Chương 108: Bạo quân Tinh quốc
Trung - Việt: Linh Thần
Ảnh bìa chương: weibo @洺乔Cc
(Cảnh Agaras nhí gặm đuôi Celuecus)
(Má ơi nào hai đứa gặp lại vậy ahuhu. Ước được nghe Keto kêu Celuecus là 'chủ nhân'. Gọi quế Moloer nghe thiệt là lãng phí mà)
- --
Trong tiếng ra giá tăng lên, Moloer nhìn bóng dáng thiếu niên kia, nói: “Mục Diệp... ta muốn hắn.”
Một túi trân châu đen quý giá lớn bị nén đến dưới vây đuôi của tên cầm đầu nô lệ, khiến tiếng ra giá xung quanh im bặt.
Keto dừng tiếng, nhìn về phía lều vải ném trân châu đen xuống. Lều vải rủ xuống được một bàn tay có màng trắng nõn vén ra, để lộ bóng dáng được áo khoác ngoài che mặt, chỉ có thể thấy một đôi mắt màu lam sâu thẳm.
Giây phút đối diện với đôi mắt ấy, trái tim anh chợt hẫng nhịp, tự dưng cảm thấy quen quen, nhưng cũng vì vậy mà dấy lên tia bất an mơ hồ.
“Ba trăm trân châu đen cực phẩm, còn ai ra giá cao hơn không?”
Tiếng trống vang lên.
“Một, hai, ba! Giao dịch thành công!”
“Vận may không tồi, ngươi gặp được tên ra tay hào phóng lắm.” Trên mặt cầm đầu nô lệ cười tươi như hoa, kéo sợi dây thừng trên vòng cổ anh, kéo anh ra khỏi hồ.
Moloer trườn xuống, khom lưng, nắm lấy dây thừng cầm đầu nô lệ đưa cho hắn ta, kéo thiếu niên nô lệ tóc đen mắt đen đến trước mặt, bàn tay có màng nâng cằm nhỏ nhắn của anh lên, nhìn xuống đối diện mắt anh, khẽ hỏi: “Nói cho ta biết, sao ngươi biết hát khúc Ngân Hà?”
Giọng nói quen thuộc này khiến con ngươi Keto run lên.
... Moloer?
Thế mà lại là Moloer... sao hắn ta lại xuất hiện ở đây?
“Trả lời ta.”
Lúc hoảng hốt, Keto cũng nhớ tất cả những chuyện xảy ra sau khi bị Moloer bắt cóc lúc còn là con người, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trả lời: “Lúc nhỏ nghe bào phụ bào mẫu của ta hát, ta học theo.”
... Tuyệt đối không thể để tên nhóc này nhận ra anh.
Anh không quên, dáng vẻ thật sự nhóc con này giấu dưới lớp vỏ ngây thơ là thế nào... thế mà anh bị hắn ta lừa nhiều năm như thế.
“Chúng ta rời khỏi đây trước đã, điện hạ.” Người cá gầy gò mặc choàng đến cạnh Moloer nhỏ giọng nhắc nhở.
“Bào phụ bào mẫu? Ngươi đến từ đâu?” Moloer vừa khéo dây thừng trên cổ anh bơi ra ngoài vừa tra hỏi.
“Một bộ lạc ở phía nam, cụ thể ở đâu thì không nhớ rõ nữa, ta đã lạc ở ngoài nhiều năm rồi.” Keto nhanh chóng bịa chuyện, chuyển tầm mắt đến người cá mặc choàng trong số ngươi theo hắn ta, tuy không thấy được mặt, nhưng giọng nơi hơi quen. Thấy Moloer kéo anh lên thuyền cá kình, anh không nhịn được hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu vậy, chủ nhân?”
“Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi, một nô lệ đạt chuẩn phải học cách im lặng.” Tùy tùng người cá mặc choàng kia quay đầu lại, vươn bàn tay có màng gầy gò đặt lên vai anh. Con ngươi Keto co lại, nhìn vào hộc mắt sâu hoắm này, đôi mắt màu nâu nhưng cực kỳ đẹp... thế mà lại là trưởng lão người cá Mục Diệp, tồn tại kém nổi bật trong viện trưởng lão. Đột nhiên tai ập đến cơn đau nhói, cơ thể anh chấn động, cảm nhận được dường như có một con trùng nhỏ chui vào mang tai, vùng vẫy lại bị hai tùy tùng người cá bên cạnh giữ cánh tay lại. Mục Diệp nhìn anh: “Đừng sợ, đây chỉ là xiềng xích trung thành, chỉ cần người phục tùng tuyệt đối với bất kỳ mệnh lệnh nào của chủ nhân ngươi thì nó sẽ không hại ngươi.”
“Rõ, hiểu rồi, ta sẽ nghe lời.”
Keto rụt vai, giả vờ tỏ ra sợ hãi, anh thật sự hơi căng thẳng, không biết rốt cuộc thứ chui vào mang tai anh là gì. Là ký sinh trùng sao? Hay là... Anh nhớ đến lúc còn là con người bị Moloer bắt đến hang núi lửa dưới đáy biển, tận mắt thấy được xác rồng biển bị nhiễm bẩn tấn công Celuecus, và cả tượng khổng lồ màu đen ở dưới đáy hang kia, sự thật đã hiện ra trước mắt, rõ ràng, Moloer và tộc sóng ngầm đã cấu kết với nhau.
Nhưng... bắt đầu từ lúc nào?
Trên Hải vệ một nhiều năm trước cũng là xác rồng biển tập kích Celuecus, cùng một con với con trong hang núi lửa sao? Thế thì có phải sự kiện lần đó... cũng liên quan đến Moloer? Rốt cuộc đứa nhỏ anh nuôi từ nhỏ đến lớn, từng dỗ ngủ hàng đêm là tồn tại thế nào?
“Được rồi, Mục Diệp, đừng dọa hắn nữa.” Nghe thấy giọng nói hơi giống Keto này tràn ngập sự sợ hãi, trong lòng Moloer dâng lên tia tiếc thương, kéo thiếu niên người cá đang run rẩy vào lòng, khiến mấy tùy tùng nô lệ người cá bị lạnh nhạt bên cạnh đều nhìn sang với ánh mắt ghen tị.
Keto cụp mắt, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng vì bản năng bảo vệ con khi mang thai, bị ép dựa sát vào lòng Moloer khiến anh căng thẳng. Moloer khẽ vỗ lưng anh: “Thả lỏng chút, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ khiến cuộc sống ngươi tốt hơn trước đây gấp trăm lần.”
Keto gật đầu: “Ta sẽ phục tùng ngài, chủ nhân. Nhưng ngài có thể nói cho ta biết, ngài sẽ đưa ta đi đâu, làm gì không?”
“Đợi vào vương thành, ngươi sẽ biết. Bây giờ chúng ta đến một nơi khác trước, để làm... tạo hình mới cho ngươi.”
Keto vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui vì cuối cùng đường đi dài dằng dặc cũng có thể thấy được điểm cuối rồi, lo là vì mục đích đi Vương thành của Moloer và Mục Diệp, e rằng có liên quan đến Celuecus, nhất định không có ý tốt gì.
Thuyền cá kình từ từ trôi đến bên hòn đảo nhỏ, trên đảo có một cái cây to, rễ cây đan xen, hình như là cây đa rắn đặc biệt trên Hải vệ một.
Ở đây... hình như là căn cứ của tộc Siren.
Trong hốc cây lượn lờ sương khói, phù thủy Siren trên mặt đầy thuốc nhuộm xanh lam dùng đuôi rắn khuấy thuốc có mùi tanh kì lạ trong vại, đôi mắt vàng sẫm nhìn mấy vị khách: “Muốn mua gì? Chỗ ta có đủ loại thuốc, chỉ cần có đủ trân châu, các ngươi muốn gì cũng có.”
“Chúng ta muốn thay đổi vẻ ngoài của nô lệ này.” Mục Diệp nâng sứa giám sát đến trước mặt phù thủy Sirem: “Thay đổi cho hắn thành dáng vẻ của người cá tóc bạch kim trong đây, ngươi có thể làm được không?”
Keto sửng sốt. Người cá tóc bạch kim? Chắc không phải... là bản thân anh đấy chứ?
Sau khi nhận hình ảnh sứa giám sát truyền sang, phù thủy mở mắt, đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp: “Nhiều năm trước ta từng gặp hắn, đây là Tế tư tối cao từng giúp tộc Siren an định, vì sao các ngươi muốn nô lệ này giả dáng vẻ của hắn?”
Keto ngạc nhiên nhìn phù thủy trước mặt, trên amwjt hắn phù đẩy thuốc nhuộm màu lam khiến anh không thể nhận ra... đây là phù thủy cung phụng thần sinh sản anh và Celuecus từng gặp trên Hải vệ một năm đó.
“Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi.” Mục Diệp hạ thấp giọng, bàn tay có màng thò ra từ áo choàng, trong tay cầm một túi trân châu và một đống sinh vật màu đen lúc nhúc: “Thu tiền hoặc chết, đều là lựa chọn của ngươi.”
Nửa ngày sau.
Moloer nâng cằm thiếu niên nô lệ trước mặt lên, đánh gí tỉ mỉ gương mặt được phù thủy Siren 'nắn ra', ngoài hạn chế đường nét xương tủy, trông tuổi tác nhỏ hơn Keto thật thì gần như là thật giả lẫn lộn. Đây là người giống nhất trong số những thế thân hắn ta tìm trong nhiều năm nay.
Bàn tay có màng vuốt ve mái tóc bạch kim đã được nhuộm, hắn ta kéo thiếu niên nô lệ vào lòng ôm thật chặt, vùi vào mái tóc bạch kim của anh. Có lẽ là ảo giác do quá nhớ nhung, thế mà hắn ta lại ngửi được mùi vị lạnh lùng quen thuộc trên người món đồ giả này. Hắn ta hít một hơi thật sâu, giọng run run lẩm bẩm: “Keto... ta rất nhớ ngươi.”
Mặt mày Keto không cảm xúc, cảm thấy tình huống này cực kỳ khác thường... khó khăn lắm anh mới ngụy trang bản thân thành dáng vẻ khác, cuối cùng vừa đến sao Hải Vương đã bị Moloer cải tạo thành mặt vốn có. Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì? Không thể đơn giản là tìm kiếm sự an ủi được...
“Ta không phải tên Keto, chủ nhân, ta tên là Tutankhamun.”
“Không cần biết ngươi tên gì, từ nay về sau ngươi là Keto.” Moloer ôm chặt anh, hôn lên tai anh: “Mục Diệp... các ngươi ra ngoài một lúc.”
Nghe thấy giọng nói nhuốm màu tình dục bên tai, Keto hoảng hốt.
“Bệ hạ, đây không phải lúc ngài an ủi bản thân.” Mục Diệp nhắc nhở: “Chúng ta còn phải tốn thời gian huấn luyện hắn.”
Moloer ôm eo thiếu niên trong lòng: “Tuổi hắn còn nhỏ vậy, vừa nhìn đã biết chưa giao phối, Celuecus vừa chạm vào hắn sẽ lộ, dù Celuecus chỉ xem hắn là thế thân, nếu nhóc con này không có chút kinh nghiệm nào sao quyến rũ được hắn ta, nắm bắt được trái tim hắn ta.”
Tim Keto đập dồn dập. Cuối cùng anh cũng biết Moloer muốn đưa anh đi làm gì rồi. Thấy Mục Diệp và những nô lệ khác tóm phù thủy lui ra ngoài, trái tim anh chùng xuống, vội nói với Moloer: “Chủ nhân... ta có kinh nghiệm.”
Moloer nhìn anh với vẻ say mê lẫn bệnh hoạn, ngón tay chậm rãi sửa sang tháo những vật trang trí hoa hòe trên người anh, không đáp lời: “Keto...”
“Trước khi ta tham gia đấu giá đã bị cầm đầu nô lệ xâm phạm rồi.” Keto cuộn vây đuôi che bụng dưới, chớp chớp mắt, rưng rưng: “Trên người chúng bẩn chết được, toàn lở loét, không sạch sẽ bằng ngài...”
Moloer cau mày, bàn tay có màng trườn xuống dưới cứng đờ đầy chán ghét.
... Keto thầm cười giễu. Tuy dưới lớp vỏ ngây thơ của nhóc con này có vẻ mặt khác, nhưng từ nhỏ hắn ta đã được cưng chiều, thích sạch sẽ nhất, điều này thì giống hệt Isis.
“Ta cũng không biết mình có nhiễm bệnh không, chỉ cần chủ nhân không chê...” Nói rồi anh tiếp tục sướt mướt kề sát lên người Moloer, Moloer bất chợt nhảy dựng lên, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng: “Né xa ta chút.”
Keto co ro, thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngươi muốn làm gì! Aaaaaaa” Tiếng hét thảm thiết của phù thủy truyền đến từ ngoài hốc cây, hô hấp Keto chợt khựng, theo Moloer ra ngoài, phát hiện phù thủy Siren co giật, một lúc sau, ánh mắt dại ra gục đầu xuống, theo Mục Diệp và các tùy tùng người cá lên phương tiện di chuyển cá kình.
... Nếu anh không nghe theo lệnh của Moloer, e rằng cũng có kết cục như vậy. Keto sờ mang tai mình, nếu thứ chui vào cơ thể anh là sóng ngầm, anh không sợ, trừ khi chủ động hiến tế, sóng ngầm không khống chế được anh, nhưng nếu là thứ gì khác thì hóc búa hơn... nhưng mong là không phải.
Phương tiện di chuyển cá kình từ từ vào vùng đâm lấy tĩnh mịch, Keto thấy được chuông gió và ký hiệu vu thuật có thể thấy trên cây trog rừng mưa, còn có những là cờ dài dài làm từ da rắn lột, thấy được điểm đích của bọn họ ở phía trước, trung tâm đầm lầy là hòn đảo được tạo thành nhiều từ rễ cây lớn, mấy trăm thủ vệ Siren cầm binh khí chiếm cứ trên rễ cây xung quanh... đây là bộ lạc Siren lớn. Mấy người Moloer muốn làm gì ở đây?
Trong Vương thành.
Trong Vương đình tối tăm, mùi máu tỏa ra khắp nơi, tiếng hét thảm thiết vang lên không ngừng. Lúc hành hình kéo dài kết thúc, Charon cụp mắt... nhìn đám phản loạn Siren chịu hình phạt trong đại điện. Đuôi rắn đứt ra co giật trong vũng máu, có một số chưa chết hoàn toàn, thiếu niên duy nhất sống sót chưa bị kéo lên hành hình bị dọa run lẩy bẩy, nước tiểu rỉ ra từ dưới bụng rắn.
“Bạo quân... ngươi sẽ bị cổ thần trừng phạt, bạo quân!” Người rắn thiếu niên cắn răng khóc kêu: “Bộ tộc chúng ta tuyệt đối không thần phục ngươi!”
Charon ra hiệu cho binh lính treo hắn ta lên, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng trên Vương tọa.
Trên Vương tọa đúc từ xương rồng và đá đen, Vương giả đuôi vàng choàng đen nhìn xuống thích khách bên dưới, quanh người bao phủ bởi hơi thở lạnh lùng mà xơ xác tiêu điều, hệt như một con rồng trong sông băng quanh năm.
Dựa vào kinh nghiệm phán đoán trước đó, chắc chắn những kẻ phản loạn ám sát này sẽ bị xử tử, cả bộ tộc của bọn họ cũng sẽ bị diệt cỏ tận gốc phòng hậu họa về sau, nhưng lần này, quân phản loạn của tộc Siren này đến từ tộc chính cốt lõi nhất của tộc Siren, hắn ta không chắc Celuecus sẽ xử lý thế nào. Trong thời gian ba nghìn năm Celuecus rời khỏi đây vẫn luôn là Nereus phụ trách thay, nhưng hậu duệ Vương thất đuôi đỏ này giỏi đánh nhau chứ không giỏi cai trị đất nước, vì vậy, thời gian hắn ta thống trị bị chia tách ra các bộ lạc lớn nhỏ, tộc Siren từng phục tùng tộc Người cá cũng tác ra độc lập, với lại thế lực ngày càng to lớn, không những hoàn toàn chiếm Hải vệ một mà còn cắn ngược lại hành tinh chính, nếu không phải Celuecus quay về kịp thời, có thể quyền thống trị cả tinh hệ sao Hải Vương tương lai sẽ thuộc về tộc Siren. Nên bọn họ không cam lòng giao thành quả nhiều năm như vậy cho vương giả đã quay về, mấy năm nay vẫn luôn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại trong quá trình Celuecus thống nhất các bộ lạc.
“Rất đáng tiếc, ám sát của các ngươi vốn có thể thành công.” Giọng nói trầm trầm truyền đến từ Vương tọa đen: “Nhưng lại thất bại vì ngươi. Những võ sĩ Siren anh dũng này vẫn muốn bảo vệ ngươi trong quá trình ám sát, vì sao khăng khăng muốn tham gia vào hành động ám sát lần này vậy, tù trưởng nhỏ tộc Siren?”
Đột nhiên bị bóc trần thân phận, Siren trẻ tuổi hoảng hốt mở to hai mắt.
“Cắt đuôi của hắn đưa đến cho lão tù trưởng kia đi, Charon. Nói với hắn ta rằng, nếu hắn ta và bộ tộc của hắn ta vẫn không quy thuận ta, cùng ta tấn công tộc sóng ngầm, thì trong ba ngày kế, ta sẽ trả con trai hắn ta về cho hắn ta... từng khúc một. Nếu hắn ta thần phục, trong Vương đình của ta sẽ chừa một chỗ cho hắn ta.”
“Bạo quân! Bạo quân!” Siren trẻ tuổi bị cắt đứt đuôi hét thảm thiết, bị kéo ra ngoài cùng với mấy cái xác kia, để lại một vũng máu.
“Vương, bộ phận tuần tra phòng không phát hiện phương tiện di chuyển đến từ bên ngoài, đã bị vệ sĩ tuần tra tấn công.” Người đã từng là Tinh vương thay thế... bây giờ là đại thần quân cơ - Nereus nói trong khoảng không tĩnh mịch: “Ngoài xác phương tiện di chuyển phát hiện sứa Minh Hà mất tích từ lâu, nó bị thương nặng đang ngủ đông. Ngoài nó ra không phát hiện người sống sót nào khac. Ta đã cử binh lính phong tỏa khu vực lân cận tìm kiếm xem có người đến từ bên ngoài nhập cảnh cùng nó không.”
Sứa Minh Hà? Thế thì chắc chắn đến từ trái đất... là người cá trái đất sao, hay là sóng ngầm? Charon hốt hoảng nhìn về phía Celuecus. Trên mặt hắn chẳng mảy may gợn sóng, chỉ cúi đầu như có điều suy nghĩ: “Đặt nó vào tổ sứa đi, về những thứ khác thì giao cho ngươi xử lý, Nereus. Sau này chuyện nhỏ như vậy không cần bẩm báo với ta.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Ảnh bìa chương: weibo @洺乔Cc
(Cảnh Agaras nhí gặm đuôi Celuecus)
(Má ơi nào hai đứa gặp lại vậy ahuhu. Ước được nghe Keto kêu Celuecus là 'chủ nhân'. Gọi quế Moloer nghe thiệt là lãng phí mà)
- --
Trong tiếng ra giá tăng lên, Moloer nhìn bóng dáng thiếu niên kia, nói: “Mục Diệp... ta muốn hắn.”
Một túi trân châu đen quý giá lớn bị nén đến dưới vây đuôi của tên cầm đầu nô lệ, khiến tiếng ra giá xung quanh im bặt.
Keto dừng tiếng, nhìn về phía lều vải ném trân châu đen xuống. Lều vải rủ xuống được một bàn tay có màng trắng nõn vén ra, để lộ bóng dáng được áo khoác ngoài che mặt, chỉ có thể thấy một đôi mắt màu lam sâu thẳm.
Giây phút đối diện với đôi mắt ấy, trái tim anh chợt hẫng nhịp, tự dưng cảm thấy quen quen, nhưng cũng vì vậy mà dấy lên tia bất an mơ hồ.
“Ba trăm trân châu đen cực phẩm, còn ai ra giá cao hơn không?”
Tiếng trống vang lên.
“Một, hai, ba! Giao dịch thành công!”
“Vận may không tồi, ngươi gặp được tên ra tay hào phóng lắm.” Trên mặt cầm đầu nô lệ cười tươi như hoa, kéo sợi dây thừng trên vòng cổ anh, kéo anh ra khỏi hồ.
Moloer trườn xuống, khom lưng, nắm lấy dây thừng cầm đầu nô lệ đưa cho hắn ta, kéo thiếu niên nô lệ tóc đen mắt đen đến trước mặt, bàn tay có màng nâng cằm nhỏ nhắn của anh lên, nhìn xuống đối diện mắt anh, khẽ hỏi: “Nói cho ta biết, sao ngươi biết hát khúc Ngân Hà?”
Giọng nói quen thuộc này khiến con ngươi Keto run lên.
... Moloer?
Thế mà lại là Moloer... sao hắn ta lại xuất hiện ở đây?
“Trả lời ta.”
Lúc hoảng hốt, Keto cũng nhớ tất cả những chuyện xảy ra sau khi bị Moloer bắt cóc lúc còn là con người, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trả lời: “Lúc nhỏ nghe bào phụ bào mẫu của ta hát, ta học theo.”
... Tuyệt đối không thể để tên nhóc này nhận ra anh.
Anh không quên, dáng vẻ thật sự nhóc con này giấu dưới lớp vỏ ngây thơ là thế nào... thế mà anh bị hắn ta lừa nhiều năm như thế.
“Chúng ta rời khỏi đây trước đã, điện hạ.” Người cá gầy gò mặc choàng đến cạnh Moloer nhỏ giọng nhắc nhở.
“Bào phụ bào mẫu? Ngươi đến từ đâu?” Moloer vừa khéo dây thừng trên cổ anh bơi ra ngoài vừa tra hỏi.
“Một bộ lạc ở phía nam, cụ thể ở đâu thì không nhớ rõ nữa, ta đã lạc ở ngoài nhiều năm rồi.” Keto nhanh chóng bịa chuyện, chuyển tầm mắt đến người cá mặc choàng trong số ngươi theo hắn ta, tuy không thấy được mặt, nhưng giọng nơi hơi quen. Thấy Moloer kéo anh lên thuyền cá kình, anh không nhịn được hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu vậy, chủ nhân?”
“Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi, một nô lệ đạt chuẩn phải học cách im lặng.” Tùy tùng người cá mặc choàng kia quay đầu lại, vươn bàn tay có màng gầy gò đặt lên vai anh. Con ngươi Keto co lại, nhìn vào hộc mắt sâu hoắm này, đôi mắt màu nâu nhưng cực kỳ đẹp... thế mà lại là trưởng lão người cá Mục Diệp, tồn tại kém nổi bật trong viện trưởng lão. Đột nhiên tai ập đến cơn đau nhói, cơ thể anh chấn động, cảm nhận được dường như có một con trùng nhỏ chui vào mang tai, vùng vẫy lại bị hai tùy tùng người cá bên cạnh giữ cánh tay lại. Mục Diệp nhìn anh: “Đừng sợ, đây chỉ là xiềng xích trung thành, chỉ cần người phục tùng tuyệt đối với bất kỳ mệnh lệnh nào của chủ nhân ngươi thì nó sẽ không hại ngươi.”
“Rõ, hiểu rồi, ta sẽ nghe lời.”
Keto rụt vai, giả vờ tỏ ra sợ hãi, anh thật sự hơi căng thẳng, không biết rốt cuộc thứ chui vào mang tai anh là gì. Là ký sinh trùng sao? Hay là... Anh nhớ đến lúc còn là con người bị Moloer bắt đến hang núi lửa dưới đáy biển, tận mắt thấy được xác rồng biển bị nhiễm bẩn tấn công Celuecus, và cả tượng khổng lồ màu đen ở dưới đáy hang kia, sự thật đã hiện ra trước mắt, rõ ràng, Moloer và tộc sóng ngầm đã cấu kết với nhau.
Nhưng... bắt đầu từ lúc nào?
Trên Hải vệ một nhiều năm trước cũng là xác rồng biển tập kích Celuecus, cùng một con với con trong hang núi lửa sao? Thế thì có phải sự kiện lần đó... cũng liên quan đến Moloer? Rốt cuộc đứa nhỏ anh nuôi từ nhỏ đến lớn, từng dỗ ngủ hàng đêm là tồn tại thế nào?
“Được rồi, Mục Diệp, đừng dọa hắn nữa.” Nghe thấy giọng nói hơi giống Keto này tràn ngập sự sợ hãi, trong lòng Moloer dâng lên tia tiếc thương, kéo thiếu niên người cá đang run rẩy vào lòng, khiến mấy tùy tùng nô lệ người cá bị lạnh nhạt bên cạnh đều nhìn sang với ánh mắt ghen tị.
Keto cụp mắt, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng vì bản năng bảo vệ con khi mang thai, bị ép dựa sát vào lòng Moloer khiến anh căng thẳng. Moloer khẽ vỗ lưng anh: “Thả lỏng chút, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ khiến cuộc sống ngươi tốt hơn trước đây gấp trăm lần.”
Keto gật đầu: “Ta sẽ phục tùng ngài, chủ nhân. Nhưng ngài có thể nói cho ta biết, ngài sẽ đưa ta đi đâu, làm gì không?”
“Đợi vào vương thành, ngươi sẽ biết. Bây giờ chúng ta đến một nơi khác trước, để làm... tạo hình mới cho ngươi.”
Keto vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui vì cuối cùng đường đi dài dằng dặc cũng có thể thấy được điểm cuối rồi, lo là vì mục đích đi Vương thành của Moloer và Mục Diệp, e rằng có liên quan đến Celuecus, nhất định không có ý tốt gì.
Thuyền cá kình từ từ trôi đến bên hòn đảo nhỏ, trên đảo có một cái cây to, rễ cây đan xen, hình như là cây đa rắn đặc biệt trên Hải vệ một.
Ở đây... hình như là căn cứ của tộc Siren.
Trong hốc cây lượn lờ sương khói, phù thủy Siren trên mặt đầy thuốc nhuộm xanh lam dùng đuôi rắn khuấy thuốc có mùi tanh kì lạ trong vại, đôi mắt vàng sẫm nhìn mấy vị khách: “Muốn mua gì? Chỗ ta có đủ loại thuốc, chỉ cần có đủ trân châu, các ngươi muốn gì cũng có.”
“Chúng ta muốn thay đổi vẻ ngoài của nô lệ này.” Mục Diệp nâng sứa giám sát đến trước mặt phù thủy Sirem: “Thay đổi cho hắn thành dáng vẻ của người cá tóc bạch kim trong đây, ngươi có thể làm được không?”
Keto sửng sốt. Người cá tóc bạch kim? Chắc không phải... là bản thân anh đấy chứ?
Sau khi nhận hình ảnh sứa giám sát truyền sang, phù thủy mở mắt, đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp: “Nhiều năm trước ta từng gặp hắn, đây là Tế tư tối cao từng giúp tộc Siren an định, vì sao các ngươi muốn nô lệ này giả dáng vẻ của hắn?”
Keto ngạc nhiên nhìn phù thủy trước mặt, trên amwjt hắn phù đẩy thuốc nhuộm màu lam khiến anh không thể nhận ra... đây là phù thủy cung phụng thần sinh sản anh và Celuecus từng gặp trên Hải vệ một năm đó.
“Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi.” Mục Diệp hạ thấp giọng, bàn tay có màng thò ra từ áo choàng, trong tay cầm một túi trân châu và một đống sinh vật màu đen lúc nhúc: “Thu tiền hoặc chết, đều là lựa chọn của ngươi.”
Nửa ngày sau.
Moloer nâng cằm thiếu niên nô lệ trước mặt lên, đánh gí tỉ mỉ gương mặt được phù thủy Siren 'nắn ra', ngoài hạn chế đường nét xương tủy, trông tuổi tác nhỏ hơn Keto thật thì gần như là thật giả lẫn lộn. Đây là người giống nhất trong số những thế thân hắn ta tìm trong nhiều năm nay.
Bàn tay có màng vuốt ve mái tóc bạch kim đã được nhuộm, hắn ta kéo thiếu niên nô lệ vào lòng ôm thật chặt, vùi vào mái tóc bạch kim của anh. Có lẽ là ảo giác do quá nhớ nhung, thế mà hắn ta lại ngửi được mùi vị lạnh lùng quen thuộc trên người món đồ giả này. Hắn ta hít một hơi thật sâu, giọng run run lẩm bẩm: “Keto... ta rất nhớ ngươi.”
Mặt mày Keto không cảm xúc, cảm thấy tình huống này cực kỳ khác thường... khó khăn lắm anh mới ngụy trang bản thân thành dáng vẻ khác, cuối cùng vừa đến sao Hải Vương đã bị Moloer cải tạo thành mặt vốn có. Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì? Không thể đơn giản là tìm kiếm sự an ủi được...
“Ta không phải tên Keto, chủ nhân, ta tên là Tutankhamun.”
“Không cần biết ngươi tên gì, từ nay về sau ngươi là Keto.” Moloer ôm chặt anh, hôn lên tai anh: “Mục Diệp... các ngươi ra ngoài một lúc.”
Nghe thấy giọng nói nhuốm màu tình dục bên tai, Keto hoảng hốt.
“Bệ hạ, đây không phải lúc ngài an ủi bản thân.” Mục Diệp nhắc nhở: “Chúng ta còn phải tốn thời gian huấn luyện hắn.”
Moloer ôm eo thiếu niên trong lòng: “Tuổi hắn còn nhỏ vậy, vừa nhìn đã biết chưa giao phối, Celuecus vừa chạm vào hắn sẽ lộ, dù Celuecus chỉ xem hắn là thế thân, nếu nhóc con này không có chút kinh nghiệm nào sao quyến rũ được hắn ta, nắm bắt được trái tim hắn ta.”
Tim Keto đập dồn dập. Cuối cùng anh cũng biết Moloer muốn đưa anh đi làm gì rồi. Thấy Mục Diệp và những nô lệ khác tóm phù thủy lui ra ngoài, trái tim anh chùng xuống, vội nói với Moloer: “Chủ nhân... ta có kinh nghiệm.”
Moloer nhìn anh với vẻ say mê lẫn bệnh hoạn, ngón tay chậm rãi sửa sang tháo những vật trang trí hoa hòe trên người anh, không đáp lời: “Keto...”
“Trước khi ta tham gia đấu giá đã bị cầm đầu nô lệ xâm phạm rồi.” Keto cuộn vây đuôi che bụng dưới, chớp chớp mắt, rưng rưng: “Trên người chúng bẩn chết được, toàn lở loét, không sạch sẽ bằng ngài...”
Moloer cau mày, bàn tay có màng trườn xuống dưới cứng đờ đầy chán ghét.
... Keto thầm cười giễu. Tuy dưới lớp vỏ ngây thơ của nhóc con này có vẻ mặt khác, nhưng từ nhỏ hắn ta đã được cưng chiều, thích sạch sẽ nhất, điều này thì giống hệt Isis.
“Ta cũng không biết mình có nhiễm bệnh không, chỉ cần chủ nhân không chê...” Nói rồi anh tiếp tục sướt mướt kề sát lên người Moloer, Moloer bất chợt nhảy dựng lên, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng: “Né xa ta chút.”
Keto co ro, thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngươi muốn làm gì! Aaaaaaa” Tiếng hét thảm thiết của phù thủy truyền đến từ ngoài hốc cây, hô hấp Keto chợt khựng, theo Moloer ra ngoài, phát hiện phù thủy Siren co giật, một lúc sau, ánh mắt dại ra gục đầu xuống, theo Mục Diệp và các tùy tùng người cá lên phương tiện di chuyển cá kình.
... Nếu anh không nghe theo lệnh của Moloer, e rằng cũng có kết cục như vậy. Keto sờ mang tai mình, nếu thứ chui vào cơ thể anh là sóng ngầm, anh không sợ, trừ khi chủ động hiến tế, sóng ngầm không khống chế được anh, nhưng nếu là thứ gì khác thì hóc búa hơn... nhưng mong là không phải.
Phương tiện di chuyển cá kình từ từ vào vùng đâm lấy tĩnh mịch, Keto thấy được chuông gió và ký hiệu vu thuật có thể thấy trên cây trog rừng mưa, còn có những là cờ dài dài làm từ da rắn lột, thấy được điểm đích của bọn họ ở phía trước, trung tâm đầm lầy là hòn đảo được tạo thành nhiều từ rễ cây lớn, mấy trăm thủ vệ Siren cầm binh khí chiếm cứ trên rễ cây xung quanh... đây là bộ lạc Siren lớn. Mấy người Moloer muốn làm gì ở đây?
Trong Vương thành.
Trong Vương đình tối tăm, mùi máu tỏa ra khắp nơi, tiếng hét thảm thiết vang lên không ngừng. Lúc hành hình kéo dài kết thúc, Charon cụp mắt... nhìn đám phản loạn Siren chịu hình phạt trong đại điện. Đuôi rắn đứt ra co giật trong vũng máu, có một số chưa chết hoàn toàn, thiếu niên duy nhất sống sót chưa bị kéo lên hành hình bị dọa run lẩy bẩy, nước tiểu rỉ ra từ dưới bụng rắn.
“Bạo quân... ngươi sẽ bị cổ thần trừng phạt, bạo quân!” Người rắn thiếu niên cắn răng khóc kêu: “Bộ tộc chúng ta tuyệt đối không thần phục ngươi!”
Charon ra hiệu cho binh lính treo hắn ta lên, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng trên Vương tọa.
Trên Vương tọa đúc từ xương rồng và đá đen, Vương giả đuôi vàng choàng đen nhìn xuống thích khách bên dưới, quanh người bao phủ bởi hơi thở lạnh lùng mà xơ xác tiêu điều, hệt như một con rồng trong sông băng quanh năm.
Dựa vào kinh nghiệm phán đoán trước đó, chắc chắn những kẻ phản loạn ám sát này sẽ bị xử tử, cả bộ tộc của bọn họ cũng sẽ bị diệt cỏ tận gốc phòng hậu họa về sau, nhưng lần này, quân phản loạn của tộc Siren này đến từ tộc chính cốt lõi nhất của tộc Siren, hắn ta không chắc Celuecus sẽ xử lý thế nào. Trong thời gian ba nghìn năm Celuecus rời khỏi đây vẫn luôn là Nereus phụ trách thay, nhưng hậu duệ Vương thất đuôi đỏ này giỏi đánh nhau chứ không giỏi cai trị đất nước, vì vậy, thời gian hắn ta thống trị bị chia tách ra các bộ lạc lớn nhỏ, tộc Siren từng phục tùng tộc Người cá cũng tác ra độc lập, với lại thế lực ngày càng to lớn, không những hoàn toàn chiếm Hải vệ một mà còn cắn ngược lại hành tinh chính, nếu không phải Celuecus quay về kịp thời, có thể quyền thống trị cả tinh hệ sao Hải Vương tương lai sẽ thuộc về tộc Siren. Nên bọn họ không cam lòng giao thành quả nhiều năm như vậy cho vương giả đã quay về, mấy năm nay vẫn luôn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại trong quá trình Celuecus thống nhất các bộ lạc.
“Rất đáng tiếc, ám sát của các ngươi vốn có thể thành công.” Giọng nói trầm trầm truyền đến từ Vương tọa đen: “Nhưng lại thất bại vì ngươi. Những võ sĩ Siren anh dũng này vẫn muốn bảo vệ ngươi trong quá trình ám sát, vì sao khăng khăng muốn tham gia vào hành động ám sát lần này vậy, tù trưởng nhỏ tộc Siren?”
Đột nhiên bị bóc trần thân phận, Siren trẻ tuổi hoảng hốt mở to hai mắt.
“Cắt đuôi của hắn đưa đến cho lão tù trưởng kia đi, Charon. Nói với hắn ta rằng, nếu hắn ta và bộ tộc của hắn ta vẫn không quy thuận ta, cùng ta tấn công tộc sóng ngầm, thì trong ba ngày kế, ta sẽ trả con trai hắn ta về cho hắn ta... từng khúc một. Nếu hắn ta thần phục, trong Vương đình của ta sẽ chừa một chỗ cho hắn ta.”
“Bạo quân! Bạo quân!” Siren trẻ tuổi bị cắt đứt đuôi hét thảm thiết, bị kéo ra ngoài cùng với mấy cái xác kia, để lại một vũng máu.
“Vương, bộ phận tuần tra phòng không phát hiện phương tiện di chuyển đến từ bên ngoài, đã bị vệ sĩ tuần tra tấn công.” Người đã từng là Tinh vương thay thế... bây giờ là đại thần quân cơ - Nereus nói trong khoảng không tĩnh mịch: “Ngoài xác phương tiện di chuyển phát hiện sứa Minh Hà mất tích từ lâu, nó bị thương nặng đang ngủ đông. Ngoài nó ra không phát hiện người sống sót nào khac. Ta đã cử binh lính phong tỏa khu vực lân cận tìm kiếm xem có người đến từ bên ngoài nhập cảnh cùng nó không.”
Sứa Minh Hà? Thế thì chắc chắn đến từ trái đất... là người cá trái đất sao, hay là sóng ngầm? Charon hốt hoảng nhìn về phía Celuecus. Trên mặt hắn chẳng mảy may gợn sóng, chỉ cúi đầu như có điều suy nghĩ: “Đặt nó vào tổ sứa đi, về những thứ khác thì giao cho ngươi xử lý, Nereus. Sau này chuyện nhỏ như vậy không cần bẩm báo với ta.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất