng, không ngẩng đầu, bất thình lình phun ra một câu: “Người này rất quan trọng, không thể cho cậu ta đi được.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ nghĩ cách.” Trần Nhã Tịnh âm u nói: “Tên đã lên dây thì không thể quay đầu, tình hình hiện tại đã chẳng còn lựa chọn nào khác.”Chú thích:
(1) Chó Husky: (Tiếng Nga: сибирский хаски, “Sibirsky hasky”, Phiên âm: “hất-s-ki“) là một giống chó cỡ trung thuộc nòi chó kéo xe có nguồn gốc từ vùng Đông Bắc Sibir, Nga. Xét theo đặc điểm di truyền, chó Husky được xếp vào dòng Spitz. Chó Husky có hai lớp lông dày, tai dựng hình tam giác và thường có những điểm nhận dạng khác nhau trên lông.
Chó Husky là giống chó rất ưa thích vận động do tổ tiên của chúng sống ở một trong những nơi lạnh giá nhất như Siberia, ở đây chó Husky nguyên thủy được phối giống bởi người Chukchi ở Đông Bắc Á nhằm mục đích kéo xe hàng trên một quãng đường dài trong điều kiện lạnh giá khắc nghiệt. Giống chó này được đưa tới Alaska trong thời kì khai thác vàng ở Nome rồi sau đó trở nên phổ biến ở Hoa Kỳ và Canada. Ban đầu Husky được nuôi để làm chó kéo xe nhưng về sau chúng trở thành thú nuôi trong gia đình.
(2) Chó Doberman: Doberman là tên của một giống chó có thể nuôi để giữ nhà, canh gác hoặc làm nghiệp vụ. Tên gọi đầy đủ và chính xác của nó là Dobermann Pinscher. Dobermann là một trong số ít những loại chó được đặt theo tên người. Đây là một giống chó hung dữ.
***
Bên trong căn nhà được trang trí cũng không tệ, tất cả đồ đạc sáng sủa sạch sẽ, gồm ba phòng ngủ đôi, ngoài ra còn thêm một phòng bếp.
“Điều kiện rất ổn, đã phiền hà tiểu thư Trần rồi,” Chu Nhung đi dạo một vòng từ trong ra ngoài, cười nói: “Thực ra quân nhân không cần nhận những đãi ngộ đặc biệt hóa thế này đâu.”
Trần Nhã Tịnh được Vạn Bưu đẩy vào trong phòng khách, ngồi cạnh cái bàn hình vuông, hai tay đan chéo đặt trên tấm thảm, trả lời: “Đội trưởng Chu đừng khách sáo. Hành động vượt ngàn dặm che chở bảo vệ nhân dân sống sót của các anh, làm tôi vô cùng cảm phục, dùng hết khả năng cung cấp hoàn cảnh nơi ăn chốn ở tốt nhất là việc tôi nên làm.”
Dáng điệu cô ta cực kì nhã nhặn lịch sự, nhưng khi lên tiếng nói chuyện thì rất khó để miêu tả được thái độ, có tự nhiên hào phóng, và cả thẳng thắn kiên quyết.
── Xem ra thực sự không phải phần tử giáo phái dùng tinh thần khống chế tẩy não nhân dân. Vậy thì cô ta có bản lĩnh gì, mà chiếm được cái ghế lãnh đạo của căn cứ khổng lồ này?
Trên mặt Chu Nhung nở nụ cười, ánh mắt đánh giá cô ta lại lãnh đạm và không khách sáo.
Trần Nhã Tịnh hình như không để ý đến ánh mắt quan sát của Chu Nhung, giơ tay “ra hiệu” chỉ vào một cái ghế dựa khác bên cạnh bàn: “Đội trưởng Chu, mời ngồi.”
Chu Nhung tựa bên khung cửa sổ, khóe mắt lúc nào cũng có thể chú ý thấy Tư Nam đang ăn đồ vặt nói chuyện phiếm với Xuân Thảo: “Không cần, lái xe cả đường quá mệt, tôi đứng đây một lúc thôi.”
“……….Được.” Trần Nhã Tịnh cũng không ép, chuyển đề tài: “Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, hôm nay tôi cố ý dẫn Vạn Bưu đến xin lỗi mọi người. Thực ra thì……….”
Chu Nhung cắt lời cô ta: “Bọn cướp bóc là ai, vì sao dám tự nhân danh quân đội?”
Trần Nhã Tịnh im lặng một lát, mới chậm rãi nói: “Họ đã không thể nhân danh quân đội nữa rồi.”
Chu Nhung mẫn cảm nói: “Đã không thể?”
“Đúng vậy. Tiền thân của căn cứ chúng tôi là quân khu G, trực thuộc trực tiếp với Sở nghiên cứu khổng lồ, cho nên cũng có có liên hệ dây mơ rễ má với quân đội. Sau khi virus bùng nổ, tôi cùng vài vị lãnh đạo của Sở nghiên cứu có nảy sinh mâu thuẫn về vấn đề sắp xếp nơi ăn chốn ở cho nhân dân quanh vùng……”
Cho dù Trần Nhã Tịnh không nói thẳng ra, nhưng Chu Nhung rất dễ nghe ra ý ở ngoài lời của cô ta── Kết quả mâu thuẫn là xung đột bằng bạo lực.
Trần Nhã Tịnh không đề cập đến chuyện đổ máu hay mất mác trong cuộc xung đột, song kết quả là, những người phản đối, bất đồng ý kiến với Trần Nhã Tịnh, cuối cùng đều rời khỏi Sở nghiên cứu, đi đến một bán đảo khác tự lập căn cứ.
So sánh vớ Sở nghiên cứu có vật tư sung túc cùng trang thiết bị đầy đủ, căn cứ mới hiển nhiên vô cùng nghèo nàn. Nhóm người phản đối kia một mặt đi cướp bóc xe cộ qua lại trong nội thành, một mặt cũng không muốn buông tha kế hoạch phản công cướp lại Sở nghiên cứu; mấy tuần gần đây xung đột đổ máu giữa hai căn cứ càng ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, đã trở thành tình thế Trần Nhã Tịnh cực kì lo lắng.
── Lần này, Nhan Hào hợp tác hành động với Vạn Bưu, chính là để tấn công hành vi cướp xe dọc đường, bảo vệ con đường bắt buộc phải qua thông thẳng đến Sở nghiên cứu.
Chỉ có điều, Vạn Bưu không thể ưa nổi anh chàng Nhan Hào mặt trắng, thường hay ngáng chân cậu ta, thế cho nên mém nữa đã hại Chu Nhung với Tư Nam, chứ thực ra chuyện này chỉ trùng hợp mà thôi.
“Trong số bọn họ đúng là có người từng thuộc trong quân khu, có điều hầu hết là lính đánh nhau trong trận xung đột bạo loạn quân khu G, họ cướp đồng phục với súng ống giả mạo Lý Quỷ thành Lý Quỳ.” Trần Nhã Tịnh thở dài một hơi: “Hành vi của Vạn Bưu quả thực không ổn, anh ấy không rõ đúng sai đã ra tay đánh người, còn suýt ngộ thương đến đội trưởng Chu. Tôi bắt anh ấy đến giải thích với các vị………..”
“À, không có gì đâu, Nhan Hào không để bụng từ lâu rồi.” Chu Nhung cưỡng chế kéo Nhan Hào lại, thoải mái nói: “Đúng không Nhan Tiểu Hào.”
Nhan Hào lạnh lùng hừ một tiếng.
Vạn Bưu mặt mũi bầm dập, trên đầu còn dính miếng gạc, nhíu mày, nhịn không được sắp bùng nổ: “Rõ ràng cậu Nhan không nghe lời chỉ huy, họ còn cầm súng──”
“Nhung──ca──!”
Rầm một tiếng, cánh cửa bật mở, Quách Vĩ Tường sụt sùi, lệ nóng như bão, té lộn nhào, y chang con Husky(1) mừng rỡ như điên, phi đến bổ nhào ôm chặt Chu Nhung, gào khóc:
“Quá tốt, anh vẫn còn sống! Em biết anh còn sống mà!! Chúng em ngày nào cũng đi ra ngoài tìm kiếm các anh, cầu nguyện vận may mỉm cười, các anh còn sống hu hu hu oa oa oa hức hức hức…….”
Chu Nhung bất ngờ bị nước mắt nước mũi dính hết vào ngực, luống cuống tay chân xách cổ áo Quách Vĩ Tường kéo ra: “Nhan Hào mau giúp anh kéo chú ấy ra sân sau, tìm đám Tư Nam chơi đi……”
“Nhan Hào mặt của anh bị sao thế kia!” Quách Vĩ Tường kinh ngạc nói: “Khóe mắt anh rách rồi kìa, thằng nào dám ra tay với bộ mặt như hoa như ngọc của anh thế?!”
Vạn Bưu: “…………..”
“Thằng nào!” Quách Vĩ Tường đằng đằng sát khí sắn tay áo: “Ông đi tìm thằng đó tính sổ!”
Nhan Hào vội vã cuống cuồng lôi Quách Vĩ Tường, kéo cậu ta ra sân sau, cho đi nói chuyện ăn uống với Tư Nam và Xuân Thảo.
Một lúc sau, trong sân truyền đến một tiếng thét chói tai cực kì bi thảm:
“Tư Tiểu Nam! Nhung ca đã làm gì với cậu? Hai người thoát kiếp cún FA từ khi nào thế? Má nó chứ sao không ai đợi ông đây vậy?!”
Chu Nhung: “………………..”
Bầu không khí trong phòng khách im lặng đến vô cùng xấu hổ, láy sau Trần Nhã Tịnh day day huyệt thái dương.
“Như anh chứng kiến đó……….đội trưởng Chu.” Cô ta bất đắc dĩ nói: “Trước đó đám Nhan Hào cứ một mực dốc sức tìm kiếm tung tích của anh, bây giờ các anh đã hội họp rồi, có tính toán gì về bước tiếp theo không?”
Cô ta rốt cuộc đề cập đến vấn đề chính.
“Nhan Hào hẳn đã từng trình bày với cô, chúng tôi hy vọng có thể tìm kiếm thuyền bè ra biển, đi đến tổng bộ lâm thời trên quần đảo Nam Sa.” Chu Nhung nho nhã lễ độ nói: “Nếu cô đồng ý cử người ra tay trợ giúp chúng tôi, đương nhiên sẽ không gì tốt bằng………….”
“Thứ cho tôi nói thẳng,” Trần Nhã Tịnh nói, “Tổng bộ trong miệng của anh có lẽ đã không tồn tại nữa rồi.”
Lời này cô ta đại khái đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần với Nhan Hào, nhưng Chu Nhung tuyệt không phản bác ngay tức khắc, hai người lẳng lặng đối diện với nhau.
Tại sân sau, tiếng tranh cãi ầm ĩ của hai chất giọng giọng gào kêu la hết sức phấn khởi của Quách Vĩ Tường với hô to gọi nhỏ của Xuân Thảo, nhất thời trở nên cực kì rõ ràng và cao vút.
“Anh có biết vùng đất đầu tiên bị nhiễm virus trong cả nước ở đâu không? Chính là dưới chân anh đấy. Thế nhưng, khi đó chính phủ đang làm cái gì?”
“Che giấu, phong tỏa, đàn áp, từ chối không báo lên, đóng chặt tin tức.” Trần Nhã Tịnh lạnh lùng nói: “Thậm chí sau khi tình hình nghiêm trọng đến mức không thể kiểm soát, thì thử dùng cách không nên là ném bom oanh tạc, xóa sạch toàn bộ thôn làng thành trấn.”
“Ném bom oanh tạc để xóa sổ là điều thiết yếu.” Chu Nhung bình tĩnh trả lời, “Từ thị trấn nhỏ đến thành phố lớn của vùng duyên hải đều là trái tim của quốc gia, chừng nào khống chế được sự lây lan của virus, tất cả những hy sinh là điều không thể tránh khỏi.”
Trần Nhã Tịnh trả lời một cách mỉa mai: “Nhưng sau đó thì sao? Tôi tốn hết bao sức người và sức của sửa chữa trạm thông tin liên lạc, trước khi mùa đông đến, không ngừng phát tín hiệu cầu cứu quanh phạm vi vùng này, chính phủ đang ở đâu? Nhà nước ở chỗ nào? Cứu viện ở đâu?”
Chu Nhung im lặng.
“Nếu không có bọn tôi mở rộng cửa cứu giúp dân chúng, khu vực duyên hải đã thất thủ từ lâu rồi. Đội trưởng Chu, tôi kính nể những quân nhân có ý chí kiên cường, kiên nghị mà có lòng tin như các anh, có điều đáng tiếc không phải tất cả quan chức với binh sĩ đều cùng có lòng tin này.” Trần Nhã Tịnh bình tĩnh nói: “Nhà nước đã vứt bỏ chúng tôi, trong cái thời tận thế này, chúng tôi chỉ có thể tự vùng vẫy cứu lấy chính mình, dùng tất cả mọi thủ đoạn, cố gắng kéo dài ngọn lửa sinh tồn.”
Chu Nhung im lặng rất lâu, chậm rãi nói: “Cái nhìn của tôi và cô có bất đồng, tiểu thư Trần……..Cô nghĩ nhà nước là cái gì?”
Trần Nhã Tịnh không trả lời.
“Nhà nước không phải hình thái chủ quan dễ thay đổi, cũng không phải lãnh thổ khách quan cố định. Nhà nước không chỉ là bộ máy chính quyền, cơ cấu, quân đội và lãnh thổ, nó còn là mảnh đất mà hiện tại cô với tôi đang đứng, cũng là những vùng đất mỗi con người đang cực khổ cầu sinh.”
“Cô là một quả phụ phó sở trưởng của Sở nghiên cứu, dùng tài sản với tài nguyên của nhà nước cứu vớt hơn chục nghìn nhân dân quanh vùng, cô cảm thấy thứ hành vi này có thể đại diện cho nhà nước hay không? Tôi là trung đội trưởng mang quân hàm thiếu tá của đơn vị bộ đội bí mật 118, tôi dẫn hai mươi mốt đội viên vượt ngàn dặm xuôi về phương Nam, vì chấp hành nhiệm vụ và bảo vệ quần chúng, mười bảy đồng đội của tôi đã hy sinh thân mình, song chúng tôi chưa bỏ rơi lấy bất kì người bình thường nào, cô nghĩ hành vi này có thể đại diện cho nhà nước không?”
Trực giác của Trần Nhã Tịnh muốn phản bác, chỉ có điều nhất thời không kịp tổ chức ngôn ngữ, đành phải ép xuống.
“Tôi hiểu cách nghĩ của cô.” Chu Nhung nói rất thẳng thắn, thanh tuyến vẫn cực kì trầm ổn: “Trời đất bao la, khói lửa mịt mù, cô chờ mà không ai đến cứu, cảm thấy bản thân đã bị bỏ rơi; nhưng hiện tại cô đã thấy chúng tôi đang không ngừng tìm kiếm chính phủ và tổ chức, vậy tại những vùng đất mà cô không thấy khác, chắc chắn vẫn có quân nhân giống tôi, đang tiếp tục tìm và cứu giúp người sống sót, dần dần kết thành quân đội.”
“Cô cho rằng lực lượng mà chính phủ cứu viện dân chúng đến từ đâu? Chính là tập hợp từng giọt một đó. Nếu cô tự lập chiếm cứ một vùng, tôi chần chừ không bước tiếp, tất cả mọi người đều sẽ chia bè kéo cánh, và nhà nước cũng sẽ chia năm sẻ bảy, chính phủ sẽ mãi mãi không thể tập hợp được lực lượng cứu giúp nhân dân, có phải hay không?”
Phòng khách rơi vào sự im lặng rất lâu, một tia nắng chiều tà xuyên qua cửa kính, chiếu lên tấm thảm đang phủ hai chân của Trần Nhã Tịnh.
Lát sau, cô ta rốt cuộc lắc đầu, trầm giọng nói: “Lời anh nói rất có lý lẽ, nhưng Nam Hải mênh mông, tôi vẫn không cảm thấy các anh có thể tìm được cái….. khả năng tìm được tổng bộ, còn khả năng chết trên đại dương lại lớn hơn.”
Chu Nhung trả lời: “Thì đó là chuyện của chúng tôi. Nhưng tôi có thể nói thẳng, thành công đến căn cứ Nam Hải là một trong những mắt xích quan trọng trong nhiệm vụ của chúng tôi, mặc dù cô từ chối không hợp tác, chúng tôi cũng vẫn sẽ làm được.”
Trần Nhã Tịnh dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chăm chú nhìn y, song Chu Nhung vẫn làm thinh.
Một bên gò má y chìm trong ánh chiều tà vàng hồng, bên kia lại biến mất trong bóng râm, mặt mày lãnh khốc âm trầm, khóe miệng thờ ơ vểnh thành một độ cung.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ bề ngoài, cái đám chặn đường cướp bóc tự xưng là “Quân đội” kia, trông còn chính trực nghiêm nghị hơn y một chút.
“………Thứ cho tôi mạo muội, đội trưởng Chu.” Trần Nhã Tịnh từ tốn nói:
“Trong thời buổi tận thế này, nhiệm vụ quan trọng có thể để quân nhân ưu tú giống anh không màng sống chết cũng phải hoàn thành, lẽ nào………có liên quan đến vắc xin phòng bệnh?”
“Nhung ca──!!”
Cửa phòng lại bị đập ầm ra, Đinh Thực lệ phun như bão, hoan hô nhảy nhót, giống con Doberman(2) đại bự thở hổn hển lăn lộn, bổ nhào tới ôm chặt Chu Nhung, gào khóc:
“Thật may quá, anh còn sống! Tư Nam cũng còn sống! Hu hu hu em cứ nghĩ mất hai người rồi cơ! Em biết chắc Nhung ca bản lĩnh đầy mình của bọn em không chết được mà, em thực sự vui sướng quá đỗi……..”
Chu Nhung lại bị đống nước mắt nước mũi dính đầy trong ngực, chỉ đành cuống quít an ủi Đinh Thực, dỗ ngon dỗ ngọt khuyên nhủ cậu ta, xách cổ áo giao cho Nhan Hào, ra hiệu bảo Nhan Hào nhanh chóng tiễn con Doberman đại bự này ra sân sau chơi với con Husky mau.
“Nhan Hào, mặt của anh bị sao thế kia?” Đinh Thực ngạc nhiên nói, “Ai đánh anh thế? Ai dám ra tay với khuôn mặt của bông hoa đại đội 118?!”
Vạn Bưu lại: “………………..”
Nhan Hào không nhịn nổi nữa: “Ai là bông hoa của đội nhà các chú!”
“Sao không phải chứ, cái đợt giành giải thưởng tuyên truyền biểu diễn không phải đều nhờ vào khuôn mặt của anh sao, mặt anh là tài sản quý giá của đội chúng ta đó.” Đinh Thực sắn tay áo, tức giận nói: “Ai đánh anh, em tìm Tường Tử cùng đi đập nó một trận.”
Nhan Hào ba bước đổi thành hai, xách cậu ta ra sân sau, khẩn cấp đóng sầm cửa.
Chu Nhung sớm có dự cảm bịt chặt lỗ tai, ba giây sâu trong sân lại vang lên giọng hét khiếp sợ:
“──Tư Nam! Cậu…….Cậu không phải ghét Alpha chủ nghĩa cá nhân sao? Cậu với Nhung ca……Hai người ấy ấy bao giờ thế?”
Không biết Tư Nam trả lời cái gì, giọng Đinh Thực ồn ào to tướng: “Hai người định bao giờ thì kết hôn? Muốn sinh mấy đứa? Đã quyết định theo họ cậu hay theo họ Nhung ca chưa?”
Chu Nhung day huyệt thái dương, hít một hơi thật sâu.
“Cô nghĩ sai rồi, tiểu thư Trần.” Chu Nhung cuối cùng đã bình tĩnh lại, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trần Nhã Tịnh nói: “Đối với quân nhân mà nói, bất kì sứ mệnh nào cũng luôn quan trọng bậc nhất; nhưng nhiệm vụ của chúng tôi không liên quan đến vắc xin, đây là nhiệm vụ chúng tôi chấp hành trước khi tận thế bùng nổ, bây giờ chỉ cần báo cáo lại mà thôi.”
Trần Nhã Tịnh đành gật đầu, không rõ có tin hay không── Chu Nhung không có hứng thú tìm hiểu suy nghĩ của cô ta. Y biết dạng người như Trần Nhã Tịnh sẽ không dễ tin lời nói từ một phía.
“Tôi hiểu rồi, nếu ý anh đã quyết, vậy tôi sẽ cố gắng phối hợp.” Trần Nhã Tịnh nói: “Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ cử người giúp anh tìm kiếm thuyền bè có thể sử dụng tại vùng duyên hải, cũng chuẩn bị vật tư và sức người, hy vọng anh với tất cả đội viên của anh sẽ gặp may mắn.”
Chu Nhung hơi bất ngờ, cúi người nói: “Vô cùng cảm tạ.”
Trần Nhã Tịnh tỏ ý y không cần cảm ơn, Vạn Bưu đẩy xe lăn cho cô ta, ra đến ngoài cửa.
“Tiểu thư Trần,” Chu Nhung tựa người lên cánh cửa, cao giọng nói.
Trần Nhã Tịnh quay đầu.
“Căn cứ này sẽ mãi mãi không phải cảng tránh gió của cô.” Chu Nhung nhìn chăm chú gò má trái dữ tợn của cô ta, nói: “Virus đã bắt đầu tiến hóa, zombie sẽ dần có tập tính của động vật săn mồi quần cư. Một khi một đàn zombie số lượng lớn bắt đầu bao vây tấn công khu căn cứ này, tình hình sẽ cực kì hung hiểm, cô nên chuẩn bị sẵn sàng công cuộc di chuyển bất cứ lúc nào đi.”
Trần Nhã Tịnh nở nụ cười ngắn ngủi.
“Không, đó không phải tiến hóa, chỉ là một hiện tượng cực cá biệt, anh đừng bận tâm.”
Trong lòng Chu Nhung thầm có một tia nghi ngờ, chỉ thấy cô ta bình tĩnh nói:
“Cũng như anh thề chết quyết phải tìm đến tổng bộ Nam Hải vậy, tôi cũng sẽ dùng bất cứ giá nào để bảo vệ căn cứ này; cho dù bây giờ anh không hiểu, song một ngày đó cũng sẽ hiểu sự kiên trì của tôi.”
Vạn Bưu đẩy xe lăn, hướng đến một chiếc xe bảo mẫu đã chờ lâu bên ngoài cổng.
Chiếc xe đó rõ ràng được chuyên môn bố trí vì Trần Nhã Tịnh hành động không tiện, cửa kính chỗ ghế lái kéo một nửa xuống, lộ ra một bên gò má của tài xế.
Người tài xế thoạt nhìn thực ra không có gì lạ thường, một người đàn ông trẻ trung khoảng ba mươi tuổi, màu da trắng nõn, tóc đen thùi lùi, hình dạng gầy gò, đeo kính mắt, thậm chí có chút phong độ tao nhã.
Từ hành động nhấc cổ tay bên cửa kính xe có thể nhìn ra, gã ta mặc một cái áo sơ mi xanh lam nhạt, khoác bên ngoài là một chiếc áo blouse trắng.
── Có điều, không biết vì sao, mí mắt Chu Nhung chợt giật giật, trực giác nhạy bén phát hiện nguy hiểm bấy lâu nay đột nhiên nổi lên.
Một nỗi bất an nào đó thoáng quét đến dây thần kinh mẫn cảm của y.
Gã tài xế nhận ra ánh nhìn chăm chú của y, bèn quay đầu, đối diện với Chu Nhung.
“…………….”
Hai giây sau, cửa kính dần dần kéo lên, ngăn cách tầm mắt.
Chu Nhung híp con ngươi, thờ ơ bật cười, xoay người quay về phòng đóng chặt cửa lại.
***
Ô tô chậm rãi bắt đầu lăn bánh tiến về phía trước, Trần Nhã Tịnh thấp giọng hỏi: “Ninh Du?”
Tài xế thu hồi tầm mắt, chỉ vào chiếc SUV gần như bị khẩu Shotgun bắn cho hỏng hóc đậu ở trong sân, song vẫn có thể nhìn ra được màu trắng xanh đan xen: “Đó chẳng phải là chiếc xe đám Law Mayer dùng sao?”
“Đúng vậy, xem ra ba người nước A kia……tám phần đã chết rồi.”
“Tay họ Chu kia nói như thế nào?”
Hai tay Trần Nhã Tịnh úp vào nhau, dùng ngón trỏ day thật sâu vào mi tâm của mình, một lúc sau mới mệt mỏi nói: “Tôi quyết định phải thật nhanh chóng tống đám người này đi.”
Tài xế tên Ninh Du kia liếc nhìn cô ta từ gương chiếu hậu, hơi bất ngờ: “Vì sao, chẳng phải nói cố gắng giữ tiểu đội bộ đội đặc chủng đó lại sao?”
“Tên họ Chu kia……..cực kì nguy hiểm.”
“Anh ta không quá giống với những người khác, ý chí vô cùng kiên định, sức quan sát nhạy bén cực kì, tôi cảm thấy anh ta đã bắt đầu nghi ngờ chuyện gì đó rồi…..Tôi không muốn một ngày đó trong tương lai, bị đám quân nhân này đuổi giết chỉ vì diệt khẩu, nên có thể cố gắng khiến bọn họ nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”
Ninh Du gật gật đầu, lại hoài nghi nói: “Vì sao Omega mà Law Mayer tìm kiếm khắp nơi lại ở cùng với đám người này?”
“Đây chính là chỗ mấu chốt của vấn đề. Vì sao Law Mayer vượt ngàn dặm xa xôi để tìm đứa em trai này, tính cách của cậu ta méo mó gây rối thật sao? Vì sao đội trưởng Chu phải rời khỏi đội ngũ để cứu Omega này, còn đích thân đánh dấu, sau đó dẫn cậu ta theo?”
Trong xe hơi lắc lư, người sống ven đường đều lục tục dừng bước, gửi lời thăm hỏi với Trần Nhã Tịnh.
“Nhiệm vụ quan trọng mà dù có mất mạng cũng phải hoàn thành trong miệng Chu Nhung,” Trần Nhã Tịnh nhẹ giọng nói: “Chắc là khống chế Omega này, sau đó hộ tống an toàn đến Nam Hải.”
Xe bảo mẫu dừng dưới tòa kí túc, tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà chìm xuống mặt đất, màu xanh thẫm, xanh nhạt của bầu trời, lớp tro bụi xám xịt đan xen vào nhau, từ từ nhuốm cùng màu hoàng hôn ở bốn phía.
Ninh Du cài một cái cúc áo trên áo blouse trắng, không ngẩng đầu, bất thình lình phun ra một câu: “Người này rất quan trọng, không thể cho cậu ta đi được.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ nghĩ cách.” Trần Nhã Tịnh âm u nói: “Tên đã lên dây thì không thể quay đầu, tình hình hiện tại đã chẳng còn lựa chọn nào khác.”Chú thích:
(1) Chó Husky: (Tiếng Nga: сибирский хаски, “Sibirsky hasky”, Phiên âm: “hất-s-ki“) là một giống chó cỡ trung thuộc nòi chó kéo xe có nguồn gốc từ vùng Đông Bắc Sibir, Nga. Xét theo đặc điểm di truyền, chó Husky được xếp vào dòng Spitz. Chó Husky có hai lớp lông dày, tai dựng hình tam giác và thường có những điểm nhận dạng khác nhau trên lông.
Chó Husky là giống chó rất ưa thích vận động do tổ tiên của chúng sống ở một trong những nơi lạnh giá nhất như Siberia, ở đây chó Husky nguyên thủy được phối giống bởi người Chukchi ở Đông Bắc Á nhằm mục đích kéo xe hàng trên một quãng đường dài trong điều kiện lạnh giá khắc nghiệt. Giống chó này được đưa tới Alaska trong thời kì khai thác vàng ở Nome rồi sau đó trở nên phổ biến ở Hoa Kỳ và Canada. Ban đầu Husky được nuôi để làm chó kéo xe nhưng về sau chúng trở thành thú nuôi trong gia đình.
(2) Chó Doberman: Doberman là tên của một giống chó có thể nuôi để giữ nhà, canh gác hoặc làm nghiệp vụ. Tên gọi đầy đủ và chính xác của nó là Dobermann Pinscher. Dobermann là một trong số ít những loại chó được đặt theo tên người. Đây là một giống chó hung dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất