Chương 67
Dịch: Khởi Linh
***
“Cần cố gắng nghỉ ngơi trong vòng một tuần, đợi tự cơ thể hấp thụ hết máu tụ là được.” Các bác sĩ cùng tập trung báo cáo, nói: “Thời gian này không được dùng mắt, phải tránh đầu bị va đập. Hệ miễn dịch của người bệnh cực kì mạnh mẽ, sẽ không có vấn đề lớn đâu.”
Chu Nhung cảm ơn bác sĩ, kéo tay Tư Nam, dẫn hắn ra khỏi phòng y tế.
Chiều hôm sau, tàu sân bay cuối cùng đã cập bến, hiện ra trước mắt mọi người, là quần đảo nhân tạo khổng lồ nằm trên Nam Hải mênh mông bao la.
Hàng chục đảo lớn nhỏ như sao trên trời bao quanh hòn đảo chính có diện tích tám ngàn kilômét vuông, đây nguyên là thành quả của công trình khai hoang và cải tạo đất trong suốt hai thập kỉ, bây giờ trở thành trung tâm chỉ huy chiến lược quốc gia, đồng thời cũng là khu tị nạn lớn nhất trong thời đại tận thế.
Bắt chước theo ý tưởng thiết kế khu tránh nạn dưới lòng đất của quân khu B, hòn đảo chính cũng được phân chia thành bốn khu vực lớn bao gồm quản lý thông tin, sản xuất năng lượng, thay đổi quân bị cùng cư dân buôn bán. Mỗi ngày sẽ có chiến hạm qua lại giữa đất liền và quần đảo, dẫn người sống sót từ vùng đất khói lửa chiến tranh khắp bốn phía về.
Sau khi 118 bị xóa biên chế thì cũng sẽ mất luôn nơi đóng quân, có điều trung tướng Trịnh Hiệp sẽ tiếp quản công việc sau này của bộ đội đặc chủng, đặc biệt quan tâm đến đám Chu Nhung, bố trí cho đội họ vào trong kí túc xá đôi của quân khu tại hòn đảo chính.
Làn gió ấm áp thổi qua đại dương, mang theo hơi thở dễ chịu của đầu xuân, ngọn cây xanh ngắt cạnh kí túc xá khẽ đung đưa, phát ra từng tiếng soạt soạt dưới ánh mặt trời.
Chu Nhung đứng ở đầu hành lang kí túc, ngóng ra hàng cây xanh và đường phố sạch sẽ. Xe quân đội màu xanh đậm qua lại như thoi đưa, xa hơn nữa là biển cả xanh thẳm có từng trận sóng vỗ rì rào, gió thổi tung mái tóc ngắn cùng cổ áo của y, mọi thứ đều yên bình và có trật tự đến lạ.
Giống như cuộc chiến đấu đầy máu tanh trốn chạy suốt nửa năm qua không hề có thật, trận chiến ngắn ngủi của mấy ngày trước, bỗng trở thành một chuyện vô cùng xa xôi.
Chuyện thủ trưởng đích thân giao xuống, trung tướng Trịnh quả nhiên hoàn thành rất nhanh chóng, ngay ngày hôm đó công văn thăng hàm của đám người Chu Nhung đã được chuyển xuống. Chu Nhung thăng liền hai cấp, Nhan Hào, Xuân Thảo, Đinh Thực, Quách Vĩ Tường được thăng một cấp, mười bảy đồng chí đã hi sinh của trung đội số sáu đều được thăng hai cấp cùng được nhận lương hưu.
Trung tướng Trịnh tự mình đi xin tro cốt của Trương Anh Kiệt, mai táng trong nghĩa trang tạm thời của quân đội. Thực ra trong nghĩa trang chỗ đẹp thì nhiều mà tro cốt lại ít, dù sao thì hầu hết các chiến sĩ hi sinh căn bản không giữ được cả di thể mình, phần đông đều được khắc tên trên bia vinh quang tưởng niệm liệt sĩ; chỉ có điều Chu Nhung đã từ chối thẳng thừng.
“Thưa trung tướng, tôi đã hứa với Anh Kiệt, sẽ lên Đông Bắc tìm vợ con chú ấy, đưa tro cốt cho người nhà rồi.”
Trung tướng Trịnh Hiệp cũng không chấp nhất: “Tuy không hợp quy định, nhưng cậu tự quyết cũng được.”
Trên khóe mắt đầy nếp nhăn của vị trung tướng già đột nhiên có một vết bầm tím cực rõ rệt, Chu Nhung phải liếc mắt nhìn vài lần, Trịnh Hiệp giơ tay sờ sờ hỏi: “Rõ vậy cơ à?”
“Đây là…….”
“Bị ngã đó,” Trung tướng ôn hòa nói, “Tuổi cao rồi, không thoát khỏi cái già.”
Chu Nhung há há miệng, vô cùng bái phục gật đầu, lòng thầm nói cụ ơi ông thử lấy gương soi cả buổi xem ngã thế quái nào mới có thể trùng hợp đụng trúng khóe mắt đến thế, kĩ thuật ngã hơi bị cao siêu nha.
Sau đó đến giờ nghỉ trưa, Nhan Hào cuối cùng đã giải đáp câu hỏi này cho Chu Nhung: “Sáng hôm nay ổng bị Ninh Du đánh đó.”
Chu Nhung: “Hả?!”
Sáu người được phân chia ba phòng kí túc, Chu Nhung với Tư Nam một phòng, Nhan Hào cặp cùng Xuân Thảo, Đinh Thực bắt với Quách Vĩ Tường. Quách Vĩ Tường vẫn chưa thoát khỏi đau thương, bởi vậy Chu Nhung dặn Đinh Thực sau bữa trưa nhớ đến kí túc xá của mình, cho Quách Vĩ Tường có không gian riêng một mình; song Đinh Thực phát hiện ngồi trong phòng đội trưởng chưa tròn mười phút mà mắt chó đã mù cả rồi, bèn khóc lóc chạy đi kéo Xuân Thảo với Nhan Hào ở phòng cách vách, tỏ ý có mù thì cũng phải kéo đứa khác theo.
Biên chế mới còn chưa đưa xuống, không ai biết bọn họ phải đến quân đoàn nào huấn luyện, vì thế trung đội số sáu đành phải ngồi bàn tròn đánh bài trong kí túc. Nhan Hào ra đôi ba, nói: “Chính xác đó anh, sáng nay em có tạt qua cửa bộ tham mưu, phòng bên cạnh tám rôm rả chuyện này mà.”
Xuân Thảo hỏi: “Ông Ninh kia điên à?”
“Sáng sớm nay cụ tướng Trịnh đến Sở nghiên cứu sinh hóa thăm hỏi, nói với người phụ trách ở đó rằng khi quân đội thành lập căn cứ Nam Hải, liền nhận ra tầm quan trọng của tiến sĩ Ninh, có tổ chức vài tốp nhân viên chuyên để tìm kiếm cứu hộ, vẫn cho rằng Ninh Du đã chết. Tiến sĩ Ninh điềm đạm nho nhã lắng nghe, rồi bất thình lình nói: Thưa tướng quân tôi có một câu hỏi. Vì sao năm ngoái chúng tôi bắn rất nhiều tín hiệu ở ven biển, quân đội không thèm trả lời lấy một lần, còn mấy cậu lính đặc chủng 118 vừa mới bắn tín hiệu, máy bay vũ trang đã đến ngay lập tức? Chẳng nhẽ trong mắt quân đội, mạng của bộ đội đặc chủng quý hơn tính mạng của chúng tôi ư?”
Bởi vì mỗi lần diễn tập bộ đội 118 đều sắm vai lính áo xanh, có huyết hải thâm cừu với đám lục quân tinh nhuệ của mấy quân khu lớn, có thể miêu tả bằng từ không đội trời chung. Nhưng Nhan Hào là một ngoại lệ──dù sao thì mặt đẹp trai, bao giờ cũng có lắm quan hệ hơn mà.
Do đó Nhan Hào có thể tùy tiện tạt chỗ này đứng chỗ kia, hóng hớt nguồn tin nhiều hơn người khác.
“Lúc ấy người phụ trách của Sở nghiên cứu còn ở ngay kế, mặt lập tức tái luôn á.” Nhan Hào miêu tả vừa vô cùng sinh động vừa có hình tượng: “Đoàn người đi theo trung tướng Trịnh cũng tái mét, không khí yên lặng dị thường, cực kì cực kì xấu hổ ý.”
Chu Nhung đánh một đôi sáu, chằng ừ hử gì với câu hỏi của Ninh Du: “Cụ Trịnh nói sao?”
“Trung tướng Trịnh nói: ‘Khắp các vùng miền có biết bao người bắn tín hiệu cầu cứu, bộ đội tìm kiếm cứu hộ đã hi sinh bao người ông biết không? Theo như quân đội được biết, căn cứ các ông có vật tư, có vũ khí, có thể cung ứng cho trên ngàn người sinh sống, còn cần phía quân đội tìm cách cứu hộ các ông sao?"”
Trịnh Hiệp nói đúng sự thật── nhưng là dưới tiền đề không biết Ninh Du, lực lượng tìm kiếm cứu hộ của quân đội hiển nhiên phải cần đến chỗ quan trọng hơn.
Có rất nhiều người sống đang đau khổ vùng vẫy trên lằn ray sinh tử cần được cứu hộ, so ra, căn cứ của Trần Nhã Tịnh đã được coi là thiên đường của thời tận thế rồi.
“Sau câu đó thì, không biết sao cảm xúc của Ninh Du đột nhiên tăng vọt, đi đến hung ác đánh cho trung tướng Trịnh một đấm, mém nữa không thấy máu….” Nhan Hào tung đôi Q ép mọi người rút về, Đinh Thực ngu ngơ ném đôi A, sau đó đơ luôn tại chỗ: “Hở?!”
Đôi A rực rỡ của Đinh Thực đè bẹp toàn bộ mọi người, sau phút suy tính kĩ càng, xấu hổ ném con 3 bích.
Mọi người: “………………..”
Đinh Thực không biết đánh bài, thường trở thành ‘Vua nổ’, sau đó trong tay toàn mấy lá lẻ tẻ không đánh được, thế nên sau này trước mỗi lần đánh bài, mọi người sẽ đọ một ván với Đinh Thực trước.
Xuân Thảo chết lặng nhìn Chu Nhung đánh từng con bài vớ vẩn theo Đinh Thực, hỏi: “Rồi sao nữa, Ninh Du có bị đập một trận không?”
Nhan Hào cũng đờ ra nhìn bài trong tay Chu Nhung càng ngày càng ít: “Đương nhiên không rồi. Chắc sẽ bị bắt viết kiểm điểm thôi, hoặc Sở nghiên cứu thay ông ta viết cũng không chừng.”
“Sao giờ ổng trâu bò thế?”
Chu Nhung đánh nốt con chín cuối cùng của mình, mỉm cười nói: “Cấp trên đã tập trung toàn bộ nhân lực để nghiên cứu virus kiểu mới của ổng, kết hợp thêm với huyết thanh của đồng chí Tiểu Tư của chúng ta, có thể sẽ là cách nhanh nhất chế tạo thành công vắc xin. Vì thế bây giờ tiến sĩ Ninh khủng lắm, nếu ổng đi tố cáo Nhan Hào từng dí súng vào háng ổng, bông hoa của đội ta chắc sẽ…………..”
Nhan Hào lạnh lùng nói: “Cứ xử phạt em đê, đách sao nhé.”
“Sẽ được tổ chức đóng gói gả cho tiến sĩ Ninh, trăm năm hảo hợp, yo.”
Nhan Hào ném hết bộ bài sắn tay áo lên, Chu Nhung cuống quýt nấp sau người Tư Nam, Nhan Hào chỉ có thể dở khóc dở cười vòng về.
“Lời của cụ Trịnh nói đâu có sai,” Xuân Thảo tò mò hỏi: “Tiến sĩ Ninh điên như thế từ bao giờ vậy, dám đánh cả tướng quân?”
“Ai biết được chứ,” Chu Nhung cười tủm tỉm quẳng lá cuối: “Ù rồi! Nôn tiền nôn tiền cho anh mau.”
Làm Ninh Du điên khùng không phải quân đội không cứu hộ gã đúng lúc, mà là trong khoảng thời gian quân đội không tới này, đã có những chuyện hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa.
Nhưng Chu Nhung không nói gì cả, mặt mày hí hửng trêu chọc ba cô cậu bại tướng. Ba người kia bó tay, chỉ đành vừa rơi lệ đầy mặt vừa đập Đinh Thực, đồng thời lấy mười tệ của mình ra.
Chu Nhung cầm hết nhét vào tay Tư Nam: “Em giấu chút tiền này kĩ vào, sau này mua bánh ga tô cho em.”
Tư Nam yên lặng ngồi trên giường “nhìn” bọn họ đánh bài, hai chân khoanh tròn, một tay chống má, nom không khác gì đã ngủ. Chu Nhung quan sát hắn một lúc, hình như cảm thấy đã ngủ thật rồi, bèn cẩn thận lấy ba tờ mười tệ, cuốn tròn lại, kéo lỏng hai cái cúc trên cổ áo trắng của hắn.
Ai biết y còn chưa kịp nhét tiền vào trong ngực Tư Nam, tay đã đột nhiên bị tóm, Tư Nam tóm chuẩn khỏi chỉnh, sau đó sán đến hôn lên cổ tay y.
Trong phòng lặng ngắt như tờ. Một lúc sau, Đinh Thực tủi thân nói: “Tớ đã nói mắt chó của tớ mù rồi mà, mấy cậu còn không tin.”
Nhan Hào ôm gối ngồi xổm dưới đất, quay lưng với mọi người, Xuân Thảo ngồi xổm bên cạnh cậu ta tình ý sâu xa nói: “Nhìn đi, bây giờ có phải đột nhiên cảm thấy kết hôn với Ninh Du là một lựa chọn không tệ không…………”
Tư Nam đứng dậy, cầm hai quả táo trên khay hoa quả ở trên bàn, nói cụt lủn: “Tôi đi phòng bên cạnh thăm một cái.”
Bên cạnh là phòng của Quách Vĩ Tường, ra ngoài cửa rẽ trái hai bước là tới. Chu Nhung đứng dậy muốn dìu đi, Tư Nam lại xua tay ngăn y, cắn quả táo cái rốp, xoay người ra khỏi phòng.
“Ai đó?” Trong phòng vang lên giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh của Quách Vĩ Tường.
Tư Nam không nói gì, cúi người thả một quả táo trước cửa phòng cậu ta.
“Ai đó?”
Tư Nam vịn tường, đi đến cuối dãy hàng lang.
Lát sau Quách Vĩ Tường rốt cuộc gắng gượng lên tinh thần chạy ra mở cửa, bên ngoài trống không không có lấy một bóng người. Ánh mắt cậu ta quét qua, bên chân đột nhiên có một quả táo, bèn ù ù cạc cạc nhặt lên.
***
Tư Nam đi xuống cầu thang, giẫm bước đầu tiên ra khỏi hành lang, cảm nhận được ánh nắng vẩy trên người mình, ấm áp dễ chịu vô cùng. Hắn giang hai tay, gió lướt qua cổ, cánh tay, thắt lưng, mang theo mùi mặn tanh chỉ có của đại dương.
Dưới ánh mặt trời, hắn thở dài một hơi, giơ một tay kéo băng gạc đã che kín mặt mình trong suốt mấy ngày nay xuống.
Ánh nắng chiếu đến làm hắn nhắm lại theo bản năng, rồi mở bừng mắt ra. Đằng trước là một cái sân thể dục trống không, thời gian huấn luyện buổi chiều không có người, dưới bóng cây gần đó, mấy người đàn ông mặc đồ bình thường đang theo dõi mọi hành động của hắn, có lẽ vì không ngờ hắn lại đột nhiên cởi băng mắt, nên nhất thời không tránh kịp, bị bắt gặp ngay chính diện.
Tư Nam cong khóe môi nhìn bọn họ, nụ cười đó mang theo ý khiêu khích, ngay sau đó gặm táo đi ra ngoài.
Đám cảnh sát mặc thường phục liếc nhìn lẫn nhau, một tên trong đó chạy như điên vọt lên lầu thông báo cho bọn Chu Nhung, mấy người khác đứng đó không xa vội đi theo sau hắn.
Thực ra Tư Nam chỉ muốn đi dạo lung tung mà thôi. Hắn với Chu Nhung đều biết rõ bản thân mình làm gì có máu tụ huyết phải nằm giường nghỉ ngơi chứ, đè lên dây thần kinh thì có lẽ có, nhưng căn bản không cần bịt mắt suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Cướp mất cảm quan chỉ là một thủ đoạn nhẹ nhàng khéo léo, dưới tình trạng mất thị giác, thúc dục ép hắn nảy sinh thêm tâm lý dựa dẫm vào căn cứ.
Đây vốn đâu phải chuyện to tát, nhưng tất cả mọi người đều nói phải “Phối hợp”, Tư Nam đã phối hợp gần một tuần, cuối cùng đách chịu nổi sự phối hợp thế này nữa.
Căn cứ là hòn đảo nhân tạo do mọi người xây dựng tạm thời, song đã được quy hoạch rất tốt, kí túc xá màu trắng nằm rải rác trong khu sinh hoạt của quân đội, ngăn cách bằng hàng cây xanh, sân thể dục phía xa có binh sĩ đang huấn luyện chạy bộ. Cảnh sát mặc thường phục nhìn Tư Nam nhàn nhã đi về phía trước, mặc sơ mi trắng, quần dài màu đất, một tay đút túi, tốc độ không nhanh không chậm; hắn đi ngang qua căn tin, hình như thấy hơi khát nước, bèn đổi bước đi vào trong.
Đội đặc nhiệm SWAT (1)chấp hành nhiệm vụ không thể để người này chạy lung tung, nhưng cũng không thể khiến đối phương phản cảm hoặc đề phòng, càng không thể mở to mắt nhìn hắn gặp rắc rối. Bởi vậy mấy người này nhanh chóng trao đổi ánh mắt, một người mặc thường phục cầm chút tiền, vội chạy theo đuôi.
Nhưng mà vừa mới đến cửa, anh ta bèn đơ ra.
Khu bán cơm đã đóng cửa từ lâu, trong căn tin trống không, chỉ có một băng gạc trắng treo trên máy bán hàng tự động trong xó tường.
Tư Nam đã biến mất tăm.
“Thông báo với Sở nghiên cứu!”
“Đi sang bên kia tìm!”
“Tìm người về, mau!”
………….
Bước chân lộn xộn như cơn gió lướt qua, lát sau, Tư Nam chui ra từ sau máy bán hàng tự động, phủi bụi dính trên người, như một cậu học sinh cấp ba nghịch được trò đùa dai, khóe môi vểnh lên ra khỏi căn tin.
***
Thời điểm cửa sổ vang lên tiếng gõ cộc cộc, Ninh Du đang tập trung tinh thần chăm chú soi kính hiển vi, mãi sau mới chợt ngẩng đầu, hiển nhiên trông thấy Tư Nam đứng ở bên ngoài.
Ninh Du bị hù giật thót người, đẩy soạt soạt cái bàn đầy tài liệu trên bàn, ba bước thành hai, chạy ra mở cửa:
“Người ta sắp phát rồ vì tìm cậu rồi đấy! Cậu vào đây thế nào thế?”
Phòng thí nghiệm của Sở nghiên cứu của quân đội có rất nhiều bảo vệ canh giữ, đứng gác ngoài cửa đều trang bị súng tiểu liên tự động, có trời mới biết Tư Nam thần không biết quỷ không hay lẻn vào đây bằng cách nào. Chỉ thấy trên vai áo sơ mi trắng, sau lưng hắn toàn bụi là bụi, bất cần hỏi: “Có thùng rác không?”
Ninh Du giận dữ: “Ra ngoài! Đây là phòng thí nghiệm! Phủi bụi lỡ bay hết vào đây giờ!”
Tư Nam tiện tay ném hạt táo vào trong tay Ninh Du, đứng trên hành lang phủi bụi.
“@#¥O(*(………..” Lông tơ khắp người Ninh Du nổi cả lên: “Cậu ác gì ác dữ vậy! Dính nước bọt rồi vứt cho tôi! @#¥……….”
“Ông có thể cầm đi xét nghiệm DNA,” Tư Nam mỉm cười nói, “Dù sao cứ ba ngày hai hôm ông sẽ gọi người đến lấy máu tôi.”
Ninh Du đành ném hạt táo đi, giận dữ chạy đi xát xà phòng rửa tay.
“Có người đến báo tôi mất tích với ông à?” Tư Nam ngồi trên cái ghế ba chân duy nhất ở trước bàn thí nghiệm, hỏi.
Giữa tiếng nước chảy rào rào, giọng giận dữ của Ninh Du truyền đến: “Đội đặc nhiệm SWAT đã cử người đi tìm hai lần, trông như sắp bị lửa bén tới vai ấy. Chu Nhung nói có thể cậu buồn phiền muốn đi dạo lung tung thôi, nhưng đám SWAT không chịu nghe, lát nữa chắc kéo cả trung tá Thang đi tìm……..”
Tư Nam: “Đi đi. Anh ta chửi Chu Nhung là đồ lưu manh.”
Ninh Du: “…………………”
Hai người nhìn nhau một lát, Ninh Du nghiêm túc hỏi: “Thế đội trưởng Chu không phải thế hả?”
Trên cầu thang của phòng thí nghiệm lại truyền đến tiếng quát vô cùng nóng ruột, hình như đội lính SWAT đã bắt đầu tìm kiếm lần thứ ba. Song Tư Nam mắt điếc tai ngơ, Ninh Du cũng không hé răng, chỉ thấy hắn lấy bừa một tập tài liệu, bắt đầu lật giở.
Sở nghiên cứu quân đội Nam Hải chịu trách nhiệm nghiên cứu virus, chế tạo vắc xin, tất cả nội dung công việc của Ninh Du đều thuộc hàng quan trọng nhất, sánh ngang với độ tuyệt mật của nhà lãnh đạo quốc gia. Tuy nhiên Ninh Du không có ý ngăn Tư Nam nhìn bản ghi chép công việc của mình, chỉ dựa vào bàn thí nghiệm, dùng khăn khử trùng chậm rãi lau tay, lát sau Tư Nam bất ngờ hỏi một câu: “Thí nghiệm mô phỏng thất bại cả rồi?”
“Ừ.” Ninh Du nói, “Sau khi sử dụng huyết thanh, kháng nguyên bị thôn tính rất nhanh, nhưng kéo theo là hệ thống miễn dịch rối loạn, đặt trong điều kiện thực tế người nhiễm virus cũng sẽ tử vong. Tôi đã cố thử thay đổi một mắt xích trong gene của virus, song không có tác dụng nhiều…………”
Ninh Du thận trọng đeo găng tay, nói: “Những chuyên gia khác trong căn cứ cho rằng việc Chu Nhung được chữa khỏi rất có thể chỉ là sự trùng hợp, nhưng tôi cho rằng, đó là vì kháng thể huyết thanh có yêu cầu với bậc gene của người nhiễm virus.”
Tư Nam: “?”
Bậc gene?
Ninh Du tựa eo vào bàn thí nghiệm, nhếch đuôi lông mày hỏi: “Nếu tôi nói ‘Cuộc sống luôn có sự phân biệt’, cậu có đồng ý với quan điểm này không?”
Tư Nam: “Đồng ý.”
Ninh Du: “……….”
Ninh Du dở khóc dở cười: “Cậu phối hợp tí đi.”
“Tôi đồng ý sẵn mà,” Tư Nam thản nhiên nói, “Tôi luôn cho rằng gene của tôi cao quý hơn Alpha, ông muốn nói gì?”
Ninh Du bụng đầy luận cứ nói có sách mách có chứng phải cạn lời, tài hùng biện siêu quần không có chỗ dùng, lát sau bèn bất đắc dĩ lắc lắc ngón trỏ: “Giá trị quan bình thường sẽ không đồng ý với quan điểm này. Kể từ pháp luật, tôn giáo hay hệ thống đạo đức tổng quát mà nói, cuộc đời con người đều được bình đẳng; không có bất kì sinh vật nào được giới y học chấp nhận vấn đề không thực tế này, sự di truyền bậc gene luôn có ưu khuyết điểm.”
“Di truyền quyết định khả năng bẩm sinh của một người, hoàn cảnh quyết định tương lai của người đó. Có người sinh ra đã thông minh, khỏe mạnh, có tế bào nghệ thuật hoặc năng khiếu thể dục; bậc gene không thể dự đoán được sự phát triển tối đa của họ, nhưng nó đang rơi vào cuộc chiến sinh tử với virus zombie, hạn chế giới hạn chức năng sinh sống của cơ thể.”
“Nói cách khác,” Ninh Du nói, “Chỉ có gene của người vô cùng ưu tú, mới có thể chiến thắng virus và tiếp tục sống sót sau khi được tiêm kháng thể huyết thanh vào người.”
Tư Nam gập bản ghi chép, nói: “Đây chỉ là suy luận của ông.”
Khi Tư Nam đối diện với bất kì kẻ nào ngoài Chu Nhung, cũng sẽ không biểu hiện cảm xúc quá rõ rệt, nhưng Ninh Du vẫn cảm thấy chút bất mãn trong giọng điệu bình bình của hắn.
“Tôi tưởng cậu không phải người ủng hộ quyền bình đẳng của con người,” Ninh Du chế giễu nói.
Tư Nam không phản bác, chỉ trả lời bình thản: “Nhưng bất kì ai cũng có quyền mưu cầu được sống, tiến sĩ Ninh.”
Không rõ Ninh Du nghĩ tới chuyện từng trải gì, đột nhiên im lặng, đôi mắt sau thấu kính khẽ lóe ra chút ánh sáng.
“Đúng vậy.” Rất lâu sau Ninh Du cuối cùng mới mở miệng, ngập ngừng rồi nói: “Tuy nhiên nếu suy luận này được chứng minh, vắc xin kháng virus sẽ biến thành chuyện không thể thực hiện, không thể nghiên cứu chế tạo ra một chủng virus nâng cao bậc gene của con người rồi mới bàn tiếp được. Còn những binh sĩ ra trận đứng trên tiền tuyến kia, chẳng lẽ ai cũng phải tiêm một mũi huyết thanh, không chết thì được cử đi cứu người, còn chết thì đem đi chôn sao?”
Tư Nam quẳng bản ghi ghép nhẹ tênh xuống bàn, nhảy khỏi cái ghế ba chân, nói: “Sẽ luôn có cách thôi.”
“Hết cách rồi.” Ninh Du lạnh lùng nói: “Tôi không phải thần, chỉ số trông minh của con người luôn có giới hạn. Tôi thấy người trên hòn đảo này đang ăn chơi nhảy múa chờ chết thì có.”
Cái tay đang vặn nắm cửa của Tư Nam, nghe thế xong bèn ngừng lại.
“Đừng nói vậy chứ, tiến sĩ Ninh.” Hắn ôn hòa nhã nhặn nói: “Nếu không tôi sẽ tặng ông một viên đạn để ông đền mạng cho chín mươi lăm đối tượng thí nghiệm đấy, ông tưởng vẫn tới lượt ông ăn chơi nhảy múa à?”
Ninh Du: “………………………..”
Tư Nam ung dung đi ra ngoài, thái dương Ninh Du đột nhiên giần giật, bỗng nhớ ra cái gì đó, lùi hai bước: “Này!”
Tư Nam không thèm ngoái đầu vẫy tay, tỏ ý khỏi phải tiễn.
“Hôm qua phía quân đội có tin báo, bộ đội tìm kiếm cứu vớt đã cứu ra ba người nước A từ Trường Sa, đã được đưa đến căn cứ!”
Vừa dứt lời, bước chân Tư Nam rốt cục dừng lại.
“Hôm nay Trịnh Hiệp đi gặp bọn họ.” Ninh Du nói khẽ, “Những người này có lẽ là người quen cũ của cậu, tôi muốn nhắc cậu một tiếng.”
Cửa phòng thí nghiệm bị gã đóng cạch một tiếng.
Tư Nam đứng sững nguyên tại chỗ, cách đó không xa, tiếng người càng ngày càng gần, đội đặc nhiệm SWAT đã sốt ruột tới mức hận không thể thả cảnh khuyển ra tìm kiếm.
Hàm ý mơ hồ trong lời của Ninh Du như vô số cây kim nhỏ, khiến mày hắn hơi nhíu lại, nếp nhăn trên vùng mi tâm thêm sâu. Đột nhiên hắn tóm lấy lan can nhảy vọt xuống, nhẹ nhàng lẳng lặng đáp xuống như một con báo săn, cầu thang ba tầng nháy mắt đã đến điểm cuối; cảnh sát có vũ trang cầm khẩu tiểu liên đang đổi phiên gác, chỉ trong nửa giây ngắn ngủi vắng người, Tư Nam đã thuận lợi chạy theo lối ra thoát khỏi Sở nghiên cứu quân đội.Chú thích:
(1) Đội đặc nhiệm SWAT: Đội đặc nhiệm phản ứng nhanh (SWAT) là tên gọi chung cho các đơn vị thuộc lực lượng hành pháp Mỹ, sử dụng vũ khí quân dụng hạng nhẹ và các chiến thuật đặc biệt trong các nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm mà lực lượng cảnh sát thông thường không thực hiện được. SWAT đã vang danh không chỉ trong phạm vi nước Mỹ mà còn trên toàn cầu. Rất nhiều bộ phim nổi tiếng của Holywood đã được dựng dựa trên những câu chuyện có thật trong cuộc chiến chống tội phạm của SWAT.
Nhiệm vụ của các đội SWAT bao gồm: Chống tội phạm có vũ trang, giải cứu con tin, chống khủng bố, đặc biệt xâm nhập các địa điểm nguy hiểm. Ngoài ra, SWAT còn tham gia bảo vệ yếu nhân, chống bạo loạn, bắt đối tượng truy nã đặc biệt nguy hiểm, bảo vệ các sự kiện quan trọng…
Các đơn vị SWAT thường được trang bị vũ khí và công cụ đặc biệt như súng trường, súng ngắn cực nhanh, súng bắn tỉa, lựu đạn gây choáng, áo giáp và khiên chống đạn, xe chống đạn, thiết bị nhìn đêm và phát hiện chuyển động phía trong nơi đối tượng ẩn náu. Ngoài vũ khí, các đội SWAT còn được sử dụng các trang thiết bị rất hiện đại, như xe ôtô đặc chủng chống đạn có sử dụng hệ thống định vị toàn cầu, ca nô siêu tốc và trực thăng hạng nhẹ.
***
“Cần cố gắng nghỉ ngơi trong vòng một tuần, đợi tự cơ thể hấp thụ hết máu tụ là được.” Các bác sĩ cùng tập trung báo cáo, nói: “Thời gian này không được dùng mắt, phải tránh đầu bị va đập. Hệ miễn dịch của người bệnh cực kì mạnh mẽ, sẽ không có vấn đề lớn đâu.”
Chu Nhung cảm ơn bác sĩ, kéo tay Tư Nam, dẫn hắn ra khỏi phòng y tế.
Chiều hôm sau, tàu sân bay cuối cùng đã cập bến, hiện ra trước mắt mọi người, là quần đảo nhân tạo khổng lồ nằm trên Nam Hải mênh mông bao la.
Hàng chục đảo lớn nhỏ như sao trên trời bao quanh hòn đảo chính có diện tích tám ngàn kilômét vuông, đây nguyên là thành quả của công trình khai hoang và cải tạo đất trong suốt hai thập kỉ, bây giờ trở thành trung tâm chỉ huy chiến lược quốc gia, đồng thời cũng là khu tị nạn lớn nhất trong thời đại tận thế.
Bắt chước theo ý tưởng thiết kế khu tránh nạn dưới lòng đất của quân khu B, hòn đảo chính cũng được phân chia thành bốn khu vực lớn bao gồm quản lý thông tin, sản xuất năng lượng, thay đổi quân bị cùng cư dân buôn bán. Mỗi ngày sẽ có chiến hạm qua lại giữa đất liền và quần đảo, dẫn người sống sót từ vùng đất khói lửa chiến tranh khắp bốn phía về.
Sau khi 118 bị xóa biên chế thì cũng sẽ mất luôn nơi đóng quân, có điều trung tướng Trịnh Hiệp sẽ tiếp quản công việc sau này của bộ đội đặc chủng, đặc biệt quan tâm đến đám Chu Nhung, bố trí cho đội họ vào trong kí túc xá đôi của quân khu tại hòn đảo chính.
Làn gió ấm áp thổi qua đại dương, mang theo hơi thở dễ chịu của đầu xuân, ngọn cây xanh ngắt cạnh kí túc xá khẽ đung đưa, phát ra từng tiếng soạt soạt dưới ánh mặt trời.
Chu Nhung đứng ở đầu hành lang kí túc, ngóng ra hàng cây xanh và đường phố sạch sẽ. Xe quân đội màu xanh đậm qua lại như thoi đưa, xa hơn nữa là biển cả xanh thẳm có từng trận sóng vỗ rì rào, gió thổi tung mái tóc ngắn cùng cổ áo của y, mọi thứ đều yên bình và có trật tự đến lạ.
Giống như cuộc chiến đấu đầy máu tanh trốn chạy suốt nửa năm qua không hề có thật, trận chiến ngắn ngủi của mấy ngày trước, bỗng trở thành một chuyện vô cùng xa xôi.
Chuyện thủ trưởng đích thân giao xuống, trung tướng Trịnh quả nhiên hoàn thành rất nhanh chóng, ngay ngày hôm đó công văn thăng hàm của đám người Chu Nhung đã được chuyển xuống. Chu Nhung thăng liền hai cấp, Nhan Hào, Xuân Thảo, Đinh Thực, Quách Vĩ Tường được thăng một cấp, mười bảy đồng chí đã hi sinh của trung đội số sáu đều được thăng hai cấp cùng được nhận lương hưu.
Trung tướng Trịnh tự mình đi xin tro cốt của Trương Anh Kiệt, mai táng trong nghĩa trang tạm thời của quân đội. Thực ra trong nghĩa trang chỗ đẹp thì nhiều mà tro cốt lại ít, dù sao thì hầu hết các chiến sĩ hi sinh căn bản không giữ được cả di thể mình, phần đông đều được khắc tên trên bia vinh quang tưởng niệm liệt sĩ; chỉ có điều Chu Nhung đã từ chối thẳng thừng.
“Thưa trung tướng, tôi đã hứa với Anh Kiệt, sẽ lên Đông Bắc tìm vợ con chú ấy, đưa tro cốt cho người nhà rồi.”
Trung tướng Trịnh Hiệp cũng không chấp nhất: “Tuy không hợp quy định, nhưng cậu tự quyết cũng được.”
Trên khóe mắt đầy nếp nhăn của vị trung tướng già đột nhiên có một vết bầm tím cực rõ rệt, Chu Nhung phải liếc mắt nhìn vài lần, Trịnh Hiệp giơ tay sờ sờ hỏi: “Rõ vậy cơ à?”
“Đây là…….”
“Bị ngã đó,” Trung tướng ôn hòa nói, “Tuổi cao rồi, không thoát khỏi cái già.”
Chu Nhung há há miệng, vô cùng bái phục gật đầu, lòng thầm nói cụ ơi ông thử lấy gương soi cả buổi xem ngã thế quái nào mới có thể trùng hợp đụng trúng khóe mắt đến thế, kĩ thuật ngã hơi bị cao siêu nha.
Sau đó đến giờ nghỉ trưa, Nhan Hào cuối cùng đã giải đáp câu hỏi này cho Chu Nhung: “Sáng hôm nay ổng bị Ninh Du đánh đó.”
Chu Nhung: “Hả?!”
Sáu người được phân chia ba phòng kí túc, Chu Nhung với Tư Nam một phòng, Nhan Hào cặp cùng Xuân Thảo, Đinh Thực bắt với Quách Vĩ Tường. Quách Vĩ Tường vẫn chưa thoát khỏi đau thương, bởi vậy Chu Nhung dặn Đinh Thực sau bữa trưa nhớ đến kí túc xá của mình, cho Quách Vĩ Tường có không gian riêng một mình; song Đinh Thực phát hiện ngồi trong phòng đội trưởng chưa tròn mười phút mà mắt chó đã mù cả rồi, bèn khóc lóc chạy đi kéo Xuân Thảo với Nhan Hào ở phòng cách vách, tỏ ý có mù thì cũng phải kéo đứa khác theo.
Biên chế mới còn chưa đưa xuống, không ai biết bọn họ phải đến quân đoàn nào huấn luyện, vì thế trung đội số sáu đành phải ngồi bàn tròn đánh bài trong kí túc. Nhan Hào ra đôi ba, nói: “Chính xác đó anh, sáng nay em có tạt qua cửa bộ tham mưu, phòng bên cạnh tám rôm rả chuyện này mà.”
Xuân Thảo hỏi: “Ông Ninh kia điên à?”
“Sáng sớm nay cụ tướng Trịnh đến Sở nghiên cứu sinh hóa thăm hỏi, nói với người phụ trách ở đó rằng khi quân đội thành lập căn cứ Nam Hải, liền nhận ra tầm quan trọng của tiến sĩ Ninh, có tổ chức vài tốp nhân viên chuyên để tìm kiếm cứu hộ, vẫn cho rằng Ninh Du đã chết. Tiến sĩ Ninh điềm đạm nho nhã lắng nghe, rồi bất thình lình nói: Thưa tướng quân tôi có một câu hỏi. Vì sao năm ngoái chúng tôi bắn rất nhiều tín hiệu ở ven biển, quân đội không thèm trả lời lấy một lần, còn mấy cậu lính đặc chủng 118 vừa mới bắn tín hiệu, máy bay vũ trang đã đến ngay lập tức? Chẳng nhẽ trong mắt quân đội, mạng của bộ đội đặc chủng quý hơn tính mạng của chúng tôi ư?”
Bởi vì mỗi lần diễn tập bộ đội 118 đều sắm vai lính áo xanh, có huyết hải thâm cừu với đám lục quân tinh nhuệ của mấy quân khu lớn, có thể miêu tả bằng từ không đội trời chung. Nhưng Nhan Hào là một ngoại lệ──dù sao thì mặt đẹp trai, bao giờ cũng có lắm quan hệ hơn mà.
Do đó Nhan Hào có thể tùy tiện tạt chỗ này đứng chỗ kia, hóng hớt nguồn tin nhiều hơn người khác.
“Lúc ấy người phụ trách của Sở nghiên cứu còn ở ngay kế, mặt lập tức tái luôn á.” Nhan Hào miêu tả vừa vô cùng sinh động vừa có hình tượng: “Đoàn người đi theo trung tướng Trịnh cũng tái mét, không khí yên lặng dị thường, cực kì cực kì xấu hổ ý.”
Chu Nhung đánh một đôi sáu, chằng ừ hử gì với câu hỏi của Ninh Du: “Cụ Trịnh nói sao?”
“Trung tướng Trịnh nói: ‘Khắp các vùng miền có biết bao người bắn tín hiệu cầu cứu, bộ đội tìm kiếm cứu hộ đã hi sinh bao người ông biết không? Theo như quân đội được biết, căn cứ các ông có vật tư, có vũ khí, có thể cung ứng cho trên ngàn người sinh sống, còn cần phía quân đội tìm cách cứu hộ các ông sao?"”
Trịnh Hiệp nói đúng sự thật── nhưng là dưới tiền đề không biết Ninh Du, lực lượng tìm kiếm cứu hộ của quân đội hiển nhiên phải cần đến chỗ quan trọng hơn.
Có rất nhiều người sống đang đau khổ vùng vẫy trên lằn ray sinh tử cần được cứu hộ, so ra, căn cứ của Trần Nhã Tịnh đã được coi là thiên đường của thời tận thế rồi.
“Sau câu đó thì, không biết sao cảm xúc của Ninh Du đột nhiên tăng vọt, đi đến hung ác đánh cho trung tướng Trịnh một đấm, mém nữa không thấy máu….” Nhan Hào tung đôi Q ép mọi người rút về, Đinh Thực ngu ngơ ném đôi A, sau đó đơ luôn tại chỗ: “Hở?!”
Đôi A rực rỡ của Đinh Thực đè bẹp toàn bộ mọi người, sau phút suy tính kĩ càng, xấu hổ ném con 3 bích.
Mọi người: “………………..”
Đinh Thực không biết đánh bài, thường trở thành ‘Vua nổ’, sau đó trong tay toàn mấy lá lẻ tẻ không đánh được, thế nên sau này trước mỗi lần đánh bài, mọi người sẽ đọ một ván với Đinh Thực trước.
Xuân Thảo chết lặng nhìn Chu Nhung đánh từng con bài vớ vẩn theo Đinh Thực, hỏi: “Rồi sao nữa, Ninh Du có bị đập một trận không?”
Nhan Hào cũng đờ ra nhìn bài trong tay Chu Nhung càng ngày càng ít: “Đương nhiên không rồi. Chắc sẽ bị bắt viết kiểm điểm thôi, hoặc Sở nghiên cứu thay ông ta viết cũng không chừng.”
“Sao giờ ổng trâu bò thế?”
Chu Nhung đánh nốt con chín cuối cùng của mình, mỉm cười nói: “Cấp trên đã tập trung toàn bộ nhân lực để nghiên cứu virus kiểu mới của ổng, kết hợp thêm với huyết thanh của đồng chí Tiểu Tư của chúng ta, có thể sẽ là cách nhanh nhất chế tạo thành công vắc xin. Vì thế bây giờ tiến sĩ Ninh khủng lắm, nếu ổng đi tố cáo Nhan Hào từng dí súng vào háng ổng, bông hoa của đội ta chắc sẽ…………..”
Nhan Hào lạnh lùng nói: “Cứ xử phạt em đê, đách sao nhé.”
“Sẽ được tổ chức đóng gói gả cho tiến sĩ Ninh, trăm năm hảo hợp, yo.”
Nhan Hào ném hết bộ bài sắn tay áo lên, Chu Nhung cuống quýt nấp sau người Tư Nam, Nhan Hào chỉ có thể dở khóc dở cười vòng về.
“Lời của cụ Trịnh nói đâu có sai,” Xuân Thảo tò mò hỏi: “Tiến sĩ Ninh điên như thế từ bao giờ vậy, dám đánh cả tướng quân?”
“Ai biết được chứ,” Chu Nhung cười tủm tỉm quẳng lá cuối: “Ù rồi! Nôn tiền nôn tiền cho anh mau.”
Làm Ninh Du điên khùng không phải quân đội không cứu hộ gã đúng lúc, mà là trong khoảng thời gian quân đội không tới này, đã có những chuyện hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa.
Nhưng Chu Nhung không nói gì cả, mặt mày hí hửng trêu chọc ba cô cậu bại tướng. Ba người kia bó tay, chỉ đành vừa rơi lệ đầy mặt vừa đập Đinh Thực, đồng thời lấy mười tệ của mình ra.
Chu Nhung cầm hết nhét vào tay Tư Nam: “Em giấu chút tiền này kĩ vào, sau này mua bánh ga tô cho em.”
Tư Nam yên lặng ngồi trên giường “nhìn” bọn họ đánh bài, hai chân khoanh tròn, một tay chống má, nom không khác gì đã ngủ. Chu Nhung quan sát hắn một lúc, hình như cảm thấy đã ngủ thật rồi, bèn cẩn thận lấy ba tờ mười tệ, cuốn tròn lại, kéo lỏng hai cái cúc trên cổ áo trắng của hắn.
Ai biết y còn chưa kịp nhét tiền vào trong ngực Tư Nam, tay đã đột nhiên bị tóm, Tư Nam tóm chuẩn khỏi chỉnh, sau đó sán đến hôn lên cổ tay y.
Trong phòng lặng ngắt như tờ. Một lúc sau, Đinh Thực tủi thân nói: “Tớ đã nói mắt chó của tớ mù rồi mà, mấy cậu còn không tin.”
Nhan Hào ôm gối ngồi xổm dưới đất, quay lưng với mọi người, Xuân Thảo ngồi xổm bên cạnh cậu ta tình ý sâu xa nói: “Nhìn đi, bây giờ có phải đột nhiên cảm thấy kết hôn với Ninh Du là một lựa chọn không tệ không…………”
Tư Nam đứng dậy, cầm hai quả táo trên khay hoa quả ở trên bàn, nói cụt lủn: “Tôi đi phòng bên cạnh thăm một cái.”
Bên cạnh là phòng của Quách Vĩ Tường, ra ngoài cửa rẽ trái hai bước là tới. Chu Nhung đứng dậy muốn dìu đi, Tư Nam lại xua tay ngăn y, cắn quả táo cái rốp, xoay người ra khỏi phòng.
“Ai đó?” Trong phòng vang lên giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh của Quách Vĩ Tường.
Tư Nam không nói gì, cúi người thả một quả táo trước cửa phòng cậu ta.
“Ai đó?”
Tư Nam vịn tường, đi đến cuối dãy hàng lang.
Lát sau Quách Vĩ Tường rốt cuộc gắng gượng lên tinh thần chạy ra mở cửa, bên ngoài trống không không có lấy một bóng người. Ánh mắt cậu ta quét qua, bên chân đột nhiên có một quả táo, bèn ù ù cạc cạc nhặt lên.
***
Tư Nam đi xuống cầu thang, giẫm bước đầu tiên ra khỏi hành lang, cảm nhận được ánh nắng vẩy trên người mình, ấm áp dễ chịu vô cùng. Hắn giang hai tay, gió lướt qua cổ, cánh tay, thắt lưng, mang theo mùi mặn tanh chỉ có của đại dương.
Dưới ánh mặt trời, hắn thở dài một hơi, giơ một tay kéo băng gạc đã che kín mặt mình trong suốt mấy ngày nay xuống.
Ánh nắng chiếu đến làm hắn nhắm lại theo bản năng, rồi mở bừng mắt ra. Đằng trước là một cái sân thể dục trống không, thời gian huấn luyện buổi chiều không có người, dưới bóng cây gần đó, mấy người đàn ông mặc đồ bình thường đang theo dõi mọi hành động của hắn, có lẽ vì không ngờ hắn lại đột nhiên cởi băng mắt, nên nhất thời không tránh kịp, bị bắt gặp ngay chính diện.
Tư Nam cong khóe môi nhìn bọn họ, nụ cười đó mang theo ý khiêu khích, ngay sau đó gặm táo đi ra ngoài.
Đám cảnh sát mặc thường phục liếc nhìn lẫn nhau, một tên trong đó chạy như điên vọt lên lầu thông báo cho bọn Chu Nhung, mấy người khác đứng đó không xa vội đi theo sau hắn.
Thực ra Tư Nam chỉ muốn đi dạo lung tung mà thôi. Hắn với Chu Nhung đều biết rõ bản thân mình làm gì có máu tụ huyết phải nằm giường nghỉ ngơi chứ, đè lên dây thần kinh thì có lẽ có, nhưng căn bản không cần bịt mắt suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Cướp mất cảm quan chỉ là một thủ đoạn nhẹ nhàng khéo léo, dưới tình trạng mất thị giác, thúc dục ép hắn nảy sinh thêm tâm lý dựa dẫm vào căn cứ.
Đây vốn đâu phải chuyện to tát, nhưng tất cả mọi người đều nói phải “Phối hợp”, Tư Nam đã phối hợp gần một tuần, cuối cùng đách chịu nổi sự phối hợp thế này nữa.
Căn cứ là hòn đảo nhân tạo do mọi người xây dựng tạm thời, song đã được quy hoạch rất tốt, kí túc xá màu trắng nằm rải rác trong khu sinh hoạt của quân đội, ngăn cách bằng hàng cây xanh, sân thể dục phía xa có binh sĩ đang huấn luyện chạy bộ. Cảnh sát mặc thường phục nhìn Tư Nam nhàn nhã đi về phía trước, mặc sơ mi trắng, quần dài màu đất, một tay đút túi, tốc độ không nhanh không chậm; hắn đi ngang qua căn tin, hình như thấy hơi khát nước, bèn đổi bước đi vào trong.
Đội đặc nhiệm SWAT (1)chấp hành nhiệm vụ không thể để người này chạy lung tung, nhưng cũng không thể khiến đối phương phản cảm hoặc đề phòng, càng không thể mở to mắt nhìn hắn gặp rắc rối. Bởi vậy mấy người này nhanh chóng trao đổi ánh mắt, một người mặc thường phục cầm chút tiền, vội chạy theo đuôi.
Nhưng mà vừa mới đến cửa, anh ta bèn đơ ra.
Khu bán cơm đã đóng cửa từ lâu, trong căn tin trống không, chỉ có một băng gạc trắng treo trên máy bán hàng tự động trong xó tường.
Tư Nam đã biến mất tăm.
“Thông báo với Sở nghiên cứu!”
“Đi sang bên kia tìm!”
“Tìm người về, mau!”
………….
Bước chân lộn xộn như cơn gió lướt qua, lát sau, Tư Nam chui ra từ sau máy bán hàng tự động, phủi bụi dính trên người, như một cậu học sinh cấp ba nghịch được trò đùa dai, khóe môi vểnh lên ra khỏi căn tin.
***
Thời điểm cửa sổ vang lên tiếng gõ cộc cộc, Ninh Du đang tập trung tinh thần chăm chú soi kính hiển vi, mãi sau mới chợt ngẩng đầu, hiển nhiên trông thấy Tư Nam đứng ở bên ngoài.
Ninh Du bị hù giật thót người, đẩy soạt soạt cái bàn đầy tài liệu trên bàn, ba bước thành hai, chạy ra mở cửa:
“Người ta sắp phát rồ vì tìm cậu rồi đấy! Cậu vào đây thế nào thế?”
Phòng thí nghiệm của Sở nghiên cứu của quân đội có rất nhiều bảo vệ canh giữ, đứng gác ngoài cửa đều trang bị súng tiểu liên tự động, có trời mới biết Tư Nam thần không biết quỷ không hay lẻn vào đây bằng cách nào. Chỉ thấy trên vai áo sơ mi trắng, sau lưng hắn toàn bụi là bụi, bất cần hỏi: “Có thùng rác không?”
Ninh Du giận dữ: “Ra ngoài! Đây là phòng thí nghiệm! Phủi bụi lỡ bay hết vào đây giờ!”
Tư Nam tiện tay ném hạt táo vào trong tay Ninh Du, đứng trên hành lang phủi bụi.
“@#¥O(*(………..” Lông tơ khắp người Ninh Du nổi cả lên: “Cậu ác gì ác dữ vậy! Dính nước bọt rồi vứt cho tôi! @#¥……….”
“Ông có thể cầm đi xét nghiệm DNA,” Tư Nam mỉm cười nói, “Dù sao cứ ba ngày hai hôm ông sẽ gọi người đến lấy máu tôi.”
Ninh Du đành ném hạt táo đi, giận dữ chạy đi xát xà phòng rửa tay.
“Có người đến báo tôi mất tích với ông à?” Tư Nam ngồi trên cái ghế ba chân duy nhất ở trước bàn thí nghiệm, hỏi.
Giữa tiếng nước chảy rào rào, giọng giận dữ của Ninh Du truyền đến: “Đội đặc nhiệm SWAT đã cử người đi tìm hai lần, trông như sắp bị lửa bén tới vai ấy. Chu Nhung nói có thể cậu buồn phiền muốn đi dạo lung tung thôi, nhưng đám SWAT không chịu nghe, lát nữa chắc kéo cả trung tá Thang đi tìm……..”
Tư Nam: “Đi đi. Anh ta chửi Chu Nhung là đồ lưu manh.”
Ninh Du: “…………………”
Hai người nhìn nhau một lát, Ninh Du nghiêm túc hỏi: “Thế đội trưởng Chu không phải thế hả?”
Trên cầu thang của phòng thí nghiệm lại truyền đến tiếng quát vô cùng nóng ruột, hình như đội lính SWAT đã bắt đầu tìm kiếm lần thứ ba. Song Tư Nam mắt điếc tai ngơ, Ninh Du cũng không hé răng, chỉ thấy hắn lấy bừa một tập tài liệu, bắt đầu lật giở.
Sở nghiên cứu quân đội Nam Hải chịu trách nhiệm nghiên cứu virus, chế tạo vắc xin, tất cả nội dung công việc của Ninh Du đều thuộc hàng quan trọng nhất, sánh ngang với độ tuyệt mật của nhà lãnh đạo quốc gia. Tuy nhiên Ninh Du không có ý ngăn Tư Nam nhìn bản ghi chép công việc của mình, chỉ dựa vào bàn thí nghiệm, dùng khăn khử trùng chậm rãi lau tay, lát sau Tư Nam bất ngờ hỏi một câu: “Thí nghiệm mô phỏng thất bại cả rồi?”
“Ừ.” Ninh Du nói, “Sau khi sử dụng huyết thanh, kháng nguyên bị thôn tính rất nhanh, nhưng kéo theo là hệ thống miễn dịch rối loạn, đặt trong điều kiện thực tế người nhiễm virus cũng sẽ tử vong. Tôi đã cố thử thay đổi một mắt xích trong gene của virus, song không có tác dụng nhiều…………”
Ninh Du thận trọng đeo găng tay, nói: “Những chuyên gia khác trong căn cứ cho rằng việc Chu Nhung được chữa khỏi rất có thể chỉ là sự trùng hợp, nhưng tôi cho rằng, đó là vì kháng thể huyết thanh có yêu cầu với bậc gene của người nhiễm virus.”
Tư Nam: “?”
Bậc gene?
Ninh Du tựa eo vào bàn thí nghiệm, nhếch đuôi lông mày hỏi: “Nếu tôi nói ‘Cuộc sống luôn có sự phân biệt’, cậu có đồng ý với quan điểm này không?”
Tư Nam: “Đồng ý.”
Ninh Du: “……….”
Ninh Du dở khóc dở cười: “Cậu phối hợp tí đi.”
“Tôi đồng ý sẵn mà,” Tư Nam thản nhiên nói, “Tôi luôn cho rằng gene của tôi cao quý hơn Alpha, ông muốn nói gì?”
Ninh Du bụng đầy luận cứ nói có sách mách có chứng phải cạn lời, tài hùng biện siêu quần không có chỗ dùng, lát sau bèn bất đắc dĩ lắc lắc ngón trỏ: “Giá trị quan bình thường sẽ không đồng ý với quan điểm này. Kể từ pháp luật, tôn giáo hay hệ thống đạo đức tổng quát mà nói, cuộc đời con người đều được bình đẳng; không có bất kì sinh vật nào được giới y học chấp nhận vấn đề không thực tế này, sự di truyền bậc gene luôn có ưu khuyết điểm.”
“Di truyền quyết định khả năng bẩm sinh của một người, hoàn cảnh quyết định tương lai của người đó. Có người sinh ra đã thông minh, khỏe mạnh, có tế bào nghệ thuật hoặc năng khiếu thể dục; bậc gene không thể dự đoán được sự phát triển tối đa của họ, nhưng nó đang rơi vào cuộc chiến sinh tử với virus zombie, hạn chế giới hạn chức năng sinh sống của cơ thể.”
“Nói cách khác,” Ninh Du nói, “Chỉ có gene của người vô cùng ưu tú, mới có thể chiến thắng virus và tiếp tục sống sót sau khi được tiêm kháng thể huyết thanh vào người.”
Tư Nam gập bản ghi chép, nói: “Đây chỉ là suy luận của ông.”
Khi Tư Nam đối diện với bất kì kẻ nào ngoài Chu Nhung, cũng sẽ không biểu hiện cảm xúc quá rõ rệt, nhưng Ninh Du vẫn cảm thấy chút bất mãn trong giọng điệu bình bình của hắn.
“Tôi tưởng cậu không phải người ủng hộ quyền bình đẳng của con người,” Ninh Du chế giễu nói.
Tư Nam không phản bác, chỉ trả lời bình thản: “Nhưng bất kì ai cũng có quyền mưu cầu được sống, tiến sĩ Ninh.”
Không rõ Ninh Du nghĩ tới chuyện từng trải gì, đột nhiên im lặng, đôi mắt sau thấu kính khẽ lóe ra chút ánh sáng.
“Đúng vậy.” Rất lâu sau Ninh Du cuối cùng mới mở miệng, ngập ngừng rồi nói: “Tuy nhiên nếu suy luận này được chứng minh, vắc xin kháng virus sẽ biến thành chuyện không thể thực hiện, không thể nghiên cứu chế tạo ra một chủng virus nâng cao bậc gene của con người rồi mới bàn tiếp được. Còn những binh sĩ ra trận đứng trên tiền tuyến kia, chẳng lẽ ai cũng phải tiêm một mũi huyết thanh, không chết thì được cử đi cứu người, còn chết thì đem đi chôn sao?”
Tư Nam quẳng bản ghi ghép nhẹ tênh xuống bàn, nhảy khỏi cái ghế ba chân, nói: “Sẽ luôn có cách thôi.”
“Hết cách rồi.” Ninh Du lạnh lùng nói: “Tôi không phải thần, chỉ số trông minh của con người luôn có giới hạn. Tôi thấy người trên hòn đảo này đang ăn chơi nhảy múa chờ chết thì có.”
Cái tay đang vặn nắm cửa của Tư Nam, nghe thế xong bèn ngừng lại.
“Đừng nói vậy chứ, tiến sĩ Ninh.” Hắn ôn hòa nhã nhặn nói: “Nếu không tôi sẽ tặng ông một viên đạn để ông đền mạng cho chín mươi lăm đối tượng thí nghiệm đấy, ông tưởng vẫn tới lượt ông ăn chơi nhảy múa à?”
Ninh Du: “………………………..”
Tư Nam ung dung đi ra ngoài, thái dương Ninh Du đột nhiên giần giật, bỗng nhớ ra cái gì đó, lùi hai bước: “Này!”
Tư Nam không thèm ngoái đầu vẫy tay, tỏ ý khỏi phải tiễn.
“Hôm qua phía quân đội có tin báo, bộ đội tìm kiếm cứu vớt đã cứu ra ba người nước A từ Trường Sa, đã được đưa đến căn cứ!”
Vừa dứt lời, bước chân Tư Nam rốt cục dừng lại.
“Hôm nay Trịnh Hiệp đi gặp bọn họ.” Ninh Du nói khẽ, “Những người này có lẽ là người quen cũ của cậu, tôi muốn nhắc cậu một tiếng.”
Cửa phòng thí nghiệm bị gã đóng cạch một tiếng.
Tư Nam đứng sững nguyên tại chỗ, cách đó không xa, tiếng người càng ngày càng gần, đội đặc nhiệm SWAT đã sốt ruột tới mức hận không thể thả cảnh khuyển ra tìm kiếm.
Hàm ý mơ hồ trong lời của Ninh Du như vô số cây kim nhỏ, khiến mày hắn hơi nhíu lại, nếp nhăn trên vùng mi tâm thêm sâu. Đột nhiên hắn tóm lấy lan can nhảy vọt xuống, nhẹ nhàng lẳng lặng đáp xuống như một con báo săn, cầu thang ba tầng nháy mắt đã đến điểm cuối; cảnh sát có vũ trang cầm khẩu tiểu liên đang đổi phiên gác, chỉ trong nửa giây ngắn ngủi vắng người, Tư Nam đã thuận lợi chạy theo lối ra thoát khỏi Sở nghiên cứu quân đội.Chú thích:
(1) Đội đặc nhiệm SWAT: Đội đặc nhiệm phản ứng nhanh (SWAT) là tên gọi chung cho các đơn vị thuộc lực lượng hành pháp Mỹ, sử dụng vũ khí quân dụng hạng nhẹ và các chiến thuật đặc biệt trong các nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm mà lực lượng cảnh sát thông thường không thực hiện được. SWAT đã vang danh không chỉ trong phạm vi nước Mỹ mà còn trên toàn cầu. Rất nhiều bộ phim nổi tiếng của Holywood đã được dựng dựa trên những câu chuyện có thật trong cuộc chiến chống tội phạm của SWAT.
Nhiệm vụ của các đội SWAT bao gồm: Chống tội phạm có vũ trang, giải cứu con tin, chống khủng bố, đặc biệt xâm nhập các địa điểm nguy hiểm. Ngoài ra, SWAT còn tham gia bảo vệ yếu nhân, chống bạo loạn, bắt đối tượng truy nã đặc biệt nguy hiểm, bảo vệ các sự kiện quan trọng…
Các đơn vị SWAT thường được trang bị vũ khí và công cụ đặc biệt như súng trường, súng ngắn cực nhanh, súng bắn tỉa, lựu đạn gây choáng, áo giáp và khiên chống đạn, xe chống đạn, thiết bị nhìn đêm và phát hiện chuyển động phía trong nơi đối tượng ẩn náu. Ngoài vũ khí, các đội SWAT còn được sử dụng các trang thiết bị rất hiện đại, như xe ôtô đặc chủng chống đạn có sử dụng hệ thống định vị toàn cầu, ca nô siêu tốc và trực thăng hạng nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất